Kẻ Sợ Xã Hội Kết Hôn Với Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 17

18:00 đúng giờ ăn tối, lúc ấy Cố Dật Lam mới bước chân về nhà.

Không có thiếu niên chen ngang, bữa ăn trên bàn trông bình thường trở lại.

Chỉ là chiếc bàn ăn xa hoa dài rộng, kéo dài giữa phòng khách mênh mông, khiến cả không gian toát lên vẻ trống trải và lạnh lẽo.

Là căn biệt thự sang trọng tọa lạc ngay khu đất vàng đắt đỏ bậc nhất thành phố A nên phòng ăn dành để tiếp khách tất nhiên cũng bày biện vô cùng tráng lệ.

Chiếc bàn ăn lớn ở chính giữa theo dáng dài, mặt bàn khảm hoa văn mạ vàng tinh xảo, phảng phất phong cách cổ điển châu Âu, vừa tinh mỹ lại càng làm không gian thêm thoáng đãng.

Thế nhưng, nơi này hiếm khi có khách khứa. Mỗi lần dùng cơm, chỉ có một mình Cố Dật Lam ngồi ở đầu bàn, dáng người cao lớn thẳng tắp, chung quanh vắng lặng chẳng ai bầu bạn.

Ngoại trừ buổi trưa hôm nay, bên cạnh hắn có một thiếu niên xinh đẹp ngồi ăn, vừa vùi đầu vào bát cơm, vừa đung đưa đôi chân trắng trẻo nhỏ nhắn, thỉnh thoảng còn len lén ngó sang hắn. Bộ dáng ấy vừa vui vẻ vừa thỏa mãn.

Thấy ông chủ đã ngồi vào vị trí chính giữa bàn, quản gia tinh ý nhắc nhở: “Thiếu gia đang ở trong phòng. Cũng sắp đến giờ cơm rồi, người hầu đang chuẩn bị mang bữa tối lên cho cậu ấy.”

Vừa nói, ông vừa len lén quan sát sắc mặt Cố tiên sinh, mong tìm ra một chút manh mối về tình cảm nơi hắn.

Nhưng đôi mắt đen thẳm kia từ trước đến nay vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc. Dù có đôi khi khẽ nhướng mày, cũng chẳng biết là hắn thật sự có hứng thú, hay chỉ lạnh nhạt châm biếm. Khiến người ta khó mà đoán nổi.

“Có cần…” Quản gia dè dặt hỏi thử: “Gọi thiếu gia xuống ăn cùng luôn không?”

Cố Dật Lam đáp gọn: “Không cần.”

Quản gia lại cố gắng dò xét cảm xúc của ông chủ, đoán chắc hắn hẳn là để tâm, nhưng không đến mức quá coi trọng.

Vì vậy, ông liền vội vàng đảm bảo: “Bữa ăn người hầu mang lên nhất định đủ để thiếu gia ăn no. Hơn nữa món ăn đều là cậu ấy thích, lần nào tôi qua, cậu ấy cũng ăn rất vui vẻ.”

Ông còn tưởng ông chủ sẽ khen ngợi mình làm việc chu đáo, nào ngờ Cố Dật Lam chỉ hơi nhướng mày, khẽ lặp lại: “Vui vẻ?”

Rồi lạnh nhạt ra lệnh: “Tối nay khỏi mang lên cho cậu ấy.”

Quản gia: “???”

Lại đoán sai rồi. 

Cố Dật Lam mở WeChat, dùng giọng điệu mệnh lệnh gửi cho Tô Trạch Tuế một tin nhắn…

[Cố Dật Lam: Xuống đây ăn cùng tôi.]

Quản gia còn đang đứng ngẩn ra thì chỉ vài phút sau, ở góc cầu thang đã xuất hiện một thiếu niên với làn da trắng sáng như phát quang tung tăng chạy xuống.

Trên gương mặt cậu ửng hồng, đôi mi dài khẽ chớp, rậm rạp như cánh bướm.

Cậu lon ton chạy tới, tự nhiên ngồi ngay cạnh Cố Dật Lam, rồi khẽ hé đôi môi mềm, đôi mắt sáng long lanh nhìn vào bàn ăn đầy ắp mỹ vị…

Có món sườn xào chua ngọt mà cậu thích nhất!

“Cảm ơn.” Tô Trạch Tuế hơi nghiêng đầu, khẽ lấy tay che miệng nhỏ giọng nói với Cố Dật Lam, giống như hai bạn học lén trò chuyện trong giờ học.

Cố Dật Lam: “…”

Nhìn ánh mắt ông chủ bỗng trầm hẳn xuống, quản gia thậm chí còn hoài nghi, có phải hắn đang nghĩ bây giờ đuổi thằng bé về phòng thì vẫn còn kịp không…

Nhưng Tô Trạch Tuế chẳng hề cảm nhận được bầu không khí im lặng căng thẳng ấy, cậu đã vui vẻ cầm đũa chuẩn bị ăn.

Chỉ là, cậu có một thói quen xấu từ nhỏ: luôn “ăn khổ trước, hưởng sau”.

Năm ba tuổi, cha mẹ cậu mất vì tai nạn xe, còn anh trai khi ấy cũng chỉ mới hơn mười tuổi. Suốt quãng thời gian đó, hai anh em phải nương nhờ khắp nơi, vất vả trôi dạt, ngay cả bữa cơm no bụng cũng hiếm hoi.

Thức ăn ít ỏi có được, thường chỉ là cơm khô, cải trắng, khoai tây — toàn những món trẻ con ghét cay ghét đắng.

Nhưng không ăn thì chẳng thể sống nổi.

Thế là, Tô Trạch Tuế tập thành thói quen: luôn ăn hết những thứ mình không thích trước, để dành món ngon cuối cùng làm động lực…

Ăn thêm chút nữa, chịu thêm chút nữa thôi là có thể thưởng thức món yêu thích rồi.

Thói quen ấy theo cậu suốt bao năm, dù sau này đã chẳng còn thiếu ăn thiếu mặc, cũng vẫn chưa sửa được.

Ví dụ như bây giờ, dù món cậu yêu nhất là sườn xào chua ngọt, nhưng một miếng cũng chưa hề đụng đến. Thay vào đó, cậu cứ loanh quanh gắp mấy món quanh đĩa sườn… chút lá rau nhũn, vài lát khoai tây nát, mẩu đậu hũ vụn…

Cố Dật Lam cũng nhận ra hành động của thiếu niên.

Nhóc con này chẳng hề kén ăn, cái gì cũng ăn được, duy chỉ có món sườn chua ngọt kia lại như thể cố tình né tránh.

Cố Dật Lam khẽ nhướng mày, bưng đĩa sườn chua ngọt lên rồi “cạch” một tiếng đặt ngay trước mặt Tô Trạch Tuế, giọng điệu cứng rắn, không cho phép chối từ: “Ăn đi.”

Lời vừa dứt, thiếu niên lập tức ngẩng phắt đầu lên, gương mặt đầy vẻ khó tin.

Ánh mắt đen sắc lạnh của Cố Dật Lam lướt qua khuôn mặt ngơ ngác ấy, khóe môi mỏng cong lên thành một nụ cười xấu xa, rồi hắn khẽ hất cằm về phía đĩa thức ăn trước mặt cậu, giọng nhàn nhạt: “Nhìn tôi làm gì? Ăn đi.”

… Lịch trình bị kiểm soát, quần áo bị kiểm soát, bây giờ ngay cả chuyện ăn uống cũng bị kiểm soát. Vậy tiếp theo sẽ còn gì nữa đây?

Ngón tay cầm đũa của Tô Trạch Tuế theo bản năng siết chặt lại.

Thế nhưng khi ngửi thấy hương thơm nồng nàn từ đĩa sườn trước mặt, cậu cuối cùng vẫn không chống lại được cám dỗ. Rón rén gắp một miếng đưa vào miệng.

Ngay khoảnh khắc ấy, cậu kinh ngạc phát hiện… khi bị một người ép buộc phải ăn món ngon, thì những cảm giác tội lỗi mơ hồ, lo âu, cảnh giác, cùng đủ loại cảm xúc tiêu cực trong lòng… đều tan biến sạch sẽ.

Chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất trước mắt… cậu phải ăn hết.

Thế nên, ma chướng trong tim cũng nhạt dần. Và miếng sườn chua ngọt này, trở thành món sườn ngon nhất cậu từng được ăn trong đời.

Hốc mắt Tô Trạch Tuế chợt cay xè. Cậu lấy điện thoại ra, mở khung chat với Cố Dật Lam.

Để thể hiện thành ý, lần này cậu thậm chí không copy-paste nữa, mà từng chữ, từng chữ tự mình gõ.

Chỉ tiếc, Cố Dật Lam xưa nay khi ăn cơm sẽ không bao giờ xem tin nhắn, điện thoại cũng đã bật chế độ “không làm phiền”.

Cậu gửi đi một tin nhắn, chẳng thấy chút động tĩnh nào.

Tô Trạch Tuế phồng má vừa nhai từng miếng thịt, vừa xoay vòng trong đầu suy nghĩ.

Một lát sau, ánh mắt cậu bỗng sáng lên như chợt nhớ ra gì đó.

Trong trí nhớ, cậu gắng lục lại đoạn video huấn luyện desensitization cho người sợ xã giao… góc nhìn thứ nhất, phải đối diện thẳng với năm người, trước mặt họ vừa hát vừa nhảy. Năm người kia nhìn chằm chằm, ánh mắt chẳng chút cảm xúc, thậm chí khóe môi còn giật giật, trông có phần chán ghét…

Chưa đầy mười giây, điện thoại đặt trên bàn của Cố Dật Lam “tít tít tít” vang lên ba tiếng.

Người đàn ông khẽ cau mày, liếc sang thiếu niên một cái rồi mới cầm máy lên, nhìn thấy kết quả nhịp tim tăng vọt đến mức bất thường.

“Vui đến thế cơ à?”

Hắn còn chưa kịp nói thêm, thì tin nhắn mới bật lên…

[(o^^o):Anh mà cứ thế này, e rằng em sẽ thật sự yêu mất thôi.]

Cố Dật Lam: “…”

Ánh mắt hắn trầm xuống, nhấc mi mắt nhìn về phía Tô Trạch Tuế.

Nội dung tin kia đầy vẻ bông đùa, lả lơi tinh nghịch, nhưng trên gương mặt non nớt của thiếu niên lại chẳng hề có biểu cảm gì, chỉ chuyên chú ăn từng miếng thịt. Hàng mi rậm rạp phủ bóng dưới mắt, càng làm cậu trông ngây ngô hơn.

Cố Dật Lam đặt đũa xuống, ngả người dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực. Trong giọng điệu lười nhác bỗng mang theo một tia âm u, lạnh lẽo: “Thích ăn lắm à? Vậy thì ăn hết đi.”

“Ăn không hết thì không được lên lầu.”

Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông rơi xuống, hiện hữu rõ rệt như một lời giám sát nghiêm khắc.

Tô Trạch Tuế nghĩ thầm, chắc hẳn hắn đã bị màn “đáp trả EQ cao” của mình làm cho cảm động, nên thà bản thân không ăn một miếng, cũng muốn để người có EQ cao được ăn no thịt.

Cậu không dám chần chừ, lập tức cầm đũa cắm đầu vào ăn.

Nhưng bụng cậu vốn nhỏ, chẳng bao lâu đã căng cứng, không thể nhét thêm.

Ấy vậy mà không hiểu sao, tay cậu vẫn chẳng chịu dừng lại, dù đã no đến muốn vỡ, trong đầu vẫn vang lên: “Thêm một miếng nữa thôi, miếng cuối cùng thôi.”

Cuối cùng, đũa trong tay bị người đàn ông bên cạnh thẳng tay đoạt mất.

Cố Dật Lam sắc mặt phức tạp, tiện tay ném đôi đũa lên bàn, ra hiệu cho quản gia dọn hết thức ăn, rồi mới quay đầu nhìn cậu, hất cằm: “Về phòng làm bài tập đi.”

Khoảnh khắc dừng lại ngắn ngủi này, Tô Trạch Tuế mới thoát ra khỏi trạng thái ăn uống mất kiểm soát.

Nhớ lại cảnh vừa rồi, cậu chỉ có thể dùng một câu để hình dung…

Đau, mà hạnh phúc.

Cậu ngoan ngoãn thỏa mãn gật đầu, nhận tờ giấy mà quản gia đưa, lau miệng sạch sẽ, rồi nhanh như chớp chạy vụt lên lầu.

Trong đầu cậu chỉ còn một ý nghĩ… phải xem tiếp bài viết trong Moments của Cố Dật Lam mới được.

Cố Dật Lam ngồi nguyên tại chỗ, trong đầu còn văng vẳng cảnh thiếu niên kia mặt không chút biểu cảm, từng miếng từng miếng nhét thịt vào miệng, má phồng căng, ăn đến mức muốn nôn mà vẫn không chịu dừng lại.

Ánh mắt vốn đã u tối của hắn, giờ lại lạnh buốt như phủ một tầng băng.

“Thiếu gia thật nghe lời ngài. Rõ ràng ngài chỉ dọa cho vui thôi, vậy mà cậu ấy lại…”

Chỉ một ánh nhìn của Cố Dật Lam, quản gia lập tức câm bặt, câu nịnh nọt biến thành lạc giọng.

Rõ ràng chính hắn cũng chỉ ăn được vài miếng cơm tối, nhưng lại chẳng hề có chút khẩu vị. Hắn đứng dậy, ánh mắt lơ đãng dừng lại ở khoảng trống xa xăm, vài giây sau mới nhấc chân bước về phía lầu hai.

Quản gia vừa gửi tin nhắn cho người hầu dọn dẹp bàn ăn, vừa vội vã theo sau.

Cố Dật Lam ngồi xuống sau chiếc bàn rộng lớn trong thư phòng.

Hắn lấy điện thoại, mở Ahu, lại lần nữa quay vào bài đăng của Tô Trạch Tuế.

Hắn muốn xem thử, rốt cuộc mấy lời kỳ quái, lộn xộn chẳng đầu đuôi mà thiếu niên kia thường nói là học từ đâu ra.

Chỉ mới hai ngày, vậy mà bài viết cầu cứu ấy đã được đẩy lên thành “HOT”, bên dưới có vô số người góp ý bày mưu.

Cố Dật Lam lướt nhanh qua những bình luận xếp đầu.

Ngay lập tức, hắn bắt gặp một câu trả lời dạy thiếu niên… leo lên giường hắn, rồi “gạo nấu thành cơm”.

Cố Dật Lam: “…”

Sắc mặt hắn lạnh hẳn, bấm vào câu trả lời kia, không chút do dự ấn thẳng “Báo cáo”.

Nhưng trong bài viết kia lại đầy rẫy những “yêu ma quỷ quái”…

Có kẻ đàn ông hèn hạ lén lút vươn tay muốn câu dẫn thiếu niên, có kẻ bày ra đủ thứ tà môn, những chiêu trò méo mó chẳng hợp lứa tuổi, cũng có kẻ nhân cơ hội thao thao bất tuyệt kể chuyện mình theo đuổi bạn trai…

Quả thật loạn như một đám quỷ vũ hội.

Cố Dật Lam liếc sang quản gia bên cạnh, giọng lạnh như băng: “Gọi cho tôi một đội kiểm duyệt gắt gao nhất, rà lại cái bài đăng này.”

Là quản gia riêng của Cố Dật Lam, nhờ vào thể diện của ông chủ, dĩ nhiên ông có không ít nhân lực để điều động.

Nhận lệnh, quản gia lập tức từ Lục Giang Văn Học Thành điều một nhân viên kiểm duyệt chuyên trách sang, rồi thông qua quan hệ lấy được tài khoản quản trị nội bộ của Ahu, tiến hành một trận “đại phẫu” đối với bài viết mà Cố Dật Lam đưa ra.

Chỉ năm phút sau, bài viết sạch sẽ đi trông thấy, nhưng cũng trở nên trơ trọi hầu như chẳng còn mấy bình luận.

Xử lý xong việc, quản gia hơi cúi người như muốn nói ra một bí mật, khẽ giọng thưa: “Ngài Cố, ngài có cảm thấy… thiếu gia hình như hơi yếu trong khả năng cảm nhận cảm xúc không?”

Nghe vậy, Cố Dật Lam ngẩng mắt khỏi màn hình, nhướn mày nhìn ông như ngầm cho phép nói tiếp.

Quản gia chống cằm, tỏ vẻ trầm ngâm, rồi chậm rãi nói đầy ẩn ý: “Tôi nghĩ, ngài Cố nên áp dụng cách thức mạnh mẽ hơn, như vậy mới có thể đạt hiệu quả rõ rệt trong thời gian ngắn.”

Đuôi mày Cố Dật Lam cong lên, ý vị càng đậm. Hiếm khi hắn bộc lộ một tia hứng thú.

Mà chỉ một tia hứng thú nhỏ nhoi ấy cũng đủ khiến quản gia mừng rỡ… vì điều đó có nghĩa là, hiếm hoi lắm, suy nghĩ của mình đã khớp với ông chủ.

Quản gia vừa tự tin với “kế hoạch lớn” của mình, vừa từ trong cặp lấy ra một tập tài liệu, cung kính dâng lên: “Đây là tuyệt chiêu tôi đặc biệt chuẩn bị cho ngài, chắc chắn hiệu quả nhanh chóng, một đòn trúng đích.”

Cố Dật Lam nhận lấy, cúi mắt nhìn…

Trên tờ A4 chi chít toàn chữ, in ra thành nhiều gạch đầu dòng… toàn là câu thoại kèm chú thích.

1. Không được nhắm mắt. Nhìn ta. Ta sẽ trói chặt ngươi từng vòng một.(cười lạnh)

2. Sao thế? Không rời xa được ta nữa à?(ánh mắt trêu chọc, giọng điệu bỡn cợt)

3. Ngoan nào, bảo bối, biết phải làm gì rồi chứ? Nếu còn sai, sẽ có trừng phạt.(cười tà mị)

……

Ở góc phải cuối trang, còn nguyên một dòng watermark chưa xóa: Exclusively provided by a professional dirty talk training website. — Do một trang web dạy dirty talk chuyên nghiệp độc quyền cung cấp.

Cố Dật Lam: “…”

Người cần bị nhốt ngay vào phòng tối nhất, hóa ra đang đứng sát cạnh mình.

Quản gia hình như còn nhìn ra trong ánh mắt ông chủ thấp thoáng sát khí, lập tức cứng mặt, vội vàng giải thích, giọng run run: “Dùng… dùng tốt lắm mà.”

Ngón tay Cố Dật Lam siết chặt, để lại những nếp gấp sâu hằn trên trang giấy trắng.

Quản gia thấy vậy, trong lòng lập tức kêu không ổn, vội vàng đánh trống lảng, đổi đề tài: “Cố… Cố tiên sinh, chắc cũng đến giờ rồi. Ngài có muốn lên phòng bôi thuốc cho thiếu gia Tô không? Hôm nay ngài bận cả ngày rồi. Trưa tôi đưa cậu ấy về phòng xong, đến giờ cũng chưa có dịp vào xem lại…”

Lời còn chưa dứt, bên tai đã vang lên tiếng “soạt soạt”.

Tập “tuyệt chiêu vạn năng” bị vò nát thành một cục giấy lạnh băng, quẳng xuống nền nhà.

Quản gia hãi hùng, toàn thân nổi gai ốc.

Bình thường, bất kể là việc học, công việc, hay xảy ra chuyện tày đình thế nào, Cố Dật Lam đều luôn điềm tĩnh như núi, là “cây cột trấn an” trong cả đội. Tựa như trên thế gian này chẳng có gì có thể khiến cảm xúc hắn dao động chút nào.

Thế mà quản gia không ngờ, chỉ một chuyện nhỏ như vậy… lại khiến ông chủ tức giận đến thế.

Ngay sau đó, từ không xa chậm rãi vang lên một câu, giọng trầm thấp, nén ép như lưỡi dao lạnh quét qua:“Trưa đưa cậu ấy về phòng xong, đến giờ chưa ghé qua lần nào?”

“Thế thì, buổi tối… cậu ấy xuống lầu bằng cách nào?”

Giọng nói không lớn nhưng lại trĩu nặng. Trong đó ẩn chứa sự lạnh lẽo u uất, không che giấu nổi sự phẫn hận cuộn trào. Một âm sắc không mang lấy nửa phần ấm áp, đủ khiến ngay cả kẻ bình tĩnh nhất cũng phải lạnh sống lưng.

Quản gia sững người.

Được Cố Dật Lam nhắc nhở, ông mới bừng tỉnh…

Chìa khóa còng tay, một cái nằm trong tay ông, một cái nằm trong tay ông chủ.

Lúc ăn tối, cả hai đều ở bên bàn ăn.

Vậy thì… bị còng chặt kia, thiếu gia sao có thể tự mình vui vẻ tung tăng chạy xuống lầu?

Bình Luận (0)
Comment