Ngày cuối tuần, tôi hẹn Cung Chấn đi uống trà, thực ra
là định đẩy Tiểu Khê cho cậu ấy, nếu không, Thẩm Lãng nhà tôi sẽ chết chắc.
“Sao hôm nay lại rảnh rỗi hẹn em thế?”. Khí chất của
Cung Chấn đúng là không tồi, phong thái nho nhã của cậu ấy khi thưởng thức trà
trông còn đẹp hơn cả nghệ nhân trà đạo.
“À, có gì đâu định giúp cậu kiếm một cô bạn gái thôi”.
Tôi mỉm cười.
“Cố Tiểu Khê ạ? Cố Đại Hải cũng tới tìm em rồi, hai
người đúng là một cặp”. Cung Chấn vừa cười vừa lắc đầu.
“Sao? Tên béo ngốc này!”. Tôi than thầm, kiểu này thì
tám chín phần là hỏng việc rồi.
“Thực ra Cố Tiểu Khê cũng không tồi, chỉ có điều em đã
thích người khác mất rồi”.
“Ai vậy?”. Tôi thực sự muốn biết cô gái mà cậu quý
công tử này thích là người như thế nào.
“Lát cô ấy sẽ tới. Em biết ngay là chị sẽ hiếu kì mà”.
Ánh mắt Cung Chấn lấp lánh.
“Ờ, vẫn là cậu hiểu chị nhất, xứng đáng là tri kỉ lọt
vào mắt xanh của chị. Cố Đại Hải chẳng hiểu chị được đến thế đâu, suốt ngày anh
ấy chỉ biết hỏi: “Vợ muốn ăn gì? Muốn uống gì?”…”. Tôi giả giọng Cố Đại Hải.
“Ha ha ha, anh ấy thương chị thế còn gì?”
“Nhiều khi chị nghĩ anh ấy chính là bà mẹ thứ hai của
chị, có lúc còn quá cả mẹ chị nữa”.
“Bên này!”. Cung Chấn đột nhiên nhìn về phía sau lưng
tôi rồi vẫy tay.
“A, mỹ nữ tới rồi, để tôi xem nào…”. Quay người lại,
tôi thấy ngay bạn gái của Lâm Sở, Bobo.
“Đây là…”. Cô ấy ngớ người ra, cả tôi cũng vậy.
“Ờ, anh đã kể với em rồi đấy, người chị em của anh”.
Cung Chấn giới thiệu tôi với Bobo, còn thân mật đưa tay giúp cô ấy vuốt tóc cho
đỡ rối nữa.
“Ờ.. Hi!”. Tôi lắp bắp chào, khi ấy trong đầu tôi hiện
lên một câu nói trong một cuốn sách mà trước đây tôi đã đọc: “Điều khiến tôi
đau lòng nhất không phải là sự phản bội, mà là… anh ấy nói với tôi rằng anh ấy
không phải là GAY”. Câu nói này vốn là của một chàng trai, nhưng giờ đặt vào vị
trí của Lâm Sở thì cũng rất hợp lý.
Trên đường trở về nhà, có một số máy lạ gọi cho tôi:
“Chúng ta nói chuyện một lát đi, gặp nhau ở bar nhé!”.
“Chú ơi, chuyển hướng đi ạ, cháu muốn tới chỗ này!”.
Tôi bảo người tài xế đúng lúc chú ấy chuẩn bị rẽ.
“Em ở đây!”. Thân hình siêu mẫu của Bobo dường như thu
hút sự chú ý của tất cả các anh giai ngồi trong quán.
“Tới rồi đây, sao thế?”. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối
diện với cô ấy. “Cho một cốc Coca đi!”. Tôi quay sang bảo cậu phục vụ. Tôi muốn
đền đứa con khác cho Cố Đại Hải nên đang cai rượu.
“Em không ngờ là hôm nay sẽ gặp chị ở đó”. Ngón tay
Bobo không ngừng di di lên miệng cốc.
“Thế giới này vốn bé mà, Bắc Kinh còn bé hơn”. Trong
đầu, tôi đang nghĩ xem mình nên nói gì với Lâm Sở.
“Em đúng là khốn nạn, phải không ạ?”. Mắt Bobo ngân
ngấn nước.
“Đừng nói thế!”. Tôi vỗ nhẹ lên tay cô ấy. “Chị không
tin chuyện của em và Lâm Sở là giả, bao nhiêu người giàu có như vậy mà em cũng
không thèm, lại còn phải chịu nhiều thứ khác nữa. Nếu đó là giả vờ thì em bị lỗ
to rồi”.
“Cám ơn chị, Tiểu Ngư”. Cô ấy lau nước mắt. “Muốn nghe
chuyện của em không?”.
“Được”.
2.
“Đó là năm em vất vả nhất, mới chia tay với bạn
gái, trên người lại chẳng có xu nào, đành phải đi hát ở quán bar”. Bobo vuốt
tóc.
Hồi ấy, Lâm Sở cũng vừa chia tay với bạn gái, thế nên
chúng tôi cùng tới quán bar giải sầu. “Cậu nhìn cô gái kia kìa!”. Lâm Sở chỉ
Bobo. Lúc đó, nhìn Bobo rất lạ, cô ấy vừa thuần khiết lại vừa đau thương.
“Sao? Vừa mới thất tình, cậu đã định kiếm em khác ngay
hả?”. Tôi vừa uống bia vừa liếc Lâm Sở.
“Không liên quan tới cậu”. Lâm Sở lim dim mắt nhìn
tôi, chuẩn bị đi lên.
“Kệ cô ấy đi! Cậu có phải mẹ cô ấy đâu!”. A Mông đã
hơi say. “Á, mẹ nhà nó! Sao mình lại ngu thế này chứ!”. Cô ấy bắt đầu kêu gào.
“Không ngu, không ngu! Mình ngu hơn cậu!”. Tôi vỗ vỗ
lưng A Mông, mắt vẫn hướng về phía Lâm Sở. Lâm Sở đúng là không vừa, mới đó đã
bắt chuyện được với con gái nhà người ta rồi.
“Biết Họa Nhi chứ?”. Lâm Sở dựa lên quầy bar, hỏi.
“Chia tay rồi”. Bobo châm thuốc. Thực ra giới bọn họ
khá nhỏ nên hầu như mọi người đều quen biết nhau, nếu không quen thì cũng biết
mặt.
“Ờ, đã kiếm được người khác chưa?”. Lâm Sở uống một
hơi hết cốc bia.
“Vẫn chưa”. Nói xong, Bobo ngước mắt lên nhìn Lâm Sở.
“Tôi được không?”. Lâm Sở cười.
“Ha ha, anh dám thì tôi dám!”
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, lúc gặp nhau, tôi và Cố Đại
Hải cũng chẳng khác bọn họ là mấy.
“Sau đó, hai người ở bên nhau luôn hả?”. Tôi nhìn
Bobo, khuôn mặt cô ấy rất đẹp, cái đẹp khiến người ta phải nao lòng.
“Vâng, em đã định cứ sống thế này mãi…”, cô ấy cười,
“Nhưng ông trời lại không cho em cơ hội”.
Bobo thở dài, tiếp tục kể: “Đợt trước, em hay phải
quay quảng cáo ở bên ngoài, chẳng may gặp phải một thằng đạo diễn háo sắc…
Hắn…”. Cô ấy châm thuốc. “Nói thế nào nhỉ? Khi đó, em đã gọi điện cho Lâm Sở
nhưng không liên lạc được với anh ấy, chỉ còn biết ngồi khóc một mình”.
“Là ngày mười lăm hả?”. Tự nhiên tôi nhớ ra, hôm ấy,
tôi và Lâm Sở ra tay trừng trị Thomas, Lâm Sở tắt di động vì sợ nhỡ có ai gọi
đến thì sẽ bị lộ mất.
“Đó là hiểu lầm thôi!”. Tôi kêu lên.
“Đã chẳng còn quan trọng nữa rồi”. Bobo ngước mắt đẹp
mê hồn lên nhìn tôi, đôi mắt khiến người ta có cảm giác bị nhìn thấu cả tâm
can.
“Nhưng mà…”
“Giờ em đã hiểu, khi đó, Họa Nhi vừa khóc vừa nói với
em, chúng ta không phải là đàn ông nên vĩnh viễn chẳng thể nào khiến đối phương
có cảm giác an toàn…”. Bobo dập điếu thuốc trên tay, tình yêu của cô ấy cũng
giống như điếu thuốc kia, bây giờ chỉ còn là một đốm lửa rồi dần dần lụi tắt.
3.
“Ngư Ngư!”. Thằng nhóc nhà A Mông đã đi mẫu giáo,
thỉnh thoảng tôi giúp A Mông tới đón nó.
“Không được gọi là “Ngư Ngư”, phải gọi là “dì Ngư Ngư”
mới đúng!”. Tôi cốc yêu nó. Chẳng biết thằng nhóc được ai dạy mà suốt ngày gọi
tôi là “Ngư Ngư”.
“Ngư Ngư… Mèo…”. Thằng bé vui vẻ chơi đùa với Đu Đu.
“Ôi, con cái nhà ai thế này?”. Cố Đại Hải vừa đi làm
về.
“Con A Mông đấy, hôm nay bọn họ bận”. Tôi hét vọng ra
từ bếp, tự nhiên hôm nay tôi lại có hứng làm bánh ga tô.
“Để anh nấu, em ra ngoài đi!”.
“OK!”. Mấy việc thế này tôi luôn đồng ý cực nhanh.
“Ngư Ngư, con về nhà!”. Đứa nhỏ chớp đôi mắt to tròn
nhìn tôi.
“Đợi dì gọi điện hỏi đã nhá!”. Tôi gọi cho A Mông.
“Cậu chết đâu rồi hả?”.
“Im, vớ vẩn, đang tiếp khách!”. Giọng cô ấy có vẻ rất
tức giận, chắc tại phi vụ làm ăn nào đấy có vấn đề.
“Thế con cậu thì mình để ở đâu?”
“Để mình gọi Lý Triển Bằng”. Cô ấy thở dài.
Một lát sau, Lý Triển Bằng mặc một bộ đồ hoa hoét chim
cò chạy đến nhà tôi. “Cục cưng, ba đến rồi đây!”.
“Ôi mẹ ơi! Cố Đại Hải, mau ra mà xem con công này!”.
Tôi gọi Cố Đại Hải.
“Ai là công? Ai là công chứ?”. Lý Triển Bằng nhảy dựng
lên.
“Ha ha ha…”. Thấy thế, Lý Mông hùa theo, cười khanh
khách.
“Lý Triển Bằng, cậu hết việc hay sao mà đùa chuyện ly
dị mãi thế hả?”. Cố Đại Hải vừa ăn vừa hỏi.
“Thì vẫn chưa hết hứng mà!”. Lý Triển Bằng cắn miếng
lòng lợn. Thảo nào anh ấy thích ăn cơm ở nhà tôi đến thế, ở nhà, A Mông chẳng
cho anh ấy ăn mấy món này. Đã vậy, cô ấy lại cứ thích ăn đậu phụ thối, mà còn
ăn rõ nhiều nữa chứ.
“Lý Triển Bằng! Anh là đồ khốn nạn!”. A Mông cầm xấp
hợp đồng xông vào, Lý Triển Bằng giật mình, cắn luôn vào lưỡi.
“Lại làm sao?”. Tôi vội vàng ôm lấy A Mông.
“Cậu hỏi hắn đi!”. A Mông giơ móng vuốt ra, suýt thì
cào cả tôi.
“Anh có làm gì đâu!”. Lý Triển Bằng nhăn mặt.
“Chết tiệt! Đồ khốn nhà anh, tôi đang nghĩ sao mãi mà
tên kia không chịu ký vào hợp đồng, hóa ra là hắn đã ký với anh rồi. Anh đúng
là tên khốn nạn!”. A Mông vừa nói vừa giơ thẳng chân đạo cho Lý Triển Bằng một
phát, Cố Đại Hải lao vào can cũng bị ăn lây mấy cú.
4.
“Cậu nghe A Mông kể rồi hả?”. Lâm Sở rót trà cho tôi.
“Ừ”. Thật ra, mình đã nghe chính bạn gái của cậu nói
đấy chứ, tôi vừa nghĩ vừa liếc trộm cô ấy.
“Trước đây, Bobo thường trách mình không quan tâm tới
cô ấy, hơn nữa, hình như cô ấy đã có người khác”. Vẻ mặt Lâm Sở vẫn thản nhiên
như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
“Cậu không buồn à?”. Tôi nhìn cô ấy, nghi ngờ.
“Cũng bình thường… Chỉ cần người đó không phải đàn ông
là được”. Lâm Sở chậm rãi uống trà.
“Đúng là đàn ông mà”. Mồ hôi đã túa cả ra, tôi buột
miệng nói.
“Sao cơ?”. Cô ấy nghe không rõ.
“À, không có gì, mình sợ cậu buồn thôi”. Tôi vỗ vai
Lâm Sở.
“Lâm Sở, em xem bài báo này đi!”. Hoa Thiên từ đâu vội
vội vàng vàng chạy tới.
“Gì thế?”
“Thomas đang giúp đối thủ của chúng ta đấy!”. Hoa
Thiên nhíu mày, ngay lúc này, trông anh ấy vẫn rất đẹp trai.
“Cái gì?”. Lâm Sở bật dậy, giằng lấy tờ báo. “Đúng là
đồ khốn!”
“Không sao chứ?”. Thấy hai người kia có vẻ tức giận,
tôi khẽ hỏi.
“Hắn biết tất cả các phương án thiết kế của mình!”.
Lâm Sở hét lên, bắn cả nước bọt vào mặt tôi.
“Đừng kích động! Đừng kích động!”. Tôi vuốt ngực Lâm
Sở, tim cô ấy đang đập thình thịch.
“Giờ các cậu có thể nghĩ lại được không?”. Tới bữa ăn,
tôi mới dám hỏi nhỏ, bây giờ, Lâm Sở chẳng khác gì một quả mìn, chỉ đợi tí lửa
châm ngòi là phát nổ.
“Cậu bảo gì cơ?”. Cô ấy đột nhiên quay đầu lại làm tôi
giật cả mình.
“À… thì phải thiết kế lại thôi”. Hoa Thiên giải vây
cho tôi.
“Á!!! Mình phải giết chết hắn!!!”. Lâm Sở bấu chặt lấy
cạnh bàn.
“Tiểu Ngư, mau, qua bên kia đi!”. Bọn Lâm Sở quyết tâm
làm lại từ đầu.
“Ờ ờ…”. Tôi chạy về phía phông cảnh.
“Không phải, ngu thế! Bên phải!”. Lâm Sở tiện tay cầm
cái gì đó ném tôi. Quay lại nhìn, tôi mới biết đấy là con dao gọt hoa quả, may
mà nó vẫn đang gập lại.
“Tới đây ăn đi!”. Hoa Thiên bê lên một đĩa đầy đồ ăn.
“Ôi! Em mệt sắp chết rồi đây!”. Tôi hí hửng chạy ra.
“Không sao chứ?”. Hoa Thiên đưa cho tôi tờ giấy ướt để
lau tay.
“Vâng, đồ ngốc kia hại em mệt gần chết!”. Tôi vẫn chú
mục vào đống đồ ăn.
“Cô ấy lúc nào cũng thế, hễ làm việc là không ai nói
gì được”. Hoa Thiên cười. “Đừng có lúc nào cũng thù hằn anh thế, được không?”.
Anh ấy thì thầm.
“Trừ khi bà chị anh không bám lấy ông anh em nữa”. Dạo
này, ngày nào An Nguyệt cũng dò la Thẩm Lãng, xét nét đến mức Thẩm Lãng chẳng
dám mời khách đi ăn nữa.
“Làm sao anh bảo chị ấy được cơ chứ?”. Hoa Thiên cười
đau khổ.
“Ờ… Cũng đúng. Thực ra anh không phải là người xấu”.
Tôi nhìn anh ấy. Nếu có bà chị như thế, tôi thà chết quách cho xong.
“Em thấy thế là tốt rồi”. Hoa Thiên sung sướng như
định nhào đến ôm tôi.
“Hai người đang ve vãn nhau đấy hả?” Lâm Sở tức khí
chỉ vào mặt tôi. “Lại đây! Mình đang đợi cậu lấy đồ cho đấy! Hoa Thiên! Mau, đi
thay ống kính đi!”
“Mặc xác cậu! Hoàng Thê Nhân[1] cũng
không bóc lột người qua đáng như cậu!”. Tôi nhặt bịch giấy ăn ném cô ấy.
“Nói ít thôi! Làm đi!”. Lâm Sở tháo ngay giày ra ném
trả lại tôi, đúng là đồ vô nhân tính mà!
[1] Hoàng Thế Nhân: nhân vật trong vở Bạch Mao Nữ, điển hình cho tầng lớp địa chủ Trung Quốc thời kì
phong kiến.
5.
“Mình muốn ly hôn!” Nửa đêm, A mông lại gọi điện thoại
tới.
“Tòa án phải tám giờ mới mở cửa…”. Tôi vẫn nhắm mắt,
dúi điện thoại cho Cố Đại Hải.
“A lô! A lô!”. Cố Đại Hải cũng vừa nhắm mắt vừa nghe.
“Bà mày muốn ly dị!”. A Mông giận dữ.
“Ờ, bên tòa án tám giờ mới mở cửa…”. Nói xong, Cố Đại
Hải cúp máy luôn.
“Thẩm Ngư! Mở cửa ra!”. Chẳng biết mấy giờ, A Mông đã
tới bấm chuông ầm ĩ.
“Cậu không đợi được đến sáng à?”. Tôi kéo cô ấy vào.
“Tên chó chết! Hắn dám đánh mình!”. A Mông vừa bước
vào nhà đã khóc nấc lên.
“Cái gì? Mẹ nhà hắn chứ, dám đánh bạn bà à?!”. Tôi
tỉnh cả người.
“Đây này…”. A Mông giơ cằm lên cho tôi xem.
“Có gì đâu!”. Cằm cô ấy vẫn nhẵn nhụi, chẳng bị sao
cả, nếu đánh đấm gì đấy thì ít ra cũng phải sưng lên chứ!
“Cậu mù à?”. Cô ấy bực mình. “Không thấy có vết móng
tay sao?”
“Chỉ có vết móng tay thôi hả? Cậu có điên không đấy?”.
Tôi cáu.
“Thừa lời! Thế cũng là đánh mình rồi!”. A Mông kêu
gào.
Đến sáng, tôi gặp Lý Triển Bằng ở một cửa hàng gần tòa
án, anh ấy đang uống nước đậu.
“Đến rồi à? Sớm thế?” Tôi hỏi. Lý Triển Bằng im lặng.
“Em giúp A Mông đến xem anh có tới không thôi”. Tôi
ngồi xuống.
“Cô ấy đâu?”. Lý Triển Bằng lau mép.
“Đang ở nhà em”.
“Em gái, anh trai cầu xin em một chuyện. Đừng bảo A
Mông là anh đã tới đây nhé!”. Lý Triển Bằng nắm chặt tay tôi. “Cô ấy mà biết
anh tới đây là cháu em mồ côi cha đấy!”
“Chẳng phải anh đang uống nước đậu đấy sao? Uống tiếp
đi!”. Tôi trêu.
“Đừng mà! Em nói đi, muốn ăn gì? Anh mời!”. Giọng Lý
Triển Bằng rất thành khẩn. “Mì miến gì tùy em chọn đấy!”
6.
Tự nhiên Thẩm Lãng gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tới
tìm anh ấy.
“Ngày trước, em bảo anh giả điên, giờ làm có được không?”.
Ông anh nhìn tôi với ánh mắt sùng bái.
“Hử?”
“Cái đợt anh ở viện, em bảo anh giả điên ấy!”
“À, cái đó hả? Em thấy anh không đủ trình để lừa An
Nguyệt đâu”. Tôi nhấc cốc trà lên.
“Thế phải làm sao? Phải làm thế nào mới ly hôn được?”.
Thẩm Lãng như quỳ xuống đến nơi.
“Sao anh phải vội thế hả?”. Tôi thấy hơi khó chịu.
“Em không biết đâu, An Nguyệt sắp giết anh rồi”. Mặt
Thẩm Lãng trắng bệch ra.
“Lại làm sao?”. Thấy ông anh lo lắng đến vậy nên tôi
vội tỏ ra nghiêm túc.
“Anh nghe thấy… An Nguyệt… đêm nào cũng nói mơ, sợ
chết đi được…”. Thẩm Lãng nới rộng cà vạt.
“Mẹ, chị dâu con dạo này vẫn bình thường chứ ạ?”. Tôi
vừa lau bát vừa thầm thì hỏi mẹ.
“Ừ, không có gì lạ cả. Thằng anh con lại bị sao à?”.
Mẹ liếc vội ra phía phòng khách.
“Không ạ, anh ấy bảo An Nguyệt muốn giết anh ấy”.
“Mẹ thấy thằng Lãng mới là đứa bất thường đấy”. Mẹ vỗ
lưng tôi.
“Anh ấy làm sao ạ?”
“Dạo này cứ lén lén lút lút, còn bị mộng du nữa”.
“Chị bảo liệu anh ấy có làm sao không ạ?”. Lúc tới
bệnhviện trị liệu tâm lý, tôi tiện thể kể về tình trạng của Thẩm Lãng cho bác
sĩ.
“Anh mau lên!”. Cuối tuần đó, tôi kéo Thẩm Lãng tới
khám bệnh.
“Chỉ cần nghe anh kể là biết An Nguyệt bị bệnh gì
không ấy hả?”. Thẩm Lãng do dự.
“Mau lên! Hoặc là anh tới đó, hoặc nằm nhà mà chờ
chết. Chọn cái nào?”
“Anh… Anh đi”.
“Sao ạ?”. Tôi gặp riêng chị bác sĩ.
“Bệnh của anh ấy phải uống ít thuốc”. Chị bác sĩ kê
đơn.
“Hả? Không phải bị điên chứ ạ?”. Tôi trợn tròn mắt.
“Không nghiêm trọng vậy đâu! Em cũng đang điều trị đấy
thôi, thế mà vẫn nói linh tinh được. Bệnh tâm lý không có nghĩa là bị điên!”.
Bác sĩ nhìn tôi, cười.
“À, vâng. Chị kê đơn đi, về nhà thế nào em cũng bắt
anh ấy uống hết”. Tôi giơ nắm tay ra, tỏ rõ quyết tâm.
“Cái này uống buổi tối, còn đây để uống ban ngày!”.
Tôi đưa túi thuốc cho Thẩm Lãng, bảo rằng đó là thuốc bổ.
“Uống cái này làm gì?”
“Thế mà cũng hỏi! Anh không lo bồi bổ sức khỏe thì sức
đâu mà đấu lại với An Nguyệt”. Tôi dỗ dành.
“Ờ, thế thì anh uống”. Thẩm Lãng đúng là thật thà,
nghe thế liền cất ngay gói thuốc đi.
“Lát em đi đâu?”. Thẩm Lãng hỏi tôi.
“Tới chỗ Trần Lộ đã. Bọn họ sắp cưới, em đến xem có
giúp được gì không”.
7.
“Sắp xếp xong hết rồi hả?”. Vừa bước vào cửa, tôi thấy
màu đỏ ngập tràn căn phòng.
“Được không? Mình trang trí đấy!”. Trần Lộ hớn hở
khoe.
“Ờ, được lắm. Dương Siêu đâu?”. Tôi nhìn vào trong.
“Đang trong bếp”.
“Ngư…”. Nhìn thấy tôi, khó khăn lắm Dương Siêu mới
phát ra một tiếng.
“Thế này có khác gì người bình thường đâu chứ?”. Tôi
vỗ vai anh ấy. Trong lòng tôi thấy đau xót. Một chân Dương Siêu bị tàn phế, đầu
óc cũng không được nhanh nhẹn ngư trước. Nhưng chỉ riêng việc anh ấy tỉnh lại
đã là một kỳ tích rồi.
Trần Lộ và Dương Siêu chẳng mời ai ngoài mấy người
chúng tôi tới dự đám cưới.
“Dương Siêu, lần này cậu hạnh phúc rồi nhé!”. Lý Triển
Bằng nhìn Dương Siêu.
“Hì hì…”. Dương Siêu nheo mắt cười.
“Ha ha ha, lại còn xấu hổ nữa cơ đấy!”. Lâm Sở trêu.
“Cạn ly! Cạn ly!”. Trần Lộ cao hứng.
Đúng lúc ấy, người đàn ông ngồi ở bàn bên cạnh nãy giờ
vẫn liếc trộm chúng tôi đứng dậy, bước tới. “Ôi, đây chẳng phải là Lộ Lộ sao?”
“Ông là ai?”. Tôi hỏi, trông mặt mũi hắn dâm đãng
không chịu nổi.
“Chà, không ít các em xinh tươi đấy nhỉ? Bao nhiêu
tiền thế cưng?”. Hắn nhìn tôi, cười.
“Tiền con mẹ mày ấy!”. Tôi hất thẳng cốc bia đang uống
dở vào mặt hắn.
“Mày muốn chết phải không?”. Chưa kịp đánh tôi, hắn đã
bị Cố Đại Hải đấm cho một phát.
“Được, bọn mày có giỏi thì đợi đấy!”. Hắn nói xong,
một lũ lâu la ở đâu tự nhiên mò tới.
“Định giở trò gì thế hả?”. Lý Triển Bằng quát. Nãy giờ
Trần Lộ chỉ ú ớ, Dương Siêu cũng ngồi nhìn, chẳng biết phải nói gì.
“Chỉ có mày biết gọi người thôi hả?”. Tôi gọi ngay cho
Triệu Tam.
“Thằng nào dám bắt nạt em gái tao thế?”. Một lát sau,
Triệu Tam dẫn theo một đám đàn em tới, không thèm nhiều lời, xông vào đánh
luôn. Nhà hàng trở nên hỗn loạn, khách chạy hết ra ngoài, cốc chén bát đũa cái
bay lên trời cái rơi xuống đất, chúng tôi vội lấy khăn che cho Dương Siêu và
Trần Lộ đang quỳ khóc trên sàn.
“Thành thật khai đi!”. Một anh cảnh sát chỉ về phía
chúng tôi.
“Tôi gọi điện được chứ?”. Tôi hỏi.
“Được, để xem cô làm được gì nào!”. Anh cảnh sát liền
đưa điện thoại di động cho tôi, chắc anh ta nghĩ một đứa con gái thì làm được
gì chứ.
“A lô! Chú Triệu ạ? Cháu là Tiểu Ngư ạ…”
Một tiếng sau, cảnh sát trưởng đích thân tiễn chúng
tôi ra ngoài. “Cô xem, chuyện này ầm ĩ quá, chắc là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.
Nhà báo Thẩm Ngư, cô phải chịu thiệt thòi rồi”.
“Không sao, không sao. Là chúng tôi gây phiền phức cho
các anh, sau này chắc chắn phải mời anh một bữa”. Tôi nói khách sáo mấy câu rồi
chuồn thẳng.
“Có phải Trần Lộ đã làm gì đó không?”. Tối về, nằm
trên giường, Cố Đại Hải hỏi,
“Làm sao em biết được”.
“Thực ra, có việc này anh chưa kể cho em”. Cố Đại Hải
ngồi dậy, nhìn tôi.
“Chuyện gì thế?”. Tôi chống tay lên cổ.
“Lúc đi tiếp khách, anh đã gặp Trần Lộ”. Cố Đại Hải
thành thật. “Ở “Thiên đường hạ giới”.”
“Anh nhìn thấy thật hả?”. Tôi vội vàng ngồi dậy.
“Ừ. Em biết rồi à?”. Cố Đại Hải nhìn tôi.
“Em nghe Lâm Sở nói thế”.
“Vậy có lẽ đúng là cô ấy rồi”. Cố Đại Hải vuốt cằm.
“Mà anh tới “Thiên đường hạ giới” làm gì hả?”. Tôi đột
nhiên nhớ ra điểm quan trọng nhất.
8.
An Nguyệt quả là lợi hại, chẳng hiểu bằng cách nào mà
chị ta đã nhốt được anh trai tôi và Cố Tiểu Khê vào cùng một chỗ, may mà Thẩm
Lãng nhanh trí đẩy Tiểu Khê ra ngoài, chứ không thì to chuyện rồi. Cố Tiểu Khê
cuống cuồng chạy tới tìm tôi.
“Làm thế nào hả chị?”. Trông nó như sắp khóc.
“Em khai thật đi, lúc đó bọn em đang làm gì hả?”. Tôi
nhìn nó.
“Bọn em… chỉ… đang ôm nhau…”. Cố Tiểu Khê cúi đầu.
“Thật không?”
“Em thề!”. Nó đứng bật dậy.
“Thôi, em về nhà đi, nhớ là ai nói gì cũng không được
nhận đấy! Cứ bảo là chiều nay tới văn phòng chị chơi nhé!”. Tôi tiễn Tiểu Khê
ra ngoài.
“Vâng ạ, chị đừng nói với anh trai em nhé!”. Cố Tiểu
Khê mặt mũi nhòe ngoẹt nước bước đi.
Ngay sau đó, tôi nhận được điện thoại của mẹ Cố Đại
Hải.
“Tiểu Ngư à, con có gặp Tiểu Khê không?”. Giọng mẹ
chồng tôi vẫn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Ơ, Tiểu Khê ạ? Nó tới chỗ con chơi, vừa mới về xong”.
Tôi lau mồ hôi.
“Nó tới chỗ con lúc mấy giờ?”
“Dạ, con không để ý, chắc tầm trưa, lúc ấy, con vừa ăn
cơm xong mà. Có chuyện gì hả mẹ?”.
“Không có, không có. Mẹ chỉ hỏi thế thôi. Cuối tuần có
rảnh thì về nhà ăn cơm nhét!”. Mẹ Cố Đại Hải chống chế mấy câu rồi cúp điện
thoại. Xem ra mẹ chồng muốn che giấu chuyện này.
“Tiểu Ngư à, con về nhà đi! An Nguyệt lại gây chuyện
rồi”. Mẹ gọi cho tôi đúng lúc tôi đang trên đường tới đó.
“Con đang về rồi ạ”.
“Sao thế?”. Tôi gặp Cố Đại Hải ngoài cửa.
“An Nguyệt gọi điện cho anh, bảo rằng em gái anh làm
cái nọ cái kia…”. Cố Đại Hải có vẻ giận, anh ấy rất ghét người khác nói xấu
người thân của mình.
“Đồ điên ấy mà! Anh đừng để ý!”
“Thẩm Lãng! Anh giỏi thật đấy!”. An Nguyệt đầu tóc xõa
xượi đứng giữa phòng, vừa ném đồ vừa gào lên.
“Chị làm cái gì thế hả?”. Tôi xông tới đá chị ta.
“Ha… Anh có gọi viện binh tới cũng vô ích thôi…”. An
Nguyệt chống nạnh đứng dậy, tát cho Thẩm Lãng một phát.
“Mẹ nhà chị chứ!”.
Cố Đại Hải vội vàng kéo tôi ra.
“Còn cả anh nữa! Anh cũng chẳng tốt đẹp gì đâu! Lại
còn bảo em gái anh dụ dỗ Thẩm Lãng, các người đều là đồ khốn!”. An Nguyệt quay
sang chửi rủa Cố Đại Hải.
“Cô đừng có ăn nói vớ vẩn! Chứng cứ đâu? Không có
chứng cứ thì đừng có nói xấu người nhà tôi!”. Cố Đại Hải đã thực sự tức giận.
“Ha ha, tôi biết mà! Các người tự xem đi!”. An Nguyệt
vứt ra một đống ảnh, tim tôi thót lại, Giờ thì xong rồi, chị ta có chứng cứ rõ
ràng thế này cơ mà. Thẩm Lãng len lén nhìn tôi, thấy tôi trợn tròn mắt lên bèn
cúi gằm mặt xuống.
“Cái gì thế này”. Cố Đại Hải biến sắc.
“Cố Đại Hải…anh nghe em nói đã!”. Tôi kéo tay anh ấy.
“An Nguyệt! Cô chơi tôi đấy à?”. Cố Đại Hải nhét tập
ảnh vào tay tôi. Nhìn mấy tấm ảnh, tôi mừng húm. Kỹ thuật chụp ảnh của An
Nguyệt kém không thể tả, cái nào cái nấy nhòe nhoẹt, đừng nói là mặt người, đến
chị ta chụp cái gì cũng chẳng nhìn rõ nữa.
“An Nguyệt! Chị cứ đợi đấy! Để tôi kêu người nhà tới
rước chị về!”. Tôi gọi điện ngay tới nhà mẹ đẻ An Nguyệt, bảo họ là chị ta bị
điên rồi.
“Sao thế?”. Hoa Thiên vội vàng đến nhà tôi, An Nguyệt
đã bị chúng tôi trói lại.
“Anh tự mình xem đi!”. Tôi khoanh tay, ngồi trên ghế.
“Chị, chị lại làm gì vậy?”. Hoa Thiên quỳ xuống trước
mặt An Nguyệt.
“Em hỏi bọn họ ấy!”. Cổ họng An Nguyệt đã nghẹn lại.
“Thôi, anh mau đưa chị ấy về nhà chữa bệnh đi!”. Tôi
cười nhạt rồi nhìn sang bố mẹ An Nguyệt, họ tới ngay sau Hoa Thiên.
“Tiểu Nguyệt à, con sao thế?”. Nhìn thấy con gái như
vậy, mẹ An Nguyệt sững sờ, giơ tay lên bịt miệng mình lại.
“Thôi… mau mau… tới bệnh viện…”. Bố An Nguyệt không
chịu nổi nữa, bảo Hoa Thiên bế An Nguyệt đi.
“Con không đi! Con không đi! Thẩm Lãng, tôi còn chưa
xong việc với anh đâu! Thẩm Ngư, tao phải giết mày!”. An Nguyệt vẫn cố vùng
vẫy, gào thét trên vai Hoa Thiên.
“Sao lại thế này cơ chứ?”. Mẹ tôi bật khóc.
“Mẹ… Đừng khóc! Đừng khóc nữa”. Tôi ôm lấy mẹ, bất
giác bật khóc theo. Thẩm Lãng và Cố Đại Hải đang thu dọn đồ đạc, bố tôi giận
quá nên đã về phòng nằm.
“Cố Đại Hải, em để quên điện thoại trong phòng rồi,
anh vào lấy cho em với!”. Gần tối, khi chuẩn bị về nhà, tôi tìm cách đẩy Cố Đại
Hải đi chỗ khác.
Bốp! Đợi Cố Đại Hải đi rồi, tôi mới tát cho Thẩm Lãng
một cái thật mạnh. Tát xong, tôi đau hết cả tay, còn Thẩm Lãng thì quay mấy vòng
rồi ngã xuống đất.
“Thẩm Lãng! Kiếp này em nợ gì anh hả?”. Tôi quay
người, đi ra cửa.
Về đến nhà, tôi lăn ngay ra giường, cả người run lên
vì lạnh, đắp mấy lần chăn mà vẫn không đỡ.
“Em lạnh quá…”. Tôi rên rỉ.
“Cục cưng, em sốt à?”. Cố Đại Hải ôm lấy tôi. “Để anh
đi tìm nhiệt kế đã!”.
“Ôi trời, 38 độ đấy! Phải đi viện thôi!”. Cố Đại Hải
vội vàng lấy áo khoác cho tôi.
“Em xin lỗi!”. Tôi ôm lấy Cố Đại Hải mà khóc.
“Sao lại khóc? Đã làm gì có lỗi với anh hả?”. Anh ấy
vỗ nhẹ vào lưng tôi. “Chúng ta tới bệnh viện nhé! Để anh cõng em!”.
“Nếu em làm sai điều gì, anh có hận em không?”. Nằm
yên trên lưng Cố Đại Hải, tôi vẫn chảy nước mắt.
“Sao em lại nghĩ thế? Anh không hận, dù em có giết
anh, anh cũng không hận em”. Tôi nghe rõ từng nhịp thở của Cố Đại Hải. “Thôi,
đừng nói nữa, sắp tới nơi rồi!”. Anh ấy xốc lại người tôi.
Sau đó, tôi sốt cao mãi không đỡ, cứ nằm xuống là gặp
ác mộng.
Không biết bao nhiêu lần Cố Đại Hải xuất hiện trong
giấc mơ, anh ấy cứ vác cái bụng phệ đi đi lại lại ngay trước mặt tôi. Còn có cả
An Nguyệt nữa, một tay chị ta túm cổ áo Thẩm Lãng, một tay nắm cổ áo Cố Tiểu
Khê, lôi hai người họ xềnh xệch. Bỗng nhiên, tiếng hét của Cố Đại Hải vang lên
bên cạnh làm tôi giật mình tỉnh lại. Cũng may là tôi tỉnh giấc đúng lúc, khi ấy,
vừa mơ, tôi vừa bóp cổ Cố Đại Hải, mắt anh ấy trắng dã, nhìn như sắp lồi cả ra
ngoài.
“Em muốn anh chết hả?”. Cố Đại Hải ho một lúc lâu.
“Em mơ thấy ác mộng…”. Tôi ngước đôi mắt ngân ngấn
nước lên nhìn anh ấy. Nếu không làm thế này, chắc chắn anh ấy sẽ hỏi tôi mơ
thấy gì.
“Ừ, ngoan nào, đừng sợ!”. Quả nhiên Cố Đại Hải liền ôm
lấy tôi.
“Em muốn uống nước!”. Tuy đang giả bộ sợ hãi, tôi vẫn
không quên sai phái anh ấy. Chiêu này lúc nào cũng hữu dụng, cả đời này Cố Đại
Hải sẽ nằm trong tay tôi. Nghe tôi nói thế, Cố Đại Hải liền chạy ngay đi rót
nước. Nghĩ lại cũng thấy ghê ghê, nhỡ Thẩm Lãng gây ra chuyện gì đó, tôi đến
phải ly hôn với ông chồng tuyệt vời này mất.
An Nguyệt bị tôi làm cho phải vào viện An Định.
Hãy nhìn xem, An Định! Ha ha, đưa mấy người bị bệnh
thần kinh vào đó gia đình sẽ được yên ổn, cái tên này có ý nghĩa thật! Tôi đang
mong chị ta ở đó cả đời thì mấy ngày sau, Hoa Thiên tới nhà chúng tôi, thông
báo một tin thật đáng chán, An Nguyệt chỉ bị khủng hoảng tinh thần một chút
thôi, điều trị ba tháng là chắc chắn sẽ khôi phục như bình thường.
“Con không đồng ý”. Nghe mẹ tôi nói An Nguyệt thật
đáng thương rồi bảo Thẩm Lãng tới xin lỗi và đón chị ta về, tôi lập tức phản
đối. “Nhà mình người thì già, người thì không ở nhà, nhỡ chị ta giết người thì
làm sao?”. Vừa nói, tôi vừa liếc Thẩm Lãng, ông anh cũng đang nhìn tôi chằm
chằm.
“Con xem, bác sĩ bảo, chuyện này là vì lần sẩy thai
trước…”. Mẹ đưa cho tôi một quả lê.
“Có tin được không chứ? Là mẹ An Nguyệt bảo thế ạ?”
“Thẩm Lãng, con nghĩ sao?”. Mẹ tôi ngẩn người ra một
lúc rồi quay sang hỏi Thẩm Lãng.
“Con nghe theo Tiểu Ngư”. Anh ấy nín lặng đến mức mặt
mày xanh lét.
“Anh ít nghe theo em thôi!”. Tôi vội vàng nói. “Thật
là… An Nguyệt hận em đến tận xương tủy đấy! Em nói cho anh biết, đừng có mà kéo
em vào! Anh không thấy chị ta bảo “Thẩm Ngư, tao phải giết mày!” đấy à?”
9.
“A lô!”. Điện thoại của tôi hiện lên số máy của Lâm
Sở.
“Tiểu Ngư à? Dì đây!”. Là mẹ của Lâm Sở. Thảo nào, tôi
đang thấy lạ, Lâm Sở bận rộn như vậy, làm gì có thời gian để gọi điện cho tôi
chứ.
“Ôi, dì ạ! Con vừa mới bảo mấy hôm nay không tới thăm
dì được đây này”. Tôi cố gắng ngọt ngào.
“Ha ha, Tiểu Ngư vẫn là ngoan nhất. Đúng rồi, con có
biết cái cậu giúp Tiểu Sở chụp ảnh là người thế nào không?”.
“Dạ? Dì nói về Hoa Thiên á?”. Tôi suýt phì cười, mẹ
Lâm Sở chắc vẫn chưa từ bỏ ý định kiếm con rể.
Mẹ Lâm Sở và tôi buôn chuyện rõ lâu. Chúng tôi cùng kể
lại tất cả những kỳ tích của Lâm Sở từ lúc cô ấy mới học tiểu học. Hồi nhỏ, Lâm
Sở nghịch ngợm vô cùng, cái gì cũng dám làm, chuyên gia trộm gà trêu chó, có
lần vì trèo trộm quả nhà hàng xóm mà bị ngã gãy chân, rồi lấy súng cao su bắn
con lợn cái, bị nó đuổi cho ngã chảy máu đầu, giờ vẫn còn sẹo.. Tôi có thể
tưởng tượng ra một đứa bé bẩn thỉu, mặt đầy mũi dãi., đen sì sì, đứng ở đầu
thôn, tay nắm một cành cây không biết vừa bẻ trộm được ở đâu… Cả nhà bị Lâm Sở
làm cho náo loạn, cuối cùng đành phải đẩy cô ấy lên Bắc Kinh học.
Tôi tranh thủ giúp Triệu Bồi đăng tin tìm người. Bức
ảnh của Ngụy Tử Lộ là to nhất, để ở ngay đầu tiên cùng với ảnh của những người
bị thần kinh, người già neo đơn… trông rất buồn cười. Nhưng tôi thật sự không
cười nổi. Bức ảnh đó là do tôi đưa anh ấy đi chụp, cũng là bức ảnh duy nhất để
trong ví tôi khi ấy, còn bây giờ, vị trí của nó đã bị ảnh của Cố Đại Hải che
đi. Chẳng trách mà lúc Triệu Bồi đưa, tôi cảm thấy rất quen.
“Cảm ơn em!”. Triệu Bồi luôn miệng cảm ơn tôi. Dưới lớp
phấn son được tô trát một cách cẩn thận, tôi vẫn nhận ra vẻ mặt mệt mỏi của chị
ấy.
“Không sao đâu mà! Có chuyện gì chị cứ nói với em, em
sẽ giúp!”. Tôi vỗ vai Triệu Bồi. “Nếu vẫn không được… chị có thể đến gặp Cố Đại
Hải”. Câu cuối cùng tôi chẳng nghĩ ngợi mà buột miệng nói ra, nói xong rồi mới
thấy hối hận, chẳng biết là vì sợ chị ấy sẽ đi tìm thật hay vì lo câu đó làm
tổn thương đến chị ấy nữa.
“Chị biết rồi. Chị đi trước nhé!”. Triệu Bồi cười ngọt
ngào rồi bước đi.
“Lâm Sở, cậu có bận không?”. Trong lòng thấy hơi khó
chịu, tôi liền gọi cho Lâm Sở.
“Không bận thì mình là con của cậu đấy!”. Lâm Sở có vẻ
bực bội.
“Ờ thế thì cậu làm việc đi! Mình cũng không có chuyện
gì cả, chỉ là…”. Tôi còn chưa nói hết câu, cô ấy đã cúp điện thoại.
“Đồ vô nhân tính!”. Tôi rủa thầm rồi gọi A Mông tới.
“Không phải chứ? Cậu còn tưởng chưa lắm chuyện chắc?”.
A Mông kịch liệt phản đối chuyện tôi tiếp xúc với Triệu Bồi. Tính cô ấy là vậy,
quý ai rồi thì muốn làm gì cũng được, còn nếu đã ghét thì chẳng có lý do gì cũng
thấy hận người ta đến tận xương tủy.
“Đâu có, mình chỉ muốn giúp chị ấy một chút thôi”. Tôi
dập điếu thuốc.
“Thế ai giúp cậu hả?”. A Mông xông lên, cho tôi một
phát tát.
“Mình biết, nhưng chị ấy rất đáng thương”.
“Thế lúc đầu, cậu có đáng thương không? Có ai lo cho
cậu không?”. A Mông nhìn tôi chằm chằm.
Những lời của A Mông như lưỡi dao cứa vào lòng tôi,
khiến tôi không khỏi cảm thấy chua xót, nước mắt cứ thế trào ra.
“Đừng, đừng khóc!”. A Mông hoảng hốt.
Nhìn cô ấy như vậy, lòng
tôi bỗng nhiên thấy dễ chịu. Đáng đời, ai bảo cậu làm mình đau lòng!
Thế thì tôi phải khóc to hơn, khóc to cho cô
ấy sợ chết thì thôi. Hạ quyết tâm xong, tôi ngoác mồm ra, gào tướng lên.
“Mình sai rồi! Bà tổ của mình ơi, mình sai rồi!”. A
Mônglóng ngóng đưa tay lau nước mắt cho tôi, lau lung tung, suýt làm mấy giọt
nước mũi rớt luôn vào miệng tôi.
“Biến đi! Chả trách con cậu cũng không muốn gặp mẹ,
làm ăn không nên hồn gì cả!”. Tôi chỉ muốn bò lăn ra cười.
“Sau này đừng khóc như thế nữa, mình sợ thật đấy!”. A
Mông nhìn tôi không chớp mắt. “Thật mà! Bây giờ mình rất sợ nhìn thấy người
khác khóc, bọn mình đã phải khóc nhiều quá rồi…”. Cô ấy dựa đầu vào chân tôi,
hình như cũng đang chảy nước mắt, chỗ quần ấy tôi thấy ươn ướt.
“Mình nhớ hồi bọn mình là trẻ con quá, lúc đấy, có ai
dám qua mặt bọn mình đâu chứ!”. Tôi đặt tay lên đầu A Mông.
“Khi ấy, bọn mình là nhất mà!”
“Bọn mình dám ăn trộm nữa!”
“Bọn mình dám đánh nhau!”
“Chẳng có gì không dám làm cả…”
10.
Hoa Thiên tự nhiên lại gọi điện cho tôi, chẳng hiểu
anh ấy muốn nói gì, chắc lại chuyện An Nguyệt sau khi ra viện.
“Em đang bận à?”. Lúc đầu, anh ấy còn tỏ ra khách khí.
“Không, đang rảnh!”. Sáng ngủ dậy muộn nên tôi quyết
định không đi làm nữa, vẫn còn quấn chăn quanh người.
“Anh có chuyện muốn nói với em”. Giọng Hoa Thiên vừa
có chút uy nghiêm lại vừa ấm áp.
“Sao lại gọi cho em, lẽ ra anh phải gọi cho Thẩm Lãng
chứ!”. Tôi phát hiện thấy trên tường có một vết nứt chẳng hiểu xuất hiện từ bao
giờ, cũng khá dài.
“Anh biết, nhưng mà…”
“Thẩm Lãng là Thẩm Lãng, em là em, chẳng liên quan gì
đến nhau hết. Nếu không phải có quan hệ huyết thống thì em hoàn toàn có thể
không quen anh ấy. Thế nên anh phải phân biệt cho rõ, người mà chị anh cưới
không phải em, còn chuyện trong nhà thì để phụ huynh giải quyết!”. Tôi vừa nhìn
vết nứt vừa nói một tràng. Vết nứt kia như kiểu đang sống ấy, nó đang chuyển
động thì phải.
“Chắc anh gọi nhầm người thật rồi, anh cứ nghĩ là…:”
“Anh đã bao giờ nghe nói tường có thể cử động chưa?”.
Tôi ngắt lời Hoa Thiên, lồm cồm bò dậy.
“Cái gì?”
“Á!”. Chỉ nghe “rầm!” một tiếng, chân tôi bỗng dưng
đau nhói, trong phòng bụi bay mù mịt.
“Tiểu Ngư, em không sao chứ?”. Lúc Hoa Thiên kéo theo
mấy người bảo vệ khu nhà tới, tôi đang đờ đẫn ngồi trên giường, người ngợm
trắng phó đầy bụi, vẫn đang mặc đồ ngủ. Cũng may là hôm đó, tôi không mặc bộ
váy ngủ hai dây màu xanh.
Một miếng vữa trên trần rơi xuống, đè trúng chân tôi,
nhìn lên chỉ thấy một khoảng cốt sắt to tướng. Giờ mà tự nhiên có một cái chân
thò ra ở đó thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên. Nhà cửa kiểu gì thế này?
“Tiểu Ngư, Tiểu Ngư!”. Khi Cố Đại Hải hoảng hốt chạy
đến chỗ tôi thì Hoa Thiên đã làm xong thủ tục nhập viện, vừa đi ra ngoài lấy
nước nóng cho tôi.
“Cố Đại Hải! Anh mua nhà đểu hả?”. Nếu không bị gãy
xương, tôi đã đạp cho anh ấy một cái rồi.
“Không sao chứ em?”. Mặt Cố Đại Hải trắng bệch.
“Tiểu Ngư, nước của em này!”. Sự xuất hiện của Hoa
Thiên khiến không khí bỗng trở nên gượng gạo.
“Cảm ơn nhé! Để tôi đưa cậu về!”. Cố Đại Hải gượng
cười.
“Không cần, em về trước đây!”. Hoa Thiên cười nhạt rồi
đi mất.
“Tại sao anh ta lại ở nhà mình?”. Vừa gọt lê, Cố Đại
Hải vừa ngứa mồm hỏi.
“Lúc đó, anh ấy gọi điện cho em để bàn chuyện của An
Nguyệt”. Tôi thừa hiểu tính nhỏ nhen của Cố Đại Hải, chắc chắn anh ấy đang sợ
bị tôi cắm sừng đây mà. Dạo này, ông chồng tôi mắc bệnh già trước tuổi, hay nói
linh tinh, tôi không thận trọng thì không chuyện dễ thành có chuyện lắm.
“Ờ, định bảo nhà mình đón chị ta về hả?”. Bây giờ,
khuôn mặt mũm mĩm của anh ấy mới lộ ra nụ cười thật sự.
11.
“Vẫn còn sống hả?”. Cuối cùng thì Lâm Sở cũng đưa được
tác phẩm mới đi nộp, sau đó đóng cửa, ngủ liền ba ngày mới đến thăm tôi. Đúng
là đồ ngốc!
“Thôi, biến đi! Chỉ là gãy chân thôi mà, có phải mình
chưa gãy bao giờ đâu chứ!”. Tôi đang ngồi trên giường bệnh, soạn bản thảo trên
máy tính cá nhân, không rảnh để trả lời cô ấy.
Vụ tôi bị gãy chân trước đây quả là một chuyện đáng để
lưu truyền.
Ngay khi vừa vào đại học, tôi và A Mông đã đi sục sạo
khắp trường. Phát hiện ra gần trường có một sân trượt băng giá rất rẻ, ngay tối
hôm ấy, chúng tôi đã dẫn mọi người đến đó.
“A Mông, chẳng phải cậu không biết trượt à?”. Tôi đang
thay giày thì chợt nhớ ra.
“Không sao, có Lý Triển Bằng cơ mà!”. Đây là câu cửa
miệng của A Mông, cái gì cũng Lý Triển Bằng, cái gì cũng dựa vào đồng chí Lý
đáng thương đó.
“Á! Cứu tôi với!!!”. Tiếng hét của A Mông vang động
khắp sân trượt, Lý Triển Bằng dùng cả hai tay cũng không kéo cô ấy lại được,
lát sau còn bị A Mông lôi luôn xuống sàn.
“May mà Lý Triển Bằng thịt dày đấy!”. Tôi kéo ngay
Ngụy Tử Lộ đi chỗ khác, nếu không, chắc hai đứa tôi bị A Mông đè lên mất.
“Chúng ta có cần tới giúp họ không?”. Thấy thế, Ngụy
Tử Lộ mềm lòng.
“Mẹ ơi!”. Đúng lúc chúng tôi sắp kéo được áo A Mông
thì cô ấy lại quay sang, lao vào người chúng tôi, rồi chỉ nghe thấy một tiếng
“bịch”, sau đó, tôi ngã lăn xuống đất.
“Đồ khốn! Cậu muốn chết hả?”. Tôi túm ngay lấy tóc A
Mông.
“Em không sao chứ?”. Ngụy Tử Lộ tới đỡ tôi dậy, lúc
đó, tôi mới nhận ra A Mông đang ngồi lên chân tôi, mà cái chân cứ cong cong kỳ
lạ làm sao ấy.
Kết quả là tôi được A Mông hầu hạ cả nửa học kỳ. Tuy
bị gãy chân, đau thì có đau thật nhưng phải công nhận rằng đó thực sự là những
tháng ngày sung sướng: Lúc đi học, tôi được Lâm Sở cõng, đi ăn hay đi vệ sinh
lại đến lượt A Mông, Ngụy Tử Lộ thì giúp tôi làm bài. Cứ thế, tôi được cơm no
áo ấm mấy tháng liền, đến ngày khỏi chân, tôi đã tăng được năm cân. Đến tận bây
giờ, A Mông vẫn bảo năm cân đó là tôi xẻo từ người cô ấy ra trong khi chẳng
thèm đả động đến việc tại sao chân tôi lại bị gãy nữa.
“Đang nghĩ gì thế hả?”. Lâm Sở huơ tay trước mặt tôi.
“À, không có gì”. Tôi ngồi dịch lên một chút. “Lần
này, mình không được A Mông hầu hạ nữa rồi”.
“Cậu có Cố Đại Hải hầu hạ rồi còn gì?”. Lâm Sở gần đây
sáng suốt ra phết, mắt tinh như mấy con gấu trúc.
“Thôi khỏi! Lão ấy chỉ cần kiếm thêm tiền về cho mình
tiêu là được!”. Tôi vươn người rồi nằm xuống.
“Vậy để anh hầu hạ em được không?”. Hoa Thiên xách một
túi hoa quả to tướng đi vào.
“Không được! Thế khác gì gian phu dâm phụ chứ?”. Lâm
Sở chau mày lại.
“Biến ngay!”. Tôi dùng bên chân còn lành lặn đạp cô
ấy.
“Tuần sau chị anh xuất viện rồi”. Hoa Thiên thông báo
một tin giật gân.
“Cái gì? Nhanh thế hả?... À, không không, khỏi bệnh
rồi à?”. Tôi buột mồm, liền bị Lâm Sở véo cho một cái rõ đau.
12.
“Chị dâu, em đến thăm chị đây!”. Cố Tiểu Khê khệ nệ ôm
một đống đồ tới, còn giấu cả Bội Bội vào túi xách để đem đến bệnh viện nữa.
“Ờ, Đu Đu đâu?”. Tiểu Bội Bội hí hửng trèo tót lên
giường tôi.
“Đừng nhắc đến nó nữa! Con mèo của vợ cào anh đau gần
chết, nhất định không chịu chui vào túi”. Cố Đại Hải giơ tay cho tôi xem mấy
vết mèo cào.
“Vợ này…”. Cố Đại Hải mặt mày nhăn nhó kéo ghế đến
ngồi gần tôi.
“Sao?”. Tôi đang bận ăn, không để ý tới anh ấy.
“Tại sao Hoa Thiên hay tới thăm em thế?”
“Em biết ngay là anh bị hâm mà!”. Nếu không phải chân
đang bị bó bột, tôi đã song phi cho ông chồng một phát rồi.
“Không phải là cậu ta có vẻ quá quan tâm đến em à?”.
Cố Đại Hải nhỏ nhen thật đấy!
“Im ngay, nói vớ vần! Có giỏi thì anh ở đây với em đi!
Từ sáng đến tối, lúc nào cũng chỉ lo mấy cái hợp đồng chết tiệt đó!”. Tôi hơi
bực, tuy việc Hoa Thiên tới suốt ngày là không đúng nhưng tại sao Cố Đại Hải
dám nghi ngờ nhân phẩm của tôi chứ?
Cố Đại Hải đi rồi, tôi mới ngủ được, nhưng vừa chợp
mắt được một lát thì cửa lại mở ra, tôi mở hé mắt, thấy Thẩm Lãng đang thò cổ
vào. Anh ấy thấy tôi nhìn liền rụt ngay lại.
“Vào đây!”. Tôi quát.
Thẩm Lãng ngoan ngoãn đẩy cửa bước vào. Ông anh tôi
chỉ được mỗi điểm này, từ bé đã quen bị tôi bắt nạt, chỉ cần tôi quát một tiếng
là im re nghe lời. “Mẹ bảo anh mang canh xương đến cho em”. Thẩm Lãng đặt cặp
lồng giữ nhiệt lên bàn. Nghe thấy thế, tôi ngồi dậy ngay lập tức.
“Đổ ra cho em!”
Thế mới đúng là mẹ tôi chứ! Bát canh toàn sườn là
sườn. Đâu như mẹ Cố Đại Hải, nấu canh xương là chỉ có xương!
Thẩm Lãng im lặng, ngồi bên cạnh nhìn tôi ăn như một
bà vợ hiền.
“Có chuyện gì à?”. Tôi vừa gặm sườn vừa hỏi, mồm vẫn
đang nhai nhồm nhoàm.
“À… Anh muốn hỏi ý kiến em”. Ông anh tôi cúi đầu.
“Chả có ý kiến ý cò gì cả! Vợ anh thì anh đi mà lo! Lạ
thật đấy nhỉ?”. Tôi húp một hơi hết bát canh. “Việc của mình mà anh cũng không
biết giải quyết là sao hả?”
“Anh sợ làm tổn thương cô ấy”. Câu trả lời của Thẩm
Lãng khiến tôi thực sự bất ngờ. Phải nói là “anh sợ cô ấy” mới đúng chứ, An
Nguyệt đã điên đến mức hết thuốc chữa thế này rồi mà ông anh tôi vẫn nghỉ cho
chị ta cơ đấy!
“Là ý gì?”
“Thực ra, anh nợ cô ấy rất nhiều. Nếu ngay từ đầu, anh
đã từ chối dứt khoát thì chuyện đâu đến nỗi này”. Thẩm Lãng vùi mặt vào tay.
“Ôi…”. Tôi vỗ nhẹ lên đầu anh ấy. “Bây giờ, mọi chuyện
anh phải tự quyết định thôi, em thực sự không giúp được đâu. Từ đầu, hai anh em
mình đã không giống nhau rồi”.
“Ừ, anh biết”. Mắt Thẩm Lãng đỏ hoe.