Khi Cố Dật Lam bước xuống lầu, hắn tiện tay nhắn cho quản gia một tin WeChat, dặn làm xong việc thì xuống.
Trong phòng ăn rộng lớn, thiếu niên đang ngồi ở cuối bàn chậm rãi nhai miếng sườn xào chua ngọt yêu thích, đôi má trắng trẻo phồng căng như con sóc nhỏ.
Thấy hắn đi xuống, ánh mắt cậu lập tức sáng rực lên.
Cố Dật Lam bước lại ngồi xuống bên cạnh Tô Trạch Tuế, lặng lẽ quan sát gương mặt cậu, chắc chắn cậu không lén khóc rồi mới dời sự chú ý sang bữa ăn trước mặt.
“Em muốn ăn…” Tô Trạch Tuế nhỏ giọng nói: “Kem.”
“Trong tủ lạnh có.” Cố Dật Lam đáp.
“Sau này em cũng muốn ăn.”
Cố Dật Lam nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Sau này đi cùng anh ra ngoài, sẽ có nhiều cơ hội ăn nữa.”
Tô Trạch Tuế gật đầu.
Cậu vốn sợ phải ra ngoài, nhưng chỉ cần đi theo bên cạnh Cố tiên sinh thì lại thấy yên tâm.
Đột nhiên, trong đầu cậu vụt hiện lên một chuyện rất quan trọng. Nhưng để kể hết thì phải nói dài, mà cảm xúc vừa lắng xuống, cậu lại chẳng thể thốt ra được nhiều lời đến thế.
Thế là cậu rút điện thoại ra bắt đầu gõ chữ.
“Ăn cơm cho tử tế.” Ngón tay khớp xương rõ ràng của Cố Dật Lam gõ nhẹ lên mặt bàn.
Tô Trạch Tuế lập tức đặt điện thoại xuống, giả vờ ngoan ngoãn múc thêm mấy thìa cơm trắng, nhưng ánh mắt thì cứ len lén liếc về phía hắn.
Đợi đến khi má lại phồng căng như con sóc nhỏ, cậu mới chìa bàn tay bé xíu ra, chỉ vào chiếc điện thoại của Cố Dật Lam.
Thật ra, ngay trước khi đặt máy xuống, cậu đã kịp gửi tin nhắn rồi.
Cố Dật Lam mở màn hình, nhìn vào WeChat.
【(o^^o):Cố tiên sinh, lúc trước anh nói cưới nhau rồi sẽ ngủ chung một giường, có thật không ạ?】
Hắn ngẩng đầu lên, liền chạm ngay vào ánh mắt sáng rực lấp lánh như chờ mong.
Đôi mắt thiếu niên vẫn còn sưng, trên mặt còn vương chút dấu vết nước mắt. Mới vừa nãy thôi, cậu còn run run hỏi: “Cố tiên sinh, bọn họ có lừa em không, thật ra em chẳng đáng yêu chút nào?”
Trong tình cảnh thế này, hắn nào dám nói “không phải thật”.
“Ừ.” Cố Dật Lam khẽ rũ mắt, giọng trầm thấp: “Đợi lấy giấy chứng nhận xong, em sẽ dọn sang ở cùng.”
Tô Trạch Tuế vốn ngồi yên bất động, lặng lẽ chờ câu trả lời. Đến khi nghe được sự khẳng định, cậu mới chậm rãi nhai nốt cơm trong miệng.
“Vì sao…” Tô Trạch Tuế vừa nhai cơm, vừa mấp máy má, nhỏ giọng hỏi: “Phải kết hôn?”
Cố Dật Lam hiểu, cậu muốn hỏi vì sao hắn lại bất ngờ đổi ý quyết định kết hôn.
Nhưng thật ra, ngay chính hắn cũng không rõ ràng.
Khi nghe thiếu niên vừa rơi nước mắt vừa kể về quá khứ đơn giản mà đau lòng ấy, trong đầu hắn chỉ thoáng hiện lên một chữ —— thôi vậy.
Khi cậu thì thầm nói rằng trong đời chỉ gặp được hai người tốt, một là hắn, một là hai kẻ buổi chiều… biết rõ sự thật như hắn, sao có thể không lay động?
Thôi vậy.
Tô Trạch Tuế quá dễ bị bắt nạt, cậu chỉ thiếu một người để che chở.
Xưa nay, cậu nói muốn kết hôn, lý do cũng chỉ vì “hắn rất tốt” chứ chưa từng nói “em thích anh”.
Một thiếu niên ngây ngô chẳng hiểu tình yêu là gì, chỉ theo bản năng mà dựa vào người khiến mình thấy an toàn.
Nếu hắn nhớ không lầm, bên ngoài, cậu cũng giống như hắn —— đều mang danh tiếng tệ hại.
Chỉ khác là, cái tiếng xấu của hắn là do hắn cố ý tạo ra.
Còn Tô Trạch Tuế vốn luôn ngoan ngoãn chưa từng gây chuyện, vậy mà danh dự lại bị bôi nhọ thành ra thế này.
Có lẽ chỉ từ mấy lời đồn nhơ bẩn của hai kẻ rác rưởi buổi chiều nay, cũng đủ thấy được đôi phần nguyên nhân.
Thôi vậy, cứ bảo vệ cậu thêm một thời gian nữa. Chờ khi cậu học được cách giao tiếp, biết tự bảo vệ mình, rồi dần dần nhận ra trái tim thật sự muốn gì… đến lúc ấy, hãy để cậu đi tìm người mình thật sự yêu.
Dù sao thì ở thành phố A, chuyện kết hôn hay ly hôn cũng rất đơn giản.
“Cố tiên sinh?” Tô Trạch Tuế đưa tay khẽ vẫy trước mặt hắn.
Thiếu niên học rất nhanh. Lúc mới đến, cậu còn cứng nhắc như một khúc gỗ. Giờ thì chẳng những chịu nói nhiều hơn, mà còn bắt chước được cả vài động tác nhỏ của hắn và quản gia.
“Sau này đừng gọi tiên sinh nữa.” Cố Dật Lam hơi ngẩng cằm: “Gọi anh trai.”
Lời ám chỉ này đã quá rõ ràng. Hắn hoàn toàn tách hẳn cuộc hôn nhân này khỏi phạm trù t*nh d*c, đặt nó vào dạng quan hệ thân thuộc, gia đình.
Nếu thiếu niên nghe không ra thì chứng tỏ cậu vốn chẳng hiểu hôn nhân là gì, mà như vậy cũng chẳng cần giải thích thêm.
Nghe vậy, Tô Trạch Tuế cụp mắt trầm ngâm suy nghĩ.
Nghĩ đến việc cậu vừa khóc suốt cả buổi tối, Cố Dật Lam đứng dậy, cầm lấy ly nước đặt bên cạnh.
“Anh…” Tô Trạch Tuế bất chợt gọi.
Động tác rót nước của hắn khựng lại, dòng nước vốn chảy thành vòng cung hoàn hảo cũng run lên khẽ vặn vẹo.
Hắn đặt ấm trà xuống, cúi mắt nhìn thiếu niên bên cạnh.
Tô Trạch Tuế xoay xoay ngón tay, giọng càng nhỏ hơn: “Anh trai… chào anh.”
Yết hầu Cố Dật Lam khẽ lăn một cái, hắn đặt ly nước trước mặt cậu, giọng hơi khàn đi: “Ừ.”
Giọng thiếu niên mềm nhẹ vì vừa khóc nức nở xong nên còn vương hơi ẩm, nghe như phủ một tầng sương mỏng, mềm nhũn như lông vũ rơi xuống tim người ta.
Chẳng trách Tô Minh Vũ lại cưng chiều em trai đến mức chẳng biết giới hạn.
“Bóc tôm.” Tô Trạch Tuế chìa đôi bàn tay lấm lem ra. Nói xong như chợt thấy thiếu mất điều gì, c** nh* giọng bổ sung thêm: “Anh trai.”
Đúng lúc này, quản gia vừa bận việc xong, chậm rãi đi vào liền bắt gặp cảnh tượng ấy.
… Đây, đây là đang chơi cái trò tình thú gì vậy? Diễn vai sao?
“Đi lấy khăn nóng.” Cố Dật Lam mặt không đổi sắc, phân phó với quản gia vừa xuất hiện.
“V-vâng, Cố tiên sinh.”
Trong đầu quản gia vẫn còn lởn vởn mấy tiếng “anh trai” ngoan ngoãn mềm nhũn ban nãy, nên bỗng dưng mất hẳn mắt nhìn. Cuối cùng, ông chỉ kẹp đại một chiếc khăn nóng mang trở lại.
Nước mắt còn đọng trên mặt thiếu niên cần một chiếc.
Đôi tay lấm bẩn vì dính nước sốt cũng cần một chiếc.
Một cộng một, bằng hai.
Ông phải lấy hai cái mới đúng.
Cố Dật Lam nhận lấy khăn nóng, hơi ngẩng cằm ra hiệu, quản gia làm việc hời hợt vội vàng đứng sang một bên, giả vờ như không khí rồi lẳng lặng thay hắn tiếp tục bóc tôm cho thiếu niên.
“Ngẩng đầu lên.” Cố Dật Lam nói.
Tô Trạch Tuế nhìn chiếc khăn trong tay hắn ngoan ngoãn khép mắt lại, ngẩng gương mặt non nớt lên.
Cố Dật Lam đứng dậy cố gắng hạ nhẹ lực tay, lau qua gương mặt trắng mịn như ngọc ấm của thiếu niên.
Thấy hàng mi dày đã bị nước mắt thấm ướt, dính lại thành từng chùm, hắn lại khẽ đưa khăn nóng lên cao hơn.
Hàng mi dài khẽ run, Tô Trạch Tuế nhỏ giọng: “Anh… nhột quá.”
Quản gia đang bóc tôm giật mình, tay run một cái làm miếng tôm “bộp” rơi xuống đĩa, bắn vài giọt nước sốt. Ông ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào hai vị chủ nhân bên cạnh.
“Gần xong rồi.” Cố Dật Lam mặt không đổi sắc, thậm chí còn thong thả hỏi thêm: “Trước đây em cũng hay khóc thế này à?”
Tô Trạch Tuế theo bản năng lắc đầu, nhưng nhớ ra hắn đang lau mặt cho mình, bèn khẽ đáp: “Không…”
“Ừ, ngoan.” Cố Dật Lam kiểm tra đôi mắt còn đỏ sưng của cậu, rồi mới tiện tay ném chiếc khăn sang một bên.
Tô Trạch Tuế mở mắt ra, việc đầu tiên là lắc lắc tay: “Sau đó… em không bị bắt nạt nữa.”
Về sau có nhà hảo tâm tài trợ cho cậu đi học, còn quyên tiền chữa bệnh cho anh trai. Hoàn cảnh gia đình tốt hơn, bạn bè cũng không còn trêu chọc cậu như trước.
Cố Dật Lam khẽ gật đầu.
Trong suy nghĩ của hắn, với tính cách cưng chiều em trai vô điều kiện của Tô Minh Vũ, hễ thấy Tô Trạch Tuế chịu uất ức như vậy, hẳn sẽ nổi trận lôi đình xông thẳng đến trường, túm cổ áo bạn cùng bàn của cậu để bắt chúng phải cho ra một lời giải thích.
“Vì sao lại thu dọn hết hành lý rồi?” Cố Dật Lam ngồi xuống lại, hỏi tiếp.
Bên cạnh, con tôm vừa được quản gia bóc xong lại “bõm” một tiếng rơi vào bát canh. Ông luống cuống vớt ra, bỏ vào bát của tiểu thiếu gia.
Ông chủ Cố chỉ liếc nhạt một cái, không nói gì.
“Em sợ…” Tô Trạch Tuế khẽ giọng: “Sợ anh trai sẽ ghét em.”
Ánh mắt Cố Dật Lam khựng lại, trong lòng bỗng dâng chút hối hận.
Đáng lẽ không nên bảo thiếu niên gọi mình là “anh trai”.
Bởi vì trong nhà đã có một Tô Minh Vũ, nên Tô Trạch Tuế gọi “anh trai” vốn quá tự nhiên, vừa thân mật vừa thuận miệng.
Nhưng với Cố Dật Lam mà nói, từ trước đến nay, chưa từng có một cậu em đơn thuần, ngây ngốc như thế này gọi mình là “anh trai” cả.
…
Thấy ông chủ có vẻ nghẹn lời, quản gia vội vã ra sức bù lại, cứng ngắc nói: “Tiểu thiếu gia à, cậu xinh xắn thế này, ai mà chẳng thích. Sao Cố tiên sinh lại ghét cậu được?”
Tô Trạch Tuế ngẩng mắt nhìn “chú quản gia”, đôi con ngươi trong veo long lanh như muốn hỏi: “Thật không?”
Ánh mắt ấy chan chứa mong đợi như chỉ cần một lời khẳng định thôi là sẽ lập tức nở hoa. Quản gia thoáng rùng mình, đứng thẳng người, vỗ mạnh ngực trịnh trọng thề: “Thật. Tôi xin thề.”
Cố Dật Lam: …
Ăn tối xong, Tô Trạch Tuế dùng khăn lau sạch đôi tay nhỏ, dưới sự giám sát của Cố Dật Lam mà uống cạn một ly nước nóng lớn. Chỉ khi ấy, cậu mới được phép hớn hở chạy lon ton đến tủ lạnh, lấy hộp kem yêu thích nhất của mình.
Cố Dật Lam cũng đứng dậy. Vừa liếc về phía Tô Trạch Tuế, hắn lập tức chú ý đến hộp socola vụn sau lưng dáng người gầy gò ấy.
Khi nhìn thấy món socola gắn với ký ức cũ, cơ thể thiếu niên cũng khẽ cứng lại. Cậu giơ tay, chọc nhẹ vào chiếc hộp nhỏ.
Cố Dật Lam bước đến sau lưng cậu, không hỏi thêm điều gì, chỉ khẽ nói: “Có cần anh ôm một cái không?”
Tô Trạch Tuế sững người, quay đầu lại.
Thực ra cậu không hẳn buồn bã hay đau lòng.
Bởi cơ chế tự bảo vệ của cơ thể, cậu luôn có thể tách những chuyện không vui ra khỏi linh hồn mình biến chúng thành từng mảnh nhỏ.
Mỗi khi chìm vào trong những mảnh hồn ấy, cậu sẽ không kìm được mà khóc.
Nhưng ngoài những lúc như vậy, cậu hoàn toàn chẳng cảm nhận thấy sự tồn tại của chúng. Dù có nhìn thấy thứ gợi nhớ ký ức, cậu cũng chỉ thản nhiên nghĩ: “À, đây hình như là chuyện mình từng trải qua.”
Thậm chí ngay cả khi nước mắt rơi, linh hồn cậu dường như vẫn bay ra ngoài, lạnh nhạt nhìn bản thân khóc lóc rồi tự hỏi: “Có gì đáng khóc đâu chứ?”
Quá đỗi tách rời.
Thế nhưng, cậu lại rất thích được ôm, đặc biệt là những cái ôm của Cố tiên sinh — thứ có thể khiến toàn thân cậu ấm áp trở lại.
Nhìn cánh tay người đàn ông đang nhẹ nhàng mở ra trước mặt, Tô Trạch Tuế bước lên một bước, vươn tay chậm rãi ôm lấy Cố Dật Lam, rồi vùi đầu vào lồng ngực hắn.
Qua lớp áo mỏng, cậu cảm nhận rõ ràng hơi ấm rực nóng từ cơ thể người đàn ông, lồng ngực phập phồng nhè nhẹ, cùng cơ bụng rắn chắc căng chặt. Tất cả mang lại cho cậu một cảm giác an toàn ấm áp như thể cả thế giới đều đang bao bọc lấy mình.
Tô Trạch Tuế chầm chậm nhắm mắt lại.
Lần này, cái ôm không còn ngắn ngủi thoáng qua như ở trước cửa phòng nữa.
Sau khi cậu ôm lấy, Cố Dật Lam hoàn toàn không có ý định buông ra, cứ để mặc cậu dán sát vào, tựa như có thể ôm bao lâu cũng được.
Thiếu niên lặng lẽ tận hưởng thêm chừng hai phút, rồi mới buông vòng tay ra, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Lời còn chưa dứt, cậu đã cảm thấy một bàn tay rơi xuống đầu mình, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đen mềm mượt.
Cố Dật Lam khẽ xoa đỉnh đầu lông tơ của cậu, mở miệng nói: “Sau này, muốn ôm thì nói với anh.”
Mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu cậu lại dựng lên. Đôi môi mềm khẽ hé, xen lẫn kinh ngạc lẫn xúc động, cậu khe khẽ đáp: “Vâng.”
“Tiểu thiếu gia thật đáng yêu.” Quản gia đứng bên cạnh, kịp thời chen vào một câu.
Tô Trạch Tuế đỏ mặt, vội vàng lùi lại vài bước, chào “anh trai” và “chú” xong liền ôm hộp kem yêu thích, tung tăng chạy lên lầu.
Quản gia dõi mắt theo bóng dáng thiếu niên khuất dần ở góc cầu thang, mới quay sang nói với ông chủ:“Cố tiên sinh, hình như lời khen ngợi quả thực có tác dụng. Tiểu thiếu gia trông rất vui.”
“Ừ.” Cố Dật Lam cụp mắt, thản nhiên đáp: “Từ giờ khen nhiều hơn một chút. Nhất là… khen ‘dễ thương’.”
“Vâng ạ.” Quản gia hơi cúi người. Hình như, từ giờ chỉ cần nói thẳng những gì trong lòng là đủ.
Chốc lát sau, ông lại hỏi: “Ngài thật sự định cưới cậu ấy sao? Tôi lo… lo rằng…”
“Lo tôi trêu em ấy, làm em ấy thêm đau lòng?” Cố Dật Lam nhướng mày, mặt lạnh tanh, vừa bước lên lầu hai.
“Ừ…” Quản gia vội theo sau, biết vấn đề nhạy cảm, run run vì khí thế mạnh mẽ của ông chủ, chẳng dám ngẩng đầu.
“Không đâu.” Cố Dật Lam bình thản đáp: “Nếu em ấy không chủ động đề nghị ly hôn, tôi sẽ không ép nữa.”
Quản gia sững người: “Sao… sao lại thế?”
Chuyện này rốt cuộc là sao? Chỉ vài giờ ngắn ngủi mà ông đã bỏ lỡ những gì vậy?!!
“Em ấy có vòng bạn bè rất hẹp, lại đặc biệt quý trọng từng người trong đó.” Cố Dật Lam giải thích mặt không đổi sắc: “Tôi không bận tâm, chỉ muốn chiều em ấy một lần thôi.”
Quản gia càng lú lẫn hơn sau lời giải thích đó: “Vậy… chúng ta có cần báo với Cố gia về quyết định này không?”
“Không cần, còn hai ngày nữa.” Cố Dật Lam đẩy cửa phòng làm việc: “Kiểm tra lịch trình gần đây, tôi muốn gặp Tô Minh Vũ.”
Một phút sau, quản gia báo cáo sau khi kiểm tra trên máy tính bảng: “Cố tiên sinh, ngày kia chiều không có lịch gì cả.”
“Ừ.” Cố Dật Lam đặt xấp tài liệu “bộp” xuống bàn: “Sắp xếp tài xế.”
Họ lên lịch trình vừa hợp lý vừa hiệu quả. Nhưng cuối cùng, kế hoạch này cũng chẳng được sử dụng.
Bởi vì một cậu thiếu niên đã lén hành động.
Tô Trạch Tuế biết anh trai luôn muốn mình về nhà, nếu không, anh ấy đã không thỉnh thoảng nhắn tin hỏi giờ về nhà làm gì.
Cậu sợ anh trai vì chuyện này mà không cho mình kết hôn. Lúc đó, nếu cậu không chịu nhượng bộ, anh trai sẽ nói xấu cậu trước mặt Cố tiên sinh, khiến hắn không muốn cưới mình.
Không được, không thể để chuyện đó xảy ra.
Vậy nên cậu phải đến, trực tiếp nói với anh trai rằng, dù mình kết hôn, vẫn sẽ thường xuyên về nhà thăm!
Kế hoạch gấp gáp quá, khiến Tô Trạch Tuế không thể chờ nổi.
Nhân lúc Cố Dật Lam và quản gia còn ở phòng làm việc, không ai trông chừng camera, cậu lén rời biệt thự. Dùng ứng dụng trên điện thoại đã chuẩn bị sẵn, cậu gọi một chiếc taxi lao thẳng về nhà.
Trên đường, cậu còn không quên nhắn tin cho anh trai:
【(o^^o):Anh ơi, em sắp về nhà rồi】
【Anh trai: Nhanh vậy? Lúc hỏi em thì giả chết, giờ lại bỗng dưng sống lại hả?】
【Anh trai: Chờ chút, anh về ngay đây】
Trong lòng Tô Minh Vũ, em trai quan trọng hơn nhiều so với công việc ở công ty. Nhận được tin nhắn, anh lập tức bỏ việc xuống cho tài xế chở mình về nhà.
Vậy nên khi Tô Trạch Tuế ngồi trên taxi nhích từng chút một trong giờ cao điểm buổi tối, anh trai đã chờ sẵn trong phòng khách.
Nghe tiếng khóa vân tay mở ra, Tô Minh Vũ đứng bật dậy.
Nhưng cửa vừa mở, anh nhìn thấy dáng em trai mắt còn hơi đỏ đầy vẻ ấm ức như một chú thỏ nhỏ bị ai quấy phá, vùi dập, chịu nhiều tổn thương.
Tô Minh Vũ sững người một giây. Nắm tay anh siết chặt.
Một giây sững người đó khiến anh thậm chí không kịp nhận ra, em trai mình một cái vali cũng chưa mang về.
“Sao thế? Cái tên Cố Dật Lam kia…”
Chưa kịp nói xong, Tô Trạch Tuế đã nhẹ nhàng cắt lời: “Em muốn kết hôn.”
“Cái gì?” Tô Minh Vũ như bị ngắt mạch suy nghĩ, mắt mở to kinh ngạc, nghi ngờ tai mình: “Kết hôn?”
Tô Trạch Tuế rành rọt đọc hết những câu đã chuẩn bị từ trước như học thuộc lòng, cuối cùng còn hứa sẽ thường xuyên về thăm nhà. Lời nói có trình tự rõ ràng, nhìn xa trông rộng, cực kỳ hoàn hảo.
Chỉ có điều, vì quá hồi hộp, cậu nói còn vấp váp. Không biết có làm giảm tính thuyết phục hay không.
Tô Minh Vũ chưa từng nghe một lời thuyết phục nào kinh khủng đến thế, đúng là nghe mà dựng tóc gáy. Phản xạ đầu tiên: Cố Dật Lam hẳn đã đe dọa em trai đáng yêu ngoan ngoãn của mình.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy mong chờ kia, anh lại cảm thấy có gì đó không đúng, liền kiên quyết nói:“Không được, không thể, anh không đồng ý. Tối kia phải đưa em về nhà ngay.”
Tô Trạch Tuế bùng nổ: “Không!”
“Không cái gì, tên ngốc kia.” Nhìn cậu em vốn ngoan ngoãn bỗng trở nên cứng đầu như vậy, Tô Minh Vũ vừa tức vừa muốn cười, kiểu cảm giác như một cây cải mà mình nâng niu chăm sóc bỗng bị ai đó nhổ đi.
Anh chỉ định để Cố Dật Lam làm huấn luyện viên miễn phí cho em trai mình, vậy mà giờ kết quả là… chuyện gì đã xảy ra giữa chừng thế này?
“Không, không không!” Tô Trạch Tuế lắc đầu lia lịa như lắc trống, vẫn chưa nhận ra mức nghiêm trọng của tình hình, còn càng l*m t*nh thế thêm căng thẳng: “Không không!”
Tô Minh Vũ cảm thấy một cơn giận vô danh bùng cháy trong lòng, ước gì có thể túm lấy tai em trai, dạy cho cậu một trận thật nặng: “Sao em lại định kết hôn với hắn? Em thích hắn sao?”
Nghe vậy, Tô Trạch Tuế giật mình không nói gì nữa.
Cậu vốn nhạy cảm với cảm xúc rất chậm. Ngoài “sợ hãi”, cậu hầu như không dùng từ nào khác để mô tả cảm giác của mình.
Cậu luôn nghĩ “thích” chỉ là từ trái nghĩa với “ghét”, nghĩa là không ghét. Giờ bị anh trai nhắc tới bất ngờ, cậu mới nhận ra, hóa ra “thích” còn có một ý nghĩa khác.
Cậu thường thấy trong tiểu thuyết, nhưng vì không hiểu lắm, cũng chẳng nhớ kỹ.
Ý nghĩa là gì nhỉ?
Thấy em trai đứng trơ ra như vậy, Tô Minh Vũ lạnh lùng cười, nhưng vẫn hạ giọng, kiên nhẫn giải thích:“Nhóc con này, đừng nhầm hưng phấn với thích. Em biết cảm giác thích là gì không? Khi gặp hắn em có đỏ mặt, hay tim đập nhanh không? Đừng bảo với anh rằng em lúc nào cũng muốn nhìn mặt băng giá vĩnh viễn ấy của hắn.”
Nghe lời anh trai, Tô Trạch Tuế trước tiên sờ lên má rồi áp tay lên ngực.
À ra là vậy.
Hình như… trước mặt Cố Dật Lam, má cậu nóng ran, tim đập nhanh. Không chỉ vậy, cậu còn rất muốn gặp Cố Dật Lam; chỉ cần hắn xuất hiện trong tầm mắt, cậu không thể rời nhìn.
Hóa ra, cảm giác này chính là… “thích” sao.
Tô Trạch Tuế bừng tỉnh, không suy nghĩ gì nhiều đã nói: “Em… em thích anh ấy.”
Tô Minh Vũ nghe xong, cảm giác vừa tức vừa muốn nổ phổi. Anh dốc sức dạy dỗ, kết quả nhận lại chỉ một câu như thế từ em trai.
Lời nói không vào tai, chứng tỏ đứa trẻ chẳng thèm để ý. Vậy thì phải dùng biện pháp “thực tế” hơn.
“Lại đây. Giơ tay.” Tô Minh Vũ cầm lên một vật dài trên tủ, nghiêm mặt nói với em trai.
Tô Trạch Tuế vốn đang say mê nghĩ về Cố Dật Lam, vừa ngẩng đầu liền thấy chiếc thước trong tay anh, lập tức sợ hãi mặt tái mét lùi lại nửa bước.
“Không…” Cậu nhăn nhó, lắc tay, thấy anh trai không có ý giảm nhẹ, mới chậm rãi tiến tới, giơ hai bàn tay ra trước, cố gắng dùng sự ngoan ngoãn để đổi lấy hình phạt nhẹ hơn.
Mắt cậu đỏ hoe, ánh nhìn nhanh chóng mờ đi trong một làn sương nước.
Thấy vậy, Tô Minh Vũ cũng không nỡ đánh mạnh, chỉ gõ nhẹ hai cái rồi nghiêm giọng hỏi tiếp: “Em biết kết hôn có nghĩa là gì không?”
Tô Trạch Tuế phồng má trắng, vừa nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay đỏ ửng, vừa lắc đầu.
“Em đừng tưởng nắm tay nhau là xong đâu nhé?” Tô Minh Vũ nhíu mày, giọng đầy vẻ tức giận.
Cơn giận rõ ràng đến mức làm cậu run rẩy. Cậu vội vàng để hai tay ra sau lưng, rồi mới chậm rãi nhận ra ý nghĩa lời anh.
…Hóa ra… kết hôn xong có thể nắm tay nhau sao?
Thấy em trai vừa bị răn dạy mà còn đi lơ đãng, Tô Minh Vũ tức đến nghiến răng, nghiêm mặt giơ tay ra:“Đưa tay ra, nhanh lên.”
Tô Trạch Tuế sợ đau lắc đầu lia lịa, bĩu môi nhìn anh trai. Bộ dạng tủi thân khiến người ta vừa thương vừa cười.
“Nhanh lên, ba… hai…” Tô Minh Vũ đếm ngược nhưng mặt vẫn không nhúc nhích.
Sợ đồng hồ đếm ngược của anh, Tô Trạch Tuế dù không muốn nhưng vẫn đành đưa tay ra.
Chỉ riêng thái độ lơ đãng vừa rồi của em trai đã khiến Tô Minh Vũ nổi giận. Anh nắm lấy đầu ngón tay cậu, dùng thêm chút lực rồi thẳng tay vài cái bằng thước.
“Ừm…” Tô Trạch Tuế nhăn mặt chịu đau, muốn rút tay lại nhưng bị anh kẹp chặt không thể động đậy.
“Anh nói cho em biết, kết hôn xong, hắn còn sẽ hôn em, cắn em, dẫn em lên giường… ăn sạch sẽ đó.” Tô Minh Vũ vừa đánh, vừa nghiêm giọng dạy dỗ: “Đều là người lớn rồi, làm gì cũng phải suy nghĩ trước, đừng hành động bộc phát, thích gì là đòi cái đó.”
Trong cơn đau nhói, Tô Trạch Tuế nghĩ thầm: Hóa ra kết hôn xong có thể làm nhiều việc như vậy… úi, đau quá…
“Anh…” Cậu đau đến mức không chịu nổi, tranh thủ lúc bị đánh gọi anh một tiếng, mong đánh thức chút lương tâm còn sót lại của Tô Minh Vũ. Nhưng anh trai dường như đã quyết tâm dạy cho cậu một bài học.
Tô Trạch Tuế thấy anh trai lại giơ thước lên, run bắn lên chặt chẽ nhắm mắt lại.
“Đinh dong.”
Ngay lúc đó, chuông cửa reo vang, cắt ngang buổi “giáo dục gia đình” đang diễn ra.
Chiếc thước dừng lại chậm rãi, cuối cùng vẫn chưa đánh xuống lòng bàn tay đỏ ửng và nóng rát của cậu nhóc.
“Đi, đứng phạt ở đó.” Tô Minh Vũ cầm thước, dùng cằm chỉ vào góc phòng khách.
Dù không biết ai lại đến thăm muộn thế này, nhưng trước mặt người ngoài, anh vẫn muốn giữ chút thể diện tối thiểu cho em trai, không để cậu đứng ngay trước cửa.
Đợi Tô Trạch Tuế ngoan ngoãn đứng ở góc tường, anh mới bước ra cửa.
Mở cửa ra, người đứng đó làm anh tức đến muốn nghiến răng: Cố Dật Lam.
Người đàn ông ngoài cửa liếc nhìn chiếc thước trên tay Tô Minh Vũ, nhíu mày bước qua ngưỡng cửa, lạnh lùng hỏi: “Tô Trạch Tuế đâu?”
“Cậu nghĩ cậu được mời vào à?” Tô Minh Vũ đang còn giận.
Nhưng bây giờ đã muộn để đuổi khách, Cố Dật Lam liếc mắt một cái liền thấy cậu nhóc đang đứng ở góc tường, vừa thổi tay đỏ rực của mình vừa khẽ hít hít.
Hắn nhíu mày, quay lại nhìn Tô Minh Vũ một cái, giọng lạnh lùng mà xa cách: “Đừng đánh em ấy. Muốn đánh người, đánh tôi thử xem.”
“Cậu…!!!” Tô Minh Vũ cảm giác tối nay chắc chắn mình sẽ bị hai người này làm cho tức đến chết tại chỗ, sức nắm thước mạnh đến nỗi suýt làm cong cả cây thước.
Anh thật sự muốn cho Cố Dật Lam một trận.
Tô Trạch Tuế vốn sợ người lạ, lúc nghe tiếng mở cửa và bước chân, cậu chỉ cúi đầu như một con chim cút không dám động đậy.
Cho đến khi nghe lại giọng quen thuộc, cậu mới ngẩng đầu.
Nhìn thấy Cố Dật Lam, Tô Trạch Tuế liền cảm thấy ấm lòng, muốn được ôm thật chặt một lần nữa. Cậu không màng việc Tô Minh Vũ bắt đứng phạt nữa, chạy nhanh tới ôm lấy Cố Dật Lam.
Cậu nhóc giấu đầu vào người đàn ông, khe khẽ nức nở: “Anh… anh ơi, muốn ôm.”
“Ừ.” Cố Dật Lam đáp, vẻ mặt vẫn quá đỗi bình thản: “Không sao rồi.”
Tô Minh Vũ đứng bên cạnh nhìn mà hết hồn.
“Anh…???!!!” Anh sững người, chỉ tay về phía Cố Dật Lam mặt vẫn vô cảm rồi chỉ về mình thở hồng hộc: “Cố Dật Lam, tao giết mày!!!”