Kể Về Mỹ Nữ Vô Song

Chương 79


Việc Tiểu Phỉ Thúy mất tích đã khiến cho bên trong sòng bạc nổi cơn sóng to gió lớn.

Người của Nguyễn gia đang chơi so high*, thế nhưng bây giờ hoàn toàn không còn một chút tâm tình.
Nguyễn Chí Mạnh đùng đùng nổi cơn tức giận.

Ông nhìn Ôn Quả Nhiên bằng ánh mắt giống như là hận không thể xé xác cậu ra.

Từ tận dưới đáy lòng Ôn Quả Nhiên thấy mình đang run rẩy.

Người trước mặt cậu đây khi đứng trước mặt của Tiểu Phỉ Thúy rõ ràng rất yếu thế a, sao bỗng nhiên bây giờ lại biến thành một con sư tử mạnh mẽ như vậy chứ? (Tội nghiệp tiểu thụ Ôn...) Nguyễn Chí Mạnh tức muốn hộc máu, nhưng dù sao trước mặt người ngoài thì ông vẫn cố gắng giữ lại được một tia lý trí, vì vậy ông cố nén tức giận mà hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra? Lúc nó ra cửa không có ai đi theo nó hay sao? Tại sao chúng bay không bảo vệ nó cho tốt?" Thế nhưng giọng nói lại hoàn toàn giống như một lời tự trách cứ chính mình.
*So high: Tinh thần cao nhất.
Ôn Quả Nhiên lắp bắp: "Tôi...!Chúng tôi chỉ là đi tới chỗ bằng hữu ăn một bữa cơm...!Không có...!Không ngờ..." Chu Lệ Anh khuyên Nguyễn Chí Mạnh: "Cha sắp nhỏ, đừng quá nóng giận.

Liệu có phải là Phỉ La lại trốn đi lần nữa hay không? Hoặc là có chuyện gì đó cần đi ra ngoài cũng không chừng ấy chứ! Có lẽ mọi chuyện không đến nỗi giống như ông đang nghĩ!"
Nguyễn Chí Mạnh rốt cục tìm được người để mình trút cơn thịnh nộ: "Làm sao lại có chuyện như vậy được? Cho dù nó có không hiểu chuyện thì cũng sẽ không hồ nháo đến mức như vậy! Bây giờ đã là mấy giờ rồi mà lại còn nói nó cần đi ra ngoài? Bà cũng đâu phải không biết chuyện khi nó còn bé...!Tóm lại, hãy chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất đi.

Đều tại bà thôi! Chơi gì mà chơi! Nên lập tức đưa nó về thì nên đưa về đi chứ! Tôi đã biết là sẽ xảy ra chuyện mà.

Ngay khi ra cửa tôi đã thấy tim mình đập không yên rồi!"
Một giọng nói yếu ớt từ đâu đó vọng lại: "Nếu không, có nên báo cảnh sát?"
"Không được!" Nguyễn Chí Mạnh cùng Cẩm Vô Song đồng thanh phản đối, Cẩm Vô Song nói: "Mất tích chưa đủ 24 giờ, cảnh sát sẽ không tiếp nhận báo án!"
"Báo cảnh sát? Nếu là thật là bắt cóc, giết con tin thì làm sao bây giờ? Mày muốn hại chết nó hay sao?" Nguyễn Chí Mạnh tàn bạo nhìn chằm chằm người vừa đưa ra lời đề nghị, bên kia lập tức im bặt.
Cả phòng chìm trong không khí trầm mặc và ngột ngạt.

Tất cả mọi vấn đề, đề tài đưa ra bàn bạc đều quay xung quanh đường đi nước bước của Tiểu Phỉ Thúy, không có một ai chú ý tới chuyện Tiểu Phỉ Thúy đi ra ngoài còn có thêm Nguyễn Hương Lăng, trừ Lưu Tuyết Hoa.

Bà ta run rẩy hỏi Ôn Quả Nhiên: "Hương Lăng đâu rồi? Lúc ấy nó và đại tiểu thư đi cùng nhau, cậu có thấy nó không?"
"Thấy chứ! Chúng cháu cùng đi tìm Giang...!Bằng hữu ăn cơm, thế nhưng bằng hữu của cháu lại bảo cháu đi mua nước, còn hai người họ đứng lại đó đợi bằng hữu của cháu.

Khi cháu mua được nước quay trở lại thì hai người đã mất tích."

Tim Lưu Tuyết Hoa giống như bị rơi xuống đánh bịch một cái.
"Không có ai nhìn thấy bọn họ sao?"
"Không ai thấy cả.

Lúc ấy trên đường không có một bóng người!"
"Thật là hồ đồ, làm sao cậu lại bỏ mặc nó như vậy?!" Nguyễn Chí Mạnh tức đến sắp hộc cả máu mà rống lên.

Mặc dù Phỉ La có chút ngang bướng, nhưng cũng là ông nhìn đứa trẻ này lớn lên, nếu để xảy ra chuyện gì, chẳng phải là ông đã để cho Nguyễn Chí Thành thất vọng rồi hay sao?
Ôn Quả Nhiên ngập ngừng: "Cháu...!Cháu cũng thật không ngờ là sẽ lại có chuyện như vậy xảy ra!"
"Làm sao lại có chuyện trùng hợp như thế, cậu vừa đến thì bằng hữu của cậu liền bảo cậu đi mua nước là sao?" Lại có người hỏi.
"Ừ nhỉ!"
"Liệu có phải là đối phương sớm có âm mưu hay không? Là hắn cố ý đưa cậu đi nơi khác để dễ bề ra tay với Phỉ La?"
"Nếu vậy thì chắc chắn đó phải là người có quen biết với các cậu rồi.

Bằng không thì kẻ đó làm sao biết rõ chuyện các cậu định làm gì, đi đâu, sau đó tùy thời hạ thủ!"
Cẩm Vô Song nghe bọn họ anh một lời tôi một câu, mãi mới chen được vào một câu: "Cậu xác định người đó chắc chắn là Giang Thập Nhất chứ?"
"Điều này..." Ôn Quả Nhiên do dự: "Chúng tôi gửi tin nhắn cho nhau.

Tôi có gọi điện thoại cho cô ấy thì cô ấy nói di động hết pin.

Bây giờ đã tắt điện thoại rồi, có gọi cũng không thông."
"Có lẽ bị lợi dụng thật rồi.

Tóm lại là thế này, trước hết hãy tìm cho được Giang Thập Nhất đã còn mọi chuyện hãy nói sau!" Cẩm Vô Song quay lại nói với những người khác: "Nơi này đối với tôi là tương đối quen thuộc, chuyện tìm người thì hãy giao cho tôi! Đêm cũng đã khuya rồi, mọi người đều ở chỗ này mà đợi cũng không phải biện pháp hay.

Tôi sẽ tận lực nghĩ ra biện pháp, trước hết mọi người cứ về phòng của mình nghỉ ngơi đi đã!"
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.

Thấy vậy Nguyễn Chí Mạnh bất đắc dĩ chậm rãi gật đầu tỏ vẻ tán thành đề nghị của Cẩm Vô Song, đến lúc đó tất cả mới lục tục rời đi, trở về khách sạn của mình mà nghỉ ngơi.
Riêng Lưu Tuyết Hoa vẫn chưa chịu đi.


Bà ta cực kỳ căng thẳng, hai tay nắm chặt bà hướng về Nguyễn Chí Mạnh nói: "Đại bá, ngài nhất định phải cứu Hương Hương nữa!"
Lúc này Nguyễn Chí Mạnh đang cảm thấy tâm phiền ý loạn, bây giờ thấy người này dáng vẻ đáng thương thì lại càng cảm thấy phiền lòng: "Được rồi, được rồi! Trước hết thím cứ đi về nghỉ ngơi đi đã, đợi xác định được chuyện gì đã xảy ra rồi hãy nói."
"Đại bá..."
"Được rồi.

Cha lũ trẻ cũng đã phiền lắm rồi, thím cũng đừng phiền ông ấy thêm nữa!" Chu Lệ Anh chặn họng bà ta lại, túm lấy bà ta lôi về phía cửa: "Thím cứ đi nghỉ trước đi!"
Bị đuổi ra ngoài, mặt của Lưu Tuyết Hoa đen kịt lại.

Những người này...
Bà ta hung hăng siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào trong da thịt cũng không tự biết: tại sao có thể như vậy được? Tại sao có thể như vậy được? Tại - sao - lại - là - như - vậy? Trong lòng của bà là nỗi lo âu không nguôi, bà không khỏi tự hỏi chính mình: chẳng lẽ lại là báo ứng?
Trước đây, bà để cho người ta bắt cóc Nguyễn Phỉ La chỉ là muốn hù dọa một người trong Nguyễn gia, Nguyễn Chí Thành.

Tại sao ư, bởi vì cùng là con cháu Nguyễn gia, vậy mà đãi ngộ quả thật nghiêng trời lệch đất.

Tại sao phải như vậy? Con gái của bà vốn được chọn làm vật thế thân cho người khác, điều này thật ra lại rất thuận lợi cho kế hoạch của bà.

Bà đã làm ra vẻ bắt cóc lầm người, lén lút đem người đó giấu vào thư phòng ở dưới hầm nhà mình - Nguyễn Chí Thành chỉ sợ là nằm mơ cũng sẽ không ngờ rằng đứa con gái đang làm mình ruột gan nóng như lửa đốt lại ở ngay bên cạnh.

Chỉ cần bà thu được tiền, sau đó nhẫn nại chịu đựng chừng hai ba năm rồi bà có thể tìm cớ hoặc là làm chuyện cho náo loại cả lên để được rời khỏi Nguyễn gia.

Sau đó bà sẽ cùng người tình là mối tình đầu biến mất, đi ra ngước ngoài tha hương cho mất dấu.

Kế hoạch là hoàn mỹ, có điều, thật chết tiệt, bọn họ lại không thể ngờ được rằng con bé kia thân thể lại yếu kém đến như vậy.

Cái đồ đại tiểu thư kiêu căng tự phụ kia thiếu chút nữa bị băng huyết mà chảy máu đến chết.

Tệ hại hơn nữa chính là, chỉ thiếu chút nữa bà đã bị chính con gái của mình phát hiện ra.


Cho đến lúc đó, có thể thấy dường như mọi chuyện đã hỏng bét thật rồi.

Mà điều tệ hại nhất chính là, Nguyễn Chí Thành quyết định báo cảnh sát, hơn nữa vì cho rằng con gái có lẽ đã bị biến thành con tin bị giết đi rồi cho nên đã cho đăng báo lớn treo giải thưởng.

Thế cho nên cả bọn chẳng khác nào trông gà hoá cuốc, lúc nào cũng nơm nớp chỉ sợ không cẩn thận thì bị bại lộ! Những ngày đó quả thực tựa như cơn ác mộng.

Điều làm cho bà sợ hãi đến không chịu nổi chính là bà sợ sẽ có một ngày Hương Lăng phát hiện ra, sợ cảnh sát tìm tới cửa, sợ Nguyễn Phỉ La chết.

Vì thế mà càng về sau bọn họ càng cố gắng nghĩ mọi cách đem Phỉ La chuyển đi.
Lúc đó bà đã muốn đem người thả đi rồi, chính là A Vỹ lại kiên trì muốn có được tiền, lại còn liên lạc với vài kẻ gọi là bằng hữu cùng nhau tham dự.

Sau đó, rốt cục bọn họ cũng lấy được tiền.

Bà yêu cầu hắn đem người thả, hắn đã đồng ý, kết quả...!kết quả...
Kết quả Nguyễn Phỉ La trở về được, còn bọn người A Vỹ toàn bộ đều chết hết! Bà sợ hãi đến nỗi mỗi ngày đều không chịu nổi, vừa sợ hãi vừa thương tâm, A Vỹ của bà...!Vậy mà lại còn phải ra vẻ không có chuyện gì.

Cuộc sống của bà ở giai đoạn đó trôi qua vô cùng khổ sở, người ngoài căn bản không cách nào tưởng tượng nổi...
Thật vất vả khi phải chờ đến ngày mà con bé kia cho rằng mọi chuyện đã trôi qua, thậm chí cô ta còn dám chạy tới tận Las Vegas! Ngày đó bà đã phát hiện ra trong túi của Nguyễn Hương Lăng có phiếu mua đồ của sòng bạc nào đó tại Las Vegas.

Lúc đó bà như bị điện giật.

Vốn bà hiểu rất rõ con gái của mình, không có việc gì con bé sẽ không đi đến tận một nơi xa xôi như vậy.

Vì thế bà chỉ cần hơi chút điều tra thì có thể biết đến tận tường sự việc, biết được rằng Nguyễn Phỉ La thậm chí đã đến Las Vegas.

Khi biết được điều này bà đã sợ ngây người.

Tất cả sự bình tĩnh giả tạo của bà từ trước đến nay khiến người tưởng nhầm trong nháy mắt vỡ vụn, có phải rằng cô ta đã biết rồi gì đó hay không? Và bây giờ cô ta đang truy xét đi?
Mà cô ta lại là người thông minh đáng sợ đến như vậy --
Chỉ nghĩ đến đây, tim của bà liền rét lạnh.

Bởi vì, bà đã đem giấu chỗ tiền chuộc thu được từ A Vỹ, chính là đưa đến nơi đó, hơn nữa lại còn có người nhìn thấy - mặc dù người kia sau đó lại bị chết vì tai nạn xe cộ!
Chính lúc Lưu Tuyết Hoa đang suy nghĩ đến xuất thần, đột nhiên, di động của bà vang lên!
Trong lúc đang bất an, kinh hoảng giữa đêm khuya, tiếng động này chẳng khác gì đòi mạng mà.


Vừa kinh hoàng vừa chấn động, tim của bà đập len điên cuồng, cuối cùng bà cũng trấn tĩnh lại được đôi chút.

Bà cầm cái điện thoại lên, từ cái loa truyền đến một giọng nữ nghe khá là quen thuộc:
"Nguyễn Quá, tính mạng của con gái bà đang ở trong tay tôi!"
3
"Lão bản, làm như vậy liệu có được không?" Ôn Quả Nhiên run rẩy giọng mà hỏi.
Lão bản Cẩm nhìn cậu bằng một nhìn lạnh đến thấu xương: "Lắm lời!"
Cẩm Vô Song giơ tay ra hiệu, nhân viên kỹ thuật ở bên cạnh liền bấm điện thoại.

Ôn Quả Nhiên hít một hơi thật sau rồi đón lấy cái microphone.

Trâu bò a, thật là quá kích thích! Vơ vét tài sản cái gì đó...
"Nguyễn Quá, tính mạng của con gái cô đang ở trong tay tôi." Qua thao tác của nhân viên kỹ thuật, thanh âm của cậu khi truyền đến đầu kia đã bị chuyển thành một giọng nói khác hẳn.
"Các người là ai, các người muốn làm gì?" Cái loa truyền đến cái giọng chất vấn mà gần như là thê lương.

Ôn Quả Nhiên cười khẽ: "Nói gì vậy chứ, Nguyễn Quá! Mới cách đây không lâu chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại, chẳng lẽ bà đã quên?"
"Cô...!Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.

Các người rốt cuộc là người nào? Các người muốn làm gì? Mau thả Hương Lăng của tôi!"
"Nguyễn Quá! Giữa chúng ta thì đừng nên giả bộ, dù sao bà cũng đã biết tôi là ai, mà tôi cũng biết bà là ai.

Chúng ta vẫn nên đi thẳng vào vấn đề, không nên lãng phí thời gian thì tốt hơn.

Anh của tôi lao tâm khổ tứ làm việc cho các người cuối cùng lại bị các ngươi hại chết, khoản nợ nần này thanh toán như thế nào mới đúng đây? Chỗ tiền kia, tôi muốn một nửa."
Bà sửng sốt, toàn thân bỗng trở nên căng thẳng: "Tiền nào chứ? Tôi không biết là cô đang nói cái gì! Cô hãy mau thả con gái tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Bà cứ làm theo lời tôi là được rồi.

Nếu bà có bản lĩnh bà cứ báo cảnh sát thử xem! Có thể ngày mai bà sẽ nhận được thi thể của con gái bà!"
"Tút tút!" Điện thoại cắt đứt!
Ôn Quả Nhiên hỏi Cẩm Vô Song: "Lão bản, thế nào?"
Lão bản Cẩm hừ một tiếng, không nói một lời nào.

Ôn Quả Nhiên lo lắng: "Liệu bà ta có mắc bẫy hay không?"
Mặt lão bản Cẩm trầm lặng như nước, cô lạnh giọng: "Vậy thì cho bà ta một chút sắc mặt mà xem thử xem sao!".

Bình Luận (0)
Comment