Kẻ Thắng Cuộc

Chương 80

Bác sĩ Lâm không ngờ rằng, vị bệnh nhân họ Du này của bác đã đặt lịch hẹn cho buổi trị liệu tiếp theo sớm như vậy, bác cầm sổ khám bệnh nhìn Du Dã ngồi trước mặt, quan sát thấy trạng thái tinh thần của người này còn tồi tệ hơn so với lúc trước, bác chau mày, nhưng không lộ ra bất cứ biểu cảm gì.

Du Dã cầm một quả bóng giảm stress trong tay, liên tục dùng sức ấn bóp trong vô thức, ánh mắt của cậu không quá tập trung, động tác cũng có chút loạn thần kinh, quầng thâm đen dưới mắt của cậu nói cho bác sĩ Lâm biết, trạng thái giấc ngủ của cậu rất kém.

Đáng lẽ ra, với một bệnh nhân phối hợp trị liệu như Du Dã, cộng thêm cả việc chẩn đoán và điều trị trước đó, tình huống bệnh tình tuột dốc nhanh chóng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, là điều không nên xảy ra.

Nếu như trước đây Du Dã chỉ là một một chiếc cốc băng đựng nước nóng, những hồi ức đó không ngừng làm hao mòn thân thể cậu, vậy thì giờ đây trên chiếc cốc băng đã xuất hiện những vết nứt. Sự giao hòa diễn ra kịch liệt, không phải là để triệt tiêu lẫn nhau, mà là đi theo chiều hướng cực đoan hơn, không biết một ngày nào sẽ tan vỡ, tình huống như vậy cực kỳ không ổn.  

Bác sĩ Lâm bước ra khỏi bàn làm việc của mình, bác không mặc áo blouse trắng của bác sĩ, mà là một chiếc áo len màu quả mơ. Bác cũng không cầm cuốn sổ tay khám bệnh, mà chỉ như là một người bạn bình thường, kéo một chiếc ghế lại, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Du Dã, nói giọng trầm ấm: "Mấy ngày nay cậu vẫn còn mơ thấy ác mộng sao?" 

Động tác bóp quả bóng của Du Dã ngừng lại, cậu thẫn thờ ngước mắt lên nhìn bác sĩ Lâm, gật đầu.

Bác sĩ Lâm còn muốn hỏi tiếp, Du Dã lại nói giọng khàn khàn: "Căn nhà gỗ... không thấy đâu nữa."

Bác sĩ Lâm căng thẳng trong lòng: "Là căn nhà mà trước đây cậu từng kể với tôi?"

Mỗi lần Du Dã mơ thấy ác mộng, bởi vì quá sợ hãi, quá mong muốn được cứu chuộc, trong vô thức đã thành lập một cơ chế bảo vệ, chính là căn nhà gỗ nhỏ trong giấc mơ. Bác sĩ Lâm cũng dẫn dắt cậu suy nghĩ theo hướng đó, mỗi một cơn ác mộng là một lần tái trải nghiệm chấn thương, ít nhất có thể có một nơi để ẩn nấp trong giấc mơ, không cần phải lo lắng về việc bị tổn thương một lần nữa. 

Rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề gì, mới có thể khiến cho cơ chế bảo vệ này biến mất?

Bác duỗi tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay run rẩy một cách không tự nhiên của Du Dã: "Là đã xảy ra chuyện gì ư?"

Du Dã đột nhiên giương mắt, một giọt nước mắt đập lên mu bàn tay của bọn họ.

Hai tiếng sau, bác sĩ Lâm đưa cậu ra ngoài, bác suy nghĩ một lát, đưa danh thiếp cá nhân của mình cho Du Dã: "Nếu như có việc gì cần, cậu có thể liên hệ với tôi thông qua dãy số này."

Du Dã nhận lấy tấm danh thiếp, lặng lẽ rời đi. Bác sĩ Lâm đút hai tay vào túi áo, ngửa đầu thở dài.

Cô bé y tá ôm tấm bảng ghi chép đi tới, nhìn bóng lưng của Du Dã, hỏi: "Bệnh nhân này không phải là thứ hai tuần sau mới đến sao ạ, sao mà thứ sáu tuần này đã đến rồi."

Bác sĩ Lâm có vẻ hơi mỏi mệt, tháo kính mắt của mình ra mà lau lau: "Hầy, tình trạng của cậu ấy đã nghiêm trọng hơn rồi, còn có chút phức tạp. Nếu như có người nhà hoặc là bạn bè của cậu ấy đi cùng thì tốt biết mấy, thế nhưng mà lần nào cậu ấy cũng chỉ có một mình."

Cô bé y tá thoáng do dự: "Con nghe nói anh ấy có người yêu, có lẽ..."

Bác sĩ Lâm trừng cô bé bằng đôi mắt sắc lẹm: "Con nghe ai nói, không phải bác vẫn luôn dặn con là không được tự ý tìm hiểu chuyện riêng tư của khách hàng sao?"

Cô bé y tá rụt đầu, nhỏ giọng lí nhí mà "dạ" một tiếng.

Bác sĩ Lâm đeo kính mắt lên mặt, lại không nhịn được mà nghĩ, nếu như người họ Quý trong miệng của bệnh nhân còn ở bên cạnh cậu ấy, thì sự tình sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp chăng, dù sao đó cũng là người bảo hộ trong tiềm thức của cậu Du, tuy rằng cậu ấy không muốn thừa nhận.

Thế nhưng mặt khác, người họ Quý này lại có mối quan hệ mật thiết với hồi ức của chấn thương, bệnh nhân sẽ nảy sinh xu hướng lẩn tránh trường kỳ đối với những kích thích có liên quan đến chấn thương, nếu duy trì kích thích lâu dài, nói không chừng tình huống sẽ trở nên tồi tệ hơn.

Tình huống này quả đúng là mâu thuẫn và nan giải, bác sĩ Lâm lắc đầu, thở dài.

Đối tượng khiến cho bác sĩ Lâm thở dài, đang ngồi trong một chiếc taxi, tai nghe nhét trong lỗ tai của cậu, đang phát nhạc một cách chậm rãi.

Cậu chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, vẫn luôn ở trong trạng thái thất thần, trên thực tế cậu thậm chí còn chẳng biết mình đang suy nghĩ cái gì. Thời gian tựa như trôi vút qua trong nháy mắt, đến khi taxi dừng lại, Du Dã mới giật mình nhận ra rằng đã đến nơi.

Cậu gỡ một bên tai nghe, tính tiền xuống xe, trong tai nghe vẫn luôn là cùng một bài hát, đang lặp đi lặp lại mà ngâm nga, âm thanh cực kỳ trầm thấp, có thể lờ mờ nghe ra được là một giọng nam đầy cảm xúc và nhuốm màu từng trải.

Du Dã bước vào trong thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại, cậu nhìn ảnh phản chiếu bị kéo dài ra và biến dạng của chính mình trong vách tường kim loại ở trước mặt, xấu xí khiếp nhược, tự ngải tự oán*.

*tự ngải tự oán (自艾自怨): tự ăn năn hối hận, tự trừng trị, oán trách mình vì lỗi lầm của bản thân.

Bụng của cậu rất đau, sáng nay cậu chỉ uống thuốc rồi đi ra ngoài, đến bây giờ trong bụng vẫn trống rỗng, đau thắt từng cơn.

Cậu đè tay lên bụng, cầm chìa khóa, có chút uể oải mà suy nghĩ xem lát nữa có nên gọi đồ ăn ngoài hay không, gọi cháo về húp tạm.

Thật là mệt mỏi, thể xác rất mệt mỏi, tinh thần cũng suy kiệt. Rõ ràng là thời gian ngủ đủ dài, nhưng toàn thân vẫn cứ uể oải.

Du Dã lê bước nặng nề, mãi cho đến khi cậu đi đến trước cửa nhà, nhìn thấy người đang đứng ở nơi đó, là một người đã rất lâu không gặp.

Trước đây người nọ vẫn thường đến, nhưng ngày qua ngày, hắn đã có một quãng thời gian không đến nữa, cậu cho rằng hắn đã từ bỏ.

Bây giờ ngẩn ngơ mà trông thấy người thật, trong đầu Du Dã hỗn độn hoàn toàn, như thể đang nằm mơ. Du Dã cũng đang có lòng nghi ngờ bản thân là đang nằm mơ, dạo gần đây do tác dụng của thuốc, tinh thần không phải là rất tốt.

Hiện tại sẽ không phải thật sự là đang nằm mơ đấy chứ, ôm ý nghĩ đó, cậu đi từng bước từng bước đến trước mặt người này, ánh mắt không rời khỏi người này.

Cậu đưa tay lên đụng nhẹ, đầu ngón tay đầu tiên là chạm vào gương mặt của người nọ, lạnh ngắt như băng, không giống như xúc cảm trong ký ức, luôn ấm áp vô cùng.

Du Dã thở phào nhẹ nhõm, lông mày thả lỏng mà rũ xuống: "Quả nhiên là đang nằm mơ rồi."

Du Dã bèn tham lam mà nhìn hắn vài lần, trong mơ luôn nghe thấy giọng nói của người này, dung mạo thì lại thường xuyên không thể nhìn thấy hoàn chỉnh.

Cậu đẩy khóa mật mã ra, nhập vào mật mã sáu chữ số. Người phía sau đang hỏi cậu: "Tại sao lại là sáu chữ số này?"

Du Dã thường xuyên giao lưu với giọng nói này ở trong căn nhà gỗ nhỏ, mà kể từ khi căn nhà gỗ nhỏ biến mất, thì cậu chỉ có thể vật lộn đến kiệt sức ở trong cơn ác mộng một mình. Bây giờ lại nghe thấy âm thanh này, cậu đáp một cách tự nhiên, thậm chí có chút thân thiết: "Không biết, cứ vô thức mà muốn dùng nó thôi."

Nói xong cậu dường như cảm thấy có chút buồn cười, bật cười khúc khích: "Những người khác nhất định đều không nghĩ đến, tất cả mật mã của tôi đều là nó."

Cậu đi vào, theo bản năng định quờ tay ra sau đóng cửa, nhưng cửa lại bị người chặn, người kia chen vào.

Du Dã hơi nghi hoặc một chút mà liếc nhìn hắn: "Tại sao anh lại muốn vào trong?"

Biểu cảm của người kia như là bị tổn thương, vô cùng khổ sở, còn có vẻ hơi thận trọng dè dặt, hỏi cậu: "Phải chăng là tôi không thể tiến vào."

Du Dã lắc đầu: "Không phải anh thường xuyên xuất hiện đột ngột ở trong giấc mơ của tôi sao, không một cánh cửa nào có thể ngăn anh được, cứ "viu" một tiếng là..."

Nói xong, cậu nở một nụ cười có chút ngọt ngào: "Thông thường là những lúc tôi đặc biệt mong muốn anh đến, thì anh sẽ xuất hiện."

Cậu hơi khựng lại một lát, lông mày thoáng trễ xuống một cách ủ ê: "Nhưng mà anh chẳng chịu lộ mặt bao giờ, chỉ có giọng nói, đâu có tác dụng gì."

Giọng nói của người kia căng thẳng, hắn hỏi cậu: "Du Dã, em nhìn tôi này."

Du Dã ngơ ngác mà quay đầu lại nhìn hắn, có chút ù lì mà chớp mắt: "Tại sao hôm nay anh lại xuất hiện ở trong giấc mơ của tôi lâu như vậy, kỳ lạ quá."

Người kia dường như ý thức được điều gì đó, hắn bước đến, chăm chú nhìn Du Dã. Hắn cầm tay cậu, áp vào mặt mình.

Nước mắt của Quý Khâm Sinh rơi vào lòng bàn tay của Du Dã, nóng rừng rực, cậu nghe thấy giấc mơ ở trước mặt cậu nói với cậu: "Tôi là thật, Du Dã, em nhìn tôi này."

===================================================================

Editor: T_T
Bình Luận (0)
Comment