Kể Về Mỹ Nữ Vô Song

Chương 40


Ôn Quả Nhiên đang xem diễn đàn.

Mắt thì nhìn, còn tinh thần thì vô cùng chán nản.

Quá đẹp trai cũng là sai lầm mà! Gương mặt của mình thì miễn bàn rồi, nhưng thân thể của mình lại mềm mại, tính cách của mình lại dịu dàng như nước.

Ôi, thật là khổ sở, khổ sở quá đi thôi!
Sau đó, lão bản Cẩm gọi điện tới.

Lần này thì Ôn Quả Nhiên không dám chậm trễ nữa mà lập tức đón nghe, giọng nói tràn đầy chân chó nịnh hót: "Em nghe nè lão bản!" Chị không nên trừ của người ta tiền thưởng nữa nhé!
"Cậu có thể tan tầm được rồi!" Lão bản Cẩm điên cuồng nói một câu như vậy, trong nháy mắt Ôn Quả Nhiên nghệt mặt: "Hả?" Bốn giờ còn chưa tới, sao đã tan tầm? Lão bản cũng giống Tiểu Phỉ Thúy là bị rong huyết hay sao? À không, xuất huyết não mới đúng!
"Tôi nói cậu có thể tan tầm, nghe không hiểu tiếng người sao? Vậy thì cậu muốn mỗi đêm ngày làm thêm giờ hả?"
Giọng của Cẩm Vô Song nghe quá lãnh khốc, trong nháy mắt thanh niên Ôn nước mắt ứa ra.

Xức! Uy hiếp, đe dọa người ta như vậy thì quá hèn hạ!"Tôi biết rồi, lão bản, tôi lập tức cút!" Ôn Quả Nhiên vội vội vàng vàng thu xếp chỗ làm, khóa cửa phòng khám bệnh, cun cút chạy một mạch!
Ra khỏi đại sảnh sòng bạc, phía ngoài ánh mặt trời vẫn tỏa hào quang rực rỡ, cảnh tượng thật là tốt đẹp khiến cho tâm tình cũng tốt đẹp theo.

Ôn Quả Nhiên đắm chìm trong ánh mặt trời, cậu chân thành cho rằng lão bản bọn họ cần ra ngoài đi lại nhiều hơn, cứ buồn bực nhốt mình ở nơi không có ánh mặt trời, chẳng những người trở nên âm trầm kỳ quặc, tính cách cũng sẽ càng ngày càng móp méo, biến thái --
A! Đợi một chút!
Có thứ gì đó "tạch" một cái lóe sáng trong đầu Ôn Quả Nhiên!
Được tan tầm sớm, cậu nên là gì bây giờ nhỉ? Ngâm nước, matxa mặt? Lão bản sao phải quản mấy việc khỉ gió này chứ.

Mà này, để cậu tan ca sớm không phải chỉ vì việc này chứ?
A ha! Nói cô ngạo kiều thì đúng là ngạo kiều thật! Có lời gì thì nói thẳng ra nha.

Đâu cứ phải chín khúc mười ba cong làm gì chứ!
Hì hì, còn may là mình thông minh.

Nếu không, thật là thảm nếu không hiểu cô ấy muốn nói what!
Ôn Quả Nhiên nhẹ nhàng giơ tay vẫy taxi: "Đi bệnh viện xxx!"
Tiểu Phỉ Thúy, tôi tới đây!
Dọc đường đi, khóe miệng Ôn Quả Nhiên thấp thoáng nụ cười.

Thế cho nên tài xế liên tụ nhìn cậu chăm chú mà hoài nghi mình không biết có phải đã đón phải một vị khách kỳ quái hay không, sao cứ cười trông đến quỷ dị như vậy chứ!
Ôn Quả Nhiên cũng không để ý tới ông ta.

Cậu đắm chìm trong sự khoan khoái bởi phát hiện lớn của mình.

Cậu quyết định sẽ một lần tha thứ lão bản của mình.

Lão bản của bọn họ thoạt nhìn như lãnh khốc, nhưng nội tâm thật ra thì không phải là vẫn ôn nhu hay sao.


Cô ấy đối với Tiểu Phỉ Thúy vẫn là vô cùng để ý.

Căn cứ vào điều này, Ôn Quả Nhiên thấy người này cũng không phải là quá lãnh khốc vô tình.

Mặc dù ngoài miệng thì người này nói chán Tiểu Phỉ Thúy, nhưng trong lòng thật ra lại là rất ưa thích!
Ôn Quả Nhiên nhớ đến cái cảnh tối hôm qua lúc chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Tiểu Phỉ Thúy mới vừa tỉnh lại.

Lúc đó cậu đã thấy ánh mắt của cô ấy hơi sưng đỏ lại còn nước mắt chưa khô, không biết là bởi vì thân thể khó chịu hay là vì trong lòng khổ sở.

Khi mà bạn bắt đầu tin cậy một người, người kia thế nhưng lại đối với bạn thấy chết mà không cứu, không biết tâm tình của bạn sẽ ra sao? Cậu đặt mình vào hoàn cảnh người khác dù chỉ là tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy chua xót.

Cậu có hỏi về chuyện này nhưng cô chỉ cười nhạt một tiếng: "Làm người vốn là không nên dựa vào người khác, dựa vào người khác là một việc làm vô cùng nguy hiểm.

Huống chi chị ấy vốn là người không quen không biết, tại sao phải gánh vác nghĩa vụ chăm sóc tôi? Chị ấy không giúp tôi nhưng tôi cũng sẽ không oán hận.

Đây chẳng qua cũng là chuyện hết sức tự nhiên thôi!"
Người nói thì thấy đường hoàng, nhưng người nghe lại dị thường không được tự nhiên.

Tiểu Phỉ Thúy vẫn là cái người Tiểu Phỉ Thúy trước kia, nhưng cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Giống như vẫn là cô, mặt này cũng là mặt kia, nhưng lý trí, ý nghĩ có phần phóng khoáng lại có phần lãnh khốc -- không còn là Tiểu Phỉ Thúy rất ngốc lại vô cùng hạnh phúc mà cậu đã từng biết trước đó!
Có lẽ lão bản nói đúng, cậu đối với người này ít nhiều có hiểu biết? "Nói theo cách khác thì, nếu như tôi không cứu cô thì chắc là cô cũng sẽ không để ý?" Cậu cảm giác hỏi mà có chút là lạ.

Tiểu Phỉ Thúy nhìn cậu, như thể đã nhìn thấu tâm tư của cậu nhưng rồi lại cố ý chứa đầy ngây thơ: "Sao thế được? Dĩ nhiên là tôi sẽ để ý a! Nhất định tôi sẽ khổ sở chết!"
"Vậy tại sao lão bản lại không thèm để ý?"
"Bởi vì tôi từng bảo chị ấy đừng có kỳ vọng a! Không có kỳ vọng, dĩ nhiên là không có thất vọng."
Tiểu Phỉ Thúy trả lời cứ như là đương nhiên vậy, ấy vậy mà cậu cảm thấy chẳng tự nhiên chút nào cả.

"Cô cũng không tin vào lão bản của chúng tôi hay sao? Vậy sao phản ứng đầu tiên của cô là tìm cô ấy?"
"Tin tưởng a!" Tiểu Phỉ Thúy lộ ra ánh mắt phiền muộn, tựa như có chút thương tâm, cô nỉ non tự nói: "Ngay cả chính tôi cũng không tin, thế nào lại đi tin người ấy." Vậy nhưng ngay sau đó cô lại ngẩng đầu: "Sao anh cứ lải nhải hỏi không ngừng vậy? Khó tin được là anh lại cho rằng tôi thích chị ta? Làm sao có thể như thế được.

Bạn gái gì đó chẳng qua là nói giỡn mà thôi.

Đến tôi còn không cho là thật thì chắc hẳn chị ấy cũng thế."
Cậu nhìn cô hỏi vấn đề mà cậu vẫn luôn băn khoăn: "Tại sao cô lại xuất hiện trước mặt lão bản chúng tôi?"
"Muốn biết thật sao?"
Cậu gật đầu.

Đương nhiên rồi!
Tiểu Phỉ Thúy thâm trầm nhìn cậu, ánh mắt để lộ ra ngưng trọng: "Nhưng tôi nói cho anh biết rồi thì anh không được cho người khác biết!"
Hắn liều mạng gật đầu.


"Đó là bởi vì...!Vận mệnh dẫn dắt!"
#%%&*¥@@! Cậu thật muốn xé miệng của cô ra.

Nếu không phải nhìn ra cô đang là bệnh nhân thì có lẽ cậu đã không chần chừ.

Nghiêm túc tin tưởng mà người này lại xem mình như cái đồ ngốc!
"Được rồi! Quả Nhiên, tôi thấy tốt hơn rồi!"
Tiểu Phỉ Thúy nói xong liền nằm xuống ngủ, tới đây kết thúc câu chuyện nhưng lại không có kết quả như mong muốn.

Mặc dù không có kết quả như mong muốn, nhưng cậu vẫn nhìn ra dù thế nào thì Tiểu Phỉ Thúy vẫn là một người thông minh, kiêu ngạo.

Thừa nhận thất bại, đồng thời cố chấp, cứng rắn, mạnh mẽ, lại có cả bi quan, hơn nữa là sợ hãi.

Càng ngày cậu càng hiếu kỳ, đến tận cùng là người này đã được dạy dỗ như thế nào, làm sao mà so với lão bản lại tỏ ra tự tin như vậy, dù chỉ số IQ lão bản cao hơn mọi người, thật không hiểu nổi a? Hơn nữa, tại sao chị ấy lại cảm thấy IQ của Tiểu Phỉ Thúy rất cao? Nếu vậy thì tại sao nhìn lại thấy đây là một người rất ngây thơ a? Ôn Quả Nhiên cũng có chút không hiểu nổi, chẳng qua, có đôi khi nhìn Tiểu Phỉ Thúy, trên mặt người này lại có viết hai chữ "thông minh" a! Cậu cẩn thận hồi tưởng, cuối cùng dừng ở hình ảnh cô cùng lão bản đánh bài.

Lão bản đây là người nào a, đó là người nổi danh có tố chất cao, bằng cấp cao, chỉ số thông minh cao, là cao nhân a.

Vậy mà cô ấy còn có thể thắng được lão bản! Bởi vậy có thể thấy được, người này tuyệt đối không phải là người có thể khinh thường a! Không, có lẽ là thần!
Trên đường đi Ôn Quả Nhiên vừa đi vừa hồi tưởng cùng suy ngẫm về những chuyện đã qua của Tiểu Phỉ Thúy.

Lúc đến bệnh viện, đẩy cửa phòng ra thì cậu thình lình bắt gặp một người đàn ông béo tốt đang cùng đồng chí Tiểu Phỉ Thúy vui cười ha ha mà nói chuyện...!
Ực!
Dã thú này từ đâu chạy ra vậy? "Mỹ nữ cùng dã thú" cũng không phải kiểu này a!
Lão bản Hoàng cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình thì có chút không vui mà ngẩng đầu: "Không phải nói đừng..." Ra là một tú khí tiểu bạch kiểm nên nhíu nhíu mày: "Cậu là ai?"
"Tiểu Quả Quả!" Tiểu Phỉ Thúy hoan hô: "Làm sao anh lại tới sớm như vậy?"
Trong lòng Ôn Quả Nhiên nói rằng lão bản gọi tôi đến xem cô.

"Ừ, hôm nay được tan ca sớm, nên tới đây xem cô thôi.

Bây giờ cô đã đỡ hơn chưa? Không bị làm sao nữa chứ?" Có bị dã thú kia khi dễ không? Ý tứ của cậu chính là cái này.

"Ừ, rất tốt! Quả Quả, đây là Phật gia, ông ấy thuận đường nên sang đây thăm tôi! Phật gia, đây là bác sĩ Ôn của sòng bạc, gọi là Quả Quả hay Tiểu Quả Quả đều được!"
Phật gia nở nụ cười: "Hóa ra là bạn của Tiểu Phỉ Thúy a.

Tôi cũng vừa mới nghe thấy Tiểu Phỉ Thúy nhắc tới cậu xong!"
Phật gia? Tiểu Phỉ Thúy? Có cần thân mật như vậy có được hay không? Ôn Quả Nhiên thay lão bản bốc lên một cỗ chua xót.

Đối với lão bản của chúng ta thì không có hy vọng, nhưng cùng ma thú thì vừa nói vừa cười? Cô sẽ làm lão bản của chúng ta chua chết.


Đợi một chút -- lại một tia sáng "tạch" một cái xẹt qua óc cậu --
Ôn Quả Nhiên cười tít mắt chào hỏi: "Phật gia ông khỏe chứ! Sao ông lại biết Tiểu Phỉ Thúy nhập viện vậy?"
Phật gia cũng thật là hào phóng mà nói: "Nghe lão bản của các vị nói, vừa lúc tôi qua đó cho nên thuận đường đến thăm thôi.

Chúng tôi lần trước đã từng cùng nhau chơi bài mà, bây giờ nghe mọi người nói mà đến!"
"Ha ha, thì ra là như vậy!" Không trách được lão bản lập tức gọi cậu tan tầm, thì ra là như vậy! Hóa ra là có ngoại địch xâm lấn, lão bản ngượng ngùng không thể tự mình ra trận được, mà lập tức phái cậu là cái "bạn tốt" của Tiểu Phỉ Thúy ra tay, lẽ thẳng khí hùng, danh chính ngôn thuận tới giám sát cùng kìm hãm nhất cử nhất động của bọn họ --
Thật là quá ngạo kiều, quá có tâm kế rồi!
Không hổ là lão bản!
Lúc này, điện thoại của Phật gia vang lên, ông ra ý bảo bọn họ cứ chuyện trò, còn mình thì tránh sang một bên tiếp điện thoại.

Ôn Quả Nhiên nhìn tủ đầu giường của Tiểu Phỉ Thúy cùng trên ghế sa lon chồng chất như núi các loại bao lớn bao nhỏ quà tặng, còn có một bó hoa tươi thật lớn.

Thật là quá khoa trương! Cậu nghiến răng nghiến lợi ghé lại gần Tiểu Phí Thúy hỏi "Lão quỷ này là người nào vậy a?"
"Phật gia a, không phải đã nói sao."
"Phật gia...!Len sợi ơi, làm sao biết được là ai?"
"Là khách hàng lớn của lão bản của các anh.

Nghe nói mỗi lần đến sòng bạc chơi đều là lão bản của các anh theo hầu!"
"Họ Hoàng?"
"Ừ!"
"Vậy thì biết rồi!" Ôn Quả Nhiên thấp giọng hơn nữa: "Lão quỷ kia đối với cô là có ý tứ gì?" Tiểu Phỉ Thúy chằm chằm nhìn cậu.

Ôn Quả Nhiên lại nói: "Cô ngây thơ quá a! Lão này là kiểu người thích nhất những người nhìn như em gái tiểu muội đáng yêu như cô a!"
Em gái tiểu muội đáng yêu than thở: "Ông ấy có thích tôi thì cũng vậy thôi! Tôi nói với anh là tôi không thích người mập mạp rồi mà!"
"!!!"
Ôn Quả Nhiên không biết nói cái gì cho phải, Tiểu Phỉ Thúy luôn là như vậy, sắc bén một lời đâm người ta một nhát trúng ngay tử huyệt, làm cho người ta phải hộc máu! Cậu nhìn "Mập mạp" đang bên cửa sổ gọi điện thoại có chút đáng thương, có chút trái lòng nói: "Có điều lão rất có tiền cũng có rất nhiều em gái tiểu muội đáng yêu nha!"
Tiểu Phỉ Thúy lại là thuộc loại trâu bò nha: "Tôi lại không cần!"
"!!!!"
Xức! Tiểu Phỉ Thúy chính là thần tiên, Ôn Quả Nhiên hoàn toàn tôn thờ!
Phật gia nói chuyện điện thoại xong liền trở lại, trên mặt có chút áy náy: "Tiểu Phỉ Thúy a, tôi có chút chuyện, phải đi về trước.

Ngày mai trở lại thăm cô sau nhé! Bác sĩ Ôn, phiền toái cậu dành thời gian cho cô ấy với! Sau này xin mời cậu ăn cơm!"
Mẹ nó chứ! Đây đã là kiểu "tôi là người nhà, xin được gửi gắm" đây hay sao? Cho một viên gạch này, dám đào góc tường của lão bản chúng ta? "Phật gia, không sao đâu.

Phật gia đi thong thả!"
"Ừ này, Tiểu Phỉ Thúy, tôi đi nhé.

Cứ an tâm dưỡng bệnh đi nhé!"
"Phật gia gặp lại sau! Trên đường cẩn thận nhé! Chào ngài!" Tiểu Phỉ Thúy vô cùng vui vẻ mà vẫy tay.

Ôn Quả Nhiên thấy Phật gia vừa ra khỏi cửa phòng đã lập tức tàn bạo tóm lấy tay cô: "Nói đi, tình huống như thế nào!"
Tiểu Phỉ Thúy ngơ ngẩn nhìn cậu: "Gì vậy?"
"Lão đã nói gì với cô vậy?"
"Không có a! Cứ như vậy nói đi nơi nào chơi, ở đâu có thứ ăn ngon a.

Mọi chuyện cứ như thế nhàm chán nói mà thôi!"
"Lão già kia thật theo đuổi thì cô thì làm sao bây giờ?"
"Ông ta có theo đuổi cũng vô dụng! Tôi không thích thì cũng không có chuyện gì xảy ra a!" Tiểu Phỉ Thúy không chỉ không thèm đếm xỉa tới mà còn tỏ ý xem thường.


"Vậy cô thích người như thế nào?" Ôn Quả Nhiên ngẫm lại thấy cũng đúng, lại hiếu kỳ hỏi.

La Phỉ sửng sốt một chút, bỗng dưng nhớ tới bóng dáng người nào đó, một bóng ma duỗi tay lại gần, cô lắc đầu, đem hình ảnh đó trục xuất khỏi đầu: "Không biết.

Đợi gặp được chẳng phải sẽ biết hay sao.

Anh hỏi nhiều như vậy là có dụng ý gì?"
"!!!" Được rồi, Ôn Quả Nhiên bỏ qua.

Cậu thấy rằng cùng Tiểu Phỉ Thúy nói loại chuyện "thâm trầm" thế này quả thực như đàn gảy tai trâu! "Nhưng thật ra là lão bản cho gọi tôi tới! Cô ấy sợ cô ở bệnh viện một người cô quạnh! Cho nên bảo tôi đến làm cùng bạn cô!" Cậu hy vọng chuyện này có thể giúp lão bản kiếm chút "ấn tượng tốt".

"À ha, phải vậy không? Cám ơn nhiều!" Tiểu Phỉ Thúy nhàm chán mà bẻ ngón tay.

"Thật ra thì vì chuyện tối ngày hôm qua, chị ấy đã vô cùng đau lòng."
"Không cần thiết a.

Vốn là chuyện không liên quan gì đến chị ấy.

Tôi cũng không thèm để ý."
Bởi vì cô không thèm để ý cho nên mọi chuyện mới hỏng bét a.

Lão bản của chúng tôi rõ ràng là có ý như vậy rồi mà! "Chị ấy biết Phật gia tới đây, cho nên vội vàng thả tôi tới, cô không cảm thấy đây là đại biểu cho cái gì sao?"
"Đại biểu cho cái gì đó?" Tiểu Phỉ Thúy cười mà híp mắt nhìn cậu.

Ôn Quả Nhiên nhìn thấy nụ cười này không hiểu sao lại có chút không được tự nhiên.

Cậu chán cái kiểu ánh mắt cơ trí như vậy.

Trông nó cứ như là nhìn thấu suy nghĩ của người khác vậy, cứ như đang xem người khác là đồ ngốc vậy.

Cho nên cậu nhất thời nói không ra lời, cũng không dám thay lão bản lên tiếng: đại biểu quan tâm cô a!
La Phỉ cười lắc đầu: "Quả Quả, đưa trái cây cho tôi đi!" Thanh niên Ôn vẫn là quá ngây thơ rồi, khi nhìn hiện tượng mà không nhận ra được bản chất sự việc là gì! Phật gia biết được chuyện cô nhập viện là do Cẩm Vô Song nói cho mới biết.

Vậy tại sao Cẩm Vô Song lại muốn cùng Phật gia nói? Chỉ sợ là trước đó, bọn họ đã sớm thông đồng với nhau rồi đi!
Kiểu như:
"A, tôi thấy Tiểu Phỉ Thúy rất được a, có thể theo đuổi cô ấy được không?"
"Tùy ông thôi!"
Là như vậy đó.

La Phỉ thấy cũng không sao cả nên chỉ lắc đầu.

Ồ, cần gì phải tốn công chỉ là để nghĩ cách bỏ rơi tôi như vậy chứ.

Tôi sẽ không thích chị đâu nhé!
Cô cứ như vậy tự nói với chính mình, có điều, vì sao trong lòng lại ê ẩm? Sau đó chua xót bỗng dưng ngưng lại, cho nên tâm cũng từ từ lắng xuống.

Thế nhưng muốn cười cũng cười không nổi!.

Bình Luận (0)
Comment