Kết Tóc Làm Phu Thê

Chương 7

Lời này vừa nói ra, lòng bàn tay ta cầm thật chặt, cặp mắt yêu diễm đào hoa phảng phất trút xuống mọi nỗi niềm, cực nóng mang theo nồng đậm cảm động.

Chuẩn bị mua nhiều hơn một số đồ vật, ta mang theo Ngôn Mộc đến cửa hàng quần áo lớn nhất thành Lăng Dương mua đồ.

Bên trong rất là ồn ào, vừa tiến vào liền thấy đám người tới lui, đủ loại nam nữ đang chọn quần áo.

Ta ôm Ngôn Mộc tránh né đoàn người, đi lên bên trong lầu hai chọn quần áo.

Đẩy ra cánh cửa kia, từng tia nắng lộ ra theo giấy dán cửa sổ chiếu vào, từng điểm vầng sáng tuôn rơi trên mặt đất, bóng hình ấm áp di động làm nhã các nhiễm chút ấm áp.

Nhã các rất là thanh nhã, hương gỗ tỏa ra ở trong phòng, màn che màu xanh bích che dấu giường lớn, đầu giường bay ra mùi hoa thơm ngát, tùy ý dâng trào mở ra phong thái đẹp nhất.

Bàn cách giường không xa, để quần áo nam tử. Ta ôm lấy Ngôn Mộc ngồi ở trên ghế, ý cười an ổn mở miệng "Ngôn Mộc, nhìn coi thích cái nào?"

"Phu quân, nhiều lắm, quá phung phí." Người trong ngực lông mày cau lại khẽ nhíu, tuy rằng trên mặt rất là yêu thích nhưng không có nói ra.

"Ngôn Mộc là người vợ tốt, vừa mới trở thành người của ta đã vì ta tiết kiệm tiền. Thằng nhóc ngốc, ta thích cưng chìu ngươi." Ta đụng nhẹ vào đĩnh mũi của y, bờ môi hôn hai má đỏ bừng của y, nhìn y hưởng thụ ta thân mật dáng dấp mềm mại đáng yêu càng để cho ta làm càn cùng y môi lưỡi quấn lấy nhau.

Ngôn Mộc môi rất mềm rất ngọt, ta triền miên há mồm đầu lưỡi của ta tùy ý cùng y cọ xát, ta nhẹ nhàng chạm vào hàm răng, mút hôn trong veo nhàn nhạt trong miệng y, môi lưỡi ấm áp mút vào từng tia từng tia ngọt ngào.

"A!" Ta vong tình liếm hôn bờ môi Ngôn Mộc, cùng y môi lưỡi truy đuổi, hôn môi ngây ngô mang theo tình dục làm Ngôn Mộc bắt đầu truyền ra rên rĩ mơ màng, hai tay quấn lên cổ ta, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp, thở dốc càng ngày càng dồn dập.

Lúc thả ra, khóe mắt Ngôn Mộc  hơi ướt át, nước mắt mông lung dáng dấp thật là câu nhân. Ta mơ hồ có thể thấy được nước mắt tích trên mắt, mặt dán vào nhau cùng y vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

"Ngôn Mộc, sau đó mặc cái này cho ta nhìn được không?"

Từ quần áo dưới đáy lấy ra áo, đó là một cái yếm màu đỏ, hoa mai nho nhỏ in ở phía trên, màu sắc đỏ hồng đột xuất mê mắt người.

Ngôn Mộc đầy mắt kinh ngạc, đôi mắt trợn trừng lên, trên mặt đỏ hồng một mảng.

Ta vuốt lên mặt của lên lông mi Ngôn Mộc một cái, mặt nhuộm màu đỏ, lại gần tai y, ta thổi nhẹ nhiệt khí, hô hấp ấm áp nóng bỏng phun bên tai y, thân thể Ngôn Mộc run rẩy ôm ta càng chặt hơn.

Nhận quần áo nữ trang chỗ đó từ ta, còn có vải the, tưởng tượng đến Ngôn Mộc mặc vào sẽ thật sự là vưu vật.

Người trong ngực sau khi kinh ngạc, nhìn sắc mặt từ khi nhìn thấy quần áo chưa hề rút đi, đặc biệt khi ta lấy ra mảnh vải the trong suốt mang theo ánh huỳnh quang, Ngôn Mộc sắc mặt càng hồng thấu, xiêm y ngượng ngùng làm cho y lấy cánh tay ngăn trở con mắt của mình, không dám nhìn ta đang cười.

Đó là một miếng vải the trong suốt, ngọc nhũ nơi đó trắng nõn, phảng phất lộ ra từng tia từng tia sáng trong veo từ nơi đó nghiêng ra. Dưới đáy vải the là thiết kế tua rua, chỉ cần nhẹ nhàng đi lại cảnh "xuân" đã có thể thấy được, ngọc hành nửa ẩn nửa hiện càng  trêu ghẹo nhân.

Ta rất hứng thú nhìn quần áo không đứng đắn này, không hổ là cửa hàng quần áo nổi tiếng, xiêm y như vậy cũng không uổng phí ta giao phó.

"Dẫn ngươi đi ăn cơm trưa."

"Được."

Thấy sắc trời đã sắp qua giờ ngọ, ta ôm lấy Ngôn Mộc từ cửa hàng quần áo đi ra, ngồi xe ngựa đi đến tửu lâu lớn nhất thành Lăng Dương.

Ngồi ở trên xe ngựa, Ngôn Mộc cúi thấp đầu, trên mặt nhiệt nóng chưa tiêu vùi đầu vào lồng ngực ta, bên tai đỏ thẩm như màu máu.

Dáng vẻ kia làm trong lòng ta muốn vui đùa, ta nhẹ nhàng ngậm rái tai của y, mút vào lỗ tai, hô hấp nóng hổi trắng trợn không kiêng dè thổi bên tai, nhẹ nhàng cởi áo khoác thoát đến nơi hông.

Cuồng nhiệt hôn hôn lên vai đẹp trắng nuột như ngọc, thuận theo hầu kết nam tử liếm láp, ta điên cuồng mút vào cổ của y, da thịt trắng mịn bị ta liếm đến hồng hồng một mảnh.

"A... Phu quân..."

"Thoải mái sao? Vừa nãy mặt đỏ như vậy có phải nghĩ mặc quần áo làm sao câu dẫn ta?"

"Không phải... A... Phu quân..."

Dọc theo cổ liếm một cái, giọt nước ẩm ướt hiện ra hình bóng óng ánh long lanh. Nhẹ tay nắn bóp thù du động tình đã ngẩng đầu, cách lụa trắng hai tay bóp chặt hai vú khổng lồ để nó chen vào một chỗ, hiện ra rãnh vú sâu ta dùng đầu lưỡi liếm đỉnh chóp liếm láp trên rãnh vú trắng nõn.

"A a a a a a ——" rít gào cao vút bị ta nuốt chửng hôn xuống che lấp, Ngôn Mộc khó kiềm chế tự di chuyển, lụa trắng bao bọc ngọc ngũ trước ngực lay động đầu nhũ quyến rũ đứng thẳng, từ rãnh vú có thể nhìn thấy đầu v* tràn ngập tình sắc ửng đỏ bao trùm.

"Phu quân a... Ân... A ân..."

Hơi hút ra bờ môi, ta dùng lồng ngực cách lụa trắng khẽ chạm bộ ngực mềm đầy đặn, cường độ làm phiền như có như không, ma sát thù du gắng gượng.

"A! Ân..." Ngôn Mộc khó nhịn rên rỉ ra tiếng, thù du trước ngực cách vải vóc bị ta làm càng thêm đứng lên, cứng cứng dồi dào no phồng, hai điểm hoa anh đào màu hồng lồi lõm càng đột nhiên cao lớn vững chãi.

Ta đưa tay ra ở chỗ tỏa ra hương thơm mềm mại quấy rầy quấn lấy vuốt ve ngọc nhũ, cách băng vải xoa lên, thân thể Ngôn Mộc mẫn cảm run rẩy dữ dội, vú lồi lên thừa nhận yêu thương.

Hoa anh đào gợi cảm lắc lư, dáng dấp đỏ au kiên trì ương ngạnh, núm vú nâng lên độ cong làm cho ta như sói đói cuồng liếm ngậm trong miệng, ‘chậc chậc’ tiếng nước dâm mĩ ở trong xe ngựa vang vọng, giống như bú sữa mẹ mút hôn thù du trong veo.

"A... A... A... Phu quân... Ta không chịu nổi... Nha ân... Phu quân..."

Ngôn Mộc rốt cục không chịu nổi thân thể phát run, cuồng loạn mút vào rốt cục làm cho người trong ngực rít gào không thôi. Giọt nước mắt trong suốt dọc theo tình dục đi qua ửng hồng chảy xuống, mắt ướt nhẹp nước mắt nhìn ta, lông mi từng sợi từng sợi mang theo giọt nước mắt. Đôi môi bị hôn sưng tấy không chịu nỗi, khó nhịn trong lồng ngực ta hô hấp, gương mặt tuấn mỹ thanh nhã đỏ đến mức sắp sửa xuất huyết. Vú kịch liệt run run, đầu nhũ dập dờn bồng bềnh chập trùng đung đưa, thân thể mềm yếu vô lực dựa vào trên người ta thở gấp liên tục.

Ta hôn nước mắt ẩm ướt trên mặt Ngôn Mộc, mới kinh ngạc phát hiện vừa nãy quá mức làm càn.

Ôm chặt thân thể trắng noãn bóng loáng của y, giúp y buộc chặt quần áo, khẽ vuốt lưng làm cho y bình phục lửa nóng và cảm xúc mãnh liệt vừa nãy.

Bầu không khí tửu lâu nhã gian rất là ấm áp, ánh nắng nhẹ nhàng thoải mái tùy ý làm cho một phòng sáng ngời.

Mở cửa sổ nhã gian có thể nhìn thấy những công tử cùng giang hồ nhân sĩ ăn uống trong đại sảnh, dưới đấy huyên náo cũng không có quan hệ gì với ta.

Tầm mắt của ta cùng ánh mắt chỉ nhìn thấy một người. Ta nhìn chăm chú Ngôn Mộc ăn uống trước mắt, cảm thấy giờ khắc này năm tháng thật yên tĩnh.

"Phu quân, ăn nhiều chút." Nhìn cá đã rút ra xương, thịt đặt ở trong bát của ta, ta nhẹ nhàng chạm lên tóc đen của Ngôn Mộc, cười ăn vào.

"Ngôn Mộc cũng biết, ta bây giờ muốn ăn không phải cá, mà là ngươi."

Ta gắp món y thích ăn vào trong miệng y, y đỏ mặt chớp hai con mắt, bé ngoan nuốt vào, trên mặt nụ cười nhàn nhạt tỏa ra bên miệng.

"Ta có thể để cho phu quân ăn bất cứ lúc nào."

Lúc tiếng nói nhỏ mềm mại vang lên bên tai, ta nhìn người trước mắt đã sớm đỏ bừng mặt, bắt đầu cười đến phóng đãng.

Thế gian này sao có người đáng yêu như thế?

"Ngôn Mộc cũng biết, hôm nay ta muốn ngươi ít lần, nơi này đã rất cứng ta nghĩ rất muốn ngươi."

Ta cầm tay mềm mại trắng mịn vỗ lên đồ vật dưới khố của mình, tay Ngôn Mộc hơi cứng đờ, đôi mắt tựa như chợt lóe kinh ngạc.

"Dĩ nhiên không thấy Mạch Bạch thiếu gia từ hôn, Trầm Ngôn Mộc kia nghe nói không phải là món hàng tốt gì."

"Hừ, món hàng tốt mà bị từ hôn ba lần, cũng chẳng biết vì sao không truyền ra tại sao từ hôn, người ta ngậm miệng đến mức xoắn rồi."

"Theo ta thấy chỉ sợ là thân thể không trong sạch, nhưng mà có người nói Trầm Ngôn Mộc  dáng vẻ eo nhỏ chân dài, người lớn lên rất tuấn tú, e sợ tư vị nơi kia chắc chắn rất không tệ."

Phòng lớn truyền tới âm thanh, lớn tiếng trào phúng như vậy hèn mọn như vậy làm cho ta ôm Ngôn Mộc vào trong ngực, tay cầm lên đũa trước bàn phóng xuống. Đũa bay mãnh liệt giữa không trung chuyển động không ngừng nghỉ chút nào, như một cái ngân châm lóng lánh dày đặc sát khí, thẳng tắp thành thạo đâm xuống.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn, nơi xung quanh bàn kia đã nứt toác ra, bàn chia năm xẻ bảy chỉ còn một đống mảnh vụn.

"Ai lén lút đánh lén, lén lén lút lút sao coi là quân tử?"

Đại nam tử xa xa tức giận hướng lên trời kêu to, trong mắt đối với võ công của người bí ẩn không có bất kỳ sợ hãi, chỉ là hai người bạn của gã từ lâu đã mềm nhũn ngồi dưới đất, sợ đến tiểu trong quần.

"Ta đây là quang minh chính đại đánh lén ngươi, không biết các hạ miệng thối như thế, hành vi lén lút nói xấu thực sự không phải hành vi của quân tử."

Dưới ánh mắt của mọi người, ta ôm Ngôn Mộc thong thả mà xuống, nhẹ nhàng đáp xuống trên đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn nam tử trước mắt.

"Các ngươi..."

Thấy dáng vẻ phun ra nuốt vào của hắn, dĩ nhiên nhận ra ta và Ngôn Mộc.

"Các hạ vừa nãy rất là không biết liêm sỉ, nói xấu phu lang ta. Phu lang ta giữ mình trong sạch như vậy, há có thể cho ngươi làm bẩn."

"A —— "

Nam tử bỗng nhiên ngã xuống đất, một chiếc đũa đâm vào cuống họng, nhắm hai mắt lại, miệng sùi bọt mép, triệt để hôn mê bất tỉnh.

Ôm lấy Ngôn Mộc, ta ngay lúc mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, đi ra tửu lâu.

"Phu quân, người kia..."

"Không ngại, cho hắn một bài học."

Tác giả có lời: Hạ chương, thịt heo ~(≧▽≦)/~ đón lấy không vén tiểu thụ, muốn ăn Ngôn Mộc.

Đúng rồi, có đọc giả hiểu lầm tiểu thụ có hai cái huyệt, sợ những người khác hiểu lầm, ta nghĩ nói ta chương 1: Liền viết chỉ có nữ tính đại ngực, cho nên tiểu thụ cùng nam nhân không giống nhau chỉ là nhiều hơn cái ngực.

Sau đó sau đó, ta viết song tính, đều là cùng nam nhân giống nhau bộ phận, khác nhau tại cho bọn họ sẽ sinh ra tử, bản này đại ngực ngoại lệ, ngôi thứ nhất cũng ngoại lệ, sau đó hoàn khai hầm ta sẽ viết bình thường thụ không sinh tử. Liền như vậy, có điểm nói nhiều →_→ không nhìn ta, biết đến tiểu thụ liền đại ngực là tốt rồi
Bình Luận (0)
Comment