Kẹp

Chương 5

Nguyễn Lương đã không nhớ rõ thời gian, mở mắt ra có lúc là ban ngày có lúc là hoàng hôn, đêm tối dài nhất, vĩnh viễn bao phủ trên đỉnh đầu cậu.

Ngủ dậy không thấy Phó Hiệu Chu bên cạnh, Nguyễn Lương quen cửa quen nẻo xuống giường, đi về phía phòng tắm.

Gần đây Nguyễn Lương rất ngoan, không xin Phó Hiệu Chu đưa cậu ra ngoài, cơm cũng ăn rất nhiều, thỉnh thoảng còn há miệng đòi Phó Hiệu Chu đút trái cây, như đã quen với cuộc sống ở nơi này, mỗi ngày yên lặng chờ Phó Hiệu Chu quay về.

Trong phòng này có một phòng tắm nho nhỏ, ban đầu Nguyễn Lương không vào được, vì dây xích khóa cậu không đủ dài, chỉ có khi làm xong việc Phó Hiệu Chu mới mở khóa ôm cậu đi rửa sạch.

Phó Hiệu Chu hi vọng toàn bộ của Nguyễn Lương đều nằm trong tay mình, Nguyễn Lương không cần làm gì hết, ngoan ngoãn chờ anh là được rồi.

Nhưng cũng có lúc Phó Hiệu Chu không thể xuất hiện kịp thời.

Lần đó Nguyễn Lương phản kháng kịch liệt, từ chối việc trao đổi với Phó Hiệu Chu, còn chọn làm mấy chuyện Phó Hiệu Chu không thích, như là lúc nói chuyện thì ánh mắt tránh đi, không nhìn Phó Hiệu Chu. Anh lại như không tức giận, chỉ là trước khi đi đặt một ly nước trái cây hoặc sữa bò lên đầu giường cậu, xoa đầu cậu nói cậu ở nhà ngoan ngoãn nghe lời. Nguyễn Lương uống đồ uống trong ly giấy, xé ly giấy thành từng mảnh ném lên sàn nhà, sau đó cậu muốn đi vệ sinh, nhưng Phó Hiệu Chu vẫn chưa về.

Nguyễn Lương bắt đầu sợ uống nước, vì uống nhiều nước rồi sẽ muốn đi vệ sinh, cậu không thể với tới được cả cửa phòng tắm, bị xiềng xích khống chế, loại cảm giác bất lực đó gần như ép điên cậu.

Có một ngày chạng vạng tối, Phó Hiệu Chu về thấy Nguyễn Lương nằm co ro trên sàn nhà, mang chút trách cứ nhưng không thật sự tức giận hỏi sao cậu không ngủ trên giường, Nguyễn Lương kẹp chân, kéo ống quần đối phương xin anh đưa cậu vào nhà vệ sinh.

Nguyễn Lương cũng không muốn nhớ lại buổi tối đó, nhưng cậu vẫn nhớ rõ Phó Hiệu Chu ngồi xổm xuống, dùng giọng điệu quyến rũ các cô gái nói vài lời khiến cậu xấu hổ, anh hỏi cậu: “Nhịn bao lâu rồi?”

Nguyễn Lương cũng không phải là người thích khóc, nhưng đối với Phó Hiệu Chu, nước mắt cậu luôn chảy mãi không hết. Cậu nói không nên lời, trong mắt chứa nước, như một con búp bê pha lê, tráng men tinh xảo lại dễ vỡ.

Phó Hiệu Chu như thương yêu bế cậu lên, lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn: “Tại sao không trả lời?”

Nguyễn Lương cảm thấy mình nhịn không nổi nữa, phía dưới căng đau khiến cậu không thể suy nghĩ, cậu dựa theo bản năng lẩm bẩm, gọi tên Phó Hiệu Chu, ngón tay lại như vô ý nắm lấy ống tay áo Phó Hiệu Chu.

Cuối cùng Phó Hiệu Chu đưa cậu vào phòng tắm, chân Nguyễn Lương mềm nhũn, Phó Hiệu Chu đứng sau lưng cậu đỡ lấy dương v*t run rẩy kia, dán lên lỗ tai dỗ cậu đi vệ sinh. Cái loại cảm giác xấu hổ đó đến mãi sau này vẫn không thể mất đi, lỗ tai cần cổ Nguyễn Lương đỏ ửng, đầu cũng sắp cháy rụi, nhưng Phó Hiệu Chu còn muốn nghiêng đầu hôn môi cậu.

Nguyễn Lương khẽ nhắm mắt, chất lỏng ấm áp trong mắt lập tức lăn xuống, đây chỉ là nước mắt sinh lý sau khi được xả ra vì vất vả nhịn lâu như vậy. Bọn họ hiểu rõ điều đó, nhưng Nguyễn Lương vẫn thấy xấu hổ, nhất là khi tiếng nước chảy ngừng lại, Phó Hiệu Chu lại giũ nơi kia giúp cậu.

Đến bồn rửa tay, Nguyễn Lương vẫn còn đang rửa tay, Phó Hiệu Chu đã dùng bàn tay dính nước lạnh thăm dò phía dưới. Hai người gần như làm tình mỗi ngày, Phó Hiệu Chu vĩnh viễn không biết cái gì gọi là kiềm chế, cho nên dù là trực tiếp cắm vào như vậy, Nguyễn Lương cũng có thể thản nhiên nuốt lấy.

Hai người làm ở trong đó một lần, tay của Nguyễn Lương gần như không bám lên bồn rửa tay được, trong không gian chật hẹp của phòng tắm, tiếng va chạm nặng nề vọng về.

Từ ngày đó trở đi Nguyễn Lương bắt đầu có kinh nghiệm, không tiếp tục không sợ mà phản kháng nữa, dù sao đi nữa, dù cậu có làm thế nào cũng không thể thoát được xiềng xích nặng nề này.

Cậu biết điều như vậy, đáng lẽ nên được thưởng, cho nên khi cậu thức dậy vào một ngày nào đó thì cậu phát hiện dây xích được đổi dài ra, đủ cho cậu vào phòng tắm, miễn cưỡng đến được vòi hoa sen.

Khoảnh khắc đó tâm trạng Nguyễn Lương như là mừng rỡ, chút vui vẻ này diễn ra liên tục trong một ngày, thậm chí khi Phó Hiệu Chu trở lại, cậu còn chủ động đi tới ôm lấy cổ Phó Hiệu Chu, đòi hôn.

Bản thân Nguyễn Lương cũng không phát hiện, cậu thay đổi thành người dễ dàng thỏa mãn.

Cậu không khát vọng tự do nữa, dễ dàng thỏa hiệp.

Vào phòng tắm, Nguyễn Lương đứng dưới vòi hoa sen không có lập tức bắt đầu tắm, đầu tiên là cậu ngẩng đầu nhìn lên góc nhà một cái, sau đó mới mở vòi hoa sen, giọt nước rơi xuống làm ướt mái tóc cậu, trong phòng tắm dần xuất hiện sương trắng, che kín thân hình cậu.

Điểm đỏ phía trên góc tường chợt lóe, Nguyễn Lương không chắc Phó Hiệu Chu có đang nhìn mình hay không.

– Lắp đặt camera trong phòng tắm.

Nguyễn Lương quên là phát hiện ra nó lúc nào, hành động này của Phó Hiệu Chu khiến cậu vừa thẹn vừa giận, chỉ nhốt cậu còn chưa đủ, còn muốn thường xuyên theo dõi cậu.

Nguyễn Lương từng thử che đi cái ống kính khiến người ta sợ hãi đó, kết quả đến lúc trời tối cậu lập tức bị trừng phạt, trên ghế salon trong phòng khách, cậu bị cởi đến không còn mảnh vải che thân, hai chân mở rộng chịu đựng dương v*t to lớn của Phó Hiệu Chu, bên ngoài bị mài đến đỏ bừng, đầu v* ma sát lên lớp hoa văn phức tạp trên ghế salon, Phó Hiệu Chu che mắt cậu, cưỡng chế cậu há miệng khiến nước miếng chảy ra.

Cậu nghĩ tới cảnh tượng ngày đó, nghĩ đến dương v*t to lớn phá vỡ dũng đạo mềm mại, mạnh mẽ đâm vào chơi cậu. Nguyễn Lương mở to mắt ra, phát hiện dương v*t của mình có dấu hiệu đứng thẳng.

Cậu cũng không phải là người giỏi kiềm chế dục vọng, Phó Hiệu Chu khiến cậu trở nên dâm đãng, cậu dựa vào cảm giác xoa nắn dương v*t, đứng dưới vòi hoa sen, từ từ an ủi chính mình.

Phó Hiệu Chu đang nhìn sao?

Trong đầu Nguyễn Lương không khỏi thoáng qua suy nghĩ này, cậu ngẩng đầu lên nhìn camera lóe sáng.

Anh có thấy không? Mình đang tự an ủi…

Ngón cái vạch qua đỉnh đầu, tiếng rên rỉ không nhịn được phát ra.

Anh có thể nghe được không, nghe được tiếng rên rỉ mình phát ra vì sảng khoái?

Nguyễn Lương không nhịn được mà nghĩ, cảm thấy toàn thân nóng lên, hơi nóng khiến người cậu ửng hồng, hơi ẩm dán lên gò má, trong mắt là dục vọng, trong miệng phát ra cũng là dục vọng.

Chỉ là như vậy còn chưa đủ, cậu vẫn muốn nhiều hơn. Ngón tay chụm lại nhanh chóng di chuyển, Nguyễn Lương cảm thấy mình sắp bắn, nhưng vẫn không thỏa mãn, cậu trở nên không thỏa mãn, cho nên khi dải trắng đục bắn ra, hai chân cậu mềm nhũn, cậu mới thở hổn hển dựa vào vách tường lạnh như băng trượt xuống.

Vòi hoa sen không ngừng xả nước, Nguyễn Lương không mở nổi mắt, cao trào qua đi, cái loại cảm giác trống rỗng đó khiến cậu mất hứng. Cậu vừa giờ tay muốn tắt vòi hoa sen, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động, có người đi vào.

Tay Nguyễn Lương hạ xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài phòng tắm, người đi vào phòng kia mặc âu phục, Nguyễn Lương quỳ bò trên sàn nhà ngửa đầu nhìn người đàn ông, người ấy cao như vậy, cậu cũng không thấy biểu cảm trên gương mặt anh.

Tim Nguyễn Lương đột nhiên đập rộn lên, cậu đưa tay ra làm tư thế muốn ôm.

Người kia cũng không để ý toàn thân cậu ẩm ướt còn dính tinh dịch, anh trực tiếp ôm lấy cậu, nâng mông cậu hỏi: “Đang làm gì vậy?”

Thắt lưng da lạnh băng cứng rắn dán lên cậu bé ủ rũ của Nguyễn Lương, cậu không thoải mái xoay người, Phó Hiệu Chu biết cậu không dễ chịu, muốn thả cậu xuống, lại bị hai tay ôm lấy. Rõ ràng Nguyễn Lương không muốn anh buông tay, Phó Hiệu Chu không thể làm gì khác hơn là nghe theo Nguyễn Lương, còn lấy tư thế cong lưng* ôm cậu.

(*Gốc là 累人 = kiểu tư thế mệt mỏi, hơi khom lưng)

Phó Hiệu Chu thân mật cắn lên chóp mũi Nguyễn Lương, lại hỏi lần nữa: “Đang làm gì vậy?”

Nguyễn Lương như động vật nhỏ động dục, ngửi được mùi Phó Hiệu Chu, cậu liếm cằm anh, yết hầu, sau đó lại cọ lên âu phục, dần mò xuống dưới.

Phó Hiệu Chu đánh lên mông Nguyễn Lương một cái, cậu vừa bắn xong, vô cùng nhạy cảm, cậu nghẹn ngào một cái liền cắn nút áo của Phó Hiệu Chu.

“Muốn không?” Phó Hiệu Chu dán lên lỗ tai cậu, hơi thở nóng bỏng chui vào trong.

Phó Hiệu Chu mặc âu phục, toàn thân Nguyễn Lương trần truồng, vải vóc cọ lên làn da trắng nõn, Nguyễn Lương cũng không để ý có đau hay không, cậu bám lên Phó Hiệu Chu không ngừng ma sát.

Cậu bị Phó Hiệu Chu chiều hư, sau khi nghe lời Phó Hiệu Chu cũng không phạt cậu nữa, hôn hay làm tình cũng biến thành chuyện rất thoải mái, Nguyễn Lương càng ngoan, không nghĩ cách mài móng vuốt nữa, mà càng thoải mái tự do làm nũng.

Phó Hiệu Chu nhanh chóng bị Nguyễn Lương trêu chọc đến cứng lên, anh bóp mông cậu, để cậu nửa dựa vào mình. “Có phải tự mình làm không?”

Nguyễn Lương khẽ ‘ừm’ một tiếng, đưa tay vạch quần áo Phó Hiệu Chu ra lại bị đánh lên mu bàn tay.

Phó Hiệu Chu ngậm lấy ngón tay cậu khẽ cắn, “Cắm vào an ủi?”

“Không có.” Nguyễn Lương cảm thấy cái miệng phía dưới được ngón tay thô ráp vân ve, cậu không nhịn được co người lại.

“Vậy làm sao mà bắn ra?” Phó Hiệu Chu đưa bàn tay dính đầy nước miếng của Nguyễn Lương đi xuống, chạm phải một phần gồ lên. “Ngoan, lấy ra giúp anh.”

“Dùng tay để bắn ra ngoài.” Nguyễn Lương vừa trả lời vừa cúi đầu cởi dây nịt của Phó Hiệu Chu, quần lót đen lộ ra, cậu dùng tay ôm lấy vật nóng bỏng kia.

“Thoải mái không?” Chơi bên ngoài xong, Phó Hiệu Chu khẽ đưa hai ngón tay vào, khiến nếp nhăn hơi căng ra.

Nguyễn Lương lắc đầu, Phó Hiệu Chu bật cười, trong mắt đều là hình ảnh phản chiếu của Nguyễn Lương, hình như nhóc con chơi không đã, nơi kia cách quần lót lại lớn thêm một chút.

“Sao lại khó chịu? Đã bắn nhiều vậy rồi.” Anh nói xong lại lau chút tinh dịch dính trên chóp mũi cậu.

“Không.” Nguyễn Lương dò vào quần lót, thở hổn hển giương mắt nhìn Phó Hiệu Chu. “Bên trong khó chịu.”

Tròng mắt Phó Hiệu Chu sâu thẳm, anh đưa tay trêu chọc tiểu huyệt đã ướt mềm.

Nguyễn Lương đưa tay nắm lấy bàn tay cắm phía sau cậu kia. “Đã được rồi, vào đi.” Cậu xoay xoay mông, sốt ruột như một yêu tinh tình dục.

Phó Hiệu Chu cũng không đáp lại cậu, ngón tay vẫn không ngừng trêu chọc dũng đạo mềm mại.

Nguyễn Lương rất khó chịu, sốt ruột muốn được cắm vào, đôi mắt ướt át hiện lên ánh sáng yêu kiều. “Đã rất ướt…”

Phó Hiệu Chu lắc đầu: “Còn chưa đủ ướt.”

Ngón tay thứ ba tiến vào, Nguyễn Lương cắn môi hỏi: “Còn chưa đủ ướt sao?”

Phó Hiệu Chu dán lên tai cậu dùng ngôn ngữ kích thích: “Muốn bị đâm vào như vậy sao? Nơi này thật dâm đãng.” Nói xong lại đâm mạnh vào điểm kia, khiến Nguyễn Lương kêu thành tiếng.

“Phó Hiệu Chu, Phó Hiệu Chu…” Nguyễn Lương lại vội vàng gọi tên anh, trong mắt tràn ngập lo lắng, cậu lôi cổ tay anh, nhìn rất đáng thương. “Anh đi vào đi, xin anh.” Nước mắt lại rơi xuống, Nguyễn Lương với lên hôn Phó Hiệu Chu, mờ mịt lại yếu ớt.

Phó Hiệu Chu mặc nguyên âu phục trên người, phía dưới cũng chỉ cởi ra một chút lộ ra dương v*t to lớn, hai tay Nguyễn Lương để lên vách tường, mông cong lên, lộ ra tiểu huyệt đỏ tươi. dương v*t to lớn cọ lên bắp đùi cậu, sau đó lập tức chen vào vị trí căng chặt kia. Nguyễn Lương kiềm chế tiếng rên rỉ, chậm rãi xoay mông, muốn để anh tiến vào thuận lợi.

“Thật chặt.” Phó Hiệu Chu hôn lên sống lưng cậu, từ từ di chuyển.

Được dương v*t lấp đầy không chừa chút khe hở nào, cánh tay Nguyễn Lương đặt lên vách tường, chỉ một lúc sau đã tuột xuống, gạch sứ quá trơn, cậu hoàn toàn không chịu được. Phó Hiệu Chu nâng cậu dậy, cậu chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, đầu lại được một bàn tay rộng lớn nâng lên, hai người trao đổi một nụ hôn dài, kéo ra sợi chỉ bạc.

“Sao lại mềm lại ướt như vậy?” Phó Hiệu Chu quay Nguyễn Lương lại đối diện với mình, giữ chân cậu bắt đầu tiến vào, anh cúi đầu mút ngực cậu, phát ra tiếng nước tí tách.

Nguyễn Lương bị làm đến không nói nên lời, mông bị đánh bỏng rát.

“Cầu xin anh đâm em? Hử?”

“Ừm… ưm…”

“Tại sao?” Phó Hiệu Chu dán lên bên tai Nguyễn Lương hỏi cậu, lại nói mấy lời thô tục, hỏi anh làm cậu có thoải mái không.

Nguyễn Lương không thể nói rõ lý do, chỉ là cảm giác trống rỗng khi tự an ủi khiến cậu không biết làm sao, may mà Phó Hiệu Chu về kịp, nếu không có lẽ cậu sẽ chán nản đến nửa đêm.

Nguyễn Lương bắn một lần, lần này hoàn toàn không còn chút sức nào, khóc lóc cầu xin Phó Hiệu Chu nhanh chóng bắn ra, Phó Hiệu Chu kêu cậu nói gì, cậu cũng nói hết.

“Anh muốn bắn vào trong, bắn vào không?”

“Ừm… được, bắn vào trong.” Nguyễn Lương đã không thể nghĩ gì nữa, nói ra theo lời của Phó Hiệu Chu.

Phó Hiệu Chu thật sự bắn vào, bắn hết sạch, từng luồng bắn sâu vào trong, Nguyễn Lương không nhịn được co rúm lại, phía sau cũng co rút.

Rút ra, tinh dịch chảy xuống, từng giọt rơi lên nền đất.

Phó Hiệu Chu vỗ nhẹ lên mông Nguyễn Lương: “Kẹp lại, vừa cho em ăn no lại không nghe lời.”

Nguyễn Lương không nghe được cái gì nữa, cậu mệt mỏi đẩy Phó Hiệu Chu một cái, hai mắt nhắm lại muốn ngủ, còn thật sự dựa vào vai Phó Hiệu Chu ngủ mất.

Sau chuyện này Phó Hiệu Chu luôn dịu dàng dọn dẹp, ôm Nguyễn Lương vào trong ngực, để tinh dịch chảy ra hết, không đánh thức cậu một chút nào.

Đáng tiếc mỗi lần làm tình xong Nguyễn Lương đều rất mệt mỏi, hoặc là nửa tỉnh nửa mê không thì ngủ mê man luôn. Cậu không nhìn thấy ánh mắt dịu dàng, ấm áp, đen nhánh như vực sâu của Phó Hiệu Chu,

Phó Hiệu Chu đã rất nhân từ với Nguyễn Lương, cho phép cậu trốn lần đầu tiên, lần thứ hai, nhưng sao có thể có lần thứ ba chứ.

Nguyễn Lương ngủ rồi, thoải mái như vậy, đôi môi hơi nhếch, như mơ thấy giấc mơ đẹp nào đó.

Phó Hiệu Chu vén tóc cậu sang một bên, khẽ hôn xuống.

Anh hi vọng giấc mơ của Nguyễn Lương có mình.
Bình Luận (0)
Comment