Kẻ Sợ Xã Hội Kết Hôn Với Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 56

Thấy người đàn ông nghẹn lời, Tô Trạch Tuế đứng bật dậy, đôi mắt tròn tròn chẳng có chút sát thương nào trừng lên, lại hỏi lần nữa: “Anh làm sao mà biết được?”

Nhìn bộ dạng cậu thiếu niên cố tỏ ra dữ dằn, Cố Dật Lam suýt bật cười, nhưng lúc này lại không tiện, đành bất đắc dĩ giải thích: “Hồi đó, em đang ngồi dưới lầu xem tivi, anh cũng ngồi ngay cạnh em.”

Tô Trạch Tuế không ngờ trí nhớ anh lại tốt đến vậy, khựng lại một lát, rồi mở WeChat, lục lại đoạn trò chuyện đầu tiên với cái nick dấu chấm 

[(o^^o):Anh ấy rất tốt]
[。:Ảo giác thôi]
[(o^^o):Anh ấy cực kỳ đẹp trai]
[。:Đẹp trai có ăn được không?]
[(o^^o):Đừng nói thế. Nếu anh ấy thấy được thì không hay]
[。:Sao phải cho anh ta xem? Quản nhiều quá. Đừng cưới anh ta.]

Càng xem, Tô Trạch Tuế càng bực, nghĩ tới việc đầu dây bên kia chính là Cố Dật Lam giả dạng, lại càng tức sôi máu.

“Tôi cá là anh ta sẽ không cưới cậu.” Tô Trạch Tuế đứng đối diện Cố Dật Lam, cầm điện thoại, từng chữ từng chữ đọc cho hắn nghe: “Biết khó mà lui, kịp thời cắt lỗ.”

Đọc xong, cậu cố ý thở dài thật nặng, ngẩng nhìn Cố Dật Lam, chờ hắn giải thích.

Cố Dật Lam im lặng hồi lâu, mới mở miệng: “... Cá sai rồi. Vậy phải bồi thường thế nào đây?”

Trên người hắn luôn toát ra một nét kỳ lạ, giống như cho dù rơi vào tình cảnh khó xử hay mất kiểm soát thế nào, cũng chỉ cần dăm ba câu là có thể giành lại quyền chủ động, kéo người khác bước theo nhịp của mình.

Nhưng khả năng cảm nhận cảm xúc của Tô Trạch Tuế vốn rất kém, cho dù khí thế của đối phương có lớn thế nào cũng chẳng đè được cậu, trái lại còn dễ dàng đá quả bóng trách nhiệm ngược về.

Cậu thật thà nói: “Không biết.”

“Vậy thì…” Cố Dật Lam cụp mắt xuống, thoả hiệp: “Phạt anh hôm nay phải dạy em làm đề suốt một ngày nhé.”

Nghe vậy, cơn giận trong lòng Tô Trạch Tuế cũng vơi đi đôi chút, cậu lại ngồi xuống ghế, tiếp tục lật xem đoạn trò chuyện.

“Đủ rồi.” Một bàn tay lớn phủ lên màn hình điện thoại của cậu. Nhiệt độ nóng hổi từ tay hắn chạm vào làn da mềm mịn, khơi lên một cảm giác lạ thường.

Giọng đàn ông trầm thấp rơi xuống từ đỉnh đầu: “Đừng đọc nữa. Em không thấy khó chịu à?”

Tô Trạch Tuế ương bướng đáp: “Không.”

Cố Dật Lam hơi nhướng mày, rồi dùng cằm chỉ về cuốn sách thi đấu đang bị đè dưới điện thoại.

Lúc này Tô Trạch Tuế mới phát hiện, trong lúc lúng túng lật lại tin nhắn, một tay cậu vẫn vô thức vò góc sách, đến mức làm trang tài liệu luyện thi nhàu nhĩ cả một mảng.

“Đừng lật nữa.” Cố Dật Lam chủ động nhận lỗi: “Để anh tự kiểm điểm. Anh giả vờ không quen biết, cố ý tiếp cận em, còn thường xuyên bôi xấu chính bản thân mình trong đó, lại lợi dụng khoảng trống thông tin để dựng nên một hình tượng nửa thầy bói, rồi còn bảo hôn nhân của chúng ta chẳng ra sao…”

Tô Trạch Tuế nhớ lại, tất cả lập tức ùa về.

Cậu lại siết chặt góc sách, hừ mạnh một tiếng, giọng non nớt nhưng hung hăng: “Rồi sao nữa?”

Cố Dật Lam thoáng ngập ngừng, không nhớ được thêm gì, đành thấp giọng: “… Xin lỗi?”

Tô Trạch Tuế quay đầu sang chỗ khác, chỉ để lại cho hắn một cái gáy cứng cỏi, bướng bỉnh.

“Xin lỗi.” Cố Dật Lam nói: “Anh rút lại những lời đó. Cầu Chúa phù hộ cho cuộc hôn nhân sau này của chúng ta thuận hoà.”

Suốt hơn hai mươi năm qua, hắn chưa từng chủ động xin lỗi ai, ngay cả một câu “cảm ơn” cũng rất hiếm, hầu hết chỉ là những tiếng “ừ”: “biết rồi” vô cảm.

Thế nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi này, hắn lại nói ra biết bao lời chứa đầy cảm xúc dành cho cậu thiếu niên.

Tô Trạch Tuế ra vẻ “thế còn tạm được”, quay đầu lại, nói: “Phạt anh không được làm mình bị thương nữa.”

Đối với những chuyện không chắc chắn, Cố Dật Lam không muốn hứa hão, chỉ đáp: “Anh sẽ cố.”

Nghe hắn nói vậy, Tô Trạch Tuế lập tức quên luôn chuyện truy hỏi, lại lo lắng, liền đề nghị: “Hay là… để em bôi thuốc cho anh nhé.”

Cố Dật Lam khẽ liếc nhìn xung quanh, khóe môi hơi cong: “Ở đây sao? Nhỡ có người đi vào thì làm thế nào?”

Đúng là một vấn đề.

Tô Trạch Tuế nghĩ ngợi rồi chỉ về phía phòng nghỉ: “Vậy qua đó.”

“Trong văn phòng không chuẩn bị thuốc đâu.” Cố Dật Lam nói: “Mấy hôm trước chỉ khử trùng qua là được rồi, bôi thuốc mạnh quá.”

Tô Trạch Tuế không ngờ vết thương của hắn đến giờ vẫn còn là “mấy hôm trước” chứ chưa lành, hoảng hốt muốn kiểm tra xem rốt cuộc nghiêm trọng thế nào, nên lỡ lời thốt ra: “Cho em xem đi.”

Nhưng Cố Dật Lam dường như không muốn nhắc lại chuyện này, im lặng một lát, rồi viện một lý do vụng về để chuyển chủ đề: “Anh đi vệ sinh một lát.”

Nhìn bóng lưng hắn đi về phía nhà vệ sinh, Tô Trạch Tuế theo bản năng còn giơ tay vẫy, trong đầu lại vô thức lặp lại lời hắn vừa nói 

Bôi thuốc… quá k*ch th*ch sao?

Tô Trạch Tuế trước đây cũng thường bị thương. Lúc này, cậu không kìm được nhớ lại cái cảm giác bỏng rát ấy: đừng nói là quần áo cọ vào, chỉ cần gió khẽ lùa qua cũng đủ khiến da thịt đau nhói như kim châm. Vết thương nằm ngoài da, nhưng lại có thể đau đến mức nghiến răng trợn mắt.

Nếu lúc ấy còn phải khử trùng rồi bôi thuốc, thuốc chạm vào vết thương sẽ khiến cơ thể run rẩy không cách nào khống chế, run theo từng nhịp ấn của bông gòn.

Nếu vết thương lại nằm ở vùng đùi  một chỗ nhạy cảm như vậy, thì e rằng…

Nghĩ tới đó, suy nghĩ của Tô Trạch Tuế liền trôi dạt sang hướng kỳ quái.

Cậu vội đưa hai tay lên vỗ vỗ cái đầu nhỏ, cố ép mình bình tĩnh lại.

Đúng lúc này, điện thoại reo một tiếng, có tin nhắn WeChat gửi đến.

Tô Trạch Tuế vốn không thích giao tiếp, nhưng giờ phút này, cậu lại muốn nhắn bừa cho anh trai hoặc anh Cung Sáng vài câu để phân tán sự chú ý, hạ nhiệt cái cảm giác nóng ran trên người xuống.

Nhưng tin nhắn này lại chẳng phải đến từ hai người đó. Cậu mở ra, liền thấy một tấm ảnh.

Trên nền gạch men trắng, bắp đùi người đàn ông hơi thả lỏng, nhưng đường nét cơ bắp vẫn rõ ràng, sức mạnh hiển hiện, tràn đầy hormone, đẹp trai đến mức khiến người ta muốn áp mặt vào màn hình.

Thế nhưng, trên bờ cơ thể hoàn mỹ ấy lại hằn rõ những vết rạch ngang dọc tàn nhẫn. Những vết thương sâu đã kết thành máu đông khô sẫm, xung quanh da thịt còn sưng đỏ. Đủ để thấy lúc rạch xuống đã quyết tuyệt và mạnh bạo đến mức nào, như một con rối không biết đau.

Trái tim Tô Trạch Tuế như bị ai đó vặn mạnh một cái, cậu dán mắt nhìn tấm hình mà không sao rời đi được.

“Cạch” một tiếng, cửa nhà vệ sinh bật mở, Cố Dật Lam bước ra.

Thấy đôi mắt thiếu niên hoe đỏ, hắn hơi khựng lại, nhíu mày hỏi: “Sao thế?”

Tô Trạch Tuế nhào lên, kéo tay hắn ra ngoài: “Đi, đi bệnh viện mau.”

Cố Dật Lam gần như khó ai nhận ra, khẽ thở phào một hơi, nói: “Không sao, không nghiêm trọng.”

“Nghiêm trọng!” Tô Trạch Tuế lo lắng đến mức quýnh cả lên, kéo hắn như nhổ củ cải. Nhưng tiếc là thân hình hắn quá vững chãi, cậu chẳng nhúc nhích được chút nào.

“Không nghiêm trọng.” Cố Dật Lam nói: “Anh có nhiều năm kinh nghiệm, chỉ là vết ngoài da, không chạm tới gân cốt. Dù không bôi thuốc, cũng sẽ nhanh chóng lành thôi.”

Tô Trạch Tuế cảm thấy trong lời hắn có chút logic kỳ quái, nhưng trong lúc gấp gáp lại chẳng nghĩ ra được điểm nào để phản bác, chỉ có thể nói: “Thật không?”

“Thật.” Giọng Cố Dật Lam bình ổn: “Anh đợi em về bôi thuốc cho anh.”

“Ngày mai… không, tối nay em dọn về luôn.” Tô Trạch Tuế vội vàng nói.

Cố Dật Lam đáp: “Không cần gấp, đợi anh trai em đến công ty rồi hãy tính. Chắc cũng chỉ còn mấy hôm nữa thôi.”

Tô Trạch Tuế cụp đầu xuống: “Được rồi…”

“Lại đây.” Cố Dật Lam đi đến bàn làm việc, chủ động khép lại đề tài này: “Bắt đầu học thôi.”

Chỉ nhìn thấy dáng đi khoan thai, sải bước đầy dứt khoát của Cố Dật Lam, Tô Trạch Tuế đã thấy đau nhói như thể chính mình bị thương, vội chạy lên trước, kéo ghế ra cho hắn ngồi.

Trong những lúc cần tập trung học tập như thế này, cậu muốn chỉ coi Cố Dật Lam là thầy giáo. Nhưng hình ảnh tấm ảnh đầy vết thương kia cứ ám ảnh trong đầu, không cách nào gạt bỏ.

Tâm trí cậu lúc nào cũng phân tán: khi thì thấy thầy thật sự rất cần được bảo vệ, khi lại muốn tận mắt kiểm tra xem vết thương thế nào, thậm chí ước gì có phép màu khiến hắn ngay lập tức khỏi hẳn.

Cậu liên tục mất tập trung, một bài giảng cũng chẳng nghe lọt mấy chữ. Nếu đổi lại là một huấn luyện viên thi đấu khác, hẳn đã sớm bắt cậu ôm sách ra đứng phạt ngoài cửa.

Nhưng Cố Dật Lam lại không hề nổi giận. Thấy cậu chưa hiểu, hắn kiên nhẫn giảng lại lần nữa, giọng điệu vẫn đều đặn, hoàn toàn không khiến người ta liên tưởng đến việc hắn lúc này đang chịu đựng cơn đau nhói chẳng thể xem nhẹ.

Như thể… hắn chẳng khác gì một người hoàn toàn bình thường.

Điều đó khiến Tô Trạch Tuế bất giác nhớ lại những ngày tháng trước đây. Khi ấy, có phải đối phương cũng từng mang trên mình những vết thương nặng, chỉ là hắn quá giỏi chịu đựng, quá giỏi che giấu, nên cậu không hề nhận ra…

“Tập trung nào.” Cố Dật Lam đưa bút lắc lắc trước mặt cậu.

Tô Trạch Tuế lập tức hoàn hồn, theo phản xạ định đứng dậy cúi người xin lỗi, nhưng đã bị người đàn ông kịp thời ấn xuống ghế.

“Bây giờ mà không nghe kỹ, thì mai chỉ có thể tự mình nghĩ thôi.” Cố Dật Lam chậm rãi nói, giọng không hề mang ý trách móc.

Tô Trạch Tuế khó hiểu: “Vì… vì sao?”

“Ngày mai anh phải xử lý một số việc trong công ty. Em ở nhà ngoan ngoãn làm bài tập, được không?” Cố Dật Lam nói.

“Việc công ty?” Tô Trạch Tuế hỏi.

Cố Dật Lam thần sắc rất nhạt, như đang kể chuyện chẳng quan trọng: “Liên quan đến ba mẹ anh. Trước đây anh đã nuốt trọn cổ phần họ nắm trong công ty. Nhưng gốc rễ của họ rất vững, lại cực kỳ phẫn nộ, muốn quay lại lật bàn, còn định tống anh vào trong…”

Lời còn chưa dứt, hắn đã cảm nhận được một cơ thể mềm mại ôm chặt lấy mình, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa, khiến trái tim hắn cũng mềm nhũn.

“Anh… không sai.” Tô Trạch Tuế khẽ nói bên tai hắn: “Trừng phạt họ đi. Đừng tự trừng phạt mình.”

“Yên tâm.” Cố Dật Lam đáp: “Anh đã nói rồi, mấy hôm nay tâm trạng anh tốt, sẽ không làm khó chính mình.”

Tô Trạch Tuế dụi đầu vào hõm cổ hắn, giọng nghèn nghẹn: “Anh là người tốt nhất. Đợi em về… sẽ bôi thuốc cho anh.”

Cố Dật Lam khẽ cười, không phát ra tiếng, đưa tay xoa mái tóc cậu, lặp lại: “Anh không đau.”

---

Hôm sau, Cố Dật Lam vẫn gặp cha mẹ mình ở phòng khách.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hai người trung niên dường như già đi hẳn, khí chất điềm tĩnh của người thành đạt đã phai nhạt, thay vào đó là sự mệt mỏi và phẫn hận.

“Lại thất bại rồi?” Cố Dật Lam tựa trên ghế sofa, lạnh nhạt châm chọc.

Cha Cố không ngờ đứa con trai xưa nay trông như chẳng mấy quan tâm chuyện công ty, vậy mà lại bố trí tầng tầng lớp lớp sâu đến thế, khiến ông ta liên tiếp vấp ngã. Có lẽ, từ khi nó mới mười sáu, mười bảy tuổi, vừa chạm đến việc kinh doanh, thì đã bắt đầu âm thầm ra tay rồi.

Tâm tư thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn, nghĩ đến thôi cũng khiến người ta lạnh sống lưng.

“Rốt cuộc con muốn gì?” Mẹ Cố nhìn con trai, hỏi.

“Tôi đã nói từ sớm rồi,…” Cố Dật Lam hờ hững nhướng mày, giọng lạnh nhạt: “Phải hủy diệt nó.”

Cha Cố tức giận đến run người: “Mày!!”

Mẹ Cố vội giữ chặt chồng đang bùng nổ cơn giận, rồi quay sang nói với con trai: “Con có biết, chỉ vì con bướng bỉnh mà hủy công ty, sẽ có bao nhiêu người mất việc, bao nhiêu gia đình vì thế mà tan nát không?”

Cố Dật Lam khẽ l**m môi, ánh mắt u tối: “Mẹ nghĩ tôi quan tâm đến điều đó sao?”

Mẹ Cố nghẹn lời, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt  trên người toàn là sát khí, rõ ràng đầy chán ghét thế gian, rồi đổi giọng: “Con vẫn còn hận cha mẹ vì chuyện năm đó sao? Chúng ta cũng là bất đắc dĩ, con biết mà, gia đình ta…”

Cố Dật Lam vốn cực kỳ chán ghét những chuyện này, liền mất hết kiên nhẫn, không muốn tiếp tục vòng vo với đôi vợ chồng tự phụ kia nữa. Hắn cắt ngang lời bà: “Được rồi, tôi nhượng bộ một bước.”

Mẹ Cố thoáng thấy tia hy vọng, vội nhấp một ngụm trà nóng, hỏi: “Con nói đi.”

“Công ty muốn phát triển thế nào thì cứ thế mà phát triển. Các người cũng có thể quản lý.” Cố Dật Lam nheo mắt, giọng lạnh băng: “Nhưng không được phép xen vào chuyện của tôi với Tuế Tuế nữa.”

Bàn tay đang cầm tách trà của mẹ Cố khựng lại.

Gia tộc Cố đã có lịch sử mấy trăm năm, ở thành phố A, thậm chí còn được coi là đại diện hàng đầu của giới Old Money danh tiếng lẫy lừng. Nhưng riêng nhánh này của họ, lại mang trên lưng một lời nguyền của ác quỷ.

Theo lời một vị đại sư ở thành phố G, thì dù có nỗ lực thế nào, nhánh này cũng chỉ có duy nhất một đứa con sống được qua tuổi mười tám. Nói cách khác, họ không thể sinh nhiều con rồi chọn ra người xuất sắc nhất để làm người thừa kế.

Họ chỉ có thể đặt tất cả hy vọng vào một đứa trẻ. Nếu đứa đó chết yểu, hoặc bất tài vô dụng, kết cục tốt nhất là nhánh này suy tàn, quyền lực rơi vào tay chi thứ của Cố gia; còn tệ nhất thì cả gia tộc trăm năm hiển hách sẽ bị gạch tên hoàn toàn khỏi danh sách hào môn.

Ngay khi biết được lời nguyền ấy, hai vợ chồng đã lập tức buông bỏ công việc bận rộn, đón Cố Dật Lam khi ấy mới vài tuổi từ nhà cụ Cố về, dốc toàn lực bồi dưỡng.

Chỉ cần một bước đi sai lầm, là muôn đời khó gỡ, vì vậy họ càng thêm thận trọng. Tiểu Cố Dật Lam ăn gì, học gì, làm gì… đều bị giám sát, bị khống chế.

Theo kế hoạch ấy, từng bước đi chắc chắn, đứa trẻ này tương lai nhất định sẽ trở thành kẻ kiệt xuất trong thương trường, là người thừa kế không thể tranh cãi của gia tộc.

Thực tế chứng minh, Cố Dật Lam quả thật trưởng thành rất xuất sắc, chỉ có điều một vài chi tiết lại khác biệt, những khác biệt mà họ từng nghĩ rằng chẳng ảnh hưởng gì…

“Con với Tô Trạch Tuế mà không có con, thì dòng họ ta coi như tuyệt tử tuyệt tôn.” Mẹ Cố nói.

“Cố gia chẳng lẽ không còn ai sao?” Cố Dật Lam hờ hững đáp: “Ngoài tôi ra, đều chết cả rồi à?”

Tim Mẹ Cố nhói lên, bà đưa tay ôm ngực: “Con biết mẹ đang muốn nói gì mà. Con oán hận vì mẹ và cha đã kiểm soát con, mẹ hiểu cả, nhưng chúng ta cũng không còn cách nào khác. Hơn nữa, tất cả cũng là vì muốn tốt cho con.”

Cố Dật Lam theo bản năng cắn răng, đầu nanh ép vào lớp thịt mềm trong miệng, nhưng rồi như chợt nghĩ đến điều gì, hắn bỗng buông lỏng, hỏi ngược lại: “Vì tôi tốt sao?”

Mẹ Cố nói: “Con thử nghĩ kỹ lại xem, những chuyện mà chúng ta cấm con làm, có chuyện nào không ảnh hưởng đến trạng thái của con? Nếu không có sự ngăn cản đó, con làm gì có được cuộc sống tiêu dao như bây giờ? Lần này cũng vậy thôi, con cứ tin mẹ với cha một lần. Thêm hai mươi năm, ba mươi năm nữa, con sẽ hiểu nỗi khổ tâm của chúng ta.”

Trong lòng Cố Dật Lam muốn cười lạnh, nhưng gương mặt hắn như đông cứng, chẳng thể hiện nổi bất kỳ biểu cảm nào.

Những lời kia khơi gợi lại quá nhiều ký ức u ám, như có một lưỡi dao găm thẳng vào tim, đau đến mức hắn chỉ kịp há miệng th* d*c, chẳng còn hơi sức nào để phản kích những kẻ đã từng khiến mình khổ sở.

Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại  vốn không bật chế độ “Không làm phiền”  khẽ rung lên “ong” một tiếng, kéo hắn từ trong bóng tối cảm xúc trở lại thực tại.

Cố Dật Lam vô cảm mở khóa, nhấn vào tin nhắn.

[(o^^o):Anh ơi, mai em phải đi bệnh viện kiểm tra rồi. Em sợ lắm hu hu hu, em không muốn đi, không muốn không muốn đâu hu hu [thỏ con khóc.jpg]]

Khóe môi Cố Dật Lam khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ.

[Nhất Thập Nhất Duy:Đừng sợ.]

“Con… con cười gì vậy?” Thấy khóe miệng con trai khẽ nhếch, mẹ Cố rõ ràng sững người.

Nụ cười của con trai, bà chỉ từng thấy vài lần khi mới đón nó từ nhà ông cụ về. Về sau, không biết từ lúc nào, toàn bộ cảm xúc của Cố Dật Lam như biến mất, đặc biệt là niềm vui.

Cố Dật Lam dần thu lại nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn không rời màn hình điện thoại, thản nhiên nói: “Phúc hay họa, tôi chưa từng hối hận.”

“Vì mớ hỗn độn đều là do chúng ta dọn dẹp.” Cha Cố chen vào: “Con đương nhiên thấy nhẹ nhàng.”

Mẹ Cố tiếp lời: “Con chưa trải đời nhiều, nên chúng ta mới giúp con đưa ra quyết định. Lần này, coi như mẹ cầu xin con, con nghe chúng ta thêm một lần cuối được không? Cha mẹ từng trải, sống hơn con mấy chục năm, sẽ không sai đâu…”

Điện thoại Cố Dật Lam lại vang lên.

[(o^^o):Anh thật lạnh lùng quá, hứ [thỏ con giận.jpg]]

Cố Dật Lam đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hai người đã sinh thành dưỡng dục mình, lạnh lùng không chút lưu tình: “Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm nay là các người đến cầu xin tôi, đúng chứ? Nói chuyện thì còn có thể nói, không thì cùng nhau hủy sạch. Đây là thái độ tôi đã nói thẳng với các người từ đầu.”

“Quản gia, tiễn khách đi.”

Hắn sải bước hướng về cầu thang xoắn ốc, trên tay nhấn vài cái, gọi điện thoại cho ai đó.

Mẹ Cố thở dài một hơi, toàn thân rã rời ngồi phịch xuống sofa, nhìn theo bóng dáng kiên quyết rời đi của con trai.

Trên điện thoại, gương mặt hắn chẳng còn vẻ lạnh lẽo như vừa rồi, thậm chí còn dịu dàng ân cần, nói với người ở đầu dây bên kia mấy câu “Ừ, anh đang đây”, hoàn toàn khác hẳn bộ dạng khi đối đầu với họ.

Rốt cuộc… rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào?

---

Ngày 7 tháng 8, là ngày hẹn tái khám mà Tô Minh Vũ đã sắp với bác sĩ tâm lý.

Buổi chiều hôm ấy, anh đi đi lại lại trong phòng khách, gọi điện báo cáo với cha mẹ ở đầu dây bên kia: “Nó không chịu, thật sự không chịu. Tối qua khóc cả đêm rồi. Hỏi rồi, vị chuyên gia kia không nhận khám ngoài, chỉ có thể đến bệnh viện. Với lại, nó cũng lớn rồi, cũng nên đối mặt đi, không thể cứ mãi trốn tránh như vậy.”

“Ờ… con dỗ rồi, mà không dỗ nổi. Nhưng không sao, có người khác dỗ được.” Tô Minh Vũ liếc sang, thấy em trai gần như dính chặt lấy người Cố Dật Lam, khóe miệng co giật một cái.

Tô Trạch Tuế đang bám chặt vào người đàn ông, khẽ thì thầm: “Em sợ bệnh viện, sợ lắm… hu hu.”

Cố Dật Lam nhớ lại, hồi trước lúc đầu gối Tô Trạch Tuế bầm tím, Tô Minh Vũ đã từng nói với hắn rằng: đừng tùy tiện đưa cậu đến bệnh viện.

Có lẽ là vì từng trải qua chuyện gì đó, nỗi đau ấy đã in hằn vào tận xương tủy, nên mới sinh ra sợ hãi với bệnh viện. Cố Dật Lam hiểu.

Hắn không hỏi nguyên nhân cụ thể, chỉ nhẹ giọng trấn an: “Anh sẽ đi cùng em.”

“Đi cùng em… mãi mãi sao?” Tô Trạch Tuế đầy bất an hỏi.

Cố Dật Lam kiên nhẫn đáp: “Mãi mãi. Hơn nữa, đợi lần này em về, chúng ta sẽ thu dọn hành lý, anh đưa em về nhà.”

“Về… về nhà ạ?” Tô Trạch Tuế kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ. Mỗi ngày cậu đều mong có thể nhanh chóng giúp hắn bôi thuốc, để hắn mau lành hẳn.

Cố Dật Lam khẽ “ừ” một tiếng.

Nhắc đến chuyện này, Tô Trạch Tuế lại nghĩ đến câu “bận việc công ty” hôm qua, khiến cậu lo lắng cả đêm.

Cậu khẽ hỏi: “Hôm qua… anh có tự làm đau mình không?”

“Không có.”

Thấy thiếu niên vẫn còn nghi ngờ, Cố Dật Lam liền vén một góc áo lên, mặt không cảm xúc nói: “Có thể kiểm tra.”

“Không sao đâu, thật sự không sao! Có người ở bên cạnh dạy nó cả buổi sáng, nào là quy trình, hướng đi, gần như chỉ còn thiếu mỗi việc bảo nó vào bệnh viện thì bước chân trái hay chân phải thôi. Tập mấy tiếng như thế, thì nỗi sợ cũng phải giảm bớt rồi.” Tô Minh Vũ vẫn đang báo lại cho cha mẹ ở đầu dây điện thoại, để họ yên tâm về cậu con út.

Đối diện với câu hỏi của cha mẹ rằng “người đó” là ai, Tô Minh Vũ bỗng thấy cái tên kia khó mở miệng, đành ấp úng: “Anh ta… còn có thể là ai nữa.”

“Ừ. Với Tuế Tuế thì tạm được, biết giữ chừng mực, miễn cưỡng coi như làm tròn trách nhiệm. Cậu… cậumẹ nó!”

Tô Minh Vũ vốn đang nhàn nhã đi lại trong căn phòng khách rộng lớn, kết quả vừa quay người liền bắt gặp cái người “biết giữ chừng mực” Cố Dật Lam kia đang chủ động vén áo lên, để mặc cho em trai mình soi xét kỹ lưỡng trên cơ bụng rắn chắc.

Tô Trạch Tuế áp sát người đàn ông, gương mặt căng thẳng, giống hệt như đang nghiêm túc quan sát kết quả thí nghiệm, chỉ còn thiếu đưa tay ra sờ thử.

Trước mắt tối sầm, Tô Minh Vũ nhất thời không biết nên gọi tên ai, chỉ có thể gầm lên: “Con mẹ nó! Cả hai đứng im cho tôi!!!”

Cố Dật Lam khựng lại động tác vén áo, còn Tô Trạch Tuế thì giật mình run lên, lập tức đứng thẳng dậy, ngón tay xoắn lại, ngơ ngác nhìn về phía anh trai.

Bình Luận (0)
Comment