Kết Hôn Không Đơn Giản

Chương 9

Cố Hằng Chỉ bắt đầu mất ngủ.

Liên tục một tuần, anh ngủ không ngon, cho dù cố gắng đến mấy, vẫn tỉnh giấc nửa chừng, sau đó mở mắt thao láo, đến khi mặt trời mọc.

Anh sợ bóng đêm, hơn nữa khi mất đi khả năng nghe, mỗi lần nhắm mắt lại, cảm giác tĩnh mịch vô tri vô giác liền như sóng dữ mà ập vào anh, dường như muốn anh nghi ngờ có phải anh đã chết rồi không, anh chỉ có thể trợn tròn mở to mắt, xác định mình là ai, đang ở đâu, bị làm sao.

Di chứng sau cuộc phẫu thuật cộng với việc suy nghĩ nhiều làm não không được nghỉ ngơi đầy đủ, sau khi mổ anh còn bất chợt bị những cơn đau đầu đáng sợ, chỉ khi ôm Từ Minh Bồng ngủ vào lòng, cảm nhận độ ấm và hơi thở mới xác định cô đang mạnh khỏe anh mới thấy yên lòng.

Tên trộm được xác định là leo từ ban công nhà hàng xóm qua, may là bọn họ không đặt đồ đạc quan trọng gì trong phòng khách, cho nên không thiệt hại gì nhiều, chỉ độc mỗi bệnh mất ngủ của anh là không tốt lên được, chỉ có thể nằm chợp mắt chút chút lúc trời còn đang sáng tỏ.

Hôm nay, Cố Hằng Chỉ nằm ngủ vật vờ ở sofa, gắng gượng ngủ qua loa đến ba giờ thì tỉnh dậy.

Buổi chiều ba giờ, Từ Minh Bồng còn đang đi làm, anh chống thân hình mỏi mệt xoay người ngồi dậy.

Trời vẫn đang thu. Sau giữa trưa, mặt trời đã dịu bớt, Cố Hằng Chỉ mở to mắt, nhìn thời gian trôi qua. Xung quanh anh vẫn là một mảnh tĩnh mịch, cho dù mỗi ngày đều cầu nguyện khối máu tụ trong đầu nhanh tự tan đi, nhưng tới giờ vẫn không có gì thay đổi, thế giới này vốn làm gì có phép màu, anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ.

Một màu đen u ám nháy mắt vây quanh anh, anh sắp không chịu nổi.

Cố Hằng Chỉ đi vào toilet, khóa cửa lại, sau đó —

Anh bắt đầu hét lên.

Từ Minh Bồng mở cửa ra, liền bị tiếng động đó làm hoảng sợ không thể động đậy. Cho dù cách một cánh cửa, cô vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hét bên trong truyền ra, tiếng gào thét khàn khàn dữ dội như tiếng một con thú khốn khổ. Cô đứng ở lối đi, cả người run lên, cảm thấy tâm mình bị xé rách, đau quá, đau quá.

Cố Hằng Chỉ vẫn dùng hết sức hét lên, anh đập tay vào vách tường, giải tỏa nỗi thống khổ không cam lòng, cho đến khi kiệt sức… Anh mới vặn vòi nước rửa mặt, bình tĩnh lại.

Anh không đoán trước được thì ra Từ Minh Bồng đứng ngoài cửa đã biết hết thảy, cô khóc ướt cả mặt, nếu hôm nay không phải vừa vặn cô quên bản thảo ở nhà mà về lấy, có lẽ cả đời cô cũng sẽ không biết…. Người đàn ông của cô đến tột cùng đã tuyệt vọng tới mức nào.

Bởi vì, anh vẫn che giấu rất giỏi.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, một người mất đi thính lực, làm sao có thể vui vẻ lạc quan như vậy được?

Từ Minh Bồng ngồi ở phòng khách, chờ anh đi ra. Cô lau khô nước mắt, trang điểm lại, chuẩn bị sẵn bảng và bút viết, Lady ngồi trên đùi cô, tròng mắt màu vàng hổ phách nhìn nhìn cô, rồi lại nhìn hướng phòng tắm, Từ Minh Bồng vuốt ve nó, không ngừng tự nhắc nhở mình. “Ráng đợi, không được khóc…”.

Cố Hằng Chỉ sửa soạn tốt bản thân, mở cửa đi ra, thấy cô ngồi trên sofa thì kinh ngạc. “Bồng Bồng?”.

Biểu tình trên mặt anh lập tức trở nên khó coi, giống như bị người khác đánh một cái, Từ Minh Bồng ngược lại, gương mặt trầm tĩnh nhìn không ra đang vui hay buồn, chỉ mỗi vành mắt là đã đỏ hồng lên. Ngón tay cô chỉ chỉ xuống ghế, ý muốn nói “anh ngồi đi”.

Cố Hằng Chỉ bắt đầu thấy hoảng trong lòng, anh ngồi xuống ghế, muốn hỏi cô “Về lúc nào” lại không mở miệng ra được. Có thể nhìn ra là cô đã khóc, là do anh làm cô khóc? Thật sự quá tốt rồi đây, phần u ám yếu đuối gì đó của anh không muốn cô thấy đã bại lộ.

Từ Minh Bồng giương mắt, nhìn chăm chú vẻ mặt biến hóa của anh. Cố Hằng Chỉ vốn chịu nền giáo dục của một quân nhân, mặt ngoài thì có vẻ không hề nghiêm túc, nhưng bên trong anh rất quật cường. Dù chịu thiệt thòi, chịu ủy khuất, cũng không chấp nhận để người khác biết được trong lòng anh tức giận căm phẫn, ngay cả lúc này cũng vậy, chưa từng để lộ bất an khi mất đi khả năng nghe, hay khi ca mổ thất bại…

Anh luôn ân cần, chăm lo đến ba mẹ, lo lắng cho cô, nên mới chịu áp lực vất vả như vậy, cô thực may mắn vì đã đột ngột trở về nhà hôm nay, nếu không như thế cô thật không biết anh còn lừa dối cô bao lâu?

Từ Minh Bồng cầm lấy bảng, chưa đợi anh mở miệng, liền viết xuống một câu, Cố Hằng Chỉ nhìn, không thể tin trố mắt ra. “Cái này….”.

Cô viết là. “Anh có nghĩ nên giải phẫu lần nữa không?”.

Cô nhign anh, ánh mắt oanh lượng kiên quyết, như đã suy nghĩ kĩ mọi thứ. Cô vẫn biết Cố Hằng Chỉ muốn mổ lần nữa, vấn đề là phí tổn cho ca mổ não quá lớn, còn phải làm các xét nghiệm khó khăn, huống hồ qua hai lần suýt thất bại lúc trước, bộ dáng người nhà lo lắng giày vò, khiến anh không đành lòng…….

Anh nhớ, và Từ Minh Bồng cũng biết, nhưng cô ích kỷ không muốn nói tới, vì sợ sẽ mất anh lần nữa, thà cứ duy trì hiện trạng bây giờ, tự lừa dối bản thân. Vấn đề này bây giờ còn ý nghĩa gì đây?

Lúc này, cô mới hoàn toàn hiểu được. Yêu một người bất chấp cả được mất mới là tình yêu chân chính.

“Bác sĩ trên thế giới nhiều như vậy, nhất định sẽ có người chữa khỏi cho anh, chúng ta không được buông tha bất kỳ hy vọng nào, được không anh?”.

Cố Hằng Chỉ hô hấp căng thẳng, nhìn cô viết ra câu này, nhất định cô đã hạ quyết tâm nhiều lắm, mới có thể chấp nhận, đổi lại nếu là anh, chắc chắn anh sẽ dốc sức can ngăn cô cứ duy trì hiện trạng bây giờ…

Cô gái anh đã bảo bọc trong tay suốt mười bảy năm, giờ lại là chỗ dựa cho anh, tiếp sức cho anh đi về phía trước, không có ngôn ngữ nào có thể biểu đạt được tình cảm trong lòng anh bây giờ, Cố Hằng Chỉ nhìn vào đôi mắt đen láy của cô phản chiếu hình ảnh anh, trái tim anh như có hoa đang nở, đóa hoa nở vì nhìn thấy ánh mặt trời sau ngàn năm u tối…

Rất lâu sau, anh gật đầu.

Anh quyết định, sẽ mổ lần nữa.

Là lần cuối cùng, nếu vẫn không được, anh cam tâm tình nguyện mãi mãi như thế này, dù sao anh cũng không có khả năng ích kỷ để cho người bên cạnh mình cứ vì mình mà chịu tra tấn.

Đúng lúc này, bạn tốt hồi học đại học của anh Kì Thiệu Thần xa cách bốn năm rốt cuộc hội ngộ. Bốn năm trước anh ấy bị ba mẹ bắt ép sang New York học, cắt đứt liên lạc với mọi người, nay biết được bệnh tình của anh, liền hỏi riêng. “Ông có muốn đến Mỹ làm phẫu thuật thử không?”.

Ba mẹ của Kì Thiệu Thần là người làm ăn, kinh doanh một công ty thực phẩm, chỉ có mình Kì Thiệu Thần là con trai độc nhất. Hai người trằn trọc trao đổi MSN, anh ấy nói. “Bác của tôi lúc trước có bị chấn thương não, đi gặp bác sĩ tên Chris Lee, chủ một phòng khám nổi tiếng ở Mỹ, nếu ông đồng ý, tôi sẽ chuẩn bị cho ông một giường, còn về vấn đề tiền nong thì ông không cần lo lắng”.

Cố Hằng Chỉ dở khóc dở cười. “Quá hào phóng rồi bạn hiền”. Chi phí chữa trị y tế ở Mỹ đắt kinh người, huống chi đó còn là bệnh viện tư?. “Chưa tính chuyện tôi ở nhà ông tới bốn năm”.

“Ông không cần trả đồng nào tiền nhà hết, hơn nữa khi ông lấy vợ, tôi còn chưa kịp đưa bao lì xì cho ông, huống chi bốn năm nay tôi bặt vô âm tín, cũng chỉ liên lạc với mình ông”.

Câu cuối cùng mới là quan trọng nhất?. “Ba mẹ ông không phản đối sao?”.

“Ừ, không phản đối”.

“Được”.

Cố Hằng Chỉ dứt điểm luôn, giữa hai người đàn ông với nhau thì không cần rầy rà, anh cũng không muốn nói thêm, nếu chữa trị khỏi, phần chi phí này anh đảm bảo mình có thể kiếm trở về, nhưng… Nếu không khỏi thì sao?

Anh đem băn khoăn của mình nói cho Từ Minh Bồng hay, không ngờ bà xã đại nhân vừa nghe liền giương mi. “Đi, tất nhiên là đi. Em? Không cần lo lắng, em có thể tự nuôi sống bản thân… Còn Lady, tiền gửi ngân hàng cũng không phải ít, em cũng đã phấn đấu gần hai mươi năm, không sợ đói chết…”.

Cố Hằng Chỉ ôm lấy cô đáp lại, nay cô dĩ nhiên là chỗ dựa của anh.

Ngày hôm sau anh trả lời ông bạn thân. “Được, phiền toái ông”.

“Phiền gì, chờ ông khỏe lại đến công ty giúp tôi, tôi cho ông làm quản lý nghiệp vụ”.

Cố Hằng Chỉ cười khổ, sớm biết tên tiểu tử này có mục đích mà. “Làm ông chủ phiền toái lắm…”.

“Có vợ rồi, còn nói cái gì phiền toái nữa!”.

Hai người đàn ông lên kế hoạch như vậy, nhưng dù có Kì Thiệu Thần hỗ trợ, bọn họ vẫn phải chờ đặt hẹn đến ba tháng. Xuân đến thu đi, Cố Hằng Chỉ đã trải qua một năm không nghe được tiếng động nào. Năm mới, khi bọn họ trở lại nhà họ Cố, ông Cố mua một dây pháo lớn, nói là muốn trừ xui, anh “nhìn” dây pháo nổ lách cách, nói. “Chờ anh khỏi bệnh, sẽ mua liền mười dây pháo, cho nổ một hơi nghe đã ghiền”.

Từ Minh Bồng lườm anh một cái. “Đến đó chắc tới lượt em điếc”.

“Vậy anh sẽ chăm sóc em cả đời”.

“Không cần”. Cô bĩu môi, viết xuống. “Chúng ta đều phải khỏe mạnh”.

Cố Hằng Chỉ đầu tiên hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười. “Em nói đúng, chúng ta đều phải khỏe mạnh”. Dứt lời, anh cúi người hôn lên trán cô, đột nhiên nghiêm mặt, sờ lên chiếc nhẫn cưới đeo ở tay trái cô. “Từ Minh Bồng, em có đồng ý gả cho Cố Hằng Chỉ hay không, bất luận nghèo khó, vui buồn, thất vọng, bệnh tật, cả đời thề mãi mãi không xa rời, không phản bội?”.

“Anh…”. Cô đang muốn viết “Anh đang nói vớ vẩn gì đó?”, nhưng bị ánh mắt long lanh của anh làm kinh ngạc.

Cô nghĩ đến hôn lễ của bọn họ, người đàn ông này chật vật ôm cô bước đi trên thảm đỏ, khi đó cô đã biết anh chính là bạn cùng đường duy nhất trong cuộc đời này của cô, là chỗ dựa cả đời của cô, dắt tay nhau đi đến nay đã tròn ba năm. Kết hôn không đơn giản, cuộc sống không đơn giản, thực hiện lời thề khi kết hôn cũng không đơn giản, nhưng bọn họ nay đã đi đến đoạn này của con đường, chính là một điều giản đơn như thế đấy, rất giản đơn.

Cô chấn động trong lòng, mắt chữ a mồm chữ o, nói không ra tiếng, nhưng cô biết nhất định Cố Hằng Chỉ nhìn sẽ hiểu.

Anh bật cười, cầm tay cô. “Giờ em hỏi anh đi”.

Cô đỏ mặt, vừa bực mình vừa buồn cười viết xuống. “Đã biết đáp án, cần gì hỏi nữa?”.

“A~~~ Sao lại vậy!”.

“Chờ anh khỏe mạnh trở về, em sẽ hỏi lại anh câu đó”.

Sau đó… Còn có một câu, cô khao khát anh có thể nghe thấy, một câu nói có sức mạnh phi thường. Cô rúc vào người anh, nói. “Anh sẽ khỏe lại”.

Cô tin tưởng vững chắc điều đó.

Ba tháng sau, Cố Hằng Chỉ đi Mỹ.

Lịch mổ vào tháng năm, Từ Minh Bồng định đến đó sẽ qua Mỹ luôn, may mắn mạng internet đã phát triển vượt bật, hai người sống cuộc sống vợ chồng qua MSN, không biết tán gẫu gì, nhưng khi bắt đầu, hiểu được người kia đang ở phương trời khác, nghĩ đến cái gì liền nói cái đấy. Cách xa nhau mười hai múi giờ, nhưng chỉ muốn nhìn thấy người kia mạnh khỏe, vất vả mấy cũng không sao.

Gần cuối tháng, tháng sáu phải báo thuế, Từ Minh Bồng muốn sang Mỹ vào tháng năm nên quyết định sắp xếp gọn toàn bộ hồ sơ sổ sách. Đây là tài liệu một năm trước Cố Hằng Chỉ đến các bệnh viện lớn nhỏ, Từ Minh Bồng đem ra phân loại, còn đống giấy tờ rơi vãi ra, cô cầm lên, hai con mắt trố to. Là giấy tờ nhà.

Căn hộ này là quà của ba Cố cho hai vợ chồng, phí tu sửa và thuế là do Cố Hằng Chỉ trả, cho nên anh đứng tên nó, nhưng nay trên giấy tờ tên đã bị sửa, biến thành cô đứng tên… Từ Minh Bồng đớ người, từ lúc nào cô đã có một căn nhà, mà cô lại không biết gì hết?

“Có lầm không đó?!”. Từ Minh Bồng giận dữ, không thích anh làm việc này chút nào, giống như đang lo hậu sự vậy. Để cô đứng tên, rồi sao nữa? Anh có thể phủi tay thoải mái đi?

Mơ tưởng!

Tháng năm, Cố Hằng Chỉ phải nhận kết quả xét nghiệm nên không dùng máy tính, Từ Minh Bồng cũng không đề cập tới việc này, chỉ lo làm xong Visa, chuẩn bị chu đáo vé máy bay, quyết định ém xuống chờ gặp anh rồi hỏi luôn —

Ngồi trên máy bay, cô cầm sổ ghi ghi chép chép, viết xuống mấy câu sau : Anh làm chuyện đó lúc nào? Vì sao làm như vậy? Cô biết anh làm tất cả là vì cô, nếu có chuyện “vạn nhất” xảy ra, ít nhất không cần thông qua di chúc, nhưng cái loại “vạn nhất” này, cô không tính nghĩ tới…

Bệnh viện tư Kì Thiệu Thần giới thiệu nằm ở Philadelphia nước Mỹ, thành phố tràn ngập hơi thở xa xưa, cô từng xem phim “Philadelphia” do Tom Hanks đóng nên rất muốn được đến nơi này, nhưng không nghĩ khi có cơ hội đến, lại đến vì lý do đáng buồn này.

Kết thúc trong “Philadelphia” đầy tiếc nuối, nhân vật do Tom Hanks thủ vai tuy thành công trong việc chứng minh sự khác biệt của bản thân, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được cái chết. Trong phim có một đoạn rung động lòng người, nhân vật chính bệnh sắp ra đi vẫn cố gắng hét lên —

“Cuộc sống vẫn tiếp tục, tôi chính là cuộc sống, là thiên đường trong mắt mọi người. Cuộc sống của mọi người khắp nơi, máu và cát bụi thì sao? Tôi là thần thánh… Tôi đã bị lãng quên… Tôi là đấng tối cao trên trời, sẽ biến nhân gian thành thiên đường — Tôi là tình yêu! Tôi là tình yêu!”.

Cô nhắm mắt, gấp quyển sổ lại. Nếu điểm xuất phát của anh là vì yêu, thì, cô nên lấy tình yêu mà đáp trả, không nên ngây thơ chất vấn anh.

Cô viết xuống một câu nữa, trong lòng dần bình tĩnh lại, đến “thành phố của tình anh em”, cô tin mọi chuyện cực khổ rồi sẽ qua đi.

Trải qua mười giờ trên máy bay, rốt cuộc Từ Minh Bồng cũng tới Philadelphia, nước Mỹ.

Cô hoàn toàn không có thời gian thưởng thức vẻ đẹp của thành phố, vừa bước ra khỏi sân bay liền gọi taxi, vì muốn tạo bất ngờ cho Cố Hằng Chỉ, nên khi đến phòng khám, cô liền đến phòng tiếp tân hỏi đường đến phòng bệnh Cố Hằng Chỉ từng kể.

Mặc dù là bệnh viện tư, nhưng quy mô không hề nhỏ so với bệnh viện Đài Loan. Trong này có quy định thời gian thăm bệnh đủ thứ, còn phải kiểm tra trước khi vào khu vực phòng bệnh. Xung quanh đều là cây xanh, nếu không thấy y tá bác sĩ đi lại trên hành lang, chắc cô sẽ hoài nghi mình đang đi thăm trường học.

Đi đến, gặp một bác sĩ tóc vàng cao to, anh nhìn cô, đôi mắt xanh trợn tròn kinh ngạc. “Pun Pun?”.

(*phiên âm tiếng Anh của từ “Bồng Bồng” là Peng Peng, anh zai tây này đọc nhầm thành Pun Pun =)) )

“Hả?”. Từ Minh Bồng ngạc nhiên, nhìn kỹ anh ta, xác định mình không quen người đàn ông tóc vàng mắt xanh này. “Anh là…”.

Cô dùng tiếng Anh hỏi, thấy đối phương hình như đã xác định danh tính của cô, khóe miệng nhếch lên thân thiện tiến đến. “Đúng rồi, cô đúng là Pun Pun, nhìn cô giống trong ảnh như đúc!”.

Pun Pun… Lần đầu nghe không rõ, đến lần thứ hai, Từ Minh Bồng cảm thấy da đầu run lên một trận. “Anh có thể gọi tôi là Angela”. Nghe anh nhắc đến ảnh chụp, chắc là người quen của Hằng Chỉ?

“Ok, Angela, tôi cứ nghĩ cô sẽ đến muộn hơn”. Bác sĩ tóc vàng đẹp trai nhíu nhíu mày. “Đúng rồi, tôi còn chưa giới thiệu, tôi là Chris Lee, bác sĩ của anh Cố. À, tôi biết cô là ai, dùng tiếng Trung nói thì, gọi là… Tim nhỏ*?”.

(*nguyên văn là : 小恬心 – tiểu điềm tâm)

“………………”. Là vợ yêu bé nhỏ phải không*? Từ Minh Bồng quyết định bỏ qua cách phát âm không rõ của anh bác sĩ. “Tôi là vợ anh ấy, có thể dẫn tôi đến gặp anh ấy được không?”.

(*nguyên văn : 小甜心 - tiểu ngọt tâm = người yêu ngọt ngào bé nhỏ =)) hình như hai từ 恬 và 甜 anh bác sĩ soái ca bị nhầm, cơ mà ta cũng chả biết đâu, chém bừa í mà =)) )

Vị bác sĩ trẻ tuổi nhiệt tình hào phóng, chắc là rất hợp tính với Hằng Chỉ đi? Tâm tình hồi hộp ban đầu của cô thả lỏng một chút, không ngờ gặp vẻ mặt muốn nói lại thôi của Chris, ngập ngừng. “Tới văn phòng tôi nói chuyện đã!”.

Vì sao? Cô không hiểu, nhưng chắc bác sĩ có gì quan trọng muốn cô biết. Từ Minh Bồng gật gật đầu, theo bản năng đặt tay lên ngực ngăn nỗi sợ hãi, thái độ cỉa Chris vẫn cực kỳ thân thiết. “Lần đầu tiên chị đến Philadelphia? À, vậy nhất định chị phải nếm thử mấy món đặc sản ở đây, nhà ăn của chúng tôi đồ ăn phong phú lăm, nhất là thịt bò, pho mát Fort…”.

Anh ta cứ nói quang quác quang quác, kéo cô vào trong văn phòng, bên trong sáng sủa sạch sẽ, rất giống thư phòng bình thường. Anh mời cô ngồi trên sofa, nhờ cô y tá pha hai ly cafe, nhấp một ngụm rồi nói. “Tốt lắm, tôi phải nói cho chị hay, ca mổ của anh Cố vừa kết thúc xong”.

“…… Cái gì?!”. Từ Minh Bồng tròn mắt, không thể tin. “Không đúng, không phải lịch mổ của anh ấy là vào cuối tháng sao?”. Mà hiện tại… Còn chưa đến giữa tháng!

Đầu ngón tay cô run lên, hơi ấm từ tách cafe tỏa ra không thể trấn định cô nổi, vì sao lại mổ trước lịch? Có phải phát sinh tình huống nguy hiểm gì không?. “Làm sao có thể…”.

“Đây là quyết định của anh Cố, chúng tôi đã bàn bạc kỹ, chuyển ngày mổ sang hôm nay”. Chris nói, vẻ mặt nghiêm nghị. “Chúng tôi tôn trọng ý kiến của bản thân người bệnh, vị trí của khối máu rất sâu, chúng tôi đánh giá rút ngắn thời gian phẫu thuật sẽ rất phiêu lưu, nhưng anh ấy không muốn người nhà chịu giày vò nữa”.

Từ Minh Bồng như bị sét đánh, cả người cứng đờ, không nhúc nhích nổi.

Tin không lường trước được giáng xuống đầu cô, vì sao anh cứ thích độc đoán như vậy? Ngay cả quyền lợi ngồi ngoài phòng mổ chờ anh cũng không cho cô. Đã hai tháng kể từ khi họ nói chuyện lần cuối qua MSN, một chữ anh cũng không tiết lộ cho cô biết… Từ Minh Bồng dụi hai mắt, hốc mắt nhói đau, không muốn rơi lệ trước mặt người ngoài, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà trào nước mắt.

Chris kinh nghiệm phong phú với những trường hợp thế này, chờ cho cô ổn định cảm xúc, mới mở miệng. “Ca mổ rất thành công, không tổn thương đến thần kinh, cũng không xuất huyết nhiều. Không có gì ngoài ý muốn, chờ hết thuốc mê, thân thể anh ấy hồi phục sẽ tỉnh lại. Chị có thể vào gặp anh ấy, nhưng bâu giờ thì chưa được, có gì cần nói, chờ anh ấy tỉnh chị cứ hỏi”.

Im lặng một lúc, Từ Minh Bồng lau nước mắt, gật gật đầu.

Chris dẫn cô vào phòng hồi sức, ca mổ vừa kết thúc cách đây một giờ, trong phòng vẫn còn vài bác sĩ đang quan sát tình hình hậu phẫu của anh. Cố Hằng Chỉ nằm một chỗ, đầu quấn băng trắng, trên mặt bịt máy thở oxy, thân thể còn nối vào mấy cái ống nữa, chỉ số máy đo vẫn đang tính là tốt, không có dấu hiệu nhiễm trùng, nhưng mổ não thì thời gian tỉnh lại không thể xác định.

Nhìn anh như vậy, Từ Minh Bồng vừa đau lòng vừa tức giận, mọi cảm giác hỗn độn đánh nhau bên trong cô, không thể dung hợp.

Chris nói cho cô biết dù quá trình phẫu thuật có thuận lợi nhưng cũng không thể đảm bảo anh sẽ tỉnh lại vô sự, Từ Minh Bồng nghe, một mặt cảm thấy chỉ cần anh tỉnh lại là đã tốt lắm rồi, nhưng mặt khác không cách nào chấp nhận nổi hành vi của anh.

“Cái tên chết tiệt này…”.

Cô mắng bằng tiếng Trung, Chris nghe thấy. “Vằn thắn? Chị đang nói tới đồ ăn Trung Quốc sao?”.

Từ Minh Bồng nghe vậy dở khóc dở cười, cảm giác bực mình liền tản đi, đột nhiên thấy buồn cười không chịu nổi.

“Tạm thời anh ấy còn chưa tỉnh, chị cứ nghỉ ngơi trước đã, ngày mai hẵng đến thăm anh ấy. Đương nhiên, nếu chẳng may có biến cố gì chúng tôi sẽ gọi chị ngay… Thoải mái, chỉ là nếu chẳng may thôi mà!”.

Chẳng may cái đầu anh ta! Tốt nhất anh mau tỉnh lại đi ông chồng tôi ơi!

Từ Minh Bồng âm thầm mắng trong bụng, hai người cách một lớp kính, rõ ràng nhìn thấy nhưng lại không chạm vào được, thật sự ép người mà. Cô hiểu bây giờ có ở lại cũng không giúp được gì, thời gian thăm bệnh cũng đã hết, cô đành phải đi đến khách sạn đã đặt trước.

Khách sạn có kiến trúc khá cổ, Philadelphia là thành phố có từ rất xưa rồi, tràn ngập các loại truyền kỳ ma quái, nhưng Từ Minh Bồng tuyệt không thấy sợ. Quỷ rất có lợi, không giống mấy thần linh cao cao tại thượng, cô có thể thương lượng với quỷ, chỉ cần có thể làm cho Cố Hằng Chỉ khỏe lại, lấy đi nửa dương thọ của cô cũng không sao…

Trời à, mình đang nghĩ cái gì thế không biết?

Trong phòng khách sạn, Từ Minh Bồng nằm thả lỏng trên giường, nhìn trần nhà loang lổ, có cảm giác dở khóc dở cười. Cô khác ba mẹ, là người không hề mê tín, nhưng tại thời điểm này, khó tránh khỏi cầu nguyện, tin cậy quỷ thần. Ca mổ thành công — nghĩ đến bốn chữ này, bất luận thế nào cũng đã an ủi cô vô cùng, cô biết anh nhất định sẽ tỉnh lại, bởi vì lòng tin có sức mạnh rất lớn…

Một ngày hao phí hết sức lực, tại một nơi không quen biết, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ không mộng mị.



Một tuần sau, Cố Hằng Chỉ tỉnh lại.

Anh hồi tỉnh cũng không có gì kịch tính, chỉ là thuốc tê đã hết tác dụng, cơ thể phục hồi chức năng, đầu óc bắt đầu hoạt động, chẳng khác gì một người ngủ no mắt rồi… thì tỉnh.

Chris rất tin tưởng vào lần phẫu thuật này, việc anh ấy tỉnh lại cũng không ngoài dự đoán của anh, anh đã kiểm tra lần nữa sau khi Cố Hằng Chỉ tỉnh, xác định miệng vết thương và mọi thứ ổn định, nhưng suốt một năm không nghe được, khôi phục lại thính lực gây áp lực lớn lên bộ não, phải làm vật lý trị liệu một thời gian, anh ấy còn phải nghỉ ngơi và lấy lại sức khỏe để bộ não làm những việc còn lại. Phục hồi.

Anh làm trị liệu đã mười ngày. Trong suốt thời gian đó, Chris luôn hỏi Từ Minh Bồng. “Chị có muốn qua gặp anh ấy không?”.

Cô lắc đầu. “Không, hiện tại anh ấy cần nghỉ ngơi, tôi không muốn tạo gánh nặng cho anh ấy”.

Chris cười cười, không nhiều lời.

Gần cuối tháng, Cố Hằng Chỉ đã phục hồi tốt sau ca mổ, vẫn đinh ninh tuần tới Từ Minh Bồng sẽ đến đây. Anh phục hồi khá thuận lợi, chỉ cần không quá ồn ào, còn đối thoại bình thường thì không vấn đề gì. Chris Lee đưa hai tay ra, cười nói. “Chúc mừng! Hoan nghênh anh đã trở lại với thế giới ầm ỹ này!”.

Cố Hằng Chỉ nở nụ cười, mặc dù anh chàng này từ lúc anh tỉnh lại đến giờ cứ líu ríu như chim sẻ ồn muốn chết, nhưng đối với một người không nghe được gì đã một năm như anh, tiếng nói người khác như cứ tiếng trời vậy.

Nhưng mà, tươi cười trên mặt anh tắt ngúm sau một giây, mặt cứ đờ ra.

“Làm sao vậy… À, Angela, chị vào được rồi”. Chris vẫy vẫy tay, Từ Minh Bồng đứng ngoài cửa chờ bọn họ làm kiểm tra xong, bước vào. Biểu tình trên mặt cô rất thản nhiên, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, Chris cười, giải thích. “Thật ra, chị ấy đã đến nửa tháng trước rồi, còn nói muốn mang cho anh một niềm vui bất ngờ”.

Niềm vui bất ngờ?! Anh nhìn là biết chỉ có bất ngờ chứ chả vui vẻ gì rồi đây!

Nửa tháng, trời a trời… Cố Hằng Chỉ dựng hết tóc gáy toàn thân lên, lấy lại được khả năng nghe giờ chẳng làm anh mừng rỡ gì nổi nữa, anh nhìn Từ Minh Bồng, biết phải giải thích cho cô rất nhiều chuyện, anh nói với người nhà ở Đài Loan là cuối tháng mới mổ… Tất nhiên là nói xạo.

Anh quay sang Chris, muốn nhờ anh ấy làm ơn nói cái gì đi, đối phương nhún nhún vai. “Thôi không còn vấn đề gì nữa, chắc hai người có rất nhiều chuyện muốn nói? Được rồi, vì thân thể khỏe mạnh, tốt nhất anh nên đi đứng nhiều vào”. Rồi nhìn về phía Từ Minh Bồng, cười. “Vườn trong viện rất đẹp, chị có thể nói anh Cố dẫn đi dạo”.

Anh ấy nói xong, cười meo meo theo những bác sĩ y tá khác rời khỏi phòng, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai vợ chồng, Cố Hằng Chị bị ánh mắt của cô chíu thẳng vào rát như mèo cào ngực, chỉ có thể xấu hổ tìm đề tài để nói. “Lady… Có khỏe không?”.

Thực ra anh muốn hỏi cả hai vị “phu nhân”, một người một mèo. Từ Minh Bồng nghe xong, không lên tiếng, chỉ đi đến, kéo ghế dựa ngồi xuống, tiếp theo lôi tấm bảng ra, viết lên trên. “Đều khỏe”.

Da đầu Cố Hằng Chỉ bắt đầu run lên, cảm giác tê tê vì thuốc mê chưa hết tác dụng. “Bồng Bồng…”.

“Theo em đi”.

Cô không để ý đến anh, xoay người đi ra ngoài, Cố Hằng Chỉ không hiểu gì bước đi theo. Hai người đến chỗ điện thoại công cộng trong bệnh viện, cô dúi cho anh ít tiền lẻ, sau đó viết lên bảng. “Gọi cho ba mẹ, tự anh giải thích với bọn họ”.

Aizzz, hiện tại anh thật xác định, Từ Minh Bồng cực kỳ hiểu anh.

Cố Hằng Chỉ cầm lấy điện thoại, đút tiền vào, ngoan ngoãn nhấn tám con số.

“Mẹ? Con là Hằng Chỉ… Dạ, con khỏe lắm, mẹ à, ngày con mổ… À ờ, trước tiên, là vì bác sĩ cảm thấy ngày này mổ tốt… Dạ, lịch hoàng đạo là do lão tổ tông vĩ đại của Trung Quốc phát minh ra thôi, người nước ngoài cũng tin… Đúng rồi, cho con gặp ba chút đi mẹ…”.

Cố Hằng Chỉ nói chuyện với ba mẹ xong, đã hơn một năm không nghe được tiếng người nhà, lỗ tai anh nóng nóng, dù có bị mẹ lải nhải cũng thấy thực là khoái. Gác điện thoại lên, quay người lại, cảm giác hớn hở lập tức teo lại khi nhìn mặt Từ Minh Bồng. Tuy biết là việc này sớm hay muộn cũng phải bùng nổ, nhưng anh không nghĩ tới mình mới tỉnh dậy mà lại muốn tiêm thuốc mê cho bất tỉnh quên đi.

“Anh không muốn hai ông bà lo lắng…”.

Từ Minh Bồng gật đầu, đối với ba mẹ, chỉ cần trấn an họ là tốt rồi, nhưng còn với cô?

Nếu không phải cô qua đây sớm hơn dự kiến, chắc anh cũng sẽ lừa cô cho qua mọi chuyện như thế?

Băn khoăn của anh, bất an của anh, cô hiểu hết, nhưng vì hiểu hết, nên cô mới không vui. Thật may là anh khỏe lại, nhưng bây giờ cô không thể thản nhiên khi thấy anh lại gạt mình ra ngoài hiện thực như vậy nữa, đã là vợ chồng… Cô không muốn anh làm thế.

Cô cần thời gian suy nghĩ, nhưng Cố Hằng Chỉ cần có người chăm sóc.

“Đi tản bộ, vừa đi vừa nói”.

Cô viết lên bảng như thế, Cố Hằng Chỉ nhìn, đành phải gật đầu.

Xem ra bà xã đại nhân bốc hỏa lớn, chỉ sợ lúc này lành ít dữ nhiều….
Bình Luận (0)
Comment