Du Dã gấp cà vạt lại, nhét vào trong túi, cảm giác tồi tệ như thể bị cưỡng ép vào một mớ rắc rối bòng bong. Thân phận của người đàn ông đeo mặt nạ đã quá rõ ràng, hắn chính là Quý Khâm Sinh.
Nghĩ đến vừa rồi cậu còn vì hắn mà ý loạn tình mê, Du Dã không khỏi có chút nghiến răng nghiến lợi. Quý Khâm Sinh đối với cậu cũng coi như là một lần vấp ngã, cậu thực sự không muốn cùng một cái hố lại nhảy vào thêm một lần.
Quý Khâm Sinh vì sao lại đưa cà vạt cho cậu, cậu không biết. Cậu cũng không tự luyến cho rằng, Quý Khâm Sinh yêu thích cậu, cho nên đưa cà vạt tới cửa. E rằng chỉ là đơn thuần bị hình ảnh ví của cậu làm cho tức giận, cố ý hành động như vậy.
Lẽ nào hắn cho rằng cậu không còn cách nào khác mà phải nhận chiếc cà vạt này sao, Du Dã lau đi vết rượu dính bên môi, cậu hoàn toàn có thể tiện tay nhét chiếc cà vạt vào bất kỳ nơi đâu, tùy ý để người khác nhặt lấy, xem như tỏ rõ thái độ của mình.
Ấy vậy mà nhớ đến nụ hôn kia, Du Dã lại có chút do dự. Nếu như cậu làm vậy, chỉ sợ sẽ có thể làm tổn thương lòng người, trong khi cậu đường đường là một quý ông lịch thiệp, Du Dã giả dối mà suy nghĩ.
Nguyên nhân chân thật vẫn là bởi vì Quý Khâm Sinh thực sự rất nóng bỏng, cái đêm lần đầu tiên đó, cậu say rượu cho nên bị áp chế, có lẽ...
Đang mơ màng hồi tưởng, Trình Sở thở hồng hộc tìm đến, mặt mày đỏ ửng: "Nóng chết mất, đám người kia đều tranh cướp đến điên cả rồi, trời mới biết cà vạt ở đâu. Đối tượng tao vừa để mắt tới đêm qua thế mà cũng đi tìm cái cà vạt rách kia, tức muốn chết."
Du Dã thu hồi tâm tư, nhìn Trình Sở mồ hôi nhễ nhại: "Thế mày cũng không đi tìm à?" Trình Sở cười hì hì, lấy tay quạt gió: "Tao đây không phải chỉ là đi theo chơi đùa một chút thôi sao, mày biết mà, tao ngay cả chìa khóa nhà mình còn không biết ở đâu, đừng nói đến tìm cà vạt."
Trình Sở đoạt lấy rượu của cậu, uống một hớp: "Vừa nãy tao trông thấy mày hôn một người đàn ông, là ai thế?"
Du Dã lười nhác nói: "Mày đoán xem?"
Trình Sở hừ một tiếng: "Mắt nhìn đàn ông của mày soi mói như vậy, ai mà có thể dễ dàng lọt vào mắt xanh của mày?"
Du Dã không trả lời mà hỏi ngược lại: "Mày nói bọn họ làm cái gì mà đều tranh cướp đến điên rồi? Không phải chỉ là Quý Khâm Sinh thôi sao?"
Trình Sở trợn to mắt: "Thôi đi, mày không biết từ lúc Yến Vũ với bạn trai hắn ở bên nhau, tụi tao chịu tổn thất lớn biết nhường nào không hả, Quý Khâm Sinh dù gì cũng là hàng tinh phẩm hi hữu đi được không, trong nhà còn có tiền, nghe nói sống cũng tốt."
Nói xong, y lại nhoẻn cười đầy ngả ngớn mà dí sát lại gần, táy máy tay chân trên người Du Dã: "Cho nên tao bảo này, mày cũng nhập hội vui đùa một chút xem nào, tao có rất nhiều chị em chất lượng cao đều có thể giới thiệu cho mày, thanh thuần, dâm đãng, hay yêu diễm đê tiện, không thiếu một loại nào, kể cả dạng như bạch nguyệt quang* kia của mày, cũng đều..."
*yêu diễm đê tiện: xinh đpẹ mà lẳng lơ; bạch nguyệt quang: vầng trăng sáng, crush, người trong lòng mà không có được. Trình Sở không đề cập tới thì còn ổn, vừa mở miệng ra sắc mặt Du Dã lập tức xám xịt: "Đừng có nhắc đến gã trước mặt tao."
Trình Sở ngậm miệng, có chút hậm hực. Du Dã cũng không phải ngay từ đầu đã là song tính, cậu là bị người bẻ cong. Người bẻ cong cậu thuộc đẳng cấp cao, ngoại hình tốt, khí chất phi phàm. Đáng tiếc, Du Dã còn chưa rơi vào ái tình được bao lâu, người kia đã đi kết hôn với người khác.
Du Dã bởi vì vậy mà tự sa ngã trong suốt một quãng thời gian dài, cậu và Trình Sở chính là quen biết trong quãng thời gian đó. Đêm nào cậu cũng đến quán rượu ra sức uống say, nam nữ không kỵ, cũng viết nên quyển sách đầu tiên trong đời, nhân họa đắc phúc (
trong cái rủi có cái may), nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Sau đó cậu bước ra khỏi bóng tối, giữ mình trong sạch, dù vậy cũng không cắt đứt liên hệ Trình Sở, ngẫu nhiên có hứng thú chơi bời, vẫn sẽ tìm đến y, vì đó là lựa chọn không thể nào tốt hơn.
Trình Sở là một người thú vị đến phi thường, y luôn nảy ra vô hạn những ý tưởng và trò chơi cổ quái đầy mới lạ, còn có hằng ha sa số những buổi tiệc tùng. Làm bạn với Trình Sở, là một việc rất vui vẻ.
Mà bởi vậy, cứ cho là Trình Sở lấy người kia ra nói thành một câu đùa giỡn ở ngoài miệng, cậu cũng sẽ không vì thế mà trách cứ y.
Nhưng ngay giờ phút này đêm nay, Trình Sở nhắc tới người nọ, làm cho cảm xúc của cậu nảy sinh một trận biến hóa vi diệu. Cậu lại uống cạn một ly rượu, đứng dậy chỉnh trang quần áo.
Trình Sở hỏi cậu: "Mày đi làm gì đó?"
Du Dã câu chiếc cà vạt kia từ trong túi quần ra, nở một nụ cười càn rỡ: "Đi làm người."
=================================