Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Mà Cũng Yêu Đương Trong Sáng À?

Chương 64

Vị cay nồng của whisky quẩn quanh nơi đầu lưỡi, Theodore nghe thấy giọng Aesop vang lên: "Chỉ cần cậu theo tôi trở về Thánh Vực để thỉnh tội trước thần linh, thì giữa chúng ta sẽ không còn là chuyện sinh tử."

Theodore nhìn thấy ngọn lửa được kết tụ từ thánh quang rừng rực cháy quanh thân Aesop, thiêu đốt không khí đến méo mó, đôi mắt vàng kim ấy giống như hai mặt trời đang bị nung đỏ trong lò luyện.

Khóe môi của Theodore càng cong lên sâu hơn, mang theo một tia giễu cợt gần như thương hại.

Quả nhiên, đã qua hàng nghìn năm, người anh em của anh vẫn cứ mang cái giọng điệu cũ kỹ ấy, cố chấp đến mức giống như ánh sáng sớm vĩnh hằng nơi vườn Eden, không hề thay đổi. Anh thậm chí có thể đoán được điều Aesop sắp nói tiếp theo là gì.

Khuôn mặt Aesop căng cứng trong ngọn lửa vàng đang nhảy múa, như một bức tượng thần hoàn mỹ nhất, không có lấy một dao động dư thừa, chỉ có đôi mắt đang bừng cháy và thánh diễm cuồn cuộn bùng lên quanh thân y mới phơi bày cơn thịnh nộ đang gào thét trong lòng.

Giọng y vang lên như dòng nham thạch cuộn chảy dưới tầng băng, nghiêm khắc và lạnh lẽo giáng xuống Theodore: "Theodore, là quỷ dữ đã dụ dỗ cậu, bóp méo tâm trí cậu. Tôi sẽ sửa chữa tư tưởng của cậu, thay cậu giáng xuống thiên khải một lần nữa, gột rửa sự nhơ bẩn của nhân loại. Chỉ khi ấy, mới có thể nhận được sự khoan thứ của Thần."

Aesop thực sự đã thốt ra những lời đó, và Theodore bật cười lớn.

"Dĩ nhiên tôi có thể quay về, Aesop." Theodore nhanh chóng dừng tiếng cười, sâu trong đôi mắt đen bùng lên ngọn lửa còn sâu thẳm hơn cả địa ngục, từng từ từng chữ, rõ ràng đến rợn người: "Với điều kiện là, không có thiên khải. Và, tất cả phải thừa nhận rằng, cái gọi là 'tinh thần Theodore' mà các người ghê tởm, là đúng đắn."

Anh hơi ngẩng cằm, mang theo sự khiêu khích: "Đó là điều kiện duy nhất để giữa chúng ta có thể giảng hòa, nếu như anh vẫn còn tin rằng, có thể giảng hòa."

"Theodore, cậu đã bị lừa dối và nhơ nhuốc che mờ hoàn toàn." Aesop nói, mang theo chút thất vọng. Kèn lệnh phán xét xé rách bầu trời, lửa thần quanh y bùng lên dữ dội, từ ánh sáng thuần khiết hóa thành ngọn lửa vàng có thể thiêu hủy vạn vật, khiến kết cấu kim loại của quán bar phát ra tiếng r*n r*.

Điều đó có nghĩa là, bọn họ sẽ giao chiến.

Lại một lần nữa.

Nhưng lần này không phải một trận đại chiến quy mô lớn, mà là cuộc quyết đấu giữa hai cá thể, nghiêm trọng hơn, một trận chiến thực sự liên quan đến sự sống và cái chết.

Ly rượu đỏ trong tay Theodore bị hất tung, tàn tích của thứ chất lỏng màu đỏ sậm không hề rơi xuống đất, mà đột nhiên trướng nở, vặn vẹo, sôi sục giữa không trung, trong chớp mắt hóa thành dòng máu nhơ nhuốc sền sệt và tanh tưởi, như một sinh vật sống gào thét lao vào ngọn lửa thánh thiêu đốt mọi thứ đang ập đến.

"Ầm——!"

Dòng thác vàng và đỏ va chạm dữ dội.

Toàn bộ không gian như bị một bàn tay khổng lồ vô hình xé toạc và vặn xoắn.

Thánh hỏa thanh tẩy mọi vật, đi đến đâu, thép hóa hơi, đá tan chảy, thân xác phàm nhân bị ép ra ngoài chưa kịp kêu lên đã hóa thành tro bụi, còn những ác ma cấp thấp thì ngay khi chạm đến rìa ánh sáng đã bị xóa sổ hoàn toàn.

Còn dòng huyết ô uế do Theodore hất ra thì mang theo sức mạnh ăn mòn và nhiễm độc cực mạnh, như hàng tỉ côn trùng độc ngọ nguậy, điên cuồng cắn nuốt rìa thánh hỏa, phát ra tiếng xèo xèo khiến người ta ê răng, khói đen độc hại bốc lên, cố gắng làm ô uế ánh sáng thuần khiết ấy.

Đôi cánh ánh sáng giang rộng, thân ảnh Aesop hóa thành một tia chớp trắng rực xé toang không gian, ý chí phán quyết ngưng tụ thành lưỡi kiếm vô hình, mỗi cú vung đều mang theo tiếng rít xé luật tắc, rạch nên vết nứt đen kịt trong không gian địa ngục.

Còn Theodore lại giống như một bóng ma quỷ quyệt, lướt qua giữa tàn tích đổ nát của quán bar, dòng kim loại nóng chảy và vùng chân không bị thánh hỏa thiêu đốt.

Theodore đã không còn dựa vào thần thuật của thiên sứ từ lâu, anh xưng là quỷ, luôn nuôi dưỡng bản thân bằng d*c v*ng.

Anh điều động toàn bộ tội lỗi, d*c v*ng và tuyệt vọng ngưng tụ ngàn năm tại thành Valon, từ biển hiệu đèn neon vỡ vụn, dòng dung nham chảy tràn, đến những oán niệm còn sót lại từ những linh hồn bị xóa sổ, tất cả trở thành vũ khí của anh, hóa thành ác linh gào thét, gai độc, xiềng xích nguyền rủa, từ bốn phương tám hướng quấn chặt lấy Aesop.

Dư chấn của trận chiến đã san phẳng hoàn toàn hang ổ ma quỷ này, tạo ra một hố thiên thạch khổng lồ rực cháy bằng hai sắc lửa, vàng và đỏ. Bầu trời bị dòng năng lượng hỗn loạn khuấy đảo, xoáy thành một vòng xoáy đỏ tím như tận thế.

Một khoảnh khắc chớp nhoáng.

Theodore bị thánh hỏa sượt qua một cánh tay, lập tức cháy sém đen kịt, nhưng anh lấy đó làm cái giá để phá vỡ vòng phòng ngự của đôi cánh ánh sáng Aesop.

Đầu ngón tay anh, mang theo sự lạnh giá của địa ngục và thứ nhớp nháp ô uế, như lưỡi rắn độc l**m qua, chính xác chạm đến gốc cánh bên trái của Aesop!

"Xèo!"

Không phải tiếng lông vũ gãy, mà giống như âm thanh của sắt nung đỏ nhúng vào nước lạnh—một dòng máu vàng kim như ánh sáng lỏng bắn tung ra từ vết rách nhỏ ở gốc cánh Aesop, vài giọt trong đó văng lên mu bàn tay của Theodore, bàn tay đã cháy đen.

"Máu của thiên sứ..." Anh lên tiếng nhẹ nhàng, như đang nói đến một món cổ vật vô thưởng vô phạt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua viên tinh thể vàng đang lơ lửng,

"...thuần khiết đến thế, tuyệt đối đến thế... Chẳng phải rất giống lòng kiêu ngạo lớn nhất của Đấng Tạo Hóa hay sao?"

Đồng tử vàng kim của Aesop không gợn chút dao động, vết thương nhỏ trên cánh ánh sáng y như cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ, không để lại dấu vết.

Y lơ lửng trong hư vô, quanh thân ánh sáng ổn định và lạnh lẽo, giọng nói như quy tắc vĩnh hằng bất biến: "Theodore, cậu cũng là thiên sứ. Sự sa ngã của cậu, là vết nứt của trật tự."

"Trật tự à?" Theodore như nghe thấy một từ ngữ vô cùng cứng nhắc, khóe môi anh nhếch cao hơn, mang theo nụ cười thương hại đầy giễu cợt,

"Hãy nhìn những vết nứt trong Thánh Vực đi, Aesop. Hãy nhìn sự công bằng cứng nhắc, lạnh lẽo và không hề thay đổi của anh suốt vạn năm qua."

"Sai lầm lớn nhất của anh là cho đến tận hôm nay, vẫn cố chấp cho rằng có thể sửa chữa được tôi."

Giọng anh như rắn độc băng giá, trườn lên ý chí Aesop: "Anh cho rằng tôi bị dụ dỗ, cho rằng chỉ cần áp đặt trật tự của anh lên là có thể tái tạo tôi. Sự thương hại ấy, bắt nguồn từ quy tắc, cao cao tại thượng, lại chẳng bằng một con dã thú vùng vẫy trong bùn lầy chỉ để giành một miếng ăn. Chúng chí ít còn biết rằng, có những bản năng không thể xóa bỏ, có những con đường, một khi đã lệch hướng, thì không bao giờ có thể quay lại!"

Ý chí Aesop không hề tức giận, chỉ có sự phủ định tuyệt đối đối với kẻ dám báng bổ trật tự.

Ánh sáng phán quyết quanh thân y không còn là những lưỡi dao rải rác, mà trong nháy mắt co rút, ngưng tụ thành một điểm duy nhất. Điểm đó, giống như kỳ điểm của vũ trụ, mang theo năng lượng đưa mọi hỗn loạn, vô trật tự và gia tăng entropy trở về số không.

Không gian xung quanh điểm đó hoàn toàn vặn xoắn, sụp đổ, hình thành một lực lượng tuyệt đối nuốt trọn tất cả, hướng thẳng về phía Theodore. Y không nói gì thêm, mọi ý chí quy tắc đều dồn hết vào điểm ấy, mang theo mệnh lệnh tiêu diệt mọi bất hài hòa, không một tiếng động, đâm thẳng vào cốt lõi của Theodore!

Thế nhưng, ngay trong khoảnh khắc kỳ điểm đó gần chạm đến Theodore, biểu cảm thương hại lẫn giễu cợt trên khuôn mặt anh chợt tan biến, hóa thành một sự tập trung gần như... thuần túy.

Anh không né tránh. Ngay khoảnh khắc mũi giáo phán quyết sắp xuyên thủng ngực anh, toàn bộ vẻ điên cuồng và châm chọc đều biến mất, thay bằng sự điềm tĩnh kỳ dị.

Rồi, anh mỉm cười với Aesop, nụ cười thuần khiết đến rực rỡ, gần như chói mắt.

"Aesop, anh thật sự nên thay đổi rồi. Giờ đến lượt tôi nói với anh một câu..."

Giọng anh vang lên rõ ràng trong cơn cuồng phong của năng lượng: "Cảm ơn."

Dưới chân Theodore, ánh sáng chói lòa bùng phát. Nhưng ánh sáng này không bắt nguồn từ sự thánh thiện, mà là một loại ánh sáng vặn vẹo, mang ý vị trêu chọc, màu tím hồng.

Ánh sáng ấy lập tức liên kết với những ký hiệu phù văn nhỏ bé Theodore vừa vẽ trong hư không, điên cuồng hút lấy thánh hỏa hủy thiên diệt địa từ mũi giáo của Aesop.

Một pháp trận khổng lồ, phức tạp đến lóa mắt, màu tím hồng, lấy mu bàn tay dính máu thánh của Theodore làm trung tâm, tức khắc triển khai giữa hai người.

Văn lộ pháp trận vặn vẹo quỷ dị, tràn ngập khí tức trêu chọc và hỗn loạn, tại trung tâm thấp thoáng thấy một bóng ma nữ quỷ lè lưỡi, đó là dấu ấn của Lilith, cựu thiên sứ cánh trái dưới trướng Theodore.

Hai vị đại thiên sứ, một là nguồn thánh hỏa thuần khiết, một là hóa thân của d*c v*ng sâu thẳm, giờ đây, sức mạnh của họ lại bị pháp trận do thiên sứ trò đùa ấy để lại cưỡng ép dung hợp, kích phát, nâng cao lên đến cực điểm.

Ánh sáng pháp trận lập tức nuốt trọn mọi sắc màu và thanh âm xung quanh, không gian vang lên tiếng rạn vỡ như kính thủy tinh, bị cưỡng ép mở ra một khe nứt.

"Cậu đã làm gì?" Aesop chất vấn, cố gắng rút lại mũi giáo phán quyết, cắt đứt nguồn năng lượng, nhưng pháp trận như một con mãnh thú tham lam nhất, cắn chặt lấy sức mạnh của y, thậm chí còn kéo ngược y về phía nó.

Theodore đứng giữa trung tâm pháp trận, thân thể đã bắt đầu trở nên trong suốt và vặn vẹo, như bóng phản chiếu trong nước. Anh nhìn vẻ mặt trầm lặng của Aesop, vẫn mỉm cười rạng rỡ, nhưng giọng nói vang lên như vọng từ đầu bên kia của thời không: "Một trò chơi, Aesop." Anh nhẹ giọng nói, như đang mời một người bạn tham dự buổi tiệc trà.

"Anh đã được tôi mời rồi đấy."

Aesop cảm nhận được bản thân bị cưỡng ép giải cấu, tách rời, ý chí bị cuốn vào dòng hỗn loạn vượt khỏi nhận thức.

Y mất đi cảm giác về cơ thể, mất đi điểm neo thời gian, thậm chí ý chí trật tự tuyệt đối của y cũng bị xé rách, khuấy đảo, chỉ có thể bị lực lượng của pháp trận cuốn đi, rơi vào nơi sâu thẳm không thể biết.

Không rõ đã bao lâu trong mê loạn.

Cảm giác bị xé rách hỗn độn cùng những cảnh tượng vượt khỏi cảm quan bỗng nhiên tan biến, chỉ còn lại một sự tĩnh lặng thuần khiết, mang theo hơi thở của khởi sinh.

Ý chí của Aesop ngưng tụ trở lại, cảm quan hồi phục, y phát hiện mình đang nằm trên một mặt đất mềm mại, phát ra hơi ấm nhẹ nhàng, cảm giác như mây non nguyên sơ thuần khiết nhất.

Rồi, một cá thể bé nhỏ bước vào trường cảm nhận của y.

Đó là một hình dạng trẻ con của loài người, ngồi co mình bên cạnh y. Nó có mái tóc đỏ rực cuộn sóng như vầng mây cháy, dưới quầng sáng dịu nhẹ, tựa như chính nó là nguồn sáng. Nó đang cúi đầu, dùng những ngón tay non nớt, tò mò chạm vào một chiếc lông trắng tinh của Aesop rơi trên đám mây.

Dường như cảm nhận được sự tụ hội của ý chí Aesop, đứa bé ngẩng đầu lên.

Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng Aesop sinh ra một chấn động nhỏ đến mức gần như không thể nhận biết.

Đó là một đôi mắt.

Đôi đồng tử màu vàng nguyên khiết, không gợn chút tạp chất, chứa đựng sự tò mò của sinh mệnh mới đối với thế giới lạ lẫm, cùng với một loại thân mật tự nhiên, bắt nguồn từ bản thể.

Gương mặt nhỏ bé của cậu bé nở nụ cười thuần túy đến mức không có lấy một chút bóng tối, cậu vươn bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng chạm vào má Aesop, cất giọng non nớt nhưng rõ ràng, ngọt ngào gọi: "Anh ơi!"

Theodore mỉm cười, tà ác là bản tính của quỷ, nhưng anh lại nở một nụ cười với đôi mắt thuộc về thiên sứ.

Bình Luận (0)
Comment