An
Nguyệt lại ráo riết đeo bám Thẩm Lãng, tôi đã bảo chó thì không bỏ thói ăn cứt
được đâu mà mẹ tôi còn không tin.
“Thẩm
Lãng, đây là gì thế hả?”. An Nguyệt ngửi khắp người ông anh tôi một lượt rồi
bắt đầu chất vấn.
“Em có
thôi đi không?”. Thẩm Lãng buông tờ báo trong tay xuống.
“Giỏi
nhỉ? Anh tự ngửi xem, toàn là mùi nước hoa thôi!”. An Nguyệt vứt bộ quần áo vào
mặt Thẩm Lãng.
“Cô
đừng quá đáng quá!”. Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn chị ta.
“Em quá
đáng thế đấy! Anh muốn làm gì hả?”. An Nguyệt chống nạnh.
“Được
lắm, tôi định từ từ sẽ nói cho cô biết, nhưng giờ chính cô ép tôi đấy nhé!”.
Thẩm Lãng rút một tờ giấy từ trong ngắn kéo ra, đưa cho An Nguyệt. “Chúng ta ly
hôn!”
“Anh
nói gì hả? Đừng có mơ!”. An Nguyệt giật ngay lấy rồi xé nát tờ giấy đó ra.
“Vậy
thì tôi sẽ đơn phương xin ly hôn. Cô biết luật “Hôn nhân gia đình” chứ? Lần đầu
đơn phương ra tòa thì vô hiệu nhưng nửa năm sau, nếu tiếp tục gửi đơn lên thì
sẽ được chấp thuận đấy!”. Thẩm Lãng chỉ thẳng tay vào mặt An Nguyệt, nói rõ
ràng.
“Tuyệt
vời!”. Nghe tôi kể lại chuyện đó, Lâm Sở đập tay vào đùi.
“Đúng!
Ông anh cậu khá ra phết đấy!”. A Mông cũng rất hứng thú.
“Tất
nhiên! Còn phải xem ai là người dạy dỗ ông ấy nữa chứ!”. Tôi đắc ý, chờ đợi bao
nhiêu năm nay, cuối cùng cũng có ngày Thẩm Lãng khiến tôi nở mày nở mặt.
“Nhưng
chuyện này cấm kể trước mặt Trần Lộ đấy, nếu không, cậu ấy dám tới tòa án lắm”.
Lâm Sở vừa lấy một chai rượi trên giá xuống vừa nói.
“Thế
nên mình mới kéo các cậu đi siêu thị chứ! Thấy mình thông minh không?”. Tôi
bảo. Vừa nãy, hai người bọn họ còn không vui khi tôi tới bắt đi. Dạo này A Mông
ở cùng Lâm Sở, ban ngày đi làm, đến tối hai người họ lại tới khuyên Trần Lộ.
Thỉnh thoảng tôi mới đi cùng được vì vẫn đang phải để tâm tới chuyện của Ngụy
Tử Lộ.
“Ở đây
có tờ giấy này!”. Tôi thấy một tờ giấy được kẹp ngay ngắn trên bàn.
Mình
đưa Dương Siêu tới quán “Thiên đường hạ giới” xem công việc mới của mình.
-Trần Lộ-
“Thiên…
đường hạ giới?”. Cả ba chúng tôi cùng ngẩn người.
“Mau đi
tìm đi! Còn đứng đó làm gì nữa?”. Lâm Sở lao ra cửa, tôi và A Mông tất tưởi
chạy theo sau.
“A lô!
A Thi à?”. Tôi vội gọi điện thoại cho A Thi.
“Bà cố
tổ của tôi ơi, mau tới đây đi!”. Giọng của A Thi có vẻ không bình thường.
“Tới…tới
ngay đây, A Thi, chị…”. Tôi lắp ba lắp bắp.
“Biết
rồi, biết rồi. Chị đợi ở đằng sau.” A Thi đúng là thông minh, đã giúp tôi nói
nốt nửa câu còn lại.
“A Thi
đâu?”. Tôi kéo tay một cô gái ở gần đó, hỏi.
“Ở đằng
sau ạ”. Cô em này trang điểm trông như quỷ hiện hình, xấu phát khiếp lên được.
“A
Thi!”. Chúng tôi đẩy cô ta ra rồi chạy đến phía sau quán.
“Bên
này!”. A Thi từ một phòng nhỏ chui ra.
Ba
người chúng tôi cùng xông vào làm chật cả phòng nên bị A Thi đạp ra ngoài.
“Dương
Siêu, Trần Lộ, hai người không sao chứ?”. Tôi chỉ nhìn thấy Dương Siêu đang
ngồi đờ đẫn trên ghế, trên người khoác một tấm khăn lông, Trần Lộ thì ngồi
trang điểm bên cạnh, mặc váy ngắn, áo hai dây.
“Đến
rồi hả? Ngồi xuống đi! Mình sắp xong việc rồi”. Trần Lộ ngoái đầu lại nhìn
chúng tôi rồi nói.
“Trần
Lộ, cậu làm cái quái gì thế hả?”. A Mông giật cây cọ trong tay Trần Lộ.
“Cậu
điên rồi à?”. Tôi chỉ muốn đánh cho cô ấy một trận.
“Các
cậu kêu ca gì chứ? Mình đang kiếm tiền mà, không có tiền thì lấy gì mà chữa
bệnh cho Dương Siêu?”. Trần Lộ giật lại cây cọ rồi trang điểm tiếp.
“Trần
Lộ, bọn mình đi về đi, đừng để Dương Siêu ở đây nữa, chắc anh ấy khó chịu lắm
đấy!”. Lâm Sở khẽ nói, tôi có thể nhận ra cô ấy đã phải kiềm chế nhiều lắm.
“Trước
sau vẫn phải làm vậy, khi nào đi làm, mình sẽ dẫn anh ấy theo, giờ không đủ
tiền để đưa vào viện điều dưỡng nữa”. Trần Lộ vừa dứt lời, Lâm Sở đã tát cho cô
ấy một cái thật mạnh.
“Cậu có
còn là người không hả? Bọn mình muốn tốt cho cậu mà cậu lại không biết điều
sao?”. Lâm Sở đánh Trần Lộ liên tiếp khiến A Thi sửng sốt.
“Này
này, các chị em, có gì thì từ từ nói!”. A Thi ôm lấy Lâm Sở, kéo cô ấy ra
ngoài, tôi vội vàng ngăn Trần Lộ, A Mông cũng chặn Lâm Sở.
“Chết
tiệt!”. Trần Lộ nhổ nước bọt. “Lần sau muốn đánh thì đánh lên người, bị thương
ở mặt thì làm sao mình kiếm tiền được nữa hả?”
“Im
ngay!”. Tôi hất thẳng cốc nước vào mặt Trần Lộ.
“Các
chị em, từ từ nói chuyện nào, làm gì thế hả? Lộ Lộ à, thôi em về đi!”. A Thi
đẩy Lâm Sở lên ghế rồi quay ra nói với Trần Lộ.
“Chị A
Thi, em làm được mà!”. Trần Lộ lau mặt rồi trang điểm lại.
“Không
cần đâu, người của chị còn nhiều, thiếu em cũng chẳng sao cả.”
“Chị,
chị không định cho em kiếm miếng cơm à?”. Trần Lộ đứng dậy. “Chồng em còn đang
tàn phế kia kìa!”. Cô ấy chỉ tay vào Dương Siêu.
“Đừng…
nói… nữa!”. Đang ngơ ngẩn ngồi im nãy giờ, bỗng dưng Dương Siêu đúng bật dậy.
“Anh,
sao lại…”. A Mông ngạc nhiên.
Dương
Siêu đã đứng lên được nhưng lập tức khuỵu xuống.
“Dương
Siêu, Dương Siêu, anh sao thế?”. Trần Lộ vội gạt chúng tôi ra rồi xông tới, ôm
lấy Dương Siêu, khóc nức nở. “Đừng làm em sợ, đừng làm em sợ mà!”
“Còn
đứng ngẩn ra đó là gì? Tới viện mau!”. Lâm Sở đẩy A Mông ngã lăn xuống đất.
2.
“Sao
rồi?”. A Mông đứng ngoài cửa, hỏi chúng tôi.
“Bác sĩ
bảo chỉ cần luyện tập là có thể đứng lên được”. Tôi báo tin mừng.
“Tốt
quá!”
“Bọn họ
thế nào rồi?”. Lâm Sơ nhìn qua cửa kính.
“Cũng
ổn, Trần Lộ không chịu rời Dương Siêu lấy một bước”. A Mông lén nói.
“Hi!”.
A Thi mặc một bộ váy ngắn cũn cỡn đi đến, vừa nhìn là biết chị ấy vừa hết giờ
làm.
“Suỵt!”.
Ba đứa tôi cùng giơ tay lên miệng.
“Biết
rồi, biết rồi mà”. A Thi gật dầu lia lịa rồi nói nhỏ. “Không sao chứ?”
“Không
có gì nghiêm trọng cả. Chuyện bọn em nhờ chị điều tra thế nào rồi?”. A Mông kéo
A Thi ra ghế ngồi.
“Tìm ra
rồi, là một ông chủ nhỏ, Trần Lộ vay của lão ấy tám vạn. Tên này cứ giao cho
Triệu Tam xử lý, hắn sợ anh ấy lắm”. A Thi dương dương tự đắc.
“Vậy để
mình đi, các cậu ở lại với bọn họ nhé! A Thi, chị đi với em được không?”. Tôi
định đi trả nợ hộ Trần Lộ.
“Cầm
lấy này!”. A Mông rút mười vạn ra, đưa cho tôi.
“Trời,
lúc nào cậu cũng mang theo nhiều tiền thế hả?”. Lâm Sở kinh ngạc.
“Còn
lâu ấy! Mình định đưa cho Trần Lộ đấy”. A Mông lườm Lâm Sở.
“Thôi,
bọn này đi đây!”. A Thi kéo tôi đi.
Người
cho Trần Lộ vay tiền là một gã trọc đầu, tôi đã bảo bọn đầu trọc toàn là người
xấu rồi mà. Tất nhiên trừ Triệu Tam ra, chẳng qua là đầu anh ấy hơi ít tóc
thôi.
“Anh
Tam, em nể mặt anh lắm đấy!”
“Cảm ơn
nhé, anh thay mặt em gái anh cảm ơn chú!”. Triệu Tam đưa tay ra bắt rồi uống
cạn cốc rượu trên bàn.
“Có gì
đâu ạ, lần này bọn em nể mặt anh, mấy nữa còn phải nhờ anh nhiều mà”. Tên trọc
kia cười tít mắt lại.
“Sao
lại không có gì được? Lần sau mời anh tới chỗ em, em giảm giá cho!”. A Thi õng
ẹo dựa vào bàn làm tên kia càng thích chí hơn.
“A Thi,
từ giờ em đừng mặc như thế nữa, không thấy lạnh à?”. Ra tới ngoài đường, Triệu
Tam nói rồi cởi áo khoác, choàng lên người A Thi.
“Thì đi
làm ăn mà, phải vậy mới được việc chứ!”. A Thi thản nhiên nói.
“Thôi,
em mau về đi, anh về cửa hàng đây!”. Giữa đường, Triệu Tam bảo tôi rồi xuống
xe.
“Cảm ơn
anh nhé, sau này em sẽ mời anh đi ăn!”. Tôi vẫy tay với anh ấy.
“Chị A
Thi, hai người lại cặp với nhau hả?”. Tôi nhìn A Thi vừa nâng niu cái áo vừa
ngân nga hát.
“Không
phải việc của em!”. Chị ấy lườm tôi.
3.
“Dạo
này hai người thế nào ạ?”. Tranh thủ lúc bên Trần Lộ không có chuyện gì nữa,
tôi chạy qua nhà Triệu Bồi.
“Bọn
chị vẫn ổn!”. Sắc mặt chị ấy đã tốt lên nhiều.
“Thế
thì được rồi.”
“Tiểu
Ngư!”. Ngụy Tử Lộ vừa nhìn thấy tôi liền vui mừng, cười tít mắt, chắc là tưởng
tôi sắp đưa anh ấy đi thăm mộ mẹ. Chúng tôi mất khá nhiều công sức mới khiến Tử
Lộ nhớ lại chuyện mẹ anh ấy đã qua đời, nhưng tới giờ anh ấy vẫn chưa nhớ ra
Triệu Bồi là ai.
“Anh
thế nào rồi?”. Tôi hỏi. Ngụy Tử Lộ định ngồi xuống cạnh tôi nhưng tôi liền
tránh sang một bên, nhìn mặt Triệu Bồi có vẻ không vui.
“Vẫn
tốt. Nhưng anh muốn tới thăm mộ mẹ”. Ánh mắt anh ấy trở nên buồn bã.
“Được,
nhưng phải đợi một lát đã, Cố Đại Hải sắp tới rồi”. Tôi nắm tay Triệu Bồi, ý
bảo chị ấy hãy yên tâm, tôi sẽ không ra ngoài một mình với Ngụy Tử Lộ đâu. Thấy
thế, sắc mặt chị ấy mới ấm áp lại một chút.
“Tại
sao người đó cứ theo chúng ta mãi thế?”. Ngụy Tử Lộ đột nhiên hỏi.
“À, anh
ấy là bạn thân của em”. Tôi thấy hơi ngại, kể ra cũng thấy buồn cười, chồng của
mình cơ mà, ngại cái gì chứ?
“Anh
không muốn chia tay với em”. Ngụy Tử Lộ cúi đầu. Tôi cảm thấy bàn tay Triệu Bồi
nắm lại thật chặt.
“Ngụy
Tử Lộ, anh chưa nhớ ra à? Chúng ta đã chia tay nhau từ lâu rồi”. Tôi thấy đã
đến lúc phải nói cho anh ấy biết điều này, bác sĩ cũng bảo anh ấy đang dần nhận
thức được hiện trạng của mình.
“Thật
sao?”. Ngụy Tử Lộ rơi nước mắt.
“Đúng.
Tại anh quên đó thôi, thực ra… chúng ta đã chia tay nhau”. Tôi nhắc lại, không
dám nhìn anh ấy, tuy từ lâu, anh ấy đã chẳng còn là gì đối với tôi nữa song tôi
cũng không nỡ nhìn thấy anh ấy đau lòng thế này.
“Sao tự
dưng hôm nay Ngụy Tử Lộ lại ngoan ngoãn vậy?”. Cố Đại Hải hỏi tôi.
“Em nói
cho anh ấy biết chuyện bọn em chia tay rồi”. Tôi thắt lại dây an toàn.
“Thật
à? Tốt quá!... À… ý anh là cũng nên cho cậu ta biết”. Cố Đại Hải phấn khích quá
nên phun ngay điều đang nghĩ trong đầu ra ngoài.
“Đồ
ngốc! Nói điều đó với anh ấy thì em cũng thấy thoải mái hơn mà. Với lại, có
Triệu Bồi tận tình chăm sóc như vậy, sớm muộn gì Ngụy Tử Lộ cũng nhớ ra tất cả
thôi”. Tôi cười với Cố Đại Hải, nếu không làm vậy, chắc anh ấy sẽ không vui.
“Ừ!
Đúng rồi, Thẩm Lãng bảo chúng ta tới giúp anh ấy chuyển nhà đấy”. Cố Đại Hải
vừa nắm tay tôi vừa lái xe.
“Anh ấy
chuyển thật hả?”. Sau vụ cãi nhau với An Nguyệt lần trước, Thẩm Lãng liền dọn
sang phòng tôi ngủ, hại tôi về nhà là phải nằm ở ghế sô pha. Mới được mấy hôm,
anh ấy đã quyết định chuyển ra ngoài.
“Chuyển
chứ! Nghe nói anh ấy thuê được nhà rồi, ngay gần công ty.”
“Nơi
này cũng được đấy!”. Tôi nhìn căn hộ mà Thẩm Lãng mới thuê. Tuy nó nhỏ nhưng
được bố trí rất hợp lý, bước vào cửa là tới ngay phòng khách, bên cạnh là phòng
ngủ, nhà vệ sinh khá tiện nghi, nhìn chung là ổn, ở đây chắc chắn sẽ rất thoải
mái, dễ chịu.
“Bây
giờ, đối với anh, chỉ cần không có An Nguyệt, chỗ nào cũng được hết”. Thẩm Lãng
lôi một chồng sách ra, cẩn thận xếp lên giá.
“Đúng
đấy! Sớm rời khỏi cái ổ của bà ấy có phải tốt hơn bao nhiêu không? Em đã bảo
anh làm vậy từ đời nào rồi còn gì!”. Tôi vỗ vai Thẩm Lãng. Tôi nhận thấy anh ấy
đã thay đổi hẳn, hấp dẫn hơn ngày trước rất nhiều. Lâu lắm rồi chúng tôi mới
thân thiết như thế này.
4.
“Mình thực
sự không hiểu tại sao Triệu Bồi lại tỏ ra như vậy”. A Mông ngồi trên ghế, ca
cẩm.
“Không
hiểu cũng phải hiểu, nếu đặt mình vào vị trí đấy, cậu sẽ làm gì?”. Lâm Sở đẩy
một thùng bia tới.
“Mình
ấy hả? Nói chung, người đã rơi vào tay mình rồi thì sẽ không thể chạy đi đâu
được nữa”. A Mông nói dứt khoát.
“Đến
lúc đó, không chừng cậu giết người ta luôn ấy chứ”. Tôi mở nắp lon bia. “Thực
ra, nếu là mình, mình cũng thấy sợ, người đàn ông của mình không những không
nhận ra mình mà lại thân mật với bạn gái cũ, chắc chắn phải rất khó chịu. Còn
đứa con trong bụng nữa…”
“Cái
này người ta gọi là “Người nhìn thấy phải nhỏ lệ, người nghe thấy cũng đau
lòng” đấy! Chị ấy đáng thương thật, nhưng cái chính là cậu nghĩ thế nào thôi”.
Lâm Sở nói. Chẳng biết cô ấy lôi đâu ra được một túi khoai lang sấy, bị A Mông
cướp ngay.
“Cậu
nghĩ thế nào?”. A Mông vừa cắn miếng khoai rồm rộp vừa hỏi tôi.
“Chẳng
biết nữa. Mình chỉ mong anh ấy sớm nhớ lại để mình và Cố Đại Hải được sống yên
ổn thôi”. Tôi đặt lon bia xuống rồi giật lấy túi khoai.
“Thế
thì tốt! Trước đây, thế giới của cậu là Ngụy Tử Lộ, giờ thế giới đó chỉ có
riêng Cố Đại Hải. Giúp Ngụy Tử Lộ cũng khó cho cậu, không giúp thì lại trở
thành kẻ chẳng ra gì. Dù sao Triệu Bồi cũng không muốn cậu tiếp xúc nhiều với
Ngụy Tử Lộ nên mình nghĩ, cậu cứ mặc kệ đi!”. Lâm Sở dựa lưng vào thành ghế.
Dạo này, có bao nhiêu việc xảy ra, mấy đứa tôi trông chẳng ra hồn người nữa
rồi.
“Ừ,
mình không quan tâm nữa. Đợi chuyện Trần Lộ ổn thỏa, mình và Cố Đại Hải sẽ đi
du lịch”. Tôi gác chân lên bàn.
“Không
được! Mình nói cho cậu biết, ngoài đường nhiều đứa con gái lẳng lơ lắm đấy!”. A
Mông lập tức phản đối.
“Cậu
tưởng Cố Đại Hải giống Lý Triển Bằng nhà cậu chắc?”. Tôi liếc xéo cô ấy. Nghe
nói lần trước đi Nội Mông, Lý Triển Bằng suýt không về nổi vì A Mông đùng đùng
nổi giận, bỏ về trước, visa cô ấy cầm. Lý Triển Bằng ngốc quá, dám giao mấy
giấy tờ quan trọng như vậy cho bà vợ có máu ghen, đúng là liều thật.
“Đấy là
báo ứng! Ai bảo lão ấy dám theo gái chứ!”. A Mông bĩu môi.
“Thôi
đi, suýt nữa thì Lý Triển Bằng bị đưa về nước theo dạng dân lưu manh rồi đấy!”.
Lâm Sở cứ nghĩ tới chuyện đó lại thấy buồn cười.
“Lưu
manh? Anh ta đâu có xứng!”
“Ha
ha ha… A lô!”. Tôi đang cười thì chuông điện thoại bỗng vang lên, chẳng cần
nhìn cũng biết chín mươi phần trăm là An Nguyệt. Giờ này chị ta vừa tan sở,
chắc chắn gọi tôi để hỏi Thẩm Lãng đi đâu.
“Thẩm
Lãng ở đâu?”. Chị ta không thèm khách khí, đi thẳng vào vấn đề luôn.
“Ai
đấy?”. Tôi hỏi. Mũi tôi bị mái tóc mới nhuộn của A Mông chọc vào, vừa ngứa vừa
khó chịu, nên ra hiệu cho cô ấy đứng xa ra.
“Là
chị, An Nguyệt, chị dâu của em!”. An Nguyệt im lặng một lát rồi cất tiếng. Chắc
chắn chị ta hiểu rằng trước giờ tôi rất ghét bị người khác nói trống không với
mình.
“À,
chuyện gì thế?”. Tôi dài giọng hỏi.
“Thẩm
Lãng ở đâu?”
“Cái gì
cơ?...”. Tôi kéo điện thoại ra xa. “Chị bảo gì? Hả? Tín hiệu yếu quá… A lô! Nói
gì đi chứ!”. Lâm Sở vừa nhìn tôi vừa cười, tôi phải nhét miếng khoai lang vào
mồm để cô ấy im đi.
“Chị
tìm Thẩm Lãng!”. Chị ta hét lên ầm ĩ.
“Lát
chị gọi số bàn nhà em đi! Em đang ở ngoài đường, tín hiệu kém lắm, không nghe
thấy gì đâu!”. Tôi cũng hét trả lại rồi cúp điện thoại, thản nhiên ăn tiếp.
“Cậu
ghê thật đấy!”. A Mông tự nhiên ngồi bật dậy. “Lần trước, Lý Triển Bằng nghe
điện thoại cũng bảo tín hiệu kém, tên khốn đó chắc cũng lừa mình phải không?”
“Trời
đất phù hộ, cuối cùng cậu cũng thông minh hơn rồi đấy!”. Lâm Sở làm ra vẻ mình
vừa được chứng kiến một kỳ tích.
5.
“Tiểu
Ngư, chị có chuyện này muốn nói với em”. Sáng sớm, Triệu Bồi đã gọi điện thoại
cho tôi.
“Có
chuyện gì vậy ạ? Em tới chỗ chị ngay đây!”. Tôi xách túi, chuẩn bị ra cửa.
“Không
cần đâu!”. Chị ấy vội vã nói. “Nói qua điện thoại cũng được.”
“Chị
nói đi!”. Tôi đến bên cửa sổ.
“Chị…
chị chẳng biết nói thế nào cả, chỉ là… hi vọng sau này, hai người đừng tới thăm
bọn chị nữa”. Chị ấy ngập ngừng. “Hiện giờ, tình trạng của Tử Lộ rất tốt, trí
nhớ cũng có dấu hiệu phục hồi rồi. Sáng hôm qua, anh ấy còn bảo ngôi nhà này
rất quen thuộc, chị vui lắm…”
“Em
hiểu rồi, chị giữ gìn sức khỏe nhé, nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho Cố Đại Hải,
anh ấy sẽ giúp chị”. Tôi nói một cách bình thản. Dạo này, tôi cảm thấy mình
điền tĩnh hơn trước rất nhiều, không hay lên giọng với người khác nữa, ngay cả
việc phá lên cười cũng quên mất phải làm thế nào rồi.
“Xin
lỗi em, chị biết làm thế này là không đúng, nhưng mà…”. Hình như Triệu Bồi đang
khóc, giọng chị ấy khàn khàn.
“Chị
đừng khóc! Em không trách chị, cũng không trách Ngụy Tử Lộ đâu. Hơn nữa, anh Cố
Đại Hải cũng không muốn em đến đấy. Thế thì việc gì em phải đến chứ!”. Tôi cố
nuốt nước mắt vào trong, nếu không, nó sẽ trào ra mất.
“Xin
lỗi, chị không thể đánh mất anh ấy một lần nữa được, càng không thể để con mình
không có bố…”. Triệu Bồi sụt sịt rồi tắt máy.
Tôi đứng
cạnh cửa sổ, chiếc túi xách trên tay đã rơi xuống đất từ lúc nào.
“A lô!
Đồ mồm miệng thối tha, cậu đoán trúng rồi đấy!”. Tôi gọi điện thoại cho Lâm Sở.
“Sao?
Có chuyện gì?”. Hình như Lâm Sở vừa ngủ dậy.
“Tối
mình đến chỗ cậu ăn cơm rồi kể cho mà nghe”. Cúp máy xong, tôi chẳng biết làm
thế nào mà mình tới được chỗ làm nữa.
“Sao
rồi?”. Lâm Sở đã đứng đợi tôi ở bãi đỗ xe từ bao giờ, tay sắp đông cứng lại.
“Ha
ha…”. Tôi nhìn cô ấy rồi cười phá lên.
“Đừng
có dọa mình nữa, dạo này nhiều chuyện lắm rồi đấy!”. Chẳng hiểu vì lạnh hay tại
thấy thái độ của tôi mà giọng Lâm Sở hơi run run.
“Vào
trong rồi nói!”
“Cậu
khó chịu à?”. Lâm Sở kéo tay tôi hỏi nhỏ.
“Không
biết nữa. Giờ đầu óc mình như khúc gỗ, chẳng có cảm giác gì cả”. Tôi bóp trán.
“Có
cần…”
“Đừng
nói với Cố Đại Hải! Nhìn thấy mình thế này, chắc chắn anh ấy lại nghĩ rằng mình
vẫn còn lưu luyến tình cũ với Ngụy Tử Lộ cho mà xem.”
“Cậu
giận Triệu Bồi hả?”. Lâm Sở nhìn tôi.
“Điên à? Mình có tư cách gì mà giận chứ?”. Tôi cảm thấy hơi mệt, liền gối đầu
lên đùi Lâm Sở.
“Thế
thì đừng nghĩ nữa!”. Lâm Sở vỗ vai tôi. Tôi bỗng có cảm giác cô ấy rất giống mẹ
tôi, hồi xưa, mẹ cũng hay ru tôi ngủ như thế này. Thường thì mẹ và Thẩm Lãng sẽ
ngủ trước, còn mắt tôi vẫn mở to thao láo.
Trong
lúc mơ màng, tôi cảm thấy Lâm Sở đang vuốt ve mặt tôi, bàn tay cô ấy mềm mại
thật, nhìn người gầy thế mà… Tôi mở mắt ra, trông thấy người trước mặt thì giật
bắn mình.
“Hi hi,
vợ dậy rồi à?”. Cố Đại Hải đang quỳ bên cạnh tôi giống mấy con mèo thần tài
trước cửa siêu thị.
“Anh?
Lâm Sở đâu? Mất tích rồi à?”. Tôi ngồi dậy.
“Cậu
không nghĩ tử tế hơn một chút được hả?”. Lâm Sở cầm thìa, chỉ thẳng vào mặt
tôi.
6.
“Hôm
nay, em không sao chứ?”. Cố Đại Hải vừa xem ti vi vừa hỏi, tôi đang ngồi cắt
móng tay ở bên cạnh.
“Em có
chuyện gì được cơ chứ?”. Tôi đang bận nên không để ý tới anh ấy.
“Triệu
Bồi gọi điện thoại cho anh đấy”. Cố Đại Hải ngoảnh đầu sang nhìn tôi.
“Ờ…
không sao”. Tôi lấy giấy gói chỗ móng tay lại để mang đi vứt. “Chẳng phải anh
vẫn muốn em không qua lại với Ngụy Tử Lộ nữa còn gì?”
“Có cần
anh đi khuyên Triệu Bồi không?”. Có lẽ Cố Đại Hải sợ tôi buồn nên thỏ thà thỏ
thẻ như gái mới về nhà chồng. Tôi thấy bây giờ anh ấy chẳng khác nào cô vợ
không sinh được con nên chủ động kiếm vợ lẽ cho chồng, mới nghĩ tới đó, tôi
không nín nổi, cười khúc khích.
“Em
không sao chứ? Hay chúng ta đi viện nhé!”. Cố Đại Hải lo lắng nhìn tôi, chắc
anh ấy đang tưởng tôi đã phát điên giống An Nguyệt.
“Ha
ha…”. Tôi ôm bụng cười.
“Để… để
anh đi tìm quyển sổ y bạ”. Cố Đại Hải không kịp xỏ dép, phi thẳng vào phòng
ngủ.
“Ha ha…
Quay lại đây!”. Tôi cười mệt quá, nằm lăn ra ghế.
“Vợ
đừng lo, không sao đâu, chúng ta sẽ đi khám mà”. Cố Đại Hải ôm lấy tôi.
“Đồ
ngốc, em có bị làm sao đâu!”. Tôi cốc đầu anh ấy. “Thật đấy, giờ em thấy hết
buồn rồi”. Tôi dựa người vào khuôn ngực ấm áp của Cố Đại Hải. Mấy hôm trước,
tôi còn trêu, nếu Cố Đại Hải béo thêm chút nữa thì chắc chắn phải mặc áo lót
loại B làm anh ấy tức gần chết.
“Không
sao là tốt rồi. Lúc nãy, không tìm thấy em, anh sợ quá, may mà A Mông cho anh
số của Lâm Sở. Suýt chút nữa, anh ra bờ sông tìm đấy”. Cố Đại Hải hôn lên trán
tôi rồi nói tiếp. “Nếu ra sông mà không thấy thì anh sẽ nhìn lên cây xem thế
nào.”
“Không,
chết kiểu đấy, lưỡi lè ra dài ngoằng, kinh lắm…”. Tôi vội đẩy anh ấy ra. “Này,
Cố Đại Hải, anh muốn em chết phải không? Muốn kiếm bồ nhí chứ gì?”
“Ăn nói
vớ vẩn!”
“Thế
sao anh hết nghĩ em nhảy xuống sông lại nghĩ đến việc em treo cổ hả?”
7.
Cuối
tuần, tôi và Cố Đại Hải cùng tới thăm Thẩm Lãng.
“Không
có ai theo sau chứ?”. Thẩm Lãng bắt chước mấy ông đặc vụ, không mở cửa ngay cho
bọn tôi mà hỏi với ra.
“Anh
điên à?”. Tôi bê theo một túi đồ ăn, đang mệt gần chết mà anh ấy còn nhiều
chuyện như thế.
Thẩm
Lãng thò đầu ra, ngó nghiêng một hồi rồi nói: “Mau vào đi!”
“Anh
làm gì mà lén lút như kẻ trộm thế?”. Cố Đại Hải bực dọc nói, anh ấy vừa bị Thẩm
Lãng kéo vào, suýt nữa ngã xuống sàn.
“Không
phải là anh lại thấy khó chịu đấy chứ?”. Cố Đại Hải và tôi cùng chau mày lại,
căn bệnh tâm lí của Thẩm Lãng lẽ nào lại tái phát?
“Anh có
thấy khó chịu ở đâu không?”. Tôi vội vàng sờ trán Thẩm Lãng.
“Anh
vẫn khỏe. Chỉ sợ An Nguyệt lại đi theo hai người thôi”. Thẩm Lãng vừa nói vừa
vỗ ngực chứng minh sức khỏe của mình, cuối cùng thì ho khù khụ.
“Thôi
được rồi, vỗ ngực cái gì, trông như tinh tinh ấy!”. Tôi lườn anh ấy. “Mà tinh
tinh cũng chẳng con nào xấu như anh.”
“Sao
anh lại tắt điện thoại đi hả?”. Tôi bảo Thẩm Lãng. Điện thoại của tôi hết pin
nên định lấy máy anh ấy gọi cho A Mông vì không muốn dùng máy Cố Đại Hải.
“Đừng
bật!”. Thẩm Lãng mặt đỏ tía tai xông tới, suýt va trúng đầu tôi.
“Anh
làm sao thế?”
Chiếc
điện thoại trong tay tôi lập tức nhấp nháy, là An Nguyệt gọi tới. Giờ tôi mới
hiểu tại sao Thẩm Lãng lại phải tắt di động.
“Dai thật!”.
Cố Đại Hải vừa ăn cơm vừa liếc mắt nhìn màn hình điện thoại vẫn đang chớp tắt
liên tục.
“Nhìn
làm gì, ăn đi!”. Tôi đạp anh ấy.
“Số
khác gọi kìa, anh có nghe máy không?”. Xem ra Cố Đại Hải rất hứng thú với vụ
này. Mấy hôm nay, anh ấy đang vui vì Triệu Bồi không cho tôi tới gặp Ngụy Tử
Lộ.
“Không!
Có bị đánh chết, anh cũng không nghe!”. Thẩm Lãng lắc đầu quầy quậy.
“Cố
Tiểu Khê gọi thì sao?”. Tôi nhìn Thẩm Lãng.
“Nếu là
cô ấy thì sẽ gọi vào máy này”. Thẩm Lãng rút từ trong túi ra một cái điện thoại
khác.
“Anh
không được động tới em gái em đâu đấy!”. Cố Đại Hải nhảy lên, hét ầm ĩ.
8.
Cuộc
sống thế này thật tốt, tôi và Cố Đại Hải ban ngày cùng nhau đi làm, tối cùng
về, cùng đi thăm Dương Siêu, rồi cùng đi khuyên Trần Lộ, sau đó lại cùng tới ăn
cơm với Lâm Sở hoặc A Mông. Hai đứa ấy đố kị, bảo bọn tôi dính lấy nhau như keo
502 ấy.
“Này,
các cậu có thể thôi dính lấy nhau được không hả?”. A Mông nheo mắt. “Cậu phải
nghĩ cho bạn bè chứ, không thấy mình đáng thương khi phải cô đơn thế này à?”
“Tự cậu
hại cậu mà!”. Tôi gắp thức ăn cho Cố Đại Hải, thản nhiên nói.
“Nhưng
chúng mình nuốt không trôi, thật đấy, ăn không nổi nữa rồi, cứ nghẹn ở đây
này!”. Lâm Sở chỉ tay lên cổ.
“Không
ăn càng tốt, tí mình gói về cho chó mèo ở nhà”. Tôi ngang nhiên há mồm để Cố
Đại Hải gắp thức ăn cho.
“Thấy
sắc quên tình!”. Lâm Sở nhìn tôi một cách đau khổ.
“Đồ
trọng sắc khinh bạn!”. A Mông hùa theo.
“Sao
không đợi mình thế?”. Trần Lộ bước vào. Cô ấy càng ngày càng giống các em gái
bán hoa ngoài đường, ăn mặc lòe loẹt, bây giờ, cứ nhìn cô ấy là tôi nghĩ ngay
tới mấy vũ nữ châu Phi.
“Bọn
mình vừa tới thôi”. A Mông ngửa cổ lên uống bia.
“Chẳng
làm ăn được gì cả”. Trần Lộ cắm cúi ăn cơm.
“Không
làm ăn được thì thôi, đừng có gây chuyện với Dương Siêu nữa, ly hôn cái gì
chứ!”. Tôi gọi thêm mấy món khác.
“Mình
không muốn làm liên lụy tới anh ấy, lần trước, anh ấy suýt bị người ta thiêu
chết còn gì”. Trần Lộ chỉ ngẩng lên nói một câu rồi lại cúi xuống ăn tiếp.
“Sao
mình cứ cảm thấy cậu nghĩ sai rồi nhỉ?”. Lâm Sở nhìn Trần Lộ. “Cậu làm thế này,
Dương Siêu mới nghĩ anh ấy là gánh nặng của cậu đấy.”
“Anh ấy
nghĩ sao cũng được, mình chỉ muốn ly hôn thôi, không gặp nhau nữa thì sẽ tốt
hơn, mình chỉ cần nộp đủ tiền viện phí là xong.”
“Này…
Ăn cơm xong thì đi đâu đây?”. Tôi chẳng biết nói gì nữa. Trần Lộ nhiều khi rất
cứng đầu cứng cổ, ai khuyên gì cũng không nghe, chúng tôi đành đợi cô ấy nghĩ
lại thôi.
“Về nhà
ngủ chứ đi đâu”. Sắc mặt Lâm Sở có vẻ không được tốt lắm.
“Mình
đi thăm Dương Siêu”. Trần Lộ đặt bát xuống. Không ngờ cô ấy lại nói thế, vừa
nãy, chính cô ấy bảo không gặp thì hơn mà.
“Mọi
người cùng đi chứ?”. A Mông vội vàng hỏi.
“Không
cần đâu. Bác sĩ nói anh ấy tuyệt thực, không chịu ăn cơm. Mình tới khuyên anh
ấy một lát thôi, tối còn phải đi làm nữa”. Trần Lộ đứng lên, kéo lại áo. “Mình
đi đây! Lần sau mình mời!”
“Anh
nghĩ lần này, Dương Siêu tuyệt thực là đúng đấy!”. Cố Đại Hải trầm ngân.
9.
“Ngụy
Tử Lộ có tới tìm em không?”. Triệu Bồi tất tưởi chạy tới toàn soạn tìm tôi. Chị
ấy có thai được tám tháng, sắp tới lúc sinh rồi.
“Có
chuyện gì thế? Đừng lo lắng quá!”. Tôi vội đỡ chị ấy ngồi xuống rồi báo tin cho
tất cả mọi người.
“Chị…
Tử Lộ bảo đi mua đồ nên chị để anh ấy đi. Đi từ sáng đến giờ mà vẫn chưa thấy
về”. Môi Triệu Bồi trắng bợt, mồ hôi trên trán còn chưa khô, tóc tai bù xù, mặt
tái xanh.
“Không
sao đâu, không sao đâu. Mọi người sắp tới rồi, đến lúc đó, bọn em sẽ chia nhau
đi tìm”. Tôi trấn an Triệu Bồi. Chị ấy cứ nắm chặt tay tôi không chịu buông.
Ngụy Tử Lộ đúng là chẳng khiến người ta yên tâm được.
“Sao
vậy?”. Cố Đại Hải là người tới đầu tiên.
“Ngụy
Tử Lộ lại chạy mất rồi”. Tôi kéo anh ấy ra ngoài.
“Sao
lại thế?”
“Không
biết. Anh đi tìm trước đi, lát mấy người kia tới, em sẽ bảo họ chia nhau ra
tìm”. Tôi sợ Triệu Bồi ngã nên vừa nói vừa phải liên tục ngoái cổ lại nhìn.
“Ừ. Anh
đi đây”. Cố Đại Hải thở không ra hơi, lại quay đầu chạy đi.
“A
Mông, cậu sinh con rồi nên hãy ở đây chăm sóc Triệu Bồi, mình với Lâm Sở, Lý
Triển Bằng sẽ đi tìm”. Tôi phân công mọi người. “Nếu chẳng may có chuyện gì thì
phải đưa chị ấy tới viện ngay!”
“Được
rồi! Đi đi, mình rõ hơn cậu mà”. A Mông đỡ Triệu Bồi ra cửa.
“Bọn em
chắc chắn sẽ tìm được anh ấy, chị yên tâm đi!”. Tôi nhìn Triệu Bồi lần nữa rồi
chạy đi cùng Lâm Sở.
“Chúng
ta đi đâu?”. Lý Triển Bằng hỏi.
“Anh
tới trường học và nhà Ngụy Tử Lộ, Lâm Sở đi tìm ở bờ sông, công viên!”. Tôi
quấn khăn lên cổ rồi vẫy taxi.
“Cậu
thì sao?”. Lâm Sở kéo tôi lại, chắc cô ấy thấy tôi kích động quá nên nói dè
dặt. “Cậu cứ từ từ, ngộ nhỡ…”
“Mình
biết rồi. Yên tâm đi! Chưa tìm thấy Ngụy Tử Lộ thì mình không thể có chuyện gì
được đâu”. Tôi ôm Lâm Sở. “Giờ mình sẽ tới những nơi hồi còn yêu nhau, bọn mình
hay đi. Có phát hiện gì thì nhớ gọi điện thoại cho mình đấy!”
10.
Tôi bảo
tài xế taxi đưa tôi tới những chốn cũ: công viên, rạp chiếu phim, cả thư viện
nữa… nhưng đều không thấy bóng dáng của Ngụy Tử Lộ.
“Rốt
cuộc anh đang đi đâu?”. Tôi dừng lại ở bên hồ trong công viên. Đây là nơi chúng
tôi thường tới ngày trước, có thể coi là nơi ghi dấu nhiều kỉ niệm nhất với hai
đứa tôi. Có lúc, nằm cạnh Cố Đại Hải, tôi vẫn mơ tới nơi này, mơ thấy từng gốc
cây, từng đóa hoa, từng cây cột. Trước đây, mỗi khi rỗi rãi, tôi và Ngụy Tử Lộ
hay đến đây, vừa nói chuyện vừa đi dạo vòng quanh hồ. Ngụy Tử Lộ thường bảo cái
hồ này hình trái tim nên chúng tôi đang đi quanh một trái tim, trái tim này
chứa tâm hồn của cả hai người. Tôi cười, bảo anh ấy là đồ ngốc, cái hồ này rõ
ràng là hình tròn, nhưng anh ấy cứ lắc đầu, khăng khăng bảo nó có hình trái
tim.
“Á!”.
Đầu tôi bỗng đau nhói khiến tôi gần như không thể kiểm soát nổi mình nữa. Tôi
cố gắng đi tới chiếc ghế gần nhất, lôi miếng dán giảm đau từ trong túi ra. Dạo
này, tôi thường xuyên bị đau đầu, nhiều lúc đau đến nỗi chỉ muốn nôn hết ra. Cố
Đại Hải không biết điều đó vì tôi luôn cố tỏ ra bình thường trước mặt anh ấy.
“Khụ…”.
Tôi lại bị nôn, lần này nôn ra mấy thứ màu hồng hồng, có lẽ là máu, bởi tôi
thấy mằn mặn trong miệng giống như hồi bé đánh nhau với con người ta rồi bị
thương. Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mới đó mà đã sắp tối rồi, vầng mặt
trời đỏ ối đang khuất dần ở phía xa. Ngụy Tử Lộ từng bảo đó là mây lửa, ngày
mai chắc chắn thời tiết sẽ rất đẹp.
Nhìn ra
xa, tôi thấy Ngụy Tử Lộ đang đứng dưới ánh hoàng hôn lộng lẫy, miệng nở nụ cười
rạng rỡ, rồi anh ấy bước về phía tôi.
“Anh
nói đúng thật, có mây lửa, ngày hôm sau trời sẽ đẹp…”. Sau đó, tôi gập người
quỳ xuống đất, nôn thốc nôn tháo.
“Đây là
đâu?”. Mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở một nơi rất lạ, không phải nhà tôi mà
giống như phòng trong khách sạn.
“Tiểu
Ngư, em tỉnh rồi à?”. Âm thanh vang lên bên tai tôi rất giống giọng Ngụy Tử Lộ.
Tôi
thấy khuôn mặt anh ấy. “Anh chẳng bao giờ khiến em yên tâm cả!”. Tôi vùng dậy
nhưng đầu váng vất, lập tức ngã lăn xuống gường.
“Tiểu
Ngư, xin lỗi em. Em không sao chứ?”. Ngụy Tử Lộ ôm lấy tôi mà khóc. “Xin lỗi
em, Triệu Bồi bảo em đã kết hôn rồi, anh cũng thế, anh đã cưới cô ấy, đứa con
trong bụng cô ấy là con anh…”
“Anh bỏ
đi làm bọn em rất lo đấy, chỉ sợ anh không quay về nữa…”. Tôi không kìm được
nữa, òa khóc theo anh ấy.
“Xin
lỗi…”
“Anh
đang rất hạnh phúc, cả em cũng thế. Triệu Bồi không lừa anh đâu, anh đã quên
quá nhiều chuyện rồi.”
“Nhưng
mà… thực sự… anh không muốn quên em”. Khuôn mặt Ngụy Tử Lộ đầy nước mắt.
“Em
biết, em biết mà”. Mắt tôi nhòa đi. “Nhưng chúng ta không thể sống trong quá
khứ mãi được! Bây giờ, người em yêu là Cố Đại Hải. Em yêu anh ấy ngay từ lần
đầu tiên anh ấy nói chuyện kết hôn, từ lần đầu tiên nấu cơm cho anh ấy, cả lúc
bị tai nạn nữa, khi mở mắt ra, người đầu tiên em nhìn thấy cũng chính là anh
ấy, em yêu anh ấy…”
“Anh đã
quên mất rất nhiều thứ phải không?”. Ngụy Tử Lộ đứng dậy một cách khổ sở.
“Đúng
vậy. Anh đã quên rằng anh yêu Triệu Bồi đến thế nào, quên đi sự xấu hổ đối với
em, quên là em đã tha thứ cho anh, quên cả việc… anh đã chúc phúc cho em trong
đám cưới.”
11.
Chẳng
biết trời sáng từ lúc nào nữa. Tôi và Ngụy Tử Lộ đã thức trắng đêm, tôi kể cho
anh ấy nghe chuyện tôi và Cố Đại Hải cưới nhau, chuyện tôi hòa giải với Triệu
Bồi, Cố Đại Hải chăm lo cho tôi ra sao, khi anh ấy mất tích, Triệu Bồi đã tìm
anh ấy thế nào…
“Anh nợ
em nhiều quá”. Ngụy Tử Lộ dựa người vào tường, nói.
“Không
đâu, anh đã giúp em tìm thấy tình yêu đích thực của mình, em phải cảm ơn anh
mới đúng”. Tôi ngẩng mặt lên. Giờ tôi đã có thể bình tĩnh nhìn vào mắt anh ấy
rồi.
“Xin
lỗi em!”. Ngụy Tử Lộ quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt anh ấy rất bình thản.
“Câu
này anh không nên nói với em”. Tôi vừa cười vừa lắc đầu.
“Đúng
vậy, lẽ ra anh nên nói với Triệu Bồi, tuy anh chưa thể nhớ ra cô ấy là ai nhưng
trong mơ, anh có thể cảm nhận được mình rất yêu cô ấy. Mỗi ngày, được dạo bước
cùng cô ấy, anh đều thấy rất vui”. Ngụy Tử Lộ nở nụ cười tuyệt đẹp.
“Chúng
ta về chứ?”. Tôi đứng lên, nâng anh ấy dậy.
“Ăn
sáng xong đã, coi như là lời xin lỗi cuối cùng của anh với em”. Anh ấy khoác
tay tôi.
“Sức
khỏe của anh…”. Tôi sờ trán Tử Lộ.
“Anh
trụ được mà, Triệu Bồi và con anh phải dựa vào anh đấy. Về đến nhà, anh sẽ đưa
cô ấy tới viện”. Mắt anh ấy sáng lấp lánh như quả cầu thủy tinh mà tôi yêu
thích. Tôi nhận ra chúng tôi đều đã có một trái tim bằng thủy tinh cho riêng
mình mà không ai có thể dùng tiền mua nổi.
Lúc
bước ra khỏi thang máy, tôi nghe có tiếng “tách” rất khẽ vang lên.
“Sao
thế?”. Ngụy Tử Lộ ngoái đầu lại hỏi tôi.
“Không
sao, đi ăn thôi, em đói rồi!”. Tôi thoáng thấy một dáng người cao cao thụt vào.
12.
Trên
đường về nhà, tôi tìm trạm điện thoại để gọi cho Cố Đại Hải vì di động của tôi
đã hết pin từ hôm qua. Chắc anh ấy đang lo lắng lắm.
“Vợ! Em
đang ở đâu thế? Có biết anh lo thế nào không hả?”. Nghe thấy giọng Cố Đại Hải
vang lên trong điện thoại, trái tim tôi khẽ xao động.
“Em tìm
thấy Ngụy Tử Lộ rồi”. Tôi vui vẻ nói. “Bọn em đang trên đường về nhà.”
“Tử Lộ!
Tử Lộ!”. Triệu Bồi đứng trước cửa nhà còn A Mông và Lâm Sở đỡ ở hai bên.
“Anh về
rồi”. Ngụy Tử Lộ ôm lấy Triệu Bồi. “Xin lỗi vì đã làm em lo lắng, đều tại anh
không tốt.”
“Hu
hu...”. Triệu Bồi dụi đầu vào ngực Ngụy Tử Lộ, bật khóc nức nở.
“Em
không sao chứ?”. Như thể sợ tôi bị cụt tay cụt chân, Cố Đại Hải cứ xoay tôi,
nhìn lên nhìn xuống.
“Chẳng
phải em vẫn ổn đấy à? Không bị thiếu cái tay cái chân nào đâu!”. Tôi vỗ vỗ hai
má phính của chồng.
“Cảm
ơn! Cảm ơn em!”. Triệu Bồi ngồi xuống ghế, tay giữ chặt gấu áo Ngụy Tử Lộ,
chúng tôi đều nhận ra lần này chị ấy đã lo lắng đến thế nào.
“Anh
rót nước cho em nhé!”. Ngụy Tử Lộ muốn Triệu Bồi buông anh ấy ra.
“Không!
Không cần, em không khát!”. Chị ấy vẫn không chịu.
“Để
em!”. Lâm Sở đứng dậy, đi vào bếp.
“Sao em
tìm được cậu ta thế?”. Cố Đại Hải hỏi tôi.
“Em…”.
Tôi vừa mở miệng đã bị Ngụy Tử Lộ ngắt lời. “Tại tôi không tìm được đường về,
may mà trên đường lại gặp Tiểu Ngư”. Giọng Ngụy Tử Lộ rất thành thật, tôi nghĩ
anh ấy cũng không muốn để Cố Đại Hải cảm thấy khó chịu.
“Thật
à?”. Cố Đại Hải nhìn tôi.
“Vâng,
đang đi thì em thấy một người rất giống anh ấy cứ lượn đi lượn lại như đang lạc
đường”. Tôi bảo. Ngụy Tử Lộ lạc đường thật, suýt nữa, anh ấy đã không tìm ra
cái gì mới là đúng đắn với mình.
“Mọi
người ở lại ăn cơm nhé!”. Triệu Bồi muốn giữ chúng tôi lại dùng bữa cùng vợ
chồng họ.
“Thôi,
chị nghỉ ngơi đi!”. Tôi ôm lấy chị ấy, thì thầm. “Chị yên tâm, anh ấy hiểu cả
rồi. Em đã kể cho anh ấy nghe mọi chuyện. Còn nữa... em phải nói cho chị biết,
người em yêu chỉ có Cố Đại Hải thôi, trái tim em đã bị tên béo ấy chiếm hết chỗ
rồi, Ngụy Tử Lộ không chen vào được đâu.”
“Tiểu
Ngư…”. Triệu Bồi nhìn tôi.
“Chị
vào nghỉ đi! Em và Cố Đại Hải đang đợi được bế con nuôi đấy!”. Tôi cười.
“Lúc
nãy, em nói gì với Triệu Bồi thế?”. Cố Đại Hải vừa lái xe vừa hỏi tôi.
“Em bảo
chị ấy yên tâm, trong tim em đã có người khác rồi, không nhét nổi Ngụy Tử Lộ
vào nữa”. Tôi nhắm mắt lại.
“Ai?”.
Cố Đại Hải hét lên rồi phanh két xe lại làm tôi thiếu chút nữa là đập đầu vào
cửa kính, xe của Lâm Sở đằng sau cũng suýt va phải.
“Tên
béo đáng chết này! Ngoài anh ra thì làm gì còn ai chiếm nhiều chỗ thế hả?”. Tôi
ôm đầu, hét lại.
13.
Những
ngày tháng sau đó, tôi sống rất vui vẻ.
An
Nguyệt không tìm được Thẩm Lãng, suốt ngày ru rú ở nhà vò đầu bứt tóc. Tiểu Khê
đã quay lại Nhật, gửi về cho tôi và Cố Đại Hải một đôi bùa hộ mệnh, trong thư
con bé bảo đây là lá bùa hoàng gia linh nghiệm vô cùng, giúp vợ chồng sống yên
vui hạnh phúc. Cố Đại Hải lén lút gọi lại hỏi “Thế có giúp sinh em bé không?”
làm Cố Tiểu Khê bực mình mắng lại, bảo anh ấy đi mà tìm Quan Âm tặng con ấy,
đừng có lẵng phí tiền điện thoại.
“Ôi,
cuộc đời này đẹp thật!”. Cuối tuần, tôi rủ A Mông và Lâm Sở đi tắm nước nóng.
“Chỉ có
cậu thấy đẹp thôi, cứ để bọn mình tự sinh tự diệt đi, chết sớm được đầu thai
sớm!”. Vừa mở miệng, A Mông đã nói mấy câu đen đủi.
“Lại
làm sao?”. Tôi ngồi xuống để nước ngập đến cằm.
“À,
giàn thiên lý nhà Lý Triển Bằng lại đổ ấy mà…”. Lâm Sở uống một hớp rượu, má đỏ
hây hây.
“Đồ
khốn! Các cậu đúng là lũ ăn hại!”. A Mông té nước về phía chúng tôi.
“Này,
sao cậu cứ gây chuyện với Lý Triển Bằng mãi thế, không muốn sống yên lành hả?”.
Tôi vừa tránh vừa quát cô ấy.
“Đúng
vậy, nếu mà A Mông và Trần Lộ không gây chuyện thì chúng ta đã có thể sống yên
ổn rồi”. Lâm Sở đồng tình với tôi.
“Cậu thì
sao?”. Tôi nhìn cô ấy.
“Mình
hả? Ra nước ngoài! Ở đó, người ta đồng ý cho những người như bọn mình cưới
nhau. Vợ mình bảo thế”. Lâm Sở cười, miệng rộng ngoác đến tận mang tai.
“Kinh!
Bobo nghĩ tới chuyện đó rồi cơ à?”
“Thấy
bọn mình thông minh không? Nghe nói có một thị trấn ở Anh cho phép người đồng
giới kết hôn, đợi mình tham gia cuộc thi này xong, hai đứa mình sẽ tới đó.”
“Ôi…”.
A Mông thấy bọn tôi không thèm để ý tới chuyện của cô ấy nên bực bội ra mặt.
“Thở
dài cái gì? Toàn là cậu tự gây chuyện cho mình thôi!”. Tôi véo má A Mông.
“Làm gì
có?”. Cô ấy phản đối.
“Cậu
chỉ được cái mồn thôi! Đến lúc Lý Triển Bằng không muốn đùa kiểu này nữa thì
mới biết tay”. Lâm Sở véo nốt má còn lại của A Mông.
“Thôi
đi!”. A Mông đẩy bọn tôi ra. “Mình không muốn thế, nhưng anh ấy có cho mình
đường lui đâu!”
“Ha ha,
cái đó dễ thôi, để lúc về, mình gọi một cú điện thoại cho Lý Triển Bằng là
xong”. Tôi lại tưởng A Mông lo nghĩ chuyện gì to tát lắm chứ!
14.
“Mình
thấy…”. Tôi, A Mông và Lâm Sở gần như ngày nào cũng tới tìm Trần Lộ.
“Các
cậu chưa chán hả?”. Trần Lộ gắt lên. Cô ấy bị chúng tôi nói nhiều quá nên trang
điểm nhầm, phải lau đi làm lại.
“Vì
hạnh phúc của cậu, không có gì là chán cả!”. Tôi nhìn cô ấy.
“Trời,
cậu điên rồi à?”. Trần Lộ sờ trán tôi rồi quay sang hỏi Lâm Sở. “Cậu ấy bị đập
đầu vào cửa phải không?”
“Bị
cánh cửa hạnh phúc kẹp đấy!”. Lâm Sở cười hí hí, liền bị tôi cho ngay một
chưởng.
“Bọn
này toàn đồ hâm ấy mà!”. A Mông cáu bẳn. Đêm hôm qua, A Mông thức trắng. Lý
Triển Bằng đúng là không cho A Mông đường lui, anh ấy tiếp khách về muộn, uống
say quá nên nôn lên bộ váy ngủ gợi cảm của A Mông, thế là bị cô ấy đánh cho một
trận tơi bời.
“Cậu
thì sao hả?”. Trần Lộ vừa kẻ lông mày vừa hỏi A Mông.
“Đương
nhiên mình là người tốt rồi. Trần Lộ này, có gì khó khăn thì bảo bọn mình giúp
nhé! Mình nghĩ kĩ rồi, mình sẽ giúp cậu mở một cửa hàng, kiếm hai người đầu bếp
giỏi, Lâm Sở sẽ đưa mấy người nổi tiếng tới chụp ảnh còn Tiểu Ngư viết mấy bài
lên báo, chẳng mấy chốc mà hot. Cậu và Dương Siêu…”. A Mông giơ ngón cái lên,
thao thao bất tuyệt.
“Biến!
Biến hết đi! Mình phải làm việc rồi”. Trần Lộ đuổi bọn tôi ra cửa sau.
“Không,
nghe mình nói đã!”. Tôi đập cửa.
“Thôi
đi, mai lại tiếp tục!”. A Mông ngáp, cô ấy đã quen với việc này rồi, gần như
tối nào chúng tôi cũng bị Trần Lộ đuổi đi.
“Ngày
mai mình xin nghỉ nhé, sinh nhật của Cố Đại Hải mà”. Tôi nói.
“Ối
trời, sinh nhật của Cố Đại Hải cơ à? Cậu có nhớ ngày sinh nhật của bọn mình
không vậy?”. Mặt Lâm Sở nhăn nhó như khỉ ăn ớt.
“Thôi
đi! Mình nhớ sinh nhật các cậu làm gì? Các cậu có đáng hào nào không hả?”. Tôi
bĩu môi.
“Cô ta
có còn tí sĩ diện nào không thế?”. A Mông chỉ tay vào tôi, hỏi Lâm Sở.
“Vừa
thiếu sĩ diện lại vừa mặt dày”. Lâm Sở nâng cằm tôi lên, ngó nghiêng.
“Dày cái
đầu cậu ấy!”. Tôi đá cho cô ấy một phát.
“Quyết
định rồi! Đi ăn đêm, hôm nay cậu mời!”. Lâm Sở kéo tay tôi.
“Không
mời mọc gì sất! Cố Đại Hải đang đợi mình ở nhà kia kìa!”. Tôi kiên quyết phản
đối nhưng hai người bọn họ khỏe hơn, tôi bị lôi xềnh xệch lên xe taxi.
15.
“Ăn
nhanh lên!”. Tôi vừa nhìn đồng hồ vừa giục.
“Cậu
muốn bọn mình bị bỏng hả?”. A Mông đang húp cháo nóng nên cứ xuýt xoa mãi.
“Đúng
là đồ thấy sắc quên tình!”. Lâm Sở làu bàu, cô ấy không nhìn tôi mà ngó ra
ngoài. “Ơ, kia có phải là An Nguyệt không?”. Lâm Sở chỉ tay.
“Ở
đâu?”. A Mông vội nghểnh cổ lên. “Ờ, đúng đấy! Có cả Hoa Thiên nữa kìa!”
“Các
cậu đừng câu giờ nữa, ăn mau lên!”. Tôi không thèm đoái hoài, chắc chắn hai tên
này đang cố tình kéo dài thời gian của tôi đây mà.
“Mình
không đùa đâu, thật đấy!”. Lâm Sở khăng khăng.
“Mình
nói cho cậu biết, nếu không phải thì hai đứa cậu đi ngay cho mình, không ăn
uống gì nữa!”. Nói rồi tôi quay đầu lại, không ngờ người bên đó đúng là An
Nguyệt và Hoa Thiên, hình như bọn họ đang cãi nhau.
Tôi
thấy An Nguyệt kéo Hoa Thiên lại, nói gì đó, trong tay Hoa Thiên đang cầm chắc
một vật, sống chết cũng không chịu đưa cho An Nguyệt. Chẳng còn cách nào khác,
An Nguyệt đành ngồi bệt xuống đất, nắm lấy ống quần Hoa Thiên mà khóc nức nở.
Hoa Thiên cũng thật nhẫn tâm, chị ta đã làm thế rồi mà vẫn không đưa cái đó ra,
thậm chí còn quỳ xuống khóc cùng nữa. Hai người đó cứ như đang đóng phin vậy.
Lúc về
đến nhà, tôi gặp Cố Đại Hải vác ghế ra ngồi trước cửa chẳng khác gì ông thần
giữ cửa, làm tôi giật cả mình.
“Cục
cưng à, vào giường ngủ đi!”. Tôi vỗ nhẹ lên trán anh ấy.
“Ơ, vợ
về rồi à?”. Cố Đại Hải giụi mắt đứng dậy.
“Sau
này đừng đợi em nữa, buổi tối em họp muộn lắm”. Tôi vừa cởi giày vừa nói.
“Không
được, anh không yên tâm, sợ em lại có chuyện gì”. Cố Đại Hải lắc đầu quầy quậy.
“Em chỉ
lo anh mệt thôi”. Tôi ôm lấy đầu Cố Đại Hải.
“Thôi,
mau ngủ đi, không ngày mai lại dậy muộn mất!”. Cố Đại Hải hôn tôi rồi chui vào
chăn.
“Đúng
rồi, em vừa gặp An Nguyệt đấy!”. Lúc nằm xuống, tôi nói với Cố Đại Hải.
“Chị ta
không làm gì em chứ?”. Cố Đại Hải ngồi bật dậy.
“Không.
Hình như An Nguyệt cãi nhau với Hoa Thiên, Hoa Thiên cầm cái gì đó nhưng không
chịu đưa cho chị ta”. Tôi ấn Cố Đại Hải nằm xuống rồi dựa vào anh ấy.
“Ờ”.
Anh ấy uể oải nói.
“Thôi
rồi!”. Cố Đại Hải hét tướng lên rồi lại ngồi dậy.
“Sao
thế?”
“Em
bảo, liệu Hoa Thiên có biết chỗ ở của Thẩm Lãng không?”. Cố Đại Hải nhăn trán.
“Không
phải chứ?”. Tôi cũng ngồi dậy.
“Anh
nghĩ có khi là thế đấy, chứ An Nguyệt có chịu quỳ gối trước ai bao giờ đâu”. Cố
Đại Hải lo lắng nhìn tôi.
“Thế…
em bảo Thẩm Lãng đổi chỗ khác nhé?”. Tôi rút điện thoại ra.
“Ừ! Bảo
anh ấy chuyển chỗ đi!”. Cố Đại Hải gật đầu.
“A lô”.
Một lúc lâu sau, Thẩm Lãng mới chịu nghe điện thoại, nghe giọng là biết anh ấy
đang ngủ. Cái lão này, chúng tôi đang lo lắng cho sự an nguy của lão, thế mà
lão ta vẫn ngủ được.
“Em nói
cho anh biết, bọn em nghĩ An Nguyệt biết chỗ ở của anh đấy”. Tôi bực mình nói.
“Cái
gì!!!”. Giọng Thẩm Lãng cao đến quãng tám.
“Hét
cái gì mà hét!”. Tôi bịt tai, đưa điện thoại cho Cố Đại Hải.
“Anh
bình tĩnh đã, đừng kích động!”. Cố Đại Hải khuyên.
“Làm
thế nào bây giờ?”. Hình như Thẩm Lãng đang cuống lên.
“Mai
anh nghĩ cách chuyển nhà đi, bọn em đi ngủ đây, mệt chết đi được!”. Tôi cúp
điện thoại. Suốt ngày bị những chuyện linh tinh làm phiền.
16.
Hôm đó,
Trần Lộ đi thăm Dương Siêu là hợp lý, bởi vì dạo này xảy ra quá nhiều chuyện
nên chúng tôi quên mất anh ấy, chứ người đó mới thực sự là nhân vật chính của
câu chuyện này.
“Mình
thấy ý kiến của A Mông cũng tàm tạm”. Lâm Sở khoanh tay, ngồi phía sau tôi.
“Không
phải tàm tạm mà là rất hay!”. Tôi lườm.
“Nhưng
mình không nghĩ hai người đó lại lắm chuyện như vậy, suy cho cùng, người đáng
thương nhất vẫn là Dương Siêu”. Lâm Sở nhăn mặt.
“Thưa
bác sĩ, dạo này anh ấy thế nào ạ?”. Tôi xách một giỏ hoa quả tới thăm bác sĩ
trước. Đó là một trong những bác sĩ chuyên khoa hồi sức giỏi nhất hiện nay,
nhiều người muốn chữa mà không được, tôi phải mất rất nhiều công mới xin cho
Dương Siêu được vào đây chữa trị.
“Không
thể nói là tốt được. Cậu ấy không chịu phối hợp điều trị, chúng tôi cũng hết
cách rồi.”
“Dương
Siêu à, anh ăn một chút nhé!”. Lúc tôi đến cửa phòng bệnh, Lâm Sở đang bưng bát
cháo đưa ra trước mặt Dương Siêu, anh ấy vẫn không chịu mở miệng.
“Không
ăn thì để đấy!”. Tôi xông vào.
“Gì
thế?”. Lâm Sở nhăn nhó nhìn tôi.
“Cậu
không phải lo! Dương Siêu, em nói cho anh biết, nếu anh muốn ly hôn thì không
phải tốn công tốn sức đến thế đâu, em sẽ giúp anh!”. Tôi tát cho anh ấy một
cái.
“Cậu
điên rồi hả?”. Lâm Sở kéo tôi lại.
“Cậu
tránh ra!”. Tôi trợn mắt lên. “Anh nghe cho rõ nhé!”. Tôi túm cổ áo Dương Siêu
còn Lâm Sở kéo áo tôi. “Nếu anh thực sự không muốn ly hôn thì tỏ ra cố gắng
chút đi! Anh phải để Trần Lộ thấy rằng anh có thể tự chăm sóc được mình, thế
thì Trần Lộ làm sao có thể đòi li dị nữa chứ?”
Nghe
tôi nói thế, Lâm Sở bèn bỏ tay ra khỏi áo tôi.
“Anh
tưởng Trần Lộ nhìn thấy anh như thế này thì sung sướng lắm hả?”. Tôi khẽ liếc
mắt với Lâm Sở. “Anh có giỏi thì đứng dậy cho Trần Lộ xem đi! Cô ấy không cần
anh phải đi kiếm tiền, chỉ cần anh đừng làm khổ cô ấy nữa là được. Anh nhìn lại
mình đi!”. Tôi lặt tung chăn ra. “Ít nhất anh phải tự đi lại được, như thế bọn
em mới dám giúp anh mở cửa hàng, anh mới nuôi sống được mình chứ!”
“Cô ấy…
sẽ đi”. Dương Siêu ngẩng lên nhìn tôi, mặt đầy nước mắt.
“Cậu ấy
dám sao? Em sẽ tìm người xử lý luôn!”. Lâm Sở đứng về phía tôi. “Trần Lộ không
muốn ly hôn đâu, cô ấy làm thế vì sợ người ta lại đến đốt nhà, anh không chạy
nổi.”
“Đúng
thế!”. Tôi vừa thở dốc vừa nhìn Lâm Sở. Mệt chết mất thôi! Tôi vừa chạy từ
phòng trực ban của bác sĩ tới đây, chưa kịp nghĩ thì đã phải gây sự với Dương
Siêu.
“Ừ… Hu
hu…”. Dương Siêu khóc rưng rức.
17.
“Bọn em
muốn mở cửa hàng cho Dương Siêu”. Thắt xong dây an toàn, tôi quay sang nói với
Cố Đại Hải.
“Ừ,
nhưng phải tính toán cho kỹ, nếu không, sẽ khó kiếm lời lắm”. Cố Đại Hải thở
dài.
“Việc
đó phải nhờ anh thôi”. Tôi nhìn anh ấy.
“Ok!
Hôm khác, anh sẽ nói cho em biết chỗ nào mở cửa hàng được, rồi bọn em tự đi xem
nhé!”
“Cố Đại
Hải nói thế đấy, cậu nghĩ sao?”. Về đến nhà, tôi gọi ngay cho A Mông.
“Cũng
được”. Cô ấy im lặng một lát rồi uể oải đáp.
“Thế
nào gọi là “cũng được”? Cậu phải vui mừng mới phải chứ!”. Tôi cứ nghĩ thể nào A
Mông cũng sung sướng nhảy cẫng lên vì sắp hiện thực hóa được ý tưởng.
“Ờ…
Dương Siêu thế nào rồi?”. A Mông ngáp.
“Không
tốt lắm, bác sĩ nói đứng lên thì không có vấn đề gì, nhưng có đi được hay không
còn tùy thuộc vào anh ấy. Biện pháp mạnh mình cũng dùng rồi, giờ phải đợi xem
hiệu quả thế nào”. Tôi kể lại chuyện tôi và Lâm Sở vừa giáo huấn anh ấy một
trận cho A Mông nghe.
“Hi
vọng là có kết quả. Haizz…”
“Sao
cậu cứ thở dài mãi thế?”
“Con
trai mình suốt ngày bị cảm, bác sĩ bảo nó bị viêm phổi. Mình thấy mệt mỏi
quá!”. Giọng A Mông trầm xuống.
“Đừng
như vậy mà! Cậu mà cũng thế thì Lý Triển Bằng biết làm sao chứ?”. A Mông là trụ
cột của gia đình, riêng về chuyện này, tôi rất phục cô ấy, điên điên loạn loạn
thế thôi nhưng những việc cần hiểu, cô ấy đều hiểu.
“Ừ, dạo
này thằng bé cũng đỡ nhiều rồi. Sau khi giải quyết xong chuyện của Dương Siêu,
mình sẽ tìm mấy chuyên gia chữa cho nó. Cậu có quen bác sĩ nhi khoa nào không?”
“Quen
mấy người, có vẻ cũng được. Cậu lo chăm con đi, cứ để mình với Lâm Sở tìm cửa
hàng!”
18.
“Em
gái, thấy quán này sao hả?”. Triệu Tam đã tìm giúp tôi một cửa hàng gần chỗ
Trần Lộ.
“Cũng
được đấy!”. Tôi kéo Lâm Sở đi xem. Quả là không tồi, cửa hàng không to lắm
nhưng tiện nghi rất đầy đủ, lại ở ngay cổng khu dân cư, còn có cả nhà vệ sinh
nữa.
“Được!”.
Lâm Sở chỉ phán mỗi thế. Việc đầu tiên cô ấy làm khi đến đây là tới xem nhà vệ
sinh thế nào. Lâm Sở có cái tật này, đi đâu cũng phải “thị sát” nhà vệ sinh
trước.
“Mấy ngày nữa sẽ
tìm thêm người làm. Còn việc nhập hàng thì tính sao?”. Tôi định mở cửa hàng tạp
hóa nhưng Cố Đại Hải nói là ở khu này không có chỗ nào bán rau quả cả, mở cửa
hàng rau quả sẽ kiếm được. Ngoài mấy chuyện chọi gà ném chó ra, về phương diện
kiếm tiền, tôi thực sự không bằng anh ấy.
“Để anh
giúp, anh có người quen”. Triệu Tam còn sốt sắng hơn cả tôi, hết lòng coi đó
như chuyện của mình.
“Sao tự
nhiên anh lại tốt thế hả? Anh mà dám giở trò với bạn em là em giết đấy!”. Tôi
bảo. Triệu Tam đối với tôi thì khỏi phải nói, nhưng với người khác thì lắm trò
vô cùng, gặp ai cũng muốn lừa lọc người ta.
“Xem em
nói kìa! Anh là người tốt mà!”. Mặt Triệu Tam đỏ lên.
“Anh mà
như thế thì em là Thượng đế!”. Tôi liếc anh ấy. “Anh muốn làm gì hả?”
“Anh
phục em rồi đấy, chẳng có gì qua mặt được em cả”. Triệu Tam cười.
Lâm Sở
nghe điện thoại xong liền đi mất, chỉ còn lại tôi và Triệu Tam.
“Sao?
Nói đi!”. Tới quán thịt nướng, tôi bảo anh ấy.
“Hì
hì…”. Triệu Tam cười không ngớt, nhìn mặt gã ta hệt như vừa mới trộm được báu
vật.
“Cười
cái gì mà cười! Không nói nhanh là em đi đấy!”. Tôi đứng dậy.
“Đừng,
đừng! Anh có việc thật mà!”. Nghe tôi nói thế, Triệu Tam không dám đùa nữa.
“Vậy
thì nói đi!”. Tôi hất hàm. Thấy tôi định châm thuốc hút, Triệu Tam rút ngay bật
lửa ra.
“À thì…
em gái này, em xem, bao nhiêu năm nay anh vẫn một mình, cô đơn lắm…”
“Thôi
đi! Hóa ra anh có ý đồ xấu với bạn em hả?”. Tôi bực.
“Không
phải! Không phải cái đó!”. Triệu Tam cuống cuồng bào chữa. “Anh… anh muốn…”.
Tay chân anh ấy huơ loạn xạ.
“Rốt
cuộc anh muốn gì?”. Tôi sắp bị tên ngốc này làm cho phát điên rồi.
“Anh…
muốn cưới A Thi”. Triệu Tam thốt ra một câu rồi im phăng phắc.
“Hả?”.
Tôi sốc quá, đặt tay vào trúng cái vỉ nướng thịt.
19.
“Hu hu
hu, chín đến nơi rồi…”. Tôi nhúng tay vào bát xì dầu.
“Anh
sai rồi, lẽ ra không nên làm em giật mình”. Triệu Tam cuống quýt xin lỗi.
“Anh
nói thật đấy à?”. Tôi không dám nhấc tay ra. Xem ra cách này cũng hữu dụng ra
trò, tôi thấy đỡ rát hẳn.
“Thật
mà! Anh cũng muốn có một gia đình”. Triệu Tam nói một cách chân thành.
“A Thi
có biết chuyện này không?”. Tôi hỏi.
“Điều
đó… anh chưa dám nói, sợ cô ấy không đồng ý”. Triệu Tam gãi đầu gãi tai.
“Ok! Để
em hỏi giúp anh!”. Tôi hăm hở đập tay xuống mặt bàn. “Á! Tay tôi!”
“Chị
trả lời đi, đồng ý hay không?”. Tôi băng tay lại rồi đi tìm A Thi.
“Tay em
sao thế?”. A Thi không trả lời tôi.
“Bị
bỏng thôi”. Tôi khoát tay.
“Bôi ít
xì dầu lên là sẽ hết đau đấy!”. A Thi nói rồi đi lấy xì dầu cho tôi.
“Em
không cần cái đó, em cần câu trả lời của chị cơ!”. Tôi kéo chị ấy lại.
“Hì hì,
Triệu Tam nói vậy với em hả?”. A Thi dựa người lên ghế, chân đung đưa đôi giày
thêu màu đỏ mang từ quê lên.
“Chính
miệng anh ấy bảo thế mà, nếu chị không tin, em sẽ kêu anh ấy tới đây”. Tôi định
gọi điện thoại cho Triệu Tam.
“Chị
từng nghe chuyện này rồi”. A Thi cười tủm tỉm.
“Hả?
Anh ấy bảo với em là chưa nói với chị mà.”
“Anh ấy
không nói trước mặt nhưng chị nghe thấy anh ấy nói mơ”. A Thi hút một hơi thuốc
rồi phả ra một vòng tròn.
“Thế
thì tốt rồi, chỉ cần hai người đi đăng kí là xong”. Tôi biết ngay là A Thi và
Triệu Tam ở với nhau rồi mà.
“Trước
đây, chị đã định lấy anh ấy, nhưng chẳng phải cuối cùng lại không cưới được
nhau đó sao?”. A Thi tự nhiên bật khóc. “Bây giờ chị là gì chứ? Chỉ là một con
đĩ!”
“Chị
đừng nói vậy, vẫn có thể hoàn lương mà”. Tôi thấy cái miệng mình thật đáng
ghét, bình thường hoạt ngôn là thế, vậy mà bây giờ lại chẳng biết nói gì nữa
cả.
“Em
không hiểu đâu, đã làm đĩ thì cả đời là đĩ thôi”. A Thi buồn bã đáp. “Em biết
không, Lộ Lộ từng nói với chị rằng thực ra nó đã tính hoàn lương, nhưng đúng
trong đám cưới lại bị khách hàng nhận ra đấy.”
“A Thi,
chị nghĩ lại đi!”. A Thi thút thít khóc mãi, tôi nhìn thấy cũng phải đau lòng.
“Chị
chẳng nghĩ gì cả! Anh Tam là người tốt, còn chị chẳng qua chỉ là một đôi giày
rách mà thôi”. A Thi đẩy tôi ra ngoài rồi đóng sập cửa lại.
20.
“Ôi,
thương quá! Em có đau không?”. Cố Đại Hải nâng tay tôi lên.
“Anh bỏ
cái chữ “không” đấy đi cho em!”
“Em tới
viện chưa?”
“Em đi
rồi, bác sĩ bảo không sao hết, mấy hôm nữa là khỏi”. Tôi an ủi Cố Đại Hải, may
mà lúc đó Triệu Tam nhanh trí giật tay tôi ra, nếu không, chắc giờ ngón tay này
tàn phế mất rồi.
“À, cửa
hàng kia thế nào?”. Cố Đại Hải vừa trải ga giường vừa hỏi.
“Cũng
được, em và Lâm Sở quyết định sẽ thuê chỗ đó”. Tôi bôi thuốc lên ngón tay.
“Lần
này chúng ta có thể yên tâm rồi. Mấy hôm nữa đi thăm Dương Siêu rồi nói với cậu
ta luôn”. Cố Đại Hải bóp vai cho tôi.
“Đúng
rồi, theo anh, nếu gái bán hoa hoàn lương, liệu có thể lấy chồng được không?”.
Tôi quay đầu lại nhìn Cố Đại Hải.
“Gái gì
cơ?”. Cố Đại Hải ngơ ngẩn hỏi.
“Còn
gái gì nữa? Mấy người ở các quán rượu ấy!”
“Ờ, bọn
họ hả? Còn phải xem người đàn ông kia thế nào. Nếu là anh, anh chắc chắn sẽ
không lấy, bị cắm nhiều sừng thế thì chịu sao nổi, đấy là còn chưa kể đến bệnh
tật, rồi có khi còn không sinh con được nữa”. Cố Đại Hải thật thà trả lời, câu
nào của anh ấy cũng có lý.
“Anh cứ
làm như là thật ấy nhỉ?”. Tôi véo má chồng.
“Thì
tại em hỏi mà.”
“Thật
không đấy?”. Nghe tin đã tìm được cửa hàng, A Mông tỏ ra rất vui mừng.
“Đương
nhiên là thật rồi. Chỗ đó được ra phết!”. Lâm Sở bảo rồi lôi máy ảnh ra cho A
Mông xem.
“Được,
được đấy!”. A Mông vỗ tay.
“Khi
nào bọn mình nói với Trần Lộ nhỉ?”. A Mông hỏi.
“Không,
giờ chưa nói vội, bọn mình cứ nghĩ cách mở cửa hàng đi, khi nào có lợi nhuận
mới giao cho hai người họ. Đúng rồi, có ai đi thăm Dương Siêu không?”. Tôi khẽ
nhón tay cầm cốc trà lên uống.
“Mình
đi thăm rồi, dạo này Dương Siêu đang tập đi”. Lâm Sở vội giơ tay lên.
“Cậu
được đấy nhỉ?”. A Mông “tát yêu” tôi một cái làm tôi suýt sặc nước.
“Cậu có
thể bớt động tay động chân với mình được không hả?”. Tôi véo má A Mông.
“Hí hí,
quên mất”. A Mông cười khúc khích. “Nhưng cậu mắng Dương Siêu là đúng lắm, rất
đúng! Bị mắng mới sáng mắt ra được!”
“Đúng,
cậu mắng hay thế, chắc mình phải mời cậu đi ăn cơm thôi”. Lâm Sở mặc áo khoác
vào. “Đi luôn đi!”
“Ok! Ăn
gì bây giờ?”. Tôi vội xách túi lên.
“Thịt
nướng!”. Lâm Sở nháy mắt với tôi.
“Thịt
nướng thì thịt nướng! Ăn cho cậu khuynh gia bại sản luôn!”
21.
Cuối
tuần rảnh rỗi, tôi thấy nên về nhà xem An Nguyệt có giở trò gì không, liền kéo
Cố Đại Hải đi theo.
“Mẹ,
con về rồi ạ”
“Ừ, hai
đứa về rồi đấy à?”. Mẹ ra tận cửa đón chúng tôi.
“Hì, ở
nhà có chuyện gì không mẹ?”. Cứ nghĩ tới việc mẹ ra đón, tôi lại thấy vui.
“Con
vui cái gì hả? An Nguyệt giờ khó chịu lắm, mẹ cứ nhìn thấy là đau đầu”. Mẹ đánh
yêu tôi mấy cái.
“Thấy
con trai đau khổ, mẹ lại chẳng buồn hơn ấy chứ!”. Tôi rụt cổ, núp sau lưng Cố
Đại Hải.
“Ha ha…
Mẹ, đây là tôm con mua hôm đi công tác, ngon lắm đấy ạ”. Cố Đại Hải vội cứu
nguy cho tôi.
“Ôi, to
thật đấy!”. Mẹ tôi nhìn qua rồi bảo Cố Đại Hải mang vào bếp. Con chó tên là
Đang Đang cứ gừ gừ ở phía sau mẹ tôi.
“Đáng
ghét thật! Đi ra chỗ khác mau!”. Tôi cho nó một cước, liền bị nó giận dữ xông
vào cắn.
“Làm gì
đấy hả?”. Mẹ tôi chạy tới nhấc nó lên.
“Mẹ
xem, con này xấu chết đi được, đúng là người nào mua chó nấy mà!”. Tôi thấy con
Đang Đang này trông chẳng khác gì An Nguyệt.
“Khe
khẽ thôi, nhỡ nó nghe thấy lại rách việc”. Mẹ tôi đặt con chó xuống. “Đi chơi
đi!”
“Chỉ
cần chị ta không động đến con là được!”. Tôi bật ti vi.
“Lát
còn ăn cơm đấy!”. Mẹ đi từ trong bếp ra, thấy tôi đang ngồi gặm dưa liền bảo.
“Con chỉ biết ăn thôi, giúp mẹ tí đi!”
“Không
đâu, có Cố Đại Hải ở đây rồi còn gì? Cố Đại Hải! Nhớ bóc vỏ tôm cho em đấy! Để
đến lúc ăn mới bóc phiền phức lắm”. Tôi nói vọng vào trong bếp.
“Tự đi
mà bóc!”. Mẹ dí đầu tôi rồi quay lại bảo Cố Đại Hải không phải hầu hạ tôi đâu.
“Không
sao ạ, con bóc xong rồi, lát mọi người ăn đỡ phải dính tay”. Cố Đại Hải thò đầu
ra nói.
“Con
xem, con nhà người ta ngoan thế chứ! Mẹ cứ tưởng sau này thằng Thẩm Lãng thật
thà mới có phúc, không ngờ đứa sung sướng lại là con nhóc nghịch ngợm này”. Mẹ
kéo tay tôi.
“Sao mẹ
lại nói thế ạ?”. Tôi ngồi cạnh mẹ, hít hà mùi hương quen thuộc ở người mẹ. Mùi
hương này khác với mùi hương của Cố Đại Hải, nó khiến tôi hiểu rằng, cho dù tôi
có làm gì sai đi nữa, mẹ cũng không bao giờ bỏ mặc tôi.
“Mẹ,
con về rồi ạ”. An Nguyệt đẩy cửa bước vào nhà, nhìn thấy đôi giày nam của Cố
Đại Hải để đấy liền xông thẳng vào bếp làm Cố Đại Hải sợ gần chết, anh ấy đang
định cho Đang Đang ăn miếng thịt vừa rơi xuống đất.
“Không…
không sao chứ? Nó mới rơi xuống thôi, sạch lắm, lúc nãy em đã lau sàn rồi”.
Nhìn gương mặt biến sắc của An Nguyệt, Cố Đại Hải vô thức lùi lại mấy bước.
“Chuyện
gì thế chị dâu?”. Tôi chạy vào xem, chỉ sợ chị ta ăn hiếp Cố Đại Hải.
“Tiểu
Ngư về nhà đấy à? Không có gì đâu. Chị vừa về còn mệt, đợi lát nữa chị nấu cơm
giúp cho”. An Nguyệt vuốt tóc rồi quay đi.
“Không
cần đâu, chị cứ nghỉ ngơi đi, bọn em sắp làm xong rồi”. Tôi nhìn theo, kể ra An
Nguyệt cũng đáng thương, nhưng người đáng thương vẫn có chỗ đáng ghét.
“Làm
anh giật cả mình, vừa nãy, trông chị ta như sắp nuốt chửng anh ấy”. Cố Đại Hải
lau mồ hôi.
“Chắc
nhìn thấy giày của anh, chị ta tưởng Thẩm Lãng về nhà”. Tôi bịt miệng cười.
“Đừng
có cười, nhỡ chị ta trông thấy thì lại phiền phức”. Cố Đại Hải cốc đầu tôi.
“Cho em con tôm này, ra chỗ khác ăn đi!”. Anh ấy nhón cho tôi một con tôm to.
“Hì,
đáng ghét! Em có phải là Đu Đu đâu!”. Tôi cầm con tôm rồi đi ra.
Cả buổi
tối, An Nguyệt chẳng mở miệng nói câu nào, chỉ cắm cúi ăn, ăn xong lại ngồi im,
đợi mọi người dừng đũa thì bưng bát đi rửa, sau đó cho chó ăn rồi quay về phòng
ngủ.
“Con
xem, nó cũng tội nghiệp lắm”. Bố tôi hạ giọng bảo.
“Li hôn
đi là xong”. Tôi nhíu mày.
“Hay
là… thôi đi?”. Mẹ kéo tôi ra một góc.
“Thôi
làm sao được?”. Trong đầu tôi thầm nghĩ, Thẩm Lãng đã tìm được tình yêu thực sự
rồi, chẳng lẽ bây giờ lại vì An Nguyệt mà bỏ mặc Cố Tiểu Khê sao?
22.
“Mau
lên, mau lên!”. A Mông bê thùng hoa quả, khệ nệ đi trước.
“Đưa
đây cho anh!”. Lý Triển Bằng chạy theo sau.
“Không
cần!”. A Mông chỉ lừ mắt rồi bỏ đi.
“Đáng
đời! Ai bảo hôm đó anh uống rượu cho lắm vào?”. Tôi lấy dao rạch vỏ thùng rồi
mang hoa quả ra ngoài bày.
“Anh đi
tiếp khách đấy chứ!”. Lý Triển Bằng ấm ức.
“Này,
em nói cho anh biết, A Mông đang định đi vác hành đấy, anh còn đợi nó gọi tận
nơi nữa hả?”. Lâm Sở vừa lấy khăn giấy lau mặt vừa bảo.
“Được,
anh đi bê hành đây”. Lý Triển Bằng vội chạy biến đi.
“Ha ha,
biết đâu vì đống hày đó mà bọn họ nối lại tình xưa”. Lâm Sở cười ngặt nghẽo.
“Sao
lại thế?”. Tôi đang lau cái giá để hàng bằng đồng vừa lấy được trong kho của
Triệu Tam về. Đồ đạc trong cửa hàng này hầu hết đều lấy ở chỗ anh ấy. Thấy thế,
Lâm Sở cười, bảo mấy thứ hoa quả này cũng trở thành đồ cổ cả rồi.
“Chỗ
hành đấy nặng đến chục cân…”. Lâm Sở chỉ ra ngoài cửa, đúng lúc ấy, tiếng hét
của Lý Triển Bằng vang tới.
“Sao
vậy?”. Tôi vứt giẻ lau, lao vội ra ngoài.
“Ôi ôi…
gãy rồi…”. Lý Triển Bằng chống tay vào hông, rên rỉ.
“Làm
thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?”. A Mông lo tái mặt.
“Mua lọ
dầu bóp cho anh!”. Mặt Lý Triển Bằng đỏ bừng bừng.
“Em đi
ngay đây!”. A Mông vớ lấy túi tiền rồi lao đi. Lý Triển Bằng đứng nguyên tại
chỗ, liếc theo bóng vợ.
“Thôi
đi ông anh, đừng có nhòm nữa, người ta đi rồi”. Lâm Sở vỗ vai Lý Triển Bằng rồi
cùng tôi quay vào cửa hàng.
“Hử?
Hai người nhận ra à?”. Lý Triển Bằng chạy theo bọn tôi, hỏi.
“Chứ
sao! Cái thân cậu ấm nhà anh nếu mà đau thật thì đã lăn đùng ra đất rồi”. Tôi
nghịch một bó rau cần.
“Không
chỉ vậy, chắc chắn anh còn khóc lóc ầm ĩ, đòi gọi cả xe cứu thương nữa!”. Lâm
Sở châm thuốc.
“Hai
đứa em đúng là thất đức, làm hỏng cả hình tượng đẹp giai sáng láng của anh!”.
Lý Triểu Bằng chỉ tay vào chúng tôi.
“Xí!”.
Tôi bứt một cọng rau ném anh ấy.
“A Mông
về rồi đấy!”. Lâm Sở đột nhiên đứng dậy.
“Ôi…
ôi… không đứng nổi nữa rồi… gãy xương rồi…”. Lý Triển Bằng lập tức gập người
xuống, kêu khóc thảm thiết.
“Ha ha…
Đồ ngốc!”. Lâm Sở cười ầm ĩ.
“Hử?”.
Lý Triển Bằng ngẩng cổ lên nhìn, không thấy ai đi tới cả liền hét toáng lên.
“Các em đúng là lũ bạn tồi!”
“Thôi,
anh cứ giả vờ tiếp đi!”. Tôi trêu.
“Vui
thật đấy nhỉ?”. Ngụy Tử Lộ bỗng nhiên xuất hiện như từ trên trời rơi xuống làm
tôi giật bắn mình.
“Sao
anh lại tới đây?”
“Triệu
Bồi bảo anh tới xem có giúp được gì không, còn nấu cho bọn em ít canh để anh
mang đi nữa, trời lạnh thế này, uống canh vào, ấm bụng lắm đấy!”. Ngụy Tử Lộ đưa
cho tôi một chiếc cặp lồng to.
“Cám ơn
nhé!”. Lâm Sở nhanh nhảu đỡ lấy.
“Dạo
này hai người ổn chứ?”. Tôi hỏi.
“Cô ấy
sắp vào viện chờ sinh. Anh nhớ lại được gần hết rồi. Xin lỗi em!”. Ngụy Tử Lộ
gập người xuống. “Tại anh mà con em…”
“Em
không thể nói là chuyện này không liên quan tới anh, cũng chẳng thể quy kết
trách nhiệm cho anh được. Việc đã qua rồi thì để nó qua đi!”. Tôi nhìn vào mắt
anh ấy. Bên ngoài chợt vọng tới tiếng thét đầy phẫn nộ của A Mông.
“Sao
thế?”. Ngụy Tử Lộ định chạy ra.
“Không
sao đâu, cứ để Lý Triển Bằng tự làm tự chịu, ai bảo anh ấy dám lừa A Mông là
mình bị đau lưng”. Tôi mở cặp lồng ra. “Chà, thơm thật đấy!”
23.
Thẩm
Lãng lại chuyển nhà, lần này, anh ấy nhất quyết ra tận vùng ngoại ô ở, chuyện
công ty giao cả cho tôi và Cố Đại Hải, anh ấy cũng chẳng sợ bọn tôi chiếm đoạt
tài sản nữa.
“Sao
anh chẳng khác gì con chuột, cả đời chỉ lo tìm chỗ chui rúc thế hả?”. Tôi bảo.
Cái thôn Thẩm Lãng mới chuyển tới điều kiện cơ sở vật chất rất kém, đã thế, nếu
muốn lấy nước, người ta phải xếp hàng từ sáng sớm.
“Em
tưởng anh muốn sống thế này lắm à?”. Thẩm Lãng mang một gáo nước tới cho tôi
rửa tay.
“Còn
hơn cảnh suốt ngày bị An Nguyệt bức hại, anh cứ coi như đây là đêm trường đau
khổ trước ngày giải phóng đi!”. Cố Đại Hải đứng trong vườn, khảng khái nói.
“Ừ, xem
như anh lên núi ở ẩn”. Thẩm Lãng đùa.
“Vợ,
điện thoại của em này!”. Cố Đại Hải đưa điện thoại cho tôi.
“Ai gọi
thế?”
“An
Nguyệt!”
Vừa
nghe thấy câu trả lời của Cố Đại Hải, Thẩm Lãng lập tức co rúm người lại.
“Xem bộ
dạng anh kìa!”. Tôi giật lấy cái di động. “A lô!”
“Chị
muốn nói chuyện với em, có thời gian chứ?”. An Nguyệt nói một cách khách sáo.
“Hai
chúng ta thì có gì mà nói?”
“Trong
tay chị đang có thứ em muốn đấy!”. Chị ta thản nhiên nói.
“Cái em
cần nhất là tiền, chị có mấy chục triệu hả?”. Tôi nhướng mày.
“Không
dám tới à?”
“Có gì
mà không dám chứ? Ngày mai gặp nhau ở quán cà phê trước cổng toà soạn đi!”. Tôi
đáp rồi tắt máy.
“Chị ta
muốn gì thế?”. Cố Đại Hải hỏi.
“Chắc
chị ta lại lên cơn ấy mà, bảo là có chuyện cần nói với em.”
“Em
không ra ngoài với chị ta được đâu!”. Cố Đại Hải nắm tay tôi.
“Không
sao đâu, em hẹn ở cổng tòa soạn rồi, em cũng sợ bà ấy đưa em đến mấy nơi hang
cùng ngõ hẻm rồi hại chết em lắm chứ!”. Tôi vỗ má Cố Đại Hải.
24.
“Chị
nói đi, có chuyện gì?”
“Thẩm
Lãng ở đâu?”. Hôm nay An Nguyệt trang điểm nên nhìn mặt mũi đỡ nhợt nhạt hơn.
“Không
biết”. Tôi đặt cốc nước xuống.
“Em
biết mà không muốn nói cho chị thì đúng hơn”. An Nguyệt gọi một cốc cà phê đen.
“Ha
ha…”. Tôi vỗ tay. “Chị thông minh đấy! Nhưng đã là người thông minh thì không
cần phải giả vờ ngu dốt nữa.”
“Chị
chưa bao giờ giả vờ cả. Có phải Thẩm Lãng vẫn đang ở cùng Cố Tiểu Khê không?”.
An Nguyệt cầm cốc lên.
“Không
biết, chuyện này em không quan tâm, anh ấy muốn yêu ai thì yêu”. Tôi dựa người
vào ghế.
“Ha ha,
nói đúng lắm! Em có biết tại sao chị hận em không?”. An Nguyệt cũng ngả người
ra phía sau.
“Em
không có hứng! Chị không được yêu nên đố kị với tất cả mọi người.”
“Tại em
quá thông minh nên chị không thể không hại em được”. An Nguyệt bỗng cười phá
lên. “Em biết không, ngay từ đầu, chị đã ghét em rồi, bởi em luôn coi thường
chị, luôn muốn chị và Thẩm Lãng chia tay nhau. Thực ra, chị đã không muốn tính
toán chuyện cũ làm gì nữa, nhưng không ngờ em lại đưa con bé Cố Tiểu Khê ấy
về.”
“Mọi
chuyện đều do chị gây ra cả”. Tôi đứng dậy. “Nếu không còn việc gì thì đừng tới
làm phiền người khác nữa!”
“Ai bảo
là không có?”. An Nguyệt kéo tôi ngồi xuống.
“Rốt
cuộc là chuyện gì?”. Tôi đẩy tay chị ta ra.
“Được
thôi, cứ đứng đấy mà nghe, lát nữa có muốn chạy trốn cũng tiện”. An Nguyệt xoay
xoay chiếc nhẫn trên tay mình. “Chị phục em lắm, có thể vì bạn bè mà rút đao ra
tương trợ, cho dù đó là bạn trai cũ. Nhưng bằng ấy chuyện vẫn chỉ chứng minh được
một điều: em-còn-kém-lắm!”
“Chị
định làm gì hả?”. Tôi nhìn người đối diện, nụ cười đáng ghét trên khuôn mặt ấy
khiến tôi rùng mình.
“Hôm
nay, Cố Đại Hải sẽ nhận được một bức thư quan trọng, trong đó có những chuyện
mà anh ta chưa biết”. An Nguyệt bước đến cạnh tôi, thì thầm. “Nếu tao là mày,
tao sẽ đi xem ngay”. Nói xong, chị ta bỏ đi.
Tay cầm
cốc nước, tôi đuổi theo An Nguyệt.
“Cám ơn
chị đã nhắc nhở, tôi sẽ đi ngay bây giờ, có điều trước khi đi, tôi phải tặng
chị món quà này đã!”. Tôi kéo An Nguyệt lại rồi giáng cốc nước vào mặt chị ta.
Tiếng ồn ào vang lên khắp nơi trong cửa hàng. Tôi lao ra ngoài, vẫy taxi tới
công ty Cố Đại Hải.
Đầu óc
tôi rối bời, chỉ muốn gặp Cố Đại Hải ngay lập tức, cũng chẳng hiểu tại sao mình
lại làm thế với An Nguyệt nữa. Có lẽ khi đó, tôi đã dự cảm được rằng sắp có
chuyện chẳng lành, vậy nên trước khi điều đó xảy ra, tôi phải lấy thêm dũng khí
cho mình.