Ngày hôm sau Cố Hằng Chỉ không rảnh đi bệnh viện, sáng sớm đem xe
xuống gara sửa, vì ngày hôm trước trời bão bùng, không ít người bị hư
xe, muốn sửa phải chờ rất lâu, anh đành bắt taxi đến công ty, xử lý công việc nhàn nhã giết thời gian, chờ xe sửa xong.
Tính đến thời điểm này, cả ngày của anh loạn cào cào, may mắn chỉ có
lúc rời giường còn hơi choáng váng chóng mặt, sau đó không sao nữa… Chắc là mình không việc gì đâu?
Anh nghĩ lạc quan, quyết định không đến bệnh viện nữa, khỏi mất thời gian của các bác sĩ.
Từ Minh Bồng biết chuyện này, tức anh mấy ngày liền, nhưng thân thể
là của anh, anh không cần, cô còn biết sao bây giờ? Chỉ có thể thầm quan sát xem thật sự không có gì, mới thả lỏng, tùy anh làm sao thì làm.
Bão qua là đến Trung thu, thời tiết giao mùa, ba mẹ hai nhà hẹn nhau
đến vườn nhà họ Cố cùng nướng thịt dùng bữa. Ba của Cố Hằng Chỉ là quân
nhân, chỉ sinh mỗi mình anh, còn thân thích họ tộc đều ở Đại Lục. Thấy
anh mang vợ và nhà sui gia qua chào, trong lòng rất vui vẻ, mời bác trai họ Từ đến đình viện uống trà, luận trà.
Bác gái nhà họ Từ và bác gái nhà họ Cố vốn là bạn học từ trung học,
tình cảm rất thắm thiết, nay còn kết làm thông gia, cảm tình lại càng
tốt hơn, hơn nữa bác gái Từ thương con rể, khen không dứt miệng, hai nhà cùng nướng thịt, Từ Minh Bồng mười-ngón-tay-chưa-từng-chạm-nước căn bản chẳng giúp được gì, chỉ ngồi chờ rửa chén bát.
Cố Hằng Chỉ thì ngược lại, giúp hai bà mẹ muối thịt, nấu canh, làm
mọi thứ, nhìn thấy vậy bác gái họ Từ Lâm Hảo Vân ngượng ngùng. “Aizz, ngẫm lại mất mặt quá chị ơi, con trai nhà chị lại cưới trúng cô con gái vô dụng của tôi chứ”.
“Mẹ!”.
Từ Minh Bồng không chịu, Cố Hằng Chỉ đứng bên cạnh cười hớ hớ. “Không có gì đâu mẹ, người ta không phải có câu ‘quân tử xa nhà bếp’ sao? Bồng Bồng nhà con là quân tử đó mẹ”.
Lâm Hảo Vân cười nở mày nở mặt, Từ Minh Bồng trừng mắt liếc anh một cái. “Đúng vậy, em là quân tử, anh là tiểu nhân!”. Hễ chút là nịnh mẹ cô ngay, ngày trước cô là bảo bối trân quý trong lòng mẹ, hiện tại… Aizzz, chỉ có thể ngậm ngùi.
“Hảo Vân, chị đừng nói vậy, con bé Bồng Bồng vừa khéo lại
ngoan ngoãn, đâu giống thằng bé nhà tôi vừa cao lớn vừa thô kệch, chỉ
được dài thân chứ đầu óc đơn giản lắm chị ơi, Trung thu năm rồi chỉ biết mang hai tay không về, năm nay chắc chẳng thông minh hơn đâu, mấy hộp
bánh mang về này, tôi nghĩ đều do Bồng Bồng dạy nó đó!”.
Hai bà mẹ càng nói càng vừa lòng với con rể con dâu nhà mình, nghe
hai người ca ngợi dâu rể, hai vợ chồng nổi da gà rụng đầy đất. Bọn họ
lẳng lặng rời khỏi phòng bếp, chuẩn bị nhóm lửa ngoài vườn. Từ Minh Bồng bất giác vươn tay ôm cánh tay của anh. “Em không biết em lấy trúng một ông chồng tốt vậy đâu nha?”.
Cố Hằng Chỉ dí đầu cô một cái. “Đang hưởng phúc mà không biết!”. Nhưng nghĩ lại bản thân thì. “May quá, may mà ngày xưa anh lấy em…”.
“Sao lại may?”.
“Em cũng biết mẹ anh khó chịu với mấy cô gái bây giờ thế nào
rồi đấy, lúc trước gặp mặt mấy cô bạn gái anh, không nói được một câu
hay ho, anh nghĩ mẹ đã sớm xí ngôi ngai vàng con dâu của bà cho em rồi,
anh mà cưới người khác, chắc chắn mẹ chồng nàng dâu sẽ cãi nhau gà bay
chó sủa, làm sao sống nổi?”.
“Vậy nha, cho nên nghĩ lại thì, vì muốn làm mẹ anh vui nên anh mới cầu hôn với em?”.
“Không phải! Mẹ với anh là mẫu tử đồng lòng, ý tưởng lớn gặp nhau mà!”. Thấy chuyện bắt đầu lệch xấu đi, Cố Hằng Chỉ lập tức đánh lạc hướng, nắm cằm cô lên, hôn môi một cái. “Không ai hiểu con mình bằng mẹ, mẹ minh mẫn hơn anh, sớm biết anh nên cưới em…”.
Anh hành động nhanh như điện giật, mỗi lần Từ Minh Bồng sắp túm được
cái đuôi của anh thì lại bị anh xoay qua chuyện khác, cố tình nói những
lời ngọt ngào này, thực làm cô bó tay, nhưng kể ra đó cũng là một dạng
hưởng thụ nhỉ.
“Thật ra mẹ anh cũng muốn anh lấy em, hồi trước lúc nào cũng
lải nhải bên tai anh em tốt thế này giỏi thế kia, làm anh không chịu nổi nữa mới hỏi bà. ‘Rốt cuộc mẹ coi cô ấy là con hay con là con mẹ!’, bà còn tỉnh như ruồi trả lời. ‘Nếu con biến con bé thành con gái mẹ, thì mẹ chỉ cần nhìn con bé cũng cười mà ngủ được!’ “.
Cố Hằng Chỉ hồi tưởng lại lúc đó, cười ha ha, rồi cúi người xuống. “Đáng tiếc vẫn còn một thứ mẹ chưa thỏa mãn…”.
“Là gì anh?”.
“Còn thiếu cháu nội cho mẹ bế”. Tay anh xoa xoa nhẹ lên bụng cô, nhiệt độ tiếp xúc đột ngột làm cô giật bắn người, chưa kịp phản ứng đã nghe anh nói tiếp. “Kết hôn sắp tròn một năm rồi, em ít ra cũng thấy dấu hiệu gì đó chứ?”.
“Em…”. Cô lập tức nghẹn lời. Từ khi kết hôn tới nay, hai người chưa thể toàn tâm toàn ý vào vấn đề giường chiếu được, đa số
lần đều là anh phối hợp với công việc của cô, mặc dù có lúc tình cảm
dâng cao, nhưng cô cũng không quên dùng thuốc tránh thai.
Điểm này, Cố Hằng Chỉ biết, nhưng anh không nói gì về việc đó.
Hôn nhân đối với phụ nữ mà nói, giống như một canh bạc dài, như mua
cổ phiếu vậy, bây giờ thì vẫn ổn định tốt đẹp, giá lên từng ngày, nhưng
ai mà biết được cơn lốc tài chính lúc nào ập qua, rồi biến mọi thứ thành cái gì?
Hơn nữa, nếu sinh con rồi, phải chăm sóc con, rời đi làm việc hay công tác cũng băn khoăn, khốn càng thêm khổ.
Nhiều ví dụ điển hình trong xã hội đó thôi.
Mặc dù lúc này tình cảm bọn họ mới kết hôn rất hạnh phúc, rất ngọt
ngào, nhưng sau một thời gian nữa có ai đảm bảo sẽ vẫn như thế không,
một năm qua họ sống mọi việc đều ổn thỏa, dù lúc đầu chưa xác định tình
cảm rõ lắm, nhưng vẫn kề vai sát cánh bên nhau trong cuộc sống. Vợ chồng sống với nhau không thể chỉ nhìn vào mặt ngọt ngào tình cảm, còn phải
cố gắng bao dung cho khuyết điểm của người kia, cãi nhau cũng cố gắng bỏ qua mà làm lành.
Anh hiểu Từ Minh Bồng, cô càng suy nghĩ nhiều thì càng thấy nó rối,
cho nên cuộc sống này, anh tôn trọng cô, cô thích sao anh làm vậy, chỉ
khi cô gặp khó khăn, cần đến anh, anh sẽ giúp…….
Ít khi được đoàn tụ sum vầy thế này, khung cảnh hiện tại, so với cảnh tượng anh mong muốn không khác biệt lắm.
Anh nắm tay cô. “Nếu em chưa muốn sinh con, không sao cả, anh sẽ thuyết phục ba mẹ, nhưng nếu em muốn, thì muốn nhanh nhanh chút nhé em…”.
“Vì sao hả anh?”.
“Em yêu, em thật sự không hiểu?”. Anh nheo mắt, bộ dạng cười cợt. “Em ba mươi ba tuổi rồi”.
“A?”. Đầu tiên cô sửng sốt, sau đó liên kết thông tin lại thì vừa bực mình vừa buồn cười đạp cho anh một cái. “Em ba mươi ba thì sao? Anh ba mươi bốn rồi kìa!”. Dám kêu vợ già? Chồng không muốn sống nữa phải không?
“Anh chỉ lớn hơn em có nửa năm… Đau! Hơn nữa đàn ông đến sáu
mươi tuổi còn sinh con được, phụ nữ đâu có vậy đúng không? Bây giờ sinh
con rồi, đến khi con mình lập gia đình, còn được nhìn mặt cháu…”.
“Tốt, anh chờ đến sáu mươi tuổi em sẽ sinh con cho!”.
“Giờ chưa có con làm sao sau này có cháu? Bồng Bồng em suy
nghĩ chẳng ăn khớp gì cả… Đau đau đau, anh lo thật mà… Ai u, đừng đánh…
Anh lo lắng cho chính anh đây nè, sợ làm một ông ba già khú không chơi
với con trai được, hiểu chưa?”.
Từ Minh Bồng trừng mắt liếc anh một cái, rốt cuộc dừng “hành vi tra tấn” lại. “Anh mở miệng ra là con trai, bà xã muốn sinh con gái!”.
“Sinh con gái cũng tốt luôn, các con có tính nhóm bếp chưa vậy?”.
Hai bà mẹ cầm dĩa thịt xuất hiện, cắt đứt trận chiến giữa hai vợ
chồng. Hai bà nhìn nhau, một đứa đòi sinh con trai, một đứa muốn sinh
con gái, hai bà lập tức ký hiệp ước song phương, trai gái gì cũng tốt
hết, chỉ cần con cái tìm được một nửa của mình, sống hạnh phúc cả đời,
chính là việc vui nhất đối với những người làm cha làm mẹ.
Hai vợ chồng thấy mẹ hỏi, vội vàng ngoan ngoãn nhóm bếp, Lâm Hảo Vân nhìn nhìn tình hình, len lén gọi con gái vào hỏi. “Bộ con có bầu rồi hả?”.
Hai má Từ Minh Bồng nóng lên. “Làm gì có hả mẹ!”. Làm sao dám khai thật với hai bà mẹ cả năm nay cô đều đang dùng thuốc tránh thai?!
Cô lẳng lặng nhìn Cố Hằng Chỉ, tay bất giác đưa lên sờ bụng mình.
Sinh con cho người đàn ông này… Cô không phải không muốn, nhưng chỉ mới
kết hôn thôi, còn chưa thích ứng được với vai trò người vợ, với cuộc
sống hai người, giờ mà làm mẹ, cô sợ mình sẽ hoảng loạn, không biết có
thích ứng kịp với vai trò đó không? Nếu có con rồi… Bọn họ sẽ như thế
nào?
“Mẹ, năm đó mẹ mang bầu con, cảm giác sao hả mẹ?”.
Lâm Hảo Vân nghe vậy hơi bất ngờ, bật cười. “Đứa ngốc này, còn cảm giác sao nữa? Có bầu thì có bầu thôi!”.
Cũng đúng. Thời của mẹ mà không sinh con mới là kì quái, Từ Minh Bồng le lưỡi, tự biết.
Mẹ thật ra không phải không thương cô, hình như muốn bù lại tuổi thơ
không trọn vẹn cho cô nên rất chìu chuộng cô, lúc còn nhỏ cô vẫn không
hiểu, vì sao sinh cô ra, mẹ lại không muốn nuôi cô? Tại sao gửi nuôi cô ở nông thôn một mình, sau đó còn đón cô về thành phố chẳng vui vẻ gì?
Cô vốn đang quen với lối sống miền Nam chất phác, đột ngột trở về Đài Bắc phồn hoa hỗn loạn này, giống như thỏ trắng lạc vào rừng, bị người
ta xa lánh. Đó mãi là kỉ niệm u ám cô không bao giờ quên, dù trưởng
thành vẫn không thoát khỏi nó, nhưng…
Cô ngẩng mặt nhìn về phía Cố Hằng Chỉ. Nhưng không phải hoàn toàn không có gì tốt ở Đài Bắc.
Nếu không phải ba mẹ cương quyết mang cô trở lại Đài Bắc học, nếu
không phải chuyển cô vào trường trung học đó, nếu không phải cô bị mọi
người xa lánh khinh thường,………….. Có lẽ, bọn họ sẽ không biết nhau,
không ở cùng một chỗ, lại càng không có khả năng kết hôn với nhau.
Từ Minh Bồng bất giác sờ vào lòng bàn tay, nơi vẫn còn lưu lại chút
hơi ấm vừa rồi anh nắm chặt tay cô, thở dài, khuất mắc trong lòng dần
dần tan ra từng chút một. Có lẽ…. Mọi khổ đau cô phải trải qua, đều có
nguyên nhân của nó.
“Mẹ, mẹ có hối hận vì đã sinh con ra không?”. Có phải vì không muốn nuôi cô, nên mới gửi cô đi nơi khác?
Lâm Hảo Vân sửng sốt, nhìn cô con gái hiền dịu của mình. Năm đó khi
bà sinh cô ra, cuộc sống vô cùng khó khăn, bà không thể không gửi con về nông thôn được, vợ chồng cố gắng chăm lo sự nghiệp, mãi cho đến khi Từ
Minh Bồng mười lăm tuổi, kinh tế khá hơn, mới đón con gái trở về.
Bà hiểu cô bé rời miền nông thôn đó sẽ không vui, nhưng Từ Minh Bồng
im lặng không nói tới, người làm mẹ là bà cũng không muốn hỏi nhiều, sợ
cảm giác hối hận với quyết định ban đầu của mình quay trở lại, không thể tưởng tượng được, sự việc đó lại biến thành vết thương sâu trong lòng
con gái, đến tận bây giờ…
“May mắn cả đời này của mẹ, chính là sinh con ra”.
Lâm Hảo Vân thở dài, vỗ vỗ đầu con gái. Nếu không sinh con bé ra, không
nhớ thương con bé, vợ chồng bà đã không thể chèo chống gầy dựng cơ
nghiệp đến bây giờ, dù lòng có áy náy, không dám nhìn thẳng vào mắt con, nhưng sự tồn tại của cô, chính là động lực để hai vợ chồng bà cố gắng
sinh tồn.
Mắt Từ Minh Bồng nóng lên, từ trước đến nay cô không có dũng khí hỏi
mẹ, sợ sẽ nhận được một đáp án ngoài sức chịu đựng, không ngờ…
Cô “dạ” một tiếng, hơi hơi nghẹn ngào, nói không nên lời.
Không biết từ lúc nào anh đã đến bên cạnh cô, Cố Hằng Chỉ cầm đũa,
gắp miếng thịt nướng thơm ngon cho vào chén cô. Anh ôm lấy vai cô chắn
gió đêm thổi mạnh, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói. “Bồng Bồng, chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng nhau nha em”.
Cô chấn động.
Từ Minh Bồng cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường, nhưng hốc mắt cô đã ngập nước, cô hỏi anh. “Lâu là bao lâu?”.
“Em muốn bao lâu mình sẽ bên nhau bấy lâu”. Anh ôm chặt hơn, cười một cái, nhéo nhéo má cô. “Không tin anh sao?”.
“Em…”.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh của anh nhìn cô đầy yêu
thương, sao có thể không tin anh được? Đúng hơn là… Không có lý do gì cô lại không tin anh.
Cho dù từng bị vứt bỏ, bị phản bội, nhưng sự có mặt của người đàn ông này bên cạnh cô mười bảy năm qua, cũng đủ để khỏa lấp tất cả.
Cô ôm lấy anh, nhìn hai cặp vợ chồng già cũng đang tựa vào nhau ngắm
trăng phía trước, bọn họ có trở nên giống ba mẹ hai bên được không, dù
trải qua bất cứ hoàn cảnh nào?
Từ Minh Bồng tưởng tượng, mười năm sau, hai mươi năm sau, khi da dẻ
bắt đầu nhăn nheo, tóc bạc trắng, vẫn vui vẻ đầm ấm ngồi ngắm trăng cạnh nhau, cùng nướng thịt đoàn viên với con cháu, lắng nghe hương hoa quế
trong vườn thoang thoảng, con gái họ sẽ đứng bên cạnh, cười đùa khanh
khách…
“Thật ra…”. Từ Minh Bồng nở nụ cười. “Con trai hay con gái, đều tốt cả”.
Cảm thụ được nhiệt độ ấm áp không rời từ anh, lần đầu tiên từ lúc
chào đời đến nay Từ Minh Bồng thấy mình may mắn vì đã được sinh ra. Nếu
có thể, cô cũng muốn mang đến cho con mình cảm giác hạnh phúc như vậy,
rất giản đơn, nhưng rất hạnh phúc.
Bởi vì chúng ta có tình yêu.
Hai người kết hôn một năm rồi mới bắt đầu muốn “tạo người”, đồng thời vào lúc này, công ty Cố Hằng Chỉ cũng bước vào thời điểm tổng kết công
việc cuối năm, mọi người dốc sức làm việc vì tiền thưởng, để được lên
chức. Hồi trước thì anh không để ý, nhưng giờ hai vợ chồng muốn có con,
đương nhiên kinh tế càng hùng hậu thì càng tốt.
Vì vậy anh ngụp lặn trong mớ bận rộn, lấy tiền thưởng cuối năm làm
mục tiêu phấn đấu, sáng tiếp khách chiều chạy đi gặp đối tác, có khi
uống đến khuya khoắt mới về. Từ Minh Bồng biết sau khi kết hôn anh đã
giảm bớt thời gian xã giao bên ngoài, dù sao cũng chẳng có phụ nữ nào
thích chồng mình say khướt về nhà, cô không thèm để ý điểm này, nhưng
rất lo cho anh gần đây ngày nào cũng như thế, thân thể có chịu đựng nổi
không?
Một buổi sáng, Cố Hằng Chỉ tỉnh lại, một cơn đau đầu ập tới, đau đến ù tai. Từ Minh Bồng nghĩ chắc do anh chưa tỉnh rượu, rót một ly nước đầy
đưa cho anh uống, Cố Hằng Chỉ ôm đầu cứng đờ người, cô đẩy đẩy anh. “Hằng Chỉ?”.
Cố Hằng Chỉ day day đầu, làm dịu cơn đau đi, cố sức mở mắt, bỗng nhiên thấy sa sầm mặt mày. “Bồng Bồng?”.
“Sao vậy anh?”.
Cố Hằng Chỉ mở to mắt. “Anh —”. Anh đột nhiên không nói nữa.
Vì rõ ràng anh đã mở miệng nói, sao lại không nghe thấy tiếng mình đang nói?
“Anh muốn uống thêm nước hả, em rót cho anh ly nữa nha”. Muốn giã rượu không có gì hiệu nghiệm bằng nước, gia tăng sự trao đổi
chất, uống trà ngược lại chỉ thêm kích thích lên mạch máu và tim. Cô xoa xoa đầu anh, lau mồ hôi trên trán anh, gương mặt lo lắng. “Vẫn thấy không thoải mái hả anh?”.
Miệng cô mấp máy, phát ra tiếng nói, Cố Hằng Chỉ trợn mắt nhìn chằm
chằm vào môi cô, Từ Minh Bồng kề sát mặt cô gần mặt anh, từng tiếng nói
thốt ra phảng phất hơi trên má anh, đúng là cô đang nói chuyện, nhưng
sao anh không nghe được chữ nào, cả tiếng mình cũng không nghe được gì.
Cố Hằng Chỉ hoảng sợ, cơn ù tai đã hết, nhưng xung quanh cực kỳ yên
tĩnh, ngay cả tiếng quạt chạy, tiếng máy lạnh rè rè kêu, thậm chí tiếng
hít thở của vợ đều không nghe thấy, yên lặng đến đáng sợ.
Anh sợ hãi đứng phắt dậy, vẻ mặt kinh ngạc đến gần máy nghe nhạc, run rẩy mở máy, nhấn nút PLAY, một chuỗi âm thanh truyền ra, anh vặn âm
lượng đến mức cao nhất, lớn đến nỗi Từ Minh Bồng chịu không được, bịt
tai hét lên. “Anh làm sao vậy?”.
“Anh…”. Anh vẫn cố vặn âm lượng lên cao hơn, tắt rồi lại mở, mở rồi lại tắt máy nghe nhạc…. Bàn tay run run sờ lên màn loa
rung bần bật, rõ ràng đang phát nhạc mà, màn loa đang rung lên dội ra
từng tiếng nhạc mà, máy vẫn đang mở nhạc, nhưng sao….
“Anh không nghe được…”.
“Hả?”. Từ Minh Bồng rốt cuộc chịu không nổi, vặn nhỏ tiếng xuống, nhìn vẻ ngơ ngẩn trên mặt Cố Hằng Chỉ, sửng sốt. “Cái gì?”.
Cố Hằng Chỉ nắm chặt tay cô, như muốn tìm kiếm chút sức lực nào đó từ cô. Anh không muốn làm bản thân trông có vẻ điên dại thế này, nhưng anh không biết phải làm sao để cô hiểu anh đang cảm thấy gì. Miệng Từ Minh
Bồng mấp máy, chắc cô đang nói gì đó, vấn đề ở chỗ anh không nghe thấy
cô nói gì cả, không nghe thấy chữ nào.
Bây giờ, quay chung quanh anh, chỉ có một mảnh tĩnh lặng.
“Bồng Bồng, anh không nghe thấy gì cả…”.
Sáng sớm, Từ Minh Bồng thay cả hai gọi điện đến công ty xin nghỉ phép, rồi đến bệnh viện đăng kí.
Đang chờ anh rửa mặt chải đầu, cô lên mạng
tra. Cô đoán tình trạng của Hằng Chỉ chỉ là bệnh điếc tạm thời, vì áp
lực công việc kéo dài khiến cơ thể phản ứng lại, cả hai đăng kí khám ở
khoa tai mũi họng.
Cố Hằng Chỉ rời phòng tắm, vẻ mặt bình tĩnh hơn ban nãy nhiều, vừa
rồi lên taxi, anh vẫn ngơ ngác, Từ Minh Bồng thấy anh bước ra liền mở
laptop, gõ mấy chữ. “Cảm thấy sao rồi anh? Còn chỗ nào không khỏe nữa không?”.
“Không, chỉ là… Cái gì cũng nghe không được, cảm giác như đang bị nhốt trong hầm kín vậy”. Sau khi bớt hoảng sợ, Cố Hằng Chỉ cố gắng nhìn nhận vào sự thật. Anh
gượng cười, vài lần đọc sách báo thấy tình trạng này, nhưng nay phải
trải qua nó, nói thật chẳng dễ chịu chút nào.
Từ Minh Bồng nắm tay anh. Bỗng nhiên phát hiện ra anh bị như thế, cô
lo lắng cũng chẳng kém gì anh, nhưng Cố Hằng Chỉ ốc đã không mang nổi
mình ốc, cô không thể để anh lo lắng cho cả mình nữa.
Hy vọng tình trạng này chỉ ngắn thôi, trên mạng cũng có viết, quan
trọng là cách trị liệu ban đầu, đây cũng không phải bệnh nan y chết
người, mình phải bình tĩnh….
“Bồng Bồng, em đừng lo lắng quá”. Cố Hằng Chỉ cười khổ, vuốt lưng cô, an ủi vợ. “Có lẽ gần đây công việc của anh bận rộn quá, cố gắng nghỉ ngơi sẽ không sao nữa”.
“Dạ”. Cô đáp, chợt nhận ra Cố Hằng Chỉ không nghe thấy, mới viết lên giấy. “Nếu không khỏe ở đâu nhất định phải nói cho em biết, không được chịu đựng”.
“Yên tâm, cơ thể anh rất khỏe mạnh, còn mở miệng nhiều chuyện được mà”.
Cô liếc anh một cái, lúc này là lúc nào rồi còn khua môi múa mép,
nhưng không thể phủ nhận vì câu này của anh mà cảm giác buồn bực trong
lòng cô tiêu bớt nhiều.
Hôm nay là ngày thường, nhưng người đến khám vẫn đông nghẹt, chờ mãi mới thấy y tá kêu đến tên mình.
Bác sĩ khám cho anh là một bác sĩ đã lớn tuổi, đầu tiên hỏi tình
trạng của Cố Hằng Chỉ, sau đó làm kiểm tra tương tác thính giác cho anh.
“Không, cháu không nghe được gì cả bác sĩ ơi”. Dù làm bất cứ thử nghiệm gì, Cố Hằng Chỉ vẫn nói thế.
Ông bác sĩ dụi dụi mắt, viết mấy dòng trên bệnh án, sau đó hỏi. “Gia đình cậu có tiền sử bệnh này không? Gần đây có cảm sốt gì không?”.
Ba mẹ Cố Hằng Chỉ khỏe mạnh bình thường, ngay cả ông bà nội ngoại
cũng sống hơn tám mươi tuổi, không có bệnh tật gì di truyền, mỗi năm anh kiểm tra sức khỏe vẫn tốt, huyết áp bình thường, không bị bệnh gì, ngay cả cảm vặt, cũng rất ít bị. Bác sĩ đắn đo nửa ngày, đành dặn họ làm
thêm một vài xét nghiệm khác, trước mắt phải để anh nhập viện để ngăn áp lực công việc, thả lỏng tinh thần.
Cả hai người trở về nhà chuẩn bị quần áo, Từ Minh Bồng thay anh gọi
điện đến công ty Quang Thải giải thích và xin phép, sau đó viết vào giấy những lời sếp nói cho anh đọc, để anh tự trả lời.
Chỉ đối thoại vài câu mà mất hơn một tiếng đồng hồ. Từ Minh Bồng nghe xong câu cuối ông sếp nói, có chút áy náy. “Anh ấy sẽ gửi e-mail sắp xếp công việc cho các đồng nghiệp, xin nhờ anh cho nghỉ mười ngày phép, nếu hết mười ngày tình huống vẫn không tốt hơn,
anh cứ ngừng lương cũng được…”.
Cố Hằng Chỉ nhìn cô viết những gì sếp dặn vào giấy nhớ, toàn là việc
anh đang thực hiện dở dang, anh lật tài liệu soàn soạt, động tác như
đang ép cung tội phạm, trong điện thoại giọng sếp hơi khác… Anh khẳng
định chắc chắn sếp phải thở phào nhẹ nhõm lắm… Aizz, đáng tiếc anh chẳng nghe được gì.
Nhân lúc Từ Minh Bồng đang sửa soạn đồ đạc nằm viện, anh viết e-mail
giao chi tiết công việc cho đồng nghiệp, thuận tiện chat với giám đốc
nghiệp vụ còn lại để bàn giao, viết một bức thư gửi cho mấy người bạn
thân thiết. Anh không kể mình đang bị bệnh, chỉ nói cơ thể không được
khỏe lắm, nếu có biến cố gì sẽ liên lạc sau… Anh muốn biết, từ nhỏ đến
lớn sức khỏe hoàn hảo, giờ lại bị sao đây?
Từ Minh Bồng xin phép nghỉ hôm nay để ở trong bệnh viện chăm sóc anh, nhưng sau ngày hôm nay còn có thể tiếp tục nghỉ làm như vậy không?. Cố
Hằng Chỉ bâng quơ nói. “Anh cũng không phải đứt tay gãy chân gì, ngoài việc nghe không được, mọi thứ còn lại vẫn bình thường, nhà xuất
bản của em có sách gì hay nhớ mang tới cho anh đọc, như cái cuốn ‘Tìm
kiếm tình cảm ngoài giá thú’ hôm trước đó…”.
Từ Minh Bồng trừng mắt liếc anh một cái. “Để làm gì, anh muốn ‘phát triển tình cảm ngoài giá thú’ với mấy cô y tá ở đây hả?”.
“Ài dà, em không nói anh cũng nghĩ không ra, tính ra đàn ông nằm viện, hưởng hơi bị nhiều em nhỉ?”.
“Nếu anh khỏe lại, đồng phục y tá hay đồng phục nữ sinh em cũng mặc cho anh xem”. Những lời này, cô chỉ nói cho vui, hy vọng Cố Hằng Chỉ nghe được, nhưng nét mặt anh vẫn không thay đổi, chắc là không nghe được gì.
Lòng cô có chút thất vọng.
Bất chợt cửa phòng mở ra, một bà y tá lớn tuổi thân hình ục ịch kéo khay thuốc và kim tiêm vào. “Tôi đến lấy máu đây!”.
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau một cái, rồi đồng thời liếc nhìn bà y tá kia, Từ Minh Bồng nhịn không được phụt cười. “Phúc nằm viện của anh đó, còn không hưởng đi?”.
Cô viết lên laptop, một dấu chấm hỏi rõ to nhấn mạnh, biểu tình bỡn cợt, Cố Hằng Chỉ nhìn, mắt khép lại đau khổ. “Anh nghĩ tốt hơn em lấy cuốn ‘Tâm kinh’ cho anh đọc đi…”.
Từ Minh Bồng cười ha ha.
Hai vợ chồng trong lúc khốn khó vẫn ráng tìm niềm vui, cảm thấy lần
nằm viện này chẳng qua là một nốt trầm trong bản nhạc sôi nổi, tai là
một bộ phận được che chắn không bị tổn thương, làm sao nói điếc liền
điếc được, đợt trị liệu này phải mười ngày nửa tháng, đừng quá nóng
ruột.
Mười ngày nằm trong bệnh viện, bác sĩ làm tất cả các xét nghiệm tinh
vi nhất cho Cố Hằng Chỉ, đầu tiên là xét nghiệm máu để kiểm tra virus,
đo huyết áp mạch tim để xem có gì không bình thường, dẫn đến lỗ tai mất
khả năng nghe? Nhưng thân thể anh mạnh khỏe tráng kiện, ngay cả virus
cảm cúm cũng không có, làm đủ thứ xét nghiệm mà vẫn không hồi phục thính lực được.
Anh nghe được trong ba mươi bốn năm, nhưng chỉ mới mất đi khả năng nghe mười ngày ngắn ngủi đã cả thấy chịu không nổi.
Nằm viện mười ngày, anh cố gắng không nghĩ quá nhiều, bác sĩ nói phải thả lỏng tinh thần, đừng gây áp lực với bản thân thì điều trị mới có
hiệu quả. Khi Từ Minh Bồng không có ở đây, anh đọc sách, nói thật thì từ khi bắt đầu ra xã hội làm việc tới giờ anh không có thời gian đọc sách, thời gian này có lẽ là cơ hội tốt, anh nhờ cô mang đến rất nhiều sách,
từ từ nghiền ngẫm, để khi xuất viện, kiến thức lụm lặt được trong sách
có thể giúp cho công việc được trôi chảy hơn. Ngày xưa anh rất ngại
phiền toái, không muốn làm chức vụ gì cao, chỉ muốn chạy lòng vòng khắp
nơi cả ngày, nhưng nay khác rồi, anh còn có gia đình……..
Đợt trị liệu mười bốn ngày kết thúc, bác sĩ cuối cùng nhận ra tình
trạng bệnh của anh không đơn thuần là bệnh do áp lực công việc, mở cuộc
thảo luận chuyên môn và gửi anh qua khoa thần kinh não bộ.
Phải đợi một tuần mới có kết quả chính thức, trong khoảng thời gian
chờ đợi, tình trạng của anh vẫn không có gì cải thiện, Cố Hằng Chỉ xin
bác sĩ được về nhà an dưỡng. Từ Minh Bồng phản đối. “Anh nghĩ người anh làm bằng sắt hả? Anh nghĩ anh là con trai người sắt hay sao?”.
“Hóa ra ba anh ngày xưa làm anh hùng cứu thế giới? Tốt lắm….
Đã mười bốn ngày nằm viện rồi, kết quả vẫn vậy, hơn nữa ngoại trừ tai
không nghe thấy thì người anh có làm sao đâu, bác sĩ chỉ muốn anh thả
lỏng, anh nghĩ nếu nằm viện thêm chắc anh sẽ bị stress mà chết. Em nhìn
em xem, mỗi ngày đều chạy tới đây, người cũng gầy đi không ít, anh không thích tí nào…”.
Lời anh nói ra hoàn toàn là suy nghĩ thật lòng, dù cho ở bệnh viện có được chăm sóc y tế tốt đến đâu, nhưng ở lại chỉ tổ tốn tiền mà không
phải là biện pháp hay, huống hồ anh có linh cảm… Kết quả chụp cắt lớp CT sẽ cho biết tai anh có vấn đề gì hay không, có thể chữa khỏi hay không, rồi chi phí chữa trị lớn hơn nữa, anh không thể không chuẩn bị sẵn
sàng.
Từ Minh Bồng còn muốn viết gì đó nữa, nhưng cô biết nỗi băn khoăn của Cố Hằng Chỉ. Dù chưa nói ra lời, nhưng trong thâm tâm anh đã suy tính
kỹ càng hết rồi, cô thấy anh nghiên cứu thông tin của các công ty bảo
hiểm, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn*.
(*Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: ”Không sợ thất thoát những cái lớn chỉ sợ không may”, nó có nghĩa nôm
na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ – Nguồn : blog.minhquan.info)
Một tuần trôi qua, có kết quả phim chụp CT , sáng sớm bọn họ đã có
mặt, bác sĩ đưa cho họ kết quả và giải thích. “Tình trạng của anh nhà,
tôi nghĩ phải chuyển sang khoa thần kinh não bộ”.
Khoa thần kinh não bộ.
Nghe mấy chữ này, Từ Minh Bồng căng thẳng, nhưng cũng không dám biểu hiện ra mặt sợ anh biết. Cô run giọng hỏi. “Tại, tại sao phải làm vậy hả bác sĩ?”.
Cô không kìm được cảm giác lo sợ, chỉ cần liên quan đến “não”, chắc chắn sẽ không phải là bệnh tình nhẹ.
Bác sĩ nhìn hai người, giải thích. “Não bộ gồm rất nhiều khu
não cấu thành, ngoài tiểu não mà ai cũng biết, còn có não giữa liên kết
giữa tiểu não và đại não. Não giữa chia làm hai phần trên và dưới, phần
não trên chịu trách nhiệm điều khiển thần kinh thị giác, não dưới chịu
trách nhiệm điều khiển thần kinh thính giác… Là nơi này đây”.
Nói xong, ông dùng bút chỉ vào phim CT. “Đây là khu vực ảnh
hưởng đến thính giác, có thể nhìn rõ một khối tụ màu đen đang nằm ở đây, trước mắt chúng tôi chỉ có thể xác định là một khối tụ máu, nhưng có
khả năng đó là khối u, nếu muốn khẳng định thì phải chụp CT thêm lần
nữa, còn phải làm kiểm tra MPI…”.
Nghe đến chỗ khối tụ máu, có khả năng còn là khối u, Từ Minh Bồng
choáng váng mặt mày, máu trên mặt như bị rút đi hết thảy, giữa trán đầm
đìa mồ hôi lạnh. Cố Hằng Chỉ đứng bên cảm thấy điều gì đó không ổn, sắc
mặt cũng sa sầm.
Anh nghe không được, bác sĩ cũng không viết ra giấy để anh có thể
đọc, anh biết mình không được phép đòi ông ấy làm thế, nhưng nhìn mặt Từ Minh Bồng làm anh lo lắng quá.
“Bồng Bồng, ông ấy nói gì vậy em?”.
Anh hỏi, Từ Minh Bồng không trả lời, cô không dám chắc mình đủ dũng
cảm để nói cho anh biết kết quả, chỉ nắm chặt anh Cố Hằng Chỉ, tỏ vẻ
không có việc gì.
Bây giờ, cô phải kiên cường lên.
“Là… Là u não sao bác sĩ?”.
Bác sĩ lắc đầu. “Có phải hay không thì phải kiểm tra rồi mới
biết được, tóm lại tôi sẽ giúp anh chị chuyển qua khoa thần kinh não bộ, để các bác sĩ bên đó làm xét nghiệm cho anh nhà”.