Kể Về Mỹ Nữ Vô Song

Chương 6

"Cô cho mình là cẩu hay sao? Thấy xương là cắn! Chỉ biết cắn! Cái gì cũng cắn. Cô có bệnh hay sao vậy? Có bệnh thì đi khám bác sĩ. Cô đã tiêm vacxin phòng bệnh dại hay chưa hả?"

Từ gian phòng khách đã lâu không được dùng tới truyền đến tiếng gào thét thê lương. Tiếng gào thét này đã kéo dài hơn nửa canh giờ, thật là làm cho những ai nghe thấy cũng thương xót đến nỗi lỡ bước qua cũng phải bịt tai lại mà chạy cho thật nhanh. Mà nếu có liếc mắt vào phòng khách thì có thể nhìn thấy cái cảnh như sau: cái người xưa nay vốn tự xưng là người tao nhã, tự xưng là tuổi trẻ tuấn tú bây giờ đang vung một ngón tay bị bọc thành một cục trông rất đáng thương mà hung hăng chỉ vào người còn lại mà điên cuồng mắng mỏ, khiến cho cái người bị mắng kia vì không còn chỗ để trốn nên đành tự vùi mình vào đống chăn.

Ôn mỹ tuổi trẻ dừng lại một chút, thấy người kia mặt đã vùi vào chăn đến không còn bóng dáng thì khinh thường: Hừ, bây giờ có giả bộ đáng thương thì tôi cũng không tha thứ cho cô! Lúc cắn người ta còn không phải là vô cùng kɧօáϊ trá sao?

Phải mắng nữa, nếu hôm nay tôi mà không đem cô mắng đến chết thì cũng phải để cho cô biết rằng, thà đắc tội với nam hèn hạ, chứ đừng bao giờ đắc tội với nam tuổi trẻ tuấn tú! "Cô cho rằng cô giả bộ đáng thương thì tôi liền tha thứ cho cô? Đừng tưởng bở! Cô thực quá ghê gớm đi. Cô cắn lão bản chúng tôi đã đành, lại còn đem oán báo ân, đem người khỏe mạnh thuần khiết là tôi đây vốn dành bao tâm huyết cùng thời gian ra để mà bảo vệ tâm hồn cùng thân thể cô được trong sạch cứ vậy cắn. Cô không phân biệt được đúng sai hay sao? Cô là ai mà lại dám cắn lão bản chúng tôi? Không muốn sống nữa hay sao? Cô cho rằng vì cô là mỹ nữ thì có quyền thả chó cắn người hay sao? A, không đúng, là mỹ nữ thì có quyền thích cắn người là cắn à? Cô cho rằng như vậy mà là tán tỉnh à? Nói cho cô biết này, đó là mưu sát! Trần trụi trắng trợn mưu sát!" (Cưng à, anh đừng nghiêm trọng hóa như vậy chứ ~)

"Có phải là cô đã thấy vô cùng đau lòng rồi hay không? Cảm thấy đặc biệt muốn xin lỗi tôi? Được rồi, tôi cũng vậy đã nhìn ra, nếu như cô rót cho tôi chén trà, nói lời xin lỗi rồi mời tôi ăn bữa cơm, tôi liền miễn cưỡng tha thứ cho cô!" Dĩ nhiên, nếu như cô muốn lấy thân báo đáp, thì tôi cũng sẽ miễn cưỡng mà đáp ứng. Hì hì! Vẻ mặt của bác sĩ Ôn cười thật ɖâʍ mà cũng thật đặc biệt chính nghĩa.

Người trong chăn run lên, thấy vậy trái tim của bác sĩ Ôn mềm nhũn xuống, thôi được rồi, đừng khóc nữa! Tôi đây đã nói tha thứ cho cô rồi, nếu như cô không muốn mời tôi ăn cơm, vậy thì để cho tôi mời cô vậy! Bác sĩ Ôn tự nhủ trong lòng: quả nhiên anh hùng cũng còn khó qua ải mỹ nhân, mỹ nhân dù có làm sai chuyện thì cũng thật dễ dàng được tha thứ. Cậu bước lên một bước để an ủi ai đó đang thương tâm khổ sở. Nhưng cũng liền ngay đó, cậu đau đớn phát hiện ra...

Nếu có ai đó vô tình đi ngang qua sẽ lại một lần nữa nghe được bác sĩ Ôn vốn tự xưng à người tao nhã gầm lên một tiếng cực kỳ bi thảm: "Cô lại ngủ tiếp đấy hả? Cô ngồi dậy ngay cho tôi!"

Lại nửa giờ sau.

Mỹ nhân nào đó -- không nói một lời, không cắn người, cũng không còn hồ đồ, chân chính là mỹ nhân thì nhìn chỉ thấy đẹp như một bức tranh, trong lòng đồng chí Ôn thầm nhủ như vậy. Là mỹ nhân thì dù có làm chuyện gì sai cũng có quyền dễ dàng được tha thứ, cho nên, cậu "rộng lượng" mà tha thứ cho cô -- thật ra là vô phương ứng phó rồi mà!

Cổ nhân nói rất đúng, nữ nhân cùng tiểu nhân đều là loài khó nuôi, huống chi mỹ nữ lại còn thuộc loại sinh vật đặc biệt hung tàn. Ngay lập tức, cậu quyết định đem cô ta giao cho lão bản, bởi lão bản sẽ rất am hiểu cách ứng phó với loại mỹ nhân - sinh vật rất khó giải quyết này. Còn nữa, mỹ nữ cùng dã thú mới thật xứng đôi làm sao. Vì thế nên, ngay lập tức, mỹ nhân nào đó bị xách đến trước cửa phòng làm việc của Cẩm Vô Song. Mà mỹ nhân nào đó nghe đến danh tiếng lão bản Cẩm Vô Song Cẩm, ánh mắt liền trở nên lấp lánh: muốn gặp, muốn gặp, muốn gặp. Tuyệt đối muốn gặp!

Đồng chí Ôn ân cần dặn dò: "Muốn được lão bản chúng tôi đối xử tử tế thì phải biết nói xin lỗi nghe chưa? Lão bản không giống tôi đâu, tôi là người bình dị, gần gũi dễ nói chuyện, chứ nếu cô mà là con trai thì lão bản sớm giết chết cô rồi. Thái độ phải thật thành khẩn, lúc cần thiết thì có thể khóc rống lên, chảy thật nhiều nước mắt, biết chưa? Lão bản của chúng tôi ghét nhất om sòm, cô nếu một khóc hai nháo ba thắt cổ cô ấy chịu không nổi liền sẽ tha thứ cho cô!" Dĩ nhiên, nếu cô mà bị xé cằm thì tôi đây cũng mặc kệ nha! Người ta mới không phải có ý trả thù nha, chỉ là người ta đã quên nói! Ừ, là quên nói mà thôi!

La Phỉ gật đầu liên tục: "Biết rồi! Biết rồi!"

Ngay lập tức, với vẻ mặt cực kì chính nghĩa bác sĩ Ôn đưa tay gõ cửa: "Lão bản, là tôi đây. Còn có cô gái bị té xỉu nữa, cô ấy muốn được xin lỗi ngài!"

Bên trong truyền đến giọng nói cực kì vô cảm: "Không cần!"

Bác sĩ Ôn mồm há hốc không thốt được tiếng nào: Xem đi, xem đi! Đúng là lão bản tức giận nên mới không muốn cả gặp mặt nữa!

La Phỉ vẻ mặt đăm chiêu ủ dột, trong lòng than thở: như vậy thì sao được. Không gặp được chị thì làm sao em có cơ hội để mà ôm bắp đùi của chị đây!

Bác sĩ Ôn thấy cô quá đáng thương nên lại đề cao thanh âm: "Nhưng mà lão bản... Cô ấy thật, thật, thật lòng rất muốn được xin lỗi ngài nha! Ngài cho cô ấy một cơ hội đi!"

Ngay lập tức bên trong phát ra tiếng nói: "Được rồi! Cho cô ta vào!"

Bác sĩ Ôn vui sướиɠ hướng La Phỉ làm động tác "Ok" rồi đẩy cửa dẫn cô đi vào. Vẻ mặt của lão bản Cẩm không một chút biểu cảm: "Cậu đi được rồi!"

Bác sĩ Ôn: Ngài có cần vô tình như vậy hay không? Qua sông rút cầu gì gì đó là đáng ghét nhất trêи trần đời này đấy! Lão bản nhất định là sẽ ở phía sau cánh cửa đóng kín cùng mỹ nữ xxoo! Lúc cậu ở phòng cứu thương... Không đúng, là phòng khách, cũng thấy người này rõ ràng có ý rồi!

Đồ đáng ghét! Đồ hạ lưu!

Hừ!

Bác sĩ Ôn ra vẻ ngạo kiều mà dứt khoát rời đi, còn không quên tri kỉ thay bọn họ đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Cẩm lão bản ghếch chân, ôm hai tay nhìn người nọ. La Phỉ ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, mặc dù đây không còn là lần đầu tiên gặp mặt -- lần đầu tiên... Ách, có thể quên đi được không? Làm bộ không có chuyện kia có được hay không? Cắn người ta rồi lại còn đánh người ta, thật là mất mặt quá đi! Cẩm lão bản, thật ra thì người ta đúng là một cô bé thật ôn nhu nhã trí nha! Nhưng trong giờ phút này La Phỉ mới có được đầu óc tỉnh táo để đánh giá đối phương. Cô khẳng định: Giang Thập Nhất đã không hề nói quá, quả thực là người này soái vô cùng!

Tóc thật đen, thật mượt, chân thật dài, gương mặt thật xinh đẹp. Woa, thật hấp dẫn! Mắt La Phỉ tóe ra muôn vàn vì sao, chỉ chực nhào tới ôm lấy đôi chân thon dài kia -- ánh mắt của cô quá mức trắng trợn, trần trụi. Trắng trợn, trần trụi đến mức đuôi lông mày của Cẩm Vô Song hăng hái nhảy lên phắt phắt --

La Phỉ lập tức nghiêm túc trở lại. Kim chủ ở ngay trước mặt! Đừng để cho tẩu hỏa nhập ma! Đừng như vậy! Đừng như vậy! "Nghe nói là em đã cắn chị, thật xin lỗi!" Chuyện chính, phải nhớ đến chuyện chính! Phải trưng ra dáng vẻ cúi đầu phục tùng, một dáng vẻ thật đau lòng. Ôi, thật ra thì không thể trách em mà, là em đang ngủ nên mới hồ đồ mà thôi. Đừng nói là chị, ngay đến cả ba em vậy mà cũng từng bị cắn qua -

Cho nên...

Xin chị hãy đem chuyện đã rồi cho thành mây khói có được không? La Phỉ rất muốn nói như vậy, nhưng vì cùng lão bản Cẩm còn chưa quen biết, nên trong lòng cực kì căng thẳng!

Ánh mắt Cẩm Vô Song không tự chủ mà rơi lên bàn tay còn loáng thoáng dấu răng của mình. Thật ra cô đã chắc trăm phần trăm xác định người này là giả ngất, nhưng điều cô không khỏi ngạc nhiên là làm sao có thể ngất tới ba ngày. Cho nên mới đi xem một chút, vậy mà... Còn sở dĩ cô vội vàng rời đi, chỉ là vì: bàn tay bị dính nước miếng do bị ɭϊếʍ cảm thấy vô cùng khó chịu! Nên vừa ra khỏi cửa cô liền lập tức đi rửa tay ngay.

Sau đó cô gái này lại còn nói muốn gặp cô, vì thế mà cô bắt đầu hoài nghi người này hẳn là có ý đồ. Ban đầu vì thoáng nhìn cô ta có vẻ mềm mại khiến cho cô hiếu kỳ, sau đó lại té xỉu trước mũi chân của mình, như vậy thì còn không phải là để câu dẫn mình hay sao?

Hừ!

Cẩm Vô Song nói: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi, cô có thể đi được rồi!"

La Phỉ mở to mắt: "Em đã còn chưa được biết chị, tại sao có thể đi?"

Nhất thời Cẩm Vô Song cảm thấy bối rối: "Cô tò mò muốn biết về tôi?"

La Phỉ gật đầu. Cẩm Vô Song nhìn cô, và thấy như chỉ còn thiếu sau lưng người này có cái đuôi lông xù của chú cún ve vẩy, ve vẩy... Cẩm Vô Song bĩu môi: "Tôi là Cẩm Vô Song. Cô đi được rồi!"

"Đừng lạnh lùng như vậy chứ! Chị còn chưa biết về em mà!" Đồng chí La Phỉ vốn tự nhận mình có một ưu điểm, đó là: chỉ nghe cái mình thích nghe. Lệnh đuổi khách gì đó hả, xin lỗi nha, không nghe thấy!

Cẩm Vô Song cảm thấy thật tức cười. Cô nhìn kĩ người trước mặt một cái: người này mặc áo sơ mi trắng khá rộng phủ lên chiếc quần trông có vẻ trí thức, còn có chiếc áo dệt kim mỏng manh hở cổ như có như không. Nhìn thế nào cũng thấy người này có vẻ như là đại tiểu thư, con nhà gia giáo, sao không thấy vẻ gì của da mặt dày đây? Bề ngoài cùng bên trong thật không giống nhau a! "Tại sao tôi phải biết cô? Có phải là tôi đã từng biết chuyện gì về cô hay không?" Trong lòng cô từ chỗ xem người này từ "Tới quấy rối?" biến thành "Tới khôi hài?".

Xong!

"Chưa hề!" La Phỉ vô cùng thẳng thắn.

Cẩm Vô Song kinh ngạc: "Cho nên?"

La Phỉ đưa tay bụm mặt xấu hổ: "Chị cảm thấy em thế nào?"

Cẩm Vô Song lại một lần nữa nhìn kĩ người này, La Phỉ biết thế nên hướng về cô mà phóng điện. Cẩm Vô Song nội tâm co quắp, sau đó, cô bấm máy gọi một cú điện thoại. Chỉ một lát sau, bỗng một người đẹp đã hết thời tô son điểm phấn nồng đậm, phong tình vạn chủng nhưng mặt lại nhăn nhăn nhó nhó xuất hiện: "Lão bản, cô tìm tôi?"

Cẩm Vô Song chỉ vào người nào đó còn đang giả bộ "Hoa hồng xấu hổ im ắng mở": "Người này tới để tìm việc, chị thấy thế nào?"

Người đàn bà trang diễm nồng đậm lập tức chọt cái mũi, vạch con ngươi, nắm lấy cằm La Phỉ nâng lên, lắc trái, lắc phải: "Mặt thì ổn..." Lại một móng vuốt sờ lên ngực La Phỉ: "Ngực quá nhỏ..." Thêm một bàn tay chụp lên cái ʍôиɠ nhỏ: "Cái ʍôиɠ cũng không đủ vểnh" – lại còn định vén quần La Phỉ. La Phỉ kêu thảm nhảy lùi mấy bước: "Bà bà bà... Bà định làm cái gì vậy hả? Bà là ai?"

Người đàn bà ôm ngực, thấy cô không thức thời liền cười lạnh. Đã bán thân lại còn ra vẻ cao quí: "Tôi là ma ma Tang!"

Má, má, Tang? La Phỉ trào một búng máu mà nghẹn thở: "Tôi không tới đây nộp đơn làm tiểu thư* a! Bà nhìn cái gì mà nhìn? Tôi với bà rất quen biết hay sao vậy?"

Ma ma Tang ngạc nhiên: "Cô không đến làm tiểu thư, vậy thì cô tới đây làm gì? Cô cho rằng tôi muốn sờ cô đấy hả? Của cô cái gì cũng nhỏ. Bánh bao nhỏ, cái ʍôиɠ nhỏ, đến tôi còn thấy không đáng!"

* Tiểu thư: Gái gọi, cave...

Hai mắt La Phỉ rưng rưng nhìn Cẩm Vô Song - Mà Cẩm Vô Song lại chỉ một bộ thưởng thức trò vui - "Ai tìm bà chứ! Tôi chỉ tìm chị ấy mà thôi!"

Ma ma Tang cười lạnh: "Lão bản của chúng tôi không phụ trách chiêu tiểu thư."

"Ai nói tới nộp đơn làm tiểu thư? Đã nói là không phải tôi tới nộp đơn làm tiểu thư rồi mà."

"Vậy cô tới làm gì?"

Đây là... đây là... Có người ngoài ở đây làm sao người ta lại có thể không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng được chứ?

Ma ma tang quyết không tha: "Cô không đến nộp đơn làm tiểu thư, vậy cô tới làm gì? Đánh bạc hả?"

La Phỉ thẹn thùng đưa tay bụm mặt: "Người ta chỉ là muốn hỏi lão bản Cẩm một chút, rằng chị ấy có muốn để cho tôi làʍ ȶìиɦ nhân của chị ấy hay không mà thôi!"

Người tốt đẹp, rốt cục cô cũng nói ra rồi nhé, nhé nhé ~(≧▽≦)~ nhé nhé nhé!

Trong nháy mắt, đất trời đột nhiên trở nên an tĩnh!

Thật lâu, từ hóa đá đến hồi phục, ma ma Tang vội vàng nói: "Lão bản, tôi đi trước."

"Huyên náo" nháy mắt không đã còn.

Thật là thần tốc!

La Phỉ sợ hãi thầm than trong lòng. Muốn lên tiếng nhưng cô lại sợ làm hỏng cái không khí yên tĩnh hài hòa này. Cái bầu không khí im ắng đến không tiếng động này thật là tốt đẹp a!

Thật lâu sau, Cẩm Vô Song chợt mỉm cười.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chính trực thanh niên tốt Ôn Nhiên~~~

Ôn bác sĩ nhộn nhạo bên trong ~

Phi cầm đại cắn trúng Tiểu Phỉ Thúy cùng đáng thương Ôn thái y ~

Lời edited: Ban đầu đọc bản qt vì thấy quá hay, định đọc một mạch đến hết luôn, nhưng khi đọc đến chương này thì dừng lại mà quyết định làm một edited. Trước là để thỏa mãn mình, sau đó là để chia sẻ với các bạn cùng nỗi khổ không biết tiếng Trung nhưng lại mê BHTT như mình. Bắt tay vào mới hiểu nỗi khổ của những ai đã, đang và sẽ là edited: quả thực là nó KHÔ, KHÓ, KHỔ. Nó khô vì cứ đọc đi đọc lại (để edit) thì thành nhàm chán, nó khó vì mình có biết gì về tiếng Trung đâu ngoài vốn Hán Việt của chúng ta, còn nó khổ là bởi vì phải mất thật nhiều công sức đọc, tra google, đoán mò... mới có một đoạn như ý. Nhưng khổ nhất (có lẽ) là nỗi sợ bị ném đá. Trước, đọc truyện của các bạn có nhiều lúc mình cũng thấy chỗ này sao ngô nghê thế, chỗ này sao chẳng thuần Việt gì cả, thậm chí còn nghĩ bạn này là người Trung muốn mình cũng thành người Trung hay sao vậy (sory)?

Cực kì hâm mộ bạn Sakwindy với Hiền thê lương phụ và Kéo mô lạp dạng bởi sự chỉn chu, tỉ mỉ và nhất là sự kiên trì của bạn í (bộ Hiền thê lương phụ bạn ý làm từ năm 2014 tới tận giờ (T4/2017) mới sắp xong đó mấy bạn). Cứ cảm giác như sờ mó được (lại sory) sự trân trọng và tâm huyết của bạn í đối với từng trang viết của tác giả.

Với tư cách là Thượng đế (độc giả), ta tha thứ cho những ai tự nguyện làm nô tài (edited) mà chưa làm cho câu văn được mượt mà, lại còn Hán hóa (hì), lại còn chậm chạp, lại còn dám drop, lại còn chỉ dừng ở qt, lại còn khi không đi làm edidtor để cho người ta ném đá, lại còn edited quá hay – dù không tải được hết nguyên tác,...! Amen! Adi phò phò! Ala... cùng tất cả các vị thần thánh trêи đời.

Và xin các bạn cũng đối xử với mình (cùng các edited khác) như thế, có được không?

Lời lảm nhảm cuối: Vô cùng cảm ơn bạn loran-marheaven đã làm ra một bản qt dễ hiểu đến đủ cho mình có dũng khí lần đầu tiên đào hố. Hì...
Bình Luận (0)
Comment