Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 53

---•---
Việt Vô Hoan phát hiện tôn chủ nhà mình bắt đầu trở nên dính người, y vẫn luôn đi theo mình, muốn thử nói chuyện phiếm, ví dụ như về thời tiết hôm nay, hoa mẫu đơn ở trong vườn, chim chóc bay ngang qua bầu trời, hoặc là món gì ăn ngon. Liệu những việc này có liên quan gì đến quyển bí tịch kết giao giữa thầy trò mà y trộm giấu đi không cho mình xem hay không?
Hắn thoáng ép hỏi Yến Nguyên Tiên Quân một chút.
Yến Nguyên Tiên Quân không dám chọc vào kẻ điên, lập tức nói ra hết mọi chuyện.
Sau khi Việt Vô Hoan biết được ngọn nguồn, cảm thấy vô cùng thú vị, hắn tràn đầy phấn khởi đóng vai một đồ đệ ngoan, cùng chơi với sư tôn nhà mình.
Thật ra Tống Thanh Thời không biết cách nói chuyện phiếm, mặc kệ nội dung gì, cứ đến ba câu là sẽ chết.
Việt Vô Hoan thích xem dáng vẻ y vắt óc suy nghĩ, moi hết cõi lòng, liều mạng tìm từ để nói chuyện với mình, thật sự quá đáng yêu, ngẫu nhiên thấy y không thể tiếp tục được nữa, còn sẽ giúp mở một đề tài mới, làm cho thời gian tẻ ngắt ngắn đi một ít.
Trước khi ngủ, Việt Vô Hoan phát hiện Tống Thanh Thời lại một lần nữa bò giường, dựa vào gối của hắn, trong tay cầm quyển Tập Truyền Thuyết Khang Khúc, vô cùng nghiêm túc nói: "Chúng ta kể chuyện trước khi ngủ đi."
Việt Vô Hoan nằm lên gối, nghe y bắt đầu đọc truyện ngụ ngôn về lão hổ và thỏ trắng, có hơi sững sờ, cảm giác giống như về lại lúc nhỏ khi mẫu thân vẫn còn thủ thỉ kể chuyện ở bên tai...
Tống Thanh Thời đọc hết vài trang, rồi kết luận: "Hình như ta lấy nhầm sách rồi."
Y tùy tay cầm một quyển truyện kể trước khi ngủ rất được các đệ tử Xích Long Tông yêu thích, nói là toàn diện về cả mặt đức - trí - mỹ, tựa sách nhìn cũng không có vấn đề gì, chắc chắn sẽ không bị lật xe, cho nên mới không nhìn kỹ nội dung mà đã lấy luôn, nghĩ đến việc hai người cùng nhau đọc sách sẽ giúp tăng tiến tình cảm. Nhưng lại không ngờ tới truyện kể trước khi ngủ này hình như có vấn đề nghiêm trọng về mặt tuổi tác, rất nhiều đệ tử của Xích Long Tông vẫn còn nhỏ tuổi...
Ít nhất tư tưởng của sách báo nhi đồng thường sẽ lành mạnh, y hơi tò mò không biết thỏ trắng sẽ đánh bại lão hổ như thế nào.
Thói quen của Tống Thanh Thời vô cùng tốt, không thích bỏ dở nửa chừng, cho nên căng da đầu, kiên trì đọc hết.
Việt Vô Hoan vùi đầu vào trong chăn, cố gắng nhịn cười.
"Ngày mai ta sẽ đổi quyển khác." Tuy rằng Tống Thanh Thời cảm thấy mình làm có hơi ngốc, nhưng có thể khiến cho hắn vui vẻ, cũng là một chuyện tốt.
Việt Vô Hoan cười thật lâu, nhô ra từ trong chăn, tò mò nhìn xem y muốn làm gì tiếp theo.
Tống Thanh Thời thấy hắn không hề buồn ngủ, không còn cách nào khác đành phải đề nghị: "Nếu không ngủ được, vậy chúng ta làm mấy bài tập về toán cao cấp được không?"
"Được," Việt Vô Hoan cười càng vui vẻ, "Ta rất thích ở trên giường làm chuyện này với tôn chủ."
Tống Thanh Thời thấy hắn vui vẻ, trong lòng cũng lập tức hớn hở, lấy giấy bút ra, làm tới hơn hai mươi bài, nói rất nhiều về những công thức toán học khác nhau.
Việt Vô Hoan vùi đầu trong biển bài tập, học tập vô cùng vui sướng.
Cuối cùng, hắn phát hiện Tống Thanh Thời ở bên cạnh không hề phòng bị mà ngủ rồi.
Huyết Vương Đằng không nhịn được chậm rãi vươn ra từ bốn phương tám hướng, đang bồi hồi ở xung quanh tựa như một cái mạng nhện thật lớn, khẽ chọc chọc, muốn bắt lấy. Hắn tham lam thưởng thức bảo vật đã ngủ say một lúc lâu, cuối cùng cũng khắc chế mà thu lại hết tất cả dục niệm, chỉ để một cây dây đằng nhẹ nhàng quấn lấy mắt cá chân.
Không vội.
...
Ngày kế tiếp, Tống Thanh Thời cân nhắc một lúc lâu, lục lại những câu chuyện thường được kể trước khi ngủ mà mình biết, cảm thấy truyện Công Chúa Bạch Tuyết hay Vịt Con Xấu Xí đều không hợp với Vô Hoan. Mỗi ngày làm bài cũng không phải là cách, sức học của Việt Vô Hoan còn mạnh hơn nhiều so với y, càng làm bài tập thì càng có tinh thần, làm đến nỗi y ngủ rồi, mà đối phương vẫn còn chưa ngủ.
Y quyết định tìm một thoại bản thích hợp để người trưởng thành xem, tiếp tục khiêu chiến thêm một lần nữa.
Việt Vô Hoan đã đọc Ba Huynh Đệ Đả Hổ rồi, còn đưa ra cảm tưởng rất sâu sắc.
Y phải đổi một quyển sách khác thú vị hơn mới được...
Tống Thanh Thời suy nghĩ hồi lâu, nhân lúc Việt Vô Hoan đang nghiên cứu bùa chú với đệ tử Xích Long Tông, tranh thủ thời gian đi tìm sách, nhưng thư phòng của các môn phái đều là cấm địa, không có sự cho phép thì không được vào. Y là người tuân thủ quy củ, định đi hỏi Yến Nguyên Tiên Quân, nhưng không ngờ trên đường lại gặp được Niên Niên.
Niên Niên là một đứa bé có tính cách khá nghịch ngợm, còn có chút gì đó quen thuộc.
Tuy rằng Yến Nguyên Tiên Quân đã nhiều lần nhắc nhở các đệ tử, tính tình của Dược Vương Tiên Tôn kỳ quái, không thể chọc y tức giận. Nhưng Niên Niên lại không tin, nàng cảm thấy tính tình của vị tu sĩ đã cứu mình này thoạt nhìn rất tốt, khi ở chung với tu sĩ Vô Hoan, cũng không thô bạo giống như trong lời đồn, mà còn cực kỳ ôn nhu.
Nàng rất thích ca ca như vậy.
Niên Niên chủ động chào hỏi Tống Thanh Thời, tò mò hỏi y tìm cái gì.
Ở trước mặt một bé gái tính cách rộng rãi như vậy, Tống Thanh Thời nói chuyện cũng thoải mái hơn, y hỏi Niên Niên: "Nhóc có biết loại sách nào thích hợp để người lớn đọc trước khi ngủ không? Chính là thoại bản mà các sư huynh sư tỷ của nhóc đọc trước khi ngủ, yêu thích không muốn buông tay, có thể giúp ta mượn mấy quyển được không?"
"Ta biết," Niên Niên lập tức hiểu rõ, "Ở chỗ của Lam sư tỷ có rất nhiều, mỗi tối nàng đều xem, các sư tỷ khác cũng luôn hỏi mượn nàng, Lam sư tỷ rất hào phóng, để cho mọi người tùy tiện lấy, hai ngày gần đây nàng có hơi kỳ quái, hình như là sợ sư phụ quở trách? Nên đã giấu thoại bản đi rồi... Nhưng ta biết nàng giấu ở đâu, để ta giúp huynh đi lấy mấy quyển."
Tống Thanh Thời cực kỳ vui mừng, liên tục cảm ơn, sau đó trở về phòng pha linh trà, định từ từ chọn sách.
Không bao lâu, Niên Niên cầm mười mấy quyển thoại bản chạy tới, kích động đưa cho Tống Thanh Thời, sau đó lại chạy đi mất.
Tống Thanh Thời uống một ngụm linh trà, mở quyển thứ nhất là Tù Hoan Lục ra xem, sau đó y phát hiện nghề nghiệp và tên của vai chính có vài chỗ tương tự với mình, tên là Thanh Thạch, cũng là đại lão Nguyên Anh tu luyện cả y thuật lẫn độc thuật, sau đó bắt một mỹ nhân tên là Nguyệt Hoan về, mở đầu chính là một màn hôn môi triền miên kéo dài, Thanh Thạch mạnh mẽ ấn Nguyệt Hoan trên vách đá, sau đó hôn lên đôi môi diễm sắc, hơi thở quyện vào nhau, nhấm nháp vị ngọt, cảm thụ được cực lạc nhân gian...
Y nâng linh trà, chậm rãi nhấp một ngụm, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tự hỏi một lúc lâu, linh quang trong đầu hiện lên, cả người đều ngây ngốc.
Quyển sách này đang ngầm miêu tả y và Việt Vô Hoan sao?
Y đã làm những chuyện không biết xấu hổ này với Việt Vô Hoan lúc nào?
Tống Thanh Thời nhanh chóng lật thêm vài trang, phát hiện đây là một quyển sách rất không hài hòa, nội dung trong đây miêu tả y cưỡng ép mỹ nhân làm đủ loại chuyện có thể bị cục xuất bản hài hòa với quy mô lớn, không phù hợp với trẻ em, khiến người ta mặt đỏ tai hồng. Y sợ tới mức ném quyển sách xuống đất, sau đó lại cầm những quyển khác lên xem, quyển thứ hai là mỹ nhân chủ động câu dẫn y, hai người cùng nhau làm chuyện vui vẻ, quyển thứ ba là y trói mỹ nhân lại, làm những chuyện ngược luyến tình thâm ở nhiều nơi kỳ quái khác nhau...
Tuy rằng tên của vai chính trong mỗi quyển sách đều thay đổi, nhưng rất dễ dàng có thể nhìn ra là đang chỉ y và Việt Vô Hoan.
Cả người Tống Thanh Thời đều ngây ngốc, y cũng không biết mình ở trong mắt mọi người lại là một tên cầm thú như vậy...
Cửa đẩy ra, Việt Vô Hoan bước vào, nhìn thấy đống sách trên bàn, khẽ nhíu mày.
Tống Thanh Thời muốn đốt sách, nhưng đã không kịp rồi.
Y sắp khóc tới nơi, gập ghềnh nói: "Vô, Vô Hoan, ngươi nghe ta giải thích, ta không biết gì cả, ta cũng chưa làm gì cả..."
"Ta biết những thứ này," Việt Vô Hoan tùy tay cầm lấy một quyển, nhìn bìa sách, lật vài trang, thở dài nói, "Người trên đời này đều có lòng hiếu kỳ, là danh tiếng của ta quá cao, làm liên luỵ đến danh dự của tôn chủ." Hắn nhìn biểu tình ngây thơ mờ mịt của Tống Thanh Thời, biết là y không hiểu, cười khổ giải thích, "Quá khứ của ta... Thật sự rất bất kham, tất cả mọi người đều cho rằng ta dựa vào thân thể để có được sự sủng ái của tôn chủ, cho nên mới biên soạn ra rất nhiều chuyện phong lưu như vậy, kỳ thật ai cũng biết đó là những điều không có thật, ở tiên giới có không ít người hoặc là câu chuyện nổi tiếng cũng từng bị viết qua, tôn chủ đừng để ở trong lòng."
Hắn từng đốt rất nhiều tập tranh hiệu sách, dạy dỗ rất nhiều chủ hiệu sách.
Hiệu sách ở tiên giới không phải là ngành tạo ra lợi nhuận kếch xù gì, chủ tiệm cũng không có bối cảnh, không dám đắc tội với kẻ điên.
Hiện giờ, thành trấn gần Dược Vương Cốc cũng không còn ai dám trắng trợn táo bạo bán những tập tranh bất kham kia của hắn, nhưng loại thoại bản dùng tên giả để viết giống như thế này, thường rất phổ biến, đều là một số tác giả nhỏ, chỉ mượn một chút bóng dáng của nhân vật có thật hoặc là câu chuyện có thật, hơn nữa còn ghi rõ chuyện xưa đều là hư cấu. Các đại lão của tiên giới đều cười nhạo chuyện này, với lại cũng không phải là bản thân mình, nên không bị truy cứu, có người cảm thấy thú vị, còn cố ý mua về đọc thử.
Tống Thanh Thời chưa bao giờ xem thoại bản, chứ đừng nói đến loại thoại bản sắc tình như thế này.
Cho nên, y cũng không để những lời này ở trong lòng.
Tống Thanh Thời nghe giải thích nửa ngày xong, cuối cùng cũng hiểu, nhưng trong lòng vẫn cứ nghẹn khuất.
Từ trước tới nay y chưa bao giờ có ý gì với thân thể của Việt Vô Hoan, cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với Việt Vô Hoan, hơn nữa y tu Vô Tình Đạo nhiều năm, thanh tâm quả dục, dù là chuyện nam nữ hay chuyện nam nam cũng đều rất thành thật, ngay cả tự thủ gì kia cũng chưa từng làm, viết y yêu đương cũng thôi đi, vì sao lại viết y cầm thú như vậy?
Cái gì mà môi lưỡi quấn quýt, ngọt như đường mật...
Thật sự rất ngọt ăn rất ngon sao?
Tống Thanh Thời ngẩng đầu nhìn đôi môi xinh đẹp diễm lệ của Việt Vô Hoan, không biết vì sao trong đầu lại hiện ra câu từ trong sách cùng với ý nghĩ kỳ lạ, y bị ý nghĩ cầm thú của mình làm cho giật mình, vội vàng lắc đầu, nhanh chóng xua đi những thứ đó.
Chuyện này tuyệt đối không thể nghĩ bừa...
Việt Vô Hoan thu dọn những quyển sách lung tung kia, chuẩn bị giao cho Yến Nguyên Tiên Quân xử lý. Sau đó suy nghĩ một chút, ngồi ở trước mặt Tống Thanh Thời, nghiêm mặt nói: "Tôn chủ, những thứ trong sách đều là khoa trương, mọi người chỉ ảo tưởng giữa nam nhân với nhau làm những việc này rất vui sướng, nhưng thật ra không phải như thế, đây là chuyện cực kỳ ghê tởm."
Tống Thanh Thời có cảm giác như làm sai chuyện mà bị bắt ngay tại trận, cả người của y cứng đờ ngoan ngoãn ngồi im, thành thật nghe dạy bảo.
"Thân thể của nam nhân không giống với nữ nhân, cũng không thích hợp làm chuyện này," Việt Vô Hoan vô cùng nghiêm túc phổ cập giáo dục khoa học cho y, "Làm chuyện này còn đau hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ngươi, hơn nữa tôn nghiêm sẽ bị nghiền nát từng chút một, vô cùng khó chịu, đã từng có một nô lệ..."
Hắn dùng rất nhiều thuật ngữ y học, rất nhiều miêu tả mang khuynh hướng không có cảm xúc, nhưng bởi vì bản thân đã từng trải qua, nên lực thuyết phục cực kỳ mạnh, cảnh tượng mà hắn miêu tả thật sự rất đáng sợ, gần như không khác gì khổ hình dưới địa ngục.
Tống Thanh Thời nghe mà cả người khó chịu, mặt mày trắng bệch.
Y cho rằng chỉ là vết thương bị xé rách, nhưng không ngờ lại càng khủng bố, ghê tởm hơn so với trong tưởng tượng.
"Đừng hiếu kỳ, đừng thử," Việt Vô Hoan thấy y rất sợ hãi, cực kỳ hài lòng, vươn tay chạm nhẹ vào tóc rối ở trên đầu y, ôm vào trong lòng, hết sức ôn nhu nói, "Tôn chủ cứ giữ dáng vẻ như hiện tại là được, đừng suy nghĩ đến những chuyện đó, cũng đừng làm những chuyện đó, được không? Nếu ngươi bị thương, ta sẽ rất đau lòng..."
Những thứ dơ bẩn trên đời này thật sự quá nhiều, khó lòng phòng bị, chỉ cần sơ suất một chút, thì sẽ lập tức bị nhân cơ hội chen vào chỗ hở.
Nếu như khơi dậy tâm tư của tôn chủ, thì nên làm gì bây giờ?
Thật là quá đáng ghét.
...
Tống Thanh Thời nhìn đôi mắt nhẹ nhàng sung sướng của hắn, cảm giác khác thường và bất an trong lòng càng thêm rõ ràng. Việt Vô Hoan từng trải qua những thống khổ tương tự, điều mà hắn miêu tả không phải là nói dối, miệng vết thương bị xé mở chảy máu đầm đìa như vậy, vì sau vẻ mặt của hắn lại có phản ứng trái ngược như thế? Giống như cảm xúc bên trong đè nén rất nhiều thứ, rối loạn thất thường, buồn vui lẫn lộn, chỉ bày ra một mặt mà hắn muốn cho người khác nhìn thấy, còn bản thân hắn lại không tự biết...
Còn có chuyện kỳ quái, ví dụ như vài ngày trước đó y phát hiện độc tố của con rối độc xuất hiện ở trên người của con hươu được người nông dân kia mang về, sau đó tìm thấy kịch độc còn sót lại dính vào trên ngọn cỏ ở một nơi ẩn nấp dưới chân núi, con rối độc hung tàn, là thứ được nghiên cứu ra để giết người, bình thường đều cất ở trong túi giới tử, vì sao lại phải thả nó ra? Còn vết thương trên cổ tay của Việt Vô Hoan, y là một thầy thuốc, sao có thể không phân biệt được vết thương nào là tự mình gây ra với vết thương nào là không cẩn thận quào trầy được?
Sau khi y phát hiện ra sự khác thường này, thì tận lực đi theo Việt Vô Hoan, quấn lấy hắn nói chuyện, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Hiện giờ, y đã mơ hồ thấy được đáp án - Bệnh tâm lý của Vô Hoan dần chuyển biến xấu.
Tống Thanh Thời ngơ ngác suy nghĩ thật lâu...
Việt Vô Hoan thấy y thất thần, cười hỏi: "Tôn chủ, sao vậy?"
Tống Thanh Thời lập tức lấy lại tinh thần, hứa hẹn nói: "Được, chuyện mà Vô Hoan không thích, ta cũng không thích, cũng không muốn làm."
Việt Vô Hoan vô cùng hài lòng: "Tôn chủ thật tốt."
Tống Thanh Thời nhẹ giọng hỏi: "Vô Hoan muốn ta làm chuyện gì không?"
Việt Vô Hoan nói: "Ta muốn nuôi chuột bạch với ngươi, cùng nhau làm thí nghiệm, cùng nhau học tập, cùng nhau xem mây."
Tống Thanh Thời gật đầu: "Được."
Ban đêm, y không tìm được cớ gì để ngủ ở trên giường của Việt Vô Hoan, nên đành trở về phòng của mình, suy nghĩ thật lâu, rồi hít vào một hơi thật sâu, sau đó nhìn Huyết Vương Đằng đang bò lại đây, cầm nó lên, tự buộc vào mắt cá chân của mình.
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Thanh Thời: Một người là thụ nhưng lại bị mọi người ngộ nhận là công.
Việt Vô Hoan: Một người là công nhưng lại bị mọi người ngộ nhận là thụ.
Bởi vì hai người đều không để ý, nên hiểu lầm này kéo dài rất nhiều rất nhiều năm, chưa bao giờ dừng lại...

Bình Luận (0)
Comment