Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 47

---•---
Việt Vô Hoan ngây ngẩn cả người, thật lâu cũng không nói gì.
Cả người của hắn giống như cơ quan gặp phải sai lầm mà mắc kẹt, ngay cả biểu tình cũng đều trở nên cứng đờ.
Đến lúc này, sao Tống Thanh Thời còn có thể không rõ là đã xảy ra chuyện gì? Tiểu thiên sứ nhà y chính là siêu cấp học thần, xem sổ sách không cần bàn tính, gần đây đã bắt đầu nghiên cứu đến toán cao cấp, ở trong mắt của hắn bài toán đơn giản này không khác gì một cộng một, có thể tính ra đáp án chỉ trong giây lát.
An Long bị câu hỏi không theo lẽ thường của y làm cho ngây ngốc: "Vì sao lại nhốt thỏ và gà chung một chỗ? Muốn biết có bao nhiêu con, chẳng phải mở lồng ra đếm là được rồi sao? Người làm ra chuyện như vậy không phải là một tên ngốc đó chứ?"
Tống Thanh Thời mặc kệ cái tên dốt toán ở bên cạnh, cánh hoa Hồng Liên trong tay y phân tán thành vô số ngọn lửa hình dao nhỏ, mang theo vô tận tức giận, toàn bộ đều cuốn đến "Việt Vô Hoan" ở trước mắt, hận không thể thiên đao vạn quả cái tên hàng giả đã lừa gạt tình cảm, hại y mất mặt này.
Y nên sớm phát hiện đây không phải là Việt Vô Hoan.
Việt Vô Hoan là người quật cường, kiêu ngạo, sao có thể không giết hết những kẻ đã thương tổn mình mà lại đi tìm chết? Dù cho bệnh tình của hắn thật sự phát tác, không khống chế được muốn tự sát, cũng tuyệt đối sẽ không lựa chọn nhảy xuống ở trước mặt của y, mà sẽ chọn cách trộm biến mất trong im lặng, không để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ buồn cười.
Tống Thanh Thời cực kỳ ảo não, cảm thấy bản thân mình tựa như một kẻ ngu xuẩn, nhưng cảnh tượng ác mộng trên Kim Phượng Đài, đã hoàn mỹ đánh tan lý trí của y, làm y mất đi sự bình tĩnh của ngày thường, mới một lần rồi lại một lần rơi vào âm mưu, mất mặt xấu hổ.
Thật may, không bị Việt Vô Hoan nhìn thấy.
Nếu không mặt của y còn biết để ở đâu nữa?
Tống Thanh Thời lặng lẽ quay đầu nhìn Alaska đứng bên cạnh, nhỏ giọng cảnh cáo: "Không được nói cho Vô Hoan."
An Long trầm mặt, nhìn y không nói lời nào.
"Việt Vô Hoan" giả hóa thành từng mảnh nhỏ ở trong ngọn lửa, Kim Phượng Đài dần hóa thành hư vô, toàn bộ cảnh tượng xung quanh đều bắt đầu thay đổi, đường phố, người đi đường, phòng ốc đều biến mất tựa như mộng cảnh, ngay sau đó lại trùng tổ một lần nữa, xung quanh biến thành bóng tối, mùi hôi thối gay mũi truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Thế giới biến thành một đầm lầy dơ bẩn ghê tởm, bóng tối dày đặc, bên trong chìm nổi hài cốt hư thối của động vật.
Tống Thanh Thời che mũi, lùi về sau hai bước, lại cảm thấy mùi hôi này hình như có chút quen thuộc, tựa hồ đã từng ngửi qua.
Tu vi trong thân thể của y lại bị áp chế một lần nữa, rơi xuống Trúc Cơ, Hồng Liên Huyền Hỏa trong tay tựa như một ngọn lửa nhỏ, rất nhiều pháp thuật cấp cao đều không thể sử dụng.
Tống Thanh Thời suy nghĩ, triệu ra vài đóa Hồng Liên Huyền Hỏa nho nhỏ, hóa thành ngọn đèn, lượn lờ trên không trung, rọi sáng cảnh sắc xung quanh, quan sát xem có gặp phải nguy hiểm hay không, cho đến khi ánh sáng chiếu đến đầm lầy, bên trong nước bùn là vô số bụi gai kéo dài, trói chặt lấy một người.
Đó là Việt Vô Hoan.
Mặt nạ và độc Quỷ Diện Xà đều biến mất dưới sự áp chế trong ác mộng, lộ ra gương mặt xinh đẹp tái nhợt đến cơ hồ không có huyết sắc. Bụi gai quấn quanh ở trên người hắn, cắt nát y phục, đâm ra vô số vết thương, nửa người dưới bị ngâm trong đầm lầy dơ bẩn, hắn giống như một con mồi mỹ lệ rơi vào mạng nhện, đã mất đi sức lực giãy giụa, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi hư thối và tử vong.
Việt Vô Hoan có thói ở sạch vô cùng nghiêm trọng, cực kỳ sợ hãi những thứ dơ bẩn.
Thế giới này là ác mộng của hắn...
Tống Thanh Thời khổ sở đến mức tim như bị siết chặt.
Y nhanh chóng cởi áo lông bạch hồ ra, quấn ở trên vai, sau đó không chút do dự nhảy xuống đầm lầy, bất chấp dơ bẩn, từng bước một mà đi tới.
Hai chân lún ở trong bùn, mỗi một bước đều gian nan, quần áo trắng tinh nhiễm đen một mảng lớn, khắp nơi đều là mùi tanh tưởi khó nhịn, nhưng mà y lại không để bụng.
Dưới sự dẫn đường từ ngọn đèn Hồng Liên, y lảo đảo đi tới trước bụi gai, vươn tay, bụi gai ở trên người vẽ ra vô số vết máu, y thật cẩn thận chạm vào chú chim chồng chất đầy vết thương này, vỗ nhẹ khuôn mặt của hắn, nhẹ giọng kêu: "Vô Hoan? Vô Hoan? Mau tỉnh lại..."
Lông mi thật dài khẽ rung động, chim chóc trong bụi gai rốt cuộc cũng thức tỉnh khỏi giấc ngủ say, mở đôi mắt xinh đẹp ra, trên người nhiễm đầy dơ bẩn, chóp mũi quấn quanh mùi thôi thối cơ hồ khiến cho hắn thống khổ đến mất đi lý trí, lại muốn ngất thêm một lần nữa, nhưng hắn thấy được bóng dáng màu trắng tựa như trong mộng cảnh, cảm nhận được một tia hương dược sạch sẽ bên trong dơ bẩn, ảo giác và hiện thực đan xen, khiến hắn không biết bản thân mình đang ở nơi nào, khàn giọng xác nhận: "Thanh Thời? Là ngươi sao?"
"Là ta!" Tống Thanh Thời thấy hắn thức tỉnh, nôn nóng nói, "Ngươi đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi ra!"
"Tôn chủ, đừng tới đây," Việt Vô Hoan nhìn xung quanh, thống khổ nói, "Nơi này thật dơ, ta cũng thật dơ, ngươi sẽ bị làm dơ..."
Tống Thanh Thời nôn nóng vừa xé rách bụi gai vừa an ủi: "Đừng sợ! Đây là mộng cảnh! Ra ngoài rồi sẽ không dơ nữa!"
Y dùng bạo lực mạnh mẽ xé đứt vô số bụi gai, tay bị đâm ra vô số lỗ máu, sau đó phục hồi tinh thần lại, phát hiện chính mình dại dột giống như một con khỉ, rõ ràng có công cụ lại quên sử dụng.
Tống Thanh Thời vươn tay triệu hồi Hồng Liên Huyền Hỏa trên không trung, thật cẩn thận tránh khỏi thân thể của Việt Vô Hoan, thiêu đứt từng cây bụi gai, sau đó lại dùng tay xé mở mấy cây cuối cùng gắt gao quấn chặt, siết vào trong thịt.
Việt Vô Hoan mất đi trói buộc, nhẹ nhàng rơi vào lòng ngực của y.
Tống Thanh Thời ôm hắn, nhanh chóng kiểm tra thương thế, phát hiện hai chân và đôi tay của Việt Vô Hoan đều bị thương đặc biệt nghiêm trọng, cơ hồ đã đến mức không có cách nào nhúc nhích.
Ác mộng chết tiệt này, chân thật như vậy làm gì?
Y cực kỳ đau lòng, nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
"Không biết," Việt Vô Hoan suy yếu nói, "Lúc ta tỉnh lại, đã bị nhốt trong đầm lầy dơ bẩn này, sức mạnh biến mất, tay chân bị thương không có cách nào cử động. Ta muốn đi tìm ngươi, giãy giụa thật lâu, nhưng lại không thể chạy thoát..."
Loại cảm giác bất lực tuyệt vọng này, tựa lúc trước bị Hợp Hoan Ấn trói buộc.
Hắn thậm chí giãy giụa đến chết, nhưng khi mở mắt ra, thì vẫn xuất hiện ở nơi này.
Ác Mộng Phệ Tâm Trận tựa như một trò chơi ác liệt, dùng vô số vũ khí đâm vào nơi yếu ớt nhất ở trong lòng của mỗi người, từng châm thấy máu, từng đao phong hầu, khiến cho ngươi mất đi lý trí, mất đi phán đoán, cho đến khi hỏng mất, sau khi tỉnh lại thì vẫn sẽ tiếp tục rơi vào luân hồi như cũ, vĩnh viễn không có điểm dừng.
Nó không phải sát trận, nhưng lại càng ghê tởm hơn cả sát trận.
Tống Thanh Thời cởi áo lông bạch hồ xuống, cẩn thận bao người trong lòng lại, chặn hết tất cả những ô uế dơ bẩn: "Như vậy có đỡ hơn một chút không?"
Trên áo lông bạch hồ có mùi hương thảo dược thuộc về người này, hòa tan hơi thở dơ bẩn.
Việt Vô Hoan vùi đầu vào áo lông, hít một hơi thật sâu, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, lý trí cũng dần dần tỉnh táo, tay chân cũng khôi phục được một chút sức lực. Hắn nhìn xung quanh đầm lầy dơ bẩn, thống khổ nhắm mắt lại, chuẩn bị rời khỏi lòng ngực Tống Thanh Thời, nhẫn nại phần ghê tởm khắc cốt này, chậm rãi dịch ra ngoài.
Tống Thanh Thời ngăn động tác của hắn lại: "Hai chân của ngươi bị thương quá nặng, đừng xuống dưới... Ngươi nhắm hai mắt, che mũi lại, đừng nhìn cảnh vật xung quanh, để ta cõng ngươi ra ngoài."
Y không cho thoái thác, lập tức đặt người trong lòng lên lưng.
Việt Vô Hoan hoảng loạn muốn phản kháng: "Ta có thể tự đi."
"Không được, nơi này quá bẩn," Tống Thanh Thời chân thật đáng tin mà ấn hắn đang phản kháng trở về, "Ngươi không thích những thứ dơ bẩn này, cho nên cứ nằm ở trên lưng của ta, đừng lộn xộn."
Việt Vô Hoan yên tĩnh, nhìn y dính đầy nước bùn, thống khổ nói: "Ta càng không thích ngươi bị làm dơ..."
"Không sao, quần áo của ta đã bị dơ rồi," Tống Thanh Thời thấy hắn không còn lộn xộn nữa, thì vừa chậm rãi đi lên bờ, vừa an ủi nói, "Thói ở sạch của ta không quá nghiêm trọng như ngươi, những thứ tanh tưởi này không ảnh hưởng bao nhiêu cả, có thể chịu đựng được. Vật dơ bẩn cũng không phải không thể tẩy sạch, chờ khi chúng ta lên bờ, chỉ cần tẩy rửa tiêu độc là sạch sẽ ngay thôi."
Việt Vô Hoan nhẹ nhàng cúi người, ôm lấy vai y, chôn ở bên cổ của y, ngửi hơi thở thoải mái, lòng lại càng thêm khổ sở, hắn cẩn thận hỏi: "Nếu... Không thể rửa sạch những thứ dơ bẩn thì sao?"
Tống Thanh Thời thuận miệng đáp: "Rửa thêm vài lần, thì cũng sạch sẽ thôi."
Việt Vô Hoan vùi đầu càng thấp, hắn nghẹn ngào nói: "Ta rửa không sạch..."
Tống Thanh Thời bảo đảm: "Ta giúp ngươi."
Việt Vô Hoan nghe thấy câu trả lời này, buồn cười, lập tức cười ra tiếng, hắn biết cái mà hai người nghĩ đến tuyệt đối không giống nhau, nhưng trong lòng vẫn có một chút ngọt ngào. Hắn lặng lẽ cọ cọ mái tóc mềm mại của Tống Thanh Thời, sau đó trộm hôn lên vành tai của y, rất muốn ngậm vật nhỏ đáng yêu kia vào trong miệng, nhưng mà không thể...
Vành tai của Tống Thanh Thời là nơi cực kỳ mẫn cảm, nhanh chóng bảo: "Đừng chạm vào nơi đó, thật nhột."
Việt Vô Hoan ngoan ngoãn nằm im, cười nói: "Ta chỉ là không cẩn thận."
Cho dù bước đi trong nước bùn dơ bẩn tanh tưởi, chỉ cần hai người ở bên nhau, dường như cũng không quá khó chịu.
Trong lòng Tống Thanh Thời trở nên khoan khoái, y nhớ tới chuyện mất mặt vừa rồi, nhịn không được hỏi: "Bây giờ thỏ và gà bị nhốt trong cùng một cái lồng, trên có ba mươi lăm cái đầu, dưới có chín mươi bốn cái chân, hỏi có bao nhiêu thỏ và gà?"
Việt Vô Hoan không chút do dự đáp: "Thỏ có mười hai con, gà có hai mươi ba con, vì sao tôn chủ phải hỏi cái này?"
"Không có gì." Tống Thanh Thời có chút đắc ý nho nhỏ, "Ta đã sớm biết ngươi là học thần."
Việt Vô Hoan khảy khảy trâm cài lắc qua lắc lại ở trên tóc của y, hỏi ra vấn đề hắn đã suy nghĩ rất lâu từ lúc nhìn thấy: "Tôn chủ, đây là cái gì?"
Rốt cuộc Tống Thanh Thời nhận ra mình vẫn còn ăn mặc nữ trang buồn cười, lỗ tai của y đều hồng đến sắp nóng lên, nhanh chóng giải thích mọi chuyện vừa mới phát sinh lúc nãy, sau đó luôn cường điệu: "Ta cũng không muốn biến thành bộ dáng buồn cười này, ngươi đừng chê cười ta."
Việt Vô Hoan ôn nhu nói: "Đừng lo lắng, ở trong mắt ta, dù ngươi có biến thành dáng vẻ gì thì cũng không buồn cười."
Tống Thanh Thời yên lòng, nhưng vẫn có một chút ủy khuất nho nhỏ: "Vô Hoan, vì sao trong ác mộng của ngươi lại muốn ta mặc nữ trang?"
Nếu cảm thấy y không đủ khí khái của nam tử hán, thì y sẽ lại nỗ lực...
Việt Vô Hoan sửng sốt, đây là ác mộng của hắn sao?
...
An Long đứng trên bờ, ngơ ngác nhìn cảnh sắc quen thuộc, câu chuyện quen thuộc trước mắt.
Nhưng mà, lần này vai chính trong câu chuyện hạnh phúc đã đổi người.
Hắn cho rằng đây là mộng đẹp của mình, trong mộng hắn có được người kia, có được danh phận ngày nhớ đêm thương, thấy được cảnh sắc hàng đêm truy tìm, về đến nơi có ký ức hạnh phúc nhất, giấc mộng này còn tốt đẹp hơn cả Huyễn Cổ, khiến hắn không nỡ rời đi.
Toàn bộ đều sai rồi...
Hắn chỉ là ở trong ác mộng trơ mắt nhìn mình mất hết tất cả, lãnh địa chậm rãi bị ăn mòn, thậm chí ngay cả đoạn ký ức trân quý ở trong lòng đã chống đỡ cho hắn vượt qua vô số tình cảnh gần chết, chịu đựng tất cả thống khổ, tự cho là độc nhất vô nhị cũng bị đoạt đi, bôi lên sắc thái của người khác.
Thì ra, hắn tự cho là nỗ lực, tất cả đều là vô dụng.
Thì ra, hắn tự cho là trả giá, tất cả đều là chê cười.
Thì ra, hắn tự cho là si tâm, tất cả đều là bọt nước.
Tám trăm năm ái mộ, tám trăm năm trầm luân, rõ ràng hắn biết phần tình cảm này tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, không thể cầu được điều gì, rõ ràng biết mình phạm sai lầm, nhưng vẫn không thể buông xuống được, chỉ có thể ngụy trang thành cún, vẫy đuôi lấy lòng, đau khổ giãy giụa, muốn cầu một chút hi vọng sống.
Tất cả đều là hắn xứng đáng, là trừng phạt đúng tội.
An Long nhìn hai người trong đầm lầy vừa nói vừa cười, đôi mắt đau đớn.
Thanh âm đã lâu trước kia lại một lần nữa xuất hiện trong đầu, như thể ác ma cười nhạo:
"Tỉnh lại đi, đây là ác mộng của ngươi."

Bình Luận (0)
Comment