Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Mà Cũng Yêu Đương Trong Sáng À?

Chương 74

Theodore tận hưởng buổi sáng.

Cửa sổ trong phòng ngủ của anh đã được xử lý đặc biệt, có thể lọc bớt sự u ám vĩnh hằng nơi bầu trời địa ngục, chỉ để lại những tia sáng tương đối dịu nhẹ.

Khi tia sáng đầu tiên không quá chói lóa xuyên qua khung cửa, in bóng dài và rõ nét lên mặt sàn, luôn mang đến cho anh một cảm giác tĩnh lặng kỳ lạ, như thể bắt được một khoảnh khắc chuyển động giữa sự huyên náo vĩnh hằng.

Lúc này, anh đang nheo mắt, lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi ánh sáng xám bạc quen thuộc ấy bò lên song cửa.

Thế nhưng, tia sáng xám bạc mà anh mong đợi lại không đến như thường lệ.

Một luồng ánh sáng còn chói lóa, còn thuần khiết hơn cả bình minh mang theo khí tức thần thánh tối cao bất ngờ giáng xuống, không hề báo trước. Nó như một thanh thánh kiếm rực cháy, trong khoảnh khắc chém rách bóng tối trong tẩm điện, bao phủ tất cả trong một thứ hào quang bạch kim gần như chói mắt. Ánh sáng ấy mãnh liệt đến mức, quen thuộc đến mức khiến Theodore theo phản xạ đưa tay lên che chắn.

Nguồn sáng hội tụ nơi khung cửa.

Sáu cánh khổng lồ từ từ thu lại, bóng dáng Aesop hiện ra từ trong luồng sáng, như một vị thần giáng trần. Đôi mắt vàng kim của y dưới ánh sáng càng trở nên sâu thẳm, không còn vẻ chết lặng như khi sa vào bùn lầy, mà là sự điềm tĩnh đã khôi phục từ quá khứ, chỉ là dưới vẻ điềm tĩnh ấy, như đã lắng đọng thêm điều gì đó không thể diễn tả bằng lời.

Theodore buông tay xuống, thích nghi với luồng sáng bất ngờ.

Anh nhìn vị đại thiên sứ thuở trước, lúc này ánh sáng thần thánh quanh y vẫn chưa tan hết, trên khuôn mặt không có lấy một tia kinh ngạc. Anh uể oải thở ra một hơi.

"Xem ra, anh đã khôi phục rồi." Ánh mắt anh lướt qua thứ ánh sáng chưa hoàn toàn tiêu tán kia, giọng điệu bình thản.

"Đã khôi phục từ trước đó khá lâu rồi." Aesop thẳng thắn, giọng y trầm ổn, ánh sáng quanh đôi cánh hoàn toàn thu lại, chỉ còn lại một thân hình mặc trang phục đơn giản bước vào phòng.

"Ồ?" Đáy mắt Theodore thoáng hiện lên vẻ hứng thú, anh nghiêng đầu nhẹ, "Vậy tức là... kế hoạch ẩn mình của anh sắp tuyên bố kết thúc rồi sao?"

Aesop tiến lên vài bước, rút ngắn khoảng cách với Theodore.

"Không phải để tranh đấu, Theodore." Aesop dừng lại một chút, như đang cân nhắc từ ngữ, cuối cùng mang theo một chút ý xin phép hiếm thấy, "Chỉ là... mong em có thể tạm thời tha thứ cho tôi một thời gian."

"Tha thứ?"

"Chẳng phải... sắp đến Giáng Sinh rồi sao?" Ánh mắt Aesop hướng ra ngoài cửa sổ, dưới bầu trời xám xịt, tuyết đã bắt đầu rơi.

Theodore bật cười. Anh trầm mặc một lúc, cuối cùng không nói gì.

Anh chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng sớm thực sự, xám bạc, cuối cùng cũng khó khăn bò l*n đ*nh tháp thấp nhất của tòa lâu đài.

Anh không phản bác, không đuổi y đi, cũng không truy hỏi lý do Aesop ở lại địa ngục, như một sự chấp thuận không lời.

Aesop vẫn lặng lẽ dõi theo anh.

Theodore chống đầu bằng một tay, khi ánh sáng rọi lên cơ thể, những đường nét sâu hút và quyến rũ của anh hiện lên dưới ánh sáng yếu ớt. Nụ cười trên gương mặt anh lười biếng mà khó lường giống như một chiếc chìa khóa, trong khoảnh khắc mở ra chiếc hộp ký ức bị phong kín trong lòng Aesop.

Dưới tầng mây trắng xốp, một thân ảnh nhỏ bé lấp lánh ánh sáng đang len lén trốn ở đó. Trong lòng cậu ôm chặt một chiếc tù và lớn hơn cả thân mình, phát ra ánh sáng vàng nhạt dịu dàng, đó là thánh vật thiên sứ Gabriel dùng để tuyên cáo thần dụ.

Đôi mắt vàng kim của cậu bé Theodore ngập tràn hưng phấn thuần khiết và vẻ tinh nghịch khi làm được trò quậy phá. Những ngón tay nhỏ xíu tò mò chạm vào hoa văn phức tạp trên tù và.

Khi ấy, Aesop đã tìm được cậu. Không có giận dữ sấm sét, không có quát mắng nghiêm khắc. Y chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài tầng mây, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ấy chìm đắm trong niềm vui của bảo vật.

Y đã cho cậu chút thời gian, cho phép sự vượt giới ngắn ngủi và hạnh phúc đó.

Cuối cùng, chiếc tù và được trả lại nguyên vẹn, còn cậu bé Theodore thì hài lòng thỏa mãn, trên mặt là nụ cười tinh nghịch và rạng rỡ, giống hệt nụ cười nơi khóe môi người đàn ông bên cửa sổ hiện tại, xuyên qua năm tháng dài đằng đẵng, trùng điệp hiện về trong lòng Aesop.

Một tia ấm áp rất mờ nhạt, len lỏi nảy nở trong tầng sâu lạnh giá của thần tính nơi y.

Sau lưng y, sáu cánh ánh sáng tượng trưng cho quyền năng và sức mạnh tối cao lại một lần nữa hiện lên, nhưng lần này, không phải để chiến đấu hay uy h**p, mà là ánh sáng bạch kim chảy trôi dịu dàng, rồi tan ra như làn sương mỏng trong ánh ban mai.

Aesop đứng đó lặng lẽ, thu hết thảy mọi uy nghi và dị tượng thuộc về thiên sứ, trông chẳng khác nào một thiếu niên loài người có thân hình cao gầy và khí chất lạnh lùng.

Trong nghi lễ cổ xưa bất thành văn giữa các thiên sứ, tự thu cánh trước một thiên sứ khác, là dáng vẻ khiêm nhường và phục tùng cao nhất.

Chỉ là, mối quan hệ giữa họ phức tạp hơn nhiều như dây leo quấn vào nhau, đan xen giữa ân tình nuôi dưỡng và khát vọng bị cấm kỵ, giờ đây, một cách mong manh mà vi diệu, cùng nhau tồn tại.

Ngón tay Aesop bất giác chạm lên chiếc vòng cổ lạnh băng nơi cổ, thứ đang chảy những đường vân đỏ sẫm.

Y không định tháo nó xuống.

Đối với loài người, đó là biểu tượng của gông cùm và áp bức, là dấu ấn của nhục nhã.

Nhưng Aesop không nghĩ vậy. Ma lực bản nguyên của Theodore vẫn còn lưu lại nơi chiếc vòng, đã từng trong lúc y kiệt sức mất sạch sức mạnh, bảo vệ linh hồn y không bị ô uế nơi địa ngục ăn mòn. Giờ đây, y không cần sự bảo hộ đó nữa, nhưng món quà ấy... y sẽ không bao giờ vứt bỏ.

Thiên sứ thích quà tặng.

Lễ Giáng Sinh, ngày tượng trưng cho cứu rỗi và hy vọng nơi nhân gian, từng là dịp thiên sứ trao nhau những lời nhắn gửi.

Tiểu thiên sứ sẽ dâng cho đại thiên sứ nuôi dưỡng mình mảnh vụn của bình minh được nâng niu, hoặc khắc giai điệu tán dương lên lá pha lê. Đại thiên sứ sẽ hồi đáp bằng vương miện đan từ ánh sao, hoặc lời chúc phúc bảo vệ.

Những vật nhỏ bé đó, chứa đựng cảm xúc thuần túy, là ký ức quý báu nhất trong dòng thời gian dài dằng dặc của thiên sứ.

Họ chưa từng, và sẽ không bao giờ vứt bỏ món quà nào xuất phát từ tấm lòng.

Vòng cổ Theodore ban cho, mặc cho nguyên nhân ban đầu là gì, giờ đây trong mắt Aesop, cũng là quà tặng.

Khi Aesop bước theo sau Theodore, rời khỏi tẩm điện, đi vào đại sảnh và hành lang của địa ngục, nơi y đi qua, không khí lập tức đông cứng lại.

Những ác ma từng mang ánh nhìn chế giễu, lúc này chỉ còn nỗi sợ hãi ăn sâu vào tận xương tủy.

Aesop thậm chí không cần cố ý phóng thích khí tức, chỉ cần thần lực thu liễm nơi y cũng đủ khiến những ác ma hung hãn nhất câm nín, lặng lẽ lùi về bóng tối, cúi đầu hành lễ.

Người phản ứng kịch liệt nhất là Yuri. Từ xa, cậu ta trông thấy Aesop, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo lập tức tái nhợt, thân thể run rẩy như con thú nhỏ hoảng loạn. Cậu ta theo phản xạ nhìn về phía Theodore, trong mắt xanh băng đầy khẩn cầu, môi mấp máy nhưng không dám phát ra âm thanh nào.

Ánh mắt Theodore lướt qua gương mặt sợ hãi của Yuri, không dừng lại, cũng không an ủi. Anh chỉ thản nhiên phất tay với những thân ảnh đang run rẩy trong đại sảnh, giọng nói không lớn, nhưng mang theo quyền uy không thể nghi ngờ: "Tất cả lui xuống."

Tựa như được đại xá, đám ác ma như gặp đặc xá, nhanh chóng biến mất vào các góc tối, cả Yuri cũng không ngoại lệ.

Sự ồn ào tan biến, chỉ còn đại điện trống vắng.

Theodore đi đến ngai vàng làm từ hắc diệu thạch và pha lê đỏ thẫm, ngồi xuống một cách tùy ý. Aesop thì dừng lại cách đó vài bước, tựa như người canh gác trầm lặng, hoặc một kẻ quan sát yên tĩnh.

"Anh nên đối xử tử tế hơn với đám quỷ của tôi, nếu còn muốn làm khách." Giọng Theodore vang lên trong đại điện trống trải, phá tan sự im lặng.

"Tôi đã làm rồi." Aesop đáp, "Ít nhất họ vẫn còn có thể đứng nói chuyện trước mặt tôi."

Theodore bật cười, "Lũ quỷ của tôi," như là đang giải thích cho Aesop, hoặc là đang... khoe khoang, "không giống như những gì được viết trong điển thư của Thiên Đàng, chìm đắm suốt ngày trong hỗn loạn và cám dỗ vô tận."

"Họ dạo bước giữa nhân gian, như những người nông phu gieo hạt." Ngón tay thon dài của Theodore gõ nhè nhẹ lên tay vịn ngai vàng, phát ra tiếng vang trong trẻo.

"Để lại dấu vết, rải rác lời thì thầm, phác họa nên đường nét của d*c v*ng, nhưng hạt giống có nảy mầm hay không, phụ thuộc vào chính mảnh đất đó." Giọng anh mang theo một thứ khách quan lạnh lẽo, gần như tàn nhẫn. "Chúng ta không chủ động dụ dỗ, chỉ chờ đợi... những kẻ đã bị d*c v*ng đục khoét đến rỗng ruột, tự mình tìm đến."

"Họ ước nguyện, chúng ta hiện thực, giao dịch công bằng, sau đó... cho họ mười năm thời gian."

"Mười năm hoan lạc, mười năm phóng túng, mười năm điên cuồng ngỡ rằng có thể thoát khỏi cái giá phải trả. Khi mười năm kết thúc, chó săn của địa ngục sẽ lần theo dấu ấn của khế ước mà đến, xé nát thân xác của họ, đem linh hồn đã sa đọa trở về đây, quy về hỗn loạn vĩnh hằng."

"Đó chính là trật tự của ma quỷ. Dưới bề ngoài hỗn loạn là sự tuân thủ tuyệt đối của khế ước, là ranh giới phân chia nghiêm ngặt theo cấp bậc quyền lực, là sự cân bằng giữa d*c v*ng và cái giá phải trả. Tôi quản lý nơi này, giống như anh quản lý Thánh vực vậy."

Aesop lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt y dừng lại trên tấm lưng thẳng tắp và toát ra cảm giác nắm quyền của Theodore. Anh là vị vương khiến cả địa ngục thần phục, bóng lưng cao lớn, kiên định, độc hành trên một con đường đã rẽ khỏi mọi nhận thức của thiên sứ, và bước đi thật xa.

Một tia chua xót rất nhẹ như viên đá nhỏ ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khẽ gợn lên gợn sóng nơi đáy lòng Aesop.

Nhưng lần này, nó không hóa thành thứ dây leo độc mang tên ghen tuông.

Y nhớ đến những ma quỷ tôn kính và quy phục Theodore, nhớ đến ánh mắt của Yuri đã bị sợ hãi thay thế cho khiêu khích, nhớ đến dáng vẻ điềm nhiên nắm giữ tất cả của Theodore...

Aesop bỗng nhiên nhận ra, từ lâu y đã rơi vào một sai lầm nghiêm trọng.

Y ghen tị với đám ma quỷ có thể ở cạnh Theodore?

Không.

Thứ mà y thực sự không thể chấp nhận nổi, có lẽ chính là việc vị trí của mình bị thay thế.

Nhưng khoảnh khắc này, y nhìn thấy rõ ràng, dù là Yuri nịnh hót hay các lãnh chúa ác ma cường đại, tất cả cũng chỉ là quân cờ trong ván cờ khổng lồ của Theodore, là một phần của cơ cấu vận hành trật tự.

Bọn họ có thể đến gần, có thể lấy lòng, thậm chí có thể nhất thời thu hút ánh mắt của anh, nhưng vĩnh viễn không thể chạm đến trung tâm.

Theodore sẽ không nói những lời này với họ.

Từ khi Theodore còn là một quả trái cây, Aesop đã bắt đầu bảo vệ anh. Người luôn ở bên cạnh anh, chứng kiến mỗi lần anh trưởng thành, mỗi lần phản nghịch, mỗi lần lựa chọn, chỉ có Aesop.

Y sớm đã có tất cả rồi. Y mới chính là thiên sứ duy nhất trong quãng đời dài đằng đẵng ấy của Theodore. Yuri? Chẳng qua chỉ là một biến số nhỏ bé được cho phép đến gần ngai vàng trong chốc lát.

Nhận thức ấy như một dòng suối trong lành, dập tắt hết những bồn chồn và ghen tuông trong lòng y.

Y không cần phải trở thành hình dáng của loài người, y chỉ cần đứng ở đây, đứng sau lưng Theodore, giống như vô số năm tháng trước kia.

Chỉ là, lần này, y không còn là người che chở nữa, mà là một người chứng kiến, một... người đồng hành?

Tham lam.

Aesop nhận ra mình đã phạm phải tội nguyên thủy của lòng tham.

Dù là lúc này, y vẫn luyến tiếc ký ức dịu dàng nơi gốc cây trong Eden. Khi nhớ lại tất cả, cảm xúc chiếm lĩnh y lại là... vui mừng.

Khiến Theodore nhận ra bản thân mình thích đàn ông, không phải người khác, mà là chính y.

Aesop vui mừng vì đáp án đó, đồng thời cũng cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ thấp hèn của mình.

Thiên sứ cũng có thể phạm sai lầm.

Thiên sứ cũng sẽ có d*c v*ng.

Đúng vậy, thực tế chứng minh Theodore là đúng.

Theodore ngồi trên ngai vàng, bình tĩnh dõi nhìn biển mây hỗn loạn phía trước, anh kiên trì với lý tưởng của mình, bảo vệ sự tự do mà anh thấu hiểu.

Còn nhận thức về trật tự, ngọn lửa ban đầu, lại chính là do Aesop tận tay châm lên trong linh hồn non nớt của anh.

Là Aesop dạy anh ý nghĩa của quy tắc, dạy anh rằng quyền lực cần có ràng buộc.

Ngày nay, Theodore đã đem lời dạy ấy thực hiện bằng một cách cực đoan và phản nghịch, xây dựng nên một trật tự băng giá nhưng hiệu quả thuộc về ma quỷ, giữa lòng vực sâu.

Anh thoát khỏi xiềng xích của Thánh vực, thà rằng trở thành ma quỷ bị chê trách, bị nguyền rủa.

Aesop đứng giữa ranh giới của ánh sáng và bóng tối, lặng lẽ nhìn về phía ma vương tóc đỏ trên ngai vàng. Một cảm xúc phức tạp chưa từng có trào dâng trong lồng ngực y, có buông bỏ, có hổ thẹn, có nỗi lo sâu sắc, và có một loại... thấu hiểu đến muộn.

Y đã dừng lại quá lâu.

Y bị chính d*c v*ng của mình che mờ đôi mắt.

Đêm trước Giáng Sinh, tòa lâu đài đen nơi tận sâu địa ngục, sau vô số năm chìm trong tĩnh lặng, hiếm thấy rạng lên ánh sáng ấm áp và tiếng cười nói rộn ràng.

Tuân theo quy tắc đặc biệt thuộc về thế giới ma quỷ mà Theodore đặt ra, tất cả ma quỷ đều thu lại móng vuốt, không còn lang thang ra ngoài.

Đại sảnh nguy nga và âm u được trang trí rực rỡ hoa lệ, xà nhà đen sì quấn quanh dây thường xuân phát ra lửa lân quang xanh biếc, đèn chùm pha lê khổng lồ khúc xạ ánh sáng rực rỡ như bảo thạch, chân đèn làm từ sừng ác ma cháy lên ngọn lửa ma pháp bất diệt.

Trong không khí thoang thoảng mùi quế nướng, rượu cổ và một hương thơm kỳ lạ pha trộn giữa lưu huỳnh và lá thông.

Ma quỷ vốn không có lễ hội. Đây vốn chỉ là một ý tưởng bốc đồng trong thời kỳ trị vì kéo dài của Theodore, nhưng rồi lại trở thành dịp lễ duy nhất được tuân thủ tại địa ngục.

Thế nhưng, khi ngày lễ thực sự đến, khi sự náo nhiệt đạt đến đỉnh điểm, người đặt ra quy tắc ấy lại chưa từng xuất hiện trên ngai vàng rực rỡ ánh đèn, cũng không xuất hiện giữa đám đông ma quỷ đang cuồng hoan.

Theodore từ lâu đã quen với sự cô độc.

Lúc này, anh đang ở trong căn phòng ngủ nhìn xuống quang cảnh hiếm thấy tuyết rơi của địa ngục.

Trong lò sưởi, lửa kêu lách tách, xua tan giá lạnh ngoài cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ sát đất khổng lồ, tuyết rơi không một tiếng động, phủ lên cành cây khô cằn méo mó và nham thạch lởm chởm một lớp bạc trắng kỳ dị.

Kết giới trên ban công cách ly gió lạnh rít gào, bên trong phòng ấm áp như mùa xuân.

Theodore chỉ đơn giản là dựa lưng trên chiếc ghế sô pha nhung đen rộng rãi, đôi mắt trầm thẳm ánh lên lửa, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, ngắm đêm tuyết không thuộc về thiên đường cũng chẳng thuộc về nhân gian này, tựa như đó là cách duy nhất để anh trải qua ngày lễ ồn ào này.

Những năm trước đều như vậy, và năm nay... dường như cũng không khác.

Chỉ là, có thêm một Aesop.

Y lặng lẽ hiện diện trong không gian gần lò sưởi, không chiếm chỗ. Mái tóc dài màu vàng kim như đang chảy ánh sáng của ánh trăng. Thỉnh thoảng, những ngón tay thon dài của y sẽ khẽ chỉ về hướng ngọn lửa, khiến hình dạng lửa ổn định, luôn cháy bền bỉ.

Thời gian trôi qua trong sự lặng im của ánh nhìn từ Theodore và sự im lặng từ Aesop.

Khi nơi sâu nhất của Điện Vạn Ma, chiếc chuông khổng lồ được dẫn động bằng tiếng ai oán của vô số linh hồn tội lỗi, ngân lên mười hai tiếng rền vang lay động linh hồn, báo hiệu Giáng Sinh của ma quỷ chính thức giáng lâm, cũng là lúc trao đổi quà tặng bắt đầu.

Theodore thậm chí không buồn nâng mí mắt, tựa như tiếng chuông vang dội kia chỉ là tiếng thì thầm của muỗi mòng.

Thế nhưng, Aesop lại động. Y đứng dậy.

Ánh mắt của Theodore theo đó rơi lên người y.

Aesop tỏ ra đặc biệt nghiêm cẩn, ngay lúc y định lấy ra món quà của mình, một giọng nói mang theo niềm tin cuồng nhiệt và lời cầu khẩn đầy thấp hèn, xuyên qua kết giới mạnh mẽ của tĩnh thất ma vương, vang vọng rõ ràng giữa hai người.

"Chủ nhân! Chủ nhân!"

Là Yuri.

Lời gọi của kẻ tín đồ, cho dù bé nhỏ đến mấy, cũng luôn khơi dậy một gợn sóng chú ý từ kẻ thống trị.

Theodore khẽ nhíu mày, hầu như không thể nhận ra, mang theo một tia khó chịu vì bị quấy rầy, anh chậm rãi đứng dậy, bước ra sân thượng ngoài trời nối liền với tĩnh thất.

Cơn gió lạnh từ sông Styx đủ để đóng băng linh hồn lập tức cuốn tung chiếc áo choàng đen như màn đêm của anh, vạt áo tung bay như bóng tối vừa giang rộng.

Dưới sân thượng, dáng người nhỏ bé của Yuri gần như bị những bông tuyết dày đặc che khuất. Hắn gần như cuồng nhiệt ngẩng đầu lên, trong lòng ôm chặt một thứ, đó là một bó hồng tươi rói, từng đóa đều đỏ thẫm như máu đông lại.

"Vĩ đại nhất, thưa chủ nhân!" Thấy bóng người đang cúi nhìn chúng sinh xuất hiện, đôi mắt của Yuri bừng lên ánh sáng còn rực rỡ hơn dung nham địa ngục, "Xin hãy nhận lấy lễ vật từ tên nô lệ thấp hèn nhất của ngài! Đây là biểu trưng cho lòng trung thành và tình yêu bất diệt của con dành cho ngài!"

Giọng cậu ta vì quá kích động mà trở nên sắc nhọn.

Theodore hạ mắt, ánh nhìn rơi trên những đóa hồng méo mó: "Tôi đã thấy rồi. Lui xuống đi, Yuri."

"Chủ nhân!" Yuri gào lên đầy bất cam, "Ngài... ngài không muốn ban ơn, cùng chúng tôi trải qua ngày lễ mà chính ngài đã ban tặng sao? Tất cả các lãnh chúa, tất cả thuộc hạ, đều chuẩn bị những lễ vật quý giá nhất cho ngài, mong muốn được dâng hiến dưới chân ngài! Chúng tôi... chúng tôi đều trông ngóng ánh sáng vinh quang của ngài giáng lâm..."

"Không cần." Lời từ chối của Theodore lạnh như định luật băng giá, lập tức đóng băng mọi hy vọng của Yuri.

Anh hờ hững quay người định rời đi.

Ngay khoảnh khắc đó, một bóng người khác lặng lẽ xuất hiện trên sân thượng, đứng hơi chếch phía sau Theodore. Không phải sánh vai, nhưng lại tạo thành một loại cân bằng kỳ lạ.

Khi Aesop xuất hiện, đến cả những bông tuyết đang xoay tít trong không trung dường như cũng khựng lại trong thoáng chốc. Ánh mắt y xuyên qua gió tuyết, chính xác dừng lại trên người Yuri.

Yuri mở to mắt, cánh tay ôm bó hoa run rẩy dữ dội.

Ngay sau đó, một luồng gió thanh tẩy không xuất phát từ tự nhiên mà hoàn toàn được dẫn dắt bởi ý chí của Aesop, xuất hiện từ hư không, chính xác và không thể kháng cự, cuốn về phía Yuri.

Không có xé toạc điên cuồng, chỉ là một sự phủ định tuyệt đối. Bó hoa trong lòng cậu ta lập tức khô héo giữa tuyết giá, rụng rơi, hóa thành tro bụi.

Những cánh hoa sẫm màu chưa kịp chạm đất đã tan biến không hình dạng, chỉ còn lại vài cành hoa nhanh chóng cháy đen, như tàn tích tội lỗi bị thiêu rụi.

"Đóa hoa nở ra từ d*c v*ng phàm tục," giọng nói của Aesop vang lên, như tiếng chuông thánh lạnh lẽo gõ xuống, rõ ràng, thần thánh, mang theo ý vị phán quyết, "chung quy chỉ là ảo ảnh mỏng manh và hư vô." Ánh mắt y quét qua tro tàn vừa tan biến, rồi trở lại khuôn mặt vặn vẹo vì sợ hãi và lòng tin sụp đổ của Yuri, không có giận dữ, không có ghen tuông, chỉ có một loại lạnh lùng đến cùng cực bắt nguồn từ sự chênh lệch tuyệt đối về tầng lớp sinh mệnh, sự thờ ơ và khinh miệt mang thần tính, như thể đang cúi nhìn một con kiến hôi.

Theodore từ đầu đã đoán được hành động của vị Đại thiên sứ sau lưng, thậm chí lười cả việc liếc mắt, anh tiện tay nâng tay lên, bức màn dày nặng không một tiếng động rũ xuống.

Yuri cứ như thế nhìn theo, bóng hình của vương và Aesop cùng nhau biến mất trong ánh sáng và bóng tối của tĩnh thất, khi tấm rèm khép lại.

Bên trong tĩnh thất, ngọn lửa trở lại trạng thái cháy ổn định, kéo dài bóng dáng của hai vị tồn tại tối cao, hòa quyện trên vách tường, tạo nên một vũ điệu kỳ dị giữa sáng và tối.

Theodore trở lại chiếc ghế sô pha. Khi Aesop trở về, anh mở miệng: "Hà tất phải đối địch với cậu ta, cậu ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi."

Aesop đứng bên cạnh lò sưởi, đôi mắt vàng kim chăm chú nhìn ngọn lửa, lại như đang xuyên qua lửa nhìn vào bản chất của hỗn độn, Theodore: "Thanh trừ tạp niệm vô ích, giống như cắt bỏ cành nhánh lệch khỏi thân cây, có thể giúp giảm bớt không ít phiền toái."

"Được thôi."

"Tùy ý." Theodore đáp lại một cách thờ ơ, thậm chí còn mang theo một tia ý cười đầy bao dung.

Sau một thoáng tĩnh lặng, Aesop lại mở miệng: "Tôi đã chuẩn bị cho em một món quà, hy vọng em có thể nhận lấy nó."

Lần này, y xoay người đối diện với Theodore, lòng bàn tay hướng lên, nâng ra một vật, đó là một chiếc nhẫn, chính giữa đính một mảnh tinh thể cực kỳ nhỏ bé, gần như trong suốt.

Hình dạng của nó hoàn toàn tự nhiên, bên trong chảy xuôi một sắc vàng nhạt vô cùng tinh khiết, tựa như được cô đọng từ ánh sáng sơ khai thuở khai thiên lập địa.

Một vòng hào quang yếu ớt mà vĩnh hằng khẽ đập nơi tâm điểm, giống như một vì sao bị tước đi khỏi bầu trời.

"Tôi có thể đeo nó lên tay em chứ?" Giọng của Aesop trầm thấp đi đôi chút, trong sự trang nghiêm vĩnh cửu ấy dường như được rót thêm một sự trịnh trọng khó mà diễn tả thành lời.

Theodore mở mắt, trong đôi con ngươi đen tuyền phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt kia. Anh đưa tay ra.

Aesop hơi cúi người, đeo chiếc nhẫn ấy lên ngón tay của Theodore. Khoảng cách giữa họ gần đến nỗi Theodore có thể nhìn thấy rõ ràng hình bóng phản chiếu trong đôi mắt vàng kim thuần khiết ấy, ẩn dưới hàng mi cụp xuống của Aesop.

Aesop ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Theodore giơ tay, ngắm nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, rồi để mặc nó tiếp tục ở đó.

Aesop khẽ thở ra một hơi thật nhẹ, y cảm thấy vui, nơi khóe môi có một nụ cười hiện lên.

Theodore cúi mắt, cảm nhận luồng ấm áp từ ngón tay truyền tới, một loại ấm áp hoàn toàn khác với ngọn lửa, dịu dàng mà kiên định, tựa như nhịp đập yếu ớt của trật tự nơi bên cạnh trái tim hỗn độn.

Theodore đứng dậy, nói: "Đáng tiếc thay, Aesop, tôi không chuẩn bị quà gì cho anh cả. Chúng ta đã rất lâu rồi không còn trao đổi lễ vật."

Anh không muốn tiếp tục nói chuyện với Aesop, tùy ý phất tay, như thể xua đi một ảo ảnh: "Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi. Là một con quỷ, khi có thiên sứ bên cạnh, tôi nhắm mắt cũng không yên lòng nổi."

Aesop không hề lay động vì lời từ chối thẳng thừng ấy. Y vẫn lặng lẽ đứng đó, chăm chú nhìn Theodore đang nằm trên trường kỷ, nhắm mắt lại.

Y khẽ cúi đầu: "Theodore."

Y khẽ gọi tên anh: "Dù là trước kia hay hiện tại, em vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của tôi. Tôi chưa từng thất vọng về em."

Không khí như đông cứng lại trong khoảnh khắc. Sau đó, bằng một giọng nói như đang tuyên đọc thần dụ, y thốt ra câu cuối cùng: "I love you, Theodore."

Bình Luận (0)
Comment