Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 79

---•---
Tống Thanh Thời xuyên qua trong vụ nổ mạnh.
Ở thời điểm phát nổ y nhận được một nhiệm vụ hệ thống kỳ quái: Tiêu diệt nhân vật phản diện tà ác nhất tu tiên giới, Bất Diệt Đỉnh □□□, □□□ □□□ □□.
Nội dung của những ký tự bị mất là gì? Y là sinh viên khoa tự nhiên, nên cũng không rành lắm, đọc không hiểu...
Cả người Tống Thanh Thời đều là máu nằm trên mặt đất, ngây người thật lâu.
Y nhớ mang máng hình như là mình thao tác sai lầm nên đã khiến cho hệ thống phát nổ, tuy rằng không nhớ rõ mình đã làm gì, nhưng đồ vật không gian cao chiều này cũng quá yếu ớt rồi phải không? Chẳng lẽ hệ thống nào cũng đều dễ phát nổ giống như vậy?
Nói chung, sống lại là chuyện tốt, đề bài không biết làm thì để đó sau này làm.
Tống Thanh Thời gian nan cử động ngón tay, cảm thấy toàn thân đều đau, xương sườn giống như bị gãy, bụng cũng có thương tích, ngoài ra còn có rất nhiều vết thương tạo thành từ vụ nổ. Đầu của y cũng rất đau, bên trong nhồi đầy những mảnh vỡ ký ức rối loạn, trong chốc lát cảm thấy mình là Tống Thanh Thời, sinh viên ngành y mắc chứng xơ cứng teo cơ, trong chốc lát lại cảm thấy mình là y sư Tống Thanh Thời ở tu tiên giới, một lúc sau, lại cảm thấy mình có thể một đại lão lợi hại đã từng khai tông lập phái?
Ở trong một góc của ký ức còn có một bóng dáng màu đỏ mơ hồ, lúc nghĩ đến thì trong lòng lập tức cảm thấy ngọt ngào, còn muốn bật khóc, đó là cái gì?
Chẳng lẽ là quả Xích Hà Phật?
Loại quả đó sẽ tùy thời xuất hiện trăm vị của nhân gian, có đôi khi sẽ ngọt đến phát ngán, có đôi khi sẽ chát đến muốn khóc.
Tống Thanh Thời nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cảm giác không giống vật phẩm, mà càng giống người hoặc là sự việc hơn. Y bình tĩnh phân tích tình huống hiện tại, lại một lần nữa đưa đề bài có cảm giác rất quan trọng nhưng lại không thể nào làm được ra sau đầu, đề bài đầu tiên cần làm chính là - Phải sống sót như thế nào.
Y tìm kiếm và sắp xếp lại các tư liệu có thể dùng được ở trong trí nhớ, nhưng mà đan dược trị liệu trong túi giới tử cũng không có, y bị thương quá nặng, không thể nào làm được động tác tinh tế, đan điền bị hao tổn, linh lực vận hành không thông thuận, rất nhiều thủ pháp trị liệu đều không dùng được.
Bỗng nhiên, bầu trời bắt đầu đổ mưa, đánh vào trên người vừa lạnh lại vừa khó chịu.
Tống Thanh Thời đau đến nỗi muốn bật khóc, nhưng y vẫn nhịn xuống, giãy giụa bò qua bên cạnh, nhưng mà xương cốt toàn thân đều bị thương tổn, y liều mạng bò một lúc lâu, cũng không bò được bao xa. Cuối cùng, y mất máu quá nhiều, ý thức dần dần rơi vào mơ hồ...
Mơ mơ màng màng, không biết qua bao lâu, trên đỉnh đầu xuất hiện một chiếc dù màu xanh lá, có người đang dùng nhánh cây chọt chọt vào mặt y:
"Này? Này? Ngươi chết chưa vậy?"
Tống Thanh Thời muốn cầu cứu nhưng lại không nói nên lời, chỉ phát ra được một tiếng yếu ớt: "Ô..."
Người nọ thở dài, buông dù trong tay xuống, không biết nhét viên thuốc gì vào trong miệng của y.
Tống Thanh Thời cảm giác trời đất quay cuồng, sau đó không còn biết gì nữa.
...
Thời điểm Tống Thanh Thời tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường êm ái, đắp chăn bông mềm mại, miệng vết thương trên người đều đã được xử lý đơn giản, chiếc ấm đất nung đặt trên bếp lò đất đỏ ở bên cạnh tỏa ra hương thuốc, nghe mùi thì hình như là hoa Lộc Cốt, Nguyệt Đằng, Xích Minh Sa và Lăng Tiêu Thảo? Đều là những vị thuốc bổ huyết dưỡng khí và hỗ trợ khôi phục vết thương.
Y rơi vào trầm tư.
Cửa mở, có một thiếu niên mặc thanh y cầm chiếc ấm miệng hạc đi đến, thấy y tỉnh lại, có chút kinh ngạc: "Ta thật sự có thể cứu sống? Đúng là kỳ tích!"
"Cách khâu miệng vết thương không đúng, cách thắt cũng không đúng, chỗ trên đùi... Ngươi khâu lệch rồi, hơn nữa đó là chỗ khớp xương hoạt động, tốt nhất nên dùng loại chỉ nào chắc chắn một chút, nếu không sẽ bị đứt," Tống Thanh Thời nhìn những sai lầm về mặt y học này, lại nhìn chiếc ấm miệng hạc chứa đầy thuốc, sợ hắn ép mình uống, y nhanh chóng nói, "Nguyệt Đằng là vị thuốc giúp điều hòa nội tiết dùng cho sản phụ ở cữ, bổ huyết dưỡng khí, không thích hợp dùng cho nam nhân, Xích Minh Sa rất khô nóng, không thể cho người bệnh bị trọng thương dùng được, sẽ chảy nhiều máu..."
Y không chết, đó là vì chưa uống ấm thuốc này.
"Ta lần đầu chữa bệnh, không có kinh nghiệm. Thấy ngươi mất máu nhiều quá, tình trạng không khác gì như đang ở cữ, nên mới muốn thử bổ máu," Thiếu niên nói đến mặt đều đỏ, hắn nhanh chóng buông ấm miệng hạc xuống, vỗ vỗ ống tay áo, làm bộ như chưa có việc gì xảy ra, sau đó suy nghĩ một chút, giáo dục nói, "Sợ gì chứ? Dù trong quá trình trị liệu có xảy ra chút sai sót, nhưng vẫn là ta dùng y thuật cao minh cứu ngươi!"
Tống Thanh Thời suy nghĩ một chút: "Viên thuốc ngươi cho ta dùng là gì vậy?"
Thiếu niên nói: "Bát Bảo Hộ Tâm Đan."
Tống Thanh Thời tiếp tục nhìn hắn với biểu tình không biết nên nói gì.
Thiếu niên đầu hàng: "Được rồi được rồi, ta thừa nhận y thuật của mình không tốt, mỗi lần thi cử đều không đạt tiêu chuẩn, là viên thuốc này đã cứu ngươi."
Bát Bảo Hộ Tâm Đan bảo vệ tâm mạch của y, chữa trị một phần mạch lạc, y nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc lâu, có cảm giác như đã khôi phục lại một phần thể lực, bèn hỏi thiếu niên xin vài viên thuốc giảm đau và thuốc gây tê, cố gắng chống người ngồi dậy, khâu lại miệng vết thương, sau đó bảo thiếu niên loại bỏ hai vị thuốc Nguyệt Đằng và Xích Minh Sa, đổi thành Nguyệt Hương Thảo, đun trên lửa nhỏ.
Thiếu niên tên là Tống Cẩm Thành, mày kiếm mắt sáng, dương quang sang sảng, ước chừng 16 - 17 tuổi, tu vi Trúc Cơ, thoạt nhìn rất đơn thuần, còn có hơi nói nhiều, không cần Tống Thanh Thời đặt câu hỏi, đã tự nói ra lai lịch của mình: "Ta thấy ngươi có vẻ biết được chút ít y thuật? Vậy ngươi biết Dược Vương Cốc không? Đó là học viện y học lớn nhất tu tiên giới, rất nhiều y sư lợi hại đều là học đồ của Dược Vương Cốc, ví dụ như Bồ Y Tiên, La Y Tiên..."
Tống Thanh Thời suy nghĩ thật lâu, mờ mịt hỏi: "Chẳng phải Dược Vương Cốc rất nhỏ sao?"
Hình như trong trí nhớ của y cũng có một nơi tên là Dược Vương Cốc, nhưng vừa nghèo vừa nhỏ lại vừa rách nát, hoàn toàn không giống với nơi mà Tống Cẩm Thành miêu tả, y cũng không biết Bồ Y Tiên, La Y Tiên là ai... Chẳng lẽ đây là các đại lão đứng đầu ngành có y thuật lợi hại hơn so với mình? Nếu có cơ hội gặp mặt, nhất định phải quỳ bái mới được.
"Ngươi đến từ nông thôn sao?" Tống Cẩm Thành kinh ngạc nói, "Dược Vương Cốc siêu lớn! Bởi vì không hạn chế tư chất, không hạn chế tuổi tác và giới tính, chỉ xem sự thông minh, rất nhiều phàm nhân và tiên phàm đều đến ghi danh, mấy trăm nghìn người đoạt mấy trăm vị trí học đồ, nếu có thể thi đậu đều là những thiên tài siêu cấp thông minh."
Tống Thanh Thời sợ ngây người.
Đây là học viện y học hàng đầu tu tiên giới? Là thiên đường của học bá trong truyền thuyết? Y không muốn làm nhiệm vụ nữa, y muốn đi học!
Y vui vẻ phấn chấn nghĩ, bỗng nhiên phát hiện ra điểm đáng ngờ: "Ngươi cũng là y sư của Dược Vương Cốc sao?"
Nếu học đồ được đào tạo từ học viện y học đều là trình độ này, thật là có cảm giác hữu danh vô thực...
"Lúc ta sinh ra, cha mẹ đều là y sư của Dược Vương Cốc, cho nên đã sống ở đó từ nhỏ..." Mặt của Tống Cẩm Thành lại đỏ, muốn tách ra khỏi đề tài này, khoe khoang nói, "Bà của ta rất lợi hại, ngươi biết Thanh Loan phu nhân không? Là dược sư huyền thoại của tu tiên giới! Bà phổ cập y thuật cho toàn thế gian, tạo phúc cho phàm nhân, chiêu mộ môn đồ rộng rãi, sau đó từng bước xây dựng Dược Vương Cốc thành dáng vẻ như hiện tại, là kỳ nữ lưu danh thiên cổ." Vậy nên, hắn là học tam đại¹ đi cửa sau, không cần thi cũng có thể vào học.
¹Học tam đại: là con nhà học sĩ đời thứ ba, có ông bà là những người đi đầu trong học thuật, giống như phú nhị đại là con nhà giàu đời thứ hai, có cha mẹ là người giàu có.
Tống Thanh Thời tán thưởng: "Đúng là rất xuất sắc."
Y cảm thấy Thanh Loan không phải một bà lão, mà là một cô gái bên ngoài mềm yếu bên trong mạnh mẽ.
Tống Cẩm Thành lải nhải: "Ông của ta là Tống Minh Hồng, là một kiếm tiên, từ thân phàm nhân có thể tu ra Kim Đan... Nghe nói ở trên còn có một sư tổ rất lợi hại, sư tổ họ Tống, cho nên ông của ta cũng lấy họ Tống. Nghe nói Tống sư tổ đang bế tử quan, đã bế mấy ngàn năm, có lẽ đã không còn nữa rồi... Dù sao trong cốc cũng không cho thảo luận chuyện này."
Tống Thanh Thời càng nghe thì ký ức lại càng loạn, đầu đau như muốn nứt ra.
Tống Cẩm Thành phát hiện y không thoải mái, nên quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
Tống Thanh Thời trầm trọng nói: "Hình như ta bị mất trí nhớ."
Tống Cẩm Thành nhìn y như nhìn một tên ngốc, sau một lúc lâu mới cảnh giác hỏi: "Chẳng lẽ ngươi muốn quỵt tiền chữa bệnh?"
Tống Thanh Thời mờ mịt: "Tiền chữa bệnh?"
"Xem bệnh là phải trả tiền!" Tống Cẩm Thành nhảy dựng, hắn thấy người này ngã trên mặt đất, ăn mặc pháp bào đắt giá, nhìn có vẻ như là tiểu công tử của tiên môn thế gia giàu có, không đến mức không trả nổi tiền chữa bệnh, vậy nên mới cắn răng dùng viên Bát Bảo Hộ Tâm Đan quý giá kia, đó là quà sinh nhật mẫu thân tặng cho hắn, nghe nói là dùng phương pháp điều phối trân quý do Tống sư tổ truyền lại để luyện thành, dược liệu vô cùng quý giá, toàn bộ Dược Vương Cốc cũng không có được mấy viên, hắn nhanh chóng tính sổ, "Viên thuốc kia rất đắt, ngươi phải trả cho ta 800 viên linh thạch thượng phẩm."
Tống Thanh Thời tỏ vẻ đã hiểu, y lục túi giới tử để tìm linh thạch, lục nửa ngày, cũng chỉ tìm được hơn 20 viên linh thạch.
Tống Cẩm Thành nhìn y chằm chằm.
Tống Thanh Thời đỏ mặt: "Hình như ta rất nghèo, đều là người khác nuôi ta."
Tống Cẩm Thành hỏi: "Ai mà có lòng tốt như vậy?"
"Ta không nhớ nổi." Trong đầu Tống Thanh Thời lại xuất hiện bóng dáng màu đỏ mơ hồ kia, y cố nhịn cơn đau đầu, "Ta cảm thấy đó là người mình rất thích, thường xuyên cho ta tiền tiêu vặt, còn mua rất nhiều thứ tốt."
"Ta đã hiểu," Tống Cẩm Thành khẳng định nói, "Đó chính là cha của ngươi!"
Cả người Tống Thanh Thời đều ngây ngốc: "Phải không?"
"Đương nhiên," Tống Cẩm Thành phân tích một cách tự tin, "Dù ngươi có mất trí nhớ, thì cũng phải dùng đầu óc để ngẫm lại đi chứ? Trên đời này nào có ai lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với ngươi? Cho không tiền để ngươi tiêu vặt? Chỉ có cha ruột và mẹ ruột mới làm như vậy thôi!"
Tống Thanh Thời nghĩ đến cuộc sống trước lúc xuyên qua, cảm thấy hắn phân tích rất có lý!
Tống Cẩm Thành rộng lượng nói: "Viên Phượng Hoàng Huyết mà ngươi đeo trên cổ, là vật vô cùng đáng giá, còn có cả pháp trận linh hồn, ta cảm thấy là vì ngươi thoạt nhìn quá ngốc, cha ngươi sợ ngươi đi lạc nên mới làm như vậy. Thôi, ngươi cứ đi theo bên cạnh ta, đừng chạy lung tung nữa, qua vài ngày, có thể cha ngươi sẽ đến tìm ngươi, lúc đó để ông ấy trả hết toàn bộ."
Tống Thanh Thời điên cuồng gật đầu.
Tống Cẩm Thành luống cuống tay chân chuẩn bị thuốc, rồi đưa cho y. Tống Thanh Thời nếm thử một ngụm, lập tức phát hiện ra có rất nhiều sai sót về tỷ lệ của các dược liệu phụ ở bên trong, may mà cũng không ảnh hưởng quá lớn, y cảm thấy đứa nhỏ này học hành chưa thành, hẳn là không có tư cách xuất sư, bèn thăm dò hỏi thử. Tống Cẩm Thành xấu hổ nói mình thi bảy môn, trong đó có năm môn không đạt tiêu chuẩn, sợ bị đòn, nên mới lén chuồn ra ngoài đi lang bạt khắp nơi, muốn đến Thiên Võ Môn tìm bạn tốt của mình.
Tống Thanh Thời thiếu chút nữa bị thuốc sặc chết, trong lòng cảm thấy thương hại cho Thanh Loan phu nhân, sao nàng lại có thể sinh ra đứa cháu học tra như vậy?
Y lạnh mặt, cẩn thận đánh giá tên học tra trốn học mặt đầy đắc ý này, xoa xoa đầu óc hỗn loạn, trong lòng cảm thấy không thoải mái, rất muốn kéo tên nhóc này về Dược Vương Cốc, tăng mạnh cường độ học tập, bắt hắn làm mấy ngàn tấm bài thi, để hắn học được cần cù bù thông minh, người chậm cần bắt đầu sớm, trở thành một y sư ưu tú...
Ý tưởng này có quá đáng lắm không?
Tống Thanh Thời hít sâu một hơi, nỗ lực kiềm chế tâm tình muốn đốc xúc học tra học tập, đảm bảo rằng miệng vết thương đều đã xử lý xong, thương thế cũng đang dần khôi phục, sau đó y nhớ tới nhiệm vụ hệ thống kỳ quái kia, quyết định hỏi thiếu niên thoạt nhìn biết được rất nhiều kiến thức lung ta lung tung này một chút.
Tống Cẩm Thành nghe thấy ba chữ "Bất Diệt Đỉnh" thì lập tức luống cuống, hắn che miệng Tống Thanh Thời lại, cảnh giác quan sát bốn phía xem có gì bất thường hay không, sau đó răn dạy tên ngốc này: "Dù ngươi có mất trí nhớ cũng không thể nói lung tung! Đó là nơi có thể nhắc đến sao? Nếu nói ra cái tên kia, sẽ bị giết chết..."
Tống Thanh Thời giãy giụa: "Ô ô ô, tên gì?"
"Chính là trên ngọn núi kia, không thể nhắc tên," Sau khi Tống Cẩm Thành xác nhận không có việc gì, buông lỏng tay ra, "Khi còn nhỏ mẹ ta từng kể ta nghe về thời kỳ tăm tối của tu tiên giới, giết môn diệt phái, máu chảy thành sông, đó là lịch sử vô cùng khủng bố, người nào nhắc tới cũng đều phải phát run. Tuy rằng mấy trăm năm nay không có động tĩnh gì... Nhưng ngươi tuyệt đối đừng tò mò về nơi đó, cũng đừng cảm thấy hứng thú, dù có mấy trăm cái mạng cũng không đủ chết!"
Tống Thanh Thời rất muốn biết cái tên kia là cái gì, nhưng mà không dám hỏi.
Tống Cẩm Thành nhìn ra y rối rắm, cười nói: "Hiện tại cũng không ai biết hắn tên là gì."
Tống Thanh Thời tổng kết: "Hắn rất lợi hại sao?"
Tống Cẩm Thành nhỏ giọng nói: "Nghe nói chỉ kém một cơ hội để phi thăng nữa thôi."
Tống Thanh Thời ngây ngốc, y thử tính xem giữa tu sĩ Trúc Cơ và đại lão sắp phi thăng chênh lệch bao nhiêu... Có cảm giác như hệ thống bắt bạn nhỏ còn học nhà trẻ cầm con dao đồ chơi đi đấu với bộ đội đặc chủng được võ trang hạng nặng! Y lại tính xem mình phải mất bao nhiêu năm mới có thể tu đến Nguyên Anh, rồi lại mất bao nhiêu năm để tu đến Phân Thần hoặc là Xuất Khiếu, rồi lại tính toán tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ...
Thôi, nhiệm vụ quá khó khăn, tạm gác lại mười ngàn năm, chờ y tu luyện đến Xuất Khiếu rồi nói sau.
Trước tiên y muốn đi học, đi học vui hơn!
...
Tại Bất Diệt Đỉnh, trên bảo tọa ở Thần Điện.
Thần Quân bỗng nhiên mở mắt, hắn cảm nhận được hơi thở linh hồn của Phượng Hoàng Huyết.
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Tống · học bá bần cùng · Thanh Thời: Chờ ba ba đến trả tiền chuộc ta.
Việt · ba ba có tiền · Vô Hoan: ? ? ? ? ?

Bình Luận (0)
Comment