Kẹp

Chương 18

Trời gian trôi qua mấy tháng, Nguyễn Lương lại bước vào công ty Phó Hiệu Chu. Đi qua sảnh. Đi qua những ánh mắt tò mò cẩn thận quan sát đó, đầu cậu cúi rất thấp, miệng khẽ mân mê, đối với người ngoài thì có hơi nhút nhát, tròng mắt rũ thấp, có thể thấy hàng lông mi đen nhánh.

Hai người đi rất nhanh vào phòng làm việc, không cho người khác chút cơ hội nhìn theo nào. Đồng nghiệp trong công ty lại tụ lại bàn tán, Nguyễn Lương lần này còn u ám hơn cả lần trước. Không biết ông chủ dùng cách gì để giữ người ta lại bên mình.

Đúng là Nguyễn Lương u ám hơn, cửa phòng làm việc đóng lại, cậu không nói lời nào đi theo sau lưng Phó Hiệu Chu.

Phó Hiệu Chu treo áo khoác lên móc, quay đầu lại suýt nữa đụng vào Nguyễn Lương, anh đưa tay vuốt tóc Nguyễn Lương xuống, lại đưa một tay nâng đầu cậu lên.

“Nguyễn Nguyễn?”

Lông mi cậu run rẩy: “Người ở đây rất nhiều.” Mà điều cậu không thích nhất là những nơi có nhiều người.

“Đúng vậy.” Ngón cái của anh lướt theo gò má cậu, sau lại cúi đầu hôn mí mắt Nguyễn Lương. “Lát nữa đội mũ đi ra là được.”

Không hiểu sao Nguyễn Lương lại thấy không yên, từ sau khi hai người nói rõ, kiểu sống chung vẫn không thay đổi, cửa vẫn khóa như cũ, Nguyễn Lương cũng chưa từng muốn ra ngoài, chỉ có thỉnh thoảng Phó Hiệu Chu dẫn cậu ra ngoài đi dạo một vòng.

Hôm nay không như vậy, sáng sớm bị Phó Hiệu Chu hôn gọi dậy, Nguyễn Lương mơ mơ màng màng ngồi trên mép giường, Phó Hiệu Chu thay quần áo cho cậu, cuối cùng còn đội mũ lên đỉnh đầu cậu.

Nguyễn Lương tỉnh táo hơn một chút, cậu giữ chặt mũ, ngẩng đầu nhìn Phó Hiệu Chu.

“Vậy thì không đội mũ.” Hôm nay Phó Hiệu Chu dễ nói chuyện bất ngờ, anh vuốt ve tóc mai của cậu. “Hôm nay phải ra ngoài.”

Sau đó hai người đến công ty.

Nếu là trước kia chắc chắn Phó Hiệu Chu sẽ không đưa cậu tới đây. Việc này khiến Nguyễn Lương thấy hơi lo lắng, nhưng cậu chưa bao giờ nói thẳng ra.

Phó Hiệu Chu đang làm việc, Nguyễn Lương đứng ở cửa phòng làm việc nhìn, cậu không có chút hứng thú nào với bên ngoài, nhưng vẫn hé cửa nhìn ra.

“Nguyễn Lương, lại đây.” Phó Hiệu Chu xử lý tài liệu trong tay, anh nhìn Nguyễn Lương một lúc mới chậm rãi mở miệng. “Đến chỗ anh.”

Nguyễn Lương nhanh chóng buông then cửa đi lại. Ngón tay gõ lên mặt bàn một cái, mang vẻ mặt vô tội nhìn Phó Hiệu Chu.

Miệng Phó Hiệu Chu cong cong, anh kéo Nguyễn Lương lại gần, chân kề chân, anh ngồi trên ghế ngẩng đầu hỏi Nguyễn Lương: “Đang nhìn gì vậy?”

“Nhìn lung tung một chút.”

“Không cho.”

Ánh mắt Nguyễn Lương lóe lên, biết rõ còn hỏi: “Tại sao?”

Phó Hiệu Chu cười càng sâu, hai tay đặt lên hông Nguyễn Lương, đưa vào trong áo sơ mi, vuốt theo xương sườn, lại bóp đầu v* đang chống lên áo sơ mi, kẹp giữa hai ngón tay thưởng thức.

Ban đầu Nguyễn Lương còn có thể làm như không có gì xảy ra, đầu v* dần cứng lên, lực nắn tăng lên, dòng điện từ đó lăn khắp toàn thân, cậu nhịn không nổi phải đè tay Phó Hiệu Chu lại không cho anh tiếp tục.

“Cứng rồi?” Phó Hiệu Chu khẽ cười. “Em quá nhạy cảm.”

Phó Hiệu Chu nhìn thấu tất cả, Nguyễn Lương cảm thấy mình hoàn toàn trần truồng trước mặt anh. Không có gì gọi là bí mật. Nhưng cậu cũng không ghét điều này.

Cậu ngồi xổm xuống kéo dây nịt của Phó Hiệu Chu ra, cách quần lót, Nguyễn Lương liếm láp dương v*t nửa cứng, cho đến khi lớp vải bị thấm ướt, dương v*t trong miệng cậu lớn lên.

Phó Hiệu Chu kéo Nguyễn Lương dậy, lột quần cậu xuống, để cánh mông mềm mại lộ ra, lại để cậu ngồi lên đùi mình, cánh mông non nớt kẹp lấy dương v*t, chỉ để lộ quy đầu.

Chiếc ghế không chịu nổi sức nặng phát tiếng ‘kẽo kẹt’, Nguyễn Lương chống lên vai Phó Hiệu Chu, một chân miễn cương chạm đất. Phó Hiệu Chu không hề lo lắng, anh còn thưởng thức nét đỏ ửng trên mặt cậu.

“Không thích anh đưa em ra ngoài sao?” Anh khẽ nhích người, dương v*t biến mất vào kẽ mông, lại từ từ đi ra.

Lò sưởi trong phòng làm việc được mở đầy đủ, Nguyễn Lương thấy nóng, trên cổ xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, xương quai xanh lõm xuống, Phó Hiệu Chu đặt ngón tay đè lên, mờ ám vuốt ve, hơi dùng sức đã khiến nơi đó ửng lên.

“Vậy sau này không dẫn em ra ngoài nữa có được không?” Phó Hiệu Chu cười đến gần Nguyễn Lương, kề bên tai nói nhỏ, giọng nói giòn tan quanh quẩn. “Chỉ ở trong nhà, không được mặc quần áo, mỗi ngày chỉ có thể để anh đè.”

Miệng huyệt bị thăm dò đi vào, vách thịt đã thành thói quen tự động tiết dịch, đầu ngón tay thoải mái cắm vào, Nguyễn Lương tựa vào ngực Phó Hiệu Chu thở dốc, cậu suy nghĩ nghiêm túc một lúc mới trả lời: “Không thể mỗi ngày.”

Phó Hiệu Chu suýt nữa bị sự nghiêm túc này của cậu lừa, anh đặt Nguyễn Lương lên bàn, từ từ tiến vào cái mông đang lộ ra hơn nửa.

Không khí mang mùi vị không dễ chịu lắm, Nguyễn Lương bị đâm vào rất sâu, cậu nức nở, cuối cùng cũng chịu nói thật, lông mi dính nước, giọng nói mềm mại: “Làm gì… hư, buổi sáng gọi em dậy còn đưa em tới công ty?” Cậu có chút uất ức, không ngừng cọ nước mắt lên vai Phó Hiệu Chu.

“Lại không muốn em.” Nguyễn Lương dùng từ ‘lại’, tiếp đó đã bị Phó Hiệu Chu cắn lên xương quai xanh.

Phía dưới bị đánh vào mãnh liệt, Nguyễn Lương chỉ có thể phát ra mấy âm đơn ‘ưm, a’.

Phó Hiệu Chu lại đi sâu vào. “Chờ về nhà em sẽ biết.” Lần này còn bắn đầy.

Buổi chiều Nguyễn Lương ngủ trên ghế sofa, chiếc ghế khá lớn, cậu vẫn thích co thành một cục như cũ. Phó Hiệu Chu khoác áo lên người cậu, suy nghĩ một chút lại lấy cái mũ để lên đầu cậu.

Khi Nguyễn Lương tỉnh lại, cái mũ lập tức rơi xuống đất, cậu ngồi một lúc, đầu óc hơi tỉnh táo mới cầm mũ lên nghiêng đầu nhìn Phó Hiệu Chu: “… Chu Chu.”

Phó Hiệu Chu ngẩng đầu nhìn cậu.

Nguyễn Lương giơ mũ lên lại buông xuống, cuối cùng là đội mũ lên đầu. “Cảm ơn anh đội mũ cho em.”

“Không cần khách khí.”

Thỉnh thoảng Phó Hiệu Chu sẽ trêu chọc Nguyễn Lương, dùng cái này trừng phạt việc cậu không nghe lời.

Đến tối, lúc về Nguyễn Lương tự giác đội mũ, người trực đêm không nhiều, cảm giác khó chịu trong người Nguyễn Lương cũng giảm đi rất nhiều.

Cho đến khi vào bãi đậu xe, đột nhiên có người ngăn Phó Hiệu Chu lại. Mặc dù người kia nói thật trùng hợp, nhưng người có mắt đều có thể nhìn ra người này cố ý đợi Phó Hiệu Chu.

Nguyễn Lương bị ngăn phía sau, buồn chán nghe người kia nói nhảm, cuối cùng nói tới việc làm ăn, cậu lập tức biết người này có chuyện muốn cầu xin Phó Hiệu Chu. Cậu tò mò nghiêng người vượt qua Phó Hiệu Chu nhìn người kia một cái, sau đó liền bị Phó Hiệu Chu siết chặt cổ tay tỏ vẻ cảnh cáo.

Người kia không nhạy lắm, thấy Phó Hiệu Chu không bị thuyết phục, anh ta lập tức chủ động hỏi tới Nguyễn Lương, muốn làm quen. “Vị này là…”

Phó Hiệu Chu nhanh chóng trầm mặt, không chờ người kia nói đã trực tiếp từ chối.

Đến lúc lên xe, Phó Hiệu Chu đột nhiên hỏi: “Nhìn anh tức giận em vui lắm hả?”

Cổ tay Nguyễn Lương bị nắm đỏ ửng, cậu đang nhìn cổ tay mình, nghe anh nói vậy cậu lập tức nghiêng đầu nháy mắt mấy cái hỏi: “Anh nói gì vậy?”

Phó Hiệu Chu yên lặng nhìn cậu.

Nguyễn Lương không thích Phó Hiệu Chu nhìn mình như vậy, như là không có tình cảm nào đáng nói. Phó Hiệu Chu cố ý.

Không đến mấy giây, cậu ngoan ngoãn nhận sai: “Xin lỗi.”

“Vừa rồi đang nhìn gì vậy?”

“Không nhìn gì hết.” Nguyễn Lương thành thật trả lời. “Chỉ là thảm lót chân.”

Phó Hiện Chu luôn có cách để Nguyễn Lương ngoan ngoãn biết sợ.

Đến cửa nhà, Nguyễn Lương nhạy bén phát hiện. “Có người mới đến?”

“Tới giao hàng nội thất.” Phó Hiệu Chu mở sửa, Nguyễn Lương nhìn thấy tấm kính lớn trong phòng khách thì hơi kinh ngạc.

Vì trong nhà có công nhân tới, Phó Hiệu Chu mới đưa Nguyễn Lương tới công ty. Anh sẽ không cho bất cứ ai có cơ hội ở riêng với Nguyễn Lương.

“Cái này để làm gì vậy?” Nguyễn Lương đi vào, phát hiện căn phòng trống được ép kính có một phòng bếp.

“Nấu cơm ở nhà tiện hơn.”

Cửa kính khóa lại, Nguyễn Lương không đẩy được, phạm vi có thể hoạt động của cậu chỉ có phòng ngủ và phòng khách.

Nguyễn Lương nhìn mình trong gương: “Tấm gương này thì sao?”

Phó Hiệu Chu đứng từ đằng sau che mắt cậu lại, liếm tai cậu: “Em đoán xem?”
Bình Luận (0)
Comment