Tô Trạch Tuế hơi nghiêng đầu, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc trong sáng và chân thành, không giống như giả vờ ngốc nghếch mà thật sự là đang tò mò: chữ “người” trong câu “Tôi cứ nhất quyết phải thích một người” rốt cuộc là ai.
Ánh mắt Cố Dật Lam hơi trầm xuống, gần như tức đến bật cười, lạnh giọng bịa chuyện: “Là thích ở một mình với anh.”
Tô Trạch Tuế vỗ ngực thở phào một hơi, rồi mở bài giảng trực tuyến hôm nay ra xem.
Thì ra là vậy.
“Không nhớ chuyện tối qua à?” Cố Dật Lam nhướng mày, cắt ngang động tác của cậu.
Nghe vậy, Tô Trạch Tuế khựng lại sau đó ôm đầu đau đớn, khẽ lắc.
Không nhớ gì cả, hoàn toàn không nhớ.
Chỉ nhớ mình uống rượu vang đến căng bụng, sau đó lâng lâng như rơi vào mây, nhẹ bẫng mà thành tiên.
“Vậy để anh nhắc cho em nhớ.” Cố Dật Lam nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng trầm ổn, từng chữ rõ ràng: “Tối qua, chính em chủ động xóa toàn bộ video, còn bảo đảm với anh rằng từ nay tuyệt đối sẽ không xem những thứ tương tự nữa.”
Tô Trạch Tuế ngẩn người, lập tức cuống cuồng kiểm tra lại các bài giảng trực tuyến của mình.
… Vẫn còn nguyên đó.
“Video Cung Sáng gửi cho em.” Cố Dật Lam nhắc.
Nghe vậy, Tô Trạch Tuế lập tức như hóa đá tại chỗ, ngón tay dừng trên màn hình, nét mặt cũng cứng đờ.
Anh Cung Sáng gửi video của mình, vậy… Cố tiên sinh biết rồi sao? Tối qua rốt cuộc…
“Em thường xuyên xem à? Còn xếp hạng theo mức độ yêu thích nữa sao?” Cố Dật Lam nheo mắt, dò xét sắc mặt cậu.
Tô Trạch Tuế vội vàng lắc đầu như trống lắc, môi khẽ hé ra, lí nhí: “Em với anh…”
“Khoan đã.” Nhìn vẻ e thẹn khó nói nên lời kia, Cố Dật Lam lập tức đoán được cậu lại định buông ra mấy câu kinh người, kiểu gì cũng dính dáng đến chuyện hạn chế độ tuổi.
Khuôn mặt thiếu niên ngây thơ như thiên sứ nhưng những lời cậu nói lại dễ khiến người ta đỏ mặt, d*c v*ng xen lẫn với sự trong sáng, lại cộng thêm vài hành động “khiêu khích”, khiến Cố Dật Lam cũng không biết mình còn kìm được đến bao lâu.
“Vậy em thích kiểu người thế nào?” Cố Dật Lam chủ động chuyển đề tài.
Tô Trạch Tuế không cần nghĩ ngợi: “Thích anh.”
Hiếm khi Cố Dật Lam không im lặng, mà còn hỏi ngược lại: “Như anh thế này?”
Tô Trạch Tuế mặt đỏ bừng, gật gật đầu.
“Được, vậy để anh giới thiệu cho em mấy người giống anh.” Cố Dật Lam nhướng mày, nhưng nét mặt không chút biểu cảm, chậm rãi liệt kê: “Có thể dạy em làm bài tập, thích giúp bà cụ qua đường, một nhà khoa học lớn?”
Tô Trạch Tuế: ???
Cố tiên sinh… định giới thiệu đối tượng cho cậu sao?? Rõ ràng họ là vợ chồng mà?
Ở thế giới này, những ông chồng khác cũng sẽ đi giới thiệu bạn trai cho vợ mình à?
Kỳ quặc ghê.
“Em lo học trước đi, anh điều tra xong sẽ gửi hồ sơ cho em.” Cố Dật Lam vừa nói vừa xoay người đi vào phòng họp.
Đợi đến khi bóng dáng hắn biến mất ngoài cửa, Tô Trạch Tuế mới khe khẽ chụm ngón tay lại, thì thầm:“Nhưng mà… bọn họ đều không phải là anh.”
Di chứng sau cơn say khiến đầu Tô Trạch Tuế đau nhức không thôi. Cậu ngồi xem mạng một lúc mà tâm trí chẳng vào đâu, thì bất ngờ nhận được một tin nhắn từ người lạ trên điện thoại.
[Tin nhắn từ người lạ: Đang làm gì đó?]
Tô Trạch Tuế dụi mắt, nghi ngờ mình hoa mắt. Nhưng khi mở Ahu ra, nhìn thấy lịch sử trò chuyện trước đây với đối phương, cậu mới sực nhớ đúng là cái chú huyền học kia thật.
Đúng lúc không tập trung nổi vào bài giảng lại rảnh rỗi, cậu liền lễ phép trả lời tin nhắn.
[Người dùng 1947296: Đang học. Chú không phải đã di dân ra nước ngoài rồi sao?]
[.: Tôi về nước rồi, báo cho cậu biết một tiếng.]
Tô Trạch Tuế không hiểu sao đối phương lại đột ngột quay về, càng không hiểu vì sao còn phải thông báo cho mình. Nhưng vẫn giữ phép lịch sự.
[Người dùng 1947296: Mới một tuần thôi, chú lại di dân ngược về sao?]
[.: ……]
[.: Công việc lại có biến, nên chưa đi nữa.]
Tô Trạch Tuế không biết phải đáp gì, bèn gửi một sticker thỏ trắng giơ ngón cái.
[.: Không định hỏi vì sao công việc lại có biến động à?]
Tô Trạch Tuế ngoan ngoãn nghe lời, liền hỏi “vì sao”.
[.: Vợ của sếp tôi… h*m m**n quá độ, ngày ngày quấn lấy ông ấy, miệng thì suốt ngày treo chuyện giường chiếu. Chẳng bao lâu cả hai đều kiệt sức, công ty cũng sập. Một công ty nguyên cả đám người mất việc.]
[Người dùng 1947296: Thảm quá, ôm ôm, ngày mai sẽ tốt hơn thôi [Thỏ nhỏ xoa đầu.jpg]]
[.: …………]
[.: Từ câu chuyện này, cậu rút ra được điều gì?]
Tô Trạch Tuế ngẩn người.
Chú Chấm… đang kiểm tra khả năng đọc hiểu ngữ văn của cậu sao?
Tô Trạch Tuế trừng to mắt, cố gắng suy nghĩ sâu xa về ý nghĩa ẩn sau câu chuyện, rồi gõ từng chữ một.
[Người dùng 1947296: Sau khi công ty phá sản, mọi người trong công ty sẽ không có việc làm.]
Nói xong, đối phương không nhắn lại nữa.
Tô Trạch Tuế cũng đã cạn kiệt điểm số xã giao, thoát khỏi Ahu, tập trung tinh thần quay lại xem bài giảng trực tuyến.
Bên kia, buổi họp nhóm vừa kết thúc, trong phòng chỉ còn lại Cố Dật Lam và Cung Sáng.
Cung Sáng có chút chột dạ, gãi gãi đầu, bất chấp thế nào cũng phải giãy dụa lần cuối: “Người anh em, tôi… tôi chẳng biết gì hết…”
Cố Dật Lam chẳng buồn vòng vo, thẳng thừng nói luôn: “Từ nay đừng gửi cho em ấy mấy thứ đó nữa, emấy tin là thật đấy.”
Một câu này khiến tim Cung Sáng lập tức thót mạnh, phản ứng lại ngay.
Thì ra, chuyện rắc rối nhất đã bị Cố Dật Lam biết rồi.
“Xin lỗi.” Cung Sáng liền đứng thẳng, chuẩn bị tư thế chịu đòn, ngoan ngoãn nhận tội: “Hồi đó em ấy nói với tôi là anh rất đau, tôi còn tưởng… còn tưởng hai người đã làm rồi.”
Cố Dật Lam khẽ nhíu mày. Hắn vốn không thích giải thích, nhưng nhìn vẻ khó xử không nói nên lời của Cung Sáng, cuối cùng vẫn mở miệng: “Hôm đó em ấy cắn tôi, có lẽ nhầm tôi thành Omega. Em ấy thiếu hiểu biết về mấy chuyện thường thức này, đừng đem ra trêu chọc.”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Cung Sáng vội chắp tay, trong lòng vừa thán phục sức hành động mạnh mẽ của thiếu niên, vừa rối rít nhận sai: “Là lỗi của tôi, sau này tuyệt đối không dám nữa.”
Cố Dật Lam nhìn Cung Sáng, khóe môi hơi cong lên, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ lạnh lẽo:
“Đã xin lỗi rồi thì giúp tôi một việc.”
“Chuyện gì?”
“Giúp tôi tìm vài người trong viện Vật Lý.” Cố Dật Lam nói: “Dưới 25 tuổi, hiền lành có lòng nhân ái, sau này định hướng làm nghiên cứu khoa học.”
“Hả?” Cung Sáng đầy dấu chấm hỏi, nghi hoặc: “Nhóm của cậu thiếu mấy người tốt bụng chính trực để phụ giúp quản lý à?”
Cố Dật Lam nhàn nhạt: “Giới thiệu cho em ấy.”
“Cái gì?!!” Cung Sáng giật mình, tay run lên không nhịn được liếc nhìn đỉnh đầu Cố Dật Lam, coi thử có phải mọc thêm một mảng xanh nào không.
Nhưng trấn tĩnh lại, anh lập tức hiểu ra.
Thì ra Cố Dật Lam lại định giở chiêu cũ mà muốn đẩy người ta ra xa. Từ cái status mập mờ sặc mùi tuổi dậy thì kia, cho đến chuyện giờ đi… giới thiệu đối tượng.
Trong lòng Cung Sáng có chút giằng co, nhưng Cố Dật Lam không cho anh cơ hội phản bác, quay lưng rời khỏi phòng họp, chỉ để lại một câu: “Đừng quên.”
Cung Sáng rối rắm vò tóc, rồi nhìn vào chiếc điện thoại vừa rung lên ban nãy.
Không ngờ Tô Trạch Tuế lại hiếm hoi chủ động gửi WeChat cho anh.
Do dự một hồi, anh vẫn ấn mở tin nhắn.
[(o^^o): Anh Cung Sáng, cái video lần trước có thể gửi cho em lại không?]
Không biết Cố tiên sinh đã dùng cách gì để “nghiền nát” tập tin, mà không chỉ video trong cloud bị xóa, ngay cả file gốc trong WeChat cũng chẳng mở nổi.
[Anh Cung Sáng: Anh trai em chẳng phải đã không cho em xem rồi sao? Không nghe lời anh à?]
[(o^^o): Em sợ. Em muốn học tập.]
Nhìn “học bá bảo bảo” trên màn hình điện thoại, cán cân trong lòng Cung Sáng lại không kìm được nghiêng hẳn về phía đối phương.
Thiếu niên ngây ngô chẳng hiểu sự đời, sau khi nghe xong quá khứ chẳng mấy tốt đẹp của “đàn ông chó” kia mà vẫn cam tâm tình nguyện vì hắn mà liều mình xông vào phòng họp đáng sợ, gan dạ tỏ tình. Sau đó, lại còn vượt qua nỗi sợ, chủ động tìm đến anh để học mấy chuyện “không tiện nói ra”.
Một chuyện tình cảm động đất trời biết bao!
Ít nhất thì đã làm Cung Sáng cảm động.
Anh lập tức “trở cờ”, vừa lẩm bẩm “Có lẽ chỉ có em mới được thôi”, vừa nhanh tay gõ chữ.
[Anh Cung Sáng: Thứ kia tạm gác lại đi. Anh dạy em mấy kiến thức nâng cao hơn.]
[Anh Cung Sáng: Cái status của anh trai em trên vòng bạn bè ấy, đừng để tâm. Ảnh cố ý hù em thôi, không phải thật đâu. Người như cậu ta ấy mà, thích kiểu “giết địch một ngàn tự tổn tám trăm”.]
Tô Trạch Tuế vừa định giải thích rằng anh trai chỉ muốn được ở một mình, nhưng bên kia đã nhanh chóng gửi tin nhắn tiếp theo.
[Anh Cung Sáng: Em có biết vì sao mấy người khác trong phòng thí nghiệm lại sợ cậu ta như thế không?]
Tô Trạch Tuế vốn rất hứng thú với mọi chuyện liên quan đến Cố Dật Lam, thế là lập tức quên luôn ý định giải thích.
[(o^^o): Không biết. Muốn biết.]
[Anh Cung Sáng: Thật ra ngoài việc ảnh suốt ngày mặt nặng như chì, chẳng thích nói năng gì, trước đây còn xảy ra một chuyện đặc biệt.]
[Anh Cung Sáng: Có một công ty, cứ gọi là “công ty chó” đi. Công ty chó này từng đầu tư vào dự án nghiên cứu của nhóm bọn anh, nhưng lại bất ngờ nuốt lời rút vốn, khiến nghiên cứu vì thiếu tiền mà phải dừng lại giữa chừng. Thế mà công ty chó này lại rót tiền lớn vào mấy dự án khoa học khác của trường. Nếu bọn anh truy cứu, kiện vì vi phạm hợp đồng, thì chẳng khác nào xé toạc mặt, rất có thể những dự án khác cũng sẽ bị vạ lây. Cuối cùng bọn anh chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong.]
[(o^^o):Ừm ừm, rồi sao nữa?]
[Anh Cung Sáng:Rồi thì anh trai cậu đã đứng ra. Cậu biết mà, nhà cậu ấy rất có tiền, và cậu ấy lại có tiếng nói lớn trong tập đoàn gia đình, muốn xử lý cái “công ty chó” kia chẳng phải chuyện khó.]
[(o^^o):Anh trai giỏi quá[Thỏ nhỏ like.jpg]]
[Anh Cung Sáng:Chờ đã, đừng vội khen. Nhà anh cũng giàu mà, sao anh không can thiệp? Chắc chắn phải có lý do.]
[(o^^o):Ừm ừm, lý do là gì?]
Khi gặp chuyện mình rất muốn nghe, Tô Trạch Tuế dù hơi nhút nhát xã giao vẫn có thể hóa thành khán giả chăm chỉ.
[Anh Cung Sáng:Lý do là công ty chó đó chọn sai hướng đầu tư, đã bỏ tiền vào quá nhiều dự án không có tương lai, nhưng những dự án ấy lại nuôi sống không ít người. Nếu quật cho họ gãy chân gãy tay, họ làm ầm lên thì những người vô can kia phải làm sao? Muốn không làm tổn hại đến người vô tội, không bị thiên hạ chỉ trích, thì chỉ còn cách làm “người cầm trịch” nhận cái đuôi đó.]
[Anh Cung Sáng:Lúc đó anh tính sơ qua, đây là một thương vụ chắc chắn lỗ. Lỗ không ít, kiểu mà về nhà anh bị ba mẹ mắng cho một trận đó.]
[Anh Cung Sáng:Anh chọn nuốt cục tức này vào lòng, nhưng anh trai em không chịu như vậy.
Cậu ấy không do dự, không chỉ nhận lại những dự án đã bị công ty chó rót vốn, mà còn mua luôn những mảng nhỏ khác mà công ty kia đã chấm. Hành động đó khiến anh sững sờ. Cậu ấy thông minh, anh không tin cậu ấy không nhìn ra đây là khoản đầu tư lỗ to. Đầu tư xong, cậu ấy bắt đầu dọn dẹp công ty chó đó. Không chỉ kiện họ vi phạm hợp đồng, cậu ấy còn lợi dụng vị trí trong công ty để dồn ép họ đến đường cùng. Không chừa bước nào, thà mình tổn hao lớn cũng phải ép họ phá sản.]
[(o^^o):Anh trai giỏi quá!]
Thấy thiếu niên có phản ứng như vậy, Cung Sáng không kìm được mà nhếch môi cười.
Không hổ là “thiên tuyển chi tử” mà anh để mắt tới, tâm lý vững thật!
[Anh Cung Sáng:Lúc đó cái công ty chó kia xông thẳng vào phòng thí nghiệm của bọn anh, ngay trước mặt mọi người, chỉ tay vào mặt anh trai em, chất vấn vì sao cậu ấy lại hẹp hòi đến mức trả đũa từng bước một, ép người ta vào đường chết. Họ nói như vậy là thắng chẳng quang minh, còn là “kẻ ăn bám tài nguyên” trong giới nghiên cứu. Câu trả lời của anh trai em đến giờ anh vẫn còn nhớ rõ, hahahaha, ngầu bá cháy, y như “ông hoàng chơi ngông” ấy.
Cậu ấy có chút phiền, thản nhiên nói: “Có tài nguyên sao lại không dùng? Thật coi tôi là kẻ quân tử một màu à? Xin lỗi nhé, để đạt mục đích, tôi chính là kẻ điên không từ thủ đoạn.”]
[Anh Cung Sáng:Em không biết sắc mặt của bọn công ty chó lúc đó đâu, hahahaha. Dù có chó cỡ nào đi nữa, gặp phải kẻ điên không có giới hạn thì cũng hết cách thôi.
Cuối cùng, anh trai em hủy diệt nó hoàn toàn, nhưng bản thân cũng lỗ một khoản tiền siêu siêu siêu lớn. Mấy ngày đó, mặt ba mẹ cậu ấy đen như than.
Những bạn học đã chứng kiến toàn bộ quá trình cậu ấy dùng đủ cách để hành hạ công ty chó kia, đều có phần sợ cậu ấy. Nhưng cái sợ này lại giống sự kính nể. Nếu anh trai em có chuyện gì, bọn họ chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ.]
[(o^^o):Anh trai sẽ chẳng bao giờ gặp chuyện gì đâu]
[Anh Cung Sáng:Haha, anh nói sai rồi. Mà nói đi cũng phải nói lại, em có thấy không, câu chuyện này về mặt logic hình như có chỗ không hợp lý?]
Tô Trạch Tuế không ngờ “anh Cung Sáng” cũng bắt đầu kiểm tra khả năng đọc hiểu ngữ văn của mình, liền nghiêm mặt suy nghĩ.
[(o^^o):Anh nhớ dai thật đó, ngay cả lời anh trai nói anh cũng nhớ được]
Cung Sáng “phụt” cười, bị lối suy nghĩ của thiếu niên làm cho bật cười.
[Anh Cung Sáng:Em không thấy à… một người theo đuổi mục tiêu, chẳng phải nên càng “không từ thủ đoạn” hơn, thậm chí đem cả khí tiết kiêu ngạo của mình ra đặt cược sao?]
[Anh Cung Sáng:Cậu ta đối phó công ty chó đó, cuối cùng được cái gì? Vô số khoản nợ, cộng thêm chút tôn nghiêm thôi sao? Vậy có còn xứng là cái kẻ điên miệng nói sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo vệ mục tiêu cốt lõi không?]
Tô Trạch Tuế nghĩ mãi không thông. Xét về mặt logic, cậu cảm thấy anh Cung Sáng nói rất có lý.
[Anh Cung Sáng:Thôi được rồi, không vòng vo nữa, nói thẳng với cậu. Cậu ta đúng là kiểu người vì mục tiêu có thể đem cả tôn nghiêm, khí tiết của mình đặt hết lên bàn cược, nhưng cậu ta giấu mục đích thật rất sâu, gần như chẳng ai biết.
Nhưng anh thì biết một chút.
Không hiểu vì sao, cậu ta cực kỳ coi trọng nghiên cứu vật lý. Trong khi đó, chuyện công ty nhà thì cậu ta hoàn toàn chẳng để tâm.
Công ty có lỗ bao nhiêu, với cậu ta mà nói, thua lỗ cũng bằng 0, vì cậu ta chẳng quan tâm. Nhưng nếu tiến độ nghiên cứu bị trì hoãn, thì khoản lỗ ấy chính là vô hạn. Lấy số 0 đổi vô hạn, chẳng phải quá lời sao?]
Tô Trạch Tuế bừng tỉnh.
Khó trách hôm đó trong tiệc cưới, lúc cha Cố bảo Cố tiên sinh xử lý việc công ty, hắn lại tỏ vẻ rất miễn cưỡng.
[Anh Cung Sáng:Nói lan man quá rồi. Nói nhiều như vậy, chỉ muốn nhắc nhở em một điều, việc cậu ta đăng lên vòng bạn bè rất có khả năng chỉ là cố ý dọa em thôi, vì cậu ta vốn không coi trọng danh tiếng của mình.
Danh tiếng có hỏng, với cậu ta cũng chỉ là khoản lỗ bằng 0.
Cố Dật Lam là người có khát vọng kiểm soát cực mạnh, đồng thời cũng là kẻ cực kỳ vô tư lự. Cậu ta có thể dùng tất cả những gì mình không quan tâm để đổi lấy thứ mình muốn.]
Khát vọng kiểm soát đáng sợ và sự vô tâm cực đoan, cùng tồn tại trong một con người.
Điều này cũng dễ hiểu thôi. Bởi vì một người không thể kiểm soát hết tất cả. Khi đã dốc toàn lực, vắt kiệt tâm trí để nắm chặt một vài thứ, thì tự nhiên sẽ chẳng buồn để ý đến những cái khác — hỏng thì cứ để nó hỏng.
[Anh Cung Sáng:Cậu ấy quan tâm rất ít thứ. Nhưng anh cảm giác, chỉ cần em cố thêm một chút nữa, em có thể lọt vào hàng đó.]
[(o^^o):Anh Cung Sáng dạy em.]
Tô Trạch Tuế ngưỡng mộ đến mức không sao kìm được.
Cung Sáng cười, gõ phím nhắn.
[Anh Cung Sáng:Đừng vội. Vừa nãy anh đã quyết rồi, anh đứng về phía em!]
---
Đúng giờ trưa, Cố Dật Lam mang theo hai phần cơm đến văn phòng.
Tối qua thiếu niên say rượu đã bằng hành động cho hắn thấy: chỉ trừ xa, né tránh, cách ly là chưa đủ. Cậu đã đi lệch đường, phải được giáo dục, quy phạm lại, uốn nắn từng chút một.
Hiện nhìn thì Tô Trạch Tuế còn ngoan, bảo làm gì là làm, không nói linh tinh nữa. Tính ra là một đứa em traingoan biết nghe lời.
Đã ngoan thì dễ xử lý. Hắn làm từ từ, từng bước một.
Vừa bước vào, Cố Dật Lam thấy thiếu niên đang ôm một cuốn sách bìa nâu, chống cằm trắng nõn đọc say sưa.
Thấy hắn vào, cậu vội khép sách lại, lén lút nhét vào balo rồi giả vờ như không có gì mà kéo khóa cặp “rầm” một tiếng.
Tư thế ấy trông y hệt đang chơi trốn tìm với thầy.
Cuốn sách mỏng bìa nâu kia, nhìn độ dày thì chắc chắn không phải là tài liệu luyện thi vật lý.
Cố Dật Lam chỉ nghĩ cậu tranh thủ lúc rảnh đọc tiểu thuyết, giả vờ không thấy và không can thiệp.
Sau khi cất sách xong, Tô Trạch Tuế chu môi về phía hắn, nói: “Anh, anh xem môi em có dính gì không?”
Môi cậu nhạt màu, khẽ chu lên, còn vương chút nước bóng, như nụ hoa vừa hé, mềm mại dụ người.
“Không có.” Cố Dật Lam liếc mắt một cái rồi thu lại tầm nhìn.
“Vậy sao lại hơi ngứa ngứa nhỉ?” Tô Trạch Tuế vẫn giữ động tác chu môi, giọng líu ríu không rõ.
Cố Dật Lam: …
Hắn mặt không đổi sắc, nói: “Có lẽ là đói bụng rồi.”
“Thôi được.” Tiểu kế của Tô Trạch Tuế bị nhìn thấu, cậu đành chịu thua, ngoan ngoãn chờ hắn mở hộp cơm.
Chờ chờ một lát, Tô Trạch Tuế lại lóe lên ý nghĩ, tìm được cơ hội, líu ríu tiếp: “Anh, thật ra cái video…”
Nhìn bàn tay nhỏ của thiếu niên đã quen thuộc đặt lên cánh tay mình, Cố Dật Lam lập tức nhét thìa cơm đầy vào miệng cậu, nói: “Ăn đi.”
Hắn biết bản thân sẽ mất kiểm soát khi cậu vừa chạm vừa nói như thế, nên cố tránh để chuyện đó xảy ra.
Cảm giác mất khống chế ấy, hắn không muốn nếm lại lần hai.
“Ưm.” Tô Trạch Tuế bị cắt ngang, nhai nhai hạt cơm trong miệng, thế là quên luôn điều định nói, vui vẻ ăn cơm.
Hai người yên ổn ăn xong bữa trưa, Cố Dật Lam đơn giản khen một câu vì cậu không còn nói linh tinh: “Biết nghe lời.”
Được hắn khẳng định, Tô Trạch Tuế vui lắm, hớn hở nói: “Anh, chúng ta là anh em. Nhưng em… em cho anh cơ hội theo đuổi em.”
Cố Dật Lam: …
Trạng thái của thiếu niên rõ ràng có gì đó không ổn, như thể bị tổ chức nào tẩy não.
Nhưng nửa tiếng sau hắn còn có công việc, không thể chậm rãi dây dưa với cậu, chỉ có thể nói: “Ít xem video, ít đọc tiểu thuyết, ít nói chuyện với Cung Sáng.”
Tô Trạch Tuế ngoan ngoãn vẫy tay với hắn: “Anh, bye bye.”
Hôm nay là cuối tuần, việc trong phòng thí nghiệm cũng không nhiều. Cố Dật Lam làm xong phần việc liên quan thì định sớm đưa cậu về nhà.
Khi hắn quay lại văn phòng lần nữa, thiếu niên lại không thấy ở bàn. Sợi xích dài kéo lê trên mặt đất, thẳng đến khe cửa nhà vệ sinh rồi biến mất.
Thấy cậu đang trong đó, Cố Dật Lam bèn thành thạo thu dọn mặt bàn lộn xộn thay cho cậu.
Ngay khi ngón tay hắn vừa chạm vào cuốn sách bìa nâu đặt trên bàn, Tô Trạch Tuế hoảng hốt, lảo đảo chạy vội từ nhà vệ sinh ra: “A… Anh, anh!”
Ngón tay Cố Dật Lam khựng lại.
Lúc này, Tô Trạch Tuế đã lao tới bàn, ôm chặt quyển sách vào ngực, rồi xoay lưng về phía hắn, lén nhét sách vào balô, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Để em dọn.”
Cố Dật Lam thu tay lại, lùi nửa bước nheo mắt nhìn thiếu niên đang lúng túng luống cuống: “Giấu cái gì thế? Sách tuyên truyền tà giáo à?”
Tô Trạch Tuế vội vàng lắc đầu, không dám nhìn thẳng, cúi gằm, lí nhí đáp: “Tài liệu học tập.”
Vừa nghe đến từ “tài liệu học tập”, Cố Dật Lam liền nhíu mày: “Thế mà cũng thần thần bí bí vậy?”
“Anh, cái này anh không được xem.” Tô Trạch Tuế nói một cách đầy chính khí, nhưng vẫn chột dạ. Nói xong, còn nhỏ giọng thêm một câu: “Được không?”
Cố Dật Lam cũng không ép, tự nhiên nhận lấy balô mà cậu đã thu dọn xong, nhàn nhạt dặn: “Đừng có xem mấy thứ đồi trụy.”
Tô Trạch Tuế lắc đầu, khẽ so ngón tay, đáp: “Không có đâu.”
Dáng vẻ của thiếu niên trông không giống như đang nói dối. Cố Dật Lam liếc nhìn ngón tay căng thẳng của cậu, khẽ “ừ” một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.
Nhưng sự thật chứng minh, hắn đã yên tâm quá sớm.
Buổi tối, sau khi xử lý công việc trong thư phòng xong, vừa đẩy cửa phòng ngủ chính, hắn liền thấy thiếu niên không mặc quần ngủ, quỳ ngồi trên giường, đôi mắt sáng long lanh, đầy mong chờ nhìn hắn.
Vừa nhìn thôi đã thấy rõ toàn bụng đều là ý xấu.
Khoảng cách từ giường đến cửa khá xa, Cố Dật Lam muốn ngăn cũng không kịp. Không thể cắt ngang “phép thuật”, đành phải cứng rắn nghe thiếu niên nói: “Anh, c** đ* ngủ đi.”
Cố Dật Lam: …
Người nào đó mãi vẫn chẳng biết sợ, dạy bao nhiêu lần cũng không sửa.
“Anh…” Tô Trạch Tuế thấy hắn không nói gì, lại đỏ mặt, lí nhí: “Em ngại lắm.”
Cố Dật Lam mặt lạnh tiến đến giường, cúi mắt nhìn thiếu niên, nghiến răng: “Anh không cởi, em cởi. Cởi xong, anh còn sẽ khóa cả tay chân em vào đầu giường. Lâu dần, tay chân thoái hóa, ăn cơm không nâng nổi tay, đi đứng chẳng nhấc nổi chân. Muốn đi vệ sinh cũng chỉ có thể cầu xin anh mở khóa bế em đi.”
Đôi tai Cố Dật Lam đã ửng đỏ, hơi thở cũng có phần rối loạn, giọng ép xuống thật thấp: “Đã không thích mặc quần ngủ thì sau này khỏi mặc bất kỳ cái quần nào. Trong nhà cũng chẳng có người ngoài, đến lúc người giúp việc quét dọn hỏi, em cứ nói thẳng, không phải em không muốn mặc, mà là anh không cho mặc…”
Những điều hắn miêu tả, hình ảnh quá mức rõ ràng.
Tô Trạch Tuế ngây ngẩn ngồi trên giường, ánh mắt mờ mịt rơi xuống phía dưới thân mình.
“Đi.” Gân xanh trên trán Cố Dật Lam giật giật, cằm hất về phía nhà vệ sinh: “Tự mình giải quyết.”
Tô Trạch Tuế bật dậy khỏi giường, vội kéo chiếc quần ngủ bên cạnh rồi chạy biến vào nhà vệ sinh.
Cố Dật Lam thở hắt ra một hơi, điều chỉnh lại nhịp thở.
Cũng xem như cho cái kẻ chẳng biết trời cao đất dày, suốt ngày thích trêu chọc người khác kia một bài học.
Hắn ngẩng mắt lên, liếc qua giường chỗ thiếu niên vừa quỳ. Ngoài vết nhăn còn lưu chút hơi ấm, trên đó còn nằm một quyển sách bìa nâu.
Chính là quyển sách mờ ám mà Tô Trạch Tuế cực lực che giấu.
Chỉ là bìa sách lúc này bị úp xuống, mặt sau trơn nhẵn không một chữ, nhìn chẳng ra là sách của tà giáo nào.
Ánh mắt Cố Dật Lam trầm xuống, dừng chặt trên quyển sách đó.
Thiếu niên tính tình đơn thuần, chẳng có chút đề phòng với người khác. Bình thường còn cực khổ tìm cách giấu, thế mà giờ lại phơi bày thẳng thừng giữa không trung. Không biết là do ngây thơ, hay quá tin tưởng người bên cạnh.
Theo lý, đã tự nhận mình là nửa thầy nửa bạn của thiếu niên, hắn phải lấy thân làm gương, giữ ranh giới, để lại cho cậu chút không gian riêng tư cơ bản.
Cho dù thiếu niên có đặt sách ở chỗ dễ thấy nhất, không được phép của cậu, cho dù tò mò đến mấy, cũng không nên tự tiện lật xem.
Đó mới gọi là sự tôn trọng giữa người với người.
Cố Dật Lam xoa xoa vết chai nơi đầu ngón tay, gần như chẳng cần suy nghĩ đã vươn bàn tay tội lỗi về phía quyển sách nâu.
Hắn đâu phải hạng quân tử gì, cần gì màng đến thành thật, lễ nghi hay tôn trọng. Muốn xem thì cứ xem.
Ngón trỏ hắn khẽ búng, lật quyển sách lên, cái tên sáng choang liền đập vào mắt.
《Cẩm nang huấn luyện chó》
Cố Dật Lam: …