Kẻ Xấu Xí

Chương 3

Ngày hôm sau, nha đầu hầu hạ vừa sáng đã đến hậu viện, Ly Đình nhìn thấy nha đầu mang theo quần áo xinh đẹp, lại nghe thấy nha đầu đi trước nịnh nọt nói, “Công tử, đêm nay người có thể nhìn thấy Kỳ tướng quân rồi.”

Ly Đình ngoan ngoãn, không phát hỏa, nhưng mà người bên cạnh nói gì đều không phản ứng lại, đợi mọi thứ chuẩn bị xong rồi, đám người mới rời đi, hậu viện yên tĩnh trở lại.

Hậu viện đã quen lạnh lẽo, Ly Đình cũng quen thói, những mà vẫn cố chờ đồ xấu xí nhà quê kia đến, Ly Đình bắt đầu nhớ nhung, buông những lời khó nghe thành niềm vui lớn nhất trong ngày của y.

Đồ xấu xí thực sự không tới nữa sao? Y sắp phải đi rồi.

Ngồi buồn cả một ngày, cũng không thấy ai tới đưa đồ ăn cả, dường như đã được ra lệnh không cho Ly Đình ăn cơm. Từ buổi trưa đến chạng vạng tối, cho đến khi loáng thoáng nghe được tiếng đàn nhạc, trong phủ hình như đang mở tiệc chiêu đãi Kỳ tướng quân.

Ly Đình yên lặng đi đến cạnh ngăn tủ, lấy ra thanh dao găm ở bên trên, giấu trong tay áo. Bóng đêm dần buông xuống, đợi từ giờ Dậu đến giờ Mậu, tiếng nhạc ở tiền phủ nhỏ đi, Ly Đình thầm nghĩ, đến lúc y phải đi rồi sao.

Hành lang truyền đến tiếng bước chân nặng nề, một bóng người đen thui tiến vào, không phải hạ nhân đưa hắn đi mà là đồ xấu xí đã lâu chưa gặp.

Ly Đình sửng sốt, không kìm lòng nổi bước tới cửa vài bước, đợi cho khi xích sắt siết chặt chân y lại, y mới kinh ngạc đứng ở đó nhìn đồ xấu xí.

Nghê Diễm mang theo thực hạp tới, đi rất nhanh, vòng qua hành lang, trong phút chốc nhìn thấy Ly Đình, bước đi dần chậm lại.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Ly Đình ăn mặc như vậy, cẩm phục đỏ tươi, tóc buộc nửa chừng, dây buộc màu trắng rủ xuống, ngày bình thường cho dù cho Ly Đình ăn mặc chỉnh tề, y đều có thể lăn qua lăn lại làm cho bừa bộn lười nhác.

Mỹ nhân có vẻ mặt u sầu, không thấy sự điêu ngoa ương ngạnh như ngày trước, trong giây phút thấy Nghê Diễm, trong mắt lờ mờ tỏa ánh sáng ngọc lưu ly.

Trong lòng không biết vì sao nóng lên, Nghê Diễm bước đi nhanh hơn, đi về phía Ly Đình.

Nhìn thấy người đi vào trong, tấm lưng dày rộng phía trước mặt Ly ĐÌnh, mặc dù chẳng nói gì bày biện đồ ăn, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng bát đặt trên mặt bàn.

“Cạch” mỹ nhân đằng sau động đậy, bước từng bước thoải mái đi qua, Nghê Diễm đúng lúc quay lại nhìn, nghe thấy y mở miệng nói, “Ta không…ta không muốn đi.”

Ly Đình vừa mở miệng đã lo lắng khóc nức nở lên, Nghê Diễm nghe thấy, tay dừng động tác, khi quay dầu lại, người đứng bên cửa đã khóc thảm vô cùng.

Biết rõ cùng một tên nô lệ khóc lóc kể khổ là vô dụng, nhưng trừ đồ xấu xí này ra, ai còn có thể ở trong phòng này nghe Ly Đình nói nhiều hơn một câu.

Dựa vào ánh trăng, mỹ nhân khóc lê hoa đái vũ, nhìn lại vô cùng đáng yêu.

Nghê Diễm vuốt cằm, không nói tiếp lời Ly Đình, chỉ nói, “Ăn cơm thôi.”

Người giống như tảng đá không hề phản ứng, trong lòng Ly Đình cảm thấy tủi thân, không muốn mở miệng tự làm mình mất mặt nữa, cũng không mở miệng nói mấy lời châm biếm mỉa mai, đờ đẫn kéo sợ dây xích ngồi xuống bên cạnh bàn.

Ly Đình cầm bát lên ăn rất chậm, dường như là nếu kéo dài thời gian thì không phải đến phủ Kỳ tướng quân vậy. Đồ xấu xí cũng không thôi thúc hắn, an tĩnh chờ đợi ở một bên.

Chim hoàng yến vừa chật vật vừa đáng thương, tiếng khóc cũng dừng lại rồi, thân hình mảnh mai ngồi trước bàn, động tác cứng nhắc.

Đợi Ly Đình dừng đũa, đồ ăn vẫn còn hơn phân nửa, hai tay nắm chặt đùi, vươn cổ, tròng mắt đảo xung quanh, liếc thực hạp một cái, không nhìn thấy kẹo hạt sen, hai vai chán nản buông xuống.

Động tác của Ly Đình, Nghê Diễm đều nhìn thấy hết, hôm nay hắn tới gấp, chưa về phòng chuẩn bị, “Hoàng thượng hạ thánh chỉ, nói ngoại tộc bất ngờ đánh tới, chủ tử và Kỳ Long đều bị triệu đi rồi.”

Đôi mắt đỏ hồng của mỹ nhân nhìn hắn, trên mặt không hề có nét mặt vui mừng. Chẳng qua là tránh được một lần, nhưng sao tránh được cả đời, Hạ Quốc là một nước lớn, trước giờ chưa bại lần nào.

“Thật sao.” Mỹ nhân chậm rãi mở miệng, bình tĩnh rũ mi, ánh mắt đảo qua đầu vai của Nghê Diễm, “Vai ngươi làm sao vậy?”

Lúc này Ly Đình mới chú ý tới, đồ xấu xí mặc một cái áo mỏng không có ống tay, trên vai bị thứ gì đó cắm vào, da thịt bị lõm xuống, kết vảy đáng sợ.

Nghê Diễm giống như không ngờ Ly Đình sẽ quan tâm tới mình, có chút khó xử nói, “Không sao.”

Cho dù đồ xấu xí không nói, Ly Đình đều có thể đoán được mấy phần, có lẽ là hắn gánh nước cho cả phủ này. Mỹ nhân đứng dậy, đi đến cạnh tủ, ung dung lấy dao găm trong tay áo đặt lại, sau đó lấy ra một cái hộp.

Mỹ nhân không hề rầu rĩ, trên mặt lộ ra biểu tình kiêu ngạo như ngày thường, đi về phía Nghê Diễm, miệng vẫn nói mấy lời độc ác, “Đáng đời, ai bảo xấu xí dọa người như thế, lại còn ngu ngốc bị người bắt nạt.”

Mở hộp ra, bên trong là thuốc trị thương. Ly Đình nhỏ nhắn, ngẩng đầu nhìn người trên bàn cường tráng giống dã thú, không nhịn được nhíu mày, “Ngồi xuống.”

Nghê Diễm bị mỹ nhân trừng, không tự chủ được ngồi xuống.

Ngón tay mảnh khảnh nắm lấy bình thuốc, mang theo ý trêu đùa xấu xa, muốn xem dáng vẻ kẻ xấu xí chịu đau, khóe miệng mang theo nét cười làm người khác cảm thấy ác độc,  ban nãy còn khóc lóc đáng thương, vừa chớp mắt đã biến thành mỹ nhân tâm địa rắn rết.

Con người từ cao cúi đầu nhìn xuống, đồ xấu xí không hề nhăn mày dù chỉ một chút, ngược lại còn không nhúc nhích nhìn y.

Hai người lại gần nhau, Ly Đình gần như chen vào giữa hai chân đồ xấu xí, nô lệ cao lớn cường tráng, nhiệt độ cơ thể cũng cao kinh người, Ly Đình chỉ cảm thấy như bị một đống bếp lửa bao quanh.

Không thấy được phản ứng như trong kỳ vọng của Ly Đình, ngược lại còn bị nhìn đến toàn thân bất động. Ly Đình hổn hển đập một cái vào trên mặt Nghê Diễm.

Nghê Diễm bị đánh bất ngờ không kịp phòng bị, còn chưa lấy lại tinh thần, Ly Đình còn cáo trạng hắn, “Nhìn cái gì mà nhìn…còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra…”

Trên mặt mang theo một màu đỏ ứng khác thường, là do màu sắc quần áo phản xạ, hay là thẹn quá hóa giận.

Đồ xấu xí bị đánh cũng không thấy hắn tức giận, đứng mạnh dậy, nhấc cổ áo phía sau của Ly Đình lên, trực tiếp quăng người qua một bên, nhanh nhẹn dọn dẹp bát đũa rồi đi.

Hai lần bị đồ xấu xí xách như xách mèo quăng qua một bên, Ly Đình luôn không phản ứng lại được, mỗi lần phải chờ người đi rồi mới hồi thần.

Mỹ nhân ở hậu viện chưa bị tặng đi, chủ nhân lại chưa về phủ, ai cũng không bằng lòng đi quan tâm y, tối đến cũng chỉ có đại nha đầu mang nước ấm vào cho y tắm rửa, cũng không thấy có người hầu hạ, Ly Đình cũng rất yên lặng.

Phòng ở của hạ nhân đều tắt đèn rồi, phòng của Ly Đình đột nhiên bị gõ vang, vừa mới nằm xuống lại bị gọi dậy, làm cho trong lòng mỹ nhân không mấy vui vẻ, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa đồ xấu xí không thức thời đứng đó, bị nhiễu giấc mộng đẹp, Ly Đình đang muốn đuổi người đi.

Chỉ thấy đồ xấu xí mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay có hai viên kẹo hạt sen. Ly Đình kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng có thứ gì đó không thể nói rõ đang rung động. Ngón tay nhẵn nhụi cầm lấy cho lên miệng, ánh trăng đều bị đồ xấu xí chặn lại, chỉ để lại một bóng mờ mờ.

Đồ đã đưa tới rồi, Nghê Diễm quay người định đi nhưng lại bị Ly Đình gọi lại, “Nghê Diễm.”

Nghê Diễm quay đầu, hoài nghi nhìn y, mỹ nhân vẫn mang dáng vẻ cao quý, lại nói, “Ngươi tên là Nghê Diễm phải không.” Nghê Diễm không phản bác, coi như thừa nhận rồi.

Giờ này rồi ngay cả những người cầm canh gõ mõ đều đã đi nghỉ ngơi cả, trong viện chỉ còn nghe thấy tiếng gió, một cơn gió thổi đến, làm cho người ta bất giác rùng mình.

Mỹ nhân mỉm cười một cái, môi khẽ mở, “Ta không thích Kỳ Long, nhưng không thể làm gì…không bằng cho ngươi được lợi…”

Nghê Diễm không hiểu lời nói của Ly Đình, thấy tay y chạm vào cổ áo, cởi từng nút áo, cởi áo trong ra, thân thể không mặc gì hiện ra trong tầm mắt.

Trời cuối thu vừa lạnh lẽo vừa vắng lặng, Nghê Diễm cứng người tại chỗ, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Hai người cách nhau không xa, Ly Đình vươn tay là có thể chạm vào hắn, trong nháy mắt y cầm lấy cổ tay Nghê Diễm, Nghê Diễm run lên. Cho dù là Ly Đình dụ dỗ trước, bên ngoài miệng còn không tha người, “Không phải ngươi sợ đấy chứ, thật đúng là đồ ngốc.”

Nghê Diễm không chịu nổi y kích thích, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, bê người lên trên vai, mang vào trong, đi thẳng đến tháp, xích sắt leng keng vang lên.

Khuỷu tay Ly Đình chạm vào chăn, nhìn thấy đồ xấu xí đang cởi áo ngắn bên ngoài áp lên, một chân đạp lên ngực hắn, không cho hắn tới gần, cười đến động lòng người, miệng nói lời chán ghét, “Không cho hôn ta.”

Dứt lời, hai chân trắng noãn kéo ra, mũi chân từ trên ngực Nghê Diễm kéo xuống, chạm vào cơ bụng rắn chắc, sau đó trượt đến nơi đã phồng một đống lớn, nảy sinh đùa cợt cách một lớp vải quần đạp lên vật đó.

Đồ vật kia giống như một khối sắt được nung nóng, vừa nóng vừa cứng, làm cho bàn chân Ly Đình cảm thấy đau. Tích tụ trong lòng, lại không biết làm sao, chỉ có thể hướng tới chỗ cuối cùng kia làm chuyện xấu, vật đang nằm rũ ở đó, có phần nặng nề, bị Ly Đình dùng sức giẫm đạp lên, Nghê Diễm bị đau cau mày nhìn y, ánh mắt đen láy thâm trầm, nhìn đến nỗi lòng Ly Đình xao động.

Tính tình Ly Đình thế nào, biết đồ xấu xí không dám dễ dàng phát tác, sợ một chút lại đắc ý, mũi chân nâng lên, theo hầu kết Nghê Diễm đến cằm, nằm dưới thân người khác vẫn là dáng vẻ không coi ai ra gì.

Hai chân mở rộng ra, ánh mắt Nghê Diễm hoàn toàn bị thứ giữa hai đùi y hấp dẫn, lỗ nhỏ chặt chẽ cắn lấy ngọc thế, làm máu hắn dồn lên.

Trên chân bỗng nhiên căng thẳng, bị đồ xấu xí nắm trong lòng bàn tay, bàn tay thô ráp khẽ vuốt ve gan bàn chân, Ly Đình cực kỳ sợ ngứa, vùng vẫy muốn rút chân về nhưng lại bị hắn gắt gao nắm lấy.

“Buông tay!” Chẳng có chút uy hiếp nào đền đồ xấu xí, còn làm hắn được một tấc lại muốn tiến một thước.

Đầu lưỡi thô ráp liếm gan bàn chân Ly Đình, tay Ly Đình mềm nhũn, gục xuống chăn, miệng phát ra tiếng rên rỉ, “Ưm…”

Lưng Nghê Diễm run lên, buông chân Ly Đình ra, bàn tay mò đến phía lỗ nhỏ, cầm lấy đuôi ngọc thế, rút mạnh ra. Ly Đình sao có thể chịu được kích thích như vậy, giật mình mạnh một cái trên tháp, lại bị Nghê Diễm ấn trở lại.

Cảm giác tê dại theo lỗ nhỏ thần bí đi đến từng ngóc ngách cơ thể, cho dù có rụt eo lại, cảm giác khác thường ở lỗ nhỏ vẫn không giảm đi.

Cho đến khi ngọc thế bị rút ra hoàn toàn, đôi mắt Ly Đình ướt át, vẻ mặt mơ màng nhìn Nghê Diễm.

Ngọn lửa trong lòng Nghê Diễm cuồn cuộn, vội vàng cởi quần, nghiệt căn to lớn nảy ra, cây gậy thẳng tắp, thực sự thô to như của thú vật.

Ly Đình cảm thấy kinh hãi, thân thể ngại ngùng muốn trốn, đồ xấu xí đã nắm lấy eo y tiến vào, đỉnh chạm vào lỗ nhỏ, Ly Đình tự biết đâm lao phải theo lao, khóc lên muốn dừng lại, “Hu hu…đau…”

Ly Đình khóc rất đáng thương, cũng khổ cho Nghê Diễm, rõ ràng là thời khắc không thể không lên, giữa đường lại phải chịu đựng rút ra. Ngón tay sờ soạng lỗ nhỏ, cho vào bên trong mở rộng.

Ngón tay của đồ xấu xí không bằng ngọc thế bóng loáng, đầu ngón tay thô ráp chạm vào vách thịt non mịn, Ly Đình không ngừng khóc, cánh tay bất giác đặt lên đầu vai Nghê Diễm, rên rỉ ra tiếng.

Tiếng rên vừa ướt át vừa mềm mại, lỗ tai Nghê Diễm nóng lên. Bất giác ngẩng đầu nhìn biểu tình của người ta, y đang thoải mái ưỡn cổ về đằng sau.

Không cho Nghê Diễm hôn y, Nghê Diễm chỉ cỏ thể gặm lên cổ y, cắn xương quai xanh, lại mút đầu v*. Nghê Diễm chưa từng gặp nam tử nào thế này, cả đầu v* một màu hồng nhạt.

đầu v* bị nghiền giữa hai hàm răng, tiếng thở gấp của Ly Đình càng mê người, không biết xấu hố nâng eo đưa đầu v* đến gần miệng Nghê Diễm hơn, nếu như Nghê Diễm dùng sức mút một cái, phía dưới sẽ kẹp chặt lấy ngón tay của hắn không buông.

Được hầu hạ thoải mái, Ly Đình mới hãnh diện cúi đầu liếc mắt đồ xấu xí một cái, chỉ thấy một cái đầu đang ra sức mút trên ngực.

Hai tay Ly Đình áp lấy đầu Nghê Diễm, Nghê Diễm ngẩng đầu nhìn y, đang khó hiểu, tay Ly Đình dùng sức, kéo hắn hôn lên.

Ban nãy còn nhanh mồm nói không cho hắn hôn, giờ lại chủ động hôn hắn.

Trong miệng là tiểu dã thú càn quét bừa bãi, Ly Đình cắn lung tung từ môi dưới đến đầu lưỡi Nghê Diễm.

Nghê Diễm quấn lấy đầu lưỡi y, hút mạnh một cái, chim hoàng yến an tâm trở lại. Ngốc ngốc chảy nước miếng, bị Nghê Diễm hôn đến đầu óc mê muội, trời đất quay cuồng, trong mắt đều là nước mắt hàm chứa tình dục.

Nghê Diễm nâng mí mắt nhìn, ngón tay thăm dò trong động nhỏ cũng rút ra, cảm giác trống rỗng dưới thân làm y nhăn nó, không đợi Ly Đình phản ứng, nghiệt căn trực tiếp đâm thẳng vào lỗ nhỏ.

Đôi môi bị lấp kín kêu lên một tiếng đau đớn, “Ưm…”, thân thể bị Nghê Diễm hoàn toàn khai phá, Ly Đình vừa nôn nóng vừa tức giận, hai nắm tay đầm vào ngực Nghê Diễm, người này thân thể cứng như đá, vững như núi, ngược lại lại làm cho tay Ly Đình đau.

Nghiệt căn nóng bỏng cắm vào làm Ly Đình không chịu nổi, dừng lại một lúc, vách tường ấp áp co rút lại, cảm giác gần như tuyệt vọng.

Biết Ly Đình không chịu nổi, Nghê Diễm chậm rãi cử động, một bàn tay nắm lấy vật nhỏ của Ly Đình, xoa nắn từ trên xuống. Người dưới thân tiếng nức nỏ dần thay đổi, một lát sau run rẩy bắn lên eo Nghê Diễm.
Bình Luận (0)
Comment