Người đàn ông tên là Kiều Trọng, ở nước Pháp có một vài mối quan hệ bất chính trong thế giới ngầm. Ban đầu bị cấp trên phái đi làm việc này, nói là giúp một cậu ấm nhà giàu tìm bọn bắt cóc từ hai năm trước, gã cảm thấy quả thật là cóc hiểu nổi, ba cái việc này nhờ cảnh sát không phải là thích hợp hơn sao?
Sau đó gã mới biết, cậu ấm nhà giàu đến đây là để trả thù, cho nên không muốn thông qua con đường quang minh chính đại, phải âm thầm xử lý, ngồi tù quá hời cho bọn họ.
Kiều Trọng nhớ lại khi đó gã hỏi Quý Khâm Sinh phung phí nhiều tiền như vậy, là muốn đánh chết hai người kia sao?
Quý Khâm Sinh kẹp thuốc lá giữa hai đầu ngón tay, mỉm cười với gã, ý cười không chạm đến đáy mắt, những thứ gai góc lại cuồn cuộn dâng lên, hắn nói chết thì quá đơn giản, nếu như chỉ đơn giản là giết chết, tại sao phải tốn nhiều tiền như vậy để tìm bọn họ.
Kiều Trọng đã hiểu, bọn họ thu tiền để làm việc, thủ đoạn tra tấn người chỉ có nhiều hơn chứ không có ít hơn. Kiều Trọng lúc ban đầu còn không quá để ý, sau khi xác định rốt cuộc là hai người nào, chỉ cảm thấy việc này dễ làm, lại quên mất chó cùng rứt giậu, dẫn đến việc Quý Khâm Sinh bị người bắt đi.
Kiều Trọng cắn chặt quai hàm, kìm nén một tràng văng tục liên tiếp ở trong lòng. Bà mịa nó nếu như kim chủ bị giết chết, thế thì mất công toi! Chưa kể, Kiều Trọng nghĩ đến gương mặt của Quý Khâm Sinh, lại còn là một mỹ nhân nữa chứ.
Gã nhìn người đang hôn mê bất tỉnh trên ghế sô pha, nghe nói là người tình của Quý Khâm Sinh, cũng là vì người đàn ông ấy mới vượt ngàn dặm xa xôi đến nước Pháp để giải quyết việc này.
Kiều Trọng cầm điện thoại di động gửi tin nhắn không ngừng, gã vốn cho rằng người kia còn phải hôn mê thêm một chốc nữa, không ngờ thế mà mới đó thôi đã tỉnh rồi, chỉ là sắc mặt khó coi đến dọa người, trắng bệch kinh khủng.
Gã vốn còn đang nghĩ, anh chàng này hơi bị yếu đuối quá rồi đấy, lá gan gì mà như con thỏ, nghe thấy bạn trai của mình gặp chuyện lại còn ngất đi. Nhưng đối diện với cặp mắt đỏ ngầu của Du Dã, còn có sự bình tĩnh của cậu sau khi tỉnh dậy và nghe gã thuật lại quá trình Quý Khâm Sinh bị bắt đi, Kiều Trọng lại thu hồi ý nghĩ này.
Hai kẻ bắt cóc kia vốn dĩ là muốn xử lý thì cũng xử lý được ngay, phiền phức là ở chỗ trong vòng hai năm qua bọn họ đã thu nạp một số tên liều mạng, hợp thành một băng nhóm. Đối phó với hai người và đối phó với một băng nhóm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Huống chi băng nhóm này còn phạm phải khá nhiều tội danh, kinh nghiệm dày dạn, có không ít nguồn thông tin. Bọn chúng thu được phong thanh*, đã bỏ chạy trước. Hai tên bắt cóc kia thế mà vẫn còn có ấn tượng với Quý Khâm Sinh, bắt Quý Khâm Sinh làm con tin trong một cuộc chạm trán cách đây ba tiếng.
*phong thanh: tiếng gió = tin tức, chắc mọi người cũng quen với cụm từ "nghe phong thanh" rồi. Không chỉ có vậy, bọn họ còn thu hút sự chú ý của cảnh sát. Hiện tại Kiều Trọng chẳng những phải lo cho Quý Khâm Sinh, mà còn phải lo tìm cách để thoát thân khỏi lực lượng cảnh sát. Gã vừa mới gọi điện thoại cho anh lớn, bị chửi té tát xối xả.
Du Dã nghe Kiều Trọng nói xong, đầu óc tê liệt, cảm giác ghê tởm buồn nôn không ngừng cuộn trào lên, cậu phải cắn chặt răng mới có thể giữ cho mình không ộc ra.
Cậu chưa có bao giờ hiểu rõ sự vô dụng của mình như lúc này, bởi vì cậu không thể làm được gì cả, thậm chí còn chẳng hữu dụng bằng Kiều Trọng ở trước mặt. Cậu không có quan hệ ở nước Pháp, lại tha hương ở nơi đất khách quê người, càng không có vũ lực và hỏa lực sánh ngang với những bộ phim hành động.
Cậu lấy gì đi cứu Quý Khâm Sinh, đáng giận nhất chính là, người hại Quý Khâm Sinh đến nông nỗi này, không ai khác chính là cậu.
Du Dã im lặng một hồi lâu, cuối cùng hỏi với giọng khàn khàn: "Bây giờ nên làm gì?"
Bây giờ chỉ có thể chờ đợi tin tức, cũng chỉ có thể chờ đợi. Kiều Trọng lại an ủi cậu: "Cậu yên tâm, người của chúng tôi vẫn luôn bám theo."
Du Dã muốn hỏi rằng vẫn luôn bám theo thì tại sao đến bây giờ vẫn chưa cứu được người ra, thế nhưng cậu đã không kích động mà hỏi ra miệng, cậu không thể làm gây thêm phiền nhiễu cũng không thể chất vấn, giờ đây hết thảy mọi hi vọng đều gửi gắm cả vào những người này.
Thời gian đợi chờ vừa lâu vừa mệt mỏi, Du Dã vẫn luôn ngồi ở trên ghế sô pha không nhúc nhích, cứng đờ như một tảng đá, mỗi một lần chuông điện thoại vang lên, đều có thể thu hút sự chú ý của cậu, Kiều Trọng ngoại trừ lúc ban đầu giải thích tình hình cho cậu, về sau chỉ toàn bận rộn nghe điện thoại gọi điện thoại.
Du Dã chỉ có thể thông qua vẻ mặt của gã, suy đoán tình huống tốt hay xấu.
Tình thế này quá sức giày vò, Du Dã chắp hai tay trước ngực đan vào nhau, thân thể đang run lên, hàm răng cũng đang đánh lập cập, cậu quá sợ hãi, sợ hãi giây tiếp theo Kiều Trọng sẽ nói cho cậu một tin tức xấu.
Cậu rất hoài nghi không biết nếu như Quý Khâm Sinh thật sự xảy ra chuyện, liệu cậu có lập tức đi tới một khung cửa sổ và nhảy xuống hay không.
Du Dã đến nước Pháp vội vàng, toàn bộ thuốc cần mang theo đều chẳng mang, sự thấm mệt khi phải lặn lội đường xa và nỗi sợ hãi khiến cho cậu hít thở khó khăn, đầu cũng đau nhức dữ dội.
Quý Khâm Sinh, Quý Khâm Sinh! Nếu như người này bình an vô sự, cậu sẽ...!
Du Dã cay đắng mà nhắm mắt lại, chống hai tay lên trán, nước mắt trôi hết vào trong lòng bàn tay, cậu sẽ không bao giờ để hắn rời xa nữa, không bao giờ bởi vì chút chuyện này mà cãi nhau với hắn, thì ra trong những vụ tai nạn, người đau khổ nhất chưa chắc đã là nạn nhân, cũng có thể là những người thân cận nhất với họ.
So với những gì cậu đã phải chịu đựng, cậu càng không thể chấp nhận được việc Quý Khâm Sinh phải gánh chịu những điều đó.
Kiều Trọng rốt cuộc cũng đã nhận được thông tin về địa điểm chính xác, người của bọn họ cũng đang chạy qua, gã kích động nắm chặt tay xoay người nhìn về phía người đang ngồi trên ghế sô pha, định nói với cậu,
đi thôi.
Sau đó, gã trông thấy một người đàn ông với gương mặt giàn giụa nước mắt, đau khổ và rối bời, không thể gọi là dễ nhìn, nhưng lại khiến người ta sững sờ trong chốc lát.
Đôi mắt ướt nhèm của Du Dã đối diện Kiều Trọng: "Có tin tức rồi sao?"
Kiều Trọng lúc này mới sực nhớ ngoại trừ lúc ban đầu, người đàn ông này đã không hề cấp thiết truy hỏi gã về những diễn biến tiếp theo, mà vẫn luôn yên lặng chờ đợi, Kiều Trọng còn khâm phục sự bình tĩnh của cậu. Bây giờ xem ra, e rằng chẳng phải là bình tĩnh thái quá đâu, cũng có thể là do sợ hãi quá mức, cho nên yên tĩnh quá độ mà thôi.
Gã nghiêm trang gật đầu: "Biết hắn đang ở đâu, bây giờ chạy qua đó, cậu có muốn..." Gã định nói có muốn đi chung không, nhưng lại cảm thấy chưa biết chừng đối phương ở lại trong khách sạn đợi tin tức là tốt hơn cả?
Gã còn chưa nói hết lời, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đã bỗng nhiên đứng dậy, rảo bước đi tới cửa, mở cửa rồi xoay người lại liếc mắt nhìn gã: "Anh đang đợi cái gì?"
Kiều Trọng cất điện thoại di động vào trong túi, được thôi, xem ra phương án để người ở lại đợi trong khách sạn cũng không khả thi cho lắm.
Gã ra hiệu cho những người khác lên xe, bởi vì sự bất lực của gã, anh lớn lại phải cử một nhóm đàn em tới, còn mắng gã qua điện thoại rằng nếu như Quý Khâm Sinh có chuyện gì, gã lấy mạng đền cũng không đền nổi.
Kiều Trọng cũng biết, sau lưng một cậu ấm giàu có như vậy nhất định không chỉ là có tiền, báo thù là chuyện nhỏ, người bị bắt đi thì thành chuyện lớn, toàn bộ tổ chức đều sắp bị điều động.
Tuy vậy, gã cảm thấy có một số việc đâu phải cứ nhiều người là hữu dụng, con tin vẫn đang nằm trong tay đám người khốn kiếp kia, bị ép cùng đường rồi giết luôn con tin cũng là chuyện thường gặp.
Lúc này chỉ có thể tùy thuộc vào vận số, gã vịn vô-lăng đạp ga suốt một đường, thở dài trong thầm lặng.
Hi vọng vận số của vị cậu ấm họ Quý này không tồi, không thì gã rất hoài nghi... hắn len lén liếc Du Dã với vẻ mặt không cảm xúc ở bên cạnh, lỡ xảy ra chuyện gì chẳng may, người này e rằng sẽ phát điên mất.
Bọn họ chạy đến hiện trường, Kiều Trọng lôi một bộ áo chống đạn từ hàng ghế sau quẳng vào người Du Dã, gã đối diện với cặp mắt kinh ngạc của Du Dã: "Làm nghề này cũng phải tiếc mạng, cái này chất lượng vẫn khá, chỉ là hơi nặng."
Du Dã im lặng chẳng nói chẳng rằng mặc áo chống đạn vào, có thể mặc được trang bị là tốt rồi, cậu chỉ sợ bị bỏ lại ở trong xe, một mình chờ đợi.
Địa điểm là một khu công nghiệp bỏ hoang, lúc Du Dã vừa bước xuống khỏi xe, liền cảm nhận được một sự yên tĩnh kỳ dị. Cậu vốn cho rằng mọi thứ sẽ rất ồn ào huyên náo và hỗn loạn, cậu thậm chí còn không nhìn thấy bất cứ một người nào.
Kiều Trọng đã chẳng nói lời kể từ lúc bước xuống xe, rút ra một khẩu súng từ sau hông, dẫn theo mấy người bọn họ, lặng yên không một tiếng động mà đi về phía chỗ tối.
=====================================================
Editor: Trong chương có từ "anh lớn" mình dùng thay cho "lão đại", thấy jangho ở VN mình cũng hay dùng từ này:))