Cơn ác mộng của Aesop khởi đầu từ địa ngục.
Khi y lần đầu tiên bước vào vùng đất lưu huỳnh bốc cháy ấy, tận mắt chứng kiến Theodore, vị Seraph từng kề vai sát cánh với y dưới ánh thánh quang, giờ đây lại ôm lấy bóng tối, thì có một điều gì đó đã âm thầm sinh sôi nơi sâu thẳm linh hồn bất diệt của y.
Đó cũng chính là thủ đoạn của ma quỷ.
Từ đó, một cơn ác mộng như hình với bóng đeo bám y, y mơ thấy mình và Theodore g*** h**n.
Mỗi lần tỉnh lại, y đều nhớ rất rõ cảm giác ấy, chân thực như lửa thiêu da thịt.
Đó là điều cấm kỵ tuyệt đối.
Aesop chôn giấu những cơn sóng ngầm cuộn trào ấy sau chiếc mặt nạ băng giá. Trên gương mặt y vẫn là nét lạnh lùng vĩnh cửu thuộc về Tổng Đại Thiên Sứ, như thể cơn ác mộng khắc vào tận xương kia chưa từng tồn tại.
Chỉ trong những góc khuất không người dõi theo, nơi đáy mắt y mới thoáng lướt qua một tia mỏi mệt và hoang mang không ai thấu hiểu.
Họ sắp lên đường, câu chuyện của con người là Sicily và Noah vẫn đang tiếp diễn.
Đối với đôi uyên ương chạy trốn ấy, đây là một chuyến hành trình xuyên quốc lộ, tràn ngập nhạc rock, bia rẻ tiền và adrenaline tuôn trào.
Sicily nắm tay lái, Noah lười biếng nằm vùi trên ghế phụ, dàn loa phía đầu xe gào rú giai điệu cuồng loạn đến chói tai.
Họ hoặc là lao băng băng trong chiếc lồng thép đang chạy, hoặc tạm dừng chân trong một nhà nghỉ ven đường nào đó, dùng thẻ tín dụng đánh cắp để thuê phòng.
Khói thuốc lá rẻ tiền lượn lờ trong không khí, lon bia lăn lóc dưới chân, còn ghế sau chật hẹp của xe thì trở thành nơi duy nhất để họ trút bỏ nỗi sợ hãi và khao khát, chứng minh rằng cả hai vẫn còn tồn tại.
Ở đó, họ l*m t*nh, đó là cách duy nhất để sưởi ấm cho nhau và khẳng định đối phương vẫn còn sống giữa hành trình trốn chạy không hồi kết.
"What?"
Trong đầu Aesop chứa đầy ký ức thuộc về người đàn ông này. Khi y phát hiện hai người đàn ông kia từng cuốn lấy nhau, liền giật mình quay đầu, nhìn sang Theodore đang dựa lưng vào bức tường cũ kỹ của nhà nghỉ.
Khóe môi Theodore treo một nụ cười mang theo chút đùa cợt: "Dù tôi biết thiên sứ vốn chậm chạp trong chuyện tình cảm, nhưng tới mức này rồi mà anh vẫn chưa nhận ra sao?"
"Vì sao Sicily lại luôn ở bên cạnh Noah, thà từ bỏ tương lai trong tầm tay, thậm chí đánh cược cả tính mạng? Anh cho rằng chỉ vì chút cảm tình thời còn ở viện phúc lợi thôi à?"
"Đó không phải lý do vượt giới hạn." Giọng Aesop như kim loại ngâm trong băng, cứng nhắc phản bác. "Bảo vệ và hy sinh, giữa các thiên sứ cũng là như vậy."
"Ồ? Ví dụ như anh đối với tôi sao?"
Theodore bất ngờ bật cười lớn, tiếng cười vang vọng trong hành lang trống vắng.
"Tôi hiểu, tôi hiểu mà..."
Anh lặp lại, tiếng cười dần lắng xuống.
Lông mày Aesop cau chặt lại, kéo thành một tầng mây u ám nặng nề.
Nhà nghỉ ven đường đã trở thành trạm dừng chân trong cuộc trốn chạy của họ.
Mỗi lần dùng danh tính giả để đăng ký phòng, nhân viên lễ tân luôn phát ra cùng một lời thoại đã quá quen thuộc, giả vờ bao dung: "Ồ, chúng tôi phải nói trước một câu: chúng tôi chấp nhận mọi chủng tộc, tôn giáo, màu da và xu hướng tính dục... chúc vui vẻ."
Sau đó, với ánh mắt hoặc là thấu hiểu hoặc là hiếu kỳ, họ sẽ đưa chìa khóa cho cặp đôi "bạn đồng hành" có khí chất trái ngược nhưng luôn dính chặt lấy nhau kia.
Theodore luôn là người đi trước, sau khi nhận chìa khóa sẽ quay lại vẫy tay với Aesop, ánh mắt trêu chọc, kéo dài giọng: "Đi thôi, cưng à."
Cách xưng hô thân mật đó giống như một loại độc dược, mỗi lần đều khiến thần kinh Aesop khẽ run lên.
Sự phản kháng của Aesop đầy cứng nhắc, thậm chí còn mang theo một tia bối rối khó nhận ra, lại càng khiến những phỏng đoán của lễ tân thêm chắc chắn.
Thế là, họ luôn được "tốt bụng" sắp xếp vào căn phòng chết tiệt có một chiếc giường đôi.
Aesop bắt đầu từ chối chiếc giường tượng trưng cho sự thân mật và cám dỗ ấy.
Y sẽ chọn chiếc ghế sofa hẹp và lạnh lẽo, nằm quay lưng lại với nơi trung tâm căn phòng, vùng cấm mềm mại ấy.
Thế nhưng, khoảng cách về thể xác chẳng hề đem lại bình yên trong tâm hồn.
Ngược lại, cơn ác mộng lại tìm đến thường xuyên hơn, rõ ràng hơn.
Trong mơ, hơi thở của Theodore, cảm giác chạm vào da, thậm chí là cái ngứa nhẹ khi cánh lông vũ lướt qua, đều chân thật đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Trong mơ, Theodore lộ ra sáu cánh trắng tuyệt mỹ của mình.
Thế nên đó là mộng ảo, một điều giả dối khiến Đại Thiên Sứ phải phẫn nộ.
Khi Aesop tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đã thấm đẫm chiếc áo choàng trắng tượng trưng cho sự thuần khiết.
Cổ tay y như vẫn còn vương lại cảm giác nóng rát từ cái siết chặt trong giấc mộng.
Cuộc sống trên đường của Sicily và Noah hoàn toàn không phải một cuộc phiêu lưu lãng mạn.
Bóng đen của FBI bám theo sát nút, từ tiểu bang này đến tiểu bang khác, mệt mỏi hằn rõ nơi đáy mắt, nỗi sợ hãi như hình với bóng.
Một lần nọ, họ gặp một bà chủ nhà trọ tốt bụng, bà không chỉ chu đáo chuẩn bị bữa tối thơm ngon và nước nóng, mà còn có lòng hiếu khách thật sự. Thế nhưng, một đặc vụ FBI tham lam gần đó đã để mắt tới bà, âm mưu tống tiền.
Sicily và Noah ra tay dạy cho tên khốn ấy một bài học, nhưng hành động đó cũng khiến hành tung của họ bị bại lộ.
Cuộc truy đuổi ập đến dữ dội và chí mạng.
Cuối cùng, họ bị dồn đến tầng thượng của một tòa nhà bỏ hoang ở rìa thành phố, không còn đường lui.
Tòa nhà hóa chất bỏ hoang như một ngôi mộ thép khổng lồ phủ đầy rỉ sét, sừng sững giữa vùng đất hoang.
Gió rít qua những khung cửa sổ trống rỗng và các đường ống gãy đứt, phát ra tiếng hú thê lương. Tiếng bước chân hỗn loạn và còi báo động chói tai vang lên tứ phía, những luồng sáng từ đèn pin như hàng trăm lưỡi kiếm, điên cuồng quét qua không gian tăm tối. Từ loa phóng thanh vọng đến giọng nói lạnh lùng, như tối hậu thư cuối cùng.
Họ bị dồn đến mép tầng thượng. Gió đêm lạnh như dao cắt rít qua mặt. Dưới chân họ là độ cao chóng mặt và hàng trăm đèn cảnh sát nhấp nháy, như một biển đỏ lạnh lẽo sẵn sàng nuốt chửng tất cả.
Lối thoát đã tuyệt.
Sicily đứng dựa lưng vào lan can bê tông lạnh buốt, che chở Noah sau lưng, tay cầm súng nhắm vào lối lên duy nhất của cầu thang. Trong mắt anh là sự điên cuồng và tuyệt vọng của một con thú cùng đường.
Mồ hôi thấm đẫm tóc mai, những ngón tay siết chặt khẩu súng đến trắng bệch khớp xương. Anh gầm lên, khàn đặc: "Theo sát anh! Chúng ta xông ra ngoài! Anh sẽ đưa em rời khỏi đây!"
Một bàn tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng nhưng mang theo lực không thể kháng cự, đặt lên cổ tay đang cầm súng của anh. Cơ thể Sicily lập tức khựng lại.
Noah bước ra từ sau lưng anh. Cậu đứng nơi đầu gió ở mép tầng thượng. Mái tóc đỏ rực tung bay dữ dội trong cơn cuồng phong, như ngọn lửa bùng cháy lần cuối. Trên gương mặt cậu không còn nỗi sợ hãi hay dữ dằn, chỉ còn lại sự tĩnh lặng trong suốt và vẻ thanh thản như được giải thoát. Đôi mắt xanh băng soi chiếu khuôn mặt Sicily đang đớn đau đến tận cùng.
"Sicily." Giọng Noah rất khẽ, nhưng xuyên qua được tiếng gió rít và còi hú, vang lên rõ ràng, "Nhìn em đi." Cậu đưa tay ra, đầu ngón tay lạnh chạm vào má Sicily nóng bỏng vì xúc động, động tác ấy mang theo sự lưu luyến vô hạn và lời vĩnh biệt cuối cùng. "Còn nhớ không? Ngày rời khỏi trại trẻ mồ côi... anh từng hứa với em điều gì?"
Trái tim Sicily như bị một bàn tay lạnh lẽo bóp nghẹt.
Khóe môi Noah cong lên một nụ cười thật mờ nhạt, thật dịu dàng, vẫn là nụ cười năm đó, nhưng lần này mang theo sức nặng của một trái tim tan vỡ: "Anh nói, anh sẽ thực hiện một điều ước của em." Giọng cậu nghẹn lại, rồi lập tức trở nên rõ ràng và kiên định đến lạ lùng, "Bây giờ, giết em đi. Tiếp tục sống theo cách của anh đi, Sicily. Thực hiện lời hứa của anh. Lần cuối cùng."
Đôi mắt nâu xám của cậu nhìn thẳng vào thế giới đang sụp đổ trong mắt Sicily, từng chữ một, như bản án cuối cùng: "Nổ súng đi."
"Không—!!!" Tiếng gào của Sicily như tiếng thú hoang hấp hối, xé rách màn đêm. Máu toàn thân anh dồn l*n đ*nh đầu, rồi lập tức đóng băng thành băng giá.
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng khổng lồ như cơn sóng thần nhấn chìm anh. Anh điên cuồng lắc đầu, bàn tay cầm súng run rẩy dữ dội, họng súng lắc lư vô vọng trong không trung.
"Mau lên!" Giọng Noah đột nhiên sắc lạnh, như mệnh lệnh, trong mắt cậu là lời thúc giục và van xin sau cùng, "Đừng để em rơi vào tay bọn họ! Đừng để em... quay lại địa ngục đó nữa! Làm ơn, Sicily! Em thà chết ở đây, chết dưới tay anh!" Lệ cuối cùng cũng vượt qua được vẻ bình thản giả vờ, rơi xuống, nhanh chóng lạnh buốt trong gió đêm.
Ngay khoảnh khắc đó, như thể một sức mạnh đến từ thời không khác đang kéo giật.
Trước mắt Aesop, hình bóng của Theodore kỳ dị trùng khớp với Noah ở mép tầng thượng. Đôi mắt đen của Theodore nhìn y chăm chú, mang theo sự yên tĩnh và chia ly tương tự, khóe môi thấp thoáng nụ cười quen thuộc đến đau lòng: "Nổ súng đi, Aesop, kết thúc mọi chuyện."
Dưới ánh nhìn gần như là mệnh lệnh của Noah và lời thúc ép từ lời hứa đã bị bụi phủ, bàn tay Sicily run rẩy, cuối cùng siết cò.
Thế giới của Sicily ngay lập tức trở nên câm lặng, chỉ còn lại đôi mắt trong trẻo, quyết tuyệt của Noah, và dáng vẻ nơi cửa trại trẻ năm xưa—biểu cảm bị nuốt chửng bởi nỗi đau đớn và tuyệt vọng cùng cực, thứ tình cảm ăn sâu vào tận xương tủy ấy như nham thạch trào lên phá tan mọi lý trí còn sót lại.
Anh đã thấy ánh thúc giục và niềm tin cuối cùng trong mắt Noah.
Trong câu chuyện của Sicily, cái kết là hai tiếng súng gần như trùng khớp vang rền cả màn đêm.
Viên đạn đầu tiên mang theo sự chuẩn xác vô song và linh hồn vỡ vụn của Sicily, dịu dàng nhưng chí mạng hôn lên trái tim của Noah.
Cơ thể chàng trai tóc đỏ đổ ngược về sau vì lực xung kích khủng khiếp, trong khoảnh khắc ánh nhìn mất đi tiêu cự, lại phản chiếu một tia sáng mãn nguyện và được giải thoát kỳ lạ.
Cậu như chiếc lông vũ cháy rụi, rơi xuống.
Khi "kịch bản" bị cưỡng ép này tái diễn giữa Aesop và Theodore, khi một thế lực vô hình buộc Aesop phải rút khẩu súng đeo sau lưng, nhắm vào Theodore đang đứng bên rìa tầng thượng—
Trong mắt Aesop bùng lên một nỗi đau và phản kháng chưa từng có.
Y không phải Sicily! Theodore cũng không phải Noah!
Ngay khoảnh khắc ý chí sắp bị vận mệnh nghiền nát, Aesop thực hiện một hành động kinh thiên động địa—y đột ngột dồn lực, dùng sức mạnh vượt khỏi phàm trần, bẻ gãy xương cổ tay đang cầm súng của chính mình. Hào quang thiên sứ bùng phát sau lưng, cơn đau dữ dội như dòng điện xé khắp cơ thể, cây thương ánh sáng rơi khỏi tay, phát ra tiếng "cạch" trầm đục.
Y dùng cách của chính mình, mạnh mẽ cắt đứt bi kịch đã được sắp đặt.
"Tôi không phải Sicily." Giọng Aesop khản đặc vì đau đớn nhưng rõ ràng đến rợn người, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán tái nhợt.
Sicily đã không thể kéo Noah khỏi địa ngục, anh ta ngu ngốc, bất lực, vì vậy họ là một bi kịch đã định sẵn.
"Thì đã sao?" Theodore đứng bên rìa tầng thượng, nụ cười trên môi anh mang theo sự giải thoát gần như tàn nhẫn, "Chúng ta đối mặt với cùng một cục diện, Aesop. Đại thiên sứ giết thiên sứ sa ngã, thiên kinh địa nghĩa. Đó mới là cái 'kết đúng'."
"Không." Giọng Aesop vẫn cứng đầu: "Tôi không cho phép."
"Tại sao lại không?" Theodore tiến lên nửa bước, một chân đã lơ lửng giữa không trung. Anh quay đầu lại, trong mắt là bóng tối sâu không thấy đáy, cùng một tia thương xót mờ nhạt đến khó nhận ra. "Tại sao anh lại mềm lòng? Aesop, chẳng lẽ anh vẫn chưa hiểu sao?" Giọng anh bỗng vang lên, đầy chất vấn như xé thấu linh hồn: "Anh đối với tôi, chẳng lẽ chỉ là sự bảo hộ công chính từ thiên sứ dành cho thiên sứ? Tình yêu, Aesop, tình yêu cũng là một loại d*c v*ng đấy!"
Ánh mắt của Theodore quét qua gương mặt Aesop, giọng anh trầm xuống, mang theo sự nặng nề như một lời tiên đoán: "Đây là một kết cục tồi tệ... đối với tất cả chúng ta. Nhưng tôi sẽ chạy về phía tự do mà tôi khao khát, cho dù tận cùng của nó là sự hư vô tuyệt đối. Có lẽ..." Anh ngừng lại một nhịp, ánh nhìn rơi xuống ánh đèn dưới thành phố, lấp lánh như vực sâu vô tận, "anh cần phải học cách chấp nhận, một ngày nào đó, cái chết của tôi. Nó sẽ đến, dù có hay không phải do chính tay tôi thực hiện. Đó là cái giá của sự sa ngã, cũng là tự do do tôi lựa chọn."
"KHÔÔÔÔÔÔÔÔNG——!!" Tiếng gào xé ruột của Aesop vang vọng giữa tầng không, y lảo đảo lao về phía trước, cánh tay gãy nát vẫn cố vươn ra.
Nhưng đã quá muộn.
Theodore quay đầu lại, để lộ một nụ cười phức tạp pha lẫn giữa giải thoát và khiêu khích, rồi thân thể anh ngửa ra sau, như một cánh diều đen đã đứt dây, tuyệt đối dứt khoát lao xuống vùng "dải ngân hà giả tạo" được thắp lên bởi muôn ngàn ánh đèn thành phố loài người.
Gió cuộn tràn qua mũi và miệng Aesop khi y lao tới mép sân thượng, bàn tay vươn ra chỉ kịp chụp vào khoảng không vô hình.
Bên dưới, âm thanh huyên náo của thành phố truyền đến một cách mơ hồ và xa xăm.
Aesop đứng chết lặng ở rìa mái nhà, cơn đau nơi cổ tay gãy dường như tan biến vào lúc này, chỉ còn lại sự trống rỗng bị vét cạn đến tận xương tủy — một cơn tê dại lạnh giá.
Sicily đã mất Noah.
Aesop — đã mất Theodore.
Một lần nữa.