Kẻ Sợ Xã Hội Kết Hôn Với Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 29

“Camera… từ nhiều năm trước.” Tô Trạch Tuế phồng má, vừa xoa cằm vừa lẩm bẩm: “Tại sao chứ?”

Ông nội Cố hiểu cậu đang nói gì nhưng chuyện “camera giám sát” vốn quá kỳ quái, lại dính đến riêng tư, vốn không nên mang ra bàn tán.

Chỉ là thấy cậu chẳng hề tỏ vẻ kinh ngạc, ông cụ do dự một lúc rồi chậm rãi nói: “Đó là bí mật của nó. Sau này khi có cơ hội, chắc chắn nó sẽ kể cho cháu nghe.”

Ban đầu, ông còn tưởng cậu sẽ nói mấy câu như “Thật không?” hay “Được rồi.” Ai ngờ Tô Trạch Tuế lại ngẩng lên nhìn ông, khẽ thì thầm: “Ông biết.”

Bàn tay đang lật album của ông nội Cố khựng lại.

Không ngờ cậu trông có vẻ ngốc nghếch dễ bị dụ mà đầu óc lại tỉnh táo, lập luận sắc bén, còn dễ dàng nhận ra điểm bất hợp lý trong sự việc.

Ông nội Cố bất lực, đành thật thà đáp: “Ừ, là nó nói cho ta biết.”

Tô Trạch Tuế đảo mắt nhìn quanh.

Trong căn phòng cũ kỹ này, trên kệ sách xếp đầy album, đều được sắp theo thứ tự thời gian. Trên tường dán nhiều bức ảnh cũ bạc màu, trông chẳng ăn nhập gì với phong cách biệt thự hiện đại bên ngoài. Rõ ràng, ông nội Cố là người rất hoài niệm quá khứ.

“Vậy… anh ấy sẽ…” Tô Trạch Tuế thu lại tầm mắt, ngón tay nhỏ chỉ vào mình: “Kể cho cháu nghe sao?”

“Rồi sẽ có thôi. Đợi đến khi quan hệ của hai đứa đủ thân thiết.” Ông nội Cố mỉm cười: “Cháu rất đặc biệt, ông tin chắc sẽ có ngày đó.”

Tô Trạch Tuế suy nghĩ một lát, rồi khẽ nói: “Anh ấy tin ông.”

Ông nội Cố thấy thật kỳ lạ — qua cậu này, ông dường như lại nhìn thấy hình bóng của Cố Dật Lam thuở nhỏ.

Rõ ràng cậu chỉ đang nói ra sự thật cùng những thắc mắc của mình, vậy mà giữa lớp sương mù rối rắm, cậu lại có thể dần dần chạm tới đáp án chính xác. Đó chính là tố chất đặc biệt chỉ những người cực kỳ lý trí mới có được.

Nhưng ông cụ không muốn tiếp tục đào sâu đề tài này, bèn vừa thu dọn những tờ giấy cũ kẹp trong album, vừa hỏi: “Ngày trước Tuế Tuế có dán giấy khen lên tường không?”

Tô Trạch Tuế lắc đầu.

Từ nhỏ cậu đã còi cọc, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện ăn uống. Thành tích học tập chẳng ra gì, thể thao lại càng tệ hại, gần như chưa từng nhận được phần thưởng nào.

Ông nội Cố cất lại quyển album quý giá vào tủ, cố tình làm ra vẻ thản nhiên mà nói: “Nó thích được khen ngợi. Có lẽ cháu nên thử khen nó nhiều một chút.”

Tô Trạch Tuế hiểu rõ người mà ông nhắc đến là ai. Cậu chợt nhớ trong “Cẩm nang tăng thiện cảm trên Ahu” cũng có ghi một mục: “Khen ngợi.”

Cậu gật gù: “Cháu phát hiện rồi.”

“Phát hiện cái gì?” Một giọng nam trầm thấp bỗng vang lên từ cửa.

Tô Trạch Tuế giật mình quay lại, liền thấy Cố Dật Lam đang đứng ở ngưỡng cửa, nhướng mày nhìn cậu, không rõ hắn đã nghe được bao nhiêu.

Vừa nhìn thấy hắn, tâm trạng nặng nề ban nãy của Tô Trạch Tuế lập tức tan biến, cậu lon ton chạy đến đứng trước mặt người đàn ông.

“Về rồi à? Cơm canh vẫn còn nóng đấy, vào ăn chút đi.” Ông nội Cố không hề nhắc gì đến chuyện công ty, chỉ nói mấy câu chuyện gia đình bình thường.

“Không cần.” Cố Dật Lam cụp mắt nhìn Tô Trạch Tuế, khẽ hỏi: “Đi thôi?”

Tô Trạch Tuế nhăn mặt, ngón tay nhỏ chỉ vào bụng hắn: “Đói.”

Cố Dật Lam sớm đã quen với cách nói chuyện lắp bắp của cậu, chẳng cần đợi cậu khó khăn nói hết câu đã trực tiếp đáp lại: “Tôi không đói.”

Tô Trạch Tuế còn định mở miệng nói thêm nhưng người đàn ông đã xoay người bước thẳng ra cửa lớn.

Quản gia đứng trong phòng khách thấy vậy thì vội vàng theo sau vị ông chủ thực sự trả lương cho mình.

Ông nội Cố thì sớm đã quen với tính khí của đứa cháu này, ông chỉ cười cúi đầu nhìn cậu thiếu niên trước mặt, khẽ dặn bằng giọng đủ để hai người nghe: “Tuế Tuế, cố gắng cưới cho bằng được, sau này thường xuyên về đây chơi với ông.”

Tô Trạch Tuế lập tức cảm thấy trách nhiệm nặng nề, nghiêm túc gật đầu thật mạnh.

Nhìn bóng dáng Cố Dật Lam đang đứng chờ mình nơi cửa lớn, cậu khẽ nói một tiếng “Tạm biệt ông ạ” rồi chạy nhanh về phía hắn.

Ông nội Cố xa xa nhìn cháu trai, chỉ khẽ gật đầu coi như lời đáp.

Vì lúc tới đây mới nghỉ ngơi chưa đầy một tiếng, lần này Cố Dật Lam không để quản gia lái xe nữa mà tự mình ngồi vào ghế lái.

Tô Trạch Tuế chạy lại, nhanh chóng ngồi xuống ghế phụ lái, nhích thật gần ngay bên cạnh hắn.

Thắt xong dây an toàn, cậu nghiêng đầu hỏi: “Đi đâu vậy?”

Cố Dật Lam khởi động xe, đôi môi mỏng khẽ mở: “Ra phố.”

Đoạn đường này cũng chẳng ngắn. Hắn chuyên tâm lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước; còn hai người còn lại thì chỉ lặng lẽ ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Đợi một lượt đèn đỏ khá lâu, Tô Trạch Tuế thu tầm mắt từ ngoài đường về, ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh, không hề vòng vo bất chợt nói: “Muốn… xem lại camera.”

Cậu suy nghĩ gì đều viết hết lên gương mặt, chẳng hề che giấu.

Cố Dật Lam chỉ hơi liếc qua một cái, liền đoán ra ông nội đã tranh thủ lúc hắn không có nhà mà nói gì đó khơi dậy trí tò mò trong lòng cậu.

Nhưng hắn không hỏi han hay chất vấn, chỉ rút điện thoại, cúi mắt thao tác mấy lần trên màn hình, rồi đưa thẳng cho cậu.

Phong thái dứt khoát, không nói thừa một câu khiến Tô Trạch Tuế ngẩn ra mất mấy giây, mới cẩn thận nhận lấy chiếc điện thoại được đưa đến. Lúc ấy, cậu cố tình tránh không chạm phải những ngón tay dài rõ khớp của hắn.

Trên màn hình hiển thị một thư mục trong “album đám mây”: Camera giám sát – Hậu thư phòng.

Vốn dĩ Tô Trạch Tuế rất sợ giao tiếp, lại càng không quen động vào đồ riêng của người khác.

Dù Cố Dật Lam là ngoại lệ, cậu vẫn giữ chừng mực, không hề tùy tiện lục lọi mà chỉ ở trong phạm vi album hắn cho phép, ngón tay nhỏ bé chậm rãi vuốt từng trang từng trang.

Album ảnh kia xem mãi cũng không có hồi kết. Tô Trạch Tuế ngẫm nghĩ một lúc, rồi bấm vào chế độ “xem theo thứ tự cũ.”

Điện thoại tải vài giây, ngay sau đó, đoạn giám sát sớm nhất hiện rõ trước mắt cậu.

Không kịp chuẩn bị, Tô Trạch Tuế sững người tại chỗ.

Hậu thư phòng vẫn y nguyên như vậy: giá sách cao ngất, những chiếc cúp vàng sáng lóa, bàn gỗ rộng lớn, cùng tấm thảm lông mềm mại… không có gì thay đổi. Nhưng giữa khung cảnh quen thuộc ấy, lại xuất hiện bóng dáng Cố Dật Lam thuở nhỏ — cậu đang ngồi ngay ngắn trước bàn, cắm cúi làm bài tập.

Ngón tay Tô Trạch Tuế cứng đờ, khẽ chạm vào mục “chi tiết hình ảnh.”

Đó là một bức ảnh đã cũ, được ghi lại từ mười lăm năm trước.

Cậu ngẩn ngơ.

Có nghĩa là, căn phòng sau nhà — nơi cậu vẫn hay ngồi lật giở những quyển sách thi đấu kia — thật ra đã tồn tại từ mười lăm năm về trước?

Nhưng… chẳng phải ông nội từng nói với cậu, Cố Dật Lam chỉ đến khi trưởng thành mới ra ở riêng hay sao?

… Lẽ nào ông đã lừa cậu?

Trong lúc Tô Trạch Tuế còn rối tung đầu óc chưa tìm được manh mối, giọng nói trầm thấp bỗng vang lên ngay bên cạnh: “Tô Trạch Tuế.”

Cậu giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn, ngơ ngác quay đầu nhìn sang gương mặt nghiêng sắc lạnh, đường nét anh tuấn của người đàn ông bên cạnh.

Cậu thầm nghĩ: Phải đợi thêm bao lâu nữa, phải đủ tin tưởng đến mức nào, thì hắn mới chịu nói cho mình biết sự thật?

Tô Trạch Tuế chờ đợi một lời giải đáp, mong hắn sẽ gỡ rối cho mình. Nhưng đôi môi mỏng của Cố Dật Lam chỉ khẽ mở, lại thốt ra một câu hoàn toàn chẳng liên quan: “Lần sau gặp kẻ làm khó em, em sẽ làm gì?”

Nghe vậy, Tô Trạch Tuế mới sực nhớ ra chuyện “bài kiểm tra.”

Cậu lập tức ngồi ngay ngắn, nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, rồi chậm rãi trả lời: “Em sẽ… nói xin lỗi.”

Cố Dật Lam: …

Quản gia ngồi phía sau chỉ biết đưa tay che mặt, hận không thể lập tức đưa điện thoại cho cậu nhóc ngốc nghếch này lên mạng tìm “hướng dẫn ứng xử xã hội.”

Cố Dật Lam liếc nhìn cậu đang trượt thẳng về phía cực đoan, liền nghiêm giọng dẫn cậu theo hướng ngược lại: “Từ nay về sau, cho dù có sai hay không, cũng không được nói xin lỗi.”

Tô Trạch Tuế cúi gằm đầu.

Rõ ràng lần này cậu lại trả lời sai.

Theo phản xạ, cậu buột miệng: “Xin lỗ…”

Nhưng ngay giây kế tiếp, cậu vội phản ứng lại, hai tay bịt chặt miệng mình.

Cố Dật Lam trầm giọng tiếp lời: “Em không cần cúi đầu, cũng không cần lo lắng. Dù em có gây ra chuyện lớn thế nào, cũng sẽ có người đứng ra giải quyết cho em. Nếu thật sự thấy khó chịu, hãy gọi điện cầu cứu.”

Đôi mắt Tô Trạch Tuế ngước lên, khẽ hỏi: “Gọi cho anh sao?”

Một câu hỏi đơn giản, vậy mà Cố Dật Lam phải lặng im thật lâu mới chậm rãi đáp: “Gọi cho anh trai em. Anhta rảnh hơn tôi.”

“Ồ…” Cậu khẽ lên tiếng, nhưng trong lòng thì lại nghĩ: Lần tới nếu gặp nguy hiểm, mình vẫn sẽ gọi cho hắn.

Cố Dật Lam không nói thêm gì nữa. Còn Tô Trạch Tuế thì vẫn ôm trong đầu những suy nghĩ lặng lẽ của riêng mình.

Mãi đến hai mươi phút sau, cậu mới quay sang nhìn hắn, ngập ngừng thốt ra câu mà bản thân đã lặp đi lặp lại vô số lần trong lòng: “Anh… anh rất tốt. Em có thể… ở bên anh mãi mãi được không?”

Câu nói ấy vừa dài vừa nhiều chữ. Dù cậu đã cố nói rất khẽ, nhưng khi thốt xong, Tô Trạch Tuế vẫn thấy hụt hơi thở không ra.

Lời còn chưa dứt, Cố Dật Lam đã nhíu chặt mày. Bàn tay siết vô lăng mạnh đến mức các đốt ngón tay đều căng trắng.

Đúng lúc chiếc AMG One trờ tới một chỗ đỗ giữa phố xá đông đúc, hắn dứt khoát đạp phanh, rồi chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm cứng vô lăng.

Hắn không trả lời, thậm chí chẳng buồn nhìn sang gương mặt đầy chờ đợi của cậu thiếu niên, mà chỉ tựa lưng vào ghế da, nhíu mày lặng lẽ chìm vào suy nghĩ.

Một thoáng bất chợt, hắn nhận ra mình không còn muốn dùng cách ép buộc cậu để đổi lấy kết cục hủy bỏ hôn ước nữa.

Cố Dật Lam vốn là kiểu người điển hình theo đuổi mục tiêu, chỉ cần hiệu quả, đạt được mục đích thì chẳng ngại thủ đoạn.

Vì thế, với một kẻ “không thể kết hôn” như hắn, thái độ với từng “vị hôn thê” đều giống nhau: nửa là tự hủy danh tiếng, nửa là hù dọa. Đa phần chưa cần gặp mặt, các “vị hôn thê” kia đã sợ đến mức vội vàng rút lui trong đêm.

Làm như vậy chẳng qua chỉ vì nhanh gọn.

Xét cho cùng, với Tô Trạch Tuế, hắn cũng đã định áp dụng cách ấy.

Chỉ là, vì sự cố chấp và tính cách đặc biệt của cậu, thời gian cả hai gắn bó lại dài hơn, quan hệ lại sâu hơn, thậm chí còn sống chung dưới cùng một mái nhà. Đây là trường hợp duy nhất.

Nhưng không hiểu vì lý do gì, ngay lúc này, hắn chợt không muốn đối xử với cậu như vậy nữa.

Dù chuyện hủy hôn có phiền phức hơn, rắc rối hơn, mạo hiểm hơn, phải mất nhiều công sức xoay xở hơn. Cùng lắm thì lại dùng thêm vài lần cách đã áp dụng trước kia, đau đớn thêm một chút.

Hà tất gì cứ hết lần này đến lần khác đẩy cậu ra con phố mà cậu sợ hãi đến vậy?

“Cố… Cố tiên sinh,…” Tô Trạch Tuế rụt rè lên tiếng: “Muốn uống không?”

Theo ánh mắt của cậu, Cố Dật Lam nghiêng đầu liền thấy ngoài cửa xe chính là một quán cà phê.

Chuyện cũ với cà phê để lại trong lòng Tô Trạch Tuế những vết sợ hãi vẫn chưa kịp phai mờ. Cậu theo bản năng lại run rẩy, ánh mắt né tránh. Thế nhưng, đôi tay nhỏ vẫn nắm chặt dây an toàn, như thể chỉ cần hắn gật đầu một tiếng “uống”, cậu sẽ lập tức tháo dây bước xuống.

“Ăn không?” Cố Dật Lam nâng tay, chỉ sang cửa hàng kem ngay cạnh quán cà phê.

Trước cửa hàng ấy đặt một mô hình kem ốc quế khổng lồ, dễ thương đến mức chỉ liếc qua thôi, Tô Trạch Tuế đã lập tức bị thu hút.

Đôi mắt cậu sáng rực, run rẩy cũng biến mất rồi gật đầu lia lịa.

Cậu vốn thích ăn kem nhưng vì hiếm khi được ra ngoài, nên gần như chưa bao giờ ăn kem ốc quế, chỉ toàn những que kem có thể để tủ lạnh lâu ngày. Giờ đi cùng Cố Dật Lam, cuối cùng cậu cũng có thể thoải mái ăn một chiếc ốc quế rồi.

“Rồi… rồi sau đó, mình đi đâu ạ?” c** nh* giọng hỏi.

“Trạm cuối cùng rồi.” Cố Dật Lam mở cửa xe, ánh mắt ra hiệu cho quản gia ở lại chờ.

Quản gia không đoán nổi chủ nhân định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh, đứng ngoài xe chờ hai người.

Tô Trạch Tuế chưa bao giờ vui vẻ đến thế, gương mặt rạng rỡ nụ cười thật lòng.

Chỉ cần được ăn một cây kem ngọt lịm trong tiệm thôi, là coi như cậu đã vượt qua bài kiểm tra rồi.

Kết hôn… kết hôn…

Giữa ngày hè nóng nực, hàng trước tiệm kem xếp dài. Tô Trạch Tuế nép kỹ sau dáng người cao ráo của Cố Dật Lam, trong lòng lại hơi run vì chứng sợ đám đông.

Cố Dật Lam đưa cậu đến khu ghế chờ ngồi trước.

Thấy thiếu niên ngoan ngoãn chọn chỗ trong cùng, ngồi nép gọn ở góc, hắn mới hỏi: “Muốn ăn gì?”

“... Kem dâu, kem sữa dâu có mứt... sữa lắc dâu…” Tô Trạch Tuế nhìn chăm chăm vào thực đơn, rồi lẩm nhẩm tiếp: “Còn có… kẹo bông, socola, bánh quy nữa.”

Cố Dật Lam: …

“Không được ăn nhiều thế.” Hắn khẽ nhíu mày, kéo lại chủ đề chính: “Còn nhớ lúc nãy trên xe tôi dạy gì không?”

Tô Trạch Tuế ra sức nhớ lại, vừa đếm từng ngón tay vừa trả lời: “Không cúi đầu… không xin lỗi.”

Cố Dật Lam khẽ hừ một tiếng, thấp giọng hỏi: “Còn gì nữa?”

Cậu liền đưa tay làm động tác gọi điện bên tai, ngoan ngoãn đáp: “Gọi điện thoại.”

“Ừ.” Hắn đứng thẳng người, tầm mắt quét đến khu xếp hàng không xa: “Ngồi đây đợi tôi.”

Tô Trạch Tuế gật đầu liên tục, mắt dõi theo bóng hắn đi về phía quầy gọi món, trong lòng bỗng thấy như có thứ gì đó lấp đầy, căng căng ấm ấm.

Cậu không phân biệt nổi những cảm xúc ấy khác nhau thế nào, chỉ có thể đưa tay xoa lên ngực mình.

Chiếc gậy bóng chày, kính râm, khẩu trang đều bị Cố Dật Lam tịch thu, giờ chỉ còn dựa vào ý chí cùng bóng dáng của người đàn ông kia làm chỗ dựa, cố gắng kiên trì ngồi giữa đám đông. Hàng mi cong khẽ run run.

Nhưng gương mặt cậu lại quá mức nổi bật, chỉ ngồi chưa bao lâu, đã có hai nam sinh vừa bước vào liền tiến lại gần bắt chuyện.

“Hi, nhóc, đi một mình hả? Đang đợi đồ ăn à?” Một thanh niên ăn mặc cực ngầu, khoác đồ hiệu, cười hỏi.

Cậu bạn kia trông như là bạn của anh chàng ngầu ngầu, khoác tay lên vai đối phương, hùa theo một câu thẳng thắn: “Có thể cho bọn anh xin WeChat không?”

Tiệm kem ồn ào, tiếng nói của hai người vì muốn cậu nghe rõ mà không hề nhỏ, dội thẳng vào màng nhĩ, khiến Tô Trạch Tuế lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng xã giao.

Cậu vô thức tìm kiếm bóng dáng Cố Dật Lam, nhưng chợt nhớ ra hắn vẫn đang xếp hàng.

Vậy nên, Tô Trạch Tuế chỉ có thể cứng đờ người, ngẩng đầu lên khẽ vẫy vẫy bàn tay nhỏ.

Cố Dật Lam đã dạy cậu, không cúi đầu, không xin lỗi.

Nhưng hai cậu trai kia hiển nhiên là dạng “cao thủ xã giao”, bị từ chối nhẹ vậy thôi cũng chẳng nản, còn tiếp tục níu kéo: “Bọn anh thật sự không có ý gì đâu, chỉ là thấy hợp mắt muốn làm bạn thôi.”

Một người còn cười lớn, bày tỏ: “Tiệm kem này anh cũng góp vốn đó, tiện thể cũng muốn nghe khách hàng góp ý. Một công đôi việc.”

Đối phó với kiểu nói khéo mà lại nhiệt tình thế này, Cố Dật Lam chưa từng dạy cậu phải làm sao.

Môi Tô Trạch Tuế khẽ hé, ánh mắt mờ mịt rơi vào khoảng không trống rỗng trên bàn. Dưới gầm bàn, hai tay cậu nắm chặt vạt áo, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Có… có nên gọi điện không?

Cậu vốn nói chuyện đã chậm, mà khi nghĩ đến việc phải ứng đối xã hội, đầu óc lại càng trì trệ.

Trong lúc cậu im lặng mất một hai phút, hai chàng trai kia cũng tự hiểu ra ý cậu, bèn bật cười xoa dịu bầu không khí: “Không muốn thêm cũng chẳng sao, nhưng mà em thật sự rất dễ thương đó. Anh tin sau này sẽ có nhiều người thích em lắm. Bọn anh làm phiền rồi.”

“Bye bye.” Một trong hai chàng trai vẫy tay với cậu, dù bị từ chối nhưng vẫn rất lịch sự, còn nói thêm: “Chúc em hôm nay vui vẻ.”

Nhìn bóng lưng họ rời đi về phía quầy gọi món, Tô Trạch Tuế ngẩn người.

Cậu lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên quần áo, khó tin mà bóp nhẹ má mình, mềm mềm, ấm ấm.

Cậu… thật sự dễ thương sao?

Sẽ có nhiều người thích cậu sao?

Thật ư?

… Vậy còn Cố Dật Lam?

Anh ấy… cũng sẽ cảm thấy cậu dễ thương chứ?

Anh ấy… có thể thích cậu không?

Lớn đến từng này, Tô Trạch Tuế chưa bao giờ được ai khen như vậy. Cậu thậm chí chưa từng gặp qua những người xa lạ lại có thể thân thiện chúc mình “một ngày vui vẻ”.

Hôm nay là lần đầu tiên. Chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến nhịp tim cậu hỗn loạn, đầu óc quay cuồng.

Ánh mắt cậu ngơ ngẩn, miên man nhớ lại những lời ban nãy, bàn tay vẫn còn mân mê đôi má trắng mịn, gương mặt đỏ ửng, trái tim đập loạn nhịp.

Khi Cố Dật Lam quay lại, thấy chính là cảnh tượng này.

Thiếu niên đôi tai ửng hồng, ngón tay còn đang chạm vào gò má nóng rực của mình, chẳng biết đang nghĩ gì mà cứ cười ngốc nghếch.

Cố Dật Lam khẽ giơ tay, vẫy vẫy trước mặt cậu.

“C-cảm ơn…” Tô Trạch Tuế lập tức hoàn hồn, đứng bật dậy hai tay vội vàng đón lấy ly kem dâu hắn đưa tới.

“Phần còn lại gói về, để sau ăn.” Không hiểu vì sao, giọng Cố Dật Lam bỗng khàn hẳn đi.

“Anh không ăn sao?” Tô Trạch Tuế nghiêng đầu hỏi.

“Tôi không thích.” Cố Dật Lam khẽ gật cằm về phía cửa: “Đi trước đi.”

Tô Trạch Tuế hoàn toàn không nhận ra điều gì khác lạ. Cậu vui đến nỗi đi đường cũng tung tăng như chú thỏ nhỏ, bước được vài bước lại quay đầu nhìn hắn, niềm vui viết hết lên mặt.

Ngồi lên xe rồi, cậu vẫn không nhịn được mà đưa tay che lấy đôi môi mềm, đôi mắt cong cong, tràn ngập ý cười.

“Chỉ vậy thôi mà vui thế à?” Cố Dật Lam đưa hộp kem đã gói cho quản gia, sau đó nghiêng mắt nhìn thiếu niên bên cạnh.

Hàng lông mày anh ép xuống, giọng nói trầm thấp, không còn chút bông đùa thường ngày.

“Vui ạ.” Tô Trạch Tuế chẳng hề để ý, ngoan ngoãn trả lời.

Cậu khẽ l**m viên kem dâu, cả người đều ngọt ngào như tan ra trong vị đường sữa.

Cố Dật Lam không nói thêm gì nữa. Nhưng hắn giữ đúng lời hứa, không đưa cậu đi đâu khác, mà lái thẳng xe về biệt thự.

Về đến nhà, hắn vẫn phải xử lý đống công việc chất cao như núi, liền lên thẳng thư phòng trên tầng hai.

Tô Trạch Tuế thì hớn hở chạy về phòng mình, lăn qua lăn lại trên giường, cố gắng kiềm chế nhịp tim dồn dập.

Cậu có lẽ… cũng dễ thương lắm.

Cố Dật Lam… có thể sẽ thích cậu.

Có thể sẽ lấy cậu làm vợ.

Phải không?

Đợi đến khi bình tĩnh lại đôi chút, cậu định tiếp tục cố gắng học để theo kịp các cuộc thi. Đúng lúc ấy, điện thoại “rè rè” rung lên một tiếng. Là tin nhắn WeChat…

【Anh trai: Bao giờ về nhà?】

Tô Trạch Tuế nằm sấp trên chiếc giường êm to mềm, hai ngón tay nhỏ chậm rãi gõ chữ trên bàn phím điện thoại.

【(o^^o):Không về nhà đâu】

【Anh trai:Lại trêu anh à? Hôm qua Cố Dật Lam vừa nói với anh rồi, em sẽ về trong hai hôm nay.】

【Anh trai:Nói thời gian cụ thể đi, để anh đến đón.】

Ngón tay đang gõ chữ của Tô Trạch Tuế bỗng khựng lại, dừng cứng trên màn hình.

Vì ngón tay ngừng quá lâu, WeChat còn tự động bật ra khung gợi ý sticker.

Chỉ hai tin nhắn rất bình thường thôi, vậy mà toàn thân cậu lạnh buốt, trái tim vốn đang dập dồn hạnh phúc chợt rơi thẳng xuống vực.

Cái gì gọi là… “hôm qua” Cố tiên sinh nói, cậu sẽ về trong hai ngày tới?

“Nói hôm qua”… sao?

Trực giác khiến Tô Trạch Tuế nhận ra có một lỗ hổng rất lớn ở đâu đó, nhưng cậu lại không thể nắm bắt được cụ thể là chỗ nào.

Đầu óc rối loạn, bất an đến mức ngay cả sức để trả lời anh trai cũng không còn. Cậu hấp tấp thoát ra, mở WeChat của người duy nhất có thể mang đến an toàn —— chú quản gia vĩ đại và đáng tin nhất.

Bởi chính chú là người luôn động viên cậu, cho cậu hy vọng để tiếp tục kiên trì.

【(o^^o):Chú ơi, con đã quay về rồi. Con có thể kết hôn với Cố tiên sinh rồi đúng không ạ?】

Phía bên kia, quản gia vừa rảnh tay, thấy tin nhắn ấy thì trong lòng cũng chỉ còn lại bất lực và buồn bã.

Lúc nhìn thấy cậu chủ nhỏ ôm ly kem vui vẻ bước lên xe, ông đã biết rồi — coi như xong hết. Hoàn toàn xong cả rồi.

Ông chủ không còn muốn đẩy cậu phải tự mình bỏ cuộc nữa. Lần này, hắn định chọn con đường khó khăn nhất: tự tay từ chối hôn ước này. Cho dù thiếu gia nhỏ có cố gắng đến mấy, có gồng mình vượt qua nỗi sợ hãi con người đến đâu… thì cũng chẳng thể thay đổi kết cục.

【AAA Quản gia: Xin lỗi, thiếu gia.】

Ông không biết phải nói gì, chỉ đành cố gắng an ủi:

【AAA Quản gia: Ông chủ cũng có nỗi khổ riêng… Có lẽ… có thể… ngài ấy sẽ không cưới cậu được đâu… Đừng buồn quá…】

“Phạch” một tiếng, điện thoại rơi khỏi tay, lăn xuống giường. Cậu không thể tiếp tục đọc hết những lời an ủi phía sau. Trong đầu như có một sợi dây căng chặt bỗng nhiên đứt phựt.

Dù có ngây ngô, có chậm hiểu chuyện đời đến mấy, cậu cũng nhận ra điều quản gia muốn nói.

Không đúng… không đúng… không đúng…! Sao lại thế này? Sao lại thành ra thế này? Không nên như vậy…!

Đầu óc cậu trống rỗng, cả người cứng đờ ngồi trên giường rất lâu, rồi mới run rẩy cầm lại điện thoại. Cậu thoát khỏi khung trò chuyện với quản gia, chẳng biết phải tìm ai, chẳng biết phải làm gì để thay đổi tình thế.

Nhưng vì đây là tài khoản mới, danh sách bạn bè WeChat chẳng có bao nhiêu. Vừa thoát ra, ánh mắt cậu liền khựng lại nơi cái hình đại diện đen sì quen thuộc kia.

Người ta nói khi rơi vào tuyệt vọng, con người thường tìm đến những thứ huyền hoặc để bấu víu. Nhưng lúc này đây, trong lòng cậu chỉ thấy như rơi thẳng xuống vực sâu.

Chỉ trong chớp mắt, cậu chợt nhớ tới lời nguyền của vị thầy bói có cái tên “Dấu Chấm” lạnh lẽo.

“Tôi cá là… cậu và anh ta, tuyệt đối không thể kết hôn được đâu.”

Câu nói ấy như nhát dao cuối cùng, nặng nề ép gãy con lạc đà vốn đã kiệt sức.

Sát mặt cậu chợt lạnh buốt. Cậu đưa tay lên chạm thử, mới phát hiện — đó là những giọt nước mắt lạnh lẽo đang tuôn xuống.

Bình Luận (0)
Comment