Kể Về Mỹ Nữ Vô Song

Chương 33

Tiểu Phỉ Thúy cơm nước xong thì lên lầu 7 tản bộ, cô đã hoàn toàn quên phắt chuyện mấy ngày hôm trước mình đã tránh người nào đó như tránh rắn rết.

Cẩm Vô Song do dự thật lâu, sau cùng vẫn là để mặc cho cô đi lên.

Cẩm Vô Song ở trong nhà ấm trồng hoa mà chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ của mình. Người đẹp La đi vào với tư thái ưu nhã của mình. Nhìn cô bây giờ với cô nàng vô liêm sỉ trước đó quả là cách nhau một trời một, cho nên lão bản Cẩm dành cho cô bằng một ánh mắt tán thưởng. Người đẹp La đi tới trước cái bàn tròn nhỏ, cô liếc nhìn quyển "Khoa học" bằng tiếng Anh đang mở ra trêи đó, mềm mỏng hỏi: "Em có thể ngồi đây được không?" Phảng phất dáng điệu của một thục nữ. Cẩm Vô Song im lặng liếc mắt một cái: vẫn còn làm bộ làm tịch được? Tôi mà không cho phép thì cô sẽ không ngồi xuống? Nói giỡn! Cô mà cũng biết khách khí?

Lập tức, Tiểu Phỉ Thúy xem như cô đã ngầm đồng ý. Vì vậy mà vô cùng thoải mái... nằm xuống, còn ưu nhã kéo tấm chăn mỏng phủ từ eo trở xuống. Cẩm Vô Song:... Cái này mà gọi là ngồi? Sau đó cô cầm lên quyển sách mà Cẩm Vô Song đang đọc dở, liếc mấy lần: "Bioturbation", khi sinh vật làm phiền! Chính là nói con giun làm thế nào vận động dưới mặt đất - Cô hỏi: "A Song chị cảm thấy hứng thú đối với cái này sao?"

Cẩm Vô Song: "???"

Tiểu Phỉ Thúy giơ giơ lên quyển tạp chí trêи tay, Cẩm Vô Song liếc nàng một cái: "Không có!" Cô chỉ vô tình đọc tới đó mà thôi. Tiểu Phỉ Thúy lại đem tạp chí lật lật, đến khi cảm thấy không hứng thú với nội dung nữa thì đem sách ném đi, sau đó nằm nghiêng ra phía trước, rồi ngây người ngó chừng giàn hoa trồng bên cạnh mà cô không biết tên.

"Đây là hoa gì?"

"Quân Tử Lan!"

"Quân Tử Lan không phải nở ra có màu vàng nhạt hoa, có dạng chuỗi đấy sao? Còn đây thuần trắng, dạng xòe ô!"

"Đây là mới lai tạo."

"A ha! Ra là như vậy a... đêm đó không xảy ra chuyện gì!" Do nhìn chăm chú hoa kia quá lâu mà cô như bị chính mình thôi miên.

Cẩm Vô Song mặt đen, đây cái gì ngủ ngon a? "Cô tìm tôi có chuyện gì?"

La Phỉ mơ hồ cuộn người lại: "Ở đây thật thoải mái, vừa nằm xuống đã muốn ngủ!"

Cẩm Vô Song bụm mặt: Ăn no rồi đi ngủ, thật ra thì cô là con heo hay sao? "Về phòng của cô mà ngủ!"

"Làm sao? Em chỉ ngủ một lúc mà thôi, lại không ngại chị! Lúc nào xong thì gọi em nha!"

Sự tồn tại của cô chính là một trở ngại!"!!!!" Cẩm Vô Song mặt đen: "Tôi cũng không muốn trêи mặt lại bị cào thêm mấy đường!"

"Hắc!" La Phỉ bật cười: "Chúa nói, nếu có người tát chị vào má phải thì hãy chìa nốt má trái cho cô ấy tát, vì như vậy sẽ cân đối, đẹp mắt hơn..."

Không có thêm "cho nên ", bởi vì lão bản Cẩm đã cầm lên một cái xẻng xúc đất nhỏ, vẻ mặt như sẵn sàng "cô nói tiếp đi, cô mà nói xong thì tôi sẽ cho mặt cô một nhát". Tiểu Phỉ Thúy rất thức thời mà lập tức ngậm miệng lại. Được một lúc, cô lại nhớ ra: "A Song, chị có nhìn luận đàn trêи mạng không, họ nói chị s_m em!"

Cẩm Vô Song:... Đừng nói ra chuyện ấy bằng vẻ mặt sung sướиɠ như vậy có được không? Chuyện ấy thì có gì đáng để kiêu ngạo hả? A, không đúng, cô ta vốn chính là hoa tuyệt thế, mà còn là hoa tuyệt thế thế giới, người bình thường thì làm sao hiểu nổi. Đúng là suy nghĩ của hoa tuyệt thế.

"A Song, cho em có một cái đề nghị được hay không? Nếu như lần sau chị còn giúp em cắt móng tay, thì chị có thể đừng cắt ngắn như vậy được không? Cắt cụt như thế này dễ bị đau lắm. Lần này thì chị đã cắt quá ngắn rồi a!"

"..." Cẩm Vô Song không nhịn được nữa: "Tiểu thư, có muốn tôi sơn móng tay cho cô luôn không?"

"Muốn, muốn a! Thật ra thì ý em là vậy!" Người nào đó vô cùng hưng phấn đáp, vẻ mặt nhảy nhót. Cẩm Vô Song:... Bỏ đi, đừng để ý đến cô ta nữa! Cẩm Vô Song bắt đầu cảm thấy: sự tồn tại của người này khiến cho chỉ số thông minh của cô bị rơi rớt thảm hại a!

"A Song a, chị có tính toán gì không?"

"???"

"Những người đó nói chị là một người cuồng S_M!" Bất quá tôi chỉ nói chị mấy câu tao bao mà thôi, vậy mà chị bức tôi uống nước súc miệng trộn cà phê. Vậy thì với bọn họ dù sao chị cũng phải lăng trì mới được a, nếu không thì làm sao cho mọi người thấy được chị là người cường đại, công bằng a?

"Vậy a!" Người nào đó tỏ ra hết sức thờ ơ. Vậy nên La Phỉ tức giận thật sự: "Chẳng lẽ chị cứ để yên như vậy?"

"Nha!" Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?

La Phỉ không tin nổi: "Người ta nói chị cuồng S_M, chị lại thờ ơ, vậy mà em chỉ nói chị mấy câu tao bao đã bị chị giày xéo các kiểu! Đây mà là công bằng hay sao?"

"Sòng bạc này rất dân chủ, ngôn luận tự do!" Cô nhìn Tiểu Phỉ Thúy, mỉm cười giải thích: "But, cô là dân, tôi là chủ!"

Tiểu Phỉ Thúy trợn mắt há mồm. Lão bản Cẩm, chị có biết chị làm như vậy thì khác gì là đang quá phân biệt đối xử? "Cho nên người khác có thể bát quái chị, còn em thì không thể hay sao?" Người này lại còn coi đó là lạc thú?

"Chính xác!"

"... Chị thiên vị!"

Cẩm lão bản cười lạnh, cử chỉ đầy cái vẻ "đúng thì sao". Tiểu Phỉ Thúy lệ rơi đầy mặt, quả nhiên không phải ruột thịt thì không có chân tình thật sao? Thật là khổ sở! Thế giới này quá tàn nhẫn!

"A Song, tại sao tiểu Nhiên bọn họ có thể tự do tới nhà chị còn em lại không thể?" Đây là lần thứ hai đối đãi phân biệt!

"Bởi vì cô vô cùng khả nghi!"

"... Cứ như vậy?"

"Cứ như vậy!"

La Phỉ suy nghĩ một chút, thở ngắn than dài rồi lại nằm xuống. Thật ra thì không cần hỏi, bởi đây là đương nhiên đi! Cô tự than thở rồi thở dài: "A Song, thật ra thì chị đối với em như vậy đã là rất tốt rồi!"

Cẩm Vô Song: "???"

"Trong lòng em thật ra thì rất cảm kϊƈɦ!"

"!!!!"

"Nếu có một ngày..."

"???"

"Thôi, bỏ đi!"

Cẩm Vô Song: "Tôi ghét cái kiểu nói chuyện giữa chừng lại thôi!"

"Nếu có một ngày, em chọc chị tức giận khiến chị đuổi em đi thì em cũng sẽ không trách chị!"

"..."

"Mặc dù em là "bạn gái" của chị, nhưng dù sao cũng là chỉ là kẻ "ba không". Chèn ép em, kỳ thị em, đối đãi phân biệt thì cũng là chuyện đương nhiên đi!"

"!!!" Có dám u oán thêm một chút hay không?

Sự thật chứng minh, là đồng chí Tiểu Phỉ Thúy dám lắm!

"Chính là, không sao cả. Em thấu hiểu suy nghĩ của chị, thông cảm cho sự khó xử của chị. Nếu chị không chèn ép em, không giày xéo em, không kỳ thị em thì làm sao cho mọi người biết được chị là người đặc biệt. Vì thế mà "quan hệ thân mật" mới là một đặc quyền a!"

"!!!!" Cẩm Vô Song không biết mình nên có cảm tưởng gì đây nữa!

La Phỉ bò dậy, cô ôm lấy chăn đi qua ngồi xổm một bên nhìn cô bận rộn: "A Song, chúng ta đi ra ngoài hẹn hò đi!"

Cẩm Vô Song: "..." Hẹn hò?

"Em tới nơi này cũng chưa đi được nơi nào, chị thì cả ngày ở chỗ này buồn bực, không khéo thì càng ngày càng biến thái!"

"!!!!" Được! Bây giờ thì tôi đã là cái đồ biến thái rồi! Cẩm Vô Song hung hăng cắm sâu cái xẻng xuống đất!

"A Song..."

Cẩm Vô Song hít sâu: "Được!"

Đồng ý? Không hợp lý!"Chị... đáp ứng?"

"Dĩ nhiên, tại sao không?"

"Em nói..." La Phỉ cẩn thận nhìn cô, lấy tay chỉ cô rồi lại chỉ vào chính mình: "Chúng, ta, hẹn hò nha!"

"Đúng thế!"

La Phỉ nghi ngờ nhìn cô: "A Song, chị phát sốt hay sao?" Hay là giận đến mức bị mê sảng rồi?

"Đúng lúc tôi cũng muốn đi ra ngoài mua vài món đồ, cô có thể đi cùng!"

La Phỉ mỉm cười ngọt ngào nhìn: "Em có được mua chút gì không?"

"Có thể!"

"Chị trả tiền nha!"

Người nào đó tà mắt nhìn cô: "Được!"

La Phỉ đưa tay lên che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, kết quả cái chăn rớt trêи mặt đất, bị dính một chút đất. La Phỉ vội vàng nhặt lên, sau đó trước cái nhìn soi mói của lão bản Cẩm cô lấy tay phủi phủi. Thật ra thì nó cũng đâu có dính đất bụi, lão bản Cẩm thật đúng là lông con rùa -

"A Song, chị đối với em thật là tốt!"

Cẩm Vô Song mỉm cười, nụ cười khiến người nào đó rét run: "Tôi đối với cô tốt hay không chẳng phải về sau sẽ biết hay sao!"

La Phỉ vội vàng lui về phía sau: "Thôi bỏ đi, em còn phải cùng Nhiên Nhiên đi xem phim!" Đi được vài bước cô lại phát hiện thì ra là mình vẫn còn ôm trêи tay tấm chăn mỏng nên nhanh chóng quay người ném trở lại trêи cái ghế: "A Song, chị cứ chậm rãi làm việc của mình, em không quấy rầy nữa! Nhớ mở cửa để cho em về nha! Chào chị!"

Cẩm Vô Song thật chưa từng thấy có ai so với cô "thức thời" hơn bây giờ!

Cẩm Vô Song nói: "Cô gấp cái gì, ở lại đây theo tôi trò chuyện!"

La Phỉ lủi ra cạnh cửa: "Không được, nói quá nhiều chị sẽ yêu em!"

Cẩm Vô Song ngồi dậy nhìn thẳng vào mặt cô: "Tôi nghiêm túc hỏi cô một lần, cô có lúc nào đỏ mặt hay không?"

La Phỉ nghiêm túc trả lời: "Nếu tính cả uống rượu mà nói... có thể!"

Cẩm Vô Song mỉm cười: "Như vậy cũng tốt!" Ít nhất còn có thể đỏ mặt! Cô cứ tưởng là người này với chuyện đó là cách biệt một trời một vực!

"A Song, thật ra thì muốn đỏ mặt là chuyện rất đơn giản, chỉ cần đánh phấn là được. Đánh cho dày một chút, nhìn dưới đèn thì cũng khó phát hiện ra!"

Cẩm Vô Song vỗ tay: "Ý kiến hay!"

"A Song là muốn nhìn người ta da thịt tuyết trắng lộ sắc hồng hay sao?" Bụm mặt, ngượng ngùng, quá ngượng ngùng! Đây là tâm tình của thiếu nữ khi yêu sao? Thật xấu hổ kinh khủng a, thật là xấu hổ kinh khủng đi mà!

Cẩm Vô Song:... Người này lại đang nhộn nhạo gì vậy?

La Phỉ lắp bắp chuyển đề tài: "A Song a, tại sao chị lại thích làm vườn?" Nuôi tôi còn tốt hơn. Ăn không nhiều lắm này, chiếm diện tích lại nhỏ, lại còn yên bình, nghe lời, lanh lợi, thông minh, thiện lương, có năng lực, hiểu ý người, so với hóa đơn thanh toàn còn biến thành vật có ích hơn!

(Mọi người:!!!! Cô ăn vậy mà còn cho là ít hả, chúng tôi còn nhớ rõ lúc ở nhà ăn khí thế cùng cùng số lượng cô đã ăn như thế nào mà!!!!)

(Cẩm Vô Song:!!! Những phẩm chất đó cùng cô có chút quan hệ gì chứ????)

Cẩm Vô Song nghiêng mắt nhìn cô một cái, chỉ rõ: "Bởi vì hoa sẽ không nói chuyện!"

Người nào đó ngượng ngùng: "Thật ra thì em cũng chỉ là đóa hoa biết nói thôi mà!"

Cẩm Vô Song: "..." Tôi thật phục cô!!!! Da mặt đủ dày!!!!

"Hơn nữa em còn không ăn đất, không cần phân hóa học, không cần cẩn thận chăm sóc, em ăn cơm là được rồi, lại còn tự mình ngủ!"

"!!!!" Cẩm Vô Song trong lòng tự nhủ thật ra tôi muốn được thấy cô ăn đất kia! Cẩm Vô Song nhìn Cô: "Cô cũng có thể làm thành phân bón a!"

La Phỉ thối lui một bước: "Em quá gầy, không có dinh dưỡng!"

Cẩm Vô Song không thèm để ý đến cô nữa! Cô hít một hơi thật sâu, bưng hoa đặt lại trêи kệ rồi chuẩn bị chuyển sang bàn thứ hai! Tiểu Phỉ Thúy lại hỏi tiếp: "A Song, ngoài làm vườn đọc sách, chị còn có yêu thích làm gì nữa không?"

Cẩm Vô Song suy nghĩ một chút: "Đánh bạc tính không?"

"Đó không phải là nghề của chị hay sao? Không tính!"

"Thế thì không có nữa!"

"Chị nên có thêm một vài thú vui nữa, có như vậy cuộc sống của chị mới không nhàm chán!"

"Xem ra cuộc sống của cô vô cùng phong phú nhỉ!"

"Đúng vậy a, cuộc sống của em ấy mà, tựa như một bộ tiểu thuyết, phải nói so với tiểu thuyết còn phong phú hơn kia! Ôi!"

Đây là than thở về chuyện gì vậy? "Không phải vô cùng thích hợp với cô sao?"

"Thật ra thì em thích được như chị hơn. Xuất thân trong một gia đình tốt đẹp, được cha mẹ yêu chiều, cứ bình an và khỏe mạnh mà lớn lên, được học tập, quen biết với mọi người, cuối cùng được làm việc mình thích!" Không chú ý tới trong lời nói của mình còn có nghĩa khác, La Phỉ ngẩng mặt, trêи mặt hiện ra một chút phiền muộn. Cô lại than thở: "Ôi, đáng tiếc ai cũng không có quyền lựa chọn! Cho nên, A Song chị hiểu chưa? Người em muốn trở thành chính là như chị!"

"Tôi có thể từ chối được hay không?" Cẩm Vô Song nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Nghe cô nói thì cứ như cuộc đời của cô thật bi thảm vậy, lại còn tự phong bế nữa? Còn có, làm sao mà cô lại biết tôi được làm chuyện tôi thích?"

"Thật ra thì cũng không đến mức ấy - Lão phật gia không phải từng nói khi còn rất trẻ thì chị đã từng vô địch về đánh bạc đó sao... Bây giờ chị mở sòng bạc, vậy khẳng định là có thích thì chị mới làm a. Kiểu người như chị sẽ không để cho chính mình phải chịu thiệt thòi!"

"Nói cứ như cô rất hiểu tôi vậy!" Cẩm Vô Song khẽ cười như giễu cợt.

Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy cảm thán một tiếng rồi buông một câu: "Không đâu, lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển!"

Cẩm Vô Song bị cô chọc cho không nín nổi mà nở một nụ cười. Người này mới lớn được bao nhiêu mà ra một vẻ trải qua tang thương như vậy, cái đồ vô sỉ này!

Tiểu Phỉ Thúy nhìn thấy cô cười nên liền hỏi: "A Song... sao chị không hỏi em thích gì vậy a?" Ánh mắt của cô long lanh như thể đang nói "chị hỏi mau a, chị hỏi mau a"...

Cẩm Vô Song: "... Tôi không muốn biết!"

La Phỉ bị đả kϊƈɦ đến tim rỉ máu, người đâu mà vô tình! Cô đâm ngón tay: "A Song, hay là như vậy đi. Chị không có người để hàn huyên, nên hãy để một người hoạt bát, lạc quan như em làm bạn thì hẳn là cuộc đời của chị sẽ trở nên tốt đẹp hơn -- "

Cẩm Vô Song:...

Cẩm Vô Song muốn nói: từ khi biết cô, cuộc đời của tôi xem như bị phá hủy, tốt đẹp nơi nào?

"A Song... Nếu như cho chị chọn giữa một vườn hoa tự nhiên với một nhà kính trồng hoa, chị sẽ chọn cái nào?"

"Còn cô?"

"Em hả? Hì hì, cái gì em cũng muốn!"

"Đây là vấn đề gì a?"

"Vốn dĩ không phải là vấn đề lựa chọn! Là tại vì chị đần mà thôi! Trong lòng chị khẳng định nghĩ rằng em sẽ chọn nhà kϊƈɦ trồng hoa đúng không? Bởi vì chị cảm thấy có thể là chị cũng có thể là người khác mới phù hợp với hoa thiên nhiên, chứ không thể là em -- Chị vốn là người có ham muốn độc chiếm cao có đúng hay không?"

Cẩm Vô Song xem thường cô: "Không đúng! Tôi chẳng suy nghĩ gì cả!"

"Lại còn ngụy biện! Khẳng định là em đã nói đúng! Em ở chung lâu ngày như vậy, hẳn là đã trợ giúp cho chị nhiều về chỉ số thông minh!"

"Hoàn toàn không có!" Chỉ số thông minh của tôi tụt xuống thì có!

"Đừng phủ nhận như vậy, phủ nhận chính là thú nhận!"

"Cô phải rất cường đại mới tự tin như vậy được a!"

"Không có a! Em vô cùng tự ti, chị không có phát hiện ra hay sao?"

"Thật không có!"

"Ha ha! Đó là bởi vì..."

...

...

Đôi lời của tác giả: giấc ngủ trưa!!! 88
Bình Luận (0)
Comment