Tác giả: Tiểu Trân Bảo
12 giờ đêm vẫn chưa đủ để London yên tĩnh, những khu phố đông đúc, ánh đèn chói mắt, dòng người nhộn nhịp.
Gia Nghi được James dìu ra xe trong trạng thái say khướt.
"Công chúa từ từ thôi."
"Buông ra, buông tôi ra..."- Gia Nghi vùng vẫy đẩy James ra, chuyện gì đây? Một người đàn ông và một người con gái say rượu, người ngoài nhìn vào chắc nghĩ rằng anh ta đang có ý xấu, mất mặt chết được.
"Buông cô ấy ra."- Một âm thanh lạnh lẽo từ xa vang lên sau đó tay James bị một lực mạnh hất ra, chỉ trong chớp mắt cô đã ngã vào lòng người khác.
"Anh là..."- Người này rất quen, hình như cậu có thấy trên ti vi. Đúng rồi, Lăng Thiếu Hạo.
James cuối người: "Chào Lăng Thiếu."
Lăng Thiếu Hạo lạnh lùng nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi nói: "Tôi đưa cô ấy về."
Nói xong, mặc kệ James anh dứt khoát bế cô lên đi thẳng về phía chiếc xe thể thao cách đó không xa rồi chạy đi.
--- ---+++--- ----
Về đến khách sạn, anh đặt cô lên giường còn mình thì đi lấy nước, cô nhóc cứ thì thào cái gì đó chẳng có nghĩa. Lăng Thiếu Hạo đỡ cô dậy, đưa nước cho cô uống, Gia Nghi uống một ngụm rồi lại ho sặc sụa, anh vội vỗ nhẹ lưng cô, miệng quở trách: "Con gái con lứa lại đến những nơi phức tạp còn uống say quên cả trời đất, thật không ra thể thống gì."
Gia Nghi khép hờ hai mắt, lẩm bẩm: "Thể thống là con khỉ gì?"
"Khỉ gió."- Anh bật cười, một câu hỏi ngớ ngẩn của cô làm anh không biết tiếp tục giận bằng cách gì.
Gia Nghi ngu ngốc cười, nói không ngừng: "Anh đừng giả làm người tốt, thật ra anh cũng giống bọn họ, toàn muốn loại bỏ tôi..."
"Bọn họ là ai?"- Anh chau mày.
"Chính là Shella và mẹ cô ta, một đám người xấu, chỉ muốn chiếm những thứ thuộc về tôi, cả cha tôi nữa, ông ta vốn dĩ không thương tôi, hắc hắc..."- Gia Nghi vừa ho vừa nói.
Lăng Thiếu Hạo vỗ lưng cô rồi đưa nước tới nhưng lần này cô đẩy ra không uống nhìn anh cười: "Anh là ai? Sao đẹp trai vậy? Hôm nay vũ trường có hàng mới à?"
Lăng Thiếu Hạo chau mày, bàn tay đang ôm cô bỗng tăng lực, cô gái này rốt cuộc đã qua lại với thứ đàn ông kia bao nhiêu lần rồi? Lại cư nhiên xem anh là đám người đó, tức chết anh mà.
Gia Nghi im lặng tựa vào ngực anh, Lăng Thiếu Hạo thở dài, nhẹ giọng: "Nha đầu ngoan, uống ít nước đi."
"Không uống."
"Nghe lời, một ít thôi"- 26 năm sống trên đời anh chưa từng nghĩ mình phải dỗ dành con gái, vậy mà bây giờ lại bất giác như một thói quen mà dỗ cô.
Gia Nghi im lặng cọ cọ má vào ngực anh, Lăng Thiếu Hạo thầm nghiến răng, cô gái này lại gây họa rồi, không biết mình đang quyến rũ sao?
Gia Nghi rất đẹp, hàng lông mi dài cong vút rợp bóng trên gương mặt an tĩnh có chút ửng hồng, dung nhan yêu kiều đầy tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật hàng đầu. Thân hình mảnh mai hiện rõ trong mắt anh, khiến tâm tình anh không khỏi rung động kịch liệt.
"Nha đầu, ngủ đi."-Khẽ thở dài khó khăn như đang áp chế một cái gì đó, Lăng Thiếu Hạo nhẹ nhàng nói, chất giọng đã trở nên trầm đi.
Mà Gia Nghi đã say đến bản thân còn không biết mình là ai, vô thức ôm chặt eo anh, đầu tựa vào vai anh ngủ một cách ngon lành.
"Nha đầu, em không nên quyến rũ anh, hậu quả em không gánh nổi đâu."- Lăng Thiếu Hạo nghiến răng.
Gia Nghi vẫn không phản ứng, cô chỉ biết một điều, "cái gối" này thật ấm lại thơm, rất thoải mái nha.
Lăng Thiếu Hạo nhìn cô như đang suy nghĩ một cái gì đó, một lúc sau, anh không báo trước mà cuối xuống, áp môi anh lên đôi môi nhỏ của cô.
Hơi thở mỗi lúc một gấp gáp, nương theo mùi hương trên thân thể cô, hơi thở của anh càng lúc càng nóng bỏng, nóng đến mức có thể đem cô hoà tan vào đó. Thân hình mềm mại trong ngực anh lại không hề có chút phản kháng khiến toàn thân anh bắt đầu khó tự chủ, đôi môi tà mị nóng rực càng tham lam chiếm đoạt không gian nhỏ bé trong miệng cô.
Gia Nghi chỉ cảm thấy trên đôi môi đỏ mọng truyền đến một trận tê tê ngứa ngứa, trong nháy mắt, liền giống như bị một con sóng khổng lồ bao phủ, hô hấp dần dần trở nên dồn dập.
Bàn tay to lớn của anh dọc theo bờ eo thon của cô chậm rãi dời xuống, dừng lại trên bờ mông mềm mại của cô.
"Đừng..."- Gia Nghi phản kháng, yếu ớt đẩy anh ra, nhưng vì say cộng thêm mê loạn, thứ cô phát ra chỉ à tiếng nỉ non, mà trong mắt anh, đó lại thành quyến rũ.
Bên tai vang lên tiếng thở dốc của anh, gương mặt cương nghị bởi vì sự mềm mại của cô mà trở nên dịu dàng, khẽ ngậm lấy vành tai trắng mịn của cô, phả hơi nóng vào cổ cô, anh nói: "Tiểu quỷ, quá muộn rồi."
Lăng Thiếu Hạo đè cô xuống giường, dịu dàng hôn lên da cô, từng chỗ một, mỗi một nơi anh hôn điều như có dòng điện chạy qua khiến Gia Nghi cực kì khó chịu, cô muốn chạy trốn khỏi cái cảm giác này. Cô yếu ớt kháng cự lại nghe anh nói: "Nha đầu, em thật tuyệt vời."
Mỗi nơi tay anh lướt qua là đồ động của cô bị trút đi, cho đến khi thân hình hoàn hảo bày ra trước mắt anh, cô giống như một tuyệt tác phẩm mà thượng đế tạo ra. Vòng eo con kiến nhỏ nhắn mê người, làn da trắng mềm hơn cả con nít dời mắt xuống là hoa nguyệt đang khép chặt...
Anh mạnh mẽ thúc mạnh thắt lưng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ soi lên hai thân hình đang triền miên. Họ ở đó, tình cảm cũng ở đó.