Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 21

Edit: Sữa bệ hạ (lapel123)

Beta: Ka quý phi

- --

Thiệu Hiển đi ra từ nhà tắm, thấy Trần Bách Châu vẫn đứng ở bàn học, cũng không nghĩ gì nhiều, tùy ý hỏi:

"Sao còn chưa đi ngủ?"

"Ừm, đi bây giờ."

Miệng Trần Bách Châu hơi hé, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện thư tình.

Đối với vấn đề về tình cảm nam nữ, thiếu nam, thiếu nữ mười một tuổi vô cùng mơ ước, tình cảm là thứ gì đó ám muội ngây ngô, trải qua nhiều năm lắng đọng, cuối cùng sẽ trở thành hương vị trái cấm làm người khó quên.

Trần Bách Châu trở về phòng, tắm rửa xong nằm lên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.

Trong đầu đều là hình ảnh lá thư tình màu hồng nhạt đó.

Cậu không biết mình bị làm sao. Cũng chỉ là một lá thư tình thôi mà, Thiệu Hiển ưu tú như vậy, có nhiều nữ sinh thích hắn như vậy, có thư tình cũng rất bình thường, chính mình cũng phải cảm thấy vui vẻ thay hắn mới phải.

Nhưng vì sao cậu lại cảm thấy ngộp ngạt quá? Không thở nổi.

Bên này Trần Bách Châu không ngủ được, Thiệu Hiển bên kia cũng chưa chắc đã yên giấc.

Hắn mơ thấy Phó Bách Châu.

Trong tiệc rượu ngày đó hắn đã có chút say, trợ lý không biết chạy đi đâu mất, hắn yên tĩnh dựa vào tường.

Không bao lâu sau, tiếng cộp cộp của giày da truyền vào tai, Thiệu Hiển vẫn trong trạng thái không được tỉnh táo, nhìn người trước mặt.

Đẹp trai, lạnh lùng, ánh mắt hiện ra tia sáng xanh, nốt ruồi nhỏ dưới mắt lại làm cho khuôn mặt người này càng thêm đẹp động lòng.

"Phó tổng, thật là trùng hợp ha." Thiệu Hiển dựa vào tường, cười như không cười nói.

Trên người Phó Bách Châu vẫn tỏa ra khí phách lạnh băng như một người máy, không thay đổi nói.

"Thật trùng hợp."

Đúng là làm người khác chán ghét.

Chưa một người nào có thể làm hắn trở nên bất lực như vậy.

Thiệu Hiển bỗng nhiên nổi lên lòng lưu manh, thấy bốn phía không có người, liền duỗi tay nắm chặt cổ áo của người đàn ông trước mặt, kéo cậu ta đến trước mặt mình.

Hai người cách rất gần, thậm chí hô hấp cũng gần như là giao hòa với nhau.

Thiệu Hiển cảm nhận rõ người trong tay khẽ run lên, giống như là chán ghét người khác chạm vào mình.

"Phó tổng quả nhiên có bệnh sạch sẽ, không thích người khác đụng vào ha," Lông mi Thiệu Hiển nhẹ giương, ánh mắt mông lung lại có mấy phần câu dẫn, "Cậu như vậy, không lẽ chưa từng hôn ai, hửm?"

Phó Bách Châu nỗ lực kiềm chế bản thân ngừng run rẩy, lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, "Anh từng hôn rồi?"

"Cậu đoán xem?" Thiệu Hiển cụp mắt, chậm rãi dán sát vào người cậu ta, khóe môi câu lên một độ cong nhỏ nghịch ngợm.

Không có cũng phải nói có! Thua người không thể thua trận được.

Phó Bách Châu mặt không cảm xúc, tùy ý để hắn tới gần, mãi đến tận khi chóp mũi hai người chạm nhau, chỉ còn chút xíu nữa là môi chạm môi..

"Thiệu tổng!" Cách đó không xa truyền đến tiếng hô của trợ lý.

Thiệu Hiển đột nhiên mở mắt ra, khoang ngực phập phồng, hô hấp gấp gáp.

Ngoài cửa sổ một mảng đen khịt, hắn yên lặng nằm ở trên giường, sau đó đưa tay đập một cái vào trán.

Kiếp trước mình thật sự từng trêu ghẹo Phó Bách Châu như vậy sao?

Sau khi tiếng của trợ lý làm hắn tỉnh dậy, hắn lại có chút chán nản, sao không hôn lên luôn đi, bây giờ tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên mặt đã bị đốt đến hoảng loạn.

Hắn đang nghĩ cái gì thế này!

Sáng hôm sau, Thiệu Hiển và Trần Bách Châu dậy đúng giờ, rời giường.

Buổi sáng dì Tôn mới đi, cho nên đã chuẩn bị bữa sáng.

Bà rõ ràng phát hiện, nhị thiếu và Châu thiếu hôm nay có chút lạ. Lúc trước khi ăn điểm tâm, hai người còn thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, nhưng hôm nay lại chẳng ai nói gì.

Thật ra, Thiệu Hiển không phải không muốn nói chuyện, tất cả là tại giấc mơ tối qua của hắn, làm hắn bây giờ không biết nhìn mặt Trần Bách Châu như thế nào.

Trêu nghẹo Phó tổng đã trưởng thành hắn còn chấp nhận được, nhưng bây giờ, Trần Bách Châu mới mười một tuổi, vẫn còn nhỏ, hắn còn chưa kịp chỉnh lại suy nghĩ của mình.

Dù sao, tối qua tim đập mạnh như vậy cũng không phải là giả.

Trần Bách Châu thì lại bởi vì không nói cho Thiệu Hiển biết về bức thư tình đó, trong lòng có chút thẹn, bản thân mình lại dấu diếm Thiệu Hiển, mình đã phụ lòng cậu ấy.

Cậu không có tư cách nói chuyện với Thiệu Hiển.

Hai người hai tâm trạng khác nhau, đều chỉ cúi đầu húp cháo.

Trên đường đi học, Tiền Văn Kiệt thấy hai tên bạn của mình đều trầm mặc, không khỏi than thở một tiếng: "Sao hai người đều không nói gì vậy? Chán quá đi mất."

Trần Bách Châu không nói lời nào thì thôi đi nhưng sao cả Thiệu Hiển cũng trầm mặc như vậy chớ? Chẳng lẽ hai cái người này lại cãi nhau?

Việc này 70% là thật rồi.

Tiền Văn Kiệt tỉ mỉ quan sát vẻ mặt hai người, mày rậm căng thẳng, không khỏi thở dài, nặng nề nói: "Hiển Hiển, Bách Châu, hai người cãi nhau à?"

Hôm qua không phải còn rất thân thiết sao?

"Không cãi nhau."

"Không."

Hai người trăm miệng một lời, vừa nói xong, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Thiệu Hiển nhìn vào hai mắt Trần Bách Châu, không khỏi sững sờ, sau đó liền bình thường trở lại. Đứa nhỏ này ánh mắt quá mức trong suốt, khác hoàn toàn với Phó Bách Châu kiếp trước, trong lòng hắn âm thầm tự trách, nở nụ cười với cậu.

Trần Bách Châu thấy hắn cười, liền cũng cong môi cười rộ lên.

Tiền Văn Kiệt thấy thế, càng thêm bội phục chính mình, nếu không có mình, hai người này không biết sẽ ngạo kiều tới khi nào.

"Đúng rồi Hiển Hiển, trong cặp cậu có thư tình đó, tối hôm qua về nhà có thấy không?" Tiền Văn Kiệt cười đê tiện hỏi.

Trần Bách Châu đột nhiên nhìn về phía hắn.

Thiệu Hiển một mặt nghi hoặc, "Thư tình? Sao tôi không biết nhở?"

"Hôm qua lúc bọn mình đi vệ sinh, khi trở lại có nghe bạn cùng bàn của tôi nói á, nhưng cậu ta lại không nói là ai."

Tiền Văn Kiệt cười hehe vài tiếng, "Cậu không nhìn thấy thật sao?"

Thấy cậu ta không giống như đang nói dối, Thiệu Hiển không thể làm gì khác hơn là mở cặp tìm lại, một lúc lâu sau mới nhìn thấy lá thư tình đó ở ngăn nhỏ phía ngoài cùng.

Phong thư màu hồng phấn, đại diện cho tâm tư ngọt ngào của thiếu nữ.

Trần Bách Châu mặt không cảm xúc, tay cầm cặp dần dần lạnh lẽo.

"Cậu không mở ra xem hả?" Tiền Văn Kiệt thấy Thiệu Hiển chỉ nhìn phong thư một chút lại nhét vào trong cặp, nghi hoặc hỏi.

Thiệu Hiển khẳng khái nói: "Có cái gì đâu mà xem?"

Hắn đã ba mươi tuổi rồi, đối với thư tình của mấy cô nương mười một, mười hai tuổi không có hứng thú chút nào.

Trần Bách Châu nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng lại tự cảm thấy loại tâm tư này của bản thân rất kỳ quái.

Tiền Văn Kiệt giơ ngón tay cái lên, "Rất bình tĩnh."

"Còn nhỏ thì nên học cho giỏi, yêu với đương cái gì?" Thiệu Hiển dùng giọng điệu người từng trải khuyên nhủ, "Trước khi lên đại học không cho phép yêu đương, nhớ chưa?"

Tiền Văn Kiệt cũng không có cái này tâm tư đó, nghe vậy liền ngoan ngoãn gật đầu liên tục.

Thiệu Hiển lại nhìn về phía Trần Bách Châu, Trần Bách Châu lập tức tỏ rõ thái độ: "Tôi cũng sẽ không như vậy."

Cậu chỉ muốn ở bên Thiệu Hiển, còn những người khác, đến mặt mày cậu cũng không nhớ rõ.

Thấy hai người đều nghe mình khuyên bảo, Thiệu Hiển đương nhiên rất vui vẻ.

Mấy ngày sau, Đại hội Thể thao mùa thu cấp Trung học cơ sở lần thứ chín được khai mạc.

Ở lễ khai mạc, mỗi lớp đều mặc đồng phục, lần lượt đi qua đài chủ tịch, từng lớp cử một người cầm biển tên lớp.

Người cầm biển lớp 6 -1 là Hách Lộ.

Dáng vẻ cô thanh thanh tú tú, người cũng khá cao lại còn là lớp phó học tập, cả lớp đều đồng ý cho cô đứng đầu.

Hách Lộ quả thật không mất bình tĩnh, dẫn đầu một tốp học sinh oai phong hùng dũng mà đi qua đài chủ tịch.

Thiệu Hiển đứng ở cuối cùng, còn có thể nghe thấy ở phía trước có tiếng nam sinh nói về Hách Lộ.

Nói về vẻ ngoài xinh đẹp của cô, nói về thành tích xuất sắc của cô, còn nói cô không coi ai ra gì, ỷ vào thành tích tốt mà không thèm để ý đến người khác.

Thực sự là vô cùng nhạt nhẽo.

Tiền Văn Kiệt đi bên cạnh Thiệu Hiển, tất nhiên cũng nghe thấy mấy người đó nói chuyện, không nhịn được tăng cao âm lượng nói với Thiệu Hiển.

"Có mấy người lớn lên thành tích đã chẳng ra làm sao thì thôi, còn nói xấu sau lưng người khác, thực sự là quá buồn cười."

Mấy người phía trước bỗng dưng yên tĩnh lại, vừa uất ức vừa thẹn vừa tức giận.

Thiệu Hiển cười trả lời: "Hôm nay cậu có hạng mục thi đấu, thể hiện tốt vào, tranh thủ mang về cho lớp một chút vẻ vang."

"Cậu cũng vậy nha Hiển Hiển."

Lễ khai mạc đã xong, thi đấu chính thức bắt đầu.

Chạy điền kinh và chạy tiếp sức bị tách ra, buổi sáng Tiền Văn Kiệt còn có môn thi nâng tạ, Thiệu Hiển và Trần Bách Châu không đi xem trò vui mà là tìm một chỗ có bóng mát, lấy ra đề thi lớp 9, bắt đầu bắt tay vào làm.

Tốc độ làm bài của hai người đều rất nhanh, Thiệu Hiển âm thầm so tài hăng say cùng Trần Bách Châu, tựa như nhìn thấy hình ảnh lúc hắn và Phó Bách Châu giao tranh với nhau của kiếp trước, cảm giác sảng khoái tràn trề.

Rất sảng khoái, rất kích thích.

Hai người đắm chìm trong đề thi, không để ý có người đứng ở phía sau.

Mãi đến tận khi bọn họ gần như cùng lúc làm xong, người sau lưng mới lên tiếng hỏi: "Các cậu chuẩn bị nhảy cấp sao?"

Thiệu Hiển quay đầu lại, liền thấy Hách Lộ đang nhìn chăm chú bài thi của bọn họ.

"Ừm, nhảy cùng không?" Thiệu Hiển thản nhiên trả lời.

Hách Lộ nghiêm túc gật đầu, "Tôi cũng có ý này, nhưng học không nhanh bằng hai cậu, tôi chỉ mới học xong kiến thức lớp 7 thôi."

Thiệu Hiển tự nhiên sinh ra niềm kính nể, nữ học bá đó!

"Không cần vội, còn có một năm lớp 6 nữa mà." Thiệu Hiển an ủi nàng.

Hách Lộ bỗng nhiên cười rộ lên, "Người khác nói cậu rất khó tiếp cận, thật ra cũng không đến nỗi mà." Cô nói xong, lại nhìn sang Trần Bách Châu, "Nhưng bạn học Trần Bách Châu vẫn không khác lắm so với lời đồn."

"Cậu ấy đúng là không thích nói chuyện." Thiệu Hiển cảm thấy Hách Lộ cũng không ngạo mạn như người khác nói.

Chỉ là cô dùng hết sức để học hành thôi mà, vậy thì làm sao có thể cân nhắc những chuyện khác được?

Hách Lộ thoải mái ngồi xuống bên cạnh hai người, đột nhiên hỏi Thiệu Hiển: "Tôi có viết thư cho cậu á, cậu đọc chưa?"

Thiệu Hiển: "..."

- --

Ka: tui bị thích kiếp trước của 2 đứa ấy:((
Bình Luận (0)
Comment