Kẻ Sợ Xã Hội Kết Hôn Với Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 60

“Nhóc con không ở đây à? Tự mình đi mất rồi sao…” Nhìn văn phòng trống rỗng, Cung Sáng cũng dần nhận ra có gì đó không ổn: “Nhưng chẳng phải cậu vừa nói… bây giờ thằng bé không thể gặp người khác sao? Má ơi, chẳng lẽ bệnh tình lại nặng thêm rồi?”

Cố Dật Lam chỉ dừng chân vài giây, rồi lập tức quay người đi nhanh ra ngoài.

“Ơ… sao thế? Đợi tôi với.” Cung Sáng hơi hoang mang, hoàn toàn không hiểu được trong chốc lát này người đàn ông kia đã nhìn ra được manh mối gì.

Cố Dật Lam bước đi rất nhanh, giọng trầm thấp xuống: “Điều tra camera giám sát.”

“Điều tra camera phải báo cáo lên trên, chúng ta tự tiện làm là phạm quy đó. Hay là trước tiên nhắn tin hỏi em ấy xem, có khi nào ham chơi chạy đi đâu rồi.” Cung Sáng khuyên nhủ, hy vọng Cố Dật Lam vốn dĩ lý trí có thể nghĩ kỹ lại.

Nhưng nghe vậy, sắc mặt hắn vẫn kiên quyết, bước chân không hề chậm lại: “Em ấy không mang điện thoại.”

Bị nhắc thế, Cung Sáng mới sực nhớ ra, quả thật lúc nãy trên bàn có để chiếc điện thoại. Nghĩ vậy, anh chỉ còn cách cắn răng theo sát.

Cố Dật Lam dùng vân tay mở cửa phòng giám sát, nhìn thấy trên màn hình nhảy ra thông báo “có cần báo cáo trước hay không”, hắn không hề do dự, thản nhiên bấm “Có”.

Hắn tua lại đoạn giám sát đúng vào thời điểm một tiếng trước khi anh rời khỏi văn phòng, mở tốc độ nhanh gấp năm lần, chăm chú dán mắt vào cảnh cửa văn phòng mình trên màn hình.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Vì gần như chẳng chớp mắt, trong đôi mắt đen của Cố Dật Lam dần dần hiện lên những tia máu đỏ.

Chỉ là, bóng dáng gầy yếu của thiếu niên còn chưa kịp xuất hiện trên camera, thì trước tiên lại vang lên hai tiếng “cộc cộc” gõ cửa.

“Bên trong có người không?! Mau mở cửa đi!”

Đúng lúc ấy, một nhân viên bảo vệ tuần tra đi ngang qua phòng giám sát, thấy bên ngoài cửa hiển thị “Đang sử dụng”, lại nhớ ra chưa từng có ai đăng ký trước, lập tức cảnh giác phát hiện có điểm bất thường.

Tiếng “tít” quẹt thẻ vang lên ở cửa phòng. Cố Dật Lam chống hai tay lên bàn điều khiển, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình giám sát, môi mấp máy khẽ bảo Cung Sáng: “Cậu ra chặn ông ta một lát.”

Cung Sáng đầy dấu hỏi trong đầu, còn định chất vấn Cố Dật Lam sao có thể thản nhiên đẩy chuyện vi phạm quy định lên đầu mình, nhưng giây tiếp theo: “cạch” một tiếng, cửa phòng giám sát bị người từ ngoài mở ra, anh lập tức cứng họng, hoảng hốt vội vàng lao ra chắn lại.

“Các cậu làm gì ở đây?” Bảo vệ nhìn thoáng thấy mấy sinh viên trước mặt có chút quen mặt, không giống kẻ khả nghi từ ngoài vào, nên cũng không lập tức rút gậy điện quát “Ngồi xổm xuống ôm đầu”, mà chỉ nghiêm giọng chất vấn.

“Chúng tôi…” Cung Sáng liếc nhanh ra phía sau, thấy người đàn ông kia vẫn chăm chú dán mắt vào màn hình, đành bịa bừa: “Chúng tôi làm rơi đồ quan trọng, muốn tra camera tìm thử.”

“Đồ gì? Các cậu có đăng ký chưa?”

“Chúng tôi định đăng ký… nhưng thấy thủ tục hơi rườm rà, mà đồ lại khá quý, nên mới muốn vào xem trước một chút.”

Cố Dật Lam mím môi, ánh mắt vẫn gắt gao dán vào màn hình.

Phía sau, tiếng đối đáp lúng túng nửa thật nửa giả chậm rãi truyền đến. Trên màn hình, người qua lại tấp nập, bước chân vội vã. Nhưng cánh cửa văn phòng kia lại vẫn lạnh lùng khép chặt, chưa từng một lần bị đẩy ra.

“Thôi thôi, không có báo cáo thì không được xem, gấp thì đi làm thủ tục khẩn. Các cậu mau ra ngoài hết đi!” Sau một hồi bị Cung Sáng nói loanh quanh làm cho mơ hồ, bảo vệ cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, chuẩn bị đuổi người.

“Này, cậu kia! Đúng rồi, cậu đấy. Đừng nhìn nữa, ra ngoài mau!” Tiếng bước chân của bảo vệ vang lên sát sau lưng.

Cố Dật Lam khẽ nghiến răng, mặc kệ tiếng quát tháo hướng về mình, chẳng hề có ý định rời đi. Nhưng chỉ vài giây sau, một bàn tay đã nắm lấy cánh tay hắn.

Bảo vệ nói: “Nói chuyện với cậu không nghe thấy à? Còn đứng đây nhìn cái gì.”

“Chú, cho thêm một phút cuối cùng thôi.” Cung Sáng vội bước lên hòa giải, hai tay chắp lại, tha thiết cầu xin: “Bọn cháu thật sự đang gấp tìm đồ, xin cho thêm một phút thôi.”

“Một giây cũng không được.” Bảo vệ cau mày, định kéo người đi, nhưng phát hiện sức mạnh cốt lõi của người đàn ông quá lớn, mình hoàn toàn không lay chuyển nổi dù chỉ một chút.

Bảo vệ tức đỏ cả mặt, giơ tay định ấn thẳng nút tắt màn hình giám sát.

Nhưng ngay khi ngón tay còn cách nút chưa đầy một tấc, một bàn tay gân guốc liền siết chặt cổ tay ông, lực mạnh đến mức khiến ông không thể nhích xuống thêm lấy một li.

“Các người rốt cuộc muốn làm gì? Có biết đây là hành vi vi phạm pháp luật không?!” Bảo vệ vừa giận vừa nghiêm, quát lên: “Nói toạc ra là phải báo cáo xử lý. Giờ thì theo tôi xuống dưới đăng ký! Đừng nhìn nữa! Nói cậu đấy!”

Cố Dật Lam chẳng nghe lọt lấy một chữ.

Bởi vì ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, cánh cửa mà hắn đã nhìn đến hoa cả mắt rốt cuộc cũng được mở ra.

Một cái đầu rụt rè thò ra từ phía sau cửa. Thấy hành lang không có ai, thiếu niên mới len lén chạy ra ngoài. Cuối cùng, cậu chạy đến.

Phòng thí nghiệm 1014!

Cố Dật Lam mím chặt môi, lập tức buông tay, nhanh chóng sải bước đi ra ngoài, chẳng buồn liếc lấy một cái về phía gã bảo vệ đang lớn tiếng quát mắng mình.

“Ây chú ơi, đừng giận, giận hại sức khỏe. Nghe cháu giải thích đã.” Thấy Cố Dật Lam rời đi, Cung Sáng liền vội chắn ở cửa, tiếp tục dây dưa với bảo vệ, cố gắng kéo dài thêm chút thời gian.

---

Nhiều khi, ký ức của bệnh nhân mất trí nhớ không hẳn là biến mất, mà chỉ là “ngủ quên” thôi.

Khi những sự vật quen thuộc xuất hiện, k*ch th*ch mạng lưới thần kinh, các nơ-ron kết nối lại với nhau, một phần ký ức sẽ được đánh thức.

Giống như lúc này, đứng trước máy gia tốc hạt cỡ trung, Tô Trạch Tuế mơ hồ nhớ lại rất nhiều chuyện.

Cậu nhớ tới thời đại học của mình.

Sau khi được tuyển thẳng nhờ thành tích xuất sắc, cậu say mê nghiên cứu học thuật, sớm gia nhập nhóm khoa học của một giáo sư lớn, lại còn có cơ hội được thao tác trên chiếc máy gia tốc hạt đắt đỏ, tiến hành nhiều lần thí nghiệm.

Về sau, trong một lần ngoài ý muốn, máy gia tốc hạt phát nổ, và cậu đã xuyên qua thời không.

Mảnh ký ức ấy vừa được máy gia tốc khơi dậy, Tô Trạch Tuế lại nhớ thêm nhiều chuyện khác.

Ví như, vì sao ngày nào cậu cũng chạy đến phòng thí nghiệm.

Bởi cậu sợ phải giao tiếp với người khác. Ngay từ cấp ba, cậu đã từng trải qua nỗi đau đớn của bạo lực học đường. Khi đó, anh trai vừa qua đời vì ung thư nên chẳng có ai giúp đỡ, cậu vùng vẫy trong bùn lầy khổ sở. Thế nhưng đến cuối cùng, vẫn không thoát được bệnh tật.

Mà ở thế giới này, bản thân cậu cũng đã trải qua những nỗi ám ảnh gần như y hệt, trên cánh tay cũng để lại những vết sẹo xấu xí giống nhau, chỉ là xảy ra từ hồi cấp hai. Suy cho cùng, vì được gia đình nuông chiều quá mức, nên cậu rất ít khi đi học cấp ba.

Hiển nhiên, nếu đây không phải là mơ, thì cậu thật sự đã xuyên vào chính mình ở một vũ trụ song song.

Chứ không phải do bệnh tật gây ra rối loạn ký ức.

Ý nghĩ “linh hồn mình ch**m l** th*n th* người khác” còn chưa kịp tràn ngập cảm xúc, thì Tô Trạch Tuế đã rơi vào một sự thật khác khiến cậu càng thêm sụp đổ.

Cậu cứng đờ thân thể, chậm rãi, rất chậm rãi nhìn xuống chiếc bút ghi âm trong tay.

Từ sau khi khám ở bệnh viện, bệnh tình của cậu chưa từng nghiêm trọng đến vậy. Cậu không thể nghe tiếng người khác nói, tiếng bước chân, nếu không sẽ run rẩy, cứng họng, không thể bước đi.

Lần này trốn ra ngoài, cậu đã lên kế hoạch từ trước. Nhưng trên người chỉ mang theo thẻ của Cố Dật Lam và cây bút ghi âm ấy, ngay cả điện thoại cũng không mang theo.

Cậu nghe đoạn ghi âm, tự nhủ mình phải kiên cường.

Kiên cường bước ra khỏi văn phòng, kiên cường điều tra vì sao mình lại xuyên không, kiên cường nhặt lại những ký ức từng trốn tránh, không dám đối diện.

Thế nhưng lúc này, cây bút ghi âm vốn cho cậu sức mạnh và dũng khí lại đem đến một sự quen thuộc đáng sợ. Và sự quen thuộc ấy đến từ một trải nghiệm xa xưa, đã bị cậu lãng quên từ lâu.

Tô Trạch Tuế không thể nói rõ mình quen thuộc với cái gì, là với chính cây bút, với giọng nói của người đàn ông kia, hay là… với Cố Dật Lam.

Cậu chưa bao giờ hoảng loạn đến vậy. Nhưng còn chưa kịp nghĩ cho rõ ràng, cửa phòng thí nghiệm đã bị người ta đẩy mở.

Nghe thấy động tĩnh, Tô Trạch Tuế quay đầu nhìn, chỉ thấy Cố Dật Lam mím đôi môi tái nhợt thở hổn hển, đôi mắt đen chăm chú không chớp nhìn cậu, trong ánh mắt còn cuồn cuộn lo âu và lo lắng chưa kịp che giấu.

Khung cảnh ấy quá sức chấn động. Khoảnh khắc đó, những ký ức mơ hồ, thời không, xuyên không trong lòng Tô Trạch Tuế đều tạm thời tan biến, thay vào đó, cậu rơi thẳng trở lại thực tại.

Cậu cúi đầu xuống, bàn tay cầm thẻ học sinh khẽ run.

Theo kinh nghiệm và những gì từng quan sát cha mẹ người khác khi còn nhỏ, cậu biết lúc này mình chắc chắn sẽ bị mắng.

Cậu đã lấy đồ của người khác, lại còn vào phòng thí nghiệm không cho phép, còn khiến Cố tiên sinh phải phí tâm tư, lo lắng và sốt ruột đi tìm mình.

Tiếp theo đây, cậu hẳn sẽ bị véo tai, bị dạy dỗ rằng: “Vì sao lại chạy lung tung, có biết anh đã tìm em bao lâu rồi không?” “Bệnh của em chính em không rõ sao, chẳng lẽ không biết chạy loạn sẽ gây ra hậu quả gì à?”

Những lời đó nghe thì như trách mắng, nhưng thực chất là quan tâm. Tô Trạch Tuế không hề oán trách, thậm chí còn thấy hạnh phúc, vì đã rất lâu rồi, chỉ có anh trai từng nói với cậu như vậy.

Dù nghĩ thế, nhưng khi khóe mắt thấy người đàn ông bước về phía mình, thân thể cậu vẫn không kìm được mà run lên.

“Làm sao thế? Hôm nay ra ngoài khiến em thấy khó chịu à?” Người đàn ông giơ tay xoa đầu cậu, bất lực thở dài: “Vậy thì ngày mai mình ở nhà nhé, được không?”

Ngoài dự liệu của Tô Trạch Tuế, không có trách cứ cảm tính, không có truy hỏi tính sổ sau này. Hắn không hỏi vì sao cậu lại bướng bỉnh như thế, cũng không bắt cậu phải hiểu ngay tại chỗ hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.

Chỉ có sự quan tâm, hỏi rằng cậu làm vậy là vì lý do gì, có phải thấy khó chịu không. Nếu khó chịu, vậy thì ngày mai không cần ra ngoài nữa.

Sống mũi Tô Trạch Tuế cay xè, cậu dang tay ra, giọng nghẹn ngào: “Ôm.”

Cố Dật Lam dang rộng cánh tay, dứt khoát ôm trọn cả người cậu vào lòng.

Tiếp xúc ở khoảng cách bằng không, Tô Trạch Tuế càng cảm nhận rõ thân nhiệt của người đàn ông cao hơn thường ngày rất nhiều, cùng với nhịp tim đập dồn dập, mạnh mẽ. Hẳn là để tìm cậu, hắn đã phải vất vả không ít.

Tô Trạch Tuế áy náy nói: “Xin lỗi, em chạy loạn rồi.”

Cố Dật Lam giơ tay ấn nhẹ đầu cậu tựa vào hõm cổ mình, vừa ôm vừa đưa cậu đi qua hành lang nơi có người đứng, giọng trầm ổn lại: “Tìm em, anh nguyện ý.”

Tim Tô Trạch Tuế chua xót, cả người rúc hẳn vào vòng tay hắn, giọng nghèn nghẹn vang ra: “Em muốn về nhà.”

“Ừ.” Cố Dật Lam ôm cậu đi về phía văn phòng của mình, dịu dàng dỗ: “Ngủ một lát đi, lát nữa mở mắt ra là về đến nhà rồi.”

Một lúc nhớ lại nhiều chuyện như thế, lại thêm cảm xúc lên xuống kịch liệt, đầu Tô Trạch Tuế vốn đã choáng váng nóng bừng. Nghe lời hắn, cậu lập tức thả lỏng cơ thể, từ từ khép mắt lại.

Cậu ngủ một giấc, từ sáng thẳng đến tận lúc hoàng hôn buông xuống.

Đến khi mở mắt lần nữa, liền thấy Cố Dật Lam đang giơ tay thử nhiệt độ trên trán mình, hỏi: “Đói chưa? Ăn chút nhé?”

Tô Trạch Tuế mơ màng gật đầu.

Chỉ ít phút sau, quản gia đã mang phần ăn vẫn giữ nóng đến, còn sắp sẵn bàn nhỏ đặt trên giường.

Tô Trạch Tuế nằm trên giường, vừa húp cháo từng thìa lớn, vừa thỉnh thoảng len lén liếc sang người đàn ông bên cạnh.

Cố Dật Lam nhướng mày: “Có chuyện muốn nói với anh à?”

Tô Trạch Tuế ngẩn ra một chút, rồi gật đầu.

Cậu vốn đoán chắc Cố Dật Lam sẽ đợi mình bình tĩnh lại rồi hỏi vì sao lại chạy loạn. Thế nhưng hắn vẫn chưa hề hỏi đến. Thực ra, Tô Trạch Tuế cũng vẫn chưa nghĩ xong nên phải nói thế nào.

Không biết có phải vì mấy ngày nay cứ lặp đi lặp lại chìm trong những cảm xúc hư ảo hay không, khi phải đối diện với sự thật giống như bản thân đang chiếm lấy cơ thể của người khác, Tô Trạch Tuế lại có một loại bình thản gần như tê dại.

Tựa như mặt hồ trước cơn bão.

Vì thế, cậu khẽ cất giọng, thăm dò hỏi ra vấn đề mình khao khát biết nhất lúc này: “Chúng ta… trước đây có từng gặp nhau không?”

Rõ ràng Cố Dật Lam đã từng nói với cậu, trước lần gặp ở câu lạc bộ thì hai người không hề có giao tiếp gì. Nhưng bởi vì hắn từng nói dối, cộng thêm hiện tại cậu cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, nên cậu vẫn hỏi lại một lần nữa.

Nghe xong câu hỏi, người đàn ông lại rơi vào trầm mặc, khiến cậu luống cuống bất an.

Tô Trạch Tuế ngây dại nhìn Cố Dật Lam đang cau mày không nói gì, tay run đến mức cái thìa trong tay suýt rơi xuống giường.

Tại sao… không trả lời?

Thật sự… lại lừa mình sao?

Đừng, đừng mà. Nếu là thật, cậu sẽ tuyệt vọng mất. Nhưng nếu không phải, vậy thì vì sao không chịu nói?

“Đừng căng thẳng.” Cố Dật Lam đặt tay lên bàn tay đang run lẩy bẩy của cậu, lấy cái thìa đặt lại vào trong bát: “Anh chỉ đang nghĩ, từng trông thấy em từ xa một lần, có tính là gặp hay không.”

Tô Trạch Tuế cảm thấy trái tim treo lơ lửng dường như rơi xuống một chút, nhưng vẫn hỏi tiếp:
“Vậy… là khi nào?”

“Ngày 27 tháng 6, ở bệnh viện.” Cố Dật Lam hồi tưởng: “Hôm đó là sinh nhật em, em vừa xuất viện sau khi kiểm tra ở cấp cứu. Anh thì đi khâu tay vì vô ý rạch phải vết thương nặng, tình cờ thấy em ở tầng một.”

Tô Trạch Tuế nhớ ra rồi. Hôm đó, đúng là sinh nhật của cậu, cũng là ngày cậu xuyên tới nơi này.

Khi ngất đi, cậu được anh trai quấn chăn bế về nhà, vì vậy hoàn toàn không có ký ức xuất viện, càng không biết Cố Dật Lam cũng có mặt trong bệnh viện hôm ấy.

Ánh mắt Tô Trạch Tuế theo bản năng lướt qua cánh tay của người đàn ông, xác nhận nó đã lành hẳn rồi, sau đó mới vội vàng hỏi điều mình muốn biết nhất: “Chỉ lần đó thôi sao?”

“Ừ.” Cố Dật Lam gật đầu.

Tô Trạch Tuế cúi đầu, vô thức xoắn ngón tay, gương mặt nhăn lại đầy suy nghĩ.

Cậu tin Cố Dật Lam sẽ không lừa mình nữa. Cũng có nghĩa là, trong thế giới này, trước đây cậu thật sự chẳng có mấy giao tiếp gì với hắn.

Vậy thì… cái cảm giác quen thuộc kéo cậu rơi vào vực sâu cảm xúc ấy, rốt cuộc đến từ đâu?

Trong đầu cậu bất giác hiện lên hình ảnh cây bút ghi âm kia.

Nói chính xác, cảm giác quen thuộc ấy là đến từ nó.

Vậy… có phải trong thế giới này, cậu thường xuyên dùng bút ghi âm để ghi chép mọi chuyện không?

“Trước đó anh không lừa em. Sở dĩ suy nghĩ lâu như vậy, là bởi vì anh đang xác định ranh giới của ‘gặp qua’ là gì.” Cố Dật Lam nói: “Điều này chủ yếu phụ thuộc vào lý do em hỏi câu đó, nên anh mới nghĩ rất lâu.”

Giọng người đàn ông bình thản, mấy câu nói chậm rãi không chỉ xoa dịu nỗi hoảng loạn vừa rồi trong lòng Tô Trạch Tuế, mà còn khéo léo, hợp lý, khiến cậu cảm thấy dễ chịu, đồng thời cũng âm thầm gửi tới cậu một sự thăm dò.

“Ngày mai… ngày mai em sẽ nói cho anh tất cả.” Tô Trạch Tuế cúi đầu, khẽ giọng nói: “Em cần… cần nghĩ xem nên nói thế nào.”

Bình Luận (0)
Comment