Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 12

"130 triệu lần thứ nhất!"

"130 triệu lần thứ hai!"

"130 triệu* lần thứ ba! Thành giao!"

Giải quyết dứt khoát.

*130 triệu NDT: khoảng 4.63 tỷ VNĐ

Thiệu Hiển lại một lần nữa từ trong mộng tỉnh lại, trên mặt còn vài phần bất đắc dĩ.

Cảnh tượng trong mộng ban nãy, là hắn vì muốn mang quà đến lễ mừng thọ của ông nội mà tham gia một buổi đấu giá. Hắn nhìn trúng một món đồ đấu giá, vốn định đấu để đến hiếu kính ông, kết quả lại bị người khác lấy mất.

Sau đó hắn mới biết, người xuống tay tiêu tốn 130 triệu, chính là Phó Bách Châu.

Mặc dù hắn rất tức giận, nhưng tài sản không sánh bằng người khác thì chỉ có thể trách chính mình.

Bất quá trong bữa tiệc mừng thọ của ông nội ngày ấy, món đồ đấu giá này lại xuất hiện trong những món quà mừng thọ, dưới danh nghĩa của Phó Bách Châu.

Thiệu Hiển ngồi trên giường tĩnh tâm lại một chút, không nhịn được đỡ trán bật cười.

Ai có thể nghĩ tới, Trần Bách Châu hiện tại vì năm hào mà giúp người khác làm bài tập, sau này lại chẳng thèm đếm xỉa đến 130 triệu kia chứ?

Tiểu học Thụy Hồng có không ít lưu manh, những tên nhóc côn đồ này không thích làm bài tập, nhưng lại không muốn bị gọi phụ huynh, vì vậy giữa đám học sinh liền sinh ra "nghề" làm bài tập thuê.

Trước đây Thiệu Hiển không biết, đến bây giờ mới biết.

Trong cặp sách của Trần Bách Châu đại khái có tầm hai mươi quyển sách bài tập, mỗi quyển năm hào, có thể nhanh gọn kiếm lời được mười đồng.

Dù có thể bị phát hiện, nhưng vì cậu biết mô phỏng theo chữ viết.

Cũng bởi vậy, việc cậu làm giúp bài tập xưa nay đều chưa sinh ra chỗ nào sơ suất.

Đến bây giờ Thiệu Hiển vẫn còn nhớ rõ đôi mắt tỏa sáng của Tiền Văn Kiệt sau khi nghe nói Trần Bách Châu có thể mô phỏng theo chữ viết.

Sau khi hiểu rõ tình huống, Thiệu Hiển không có ý kiến gì, hắn cũng không có tư cách phán xét chuyện này là đúng hay sai.

Trước đây Trần Bách Châu nhờ vào việc này mới không bị chết đói, hắn có lý do gì để ngăn cản chứ?

Kim giờ của đồng hồ báo thức đã chỉ quá nửa đêm, Thiệu Hiển lại có chút không ngủ được.

Hắn rời giường mở cửa, nhẹ nhàng đi tới cửa phòng Trần Bách Châu, xuyên qua khe hở cửa phòng còn có thể nhìn thấy ánh đèn yếu ớt.

Kiếp trước đồn đại, tuổi thơ của Phó Bách Châu rất thê thảm.

Hắn vốn không để ý, chỉ làm người đứng xem, nhưng bây giờ, càng tiếp xúc lại càng biết rõ, càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng.

Hắn suy nghĩ nửa ngày, đang định gõ cửa, cửa phòng lại bị người từ bên trong mở ra.

Trần Bách Châu mặc quần áo ngủ của Thiệu Hiển đứng ở cửa phòng, nhỏ giọng nói: "Tôi nghe thấy tiếng bước chân của cậu, nghe hoài vẫn chưa thấy cậu rời đi."

Thiệu Hiển nghiêm mặt đi vào phòng cậu, nhìn thấy đống sách bài tập bày trên bàn, hỏi:

"Còn bao nhiêu?"

"Một quyển cuối cùng."

"Khi nào trả lại?"

"Sáu rưỡi sáng mai."

Tiểu học Thụy Hồng bảy giờ vào học, sáu rưỡi hoàn thành giao dịch, tương đối bảo đảm.

Nhưng bây giờ đã sắp một rưỡi sáng, Trần Bách Châu định sáu rưỡi đi tới Thụy Hồng, chưa kể việc phải đi xe đến, muộn nhất sáu giờ phải ra khỏi cửa, nói cách khác, giấc ngủ của cậu nhiều nhất chỉ được bốn tiếng.

Thiệu Hiển càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

"Sáng mai tôi cũng dậy sớm một chút, để bác Phương đưa chúng ta đi Thụy Hồng, không đi cùng Tiền Văn Kiệt nữa."

Trần Bách Châu kinh ngạc, "Thiệu Hiển..."

"Trần Bách Châu, cậu có biết tham gia thi học sinh giỏi toán sẽ có tiền thưởng là bao nhiêu không?" Thiệu Hiển đột nhiên hỏi.

Trần Bách Châu há miệng, muốn nói lại thôi.

"Xem ra cậu có biết, " Thiệu Hiển cau mày, "Vậy tôi cũng không cần phí lời, dùng đầu của cậu, muốn nghiêm túc học tập nhất định không thua kém so với người khác, nếu cậu đoạt giải, dù có là giải ba thì tiền thưởng cũng cao hơn tiền cậu giúp người khác làm bài tập trong một học kỳ."

Trần Bách Châu sững sờ chốc lát, bỗng nhiên cười rộ lên, nốt ruồi ở khóe mắt bị tác động, có chút giống như mới sống lại.

Đôi mắt kia tràn đầy ánh sáng.

Từ trước đến nay Thiệu Hiển chỉ biết Phó Bách Châu lớn lên đẹp trai, lại không nghĩ cậu ta khi còn bé lại vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp đến như vậy.

Cậu và Thiệu Hiển đẹp khác nhau. Thiệu Hiển có đôi mắt vừa to vừa tròn, khi còn bé hiện ra phần đáng yêu nhiều hơn, còn Trần Bách Châu ngũ quan tinh xảo, đôi mắt có hơi hẹp dài, tự mang mấy phần lãnh đạm và sắc sảo, chỉ là tuổi còn quá nhỏ chưa thể hiện rõ.

"Nghĩ thông suốt rồi?" Thiệu Hiển hỏi.

Trần Bách Châu không trả lời, lại hỏi: "Thiệu Hiển, ngày mai tôi sẽ về Trần gia, sau đó còn có thể cùng ôn luyện với cậu được không?"

Hiển nhiên là Thiệu Hiển không ngờ ngày mai cậu sẽ về Trần gia, không khỏi cau mày nói: "Cậu thật sự phải trở về sao?"

"Ừm, " Trần Bách Châu tự cảm thấy chuyện mình ở nhà người khác là không thích hợp, "Cậu đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu."

Cậu tuổi còn nhỏ, nhưng không có ngốc.

Trong trường có nhiều người muốn kết giao với Thiệu Hiển như vậy, chính là vì mục đích leo lên quan hệ với Thiệu gia.

Nhưng hiện tại, trong mắt người nhà họ Trần, cậu đã kết giao được với Thiệu Hiển, người nhà họ Trần nể mặt Thiệu Hiển, sẽ không dám làm khó cậu.

Nhưng cậu không muốn bị người nhà họ Trần lợi dụng, Thiệu Hiển là ranh giới cuối cùng của cậu, dù có là ai cũng không được chạm tới.

"Hay là như vậy đi, mỗi ngày cậu tới nhà của tôi làm bài tập, tiện thể ăn một bữa, làm xong lại trở về." Thiệu Hiển đề nghị.

Trần Bách Châu cười gật đầu.

"Không còn sớm nữa, viết xong quyển cuối cùng phải ngủ luôn, biết chưa?" Thiệu Hiển trước khi đi còn dài dòng một câu.

Trần Bách Châu hoàn toàn không thiếu kiên nhẫn, thậm chí cậu còn hi vọng Thiệu Hiển sẽ mãi quan tâm mình như vậy.

Ngày hôm sau, Thiệu Hiển dậy sớm, đi cùng Trần Bách Châu đến Tiểu học Thụy Hồng, không quên gọi điện cho Tiền Văn Kiệt báo một câu.

Sau khi hai bên thoả thuận xong, hai người cùng đi đến Tiểu học Dục Anh. Bọn họ đến sớm, trong lớp còn chưa có ai.

Thiệu Hiển nói Trần Bách Châu lấy tài liệu Ngữ Văn và tiếng Anh ra, lẳng lặng cùng nhau làm bài.

Thứ ba không phải là một ngày tuyệt vời nhất, bởi vì ba bậc thầy cô đều lấy ra đề thi mới cứng, chia cho mỗi người.

Trừ tiết âm nhạc và thể dục, một ngày thi cử cứ như vậy trải qua.

Lúc làm bài thi, Trần Bách Châu vẫn luôn bối rối. Cậu đang nghĩ, mình có nên cố ý làm sai giống như trước kia hay không, hay là giành lấy thành tích tốt để không làm Thiệu Hiển thất vọng.

Sau đó mỗi lần hạ bút xuống, cậu lại càng kiên định mấy phần.

Cậu không thể để cho Thiệu Hiển thất vọng, cậu muốn nghe Thiệu Hiển khen ngợi mình.

Sau khi tan học, Trần Bách Châu và Thiệu Hiển vẫn trở lại Thiệu gia như trước. Trần Dục vẫn chưa có cơ hội giáo huấn Trần Bách Châu, trong lòng ngột ngạt vô cùng, nhưng chẳng còn cách nào khác.

Sau khi làm bạn với Thiệu Hiển, Tiền Văn Kiệt cực kì thích hắn, ngày nào cũng muốn đi chơi với hắn, ngay cả bài tập bình thường ghét nhất cậu vẫn nghiêm nghiêm túc túc cùng làm.

Ba người làm xong bài tập, Tiền Văn Kiệt chạy về nhà xem TV, nhanh như một làn khói.

Trần Bách Châu thu đồ vào cặp sách, đã đến lúc phải về nhà, lại nghe thấy Thiệu Hiển hỏi: "Mẹ tôi nói sẽ tìm cho tôi một huấn luyện viên dạy võ, sau này cậu cũng học cùng đi, đồng ý không?"

Tay đang kéo cặp sách của đứa nhỏ bất chợt khựng lại.

Cậu đã nợ Thiệu Hiển đủ nhiều rồi, cả đời cũng không trả hết mất.

"Tôi có nói chuyện với Trần Xương Kiến, sau này cậu để tôi rèn luyện, ông ấy đồng ý." Ngữ điệu bình thản của Thiệu Hiển vang lên trong khoảng không của căn phòng.

Trần Bách Châu vừa xấu hổ vừa trộm vui.

Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói: "Sau này tôi sẽ báo đáp lại cậu."

Nói xong, trên mặt không khỏi hiện mấy phần hồng nhạt. Cậu tự biết mình là như thế nào, mình chẳng là cái thá gì cả, có thể báo đáp cho Thiệu Hiển cái gì cơ chứ?

Thiệu Hiển sững sờ, thấy đứa nhỏ tuy còn thẹn thùng, nhưng lại rất chân thành, không khỏi nở nụ cười.

Hắn đối xử tử tế Trần Bách Châu, không phải vì sau này muốn được cậu báo đáp, chỉ là không đành lòng mà thôi.

Nhưng loại không đành lòng này, lại dễ khiến một đứa nhỏ nhạy cảm không biết phải phản ứng thế nào.

Bởi vì không biết nên chuyện này đối với Trần Bách Châu mà nói, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là một gánh nặng, đương nhiên sẽ rơi vào hoài nghi bản thân mình.

Nghĩ tới đây, hắn bật ra suy nghĩ, giả vờ nghiêm túc nói: "Trần Bách Châu, cậu biết thân phận của tôi đúng không?"

Trần Bách Châu không rõ vì sao nhưng vẫn mạnh mẽ gật đầu.

Thiệu Hiển tiếp tục nói, "Sau này lớn lên, không thể để người trong nhà mất mặt. Dù chỉ kế thừa một phần gia nghiệp vẫn phải tự mình gây dựng, tôi không thể thiếu trợ thủ được, cậu có đồng ý giúp tôi không?"

Trần Bách Châu ngây ngẩn cả người, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận kinh ngạc siêu to khổng lồ, có chút giống như bị vô số đĩa bay đập trúng.

"Tôi... có thể sao?" Tiếng cậu lí nhí như muỗi kêu, thực sự không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.

Thiệu Hiển đưa tay xoa xoa đầu cậu, cười cực kỳ xinh đẹp, "Sao lại không được? Ngoại hình cậu ưa nhìn này, đầu óc lại thông minh, sẽ không làm tôi mất mặt, rất được."

Mình thật sự tốt như vậy sao? Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt càng ngày càng sáng.

Cậu mơ mơ hồ hồ đồng ý với Thiệu Hiển, sau đó lại ngây ngây ngất ngất trở lại Trần gia.

Trần Dục đang ngồi ở trên ghế salong xem TV, thấy cậu trở về, nhất thời khinh bỉ nói: "Nếu leo được lên Thiệu Hiển rồi thì sao không ở lại Thiệu gia luôn đi? Tới nhà của tao làm gì? Còn không mau cút đi!"

Trần Bách Châu vẫn còn đang mơ mộng trong bản kế hoạch tương lai Thiệu Hiển vạch ra cho cậu, căn bản không nghe thấy cậu ta sủa loạn cái gì, đi thẳng lên lầu.

Trần Dục bị cậu bơ đẹp.

Cậu ta đột nhiên chạy tới, kéo tay Trần Bách Châu, định lôi cậu đi giáo huấn cho một trận.

Trần Bách Châu phản ứng cực nhanh, cấp tốc hất tay Trần Dục ra, quay đầu lại nhìn.

Trần Dục bị cậu hất thì lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất, lửa giận trong lòng rốt cuộc cũng không khắc chế được, giơ cánh tay lên muốn đánh cậu, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Trần Bách Châu, đột nhiên dừng lại.

Cặp mắt kia vừa đen lại vừa sâu, phảng phất như không có một tia sáng nào, cứ như vậy âm trầm nhìn cậu ta, trong đó không có căm hận, không có cam chịu và oan ức, mà nó trống trơn chẳng có gì cả.

Thật giống như, đứng trước mặt cậu chỉ là một người đã chết.

Sống lưng Trần Dục phát lạnh, không nhịn được ré lên quái dị: "Nhìn nhìn cái rắm ấy!"

Trần Bách Châu thu lại ánh mắt, chậm rãi đi lên lầu.

Trước đây cậu không phản kháng, chỉ bởi vì cậu không có mục tiêu để phản kháng, nhưng hiện tại, cậu muốn trở thành trợ thủ ưu tú nhất của Thiệu Hiển, căn bản không rảnh gây náo với Trần Dục.

---

Ka: Hôm trước thấy có bạn thêm bộ này vào danh sách đọc "nhân thú" của bạn ấy nên tui đính chính lại nha, bộ truyện "Kẻ thù của tôi vừa ngọt ngào vừa dính người" người (nam) X người (nam) nhaa, hoàn toàn không phải nhân thú =))))

P/s nho nhỏ (đừng đọc dòng này): nếu điểm tiếng Anh của tui lớn hơn hoặc bằng 7 thì tui sẽ đăng mỗi ngày 1 chương trong 7 ngày:vv
Bình Luận (0)
Comment