Kẻ Sợ Xã Hội Kết Hôn Với Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 58

Trong phòng khám, cậu thanh niên ôm chặt lấy đầu, cả người run rẩy như sợi tơ, tiếng nức nở lớn vang khắp phòng khiến người ta nghe mà không khỏi thương xót.

Bác sĩ Lưu khoa tâm thần và bác sĩ tâm lý đứng đối diện nhẹ nhàng an ủi cậu, đến khi nghe tiếng “bụp” đóng cửa, mới ngẩng đầu nhìn về hướng cửa.

“Chuyện gì thế?!” Tô Minh Vũ lập tức lao tới.

“Có thể là chợt nhớ ra điều gì đó, tinh thần hơi sụp đổ.” Bác sĩ Lưu trán lấm tấm mồ hôi: “Nhưng phản ứng lớn như vậy thật sự nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.”

Cố Dật Lam đi đến cạnh Tô Trạch Tuế, đưa tay về phía cậu thiếu niên.

Hắn vốn nghĩ cậu đang mắc kẹt trong cơn xoáy cảm xúc như vậy sẽ rất sợ sự chú ý từ bên ngoài, thậm chí có thể phá phách lung tung, tự làm hại mình nên động tác hắn rất chậm rãi.

Nhưng ngoài dự đoán của hắn, vừa đưa tay ra, Tô Trạch Tuế đã không chút do dự ôm chầm lấy hắn, khóc nức nở trong vòng tay hắn.

“Hả? Nhớ ra chuyện gì à?”

Tô Minh Vũ hơi luống cuống, nhận lấy tờ ghi chép bác sĩ tâm lý đưa tới.

[Hỏi: Hiện tại cháu cảm thấy thế nào? Cảm xúc có thay đổi ra sao?

Trả lời: Cũng ổn.(Ghi chú: giọng run, có vẻ sợ người khác)]

[Hỏi: Trong vài ngày qua, cháu có suy nghĩ hay hành vi tự tử không?

Trả lời: Không.]

[Hỏi: Cháu có gặp khó khăn trong tập trung hay giảm trí nhớ không?]

Trả lời: Không có.]

……

Mấy câu hỏi trước đó đều thuộc quy trình chẩn đoán tâm lý hoặc tinh thần thông thường, Tô Trạch Tuế cũng ngoan ngoãn trả lời hết.

Chỉ là khi đến những câu hỏi sâu hơn, ví dụ như “Cháu có đang duy trì trị liệu tâm lý không? Hiệu quả trị liệu của cháu thế nào?” thì cậu thiếu niên lại hầu như không trả lời, trên tờ ghi chép toàn viết “Bệnh nhân không nói gì”.

Có lẽ vì sự sụp đổ cảm xúc đột ngột, bản ghi chép bỗng dừng lại ở câu hỏi cuối cùng.

[Cháu có từng nhầm lẫn giữa hiện thực và ký ức không?]

Tô Minh Vũ xem đi xem lại mấy lần, cũng không phát hiện ra điểm bất thường.

Anh thật sự không thể hiểu, rốt cuộc em trai mình đã nhớ ra chuyện gì, mới có thể khóc tuyệt vọng đến vậy.

Xét đến việc bệnh nhân tâm lý rất nhạy cảm với nhiệt độ xung quanh, điều hòa trong phòng khám cũng không bật quá lạnh, vậy mà Tô Minh Vũ vẫn sốt ruột đến nỗi mồ hôi túa ra đầy đầu.

“Với tình trạng hiện giờ của em ấy, có nên để em ấy khôi phục ký ức không?” Cố Dật Lam hỏi.

So với gương mặt đầy áy náy và xót xa của Tô Minh Vũ, Cố Dật Lam lại tương đối bình tĩnh. Sau khi đơn giản xoa dịu cảm xúc của thiếu niên, hắn vẫn giữ được giọng điệu ổn định, trực tiếp nêu ra câu hỏi then chốt.

Nhưng khi nghe thấy vậy, Tô Minh Vũ nhìn sang, lại để ý thấy đốt ngón tay trắng bệch của người đàn ông, cùng đôi môi mỏng chẳng còn chút máu.

“Hiện giờ cơ thể cậu ấy hồi phục khá tốt, chúng tôi tương đối khuyên nên để cậu ấy khôi phục ký ức.” Bác sĩ nói: “Trốn tránh chỉ có thể giải quyết vấn đề tạm thời, muốn chữa tận gốc thì phải dựa vào chính cậu ấy tự bước ra. Quá trình có thể sẽ khó chịu, nhưng kết quả hẳn sẽ tốt.”

“Vậy chúng tôi có thể làm gì cho em ấy không?” Tô Minh Vũ hỏi.

Bác sĩ nói: “Hãy để cậu ấy tiếp xúc nhiều hơn với những sự vật quen thuộc, k*ch th*ch trí nhớ. Ngoài ra, bình thường cũng nên quan tâm cậu ấy nhiều hơn.”

Tô Minh Vũ nhìn đứa em trai đang run rẩy trong lòng Cố Dật Lam, vành mắt hơi đỏ lên, khẽ đáp: “Được.”

“Đương nhiên, trong tình trạng này thì tối kỵ nhất là cứ giấu mọi chuyện trong lòng. Tốt nhất nên thường xuyên trò chuyện với cậu ấy, có thể dần dần dẫn dắt để cậu ấy nói ra mình đã nhớ lại điều gì, và cảm thấy ra sao.”

Trong khi Tô Minh Vũ đứng bên trao đổi với bác sĩ, Cố Dật Lam thì ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa, lặng lẽ ở bên Tô Trạch Tuế.

Cậu thiếu niên ngồi trên đùi hắn, không nói một lời, nước mắt cứ thế trào ra không ngừng, khóc mãi không dứt. Tiếng khóc khi thì nhỏ dần đến gần như biến mất, khi lại lớn dần trở lại, cứ thế lặp đi lặp lại. Nước mắt thấm ướt cả vạt áo trước ngực của Cố Dật Lam.

Cố Dật Lam mím chặt đôi môi mỏng, một tay xoa nhẹ sau gáy cậu thiếu niên, một tay vỗ nhẹ lên tấm lưng cứng đờ của cậu, dịu giọng nói: “Ngoan, không sao rồi.”

Bác sĩ dặn dò xong với Tô Minh Vũ, định bước qua kiểm tra tình trạng của cậu.

Nhưng tiếng bước chân vừa vang lên, Tô Trạch Tuế đã nhận ra ngay, lập tức siết chặt lấy Cố Dật Lam, nghẹn ngào phát ra tiếng: “Đừng… đừng…”

Cố Dật Lam cảm nhận rõ, chứng sợ xã hội của Tô Trạch Tuế vốn đang dần khá hơn, nay lại càng nghiêm trọng, thậm chí còn tệ hơn lần đầu tiên hắn gặp cậu.

Vì một lý do nào đó mà cả bọn họ đều không biết.

“Sao vậy?” Tô Minh Vũ ngồi xổm xuống, dịu giọng với em trai: “Sau này anh sẽ cố gắng ít ra ngoài ở nhàvới em nhiều hơn, được không?”

Trước đây, Tô Trạch Tuế chắc chắn sẽ hừ một tiếng đầy kiêu ngạo, rồi tuyên bố ngay rằng tối nay mình phải dọn sang nhà Cố tiên sinh. Nhưng bây giờ, cậu lại như chẳng hề nghe thấy, không hề phản bác lấy một câu, chỉ chăm chăm chui sâu vào lòng Cố Dật Lam.

Cố Dật Lam đỡ lấy cậu thiếu niên đang cựa quậy suýt rơi khỏi vòng tay, ngẩng mắt nhìn Tô Minh Vũ, nói: “Có vẻ khá nghiêm trọng.”

Tô Minh Vũ thở dài, đứng dậy: “Bất kể em ấy đã nhớ lại điều gì… suy cho cùng cũng là tôi có lỗi với TuếTuế…”

Anh muốn buông hết công việc trong tay, dành toàn bộ thời gian và tâm sức cho em trai, cố gắng bù đắp hết mức có thể. Nhưng khi nhìn thấy mức độ ỷ lại của em với người đàn ông kia, anh lại nghĩ, có lẽ mình buông tay mới là điều tốt nhất cho em.

Tô Minh Vũ áy náy nói với Cố Dật Lam: “Vừa rồi lời bác sĩ cậu cũng nghe rồi. Thời gian tới, làm phiền cậunhiều rồi. Có gì cần thì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Cố Dật Lam cúi mắt, nhìn thiếu niên đã khóc đến mệt lả trong vòng tay mình, quan sát thật lâu rồi mới khàn giọng hỏi: “Nhớ ra điều gì, có thể nói cho anh biết không?”

Tô Trạch Tuế nghe được, nhưng vẫn điên cuồng lắc đầu trong lòng hắn.

Tô Minh Vũ thì hoàn toàn mơ hồ, hết lần này đến lần khác nhớ lại những bất hạnh trong quá khứ của em, tim đau như dao cắt, nhưng anh cũng buộc phải thừa nhận, trong tất cả những chuyện ấy, thứ có khả năng khiến em trai sụp đổ đến vậy, có lẽ chỉ có nguồn gốc của vết thương trên cánh tay.

Rõ ràng lúc đến đây còn cười nói vui vẻ, mà khi rời đi, Tô Trạch Tuế đã chẳng còn bước nổi, chỉ cần nghe tiếng bước chân người khác liền run lẩy bẩy, co giật vô thức, đáng thương đến cực điểm.

Tô Minh Vũ lái xe, còn Tô Trạch Tuế thì co rúc trong lòng Cố Dật Lam ngồi ở ghế sau.

Dù Cố Dật Lam gần như chẳng nói gì, nhưng Tô Minh Vũ vẫn cảm thấy hắn có lẽ còn khó chịu hơn mình, khí thế quanh người vừa mềm mỏng vừa nặng nề, đầy mâu thuẫn, như thể sắp mất kiểm soát, hoàn toàn không giống với phong thái thường ngày của hắn.

Về đến nhà, Tô Minh Vũ giúp em trai thu dọn hành lý.

May mà Tô Trạch Tuế vốn chẳng mang theo gì nhiều, dọn dẹp cũng khá dễ dàng, hầu như không cần phải trao đổi gì nhiều.

“Có chóng mặt không?” Cố Dật Lam khẽ hỏi cậu thiếu niên dính chặt lấy hắn như cái móc khóa, một giây cũng không chịu rời.

Tô Trạch Tuế khẽ gật đầu.

Cậu khóc đến mức có chút thiếu oxy.

Cố Dật Lam dịu giọng: “Còn chỗ nào khó chịu, nói cho anh nghe.”

Tô Trạch Tuế đưa ngón tay chỉ vào đầu mình, rồi lại chọc vào ngực, ngập ngừng mơ hồ nói: “Xong rồi.”

Cố Dật Lam sững lại, hạ thấp giọng hỏi: “Sao lại nói vậy?”

“Muốn bay đi rồi.” Vừa thốt ra, Tô Trạch Tuế lại muốn khóc.

Cố Dật Lam biết có vài chứng bệnh tâm lý có thể khiến người ta có cảm giác như hồn lìa khỏi xác, ví dụ như rối loạn cảm xúc lưỡng cực.

Hắn không muốn chạm vào vết thương lòng của thiếu niên, nhưng cũng rõ ràng, nếu cứ dồn nén trong tim thì tình trạng có thể ngày càng trầm trọng.

Thế nên hắn tiếp tục hỏi: “Có phải em nhớ đến chuyện gì không vui không?”

Tô Trạch Tuế lại không nói gì.

“Nếu có ai bắt nạt em, anh sẽ thay em chống đỡ.”

Giọng Cố Dật Lam hạ xuống rất ôn hòa, từng chút dẫn dắt, không kích động như Tô Minh Vũ, cộng thêm âm sắc trầm ổn, so với bác sĩ tâm lý bình thường lại càng dễ khiến bệnh nhân mở lòng.

Nhưng Tô Trạch Tuế chỉ khóc. Tiếng nức nở nhỏ bé, ấm ức đến khó chịu, nhưng vẫn không chịu nói ra.

Thấy trong phòng khách vẫn còn vài con búp bê may mắn sống sót, Tô Minh Vũ liền chọn mấy con đáng yêu, giơ trước mặt em trai lắc lắc: “Những cái này, có muốn mang theo không?”

Đây đều là mấy con thú bông Tô Trạch Tuế mua hồi nhỏ, vẻ ngoài ngốc nghếch dễ thương, nhìn thôi cũng khiến người ta mềm lòng. Chúng có thể được dùng như vật dẫn khơi gợi ký ức, rất thích hợp để cậu ôm theo.

Nhưng Tô Trạch Tuế chỉ liếc một cái, rồi gương mặt lập tức hiện rõ sự sợ hãi, hoảng loạn nói: “Không… không thích.”

Tô Minh Vũ hơi khó hiểu, nhưng cũng lập tức thả chúng lại lên sofa: “Không thích thì thôi. Sau này anh mua cái mới cho em.”

Tô Trạch Tuế khẽ đáp một tiếng “Ừm”, giọng nghèn nghẹn.

Thu dọn hành lý xong, Tô Minh Vũ lại dặn dò thêm mấy câu, nhưng càng nghĩ càng thấy không yên lòng, nên dứt khoát tự mình làm tài xế đưa cậu em trai dính chặt lấy Cố Dật Lam như con gấu túi đến tận cửa nhà hắn.

Quản gia đã chờ sẵn, thấy xe của Cố tiên sinh dừng trước cửa liền vội bước ra đón hành lý.

Cố Dật Lam bế thiếu niên vào phòng ngủ chính, đặt cậu xuống chiếc giường lớn màu xanh đậm, mềm mại.

Không gian quen thuộc, không có người lạ; những món quà lưu niệm gợi nhớ đến những kỷ niệm vui vẻ ở thủy cung; cùng với tấm thẻ đánh dấu ngốc nghếch đặt trên tủ đầu giường… tất cả khiến thần kinh căng thẳng của Tô Trạch Tuế dần thả lỏng.

Cậu chui vào chăn mỏng, quấn mình thành một cái kén, đôi mắt đen láy long lanh như ngọc, không rời khỏi Cố Dật Lam một khắc.

“Anh phải làm việc rồi. Còn em thì sao, định làm bài tập một lúc, hay ngủ một giấc?”

Tô Trạch Tuế nghĩ nghĩ, đáp: “Nhìn anh.”

Cố Dật Lam khẽ gật đầu, không động vào chồng tài liệu trên bàn, mà ném chiếc iPad lên giường, rồi ngồi xuống bên chỗ mình, nhìn thiếu niên chậm rãi bò sát lại gần.

“... Từ thiện, học sinh cấp ba, báo cáo.”

Tô Trạch Tuế dựa sát vào hắn, giọng mũi còn nặng, chậm rãi đọc mấy từ khóa trên màn hình iPad, rồi nhận xét: “Người tốt.”

Cố Dật Lam bật cười khẽ, không thành tiếng: “Từ thiện có nhiều mục đích. Thứ nhất, có thể xây dựng hình tượng cho doanh nghiệp và cá nhân. Thứ hai, cũng là một dạng đầu tư gián tiếp. Những học sinh nghèo anh từng tài trợ, sau này khi thành công, họ sẽ ưu tiên cân nhắc làm việc cho công ty anh. Xem như lợi ích trao đổi.”

“Rất nhiều lúc, anh cũng chỉ là một thương nhân không mấy tốt đẹp.” Cố Dật Lam quay sang nhìn người bên cạnh, nói tiếp: “Tấm lòng có hạn, chỉ dành cho một số người nhất định.”

Tô Trạch Tuế không hiểu hết, chỉ nghiêm túc nói: “Có lòng thương, thì cũng là người tốt.”

Cố Dật Lam có chút buồn cười, không giải thích gì mà tiếp tục lật xem tập tài liệu giới thiệu về tình hình học sinh nghèo.

Hắn lật được bao lâu, thì Tô Trạch Tuế cũng yên lặng theo dõi bấy lâu.

Nhưng bất chợt, Cố Dật Lam lại cảm thấy cánh tay mình lạnh lạnh, quay đầu sang thì bắt gặp đôi mắt thiếu niên đỏ hoe cùng những giọt lệ không ngừng rơi xuống.

Hắn nhanh chóng liếc qua trang đang mở trên máy tính bảng.

Mồ côi xuất thân từ viện phúc lợi, gia cảnh nghèo khó, trời sinh tật nguyền, quan trọng hơn cả là… từng nhiều lần trải qua bạo lực học đường.

Cố Dật Lam lập tức tắt màn hình, nén xuống cảm xúc, không hỏi nguyên nhân cậu khóc, chỉ khẽ nói: “Anh đau chân, em giúp anh bôi thuốc nhé?”

Tô Trạch Tuế ngẩn ra, rồi gật đầu thật mạnh: “Giúp.”

Trong hộp y tế, ngoài cồn khử trùng, băng gạc, số thuốc Cố Dật Lam chuẩn bị đều là loại đặt riêng, vỏ bạc xám trơn không có logo, sẽ không khiến Tô Trạch Tuế bị k*ch th*ch bởi những vết sẹo từng nhìn thấy thuốc mỡ.

Hắn cũng không khách sáo, dứt khoát c** q**n ngoài.

Đôi chân dài rắn rỏi, thường ngày ẩn dưới lớp vải chỉ để người ta thấy sự trầm ổn khi sải bước. Nhưng lúc này, những đường cơ rõ ràng, đầy sức bật hiện ra trong không khí, toát lên cảm giác vừa mạnh mẽ vừa áp chế.

Nếu bỏ qua lớp băng gạc quấn chặt nơi gốc chân.

Sau một ngày bôn ba, lại thêm lúc ôm thiếu niên đang gào khóc giãy giụa, lớp băng trắng trong cùng đã thấm vài vệt máu đỏ chói mắt.

Thế nhưng Cố Dật Lam lại như chẳng hề biết đau, cả vết máu khô cứng vẫn bị hắn tháo băng rất gọn gàng. Ngay lập tức, những vết thương sâu hoắm lại tràn ra từng giọt máu đỏ tươi.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, song cảnh tượng tàn nhẫn ấy quá mức chấn động, khiến Tô Trạch Tuế lập tức nín thở.

Cậu luống cuống dùng băng gạc sạch ép chặt vết thương cho hắn, đến cả khóc cũng quên mất.

Tô Trạch Tuế lí nhí nói: “Xin, xin lỗi.”

Đều tại cậu, cứ khăng khăng đòi được Cố Dật Lam ôm, nếu không thì vết thương của hắn cũng sẽ không nặng thêm thế này.

“Không sao.” Cố Dật Lam quan sát biểu cảm nhỏ nhặt của thiếu niên, giọng khẽ khàng, hiếm khi chịu nhận lời xin lỗi.

Rõ ràng Tô Trạch Tuế cũng đã chuẩn bị từ trước, tuy động tác có chút cứng ngắc, lại không nỡ ra tay mạnh, nhưng ít nhất không đến mức lúng túng không biết làm gì.

Chỉ là, thuốc mỡ kia kích ứng quá mạnh.

Cố Dật Lam khẽ “xì” một tiếng, cơ bắp nơi chân căng cứng, run lên một chút rất khó nhận ra.

Tô Trạch Tuế lập tức ngừng tay, lo lắng hỏi: “Đau lắm à?”

Lần này, Cố Dật Lam không đem mấy lời “đau nhưng cũng sảng khoái” ra nói nữa, mà chỉ đáp:
“Đau. Có lẽ cũng giống như cảm giác em từng bị thương thôi, bề mặt thì rát, nhưng đau vào tận trong cơ.”

“Em… bị thương?”

Đôi mắt thiếu niên mờ mịt, chẳng giống giả vờ. Cố Dật Lam mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng vẫn giả bộ thản nhiên nói tiếp: “Trước đây chẳng phải em có kể từng bị thương ở tay sao?”

Tô Trạch Tuế ngẩn người mấy giây, rồi kéo tay áo lên, nhìn vết sẹo nơi cánh tay, do dự nói: “Em quên rồi, chắc lúc đó không đau lắm. Có lẽ… bọn họ cũng không cố ý.”

Thấy hắn chau mày, cậu vội kéo tay áo xuống, khẽ nói: “Rất xấu.”

“Không xấu.” Cố Dật Lam vươn tay xoa lên vết thương cũ đã lành từ lâu, giọng dịu đi: “Vẫn chưa nhớ ra sao?”

Tô Trạch Tuế cụp đôi mắt đẹp xuống, không đáp lại, mà chỉ mân mê tuýp thuốc mỡ trong tay, định tiếp tục bôi thuốc như thể cố tình né tránh chủ đề này.

Phản ứng ấy thực sự quá kỳ lạ. Trông thì giống như thật sự đã quên, nhưng vì lý do nào đó khó hiểu, cậu lại vừa buồn bã vừa kháng cự việc trò chuyện.

Nhưng Cố Dật Lam cũng chỉ dừng ở đó, không hỏi thêm nữa.

Trong lúc bôi thuốc, hắn vẫn luôn quan sát thiếu niên, song chẳng thu được thông tin gì hữu ích.

Tô Trạch Tuế giúp hắn quấn lại lớp băng trắng xong thì chui ngay vào chăn, cuộn mình thành một cái kén tằm, lặng lẽ nằm nghiêng, đưa gáy về phía hắn, không còn ý định ngồi nhìn hắn làm việc nữa.

Cố Dật Lam liếc qua bóng dáng thiếu niên đang buồn bã, khép kín không chịu giao tiếp, ngón tay khẽ xoa lớp chai trên đầu ngón, trong mắt phản chiếu một mảng u ám nhàn nhạt như vết máu.

Đến khi lấy lại tinh thần, hắn mới nhận ra mình đã vô thức mở điện thoại, vào một đường link giám sát nào đó.

Đó là phản ứng quen thuộc hắn lưu lại sau khi hoàn toàn trở mặt với cha mẹ.

Rõ ràng hắn đã vĩnh viễn tắt hết hai bên hệ thống giám sát, nhưng mỗi khi cảm thấy bất lực hoặc bực bội, cơ thể vẫn không kiềm chế nổi mà mở lại đường link ấy. Bản năng thôi thúc hắn dùng cách đó để khiến mọi chuyện quay lại trong tầm kiểm soát.

Cố Dật Lam thở dài một hơi, tắt hẳn đường link, rồi quay đầu sang, nói với thiếu niên đang giả vờ ngủ: “Đợi em vào được chung kết CPhO, chúng ta sẽ đổi sang một căn nhà mới, được không?”

Cơ thể Tô Trạch Tuế khẽ khựng lại.

Nhờ Cung Sáng, cậu biết được căn biệt thự này thực ra được xây y hệt nhà cha mẹ Cố Dật Lam. Nó vốn là sản phẩm tột cùng của cuộc tranh đoạt quyền kiểm soát, và cũng là cái bóng tâm lý mà cả đời này khó thoát khỏi.

Nhưng vì sự dũng cảm của người bên cạnh, lần đầu tiên trong lòng cậu xuất hiện sự dao động.

Cậu nghe Cố Dật Lam lại nói: “Họ cuối cùng muốn anh gặp một người, anh đã đồng ý rồi. Đến lúc đó, chuyện này cơ bản sẽ được giải quyết, họ sẽ không còn gây khó dễ chúng ta nữa. Ngoại hoạn dẹp yên, thì chỉ còn lại nội ưu thôi.”

Nghe vậy, Tô Trạch Tuế vẫn không xoay người, nhưng rốt cuộc cũng chịu đáp lại: “Đi gặp người đó… có nguy hiểm không?”

Cố Dật Lam im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Có chút rủi ro. Nhưng anh gánh lấy rồi, em sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.”

Sống mũi Tô Trạch Tuế chợt cay xè, cậu kéo chăn mỏng trùm qua đầu rồi đội lên, quay mặt về phía Cố Dật Lam mà ngồi dậy: “Tại sao… lại đối xử tốt với em như vậy?”

Cố Dật Lam đưa tay vén tấm chăn che gương mặt cậu. Trước mắt hắn là một đôi mắt đỏ hoe.

Hắn ngẩn ra, môi mấp máy vài lần nhưng chẳng phát ra tiếng. Phải mất rất lâu, hắn mới khẽ nói:
“Bởi vì anh thích em.”

Lời vừa thốt ra, ngay giây tiếp theo, Tô Trạch Tuế tránh phần vết thương trên chân lao thẳng vào vòng tay hắn.

Hành động bất ngờ ấy khiến tấm chăn trắng muốt lơ lửng giữa không trung trong khoảnh khắc, rồi lại chậm rãi rơi xuống, phủ lên thân thể mỏng manh, theo từng nhịp run rẩy của thiếu niên mà khẽ rung lên.

Cố Dật Lam còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng cậu vang lên, run rẩy, sợ hãi chưa từng có:“Nếu… em không phải là em, anh còn thích em nữa không?”

Bình Luận (0)
Comment