Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Mà Cũng Yêu Đương Trong Sáng À?

Chương 15

Trước sự nghi ngờ và cảnh giác của hạm đội Hải Hồng, anh càng giỏi hơn ở khoản chờ đợi, đối với Hoắc Thừa Tinh mà nói, cách tốt nhất để hóa giải sự ngờ vực chính là khiến cảm giác áy náy của họ lấn át mọi hoài nghi, thân phận Omega lại càng khiến hiệu quả tăng lên gấp bội.

Từ nay về sau, bọn họ sẽ khó lòng có lập trường để tìm cớ gây khó dễ cho anh nữa.

Hệ thống không kìm được mà hỏi: 【Vậy ký chủ làm cách nào để làm giả những thông tin quan trọng ở hành tinh Kim Ly vậy?】

"Làm giả?" Hoắc Thừa Tinh bật cười: "Tôi đâu có làm giả, đồ giả thì sớm muộn cũng sẽ bị một ai đó vạch trần, chỉ có thật mới là vững như bàn thạch."

【Là thật sao? Ký chủ thực sự lớn lên ở Kim Ly sao?】

"Đúng vậy." Hoắc Thừa Tinh hồi tưởng: "Lục Huy vừa đưa tôi lên phi thuyền thì đã lên kế hoạch cho mọi chuyện rồi."

"Ông ta đưa một số đứa trẻ đến sinh sống ở khu hầm ngầm của hành tinh Kim Ly, võ quán chính là nơi huấn luyện bí mật của ông ta, nếu không thì cậu nghĩ, chiến tranh ở hành tinh Kim Ly là ngẫu nhiên xảy ra à?"

"Nếu không phải vì Lục Huy đồng thời cung cấp vũ khí cho cả hai chính quyền, thì họ đâu có chia rẽ vào đúng thời điểm ấy, mệnh lệnh để hạm đội Hải Hồng xuất quân, cũng là ông ta đích thân xin phê chuẩn."

Hệ thống: 【Tại sao ký chủ không chịu nói cho chỉ huy Tần biết tội ác của Lục Huy? Chỉ cần ký chủ chịu mở lời, ảnh nhất định sẽ không làm ngơ đâu.】

"Tôi biết điều đó chứ! Chính vì biết nên mới càng không thể để cậu ta biết!" Hoắc Thừa Tinh kiên quyết đáp: "Nếu Tần Thâm biết, cậu ta nhất định sẽ lập tức nghĩ đủ cách g**t ch*t Lục Huy, vậy thì mối thù này tôi còn báo được sao?"

【Ký chủ có thể hợp tác với anh ấy mà...】

"Cậu đứng về phía nào vậy? Mối thù của tôi, không ai được phép nhúng tay vào!"

【Cho dù ký chủ có lấy được cơ giáp, cũng sẽ có người ngăn cản. Lúc đó, ký chủ sẽ giết họ sao? Hơn nữa, tự ý giết nghị viên của Liên bang, cũng đồng thời vi phạm pháp luật của Liên bang.】

"Thì sao?" Hoắc Thừa Tinh nói: "Những quy tắc và điều lệ đó thì có liên quan gì đến tôi? Chỉ cần có thể tự tay g**t ch*t Lục Huy, những thứ còn lại, tôi chẳng quan tâm."

【Ký chủ không nên mang trên mình tội danh.】

"Câm miệng." Hoắc Thừa Tinh lườm vào khoảng không: "Ồn ào chết đi được."

"Nói với cậu làm gì." Anh chấm dứt cuộc trò chuyện với hệ thống.

Thứ gọi là hệ thống này vẫn luôn bám dính lấy anh, ngày thường lắm lời thì thôi đi, giờ còn muốn đem một kẻ toàn thân nhuốm máu như anh thả vào thùng thuốc tẩy trắng, đúng là buồn cười hết sức.

Hạm đội Hải Hồng đã ngừng điều tra anh, khi một phần tài liệu của anh được lưu trữ vào hồ sơ thẩm vấn, thái độ của người trong trại huấn luyện đối với anh cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, không còn xem anh như một kẻ đáng sợ nữa.

Dường như trước người đàn ông cao lớn ấy, đang hiện lên một bóng dáng đầy thương tích – một kẻ đáng thương, mệt mỏi, khiến người ta xót xa.

Nỗi sợ hãi bị quá khứ bi thảm của anh che lấp mất.

Khó trách một Omega lại trở nên đáng sợ như vậy, là vì bị số phận tàn nhẫn dồn ép mà thôi!

Trẻ em sinh ra trong Liên bang liên tinh, hai tuổi còn chưa phải đặt chân xuống đất, trước mười tuổi luôn có các beta chăm sóc chuyên biệt. Nếu phân hóa thành Omega, dù gia cảnh có nghèo đến mấy, cũng có thể đến hiệp hội bảo vệ Omega để xin tài nguyên hỗ trợ.

Còn ở những hành tinh ngoài Liên bang, tình cảnh của Omega càng thê thảm. Dù họ luôn tích cực tìm kiếm các nạn nhân, nhưng vẫn không tránh khỏi sai sót.

Một người sinh ra ở hành tinh hoang dã khắc nghiệt, lại trôi dạt tới hành tinh bạo lực như hành tinh Kim Ly.

Mười mấy tuổi đã phải đánh võ, bị bao nhiêu Alpha dòm ngó.

Ở Liên bang, một Alpha trưởng thành lạ mặt nhìn chằm chằm một Omega chưa thành niên quá mười lăm phút thì đã đủ cấu thành hành vi quấy rối t*nh d*c cần báo cảnh sát, huống chi cả đám Alpha thì phải vào tù gặm bánh rồi.

Thảo nào, thảo nào anh lại có sức mạnh kinh người, còn sở hữu kỹ năng cận chiến đỉnh cao, những buổi huấn luyện nghiêm khắc ngày đêm không ngơi nghỉ, từng lần đối đầu đều là giữa sống và chết, cường độ huấn luyện của một Alpha trưởng thành đè lên một Omega nhỏ tuổi, quả là sự dày vò cả thể xác lẫn tinh thần!

Anh không phát điên đã là kỳ tích, chỉ khi khoác lên lớp vỏ sắc nhọn kia, mới có thể tự bảo vệ khỏi tổn thương. Vì vậy anh mới trở nên khác biệt trong số những Omega.

Đám Alpha trong trại huấn luyện lúc này chẳng khác nào một bầy ong vo ve, vây quanh anh mà ríu rít quan tâm, gửi gắm tình cảm. Họ vỗ ngực bảo đảm chắc nịch với Hoắc Thừa Tinh: "Cậu cứ yên tâm, Liên bang sẽ bảo vệ cậu, sau này cậu sẽ không cần phải chịu khổ như thế nữa!"

Trong nhóm beta, mấy chuyên gia tâm lý suýt thì rơi lệ, đa số đều khéo léo bày tỏ: "Một người trải qua từng ấy con đường, hẳn là rất không dễ dàng. Giá như bên cạnh cậu sớm có ai đó, giá như phi thuyền của chúng tôi kịp thời phát hiện ra cậu, thì đã không phải chịu những đau đớn đó rồi. Ở đây cậu sẽ rất an toàn, không cần phải nơm nớp lo sợ nữa, hãy bước ra khỏi bóng tối quá khứ, sống một cuộc đời tốt đẹp hơn đi."

Sợ hãi sao?

Hoắc Thừa Tinh chỉ có thể tạm thời chịu đựng ánh mắt chứa đầy thương hại mà anh chán ghét. Đám ngu ngốc tự cho là đúng này, lại dám nghĩ rằng anh cần sự thương cảm từ những kẻ vô dụng ấy? Mười ba năm huấn luyện kia, mới là thứ anh không thể thiếu.

Đáng lý Hoắc Thừa Tinh nên nhân cơ hội này mà vả mặt một ai đó thêm lần nữa, thế nhưng Tần Thâm đã hai ngày liền không thấy bóng dáng, buổi tối, căn phòng của y cũng tối đèn.

"Cậu ta đi đâu rồi?" Hoắc Thừa Tinh tìm đến nữ bác sĩ beta – chỉ có cô mới có quyền nắm được hành tung của Tần Thâm.

"Cậu nhớ sếp rồi sao?" Beta dừng tay, mỉm cười hỏi anh.

"Không."

"Tôi hiểu mà." Beta nói: "Omega bị đánh dấu nhớ Alpha là chuyện rất bình thường, hormone của cơ thể con người vốn dĩ sẽ tác động như vậy đấy."

"Tôi không thể nói cậu biết sếp ở đâu, đây là chuyện quân sự. Nhưng tôi có thể gửi lời nhắn giúp cậu, có điều gì muốn nói với anh ấy không?"

"Không." Hoắc Thừa Tinh lập tức xoay người bỏ đi, mặc cho beta chân thành giữ lại, anh cũng không quay đầu.

Hoắc Thừa Tinh có thể chắc chắn, Tần Thâm hiện tại không còn ở trong Liên bang Cộng hòa nữa.

Đế giày chuột của beta có dính bùn vàng, vẫn còn rất mới.

Thẻ thông hành quá cảnh hành tinh Kim Ly yêu cầu phải lăn vết tay vàng đặc biệt, thời gian cô ta làm việc không dài, người dùng thẻ thông hành không phải là cô ta, vậy thì chỉ có thể là thượng cấp của cô — Tần Thâm.

Tần Thâm đã đến hành tinh Kim Ly.

Y đến đó, chẳng qua là vì vẫn canh cánh trong lòng, muốn tận mắt xác nhận quá khứ của anh?

Hoắc Thừa Tinh nhớ rằng, kiếp trước trong ngục giam, lúc Tần Thâm đến thăm anh, trên quân phục y cũng từng dính bùn vàng.

Một quá khứ không mấy vẻ vang bị kẻ đáng ghét nhìn thấy, lần đó, khi gặp lại Tần Thâm, anh chẳng vui vẻ gì cho cam.

Vị chỉ huy lạnh lùng ấy cũng có thể vì những ký ức tàn nhẫn mà than thở, nhưng những đứa trẻ như vậy thì quá nhiều, Lục Huy – kẻ đã phá hủy nhà của người khác – lại hóa thân thành đấng cứu thế, tìm ra những đứa trẻ còn sống sót, khiến chúng cam tâm tình nguyện trở thành công cụ của ông ta.

Tiền tài, quyền lực, bạn coi trọng điều gì, ông ta sẽ cho bạn điều đó. Mà thứ Lục Huy trao cho Hoắc Thừa Tinh, là một mối hận thù.

Khi anh nhìn thấy hành tinh quê nhà biến mất giữa vũ trụ, anh cũng nhìn thấy huy hiệu hạm đội Hải Hồng giữa biển lửa mù mịt. Khi ấy, trong tiềm thức của anh đã khắc sâu hình bóng của kẻ thù, Lục Huy chỉ cần dẫn dắt thêm một chút, anh đã trở thành lưỡi dao sắc bén nhất.

Hoắc Thừa Tinh từng chán ghét chính sự ngu muội của bản thân, bị kẻ thù sai khiến, đó là nỗi ô nhục lớn nhất đời anh, kiếp này, anh nhất định phải gột rửa sạch sẽ.

"Tôi từng đọc trong sách về Liên bang, tôi biết đó là một nơi rất tươi đẹp." Hoắc Thừa Tinh dùng tay xới rối tóc mình khi đến, để những sợi tóc xõa rủ che đi đôi gò má, làm cằm anh không còn sắc sảo như trước.

Anh cố ý đứng ở chỗ có chênh lệch độ cao, cúi thấp đầu, ánh mắt rơi xuống phía dưới, đôi mắt vốn lạnh lùng lúc này lại trở nên dịu dàng. Hoắc Thừa Tinh nói chuyện với giọng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết: "Cha tôi từng có một mơ ước lớn nhất, chính là được ngồi vào buồng lái cơ giáp giống như những quân nhân Liên bang, tiếc là ông đã mất từ rất sớm."

Đám Alpha nghe thấy những lời bộc bạch ấy của một Omega, nhìn ánh mắt u buồn của anh khi cúi đầu, tim ai nấy đều như bị bóp nghẹt.

"Tôi là đứa con duy nhất của ông ấy, giấc mơ ấy lẽ ra phải do tôi kế thừa, nên tôi mới muốn đứng ở đây, vậy mà đến giờ, ngay cả cái bóng của cơ giáp, tôi cũng chưa từng được thấy."

Hoắc Thừa Tinh từ từ ngẩng đầu, ánh mắt cố tình quét qua mắt của từng Alpha: "Các cậu thấy, đời này tôi có thể thực hiện được giấc mơ đó không?"

"Chắc chắn rồi!" Đám Alpha lập tức trả lời.

"Trước đây cậu chưa thấy, là vì phía Hải Hồng còn e dè. Bây giờ thì khác rồi, huấn luyện viên đã xin phê chuẩn giáo viên, vài hôm nữa cậu sẽ được làm quen với tài liệu hướng dẫn vận hành thôi."

Hoắc Thừa Tinh vẫn cúi đầu: "Còn phải mất bao lâu nữa? Trễ thêm chút nữa, tôi sắp có con luôn rồi."

"Con... có con?" Đám Alpha ngơ ngác.

Nhưng rất nhanh bọn họ liền phản ứng lại — đúng vậy, một Omega đến tuổi kết hôn thì rất nhanh sẽ được ghép đôi với Alpha, sau đó là sinh con!

Hoắc Thừa Tinh rõ ràng đã đến tuổi. Nếu anh kết hôn, tất yếu sẽ phải có con, rồi còn phải tĩnh dưỡng, chăm sóc đứa trẻ. Đừng nói đến việc lái cơ giáp, ngay cả trở lại đội quân Hải Hồng cũng là chuyện không tưởng!

Thấy Hoắc Thừa Tinh có vẻ hơi tổn thương, đám Alpha làm sao ngồi yên được, lập tức ồn ào lên: "Cho dù bây giờ chưa thể lái, nhưng xem trước thì có sao đâu! Chúng tôi còn có thể dạy cậu trước, truyền đạt kiến thức về cơ giáp cho cậu!"

"Chúng ta đi xem luôn đi!"

"Có chuyện gì thì chúng tôi – Alpha – gánh hết!"

"Đúng! Tính cả tôi vào nữa!"

Giang An Thuận lập tức xung phong: "Đúng lúc huấn luyện viên không có ở đây, mọi người đi luôn đi, tôi sẽ canh gác bên ngoài cho!"

"Đi thôi!"

Sau tiếng hô vang, cả bọn lập tức đập bàn đứng dậy. Trong sự vây quanh náo nhiệt của đám Alpha, bọn họ dùng quyền hạn mở cửa kho cơ giáp. Hàng đèn trên đầu lần lượt sáng lên, ánh sáng xanh nhạt của chiếc cuối cùng rọi đúng xuống đỉnh đầu Hoắc Thừa Tinh.

"Mau lên! Chỉ cần huấn luyện viên không phát hiện ra thì an toàn tuyệt đối!"

Thật ngu xuẩn.

Hoắc Thừa Tinh bước vào, phía sau lưng khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ cười lạnh lẽo.

Hệ thống lên tiếng: 【Mặc dù mấy Alpha này đều đầu óc đơn giản, nhưng tính cách cũng không tệ lắm. Ký chủ, quen biết vài người bạn chẳng phải là chuyện tốt sao?】

Tôi không có gu tệ như vậy.

Hoắc Thừa Tinh khẽ hừ một tiếng.

Anh bước vào trong, chiều cao của không gian được nâng lên vài thông số.

Đây là nơi trưng bày nhiều cơ giáp nhất của đội quân Hải Hồng.

Ba mươi cỗ máy thép khổng lồ được giam giữ bằng từ lực trên giá đỡ. Chúng cao gấp đôi người bình thường, trung tâm được khảm tinh thể hạt nhân làm năng lượng. Vẻ ngoài của cơ giáp Hải Hồng giống nhau, nhưng nội thất lại vô cùng phức tạp, đến cả Lục Huy cũng không có bản thiết kế.

"Đây là cơ giáp hạng nặng, sức mạnh đủ để bóp nát chiến hạm của kẻ địch!"

"Đây là dòng cơ giáp nhẹ, nhưng năng lượng b*n r* có giới hạn, chủ yếu dùng để đấu hệ thống điều khiển với địch."

"Cái này là cơ giáp Huyết Hồng, tính công kích mạnh mẽ nhất, cũng là loại khó điều khiển nhất, hỏa lực dồi dào, tốc độ vận hành cũng cực kỳ nhanh!"

Đám Alpha hào hứng giới thiệu với anh. Hoắc Thừa Tinh liếc mắt một vòng, chỉ khẽ lắc đầu: "Không giống những gì tôi tưởng tượng."

"Cũng chẳng có gì đặc biệt. Ở hành tinh Kim Ly tôi từng thấy những cái tương tự."

"Cái này mà còn chưa đủ hả?" Một Alpha kinh ngạc.

"Không đủ."

"Trong từ điển của Alpha không có từ 'không đủ'!" Alpha lớn tiếng: "Hành tinh Kim Ly sao có thể so được với chúng tôi! Đội quân Hải Hồng còn có át chủ bài, đến cả các hạm đội khác trong Liên bang cũng không sánh được!"

"Át chủ bài? Là gì?" Hoắc Thừa Tinh lập tức hỏi.

Alpha thấy anh hứng thú, liền tiếp tục: "Chính là cơ giáp sát thần của đội quân chúng tôi! Cho tới nay, chỉ có sếp của bọn tôi mới đủ tư cách điều khiển nó!"

"Chi bằng nhân cơ hội này, cùng xem thử một chút! Bình thường chúng tôi cũng không được thấy."

Alpha lập tức bước tới, mở cánh cửa ẩn sâu phía trong.

Tần Thâm không khóa cơ giáp đó lại, họ chỉ thiết lập quyền hạn xung quanh, đề phòng bị đánh cắp.

Thật ra thì, không ai nghĩ đến chuyện chiếm lấy nó.

Chiến thần rơi vào tay người khác chỉ là một đống sắt vụn.

Nhưng đây sẽ là vũ khí báo thù của Hoắc Thừa Tinh. Trên mặt anh không giấu nổi nụ cười.

Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt Hoắc Thừa Tinh lập tức dán chặt lên cỗ cơ giáp ấy.

Nó đứng sừng sững trong lớp vỏ bảo vệ trong suốt, lớp vỏ ngoài làm từ đá obsidian, nuốt trọn mọi nguồn sáng xung quanh. Tinh thể hạt nhân và cơ giáp hợp thành một thể, những tia sáng đỏ như máu chính là những đường "mạch máu" khắc trên bề mặt. Bộ đẩy tạo thành hình dạng xương sống, có mười hai cổng pháo. Pháo siêu tân được kích hoạt nhờ tinh thần lực – đúng theo nghĩa đen là nguồn năng lượng vô hạn.

"Thấy xịn xò không?"

"Chỉ có người mạnh mẽ như sếp tụi tôi mới có thể điều khiển loại cơ giáp này à."

Hoắc Thừa Tinh tỏ vẻ khinh thường.

Tần Thâm không phát huy hết tiềm lực của nó đâu.

Chỉ có anh mới làm được điều đó.

Cỗ cơ giáp này lẽ ra phải thuộc về anh.

Hệ thống: 【Ký chủ, làm ơn kiềm chế một chút.】

Không kiềm chế được.

Hoắc Thừa Tinh nhìn đến ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn lái cơ giáp đi ngay lập tức.

【Trộm cắp là hành vi sai trái.】

Đây gọi là vật về với chủ. Giống như...

Anh hùng và thanh kiếm của mình. Cỗ máy sát thần sinh ra là để thuộc về anh – anh là người chủ đích thực của nó.

Hệ thống không thể phản bác lại.

"Đừng lại gần!" Một Alpha bên cạnh nhận ra anh có ý định tiếp cận: "Trên đó có hệ thống quét, ai không có quyền hạn cao nhất sẽ bị bắn hạ đấy!"

Thứ mình muốn đã ở ngay trước mắt, Hoắc Thừa Tinh thật sự không nỡ rời đi.

Đó là hệ thống phòng vệ gì? Có thể phá hủy không? Dùng tinh thần lực cưỡng ép thì có cách nào vượt qua không?

Hệ thống cảnh báo: 【Ký chủ, xin dừng ngay ý nghĩ nguy hiểm. Nếu không, tôi sẽ áp dụng hình phạt tương ứng.】

Thấy Hoắc Thừa Tinh không hề dao động, giọng nói non nớt của hệ thống trở nên cấp thiết: 【Ký chủ, xin anh đừng nghĩ nữa, tôi không muốn trừng phạt anh!】

Hoắc Thừa Tinh trong lòng uất nghẹn — nhìn mà không ăn được, còn gì tức hơn?

Hệ thống an ủi: 【Ít nhất anh cũng đã tận mắt nhìn thấy nó. Sau này, chúng ta chắc chắn sẽ có cách tốt hơn!】

"Giờ hài lòng rồi chứ?" Alpha thấy anh tập trung chăm chú, đến độ thất thần, như bị mê hoặc.

Hoắc Thừa Tinh gật đầu qua loa, không mấy kiên nhẫn.

Thật ra chẳng hài lòng chút nào, nhưng bây giờ không tiện nói.

Mấy Alpha thì vui vẻ cười lớn, như thể vừa thắng trận nào đó. Nếu có công thì con công mái nhìn thấy còn tưởng con trống đang xòe đuôi, bị khí thế tự luyến của bọn họ dọa cho ngất xỉu.

Nhưng đúng lúc ấy, hệ thống trí tuệ nhân tạo trên đầu vang lên:

【Xác minh quyền hạn cấp cao, cửa kho sẽ khóa sau ba phút.】

【Bắt đầu đếm ngược...】

Hoắc Thừa Tinh nghe thấy tiếng bước chân vang lên như tiếng trống dồn.

"Xem đủ rồi chứ?" Giọng nói vang lên khiến bầu không khí sôi động trong kho cơ giáp lập tức tắt ngấm.

"Nếu rồi thì ra ngoài đi."

Hoắc Thừa Tinh quay đầu lại.

Chỉ thấy Tần Thâm tháo mũ quân trang bụi bặm trên đầu, thân hình thẳng tắp bước vào từ cửa lớn. Từ khoảnh khắc y đặt chân vào không gian này, ánh mắt sâu thẳm kia như nam châm, khóa chặt lấy Hoắc Thừa Tinh, chưa từng rời khỏi dù chỉ một lần.

Bình Luận (0)
Comment