Cố Hằng Chỉ nuôi Lady đã mười năm, lông nó màu trắng tuyết, mắt to
màu hổ phách xinh đẹp, vì là mèo đực nên mặt nó to hơn, hơn nữa ăn no
ngủ kỹ, nên thân hình tròn vo.
Cố Hằng Chỉ mới mở cửa ra, nó không biết từ chỗ nào lao tới, cọ cọ
vào chân Từ Minh Bồng kêu meo meo, hoàn toàn không nhìn thấy chủ nhân nó tồn tại.
Cái con mèo béo này!
Cố Hằng Chỉ liếc nó một cái trừng mắt. Từ Minh Bồng cũng nhìn thấy
mèo không thấy “ông xã” đâu, quăng hết túi giấy cầm trên tay xuống, khom người ôm lấy con mèo.
“Ai nha, Lady, nhóc nặng quá!”. Bình thường mèo chỉ
nặng ước chừng bốn, năm kg, lần trước ôm, cảm giác nó đâu có nặng như
vậy, cô cười hì hì xoa xoa cái bụng phì của nó. “Xem, bụng cũng thêm một ngấn”.
Con mèo thoải mái cuộn trước ngực cô, khò khè khò khè kêu theo mỗi cái vuốt ve của cô, Cố Hằng Chỉ nhìn xem, mắt trợn trắng. “Khó trách tên tiểu tử này gần đây không cho anh ôm, khẳng định là sợ anh
phát hiện cân nặng của nó rồi cắt bớt khẩu phần đây mà!”.
Từ Minh Bồng dùng mặt cọ vào lớp lông mềm mượt của con mèo, nghe thấy nó rên rừ rừ ngoài miệng, cô rất yêu con mèo này. Tròng mắt cô ấm áp,
nghĩ đến năm đó khi cô phát hiện ra Lady đang nằm trong bụi cỏ, khi đó
nó vừa nhỏ vừa gầy yếu, không chịu nổi một kích nào nữa, mấy bạn cùng
phòng thấy cô ôm một con mèo nhỏ, hoảng không biết nên làm sao.
Ký túc xá cấm nuôi vật cưng, hơn nữa mười năm trước mạng internet
chưa phát triển, Từ Minh Bồng đành tự viết thông báo, chuẩn bị đến sở
công bố dán, đúng lúc này, Cố Hằng Chỉ nói. “Nếu không để tớ nuôi cho”.
“A?”. Nguyên bản Từ Minh Bồng chỉ tính nhờ anh dán hộ dùm cô áp phích nên choáng váng,
dù sao trước đó, Cố Hằng Chỉ cũng chưa từng nuôi vật cưng gì, cũng chưa
từng biểu lộ hứng thú nuôi con nào.
Học đại học, anh cùng bạn thân thuê nhà bên ngoài, phòng ở cũng là
nhà bạn thân anh, cho nên không ai cấm đoán gì. Từ Minh Bồng có điểm do
dự, sợ anh muốn giảm bớt phiền toái cho cô, cuối cùng hối hận. Anh lại
nói. “Nếu phải tìm người nuôi, tìm người quen không phải an tâm hơn sao?”.
Đúng là vậy, nhưng…
“Cậu có nuôi được nó cả đời không? Tớ nghe nói mèo sống
lâu nhất phải tám năm, hơn nữa chó mèo còn phải gặp bác sĩ, còn phí đồ
ăn cho nó… Còn các bạn ở chung phòng cũng không thần thánh mà che giấu
được nó? Cậu xác định được sẽ giải quyết hết?”.
Cô chần chờ một hồi, kiến thức nuôi mèo của anh ngay cả cô cũng không tin tưởng mình sẽ làm được một trăm phần trăm như vậy, chàng trai cao
lớn này thật lòng? Cô không đành lòng thấy anh hứa nhận nuôi nhưng sau
lại ghét mèo con vì phiền phức, nhìn mặt cô vẫn đang cố chấp…
“Cậu muốn tớ cầu hôn nó sao?”.
Cái gì chăm sóc cả đời, cái gì không rời một chút? Cố Hằng Chỉ nghe
được cười ha ha, vẻ mặt trêu chọc, làm Từ Minh Bồng đỏ mặt trừng mắt. “Tớ đã nói là cậu phải đứng đắn!”.
“Tớ nghĩ mèo con không phản đối đâu, cho tớ mang nó đi đi”. Cố Hằng Chỉ khéo léo đánh trống lảng, vẻ mặt thoải mái. “Coi như nó là bà xã của tớ, còn tên hả? Vừa vặn, về sau gọi nó là ‘Lady’….”.
“…. Nó là mèo đực”.
Cô đã quên Cố Hằng Chỉ nghe xong lộ ra biểu tình thế nào, tóm lại,
phàm là chuyện anh đã quyết định, cô chẳng bao giờ nói được anh. Từ Minh Bồng ôm mèo con đặt lên giường anh, khi đó còn nhỏ không biết gì, chỉ
cảm thấy anh nghĩa khí quá đáng, nhưng hôm nay nghĩ lại… Cô đã hiểu, là
vì cô luyến tiếc con mèo này.
Con mèo trắng tuyết toàn thân, đôi mắt hổ phách xinh đẹp này được cô
phát hiện, suy yếu kêu meo meo trong lòng bàn tay cô, nếu không phải cô
dừng chân, nếu không phải bạn cùng phòng không chấp nhận nuôi, nếu không phải vì còn trẻ, gánh không được trách nhiệm đối với một sinh vật khác, cô nhất định sẽ tự tay nuôi nó.
“Lady à, anh ấy là người chồng tốt đúng không?”. Cô cười, gãi gãi con mèo, mèo con phát ra tiếng khò khè, như là đồng ý với cô.
Một chú mèo, một cô gái, cứ như vậy triền miên lăn lộn trên giường
đàn ông. Lady là một con mèo rất khôn, vẫn nhớ kỹ mình được ai cứu, cho
nên nó đặc biệt thân thiết với Từ Minh Bồng, người ngoài ôm còn không
dễ, chỉ có cô, nó mới ngoan ngoan chui vào lòng làm nũng. Vì thế, Cố
Hằng Chỉ pha cafe trở về, nhìn thấy bức tranh thế này.
Trên giường anh, một người một mèo thân mật cọ cọ vào nhau, anh dựa
khung cửa, ung dung nhìn. Làn da trắng nõn của Từ Minh Bồng và bộ lông
tuyết của Lady. Bên ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, chỉ có ánh đèn đường, hơi lạnh lay động màn cửa sổ tiến vào phòng, thổi lên một người một
mèo.
Ngày xưa vì lo lông của Lady rụng, nên anh chưa từng mua chăn đệm tối màu, hiện tại bỗng cảm thấy, nếu phòng tân hôn có thể mua ga trải
giường màu chàm, một người một mèo nằm lên giường, sẽ là quang cảnh xinh đẹp cỡ nào?
…. Chờ một chút, Lady là mèo đực.
Anh từ trong khung cảnh kiều diễm kia hoàn hồn trở về, gõ gõ cửa, khẩu khí trêu tức. “Phu nhân, giấu tướng công ta yêu đương vụng trộm, không tốt lắm đâu?”.
Từ Minh Bồng ngẩn ra, hai gò má trắng bất giác ửng hồng, cô nhìn
người đàn ông trước mặt vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng trong đôi đồng tử đen láy của anh như rực cháy trong đó, giống như bị cái gì đả động,
khiến môi cô có chút khô khốc, nói không ra lời. Lady đại khái cảm thấy
bầu không khí kỳ dị, thức thời nhanh rời đi, chỉ còn lại Từ Minh Bồng
ngồi trên giường anh, như mới châm ngòi cho một ngọn lửa…
Cố Hằng Chỉ giật mình, anh vốn tưởng cô sẽ hài hước đáp lại. “Em yêu
Lady!”. Hoặc là. “So đo với một con mèo, không sợ mất mặt sao?”. Nghĩ
linh tinh, không ngờ cô xuất hiện phản ứng e lệ như vậy. Trong ngực anh
căng thẳng, hơn nữa ngay trên giường anh không lâu, cô còn ôm Lady nằm
đó…
Anh bỗng cảm thấy đáng giận, đôi môi hồng kia anh bất quá cũng chỉ
mới lướt qua một lần. Cứ nghĩ tới vừa rồi cô ôm nó, môi chạm vào mặt nó, anh vẫn cảm thấy… Ừm… Có điểm khó chịu.
“Anh…”.
Từ Minh Bồng bị anh nhìn cả người có chút không tự nhiên, đang muốn
phản ứng, đã thấy anh đột nhiên đi đến, đem hai ly cafe trong tay đưa
cho cô. “Cầm lấy, nào”.
“Hả?”.
Cô thấy kỳ lạ, đành phải cầm lấy cả hai chén cafe bằng hai tay, kết
quả giây tiếp theo anh lại xốc hai tay của cô lên, đặt cô ngồi lên mép
giường, nửa thân mình khuynh xuống gần cô. Cả người cô run lên, lại nghe anh nói. “Cẩn thận cafe đổ tung tóe”.
Vậy đừng có làm thế a!. “Anh…”.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô trong khoảng cách cực gần, cơ hồ dán tại gương mặt cô, Từ Minh Bồng đỏ mặt, mới định nói gì lập tức
quên béng. Anh hỏi cô. “Vừa nãy em hôn Lady thế nào?”.
“Cái này—”.
Từ Minh Bồng hiện tại chỉ có thể thốt ra một chữ, còn chưa kịp nói
hết, lỗ tai liền bị anh nhẹ nhàng hôn lên. Cô như bị sét đánh, sau đó là hai má, cổ, xương quai xanh bên này… Lại hôn bên kia. Cô nhịn không
được run rẩy, tay vẫn gắng cầm hai ly cafe, không dám động mạnh.
Anh tinh tế hôn lên khắp khuôn mặt cô, nhưng cố ý tránh môi của cô
ra, cô hơi mở miệng, giống như con cá rời khỏi nước đang cố gắng hô hấp, ngực tức ẩn ẩn đau, toàn thân nóng rực, một cỗ tê dại từ ngón chân
truyền lên trên, tê liệt luôn não cô. Nhiệt khí ngày càng tăng, Từ Minh
Bồng thở gấp một hơi, quan sát ngũ quan của người đàn ông trước mặt, hơi thở anh dần dần chiếm cứ khướu giác của cô, anh thậm chí… Còn chưa chân chính hôn lên nơi cần hôn.
“…. Cái này làm sao?”. Anh ngước tầm mắt ngang mắt cô, hơi thở phả vào miệng cô, nhưng cố tình không hôn cô.
Từ Minh Bồng vừa hoảng vừa giận, nhưng não đang hoảng đang gấp vì cái gì thì cô không hiểu được chút nào, chỉ cảm thấy người đàn ông trước
mặt đang làm cô động tâm, làm cho từng tế bào trên cơ thể phản ứng mãnh
liệt như sóng triều, tay chân mềm nhũn ra, còn chưa kịp mở miệng trả
lời, cánh tay đã bủn rủn….
“Oa!”.
Hai người đồng thanh kêu lên, Từ Minh Bồng trừng mắt nhìn vệt cafe loang lổ trên người anh, ngây người ba giây. “Anh anh anh… Có nóng không?”.
“Hoàn hảo”. Cố Hằng Chỉ mắng. Cả người vừa lọt vào “lễ rửa tội” bằng cafe, khuôn mặt anh đen đi. “Vừa vặn không còn nóng nữa”.
“Phụt!”.
“Em còn cười được?! Đúng là không có lương tâm!”. Cố Hằng Chỉ tức a, hận không thể đem cô gái đang ha ha cười trước mặt đặt
trên giường, đem cafe còn dư đổ hết lên người cô, sau đó… Ồ, anh rất
thích uống cafe.
Cảnh tượng trong đầu quả thật tốt đẹp, nhưng cafe đổ hết lên nửa trên người anh ướt nhẹp, không thể không tắm rửa.“Lúc anh cầu hôn em thì bị phun bia, giờ lại bị đổ cafe lên người, thủy quang tai ương không tránh được a”. (*thủy quang tai ương : xui xẻo dính tới nước)
“Ai bảo anh…”. Nghĩ tới hình ảnh vừa rồi, mặt Từ
Minh Bồng bất giác nóng lên, ly cafe còn lại trên tay miễn cưỡng xem như vẫn uống được, cô nâng lên miệng, trấn định thể xác và tinh thần. Cô
chưa bao giờ ý thức được lực hấp dẫn trên người anh lại mạnh như vậy,
trống ngực cô đập thình thịch, thần kinh căng thẳng, còn tưởng bản thân
đã sớm qua thời kỳ tim đập mặt đỏ này rồi, không nghĩ tới… Cô đúng là
sai lầm.
Thì ra, rung động tình cảm là một bản năng.
Cô vẫn xem nhẹ nó quá, quên mất cảm giác rung động tốt đẹp như vậy,
cứ nghĩ cả đời sẽ chẳng có ai làm mình rung động được nữa, không ngờ
người làm cô rung động lại là người bạn thân thiết của mình, đáy lòng cô có điểm sợ hãi khó nói nên lời.
Cố Hằng Chỉ tắm rửa sạch sẽ đi ra, phát hiện cô đang cầm cafe ngồi ở
mép giường anh, mặt đỏ vẫn chưa tan. Kỳ thật anh rất cảm tạ ly cafe kia
đã đổ, nếu không, anh không tự tin có thể ở trước mặt cô gái mê người
này cầm giữ bản thân được.
Nếu đều phải kết hôn, anh hy vọng chính mình nhẫn nại chờ đến sau khi làm lễ kết hôn đã, anh muốn cô thuộc về anh danh chính ngôn thuận, hạ
trên người cô một dấu vết riêng biệt của anh, cô sẽ không còn khóc vì
bất cứ người đàn ông nào khác nữa…
“Em không cảm thấy anh là bí đỏ khoai lang chứ hả?”.
Từ Minh Bồng dở khóc dở cười, lườm cái xem thường. “Được rồi, anh là cà tím, được chưa?”.
Đàn ông mà so đo, thật sự cũng không mong cô gả cho anh chỉ bởi vì
nhìn anh ăn với cơm rất ngon. Cứ nghĩ đến lúc trước cầu hôn, anh không
hề suy nghĩ sâu xa, chỉ nghĩ đến hai người tính tình hợp nhau sống sẽ
thoải mái, nhưng cô lại đồng ý, từng chút từng chút nhớ lại, giống như
củi lửa, thiêu đốt tình cảm đã tắt trong anh, nhiệt năng phát ra so với
lúc còn thanh xuân thậm chí mạnh hơn.
Anh không hiểu vì sao ngày xưa bản thân lại bỏ qua cô? Thậm chí về
sau cũng không đặt thử cô vào vị trí người yêu mà xem xét. Mười năm này, anh và người khác phân phân hợp hợp, chỉ có cô chung thủy kiên định
chưa từng bỏ anh đi, có lẽ… Chính là tình bạn rất chắc chắn, cho nên
không lý do gì có thể phá hư mối quan hệ của bọn họ lúc đó. Anh có thể
không có được tình yêu cả đời, nhưng không thể không có cô.
Từng phần tình cảm đã phai nhạt lại cháy lên trong anh, anh nghĩ đến
lúc ở nhà hàng, cô cản anh lại trước mặt cô bạn gái cũ, rõ ràng có thể
để anh bảo vệ cô, nhưng lại không muốn anh nặng lời với người xưa, lựa
chọn tự mình nghênh chiến.
Cô luôn kết hợp với anh vô cùng hoàn hảo, Cố Hằng Chỉ thở dài, hóa ra khi yêu mến một ai đó, căn bản không thể chuẩn bị bất cứ thứ gì, tự nó
sẽ đến. Anh biết mình yêu cô, không phải thứ tình cảm ngây thơ khi còn
trẻ con, mà giờ phút này, anh yêu cô bằng tình cảm chín chắn của một
người đàn ông ba mươi hai tuổi —
“Bồng Bồng”.
Anh đột nhiên gọi, Từ Minh Bồng còn chưa kịp hoàn hồn, liền nhìn thấy người đàn ông mới đi tắm rửa khi nãy đang quỳ gối một chân trước mặt
cô, biểu tình thành thật thiết tha tâm sự trước nay chưa từng có.
Anh ngửa đầu, ánh mắt đen ẩm ướt trìu mến nhìn cô, bỗng dưng mở miệng. “Gả cho anh”.
Ba chữ kia hoàn toàn đánh úp cô, Từ Minh Bồng không dám tin, hoàn toàn không kịp chuẩn bị. “Anh, anh không phải đã nói rồi…”.
Cố Hằng Chỉ cười. “Anh muốn chính thức nói với em một lần”.
Anh vẫn thiếu cô một lời cầu hôn lãng mạn. Cô gái nhỏ trước mặt thoạt nhìn điềm đạm vô cầu, nhưng trên thực tế vẫn tràn ngập khát khao những
tình tiết lãng mạn trên phim ảnh tivi, chỉ là anh chưa cho cô được điều
đó, chỉ có thể làm được hành động này cho cô lúc chỉ có hai người. “Có đồng ý không?”.
Nói thực bức tranh này có điểm buồn cười, so với lời cầu hôn thuận
miệng trong quán rượu cũng chẳng tốt hơn là bao. Đầu tóc anh ướt nước,
trên người mặc áo ngủ, khoác khăn mặt, nhưng trong mắt Từ Minh Bồng, anh là hoàng tử đang mặc áo trắng, mà mèo Lady chạy vào theo, chính là bạch mã của anh…
Cảnh tưởng tượng trong đầu làm cô muốn bật cười, nhưng đáy mắt anh
long lanh, cô hiểu được tuy đáy lòng vẫn có tiếc nuối, hôn nhân của cô
không đến từ tình yêu oanh oanh liệt liệt hay nước chảy thành sông, mà
là một loại thói quen và thỏa hiệp, nhưng cô thấy không sao cả. Như vậy
là tốt rồi, như vậy tốt lắm rồi, cô vươn tay, ôm lấy gương mặt của người đàn ông mình đã quá quen thuộc, lúc này đây, cô tặng anh một nụ hôn —
“Có”.
Nghi thức kết hôn so với tưởng tượng còn dài dòng phiền phưc hơn, Từ
gia yêu cầu không được qua loa bất cứ trình tự nào, Cố gia muốn rước con gái người ta về, đành phải chấp nhận phối hợp mọi thứ, kết quả chỉ đặt
nhà hàng không thôi, mà sắp xếp đến sang năm. Hai người vừa thấy mặt đã
thảo luận đến việc kết hôn, Từ Minh Bồng không khỏi than thở. “Kết hôn mà phải lâu như vậy, phụ nữ muốn đào hôn* cũng đơn giản lắm đó”. (*đào hôn : trốn kết hôn)
“Trốn cái đầu to em ấy!”.
“Hắc hắc”. Cô nở nụ cười hai tiếng, vội vàng híp mắt nhìn, trấn an vị hôn phu của mình. “Anh xem, em có trốn đâu, có phải rất giỏi hay không?”.
Cố Hằng Chỉ lườm một cái xem thường, hừ một tiếng. “Đó là do mị lực hấp dẫn của anh quá mạnh vượt mọi ranh giới, em yêu anh, căn bản trốn không thoát được phải không?”.
“Phi!”. Từ Minh Bồng thiếu chút nữa nhổ ra, người kia anh đừng nên tự tin quá đáng a?!
Nói thì nói, vẫn không thấy ai xem chuyện thành hôn là khác thường,
bởi vì yêu sao? Từ Minh Bồng đương nhiên không mộng ảo tới chuyện đó,
nhưng nếu đổi lại là một người đàn ông khác, cô không xác định mình có
đồng ý như hiện tại, chưa từng lo lắng đổi ý hay không?
Cho nên… Có lẽ, cô thật yêu anh, cho dù có sống một kiếp nhân sinh
hữu tình khác đi nữa, cho dù có yêu ai khác đi nữa, cô vẫn muốn đối tốt
với người đàn ông này, không hơn.
Ước chừng qua một năm, trong không khí oi bức của mùa hè, giữa trưa
nắng, ba mẹ hai bên đứng dưới ánh mặt trời chịu đựng cái nóng, mặc dù mồ hôi nhễ nhại ở đuôi lông mày. Cố Hằng Chỉ mặc vest, mặc dù trong nhà có máy lạnh, vẫn không thể xua đi nổi cỗ nhiệt khí trong thân thể bồi hồi
nóng ruột của anh, thẳng đến khi Từ Minh Bồng xuất hiện trong tà váy lụa trắng cùng bà mối đi ra —
Anh không thể hình dung chính xác cảm giác của mình là gì, làn da
trắng nõn của cô lấp ló sau tà voan trắng mỏng. Hôm nay cô được nhóm bạn thân trang điểm kỹ lưỡng, đeo đồ trang sức, phấn mắt màu tím tô điểm
cho gương mặt đáng yêu mềm mại, môi hồng chúm chím trong hạnh phúc, hai
gò má màu trân châu hồng khiến mặt cô trông như một trái đào chín căng
mọng.
Cô ngượng ngùng, bàn tay run run, so với khi mặc thử áo cưới càng
tăng phần phong tình, Cố Hằng Chỉ hít một hơi dài, cảm giác thoải mái
trong lòng không giấu được trào lên trên mặt anh, xua tan cả sự buồn
chán vì không khí nóng nực.
Đó là không khí thanh mát yên tĩnh, chỉ ở thân thể của cô mới có.
Cô rót trà ngọt hữu phụng cho phía nhà trai theo lời bà mối, nhận bao lì xì đỏ, ngồi trên bục, chuẩn bị trao nhẫn đính hôn. Quá trình phức
tạp khiến cô choáng váng mặt mày, thật vất vả chào đón, cảm ơn mọi
người, hết bước này lại đến bước khác, Cố Hằng Chỉ lấy nhẫn ra, nhìn mắt cô âm thầm trợn tròn, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
“Anh ở ngoài phơi nắng dưới mặt trời cả ngày, em ngược lại ở trong nhà mở máy lạnh còn than mệt”.
“Làm ơn, sáng sớm em đã bị năm bà bà bắt lại, nhà anh ít ra
còn không phải cúng tổ… Còn gà anh mua có đủ sạch không? Chờ em lấy cái
kia làm lễ “tắm gà”…”. Từ Minh Bồng nghĩ đến liền gục đầu, lễ
đính hôn có tập tục “tắm gà”, chú rể sẽ đưa rượu gạo cùng một con gà
trống, dùng rượu tưới lên con gà, cô dâu sẽ rửa tay bằng rượu đó, mang ý nghĩa là “bàn tay người vợ coi sóc bếp núc”. “Làm như vậy cũng không biến em thành đầu bếp ngon lành được…”.
“Hoàn hảo anh cũng không quá kỳ vọng vào tài bếp núc của em”.
Hai người một người nói một người đáp, ngay cả lúc mang nhẫn vẫn
không quên cãi nhau. Ngón giữa của hai người được buộc chỉ đỏ, Cố Hằng
Chỉ cột cho cô trước, đổi lại lúc Từ Minh Bồng cột cho anh, cô sửng sốt, nhắc nhở anh.“Hắc, anh quên chìa ngón giữa ra”.
“Có gì khác nhau sao?”. Bình
thường khi mang nhẫn, hai người đều phải cố ý tránh ngón giữa ra, để
tránh sau khi kết hôn bị ăn hiếp. Cố Hằng Chỉ không ngại, cô cột chỉ cho anh, cũng là cột cuộc đời cô vào đời anh, trong mắt hấp háy ý cười. “Anh thích bị em ‘ăn hiếp’ “.
Anh bám vào bên tai cô, nhỏ giọng, khuôn mặt Từ Minh Bồng lập tức
nóng lên, một mặt hết biết nói sao, một mặt lại cảm thấy ngực mình rung
động. “Sau khi kết hôn anh sẽ hối hận”.
“Cái gì hối hận? Phi phi phi!”.
Bà mối vừa vặn nói lời may mắn chúc phúc hai người, kết quả nghe cô
dâu nói một câu như vậy, hù chết bà ta, Cố Hằng Chỉ ha ha cười. “Là tôi, nếu không cưới cô ấy, tôi sẽ hối hận”.
Nghi thức đính hôn rườm rà liền như vậy qua đi, lễ kết hôn được cử
hành sau một tháng nữa tại giáo đường. Lúc trước đã an bài xong địa
điểm, hai người còn phải học giáo lý trước hôn nhân, Từ Minh Bồng vốn
không phải giáo đồ, tham dự lúc có lúc không. Đính hôn phiền toái, kết
hôn cũng không đơn giản, mới đây thôi, bạn thân Tề Phương Hạm của Từ
Minh Bồng cùng bạn trai cô ấy chỉ mời khách bình thường làm chứng, hôn
lễ đã xong từ ba tháng trước.
Trong phòng nghỉ cô dâu, bốn cô gái nhìn “lịch trình” kết hôn của Từ Minh Bồng từ một năm nay, Phương Tề Hạm bội phục. “Nhiều như vậy sao, đổi thành tui nhất định sẽ phát điên, không thèm kết hôn gì nữa”.
Lễ kết hôn của Mạc Vi Á cũng không phức tạp như vậy, cô ha ha cười. “Bồng Bồng hẳn là hơn hẳn chúng ta rồi”. Tiếp theo nhìn về phía Thư Hãn Vũ. “Cô có muốn trò giỏi hơn thầy không?”.
“Tui mới không cần!”.
Bốn cô gái cười hì hì, cô-dâu-vừa-cưới Phương Tề Hạm nhìn bố trí chung quanh căn phòng, đặc biệt có cảm xúc. “Bất quá sau khi trải qua việc lớn nhỏ trong lễ kết hôn, tương lai mặc kệ có tranh chấp gì cũng có thể giải quyết hết, vất vả nhất chỉ mỗi việc kết
hôn thôi!”.
Từ Minh Bồng nở nụ cười, nhìn ba cô bạn tốt, cô từng nghĩ đến mình bị hạnh phúc bỏ quên rồi, bị bạn trai trước bắt cá hai tay đau khổ chưa
gượng dậy nổi, không nghĩ tới, cô sắp cùng một người đàn ông khác sánh
bước bên nhau trên thảm đỏ…
Có tiếng người gõ cửa, cô nói. “Mời vào”.
Người đẩy cửa vào là một người đàn ông cao lớn tuấn tú, trên mặt đeo mắt kính, đi tới chỗ Từ Minh Bồng vươn tay.“Chúc mừng”.
Người đó là bạn trai, à quên phải sửa lại, là chồng của Tề Phương
Hạm. Từ Minh Bồng và anh không quen thân lắm, không tiện nói gì, chỉ một câu “chúc mừng” cô hoàn thành kế hoạch kết hôn, cô theo bản năng nghiêm chỉnh đứng từ ghế lên. “À… Cảm ơn”.
Phương Tề Hạm đứng bên nhìn thấy ha ha cười. “Rồi. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ra ngoài trước… Đi thôi, ông xã”.
Cô gọi một tiếng ngọt ngào bên tai người đàn ông kia, Từ Minh Bồng
nhìn hai người, không khỏi trợn to mắt, người đàn ông đứng đắn kia… Lỗ
tai tự nhiên đỏ lên!
“Tui cũng ra ngoài trước”.
Mạc Vi Á cũng rời đi theo, trong phòng nghỉ chỉ còn lại cô dâu Từ
Minh Bồng cùng phù-dâu-đã-ba-lần vô cùng thuần thục Thư Hãn Vũ.
Cô dâu mới hôm nay bị quy định không được tự mình làm chuyện gì, ngay cả uống trà cũng phải để người khác hầu hạ, nên tới giờ cô vẫn chưa ăn
gì, hơn nữa còn có điểm khẩn trương, khiến bụng không thoải mái lắm, cô
nói với bạn thân.“Tớ, tớ muốn đi toilet…”.
“Nha, được”. Thư Hãn Vũ kinh nghiệm phong phú, đi lên nhấc váy của cô lên, bỗng nhiên bị cái gì dọa sợ chết khiếp.“Bồng Bồng! Bồ, bồ bồ bồ…”.
“Làm sao vậy?”. Cô thấy bạn kinh
sợ nên quay đầu nhìn lại, sắc mặt cũng trắng bệch. Vải ghế dính mấy vết
đỏ màu máu, lễ phục cô dâu cũng không may mắn thoát khỏi, phía sau nhiều điểm hồng hồng. Từ Minh Bồng thở dài, dấu vết này rõ ràng quá, lỡ khách mời đứng phía sau nhìn thấy họ sẽ nghĩ gì, thảm, cô ấn bụng. Kinh
nguyệt bỗng nhiên đến sớm!
“Tui, tui đi lấy băng vệ sinh cho bồ, bồ, bồ đi vào toilet trước đi…”.
Thư Hãn Vũ cũng hoảng, bọn họ chỉ cử hành nghi thức ở giáo đường
thôi, sau đó còn di chuyển sang khách sạn làm tiệc, lễ phục cô dâu khác
đều để ở đó. Giáo đường này là nơi lúc trước Cố Hằng Chỉ rửa tội khi còn nhỏ, ở vùng ngoại thành, đi xe cũng rất xa mới tới. Lúc này tiếng đập
cửa vang lên, có người đứng ngoài kêu. “Thời gian không còn sớm nữa!”.
Bác trai họ Từ đẩy cửa tiến vào, kết quả không thấy con gái đâu. “Bồng Bồng?”.
Từ Minh Bồng vẻ mặt sầu thảm ngồi xổm trong toilet, hướng đầu ra ngoài suy yếu kêu. “Ba, giúp con tìm Hằng Chỉ tới đây được không?”.
“A? Làm sao vậy?”.
Bác trai họ Từ không hiểu ra sao, chuyện phụ nữ này có nói ông cũng
không hiểu, chỉ trước nhanh nhanh gọi con rể tới, Cố Hằng Chỉ hỏi. “Làm sao vậy?”.
“Cái kia của em tới…”. Từ Minh
Bồng muốn khóc, quay váy cho anh xem một mảng đỏ sẫm. Cô không thích mấy loại váy hoa lệ phồng phồng, cảm thấy trói buộc, cho nên lúc trước chỉ
chọn váy lễ phục ôm sát đơn giản, không ngờ bởi vậy nên mới phát sinh
loại bi kịch này…
Thư Hãn Vũ vừa đi ra hiệu thuốc gần đó mua băng vệ sinh và khăn ướt,
hai cô gái cô gắng dùng nước gột vết bẩn trên váy, nhưng vẫn không thể
gột hết được. Bác gái Từ nghe xong cũng hoảng vội, lật đật chạy tới
khách sạn lấy một bộ lễ phục cô dâu khác, vấn đề ở chỗ giao thông không
tốt, làm sao chậm trễ ngày lành giờ tốt được?
Khách mời ở nhà thờ ồ lên, tất cả mọi người đều nhìn, Từ Minh Bồng
xấu hổ ảo não không thôi, lúc này Cố Hằng Chỉ đột nhiên quyết đoán. “Chúng ta đi thôi!”.
“Sao?”.
“Ba, mẹ, mọi người cứ ngồi vào chỗ hết đi,
con mang Bồng Bồng ra ngay, Tiểu Vũ phiền toái cậu mang giúp nâng phần
đuôi váy, đi theo phía sau bọn tớ nhé, hết thảy cứ nhìn phía trước mà
đi, ok?”.
Thư Hãn Vũ gật đầu mạnh, Cố Hằng Chỉ liền kéo tay Từ Minh Bồng. “Ok”.
“Nhưng mà…”.
Anh dương môi cười. “Đừng lo lắng, có anh đây”.
Từ Minh Bồng sợ run.
Người đàn ông trước mặt cười như đã định liệu hết mọi việc, trấn an
nội tâm muốn nổ tung vì xấu hổ của cô, giống như thật sự chẳng có vấn đề gì cả, chỉ cần anh ở bên cô.
Bọn họ đi đến cửa giáo đường, Cố Hằng Chỉ đội khăn voan lên cho cô,
đột nhiên cúi người bế cô lên, dọa Từ Minh Bồng hết hồn, theo bản năng
đưa tay ôm lấy cổ anh, anh nở nụ cười. “Như vậy là được rồi, cẩn thận không ngã”.
“Cái này….”. Việc đã đến nước này, cô hiểu được anh
tính gì. Nhạc nền vang lên, mọi người mới để ý vì sao chú rể mãi không
bước vào, vừa quay đầu lại đã thấy cảnh chú rể đang bế cô dâu như bế
công chúa, một đường bước vào lễ đài.
Không ai thấy được mắt Từ Minh Bồng ngấn lệ sau làn voan, cô tựa vào
lòng anh, bỗng nhiên cảm thấy giờ khắc này của cô là vĩnh hằng, cô vĩnh
viễn sẽ không quên hôm nay, sẽ không quên người đàn ông này đã xuất hiện vào giờ phút cô khốn quẫn, thay cô giải quyết phiền não. Anh ôm cô bước trên thảm đỏ, cũng là đi qua mười sáu năm cuộc đời của bọn họ…
Cô nặng bao nhiêu, Cố Hằng Chỉ không cảm giác thấy một chút nào, mọi
người bị màn này làm cho kinh sợ, có người nghi hoặc vì sao cô dâu không được ba cô ấy dắt ra, vậy mới đúng lễ nghi chứ.
Khi hai người đi đến lễ đài, linh mục hỏi mọi người. “Có ai phản đối hôn lễ này không?”.
Mọi người nhiệt liệt vỗ tay, bài ca kết hôn là Từ Minh Bồng chọn, giọng nam ôn nhu khiến người ta như muốn tan vào đó : Khi trái tim anh ngừng đập, anh nghĩ, đó mới là lúc sự đủ đầy thỏa mãn trong cuộc đời này chấm dứt…
Lòng cô âm thầm nghĩ nếu cuộc đời cô chấm dứt ngay tại lúc này, vậy cũng đủ rồi.
Mọi người đồng loạt xướng ca, vốn định còn đọc thơ, nhưng nghĩ đến
tình trạng của cô dâu lúc này nên đành hủy bỏ, linh mục giảng đạo đơn
giản, nguyên bản xác định viễn cảnh tương lai trong hôn nhân cho hai
người, còn lại không có gì quan trọng lắm.
Linh mục hỏi hai người. “Cố Hằng Chỉ, Từ
Minh Bồng, các con có nguyện ý lấy đối phương, bất luận nghèo khó, vui
sướng, thất vọng, bệnh tật, cả đời thề không bao giờ tức giận, không bao giờ phản bội nhau?”.
Dù trước đã có bao nhiêu người khi nói ưng thuận chưa thật tâm vào
lời thề đó, anh không quan tâm. Cố Hằng Chỉ tin tưởng vững chắc anh sẽ
làm được điều đó, khi anh trả lời “Con đồng ý” và ôn nhu nhìn
sang vợ yêu trong lòng mình, hiểu được cô cảm nhận thấy quyết tâm không
rời, không giận hờn cô cả đời này của anh.
Từ Minh Bồng nở nụ cười, vươn tay, đặt lên ngực trái của chồng cô, khi linh mục hỏi cô, cô trả lời “Con đồng ý”. Bàn tay nấp trong ngực anh cảm nhận được trái tim anh đang rung động mãnh liệt, cả tim cô cũng vậy.
Cô nhắm mắt lại, một lần nữa lĩnh ngộ ý nghĩa của kết hôn, ngoài việc xác lập một quan hệ mới, đó còn là một phần quan trọng trong khế ước
vững bền, là gông xiềng ngọt ngào. Kết hôn không đơn giản chút nào, bởi
vì từ nay về sau, bọn họ phải có trách nhiệm với nhau, bất luận mưa gió, dù trái tim chưa từng lỗi nhịp vì đối phương trước kia, cô sẽ cố gắng
bảo vệ cho phần tốt đẹp này.
Hai người trao nhẫn, Cố Hằng Chỉ nhấc khăn voan trên đầu cô ra.
Sau đó, anh nhìn vào mắt Từ Minh Bồng, đôi mắt sáng như ánh sao trên
bầu trời, bên trong phản chiếu hình ảnh anh, giống như thế giới của cô
nay chỉ còn sót lại mình anh mà thôi.
Anh cực kỳ yêu thích cô như vậy, trước khi kết hôn anh cũng từng do
dự muốn hỏi cô đối với anh có tình cảm gì, nhưng hiện tại, Cố Hằng Chỉ
cảm thấy không cần, ánh mắt của cô đã nói cho anh biết, yêu là một loại
tình cảm do cuốn hút lẫn nhau mà sinh ra, ít nhất giờ phút này, anh
biết, bọn họ yêu nhau….
Yêu cho đến khi trái tim ngừng đập mới thôi.