Kẻ Sợ Xã Hội Kết Hôn Với Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 22

Buổi chiều, Tô Trạch Tuế đi tham quan tầng ba.

Là một người cả đời miệt mài nghiên cứu vật lý, tầng ba trong nhà của Cố Dật Lam hầu như toàn là các phòng thí nghiệm vật lý: từ phòng thí nghiệm cơ học cơ bản, phòng quang điện và điện tử, cho đến phòng vật lý tính toán và mô phỏng.

Ngoài ra còn có những phòng khiến Tô Trạch Tuế hoàn toàn mù tịt, như “Phòng thí nghiệm AdS/CFT và lượng tử hóa lực hấp dẫn”, hay “Phòng nghiên cứu lý thuyết dây và đối ngẫu toàn ảnh”…

Cậu đặt ngón tay lên khóa cửa, quét vân tay rồi bước vào phòng thí nghiệm quang học.

Dạo gần đây đang học về quang học, Tô Trạch Tuế liền thử làm một thí nghiệm đơn giản nhất— thí nghiệm giao thoa hai khe.

Tia laser đi qua tấm chắn chỉ có hai khe hẹp, vậy mà trên màn chắn phía sau lại xuất hiện cả một chuỗi vân sáng tối xen kẽ.

Độ sáng của các vân có khác nhau, nhưng khoảng cách giữa các vân sáng lại đều tăm tắp đến bất ngờ.

Với người không hiểu vật lý, cảnh tượng ấy chẳng khác nào một phép màu của tạo hóa.

Máy móc ở đây vừa tinh vi, vừa chính xác, lại có thiết kế sang trọng, hiện đại.

Cậu không nhịn được, lại làm thêm một thí nghiệm “đốm sáng Poisson”, rồi mới chạy về phòng mình.

Nghiêng người chui vào chiếc chuồng vàng phủ chăn bông, Tô Trạch Tuế cuộn mình trong đó. Xung quanh là một vòng thú bông dễ thương, trên đầu lỉnh kỉnh đủ loại khoai tây chiên.

Cậu ôm con thú bông hình còng tay lông xù, vừa nhâm nhi snack, vừa cặm cụi viết vẽ trong sách luyện thi, khoanh mấy bài khó để tối nay mang đi hỏi Cố Dật Lam.

Xin lỗi chú Chấm.

Không phải tôi không muốn hỏi chú trước đâu… chỉ là liên lạc đã bị xóa mất rồi, nên giờ chỉ còn cách đi hỏi anh ấy thôi.

Viết được một lúc, Tô Trạch Tuế bỗng nhận ra — không biết từ khi nào, cậu đã vô tình hoàn thành bước thứ tư trong “Năm chiêu tăng hảo cảm”:

Thật lòng khen ngợi đối phương.

Buổi trưa, Cố Dật Lam nói rằng hắn không phải người tốt. Nhưng Tô Trạch Tuế lại đáp rằng hắn rất tốt. Lời nói ấy hoàn toàn xuất phát từ trái tim, không hề mang theo bất kỳ mục đích nào.

Vì vậy, cậu bắt đầu dồn ánh mắt vào chiêu cuối cùng.

Chiêu thứ năm: Thổ lộ một bí mật nhỏ của bản thân.

Lớp vỏ cứng đầy gai có thể chống đỡ mọi thứ, nhưng phần mềm yếu bên trong chỉ dành riêng để cho người ấy nhìn thấy. Chào mừng anh bước vào thế giới nội tâm của em, người bạn đời định mệnh!

Chiêu này đối với Tô Trạch Tuế mà nói thật sự rất khó. Bởi trong quá trình xuyên không, cậu đã đánh mất rất nhiều ký ức từng có, cũng chẳng có chút ký ức nào thuộc về “Tô Trạch Tuế” ở thế giới này.

Bí mật nhỏ của mình là gì…

Cậu bắt chước dáng vẻ của quản gia, chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ.

Khi chìm vào dòng suy tưởng, thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh. Chẳng mấy chốc, đã đến giờ quen thuộc mỗi tối — khoảng thời gian cố định để “xem tivi” cùng nhau.

Vừa ôm quyển sách dày cộp như viên gạch chui ra khỏi “lồng vàng”, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ, rồi được đẩy mở.

Đứng ngoài cửa là Cố Dật Lam, tay khoanh trước ngực, giọng thản nhiên: “Xong chưa? Đi thôi.”

“Vâng vâng.”

Trong lòng Tô Trạch Tuế khẽ dấy lên một chút xúc động.

Bởi phòng cậu đến phòng khách chỉ cách nhau một quãng rất ngắn, thế mà Cố Dật Lam vẫn chịu khó đích thân lên gọi cậu xuống. Thật chu đáo, thật ấm áp.

Cậu ôm quyển sách trong tay, vừa nhảy nhót chạy về phía cầu thang xoắn, vừa có người đàn ông ấy lặng lẽ đi theo sau, giữ một khoảng cách vài bước.

Trong lúc đi xuống lầu, Tô Trạch Tuế rõ ràng cảm nhận được ánh mắt sắc bén, tồn tại mạnh mẽ của người đàn ông kia luôn khóa chặt lấy mình. Chỉ cần cậu khẽ ngoảnh đầu, sẽ ngay lập tức đối diện với đôi con ngươi đen sâu thẳm, không thấy đáy.

Nhưng Tô Trạch Tuế cứng cổ, không dám quay lại.

Cậu vốn đang tung tăng nhảy nhót, vậy mà vừa rẽ qua khúc quanh, lập tức biến thành một “người máy” cử động cứng ngắc.

Bởi vì dưới phòng khách có không ít người đang ngồi. Cậu đành rón rén bước từng bước xuống cầu thang, không dám có động tác nào lớn, sợ thu hút ánh mắt xa lạ.

Hôm nay, màn hình chiếu vẫn phát tin tức buổi tối.

“Xin kính chào quý vị khán giả, chào mừng đến với chương trình Thời sự tối nay.” Giọng nữ vang lên.

“Gần đây, một vụ việc ‘người mắc chứng sợ xã giao bị đánh’ đã thu hút sự chú ý rộng rãi trong dư luận…” Giọng nam tiếp nối.

Thông thường, Tô Trạch Tuế xem tivi trong trạng thái vừa run rẩy lo sợ, vừa lim dim buồn ngủ.

Lo sợ là bởi cậu sợ những người ngồi phía trước quay lại nhìn mình, còn buồn ngủ thì vì tin tức nào cũng nhạt nhòa, cứ như liều thuốc ru ngủ.

Thế mà bất ngờ nghe tới câu tin vừa rồi, cậu giật thót cả người lập tức tỉnh như sáo.

“Chiều ngày 6 tháng 7, một cư dân họ Trương gặp gỡ bạn quen trên mạng là họ Vương. Do Trương mắc chứng sợ xã giao, trên mạng tỏ ra rất nhiệt tình, nhưng khi gặp trực tiếp lại không thể kịp thời đáp lại lời chào thân thiện của đối phương, dẫn đến hiểu lầm, và cuối cùng xảy ra xung đột không đáng có.”

Tô Trạch Tuế sững sờ…

Thì ra khi gặp gỡ bạn trên mạng, người sợ xã giao… sẽ bị đánh sao?!

Trong đầu cậu không kìm được mà nghĩ ngay đến “chú Chấm” kia.

May mà Cố Dật Lam đã giúp cậu chặn người kia. Nếu không, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cậu bị hắn đánh cho một trận.

Tô Trạch Tuế lén ngẩng mắt, ánh nhìn tràn đầy biết ơn dừng lại nơi người đàn ông.

Ở bên Cố Dật Lam, cậu thực sự thấy rất an toàn, cũng rất vui vẻ. Được đối diện hỏi bài vật lý, còn có thể dùng phòng thí nghiệm vật lý cao cấp miễn phí. Thật sự quá tuyệt vời.

Chỉ còn năm ngày nữa thôi, nhất định cậu phải cố gắng, tranh thủ “công lược” thành công hắn!

Tô Trạch Tuế âm thầm siết chặt nắm tay trắng trẻo của mình.

Cậu không còn ngáp ngắn ngáp dài như chú gà con nữa, mà mở to đôi mắt tròn xinh đẹp, tận dụng từng giây từng phút suy nghĩ cách “thổ lộ bí mật của bản thân”.

Mà một khi bắt đầu tìm kiếm bí mật của mình, cậu khó tránh khỏi nhớ lại chuyện trước kia.

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, Tô Trạch Tuế dần rơi vào những mảnh ký ức rời rạc trước khi xuyên không. Những mảnh ký ức ấy có vui vẻ, có buồn bã, lúc lên lúc xuống dữ dội. Đôi mắt cậu loang loáng rối bời, thoáng chút thất thần.

Trong vòng xoáy ký ức ấy, thời gian xem tivi lặng lẽ trôi qua.

Đến khi màn hình chợt lóe lên rồi tối đen hẳn.

Tô Trạch Tuế gắng gượng kéo mình ra khỏi hồi ức, định ôm quyển sách thi đấu chạy đến phòng ăn vắng người rồi hỏi Cố Dật Lam mấy câu.

Nhưng cậu vừa định đứng dậy, đã bị người đàn ông kia giơ tay ngăn lại. Giọng nói lạnh lùng, không chút nương tình: “Ngồi yên.”

Tô Trạch Tuế liền duang một cái ngồi phịch trở lại.

Trơ mắt nhìn đám người hầu phía trước đứng lên, chuẩn bị quay lại dọn dẹp hiện trường xem tivi, cậu vội vàng đưa hai tay che kín mặt.

Trong khoảng tối ngắn ngủi sau lòng bàn tay, cậu lại bị những mảnh ký ức rời rạc lôi đi, trong đầu thoáng hiện lên vài chuyện đã quên mất lúc xuyên không.

“Đưa sách đây.”

Mãi đến khi nghe thấy giọng nam trầm thấp quen thuộc, Tô Trạch Tuế mới khẽ dịch tay, để lộ ra đôi mắt đã hơi đỏ lên.

Những ký ức ấy quá sâu, cuốn cậu vào đến mức khó lòng thoát ra.

Nhưng vừa mở mắt, tất cả bóng dáng của ký ức lại tan biến sạch, chẳng còn nắm giữ được chút gì.

Những ký ức biến mất cũng kéo theo cả cảm xúc, để lại trong mắt cậu một thoáng mờ mịt.

Thấy Cố Dật Lam đưa tay ra trước mặt, lúc này cậu mới phản ứng kịp, vội đặt cuốn sách vào tay đối phương.

Bàn tay người đàn ông rất đẹp, các khớp xương rõ ràng, gân xanh ẩn dưới làn da, đang cầm cây bút bi nhỏ có hình thỏ trắng mà cậu thường dùng, viết công thức lên tờ nháp.

Giọng nói trầm thấp, dễ nghe của hắn vang lên, đang giảng giải đúng đề tài mà cậu yêu thích nhất — vật lý.

Thế nhưng hiếm hoi lắm, Tô Trạch Tuế lại không tập trung.

Bởi cậu bỗng lóe lên một ý nghĩ tuyệt vời — cách để “vô tình” kể cho Cố Dật Lam nghe một bí mật nhỏ của mình! Quá xuất sắc! Chỉ nghĩ thôi mà cậu đã vui đến mức đầu óc cứ quanh quẩn chuyện đó.

Bây giờ, việc quan trọng hàng đầu vẫn là kết hôn với Cố Dật Lam. Cho dù là môn vật lý mà cậu yêu nhất, cũng đành phải tạm xếp xuống hàng sau.

“Còn chỗ nào chưa hiểu không?” Cố Dật Lam xoay cây bút trong tay, ngẩng mắt nhìn cậu.

“Phép tính…” Tô Trạch Tuế vừa rồi hoàn toàn không nghe lọt tai được chữ nào, chỉ đành giả vờ chăm chú, lí nhí đáp: “Lúc nào cũng sai.”

Cố Dật Lam nhìn đề bài chứng minh toàn ký hiệu chữ cái trước mắt, im lặng một thoáng rồi mới nói: “Lỗi tính toán đơn giản thường là do chưa quen dạng bài. Não người có giới hạn, khi dồn sức suy nghĩ cách giải thì phần chú ý dành cho tính toán sẽ thiếu hụt.”

Tô Trạch Tuế nghe xong, gật đầu liên tục — cậu rất đồng cảm, vì bản thân đúng là như vậy.

Cố Dật Lam đưa tay trả sách lại cho cậu, giọng nhàn nhạt: “Không cần luyện tính toán riêng. Cứ làm nhiều bài hơn là được.”

Tô Trạch Tuế ôm lại cuốn sách, ngước mắt nhìn hắn.

“Ngày mai là ngày cuối cùng em có thể chọn rời đi.” Ánh mắt Cố Dật Lam lướt qua gương mặt non nớt kia, rồi lạnh nhạt dặn: “Về phòng đi.”

Nghe được câu đó, Tô Trạch Tuế mới yên tâm quay lưng chạy lên lầu. Cậu phải nhanh chóng ghi lại cái “ý tưởng tuyệt diệu” vừa nghĩ ra.

Trong đầu cậu giờ chỉ toàn ý tưởng ấy, hoàn toàn không để ý rằng, sau lưng mình, ánh mắt Cố Dật Lam vẫn dõi theo, trầm lặng mà sâu thẳm, cho đến khi bóng dáng cậu biến mất ở khúc quanh cầu thang.

“Thiếu gia… là bị dọa đến phản ứng quá mức sao? Sao cả buổi tối hồn vía cứ như lạc đâu mất vậy?” Quản gia không nhịn được thở dài, lẩm bẩm với ông chủ.

Từ đầu đến cuối phần xem tin tức tối, ông đều đứng dưới chân cầu thang, trông thấy hết quá trình Tô Trạch Tuế đi xuống.

Ông rõ ràng thấy được, cậu run rẩy là vì thấy đám đông chật kín trong phòng khách, chứ không phải do bản tin chiếu trên màn hình lớn.

Xem ra, thiếu gia đúng thật là “sợ người”, còn chuyện trước kia bị hiểu nhầm thành thích bị hành hạ… hoàn toàn là hiểu sai.

“Cố tiên sinh, ngài nghĩ… thiếu gia là vì không tin mình sẽ bị kiểm soát, hay là cậu ấy vốn chẳng hề bận tâm?” Quản gia cẩn thận hỏi.

Tuy hai cách nhìn có vẻ giống nhau, nhưng thật ra lại khác biệt rất tinh tế.

Một cái là trong lòng vẫn để ý, chỉ là không tin đối phương thật sự sẽ làm vậy với mình; cái còn lại thì hoàn toàn không quan tâm, buông xuôi mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.

Trong thoáng chốc, Cố Dật Lam lại nhớ đến câu nhóc kia từng gửi qua WeChat hôm qua: “Em uống phải thuốc khống chế của anh ấy rồi.”

Hắn trầm mặc một hồi, rồi bình thản nói: “Cậu ấy thích.”

“Cái… gì?!!” Quản gia hoảng hốt kêu lên.

Ngay sau đó, ông nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Nhờ câu nói gợi mở ấy, mớ suy nghĩ rối rắm trong đầu ông bỗng như được tháo nút, dần sáng tỏ.

Hóa ra lý do tại sao thiếu gia thoạt nhìn có vẻ giống… “thích bị hành hạ”, nhưng trong nhiều trường hợp hành vi lại chẳng hề giống chút nào.

Đơn giản vì cậu sợ con người.

Loại “khống chế” giúp thế giới của cậu trở nên có trật tự, giúp cậu tránh xa việc xã giao, cái đó cậu thích; nhưng bất kỳ “khống chế” nào buộc cậu phải tiếp xúc với người khác, cậu liền hoảng sợ.

Quản gia do dự: “Nhưng… làm vậy có quá đáng không? Cậu ấy hình như thật sự rất sợ…”

Cố Dật Lam vẫn ngồi yên, chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào khúc quanh cầu thang nơi bóng dáng Tô Trạch Tuế đã biến mất. Rất lâu sau, hắn mới lạnh nhạt cất lời: “Đi thôi.”

Chỉ vì làn da quá trắng mà vết thương nơi đầu gối của thiếu niên trông mới ghê rợn như vậy, chứ thực ra cũng chẳng nặng. Sau ba ngày liên tục bôi thuốc, mảng tím bầm gần như đã tan hết.

Vì vậy, tối nay Cố Dật Lam không cần phải sang phòng bên nằm nữa.

Hắn ngồi trong thư phòng, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, từng tiếng khớp xương vang khẽ.

Trong lúc chờ, quản gia thì luống cuống, lật tới lật lui để tìm xấp tài liệu chẳng biết lại để thất lạc ở đâu. Cố Dật Lam bèn mở điện thoại.

Từ lần nhìn thấy Tô Trạch Tuế viết một bài chia sẻ tự bộc bạch đầy chân thật trên WeChat, hắn liền thường xuyên để ý đến cậu.

Hắn nhấp vào trang cá nhân của thiếu niên, lướt thêm một chút.

Mới mười mấy phút trước, Tô Trạch Tuế đã đăng một dòng trạng thái toàn chữ: [Xin lỗi, không phải em không biết nói chuyện, mà là… em chỉ sợ thôi.]

“À, tìm thấy rồi! Hóa ra nó nằm ở đây, đúng là tôi đãng trí quá. Cố tiên sinh, ngài…” Quản gia cầm tài liệu vừa lên tiếng thì động tác bỗng khựng lại: “Sao vậy ạ?”

Thấy lông mày Cố Dật Lam nhíu chặt, quản gia cũng bất giác căng thẳng theo.

Chẳng lẽ giá cổ phiếu công ty tụt thảm? Hay là hạng của Đại học A vừa bị trường B vượt mặt?

Cố Dật Lam trầm ngâm giây lát, rồi “bốp” một tiếng đặt điện thoại xuống bàn, giọng điệu không rõ vui buồn:“Cậu ấy vừa đăng.”

“Cậu ấy? Ai cơ?” Quản gia ngẩn người, tò mò ghé mắt nhìn, ngay lập tức giật nảy mình: “Trời ạ… Thiếu gia Tô sao thế này? Không lẽ bị dọa đến thần kinh có vấn đề rồi sao?”

Chỉ cần đọc mấy chữ ấy thôi, ông đã như nhìn thấy hình ảnh thiếu niên khép nép níu chặt vạt áo, vành mắt đỏ hoe, rụt rè lí nhí, cứ như bị ai bắt nạt. Một cảnh tượng khiến người ta liên tưởng rằng chỉ cần sơ sẩy một giây, cậu sẽ bước thẳng ra lan can tầng thượng mà nhảy xuống. Thật khiến người ta xót xa vô cớ.

“Bảo sao tối nay cậu ấy cứ lơ đãng, tinh thần không ổn định. Vừa xem bản tin ‘người mắc chứng sợ xã giao bị đánh’, lại còn bị chúng ta ép ngồi giữa đám đông… Có khi nào cậu ấy bị kích động rồi không?”

Quản gia lo lắng: “Hay là… đi an ủi cậu ấy một chút?”

Cố Dật Lam nhớ lại vệt đỏ chói nơi khóe mắt thiếu niên, ánh mắt lạnh lẽo liếc sang ông quản gia đang ríu rít, giọng trầm xuống: “Tôi?”

Quản gia lặng lẽ nhìn ông chủ nhà mình, một người nổi tiếng với thành tích “dọa trẻ con khóc chạy mất dép” vô số lần.

Ừ thì, đúng là thủ phạm, nhưng trong tình huống này, Cố Dật Lam mà xuất hiện e rằng chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Thôi thì né đi cho lành, tránh khiến Tô Trạch Tuế vừa thấy đã run lên lần nữa.

“Cố tiên sinh, ngài đừng vội. Để tôi dò thử tình hình trước.” Quản gia lấy điện thoại ra.

Ông cũng đã kết bạn với số WeChat mới của Tô Trạch Tuế. Vừa mở ra xem, sắc mặt ông lập tức tái xanh.

“Cố tiên sinh…”

Cố Dật Lam liếc mắt, thấy quản gia ấp úng, liền hờ hững hỏi: “Làm sao?”

“Thiếu gia Tô… hình như cậu ấy chặn tôi rồi.” Quản gia gãi đầu, lí nhí.

Cố Dật Lam: …

Sợ ông chủ không tin, quản gia vội đưa điện thoại cho hắn xem.

Trên WeChat của ông, dòng trạng thái duy nhất của Tô Trạch Tuế chỉ còn lại cái [Thích] hôm qua. Còn dòng [Xin lỗi] mà Cố Dật Lam vừa thấy… hoàn toàn biến mất.

“Giờ thì phải làm sao đây?” Quản gia có phần lo lắng: “Thiếu gia… sẽ không làm chuyện dại dột gì chứ?”

Thái dương Cố Dật Lam giật nhẹ, hắn khẽ nhắm đôi mắt đen lại, môi mím thành một đường thẳng căng.

Cùng lúc đó, trong phòng ngủ bên hông.

Tô Trạch Tuế nằm sấp trên giường, chán chường lật xem sách ôn thi, bên cạnh là chiếc điện thoại để ngay trong tầm tay.

Nhờ có Cố Dật Lam viết sẵn các bước giải chi tiết trên giấy nháp, không bỏ qua bước nào như trong sách chuyên đề, nên dù lúc học có lơ đễnh, bây giờ cậu vẫn dễ dàng hiểu được.

Hiếm khi Tô Trạch Tuế lại để điện thoại ngay bên mình.

Vì cậu vừa nghĩ ra một chuyện — có thể hơi khó nói thành lời, nhưng chắc chắn được tính là “bí mật nhỏ”. Cậu lướt Ahu nghiên cứu cơ chế WeChat, rồi đăng một status chỉ để Cố Dật Lam nhìn thấy.

Trong mắt cậu, câu chữ kia cực kỳ gợi tò mò. Cậu đoán, nhất định hắn sẽ bị treo ngược tâm trí, vừa rối vừa nghi, rồi phải vội vàng truy hỏi cậu cho bằng được.

Quả nhiên, cậu còn chưa giải xong một bài thì điện thoại đã rung “ong ong” hai lần.

Tô Trạch Tuế ném bút sang một bên, hớn hở chộp lấy điện thoại.

[Tin nhắn riêng từ Ahu – Stranger. : Sao cậu lại chặn tôi?]

[. :Thêm tôi lại ngay.]

Tô Trạch Tuế: ?

Bình Luận (0)
Comment