Đêm thu man mát, màn đêm thăm thẳm thật rét lạnh. Biệt viện yên tĩnh, một vòng trăng sáng treo cao ở trên không. Thanh lãnh u quang chiếu vào trên nóc nhà, quang ảnh nhỏ vụn bày khắp nơi.
Ta và Mục Ngự Hàn ngồi ở chỗ cao của mái hiên, ở bên trên uống rượu, vì hắn sắp đi mà làm tiệc tiễn đưa.
"Uống nhiều rượu như vậy, cũng không sợ chị dâu sốt ruột." Mục Ngự Hàn âm thanh mang theo mùi rượu có chút khàn khàn, hắn ngẩng đầu nhìn một vầng minh nguyệt, dưới ánh trăng mặt của hắn dường như thêm lạnh lẽo sương đêm.
"Ngươi không phải sắp đi, tương lai cũng không thể ngày ngày gặp được."
Ta uống rượu, nghĩ Ngôn Mộc, đang ngốc ở trong phòng, sợ là về tới khẳng định sẽ bị y lẩm bẩm uống rượu hại thân.
Chỉ là vừa nghĩ, tâm lý liền cảm động cùng ấm áp.
"Mạch sư huynh, ngươi biết ngươi thay đổi sao? Ta chưa từng thấy ngươi mỉm cười như vậy, dáng vẻ ánh mắt đều ôn nhu như nước, sợ là đang nhớ đến vị kia trong nhà rồi."
Bị hắn nhìn chằm chằm trêu chọc, ta có chút không dễ chịu sờ sờ khóe miệng, dường như không hề nghĩ tới, chỉ cần nghĩ đến Ngôn Mộc, vẻ mặt của ta sẽ trở nên nhu tình đến như vậy.
"Ngươi thấy ta có nên tìm phu lang không, thấy các ngươi từng người từng người mang phu lang về nhà, ta rất hâm mộ."
"Ngươi không phải yêu thích cô nương chân dài eo nhỏ ngực to làm sao lại muốn phu lang?" Ta kinh ngạc liếc mắt nhìn Mục sư đệ, thấy hắn hơi nhíu mày, nửa khép mắt cười khúc khích, khóe miệng không nhịn được giật giật.
"Bởi vì nam tử tương đối chịu đựng, cô nương quá không được chỉ có thể bóp nhẹ." Hắn nói khoác không biết ngượng, thật sự là có nợ phong lưu.
"Vô luận nam tử hay là cô nương, thú trở về cũng phải sủng. Huống hồ với dáng vẻ này của ngươi, chỉ có thể là bên bị áp."
Nhưng không nghĩ rằng, ta đây nói một lời thành sấm, khi tái kiến Mục Ngự Hàn, hắn đã vô cùng dính vị hôn phu của mình.
Đêm đó ánh trăng rất đẹp, ta và Mục sư đệ uống rượu nói chuyện vui vẻ, cho đến khi màn đêm thăm thẳm.
Lúc trở lại trong phòng, ánh nến sáng loáng còn chưa tắt đi, ta đến gần mạn giường, nhìn chằm chằm trên giường Ngôn Mộc nhìn thấy ta trở về thì đứng dậy, ta có chút bất đắc dĩ sờ đầu y: "Làm sao còn chưa ngủ?"
Y không có nói tiếp, chỉ là thoát xiêm y trên người ta. Ánh nến ấm áp chiếu sáng gương mặt điềm tĩnh của Ngôn Mộc, mặt mày cúi xuống yên tĩnh nhưng thong dong.
Y mặc quần áo mỏng manh đơn bạc, một đầu tóc đen rũ ở sau gáy, dưới động tác cẩn thận của y, áo lót của ta được cởi ra.
Ngôn Mộc cầm thuốc nhẹ nhàng bôi lên vết thương còn chưa khép lại, vẻ chăm chú đập vào mi mắt, lông mi run rẩy khóe môi mím chặt. Dưới ánh sáng khiến mặt của y như thật như ảo, đẹp như phảng phất bao trùm lên mảnh lụa mỏng thần bí.
Vết thương được quấn lên mảnh vải mới, sau khi được tỉ mĩ quấn chặt, ta mới ôm Ngôn Mộc ở trên đùi, không kịp chuẩn bị đột nhiên nuốt vào tiếng kinh hô của y.
"Ừm... Phu quân..." Ôn nhu hôn cái trán của Ngôn Mộc, môi nóng bỏng hôn mắt lên lông mi dài nhỏ, hôn hai gò má ửng hồng của y.
"Ngôn Mộc thật ngọt." Ta hôn có chút gấp gáp, miệng nóng bỏng không ngừng làm phiền đôi môi ấm áp của Ngôn Mộc, đầu lưỡi liếm láp thịt ôn nhuyễn trên môi. Thấy hàm răng y khẽ mở, ta ôm lấy đầu Ngôn Mộc, đẩy y ngã ở trên giường, "tách tách" mút hôn hơi thở của y, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể y.
Ngôn Mộc bị ta thân thiết sợi tóc rơi ngổn ngang, nhiệt độ hai gò má nóng hồng không ngừng tăng vọt. Điên cuồng hôn môi làm cho y hít thở không thông chỉ biết thở hổn hển, bên tai thở dồn dập khiến lồng ngực của y không ngừng phập phồng.
Dưới ánh nến bởi vì nhiệt tình hôn môi, không được đụng vào khiến cho nơi phấn nộn kia run rẩy đỉnh vào trên lồng ngực của ta.
Nóng hổi vừa gắng gượng, ngứa cho đến tận đáy lòng.
Ta ngừng lại, nhìn môi Ngôn Mộc bị mình chà đạp sưng tấy. Dưới ánh nến, con mắt của y nhìn ta, hai con mắt hơi nước mịt mờ hiện ra tình ý ẩm ướt nóng bỏng.
Y ôm cổ của ta, hai chân quấn lấy thắt lưng của ta, hơi nhấc thân thể để đầu v* đã gắng gượng lên trên cằm của ta.
Ngôn Mộc không dám nhìn ta, chỉ là thân thể có chút run rẩy, bên tai hơi nhiễm màu hồng nhạt, hai gò má hồng như tích huyết. Y hơi cúi mặt mày xuống, trên cổ tay tựa hồ hơi hiện ra mồ hôi mỏng, chân trên eo càng quấn càng chặt, ta dõi theo y chôn ở hõm vai sau gáy, cúi đầu ngậm cả đầu v* cùng quầng vú phấn nộn.
Thân thể y run rẩy rít gào, ôm cổ ta không nhịn được thấp giọng thốt lên.
Núm vú non mềm như nước bị đầu lưỡi liếm láp càng sưng to lên phồng ngạnh, ẩm ướt nhẹ nhàng ma sát thịt mềm trắng nõn trên vú, vừa ngứa vừa nhột khiến Ngôn Mộc thấp giọng kêu thành tiếng.
"Phu quân... Phu quân..." Vành mắt y ướt át, ngửa mặt nhỏ nhắn thở hổn hển, dưới ánh nến khuôn mặt phi thường diễm lệ, áo lót đơn bạc do mút hôn kịch liệt đã sớm mở rộng, đầu v* mẫn cảm dán vào thân thể ẩm ướt, dưới ánh nến đẩy lên độ cong đẹp đẽ.
Ta cởi ra xiêm y ẩm ướt bao bọc cơ thể, đôi môi không ngừng cọ hai vú Ngôn Mộc, thưởng thức ngọt ngào của y.
Một bên hôn bộ ngực mềm của y, một tay nhẹ nhàng nắn bóp vú nặng trình trịch, đầu v* kia khéo léo linh lung bị ta ngậm vào khóe miệng tĩ mĩ liếm láp, dưới ánh nến hiện ra ánh nước ướt nhẹp.
"Ngôn Mộc nơi này, sẽ có hay không có sữa?" Ta buông đầu v* y ra, khẽ cười hôn lên hầu kết nam tử, giọng nam thoáng trầm thấp khiến Ngôn Mộc khẽ mở mắt ra, đồng tử tan rã còn có chút mơ hồ, môi đỏ khẽ nhếch dáng dấp bất ngờ có chút trêu ghẹo người.
"A..." Y giật mình tỉnh lại sau giấc mộng, ta lần thứ hai ngậm núm vú đỏ tươi, đè lên đầu nhũ cứng rắn của y trên ngực, đầu lưỡi nóng gặm cắn thịt mềm trắng nõn. Ta đối với hai vú của y yêu thích không buông tay, vừa liếm vừa gặm khiến hai bên đầu v* đều sưng tấy lên, y không chịu nổi chôn ở trong lồng ngực ta thở dốc, tiếng rên rỉ lọt vào tai, thân thể cuồng loạn không ngừng phát run, hạ thể ẩm ướt xuân triều lách tách tràn ra ngoài.
Ta cởi ra tiết khố trên người Ngôn Mộc, nhìn hạ thân đã bắn tinh, có chút hối lỗi hôn môi của y: "Xin lỗi, ta quá háo sắc."
"Phu quân, không liên quan." Ngôn Mộc đưa tay lên mặt của ta, trên mặt mang ý cười nhợt nhạt. Y leo trên thắt lưng của ta, ở nơi lồng ngực ta làm phiền thấp giọng nói: "Chờ một chút gột rửa là tốt rồi."
Ta mò ra khuôn mặt đỏ ngầu của Ngôn Mộc, nhẹ tay lau chùi khóe mắt ướt át của y, kéo lại xiêm y quấn trên người.
Ngôn Mộc thẹn thùng liếc mắt nhìn ta, trên mặt từng trận nhiệt ý, khuôn mặt nóng hổi chưa tan bị ta nhìn kỹ nhuộm lên đỏ ửng nhàn nhạt, bàn tay kia trắng nõn càng làm càn cách xiêm y nắm lấy nghiệt căn của ta.
"Phu quân, ta giúp ngươi." Cũng chỉ là một câu nói như vậy, ánh mắt Ngôn Mộc đã trở nên thẹn thùng trốn đi, tay đang nắm nhẹ phát run, nhưng không vì ngượng ngùng mà thả ra chút nào.
Nhìn động tác bình tĩnh của y, ta ôm y vào trong lòng, cùng y thân mật hôn nồng nhiệt.
Buổi tối đó, chúng ta vì đối phương khẩu giao lẫn nhau, mặc dù không có thâm nhập, mà ngọt ngào vẫn chảy thẳng buồng tim.
Ngày hôm sau, gió nổi lên trời không mây.
"Mạch sư huynh bảo trọng, Nhị tẩu cũng hãy hảo hảo bảo trọng thân thể."
"Bảo trọng."
"Mục đại ca, tái kiến!"
Mục Ngự Hàn một bộ bạch y, trên mặt tuấn dật đã không còn không đứng đắn như lúc thường, y ôm quyền đối với ta và Ngôn Mộc, mới sải bước lên ngựa nghênh ngang rời đi.
Âm thanh ngựa phi lượn lờ lọt vào tai, bạch y theo gió khẽ bay lên, dần dần chỉ có thể nhìn thấy vạt áo nhàn nhạt cho tới khi không còn tăm hơi.
Chỉ là ta không biết, lần này Mục Ngự Hàn đi đến bên một người thiên hoàng quý tộc. Nếu như biết đến, nhất định phải liên hợp với sư đệ hảo hảo trả thù người kia một lần.
Ba ngày có hơn, gió êm sóng lặng.
Sau giờ ngọ mặt trời đặc biệt chói mắt, xuyên thấu qua cửa sổ, tia nắng hơi bắn vào. Lúc ta tỉnh lại, Ngôn Mộc vẫn cứ đang ngủ.
Vì duyên cớ mang thai, khoảng thời gian này ta đều bồi y ngủ giấc trưa. Ngôn Mộc rất dính người, lúc ngủ tay chân luôn luôn quấn lấy tay chân ta. Y ỷ lại, khiến trong lòng ta được lấp đầy, chỉ muốn càng thêm thương yêu từ tận đáy lòng.
"Thiếu gia..."
"Đừng ầm ĩ, thiếu quân còn đang ngủ."
Ta nhẹ giọng quát lớn, người đến không hé răng, dường như đang chờ ở bên ngoài cửa. Ta nhanh chóng lướt qua Ngôn Mộc, mặc quần áo tử tế mới mở cửa phòng.
Người tới là người hầu của cha ta, hắn đưa cho ta một phong thư, ta tựa như dự cảm nhìn, tâm tư trong lòng dậy sóng cũng không còn cách nào ngừng lại.
Cuối cùng đến một ngày này, cừu hận của ta, ác mộng kiếp trước kiếp này, cuối cùng đã sắp chấm dứt.