Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 37

Edit: Sữa (lapel123)

Beta: Kitto Katto

°*°

Lòng bàn tay nóng đến dọa người.

Thiệu Hiển rõ ràng cảm thấy Trần Bách Châu có gì đó không ổn, lo lắng hỏi: "Cậu sốt à?"

Nói xong giơ tay định sờ trán Trần Bách Châu.

Trần Bách Châu lập tức lùi lại một bước, tránh khỏi tay của Thiệu Hiển, quay mặt đi.

Hai người đứng bên ngoài im lặng vài giây, đột nhiên cửa mở ra.

Người phá vỡ sự im lặng này là Triệu Tư Khâm, anh nhìn về phía Trần Bách Châu mang vẻ mặt áy náy nói: "Vừa rồi, thật xin lỗi."

Có trời mới biết, anh xem video xong phát hiện trong phòng tắm không còn người nữa đã xấu hổ biết bao nhiêu.

Đúng ra là nên chờ người khác tắm xong rồi mới lén xem!

Cảm thấy tội lỗi vì đầu độc bé trai ngây thơ.

"Không có gì." Trần Bách Châu cúi đầu bước vào trong.

"Cậu lại làm gì? Sao lại xin lỗi?" Thiệu Hiển nhíu mày hỏi Triệu Tư Khâm, Trần Bách Châu lúc nãy rất kì lạ.

Đối mặt với sự dò hỏi của Thiệu Hiển, Triệu Tư Khâm nhịn không được thở dài.

Anh cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi đầu thôi, đột nhiên phát hiện ra mình thích con trai, nói không sợ là nói dối.

Bí mật này đã được anh giấu trong lòng rất lâu, có đôi khi không chịu được, liền lao đầu học bài để bản thân bình tĩnh trở lại.

Anh đã tìm đọc rất nhiều tư liệu ở trên mạng rồi, còn cố ý tìm thêm mấy video, muốn xác nhận xem mình rốt cuộc có cong hay không.

Sự thật đã chứng minh, anh với đống video đó có phản ứng.

Hiện giờ bị bạn cùng phòng phát hiện, anh biết Trần Bách Châu sẽ không đi nói lung tung, nhưng bây giờ anh lại mang loại cảm xúc dâng trào muốn nói ra hết tất cả tâm tư của mình.

Đóng cửa phòng lại, anh chán nản ngồi trên ghế, đối mặt với nghi ngờ của Thiệu Hiển, cuối cùng gian nan mở miệng nói: "Hồi nãy tôi ở trong phòng xem "phim con heo", bị Trần Bách Châu nhìn thấy."

Thiệu Hiển: "..... À"

Cho nên việc này là bạn nhỏ nhà hắn vì lỡ xem chút phim nên cả người mới nóng bừng lên vậy sao?

Thật ra chuyện này dừng ở đây là được rồi.

Nhưng Triệu Tư Khâm lại tiếp tục nói: "Là cái loại "phim heo".... đồng tính."

Trần Bách Châu vốn định cản không cho Triệu Tư Khâm "hồ ngôn loạn ngữ", nhưng lời đến bên miệng lại bị cậu nuốt ngược vào trong.

Cậu đột nhiên rất muốn biết, Thiệu Hiển sẽ có phản ứng ra sao với chuyện này.

Thiệu Hiển đương nhiên biết Triệu Tư Khâm xem thể loại gì, hơn nữa hắn còn lo lắng đến cảm xúc của Triệu Tư Khâm, thế nên bình tĩnh đáp: "Ừm, lần sau xem một mình là được rồi, đừng ảnh hưởng đến người khác."

Chỉ vậy thôi sao?

Triệu Tư Khâm có chút kinh ngạc, Trần Bách Châu cũng không khỏi quay đầu sang nhìn.

"Cậu không cảm thấy chán ghét sao?" Đại Triệu cảm thấy như này có phải hơi nhanh rồi không, anh không theo kịp.

Thiệu Hiển từ từ nói: "Cậu thích ai thì có liên quan gì đến tôi?"

Trong phòng im lặng vài giây, Triệu Tư Khâm đột nhiên cười lớn, anh chân thành nhìn Thiệu Hiển, nói: "Cảm ơn cậu."

Anh đã đấu tranh tâm lý lâu như vậy, không dám nói ra với ai, bây giờ nói ra hết rồi, cũng được người khác ủng hộ, chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng vô cùng.

"Mai là thứ bảy, tôi mời hai cậu đi ăn cơm."

Thiệu Hiển không từ chối, lại hỏi: "Đỗ Trạch đâu?"

"Nhà cậu ấy có chút chuyện, xin nghỉ rồi, thứ hai tuần sau mới về đây được."

Triệu Tư Khâm vừa nói vừa nghĩ thầm, nếu không phải Đỗ Trạch không có ở đây, anh cũng không dám xem mấy thứ đó trong phòng đâu.

Thiệu Hiển trầm mặc trong một chút, rốt cuộc vẫn đề nghị: "Triệu Tư Khâm, cho dù cậu thích ai cũng không liên quan gì đến tôi, nhưng bây giờ cậu vẫn còn đang đi học, phải đặt chuyện học lên đầu. Hơn nữa, đồng tính, không phù hợp với chuẩn mực bây giờ đâu."

Hắn nói không dễ nghe, nhưng câu nào câu nấy lại lộ ra sự quan tâm, Triệu Tư Khâm cũng không phải đứa ngốc, nghe xong đã thấu hiểu, cười đáp: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không hại người hại mình đâu."

Trong lòng anh lại cảm thấy thân thêm một chút với Thiệu Hiển và Trần Bách Châu.

Tuy Trần Bách Châu đến tận bây giờ một câu cũng chưa nói, nhưng tắm rửa xong liền yên lặng bước ra ngoài, hành động này, làm Triệu Tư Khâm rất cảm kích.

Nếu gặp phải kẻ lắm chuyện, có khi anh đã bị thầy cô và gia đình chất vấn nãy giờ rồi.

Nghĩ đến đây, anh không nhịn được, quay đầu nhìn sang Trần Bách Châu.

Thiếu niên đang cúi đầu đọc sách, sườn mặt được ánh đèn bàn bao phủ, đúng là y như trên diễn đàn miêu tả vậy, một thiếu niên tinh tế lại xinh đẹp.

Nhưng mà băng lãnh quá đi thôi.

Nghĩ đến diễn đàn, anh lại nhớ tới nhiệm vụ Thiệu Hiển giao cho.

Hôm vừa khai giảng, Thiệu Hiển mời anh tham gia một diễn đàn học tập, đây là nơi học bá tụ tập, các cao thủ nhàn rỗi xuất đầu lộ diện, trên diễn đàn chuẩn bị giáo mác, quyết phân cao thấp.

Anh xem vài trang, nhìn thấy quản lý diễn đàn quá hỗn loạn, liền ra tay sửa sang lại một chút.

Còn chưa mở miệng nói gì, Thiệu Hiển đã chủ động đưa quyền hạn, thêm anh làm quản lý viên.

Anh chơi quanh rất vui vẻ, đôi khi còn kéo cả Đỗ Trạch xem chung.

Đỗ Trạch cũng là một học bá chân chính, cũng thích khiêu chiến nâng cao cấp bậc, bị diễn đàn thu hút, nhìn vài lần xong cũng ôm diễn đàn không buông tay.

Có đôi khi, Triệu Tư Khâm thật sự cảm thấy mình còn không bằng cái diễn đàn kia nữa.

Trải qua một đợt tuyên truyền nhỏ, hiện giờ trên diễn đàn đã có không ít người, và số học bá bị dính vào đây cũng không ít chút nào.

Dù sao trường nào cũng có người chung chí hướng với nhau, bọn họ cảm thấy đối thủ của mình quá ít, đấu đá không đã tay, cái diễn đàn này tụ tập nhiều nhân vật trâu bò như vậy, sao mà không tham gia cho được?

Triệu Tư Khâm tiện tay bấm mở diễn đàn ra, tạm thời không qua chỗ đề khó tìm ngược, vì thế quyết định đi xem vài tin linh tinh.

Nhóm học bá cũng không phải là thần thánh, sinh hoạt hằng ngày cũng có chút phiền não, nhưng lại không muốn nói ra nên lên mạng nói cho người lạ nghe.

Dù sao cách nhau một cái màn hình, không ai biết ai là ai.

Anh nhàm chán lướt lướt, gặp được đề tài thú vị thì bấm vào xem, một lát sau mới tùy ý reload trang chủ một chút.

Lập tức đứng hình.

Triệu Tư Khâm nhíu mày bấm vào, càng xem, sắc mặt càng tệ.

"Thiệu Hiển, trên diễn đàn này có cả học sinh trường mình đúng không?"

Bởi vì đề thi mỗi trường khác nhau nên nhóm học bá thường xuyên đem bài khó của chính trường mình ra làm đề tài trao đổi với người khác.

Mấy người Thiệu Hiển kết luận như vậy vì có vài người thường xuyên lấy đề của trường đăng lên đây, chính là học sinh chung trường bọn họ.

"Sao vậy?" Thiệu Hiển thấy sắc mặt anh kì lạ, hỏi.

Triệu Tư Khâm đưa màn hình để trước mặt hắn, "Cậu xem này."

[Tôi thật sự không muốn sống nữa]

Đây chính là tiêu đề, nội dung phía dưới càng đọc càng thấy ghê người.

Bài này vừa đăng cách đây 5 phút, có rất nhiều người vào bình luận, đa số mọi người đều nhiệt tình khuyên ngăn, dặn chủ thớt phải biết quý trọng sinh mạng của mình.

Thiệu Hiển tiếp tục lướt xuống, nhìn thấy một câu của người đăng.

[Sân thượng cách mặt đất khoảng 21m. Đề bài rất đơn giản: Tính xem vận tốc lúc tôi tiếp đất là bao nhiêu.]

Đề bài vừa ra, đã có vài người lập tức ra đáp án.

Thiệu Hiển đột nhiên đứng bật dậy, "Đi qua khu giảng đường xem thử!"

Nếu dựa theo một tầng 3m mà tính, từ sân thượng khu giảng đường đến mặt đất đúng là khoảng 21m.

Mặc kệ là thật hay giả, hắn cũng muốn qua xem.

May là còn chưa tới giờ giới nghiêm, cổng ký túc xá còn chưa đóng, ba người bọn họ lập tức chạy qua khu giảng đường.

Bên trong tòa nhà vẫn còn mở đèn, không đến mức làm cho bọn họ phải mò mẫm mà đi.

Vẫn còn vài học sinh còn đang đi dạo bên trong.

Bọn họ cũng không phải là người đầu tiên phát hiện ra trên sân thượng có người.

Lúc bọn họ đến nơi, dưới lầu đã tụ tập không ít giáo viên và học sinh rồi.

Quản lý giảng đường đến mở cửa ra, cùng với vài giáo viên cũng chạy lên lầu.

Thiệu Hiển thấy chủ nhiệm lớp mình cũng ở đây, vội hỏi: "Thầy ơi, đã báo cảnh sát chưa thầy?"

Giáo viên nôn nóng gật đầu, sau đó mới trách mắng: "Các em ở đây làm gì? Mau về phòng đi!"

Thiệu Hiển đương nhiên là không về, ba ngón tay nhanh chóng phản hồi bài viết trên diễn đàn.

[Quản lý S: Đề này dễ quá rồi, ảnh hưởng đến cấp bậc đấy, ra đề khó hơn chút đi.]

Triệu Tư Khâm cũng nhanh chóng để lại bình luận.

Trần Bách Châu móc điện thoại ra, lạnh nhạt phụ họa theo.

Cái người đăng bài này, trước khi chết còn để lại đề bài trên diễn đàn, hẳn là một người khá coi trọng danh hiệu của mình, dùng cách này có lẽ sẽ có thể trì hoãn được tốc độ nhảy lầu của cậu ta.

Quả nhiên, nam sinh trên sân thượng bất động, cậu ta cúi đầu, không biết có phải đang xem điện thoại hay không.

Bảo vệ và giáo viên đã lên đến sân thượng, cậu ta vừa nhìn thấy, lập tức trở nên kích động, không biết hét cái gì, bước ra sau một bước, suýt nữa thì ngã xuống dưới.

Đám người vây xem giật mình hét chói tai.

Giáo viên cố gắng sơ tán nhưng không thành, mọi người vẫn cố nán lại xem náo nhiệt.

Chỉ trong chốc lát, mẹ của cậu ta vội vội vàng vàng chạy vào trường, cảnh sát cũng đã đến nơi rồi.

Phía dưới bắt đầu trải đệm, cảnh sát cũng bắt đầu khuyên giải, hai mẹ con trên sân thượng kia khóc đến thảm thương.

"Con không muốn tiếp tục sống như thế nữa!" Nam sinh kích động đến đỏ hết mắt, gào lên với mẹ cậu ta, lại bước về sau một bước.

Người mẹ đứng một bên vừa khóc lóc, vừa xin lỗi: "Sau này mẹ sẽ không quản con nữa, con muốn làm gì cũng được mà..."

Hiện trường là một mảng lộn xộn, nhưng vẫn có thể đoán ra được, cậu ta muốn tự tử bởi vì cảm thấy mẹ quản lý quá nghiệm, ép cậu ta đến nỗi không thể thở được.

Sau một hồi nỗ lực, nam sinh rốt cuộc được giải cứu, vừa gào khóc vừa đi xuống lầu.

Trên diễn đàn đã náo loạn được một lúc lâu, Tiền Văn Kiệt định tìm mấy người Thiệu Hiển cùng nhau đi xem, kết quả là cả phòng 301 không còn một ai, thế nên đành tự chạy tới, nửa đường liền gặp ba người Thiệu Hiển.

"Hiển Hiển, Bách Châu, thế mà hai cậu không thèm gọi tôi với!"

Thiệu Hiển áy náy nói: "Tại vội quá, chưa kịp qua kêu cậu."

Trên diễn đàn vẫn còn người lo lắng cho nam sinh kia, Triệu Tư Khâm phản hồi: "Đã không sao rồi." Trấn an cảm xúc của mọi người.

Yên bình xong, lại nghĩ đến gì đấy, trên diễn đàn lại sôi nổi hết cả lên: "Chẳng lẽ quản lý Z cùng trường với chủ thớt hả?"

Càng ngày càng nhiều người tò mò, dò hỏi gắt gao.

Triệu Tư Khâm nhất quyết bơ đi.

Bốn người cùng quay về phòng, Tiền Văn Kiệt thở dài: "Tìm ra danh tính cậu ta rồi, ở bên lớp 2, thành tích cũng không tệ lắm."

Triệu Tư Khâm bỗng nhiên mở miệng: "Tôi từng gặp cậu ta rồi."

"Từng gặp cũng là chuyện thường, lớp 2 ngay kế bên lớp mình, đụng mặt nhau trên hành lang cũng không phải chuyện lạ."

Thiệu Hiển và Trần Bách Châu biết anh còn có ý khác.

Quả nhiên, Triệu Tư Khâm tiếp tục nói: "Là ở Shadow*."

*Bản gốc là Bóng Đêm.

Shadow, một quán bar có tiếng, Thiệu Hiển trước kia đã nghe nói qua, hình như là một GayBar.

"Cái gì cơ?" Tiền Văn Kiệt nghe không rõ.

Trần Bách Châu bắt đầu tra xem Shadow là chỗ nào.

"Con nít con nôi, không cần hỏi nhiều." Triệu Tư Khâm biết Tiền Văn Kiệt đơn thuần nên không muốn cho cậu ta biết những việc này.

Thiệu Hiển cũng bắt đầu đuổi khách: "Khuya rồi, cậu về ngủ sớm đi, mai Tư Khâm đãi cơm đấy."

"Thật hả?" Tiền Văn Kiệt quả nhiên bị đồ ăn thu hút, "Ăn gì vậy?"

Triệu Tư Khâm có chút rã rời: "Mai rồi tính."

Chờ Văn Kiệt quay về xong, anh dựa vào ghế, thở dài một hơi nặng nề: "Cái cậu học sinh kia có khi là do phát hiện cậu ta đồng tính? Lúc mới nhận ra, tôi suýt nữa thì tưởng mình bị thần kinh, khó chịu chết đi được."

Anh cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, những việc này cứ đè mãi trong lòng không nói ra được, bức bối muốn chết.

Một bên là áp lực học tập, một bên dằn vặt vì phát hiện mình đồng tính, dù sao học tập còn có thể giải quyết, nhưng đồng tính thì người nhà sao có thể thấu hiểu và tha thứ được?

Cậu học sinh kia nhất thời luẩn quẩn mà nghĩ đến chuyện nhảy lầu cũng là có lý do đằng sau.

Thiệu Hiển nhớ đến kiếp trước, Triệu Tư Khâm và Đỗ Trạch cũng từng nếm trải mùi vị này rồi, không khỏi khuyên nhủ: "Cho nên bây giờ phải học cho tốt, sau này thành công rồi, không ai dám tùy ý chỉ trích đời sống cá nhân của cậu nữa."

"Cậu nói đúng." Triệu Tư Khâm nghiêm túc gật gật đầu, rồi lại hỏi một câu: "Nếu hai người các cậu thích một người không nên thích thì các cậu sẽ làm sao?"

Thiệu Hiển liếc anh một cái: "Thế nào là không nên thích?"

Triệu Tư Khâm đương nhiên không dám lấy việc mình thích Đỗ Trạch ra làm ví dụ, vì thế chớp chớp mắt, nghiêm túc đáp: "Ví dụ như, Trần Bách Châu thích Thiệu Hiển, Thiệu Hiển thích Tiền Văn Kiệt."

Thiệu Hiển: "..."

Trần Bách Châu: "..."

"Sao vậy? Hai cậu nhìn tôi làm gì?" Triệu Tư Khâm bị hai đôi mắt trừng liền bày ra vẻ mặt vô tội.

Thiệu Hiển cười lạnh một tiếng: "Sao không ví dụ như cậu thích Đỗ Trạch?"

Triệu Tư Khâm: "!!!". Mình bị lộ rồi sao?

Trần Bách Châu lạnh lùng nhìn anh: "Không đâu."

Hiển Hiển làm sao thích Tiền Văn Kiệt được?

"Không cái gì?" Triệu Tư Khâm bắt lấy cọng rơm cứu mạng, định lảng sang chuyện khác.

Trần Bách Châu nhìn về phía Thiệu Hiển, ánh mắt hai người chạm nhau, lặng yên vài giây.

Không thể phủ nhận, vừa rồi cậu nghe Triệu Tư Khâm nói câu kia, tim đã nhảy đến cổ họng rồi.

Thích Hiển Hiển sao? Đương nhiên là thích rồi! Sao có thể không thích được?

Hiển Hiển thích Tiền Văn Kiệt sao? Đương nhiên cũng thích!

Nhưng hai loại thích này, căn bản không giống nhau.

Cậu cũng từng giày vò bản thân giống như Triệu Tư Khâm, cái gì cũng không dám nói, không dám biểu hiện quá đà.

Chỉ vì có thể giữ lấy một vị trí nhỏ bên cạnh Thiệu Hiển thôi.

Nhưng, nếu Thiệu Hiển cũng như vậy thì sao?

Cậu thỉnh thoảng nhớ lại, năm đó Thiệu Hiển gọi tên của mình trong lúc mơ, có khi nào cậu ấy cũng thích mình.

Cơ mà cậu không dám hy vọng xa vời, cũng không dám hỏi.

Triệu Tư Khâm thấy cậu sững sờ, nhịn không được tò mò hỏi: "Rốt cuộc là không cái gì vậy?"

"Bọn tôi sẽ không yêu sớm."

Triệu Tư Khâm: "..."

Tình cảm mà khống chế được sao? Nói không yêu sớm thì sẽ không yêu sớm à?

Tư duy của bạn học Trần đúng là thú vị.

Ngày hôm sau, Triệu Tư Khâm cùng mọi người đi ăn một bữa thịnh soạn.

Tiền Văn Kiệt ăn rất vui vẻ, vừa ăn vừa tám chuyện: "Các cậu biết gì không? Nghe nói cái cậu tối hôm qua muốn chuyển trường đó."

Ầm ĩ đến như vậy, mặt mũi cũng mất hết, chuyển đi là đương nhiên rồi.

Thiệu Hiển gật gật đầu: "Ăn nhiều một chút."

Tiền Văn Kiệt lại ăn một lát, sau đó nhìn xung quanh một lần, thần thần bí bí nói: "Tôi còn nghe được một chuyện, nói ra hù chết các cậu. Tối qua biết xong tôi đã định nói cho các cậu rồi, mà nghĩ lại chắc không còn ai thức nên thôi."

"Chuyện gì?" Triệu Tư Khâm hỏi.

Tiền Văn Kiệt cúi thấp đầu, ép giọng càng thấp hơn, "Nghe nói cậu ta là gay đó."

Ba người dừng đũa, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.

"Sao vậy? Nghe không hiểu hả?" Tiền Văn Kiệt nhanh chóng phổ cập kiến thức "Gay chính là..."

"Cậu nghe ở đâu ra vậy? Sao cậu lại biết cái này?" Thiệu Hiển hoang mang hỏi.

Bút Màu tiếp xúc với những thứ này từ bao giờ?

"Cái gì", Tiền Văn Kiệt ngượng ngùng cười cười, "Không phải tôi vẫn hay tìm Hách Lộ hỏi bài sao? Bạn cùng phòng với cậu ấy đều biết hết. Cái vòng tròn này chính là các cậu ấy biết cái gì thì tôi biết cái đó."

Nói tới đây, cậu ta bỗng dưng áy náy nói: "Thật ra tôi vẫn luôn có chuyện giấu các cậu, tại vì sợ các cậu sẽ không vui."

Thiệu Hiển tự nhiên có dự cảm không lành.

Chỉ thấy Tiền Văn Kiệt móc di động ra, bấm vài cái rồi đặt trước mặt bọn họ.

Một cái topic vừa đen vừa to trong nháy mắt đập thẳng vào mặt Thiệu Hiển.

°*°

Ka: tui mải chơi game nên mới đăng giờ này thui °^°
Bình Luận (0)
Comment