Chương 6:
25,
Bạch Thỏ Đường bị Phong Vô Trần giữ lại.
-- nói đúng hơn, là ''ĐƯỢC CHO PHÉP Ở LẠI'' trong biệt uyển của Phong Vô Trần, tại một toà mà y thường xuyên lui tới.
Lúc đầu, Phong Vô Trần như đứa trẻ vừa có món đồ chơi mới, yêu thích không lỡ buông tay.
Hàng đêm đồng giường cộng chẩm, ôm nhau thật chặt; lúc tỉnh cũng không rời nửa bước, đi đâu cũng mang theo -- lúc đọc sách thì đặt trên đùi; lúc tu luyện cũng ôm cậu vào tĩnh thất, khi thì dạy cậu điều tức, khi thì dạy cậu song tu; thi thoảng xuất môn, hầu như cũng ôm trong khuỷu tay.
Ăn cậu mọi lúc mọi nơi.
Y cúi đầu xuống, liếm lên vành tai ửng hồng của cậu một cái rồi xoay người lại, nắm lấy cánh tay phấn trắng của cậu cắn xuống, lưu lại dấu ấn.
"Ăn" bình thường thì vẫn chưa đủ.
Y luôn có nhiều cách để nếm thử một loại mùi vị mới lạ trên người viên kẹo thỏ trắng -- tất cả những tư thế tốt xấu học được một trăm năm qua đều được dùng hết trên thân thể này:
Không cho mặc y phục, chỉ cho khoác một tấm lụa mỏng manh nửa trong suốt.
Mặt sau lúc nào cũng bị nhét vào vật lạ.
Bụng dưới bị ủi một chữ ''Trần''.
Trên đầu nhũ treo hai chiếc lục lạc vàng tinh xảo, khi hơi cử động sẽ phát ra từng tràng âm thanh lanh lảnh.
26,
Bạch Thỏ Đường chưa từng làm Phong Vô Trần thất vọng.
Khi khóc hoa lê đái vũ, đáng thương vô cùng; khi động tình hai má hồng rực như những tia nắng sớm; miệng nhỏ luôn phát ra những tiếng ngâm khẽ như tuyết tan chảy vào lòng sông khô hạn; đôi mắt to xinh đẹp vĩnh viễn chan chứa tia sáng yêu thương mê muội.
Ngay cả thời điểm đau đớn khẽ nhíu mày cũng như lá liễu trong làn gió đầu xuân.
Cho nên Phong Vô Trần không nhịn được hết lần này đến lần khác làm đau cậu.
Nghe cậu dùng giọng mũi nức nở nói nói:
"Không sao đâu...
Ta không chịu nổi rồi...
Ta thích thượng tiên nhất."
27,
Thích nhất.
28,
Không biết bao nhiêu tiên nhân hay yêu ma oán giận sau lưng: "Gần đây ngay cả khuôn mặt của thượng tiên cũng hiếm được thấy, quả nhiên là Giận đêm vắn, mặt trời cao; Quân vương từ ấy buổi chầu ra trưa.*"
*Câu thơ 15-16 trong ''Trường hận ca'' của Bạch Cư Dị, ý thơ nói về việc Đường Huyền Tông dành cho Dương Quý phi quá nhiều ân sủng kéo theo những yến tiệc thâu đêm suốt sáng, như một giấc mơ kéo dài từ ngày này sang ngày khác. Hậu quả là Huyền Tông không còn quan tâm đến triều chính, mặc cho loạn thần và người nhà của Dương Quý phi lộng hành.
Lời đồn ngày một huyên náo.
Thượng tiên một đời phong lưu lại bị chết chìm trong sự dịu dàng của một tiểu yêu quê mùa.
Kết thúc như vậy...
29,
Đây không phải kết thúc.
Bạch Thỏ Đường hồi thần mới kịp nhận ra thượng tiên của cậu đã bao lâu không tới biệt uyển này rồi.
... Hay là người ta vốn chẳng phải thượng tiên của cậu.
Tòa nhà lớn không có chủ trở nên trống rỗng tới đáng sợ -- một mống người hầu hay tiên đồng cũng không thấy.
Bạch Thỏ Đường luôn sợ mình vô ý sẽ rơi vào giấc mộng cô đơn vô tận, lúc bước đi sẽ cố dẫm mạnh chân tạo ra những tiếng vang để giảm bớt sự nặng nề trong gian phòng tĩnh lặng đến nghẹt thở này.
Nhưng cũng chỉ là những tiếng vang lạnh lẽo.
Từ đầu kia biệt uyển vọng lại, từng hồi lại từng hồi.
Như những tràng cười nhạo không dứt.
30,
Đã từng như hình với bóng, đã từng ngọt ngào đường mật, nhưng hết thảy đều không còn nữa.
Người từng chặt chẽ ôm cậu trong vòng tay.
Đôi mắt hoa đào nheo lại, khi nhìn cậu luôn thoáng ý cười.
Đầu lưỡi linh hoạt từng làm cậu thất điên bát đảo.
Từng câu thì thầm đầy dục vọng bên tai.
Cũng giống như giấc mộng trong gương mà thôi.
Duy chỉ có chữ "Trần" còn lưu lại kia và cặp chuông vàng trên đầu nhũ là luôn nhắc nhở cậu: Đó là sự thật.
31,
Bất kể tiên hay ma, xóa đi những dấu vết như vậy cũng thật dễ dàng.
Ngay cả tu vi không đáng nhắc tới của Bạch Thỏ Đường, muốn làm chuyện này cũng dễ như trở bàn tay.
Nhưng cậu không nỡ lòng bỏ.
Không những không muốn chúng biến mất, còn chăm chỉ lau chùi chuông vàng, điểm sắc cho hình xăm, khiến cho chúng luôn đẹp đẽ tươi mới như ngày đầu họ gặp nhau.
Cậu ngày ngày đứng đợi ở cửa biệt uyển -- chỉ mặc y phục mà Phong Vô Trần cho phép cậu mặc -- hi vọng sẽ có một ngày, Phong Vô Trần lại bước vào cánh cửa này, để cậu nhìn thấy y, để y vừa cười vừa ôm cậu bằng vòng tay quen thuộc, trao cho cậu những chiếc hôn quen thuộc, dùng giọng nói quen thuộc nói với cậu:
"Đây mới là Đường Đường của ta."
"Đường Đường rất ngọt."
"Đường Đường chỗ nào cũng ngọt."
"Đường Đường ngoan nhất."
32,
Cái lần Phong Vô Trần quay lại đây đã thấy ngay Bạch Thỏ Đường.
Thượng tiên không biết trở về từ yến hội nào, uống cực kỳ say, chu sa giữa chân mày cũng nhạt hơn, thần sắc lung lay, bước chân điên đảo.
Bạch Thỏ Đường lấy hết dũng khí, chủ động dâng mình lên.
Phong Vô Trần vùi mặt vào eo cậu, lúc sau mới bắt đầu xé y phục. Y nghe thấy tiếng chuông vàng thì sửng sốt chốc lát, dùng ngón tay gảy qua gảy lại: "Thú vị, ai cho ngươi thứ này?"
Một câu nói ấy thôi, huyết mạch Bạch Thỏ Đường đã rét lạnh.
Phong Vô Trần dùng rất nhiều lực, bừa bãi tự thỏa mãn dục vọng của y. Lúc cúi đầu xuống thấy chữ "Trần'' trên bụng cậu cũng chỉ hơi nheo mắt.
33,
"Thượng tiên, là ta đây, là Đường Đường của ngài đây."
34,
Không ai trả lời.
Phong Vô Trần đã đè nặng trên người cậu mà ngủ say.
Editor: Truyện ngốc bạch ngọt là chính, u mê tự vả là chính (。ì _ í。) Logic ngược luyến gì đó chỉ là mây bay~
Chữ "Trần" vietsub là "bụi" :>