Tô Trạch Tuế đã không còn nhớ nổi mình cuối cùng làm sao quay lại được văn phòng.
Cậu chỉ nhớ, sau khi liều lĩnh buột miệng nói ra câu đó, trước mắt liền loé lên một mảng ánh sáng trắng. Không khí trong phòng họp như bị rút cạn, khiến ngực cậu nặng nề, hít thở khó khăn.
Nhưng rất nhanh, một bóng người cao lớn trong bộ đồ đen đã bước tới che chắn trước mặt, chặn kín đám đông phía không xa, cũng chặn luôn cả sự hoảng loạn và căng thẳng của cậu.
Đôi chân Tô Trạch Tuế mềm nhũn, một khi mất sức liền muốn quỵ xuống đất. May mà người đàn ông kia phản ứng kịp nhanh chóng đỡ lấy, nửa xách nửa ôm kéo cậu về văn phòng riêng không có ai.
…
“Đã bình tĩnh lại chưa?” Cố Dật Lam đứng trước mặt, hạ mắt nhìn cậu, giọng điệu khó phân rõ cảm xúc.
Trong không gian quen thuộc, đầy cảm giác an toàn của văn phòng, ánh mắt Tô Trạch Tuế dần dần lấy lại được tiêu cự.
Cậu từ ghế đứng lên, khi hoàn hồn lại, phản ứng đầu tiên là nhào vào ôm lấy Cố Dật Lam, khẽ nói: “Anh, em… chúng ta…”
Cố Dật Lam cảm nhận được bàn tay nhỏ của thiếu niên đang loạn sờ trên cơ bụng mình, ánh mắt khẽ trầm xuống, liền nắm lấy cổ tay cậu, hỏi: “Tô Trạch Tuế, em có biết thích là gì không?”
Nghe câu hỏi ấy, thiếu niên rơi vào một khoảng lặng dài, cũng thôi không còn quấy động nữa.
Cố Dật Lam khẽ thở ra một hơi, vừa định mở miệng thì nghe thấy người trong lòng thì thầm: “Thích… là nhìn thấy anh liền đỏ mặt.”
Thực ra vừa rồi, Tô Trạch Tuế chỉ đang nhớ lại lời anh trai từng nói với mình.
Trí nhớ của Tô Trạch Tuế vốn rất tốt, huống hồ đây lại là những lời quan trọng, có ý nghĩa khai mở với cậu. Cậu gần như chỉ trong khoảnh khắc đã nhớ lại từng chữ, khoảng thời gian còn lại đều để gom góp thành lời.
Tô Trạch Tuế nghiêm túc nói: “Thích là tim đập nhanh hơn, là lúc nào cũng muốn được gặp cái khuôn mặt băng sơn ngàn năm không đổi của anh.”
Cố Dật Lam: “…”
Lần này Cố Dật Lam im lặng càng lâu hơn.
Hắn lùi lại nửa bước, thoát khỏi vòng tay thiếu niên, rút từ trong tủ bên cạnh ra một chai nước, ngửa đầu uống nửa chai, mãi sau giọng khàn khàn mới cất lên: “Em thích anh ở chỗ nào?”
Câu hỏi này đối với Tô Trạch Tuế mà nói lại khá khó.
Logic cảm xúc của cậu vốn rất kém, ngay cả chữ “thích” cũng chỉ mới hiểu được mười ngày trước, chứ đừng nói lần ngược dòng mà tìm cho ra vì sao mình lại thích.
Thế nên cậu chỉ có thể ứng phó bừa: “Anh là… nhà khoa học lớn.”
Cố Dật Lam khựng lại một chút, không trả lời câu này, mà lấy hai quyển “Tập hợp bài toán khó Vật lý” đặt trước mặt cậu, nói: “Bộ sách này khá khó, em có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi anh. Anh hứa với em, bất kể thế nào cũng sẽ dạy em. Cho đến khi em vào được CPhO.”
Hắn nhấn mạnh vào mấy chữ “bất kể thế nào”, nhưng thiếu niên lại chẳng nghe ra được hàm ý phía sau.
Tô Trạch Tuế gật đầu, lật giở mấy trang sách mới tinh trước mặt, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn anh.”
“Em vừa gọi anh là gì?” Cố Dật Lam hỏi.
Trong đầu Tô Trạch Tuế trống rỗng, nhưng miệng theo bản năng đáp: “Anh.”
“Anh và Tô Minh Vũ đều là anh của em. Vậy em có muốn với Tô Minh Vũ…” Cố Dật Lam ngừng lại một nhịp: “l*m t*nh không?”
Nghe vậy, Tô Trạch Tuế kinh ngạc trừng to đôi mắt, liên tục lắc đầu.
“Em có biết từ đó nghĩa là gì không?” Cố Dật Lam hỏi.
Tô Trạch Tuế biết, nhưng ngại không dám nói chỉ cúi gằm mặt, hai ngón tay khẽ chạm vào nhau, khuôn mặt đỏ bừng.
“Điều đó có nghĩa là, anh sẽ ném em lên giường, l*t s*ch quần áo em, mặc kệ em khóc lóc hay cầu xin thế nào, cũng sẽ không dừng lại. Cho đến khi anh thấy thoả mãn.” Cố Dật Lam nghiến răng nhả từng chữ.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, thậm chí còn thoáng âm u, nhưng vành tai đã ửng đỏ, giọng nói cũng trầm thấp hơn thường ngày, ngắt quãng từng câu.
Chỉ là Tô Trạch Tuế bị lời hắn nói làm cho càng thêm xấu hổ, cả quá trình đều cúi đầu, chìm trong dòng cảm xúc riêng, hoàn toàn không để ý đến những biến hoá đó.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ một lát, cảm thấy nếu có thể mãi mãi ở bên Cố tiên sinh, thì bản thân mình… cũng không phải không thể hy sinh một chút.
Cố Dật Lam thấy Tô Trạch Tuế bị doạ đến mức không ngẩng đầu lên nổi, vốn định dừng lại đúng lúc, coi như răn dạy cậu thiếu niên bồng bột hai câu là được.
Nhưng bất ngờ Tô Trạch Tuế lại tiến lên một bước, đứng sát ngay trước mặt hắn, bám lấy cánh tay hắn, kiễng chân chầm chậm tiến đến gần. Trong chớp mắt, đôi môi mềm gần như đã chạm vào mặt hắn.
Trong mắt Cố Dật Lam thoáng qua một tia cảm xúc khác lạ, hắn đưa tay ngăn lại.
Song vì khoảng cách quá gần, mu bàn tay hắn vẫn không tránh khỏi cọ vào bờ môi thiếu niên, mềm mại mịn màng, tựa như cánh đào mùa xuân thấm đẫm sương sớm.
Tô Trạch Tuế kiễng chân không nổi nữa, bị ngăn lại liền ngoan ngoãn đứng yên, không làm thêm động tác gì, chỉ chuyên chú ngước nhìn Cố Dật Lam.
Cậu đứng sát bên người hắn, có thể cảm nhận được luồng nhiệt nóng hừng hực toả ra từ cơ thể Cố Dật Lam, còn cao hơn nhiều so với nhiệt độ thường ngày khi ôm nhau.
Bất chợt, phản ứng chậm chạp của Tô Trạch Tuế cuối cùng cũng nhận ra sự biến đổi trên cơ thể người đàn ông. Ánh mắt cậu chậm rãi hạ xuống, dừng lại ở vị trí khó nói kia, rồi kinh ngạc mà hé đôi môi mềm mại.
… Còn khủng khiếp hơn cả lần trước.
Lần này, cậu thật sự không biết mình có chịu đựng nổi hay không.
Trong văn phòng riêng này còn có nhà vệ sinh nhỏ đi kèm.
Cố Dật Lam nghiến răng hàm, mặt không biểu cảm, xoay người định đi vào nhà vệ sinh.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như tia chớp, Tô Trạch Tuế chẳng kịp nghĩ nhiều, vội vươn tay níu lấy cánh tay đối phương.
Cơ bắp trên cánh tay Cố Dật Lam căng chặt, gân xanh nổi lên. Lực bùng nổ mạnh mẽ ẩn chứa bên trong, giờ phút này đều dồn hết vào việc khống chế bản thân.
“Em… em giúp anh.” Tô Trạch Tuế nói, khuôn mặt đỏ bừng, tay kia ngập ngừng làm một động tác lên xuống: “Em học được rồi.”
Cậu sợ mình chưa chuẩn bị, nếu lên giường ngay sẽ đau đến chết mất, không dám dâng hiến lúc này, nhưng lại có thể dùng tay giúp Cố tiên sinh.
Thái dương của Cố Dật Lam giật mạnh, hắn khẽ thở ra một hơi, giọng dứt khoát không cho cãi:
“Buông tay. Anh không cần.”
Tô Trạch Tuế lo lắng nhìn hắn, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn buông ra.
Trước khi bước vào nhà vệ sinh, Cố Dật Lam còn không quên tiếp tục răn dạy: “Chuyện này, sau này em cũng không cần phải giúp bất cứ ai.”
“Em cứ ngồi đó, xem sách tham khảo đi.” Nói xong, hắn đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Trong đầu nhỏ của Tô Trạch Tuế rối tung như cuộn chỉ, càng gỡ càng loạn, chẳng tài nào tập trung vào bài tập.
Lúc thì cậu ngước nhìn cánh cửa nhà vệ sinh đóng chặt, lúc lại cầm bút vẽ loạn mấy vòng tròn trên giấy nháp, trong óc chỉ vang vọng những lời Cố Dật Lam vừa nói.
… Có phải là, mình vẫn chưa đủ chủ động?
Tô Trạch Tuế không nhìn đồng hồ, cũng chẳng biết Cố Dật Lam rốt cuộc đã ở trong nhà vệ sinh bao lâu. Nhưng cậu cảm giác ít nhất cũng phải bốn, năm mươi phút. Với khoảng thời gian dài như thế… chắc cậu chết mất.
Cố Dật Lam bật quạt thông gió, đóng cửa rồi bước ra, thần thái đã hoàn toàn khôi phục bình thường: “Tối nay anh có một buổi tiệc, anh sẽ bảo tài xế đưa em về.”
Tô Trạch Tuế gật đầu.
Cậu nào dám đi theo đến mấy buổi tiệc đó chứ.
“Anh…” Tô Trạch Tuế khẽ hỏi: “Khi nào thì anh về?”
Cố Dật Lam ngừng một chút rồi nói: “Trễ một chút. Đến giờ thì em tự ngủ trước đi.”
Buổi tiệc chẳng quan trọng này, với hắn vốn chỉ là một cuộc xã giao lãng phí thời gian. Nếu là trước đây, chắc chắn hắn đã trực tiếp từ chối.
Nhưng nghĩ đến ngọn lửa vừa rồi, dội bao nhiêu nước lạnh cũng không dập tắt được, có lẽ cả hắn và Tô Trạch Tuế đều cần chút thời gian để bình tĩnh lại một mình.
“Tự thu dọn đi.” Cố Dật Lam hơi hất cằm nói.
Bình thường, toàn là hắn giúp cậu thiếu niên lười nhác này dọn bàn học, sắp xếp cặp sách, bóc đồ ăn ngoài, nhận bưu kiện. Lúc này, chuyện đã đến mức ấy, cũng nên để cậu dần học cách tự lập.
Đợi đến khi thiếu niên tự mình đeo chiếc ba lô xanh xong xuôi, Cố Dật Lam mới nhấc chân bước ra ngoài cửa.
Vừa ra khỏi phòng, họ liền chạm mặt người thầy đang đi từ đầu hành lang bên kia tới, xung quanh còn vây mấy sinh viên đang thảo luận vấn đề học thuật.
Cố Dật Lam quay đầu nhìn thiếu niên vẫn còn suy nghĩ điều gì đó, rồi nói: “Anh có việc, qua đó một lát, em đứng đây chờ anh.”
Tô Trạch Tuế gật đầu, giơ tay vẫy nhẹ về phía hắn.
Vị thầy bị nhóm sinh viên vây quanh kia cũng không cách họ quá xa, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được bóng dáng mờ mờ; nhưng vẫn đủ khoảng cách để không nghe rõ được tiếng trò chuyện.
Mọi người thấy Cố Dật Lam đi tới liền lập tức im phăng phắc, trong mắt vừa mang theo lo lắng vừa kìm nén không nổi sự hiếu kỳ. Nhưng tiếc thay, với sự hiểu biết của họ về Cố Dật Lam, đối phương chín phần mười sẽ không nhắc lại chuyện khiến bọn họ ngứa ngáy muốn chết kia.
Suy cho cùng, dùng lạnh nhạt để đối phó kẻ thích hóng hớt, để cho sự việc tự lắng xuống, chính là cách xử lý vừa ít tốn kém lại vừa hiệu quả.
Thế nhưng, sau khi chào hỏi vị thầy, Cố Dật Lam lại bất ngờ thay đổi thái độ lạnh lùng thường ngày, ngay trước mặt tất cả mọi người, đi thẳng vào vấn đề: “Tối nay em trai tôi nói bừa, tôi đã dạy dỗ em ấy rồi.”
Hắn nói câu này với khoé môi khẽ nhếch, vô hình chung làm cho chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn. Nhưng nếu nhìn kỹ vào đôi mắt đen hơi cụp xuống, sẽ phát hiện bên trong hoàn toàn chẳng có lấy một tia ý cười.
Trong tình huống có nhiều người như vậy, vị thầy tinh đời đương nhiên cũng thuận nước đẩy thuyền, cho hắn một bậc thang để bước xuống: “Cậu nhóc nhà cậu đã đủ tuổi chưa? Ở cái tuổi này, quả thật gan hỏa bốc cao, thích lên mạng xem mấy thứ không nên xem, cũng bình thường thôi.”
Cố Dật Lam mím môi, hiếm thấy mà nhận lỗi: “Là do tôi không dạy bảo em ấy cẩn thận.”
Thầy nhìn đồng hồ, tính từ lúc Cố Dật Lam lôi người ra khỏi phòng họp, cũng đã gần một tiếng đồng hồ. Lại nhìn sang thiếu niên không xa, đang cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, hẳn là đã bị mắng suốt ngần ấy thời gian.
Ông vỗ vai Cố Dật Lam, nói: “Trẻ con làm sai là bình thường, nhắc nhở đôi câu là được, đừng quá nghiêm khắc.”
Cố Dật Lam không đáp.
Thầy dẫn cả nhóm đi, chỉ còn lại Cung Sáng đầy cảm khái, cùng Kế Vũ Tinh người đã hẹn sẵn ăn tối với cậu ta.
“Em ấy trước đó bị sao vậy? Tôi thề lần này thật sự không liên quan gì tới tôi đâu. Tôi còn ra sức nói xấu cậu trong mắt em ấy nữa kia. Đến giờ tôi vẫn nghĩ không thông, rốt cuộc vì sao em ấy lại có thể đột ngột làm thế. Là thương cậu à?” Cung Sáng liếc nhìn thiếu niên trước cửa văn phòng, hạ giọng nói.
Cố Dật Lam đưa mắt nhìn vào khoảng không nơi xa, môi mỏng khẽ mở, giọng dửng dưng: “Không biết.”
“Đừng lo, lát nữa tôi sẽ hỏi lại em ấy.”
Cung Sáng cố nở nụ cười, chuyển đề tài: “Mà cậu cũng thật là, trước đây khi bị người khác hiểu lầm vì sợi xích, cậu chẳng buồn giải thích lấy một câu. Cuối cùng cũng nhờ tôi khéo léo dò hỏi một thời gian dài mới biết thì ra là thằng bé thích như thế. Giờ em ấy vừa hiểu lầm một chút, cậu đã vội vàng nhận tội thay em ấy rồi à?”
Kế Vũ Tinh cũng bật cười trêu: “Người lớn có bị tiếng xấu cũng chẳng sao, chứ trẻ con thì không thể để ai chê trách được.”
Đối diện với lời chọc ghẹo của hai người, Cố Dật Lam vẫn dửng dưng, đến mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên. Hiếm khi hắn tỏ ra bất lực, chẳng muốn mở miệng thêm nữa.
Đứng ngoài cửa văn phòng, Tô Trạch Tuế hai tay siết chặt quai cặp, lén lút nhìn mấy người ở cách đó không xa.
Hình như Cố Dật Lam đang trò chuyện rất vui vẻ với hai anh kia.
Hắn không chịu hôn mình, cũng không chịu l*m t*nh, là vì thích bọn họ hơn sao?
Tô Trạch Tuế vô thức nắm chặt quai cặp hơn, bỗng thấy đau một chút thì cũng chẳng phải không chịu nổi…
Chốc lát sau, Cố Dật Lam tiễn hai người kia đi, sắc mặt vẫn bình thản bước tới, đưa cậu xuống xe dưới lầu tòa thí nghiệm rồi tài xế chở cậu về căn nhà quen thuộc.
Tô Trạch Tuế rút về chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, gương mặt căng thẳng, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Cậu hơi buồn bã, cũng hơi sợ hãi, do dự không yên, bất giác lại nhớ đến những chai rượu vang Lafite lần lượt được mang lên bàn trong bữa tiệc tối qua.
Trong sách viết, rượu có thể an thần giúp ngủ, uống rượu để giải sầu, rượu còn có thể tiếp thêm dũng khí cho kẻ nhát gan…
Tô Trạch Tuế không dám hỏi xin rượu từ bác quản gia vốn một lòng nghe theo Cố Dật Lam, đành phải lén nhắn WeChat cho dì Phạm.
May mà dù thầy Cố chưa bao giờ uống rượu, nhưng vì thói quen trong giao thiệp làm ăn, trong nhà vẫn cất sẵn vài chai rượu vang thượng hạng.
Vài phút sau, Tô Trạch Tuế len lén chạy đến cửa phòng, lấy được mấy chai Lafite mà cậu muốn.
…
Bữa tiệc thương vụ kết thúc khá sớm, mới hơn tám giờ đã tan.
Người ngồi chính giữa là một vị lớn không hề động đến giọt rượu nào, gương mặt lạnh lẽo đến mức chẳng ai dám thử vận rủi ở lại giữ chân hắn. Sau mấy lời chào hỏi xã giao đơn giản, mọi người liền giải tán.
Hiếm khi Cố Dật Lam không về thẳng nhà mà lại vòng qua công viên lớn bên cạnh khách sạn đi dạo.
Trong công viên, ánh đèn màu rực rỡ rải xuống thảm cỏ, bồn hoa và lối nhỏ, khoác cho cây xanh hoa đỏ một lớp lụa mỏng lấp lánh, phảng phất bầu không khí mờ ám.
Ở những góc tối ngoài tầm chiếu của đèn cảnh quan, thường xuất hiện các đôi tình nhân, ôm chặt lấy nhau, hôn hít ngấu nghiến.
Trước cảnh ấy, Cố Dật Lam theo bản năng quay đầu, định dẫn cậu thiếu niên cứ như cái đuôi lúc nào cũng bám sau lưng mình đổi sang con đường khác.
Nhưng khi quay người lại, nhìn thấy sau lưng hoàn toàn trống vắng, hắn mới sực nhớ, giờ phút này Tô Trạch Tuế đang ở nhà một mình, vốn không đi cùng hắn ra ngoài.
Cố Dật Lam bước đi không dừng, mặt không đổi sắc lướt ngang qua đôi tình nhân đang vừa s* s**ng vừa hôn nhau.
Trước khi gặp Tô Trạch Tuế, hắn chưa từng tới những chỗ vô nghĩa thế này, làm những chuyện vô nghĩa thế này, như đi dạo phố, trò chuyện, hẹn ai ra ngoài; hay đi bộ tản mạn như lúc này.
Bởi vậy mà ở trong khung cảnh yên tĩnh thế này, hắn theo bản năng lại ngỡ Tô Trạch Tuế vẫn đang ở ngay bên cạnh mình.
Hắn cao ráo tuấn tú, gương mặt sắc sảo nổi bật giữa đám đông. Thêm vào đó, màn đêm đen thẫm càng làm tan loãng đi vẻ lạnh lùng kiêu ngạo trên người hắn. Chẳng mấy chốc đã có vài người tiến đến xin WeChat.
Cố Dật Lam mặt không chút biểu cảm, thẳng thừng từ chối từng người. Nhìn con đường nhỏ uốn lượn trong công viên, bỗng dưng hắn thấy vô vị, liền quay người đi về bãi đỗ xe.
Hắn lái xe trở về nhà, khi dừng lại trước cổng biệt thự thì ngẩng đầu nhìn lên.
Tầng hai, phòng ngủ chính tối om, không bật đèn.
Thiếu niên vốn hay thiếu cảm giác an toàn, làm gì cũng thích rúc trong chiếc giường mềm, ôm chặt gối lớn, xung quanh là một vòng thú bông. Trừ khi ở trong thư phòng, còn lại hiếm khi Tô Trạch Tuế rời khỏi phòng ngủ để đến những căn phòng khác trong căn biệt thự rộng lớn này.
Cố Dật Lam liếc đồng hồ, mới hơn chín giờ.
Ngủ sớm vậy sao?
Hắn đặt tay lên khóa vân tay ở cửa lớn, bước vào tiền sảnh, thay giày rồi đi thẳng lên tầng hai.
Đến cửa phòng ngủ, hắn khựng lại một chút, động tác chậm hơn, khẽ đẩy cửa ra —— tức thì một mùi rượu nồng nặc ập thẳng vào mũi.
Mượn ánh sáng hành lang hắt vào, Cố Dật Lam vừa liếc mắt đã thấy thiếu niên ngồi giữa chiếc giường lớn. Trên sàn vứt ngổn ngang mấy chai rượu trống rỗng.
Cố Dật Lam nhíu chặt mày, mím môi “tách” một tiếng bật sáng ngọn đèn vàng ấm trong phòng, sải bước đi tới trước mặt thiếu niên, cẩn thận quan sát tình trạng của Tô Trạch Tuế.
Chưa kịp để hắn mở miệng chất vấn, thiếu niên nồng nặc mùi rượu kia đã giành thế chủ động. Cậu chống hai tay, chật vật đứng dậy trên giường, thân hình lảo đảo, rồi vươn bàn tay nhỏ bé từ trên cao chỉ xuống hắn: “Anh, anh…”
Ánh đèn vàng trên trần không chói mắt, nhưng đủ để soi rõ làn sương mờ trong đôi mắt cậu và gò má đỏ bừng, rõ ràng là uống rượu, hơn nữa uống không ít.
“Anh với em làm.” Thiếu niên say rượu bĩu môi, giọng nói vốn mềm mại trong trẻo, lúc này vì líu lưỡi mà càng thêm mơ hồ: “Em ra lệnh cho anh.”
Cố Dật Lam hơi rối loạn nhịp thở, lập tức ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cậu thiếu niên đang hậm hực chao đảo đứng trên giường: “Ngồi xuống.”
“Em không.” Tô Trạch Tuế liền ngã phịch xuống giường, rồi lăn qua lăn lại, ngang ngược quấy rầy: “Muốn, muốn, muốn làm cơ.”
Cố Dật Lam lấy điện thoại, nhanh chóng nhắn tin cho dì Phạm nấu canh giải rượu, sau đó lập tức vươn tay chặn lại, kẻo thiếu niên đang lăn lộn suýt nữa ngã xuống giường.
“Làm gì?” Cố Dật Lam trừng mắt nhìn cậu, hỏi.
Tô Trạch Tuế nhìn hắn, rất nghiêm túc: “l*m t*nh.”
Cố Dật Lam: …
“Vì sao phải uống rượu?” Hắn liếc mấy chai rượu vương vãi dưới đất, nhíu mày: “Vẫn chưa chừa sao?”
Nghe vậy, Tô Trạch Tuế dừng động tác, nằm yên trên giường, đôi mắt long lanh ướt át nhìn hắn, vô tội lại đáng thương như đang cố gắng nghiền ngẫm lời hắn nói. Cái nhìn ấy làm Cố Dật Lam chẳng còn chút giận nào.
Nhưng chỉ một giây sau, cậu thiếu niên vốn chẳng nghĩ được gì lại bày ra dáng vẻ “không nghe, không nghe, mặc kệ anh”, tiếp tục lăn lộn làm nũng: “Em muốn làm điều em muốn. Anh là đồ xấu, đổi đề tài, không chịu làm với em…”
Cố Dật Lam: …
Tô Trạch Tuế sau khi uống say thì tính tình khác hẳn ngày thường: bướng bỉnh hơn, sinh động hơn, cũng lắm lời hơn, nhưng vẫn không bỏ được thói quen như cái máy phát lặp đi lặp lại.
May mà dì Phạm nhanh chóng bưng canh giải rượu lên.
“Ngồi dậy, nghe lời.” Cố Dật Lam chưa bao giờ kiên nhẫn đến vậy.
Thấy bát canh nóng hổi trong tay hắn, Tô Trạch Tuế ôm bụng, rầu rĩ rên: “Thuốc bổ… làm sẩy đứa nhỏ của em.”
Gân xanh trên trán Cố Dật Lam giật giật.
Nói lý với một tên nhóc say rượu quả là vô ích. Hắn đặt bát canh lên tủ đầu giường, dứt khoát nhấc cậu thiếu niên đang mê man nói nhăng nói cuội dậy, đỡ lấy bát rồi đút cho cậu uống hết.
Uống xong canh, Tô Trạch Tuế cuối cùng cũng yên ổn hơn, không còn ồn ào đòi “l*m t*nh” nữa, mà chỉ để mấy sợi tóc rối dựng ngược trên đầu, tủi thân nói: “Em muốn xem tivi.”
“Ngủ đi.” Cố Dật Lam không cho thương lượng.
“Có cái hay lắm, anh cũng thích mà.” Tô Trạch Tuế níu lấy vạt áo hắn, đôi mắt cụp xuống, môi mềm mím lại, bộ dạng như thể chỉ cần bị từ chối là sẽ òa khóc ngay lập tức.
Cố Dật Lam thật sự hết cách, đành tiện tay mở máy chiếu trong phòng ngủ chính. Sau đó quay lại thử chạm lên trán cậu: “Đau đầu không?”
Tô Trạch Tuế gật đầu, rồi lại hí hoáy bấm trên màn hình điện thoại, vui vẻ lặp đi lặp lại: “Em được xem tivi rồi.”
Cố Dật Lam biết trong tình trạng này, thiếu niên hưng phấn đến mức chẳng thể ngủ nổi, cũng chẳng nói chuyện tử tế được, nên dứt khoát để mặc cậu xem tivi giết thời gian.
Thấy Tô Trạch Tuế ngồi cũng lắc lư như sắp ngã, Cố Dật Lam bước đến tủ gỗ lấy ra một chiếc gối dựa mềm mại.
Hắn vừa đặt gối sau lưng cậu, định mở miệng bảo thằng nhóc ngốc này dựa vào mà xem tivi, thì từ máy chiếu bỗng vọng ra những âm thanh không thể miêu tả nổi.
Động tác của Cố Dật Lam khựng lại, ngẩng mắt nhìn về phía màn chiếu trước mặt.
Ba người quấn quýt lấy nhau, vừa vào là kịch liệt ra vào, tiếng r*n r* hỗn loạn, cảnh tượng và nội dung đều có thể dùng từ “kinh hoàng” để hình dung.
Trong khi đó, thiếu niên lại ngồi ngay ngắn cách đó không xa, mắt dán chặt vào màn chiếu, đôi má trắng nõn căng phồng, nét mặt nghiêm túc. Nhìn thế chẳng khác gì đang chăm chú học tiết học trực tuyến môn Sinh vật.
Nút tắt máy chiếu nằm ở bên kia đầu giường, Cố Dật Lam dứt khoát tiến lên chắn ngang tầm nhìn của cậu, nhíu mày nói: “Tắt đi.”
Tô Trạch Tuế lập tức ôm chặt điện thoại trước ngực như giữ báu vật: “Em không.”
Ánh mắt Cố Dật Lam tối sầm, trong khi âm thanh chướng tai từ máy chiếu vẫn tiếp tục vang lên, giọng hắnthấp xuống, đầy nguy hiểm: “Thứ này… em kiếm ở đâu ra?”
Tô Trạch Tuế hừ mạnh một tiếng, ngẩng cằm bày ra vẻ kiêu căng: “Là anh Cung Sáng đưa cho em đó.”