19
Ngày lại mặt, Lão Tạ mang theo một nhóm lão nhân trong phủ tướng quân.
Xếp một hàng ngay ngắn trước cửa phủ tướng quân.
Chiến trận bày ra thật giống như ta đánh thắng trận trở về.
Lão Tạ không ngừng nháy mắt ra hiệu gì đó với ta, rồi lại nhanh chóng kéo Tiêu Hoài vào trong.
Một bàn lớn đồ ăn đều là món ta thích!
Lão Tạ cùng Tiêu Hoài trò chuyện một chút liền rơi lệ!
Ta sợ đến mức thịt chiên ướp nước mắm đều quên nuốt.
“Điện hạ, thần chỉ có một nữ nhi. Mấy năm nay thần luôn ở bên ngoài, mọi việc luôn nằm ngoài tầm tay. Nàng từ nhỏ đã không có nương, đừng nhìn nàng lúc nào cũng không tim không phổi, cả ngày vui vẻ cười nói. Kỳ thật, thần biết trong lòng nàng cảm thấy như nào.”
“Nếu là trăm năm sau thần rời đi, nàng sẽ như nào đây?”
“Thần nghĩ đến việc tìm cho A Yểu một lang quân như ý, nghĩ đến người đó có thể đối tốt với nàng hơn cả thần”
“Điện hạ, tha thứ lão thần nói thẳng. Thần biết nguyên nhân không chỉ đơn giản là nhân duyên. Nếu tương lai có gì bất trắc.... thỉnh cầu điện hạ tha cho nàng một con đường sống. Thần đã lưu cho nàng một đường lui, dù cho không có phu quân, cũng có thể yên bình mà sống”
Sống mũi cay cay, ta cảm thấy lòng hơi nhói, sợ không cầm được nước mắt liền cố nuốt một miếng thịt chiên để ngăn lại.
Lão già thối tha này, ô ô ô....
Tiêu Hoài nắm chặt tay ta, trịnh trọng cam đoan.
“Cha, người yên tâm, ta sẽ đối đãi nàng tốt hơn hàng trăm hàng nghìn lần, không nạp thiếp thất, càng không giam cầm nàng” Hắn đem bàn tay ta đặt trước ngực mình “A Yểu là nữ nhân ta yêu suốt cả đời này, cho dù có phải đánh đổi sinh mạng cũng sẽ che chở cho nàng bình an”
Lúc gần đi, ta để Tiêu Hoài lên xe ngựa trước, quay người liền ôm lấy lão Tạ.
“Cha, ta nhất định sẽ thường xuyên quay về thăm người, ô ô ô”
Lão Tạ tách ta ra, đưa tay lau nước mắt cho ta.
“Nữ nhi ngốc...”
Ai ui, ta nhỏ giọng kêu đau
Sao trên tay lão Tạ lại có mùi?
Hun đến nỗi khiến đôi mắt ta rơi lệ không ngừng.
Ta tranh thủ thời gian bắt lấy tay ông ấy “ Bên trên tay người bôi cái gì vậy?”
Lão Tạ vỗ đầu ta một cái bộp.
Ông ấy tặc lưỡi lại gần.
“Hôm nay chúng ta gậy ông đập lưng ông, lần diễn trò này phải làm đến chân thật, cha sợ ngươi không khóc được cho nên đặc biệt tới phòng bếp cắt mấy trái ớt đó!”
Ta: “...”
20
“Cha người đúng là già rồi mà không đứng đắn”
Tiêu Nguyệt ôm lấy bụng cười ngặt nghẽo hồi lâu, lại cầm khăn tay lau nước mắt.
Ta cũng nhịn không được liền cười, đôi mắt có chút sưng đỏ.
“Hôm đón dâu, Lão Tạ cho ta tấm lệnh bài Tiên hoàng ban cho, lại đưa cho ta một giương đầy khế ước đất đai”
Ông ấy nói với ta, nếu không vui liền hòa ly. Tiền trong nhà cũng đủ cho ta sống sung sướng tám đời.
“Ta không quan tâm chuyện trên phố người ta đồn thổi như nào về việc ta khắc phu, nhưng Lão Tạ lại rất để ý” Ta lóng ngóng nhận lấy ly rượu “Ông ấy thực sự sợ ta bị ủy khuất”
Đêm lại mặt đó, Tiêu Hoài ôm lấy ta “ A Yểu, chúng ta sẽ đi cùng nhau cả một đời”
Sau ngày thành hôn, tinh thần của hắn mỗi ngày đều trở nên tốt hơn.
Đừng nhìn hắn uống thuốc thay cơm, đôi khi lại nắm tay ho nhẹ.
Những điều này không gây cản trở việc hắn mỗi ngày đều đúng giờ quay trở về Đông Cung.
Tiếp đến sẽ là tình chàng ý thiếp bế bổng ta lên cao.
Ta có chút an tâm, còn có chút hạnh phúc nữa.
Hắn giống như thực sự là người được trời định cho ta.
Tiêu Nguyệt nhìn bộ dáng xuất thần của ta, chậc chậc hai tiếng rồi hỏi:
“Nói đi nói lại, Không nghĩ thân thể hoàng huynh như vậy trong chuyện phòng the lại chịu nổi ngươi...”
Mặt ta đỏ ửng, bây giờ ta một chút cũng không nghe được ba chữ “Chịu không được”!
Ta thở dài “Đúng vậy!”
“Ngươi cùng Kiều Hoa phò mã thì sao?”
Ta cũng không thể nào rơi xuống hạ phong, liền tranh thủ hỏi lại.
Nàng cũng thở dài “ Thì cũng thế thôi!”
Món vịt quay ở Tửu Xuân Lâu là nổi tiếng, chúng ta đều đã thử qua. Dự định tới thành Nam nơi có các cửa hàng son phấn dạo chơi, cho nên liền để Lưu Vân chuẩn bị xe ngựa.
Thời điểm đi ngang qua gian phòng nào đó, chợt nghe thấy có người nhắc tới tên mình.
21
“Vị Thái tử phi Tạ gia kia đúng là khắc phu, mấy vị công tử muốn đính hôn cùng nàng ta không phải đều bị thương nặng sao”
“Đúng vậy a, vậy ngươi nói xem vì sao thái tử lại cưới nàng?”
“Từ nhỏ nàng ta liền cùng Tạ Ba múa thương luyện kiếm, có lẽ nhìn trúng thân thể tráng kiện mắn đẻ thì sao?”
“Hahhahahahaha...”
“Này cha nàng là một gã thô kệch, nhất định là do sát khí quá nặng bị trời giáng tội lên đầu nữ nhi của hắn”
“Chậc chậc, đúng là xúi quẩy!”
Tiêu Nguyệt nghe không được nữa, liền một cước đạp tung cửa.
“Là kẻ nào đang hồ ngôn loạn ngữ”
Mấy người bên trong đều giật mình quay đầu.
Thấy là hai nữ tử khuôn mặt cũng giãn ra.
Nam tử áo xám cười nhạo một tiếng “Hai vị cô nương, miệng ở trên người không phải việc của mình thì chớ nên can thiệp vào”
Tiêu Nguyệt lạnh mặt, vỗ tay vài cái, ngoài cửa liền tràn vào một nhóm Kim vũ vệ.
Đao gác trên cổ, lúc này đám người kia mới hoảng hồn.
“Bản cung là tam công chúa Đại Chiêu, muốn ngươi sống hay chết chỉ cần một câu, huống chi là cái miệng của ngươi”
“Hoàng huynh cùng hoàng tẩu của ta là một đôi trai tài gái sắc trời sinh, làm sao đến lượt đám cẩu tử như các ngươi ngôn luận”
“Điện hạ tha mạng!”
“Điện hạ tha mạng!”
Ta cuối cùng cũng biết cảm giác lửa giận xông thẳng lên đầu là như nào.
Người khác nói ta như nào cũng được, nhưng không thể nói đến cha ta.
Ông ấy trảm quân địch, giệt trừ đạo trích, có thể nói đã vì Đại Chiêu cống hiến suốt hai mươi năm cuộc đời.
Trên thân vô số vết thương, tận trung tận nghĩa, chưa từng oán hận một lời.
“Nếu không phải cha ta ở ngoài biên quan bảo vệ lãnh thổ Đại Chiêu nhiều năm như vậy, thì lũ người vô dụng, ngu xuẩn như các ngươi có thể sống thư thả, an ổn ở kinh thành sao?”
Ta đi đến trước mặt bọn họ, nhìn một đám người đang run rẩy sợ hãi dưới chân mình.
Bị trừng phạt?
Đúng là buồn cười.
22
Quay lại Đông Cung, Tiêu Hoài vội vàng chạy ra đón.
Thấy sắc mặt ta không tốt, hắn ôm lấy ta nhẹ giọng hỏi han “Sao vậy, đi chơi mệt à?”
Cả một đường chịu đựng, đến khi nhìn thấy cử chỉ như vậy của hắn, ta liền không nhịn được nữa.
Mím môi, nước mắt giống như hạt đậu lăn xuống không ngừng.
Tiêu Hoài hoảng hốt, mau chóng ôm ta đi vào nội viện.
Lưu Vân cũng gấp gáp chạy theo, đợi ta ổn định chỗ ngồi, liền đem sự việc xảy ra ở Tửu Xuân Lâu một chín một mười nói ra toàn bộ.
Sau khi Tiêu Hoài nghe xong liền bảo nàng ấy lui ra.
Hắn đem ta bế lên đùi, vòng tay qua ôm giống như đứa trẻ.
Ta dựa trên bả vai hắn khóc đến nghẹn ngào: “ Bọn họ nói ta khắc phu không sao cả, nhưng làm sao bọn họ có thể nói cha ta? Ông ấy vất vả như vậy, thương ta như thế, khi nghe những điều này sẽ khổ sở như nào chứ?”
Tiêu Hoài trầm mặc, bàn tay không ngừng vỗ về an ủi sau lưng ta.
Không biết vì sao, ta cảm thấy thân thể của hắn có chút cứng ngắc.
Nép mình trong ngực hắn, sau khi khóc ta liền cảm thấy có chút buồn ngủ.
Trong lúc ý thức mơ hồ, phảng phất nghe được một câu xin lỗi....
Mấy ngày nay, Tiêu Hoài đều đi sớm về khuya.
Tiêu Nguyệt có thai ba tháng, ta cũng thuận đường xuất cung tới thăm nàng.
Vừa mới đến phủ liền nghe thấy mấy tiếng cười lớn.
Thật là náo nhiệt, Tiêu Diễn cũng ở đó.
Thậm chí còn có mối tình đầu của ta, Thù Cự.
Tiêu Diễn ăn mặc chỉnh tề, đi tới đón ta “ Ai u! Hoàng tẩu! Khách quý hiếm thấy, hiếm thấy!”
Ta đánh hắn ta cái bốp “ Nào!”
Kiều Hoa phò mã hướng ta hành lễ, sau đó liền im lặng xoa bóp bắp chân cho Tiêu Nguyệt.
Mà đôi mắt Thù Cự có chút trốn tránh, khiến Tiêu Nguyệt bật cười thành tiếng.
Hắn ta đành ngượng ngùng cúi đầu hành lễ “ Thái tử phi nương nương vạn an!”
Từ khi Thù bá phụ tới Tô Châu nhậm chức, ta cùng Thù Cự cũng không còn gặp mặt.
Ta nghe Tiêu Nguyệt nói hắn đòi đi theo phụ thân tới Tô Châu rèn luyện.
Đứa trẻ từng khóc lóc khi bị ngỗng rượt bây giờ đã biến thành một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất rồi.
Những câu chuyện thú vị hồi bé hiện lên rõ ràng khiến ta có chút xúc động.
“Thật sự là đã lâu không gặp”
Thù Cự nghe giọng điệu của ta xong, rốt cuộc cũng thả lỏng, thoải mái nhếch miệng cười một tiếng.
Chúng ta đều đã vài năm không tụ họp, cuối cùng cũng có cơ hội ngồi với nhau thưởng rượu.
Thù Cự kể cho chúng ta nghe những chuyện mấy năm nay hắn đã trải qua.
Tiêu Diễn bổ sung cho hắn những chuyện bát quái xảy ra trong khoảng thời gian hắn không ở kinh thành.
Mãi cho đến khi mặt trăng lên cao, Tiêu Nguyệt chống cằm thở dài:
“Đáng tiếc hoàng huynh không tới, huynh ấy thực sự rất bận rộn”
Thù Cự bắt đầu nói ra những bí mật chôn giấu“ Ngày hai người đại hôn ta không tới được, nhưng rốt cuộc thì Hoài ca xem như đã đạt được ước nguyện”
Tiêu Nguyệt “Không đúng, Hoàng huynh cả ngày mở miệng là đều nhắc tới A Yểu, chỉ hận không thể đem nàng ấy cất vào trong túi”
Nói thật, lúc trước Tiêu Hoài ở trong mưa tuyết đón lấy tú cầu.
Ta rất là cao hứng.
Ta yêu mỹ nhân.
Hắn lại là mỹ nhân.
Ta thích ôn nhu.
Hắn cũng có.
Cho nên đối với hắn, quả thực tâm tư ta cũng có chút ý xấu.
Sau khi thành thân nửa năm, thân thể hắn cũng không có gì khác lạ, khiến ta cảm thấy an tâm phần nào.
Nghĩ đến đó, ta cười “Ngươi nói giống như hắn đối với ta là tình căn thâm chủng từ lâu vậy”
Thù Cự vỗ bàn một cái “ Đâu chỉ là tình căn thâm chủng, mà phải là mưu đồ từ lâu!”
“Năm đó ta nói muốn cưới ngươi, sắc mặt Hoài ca cũng thay đổi. Phong hàn, xe ngựa là trùng hợp, còn lại chính là bút tích của huynh ấy! Ta tận mắt trông thấy huynh ấy xách con ngỗng tới mặt ta, hại ta bị dọa chạy nguyên một con đường, khi đó huynh ấy mới chậm rãi nói, nam nhân đến ngỗng cũng sợ còn nghĩ cưới nữ nhi nhà người ta!”
“Ta đoán Cố Nhị, Lý Tam, hai người này ô ô ô!”
Không biết người đi lấy rượu Tiêu Diễn từ lúc nào đã đứng phía sau Thù Cự, hắn che miệng Thù Cự, ấp a ấp úng nói với ta “ Tiểu tử này say rồi! Toàn nói hươu nói vượn ha ha ha....”
Sự vui vẻ trên mặt ta nhạt đi.
Hồi tưởng lại quá khứ.
Dường như có điều gì đó đã sáng tỏ.
Ta ngước mắt nhìn Tiêu Diễn, bình tĩnh nói “ Xem ra ngươi cũng biết”
Tiêu Diễn mồ hôi lạnh chảy ròng, có chút hốt hoảng đảo loạn mắt “ Ta liền biết một chút...”
Tiêu Nguyệt nhíu mày hối thúc hắn “ Mau nói nha!”
Việc đến nước này, Tiêu Diễn lắp bắp mở miệng.
“Lúc trước hoàng huynh gặp ba người kia tại Tửu Xuân Lâu, nghe được bọn họ nói nếu ai cưới được A Yểu chẳng những kế thừa được toàn bộ tước vị của phủ tướng quân, còn có thể hưởng hết vàng bạc châu báu, nói toàn bộ kinh thành, chỉ cưới A Yểu là có lời...”
“Chuyện về sau ngươi cũng biết....” Hắn càng nói càng nhỏ giọng.
Về sau, thanh danh khắc chồng của ta liền truyền khắp kinh thành.
Cha luôn sợ ta vì vậy mà tủi thân.
Nhưng vạn lần không nghĩ tới đây lại là bút tích của Tiêu Hoài.
Lòng bàn tay ta có chút lạnh lẽo, vừa định uống chén rượu cho ấm người.
Chỉ nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng.
Ở trên hàng lang cách đó không xa có một chậu hoa vỡ nát.
Lão Tạ đứng một bên, sắc mặt tái nhợt.
23
Ta cùng lão Tạ trở lại phủ tướng quân.
Trên đường đi, Ông ấy không nói một lời, chỉ nắm tay ta thật chặt.
Chúng ta ở trong sảnh chính nhìn nhau một hồi lâu không nói gì, bỗng nhiên ông ấy khóc thút thít vài tiếng.
“Ta không phải một người cha tốt, ta không chiếu cố tốt cho con, ta có lỗi với nương của con”
Trái tim ta đều tan nát, nước mắt cũng rơi theo “ Lão Tạ...”
“Lúc con sinh ra trắng trẻo mập mạp, thái y trong cung đều nói con là đứa trẻ có phúc khí. Ta nghĩ những tên kia đều là kẻ vô dụng, làm sao lại là do con khắc phu được? Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, tùy tiện bị người ta khắc chết không phải đồ bỏ đi sao?” Đôi mắt ông ấy vẩn đục chứa đầy nước mắt “ Nhưng ta rất khó chịu....sau này con thành thân, ta nghe thấy không ít lời bàn tán của người ngoài. Những năm ta chinh chiến ngoài kia, mỗi ngày con đều phải nghe những lời đàm tiếu như vậy sao? A Yểu nhà ta tốt như vậy, bọn họ dựa vào đâu mà nói thế chứ?”
“Lão Tạ...”
Khi Tiêu Hoài biết chuyện đã là đêm khuya.
Tiêu Diễn vô cùng lo lắng hồi cung đem tin tức báo cho Tiêu Hoài.
Hắn vội vàng chạy đến, gặp ta cùng Lão Tạ đang khóc lóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.
Ta đỏ mắt nhìn sang, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, đuôi mắt ửng đỏ.
Tiêu Hoài đi vào mấy bước, liền quỳ phịch xuống.
“A Yểu..... Ta biết sai rồi!”
Lão Tạ lau nước mắt qua loa rồi quay đầu đi.
“Lão thần nhận không nổi”
Tiêu Hoài im lặng, khóe môi run rẩy.
“Ngay cả khi những người kia nói năng lỗ m ãng, điện hạ đều có thể thu thập xử lý họ. Nhưng tại sao lại úp cho A Yểu nhà ta cái danh khắc phu như vậy?”
“Chẳng nhẽ im lặng liền ngăn được miệng đời sao? May mà ta còn sống, may mà ta có quân công!”
Những sợi tóc trên trán lão Tạ bay tứ tung, ông ấy có chút thất bại nói “ Nếu ta cũng không có ở đây, một nữ tử như A Yểu làm sao chịu được những lời đàm tiếu như vậy, con bé đã phải chịu biết bao nhiêu ủy khuất đây?”
“Có lẽ các ngươi vốn không phải lương....”
“Cha!”
Tiêu Hoài sợ hãi đánh gãy chữ “ Duyên” lão Tạ chuẩn bị nói.
Một người luôn đoan chính, lễ nghĩa chỉnh chu như hắn. Ta chưa bao giờ bắt gặp hắn có bộ dáng hoảng sợ như vậy.
“Là ta bị ma quỷ ám ảnh! Từ khi biết bản thân có ý tứ với A Yểu, ta đã ghen ghét, đố kị, hẹp hòi... ngàn vạn sai, ngàn lần sai đều là lỗi của ta” Ta quay đầu đi, khóe mắt liếc qua thấy hắn vén vạt áo quỳ phịch xuống trên mặt đất.
“Cha, ngài phạt ta đi nhưng cầu ngài đừng để ta cùng A Yểu hòa ly!”
Thanh âm hắn run rẩy, giống như mang theo nỗi tuyệt vọng vô hạn.
Bên ngoài truyền tới động tĩnh, một thân ảnh màu vàng vội vàng đi tới.
“Ái khanh, trầm đến xử phạt!”
24
Phụ hoàng đánh Tiêu Hoài chín roi liên tục.
Cho dù máu thịt be bét hắn cũng không kêu lên một tiếng.
“Quân tử nói dối dù mang thiện ý cũng không khác gì hành động của kẻ tiểu nhân.Quân tử thay đổi cốt cách còn không bằng tiểu nhân ăn năn hối lỗi” Phụ hoàng cũng không khỏi đau lòng, trầm giọng nói với Tiêu Hoài “ Tùy ý làm bậy không để ý tới thanh danh nữ tử, con biết sai chưa?”
“Hài nhi....biết tội....”
Lão Tạ không nghĩ phụ hoàng lại làm thật.
Cho nên sau khi giật mình một chút, sự tức giận cũng theo đó tiêu tan mấy phần.
Đêm tối tĩnh lặng ở bên trong Đông cung.
Tiêu Hoài nắm chặt tay ta, dù cho bị đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng cũng không dám lên tiếng.
Ta thở dài, hắn lập tức nhìn lại.
“Tiêu Hoài” Ta gọi hắn một tiếng “ Nữ tử ở trên đời này, mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn. Mọi người đều cho rằng nữ nhân nên tam tòng tứ đức, giúp chồng dạy con. Chưa xuất giá thì dựa cha dựa huynh đệ, sau khi xuất giá thì liền dựa vào phu quân. Nhưng chúng ta cũng là con người, cũng có tay có chân”
“Tay của ta có thể thêu hoa, cũng có thể cầm kiếm, không phải thiếu đi ai liền không sống được”
“Ta biết....ta biết” Hắn thở hổn hển, bàn tay nắm tay ta càng thêm run rẩy “ A Yểu, ta là tiểu nhân âm hiểm,ta biết mình sai biết rõ những việc này khi rơi vào nàng đều không tốt đẹp gì. Nhưng lúc đó lòng ta lại cảm thấy đây là may mắn từ trên trời rơi xuống, cứ như vậy có thể độc chiếm nàng. Là ta hẹp hòi, tự cho mình là đúng”
Trong đôi mắt hắn nhìn ta ngập tràn sự hối hận,ta hít cái mũi, cầm ngược tay Tiêu Hoài “ A Hoài, ta không quan tâm thanh danh, chúng ta Tạ gia sinh ra trên chiến trường, kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt mãi mãi ở lại nơi đó. Ta chỉ hi vọng, cha còn sống, ta cũng còn sống”
Quen biết bao nhiêu năm, ở chung biết bao nhiêu ngày.
Không phải ta không phát hiện ra sự cố chấp ngẫu nhiên lộ ra của Tiêu Hoài.
Ta biết tâm ý của hắn, trong lòng hắn có ta cho nên khó tránh khỏi việc quan tâm quá sẽ bị loạn.
Nhưng những điều đó cũng không đủ để bù đắp những lỗi lầm.
Giữa phu thê không phải người giấu ta đoán mà là dùng sự thẳng thắn để duy trì.
Cho nên hắn nhất định phải chịu phạt.
Nhất định phải nhận nỗi đau đớn này.
25
Sau hôm đó, Lão Tạ gửi thư tới.
Nói Tây Bắc chiến sự nổi lên cho nên ông ấy cần phải đi một chuyến.
Cùng lúc đó bên Lĩnh Nam xảy ra lốc xoáy lũ lụt.
Phụ hoàng tuổi đã cao, Tiêu Hoài làm thái tử cho nên xung phong đi hỗ trợ.
Trong lòng hắn còn nhiều nỗi ưu phiền, thêm vào đó là sự áy náy với ta cho nên tâm trạng càng xuống dốc.
Tiêu Hoài cũng không dám gọi tới ta tiễn hắn.
Ta cũng không mở lời.
Lão Tạ xuất chinh đi Tây Bắc không biết khi nào mới có thể quay về.
Ta tranh thủ thời gian cưỡi ngựa chạy về phủ Tướng quân.
Lão Tạ thấy ta đến, vuốt râu nói “Nha! Đại cô nương không đi tiễn Thái tử à?”
Ta ôm cánh tay ông ấy nũng nịu “Ta là bé con có phúc khí cho nên tới đây để lây nhiễm phúc khí cho lão Tạ nhà chúng ta, muốn cha tất thắng trở về”
“Tốt, chờ cha hồi kinh, chúng ta tới Tửu Xuân Lâu ăn một bữa no say!”
Ngựa phi nước đại vùn vụt, lúc tới bến đò, Tiêu Hoài vẫn còn đang đứng trên bờ.
Hắn mong chờ ta tới, ta liền tới.
Thù Cự cùng Thù đại nhân có kinh nghiệm trị thủy vô cùng phong phú, lần này bọn họ cũng cùng nhau tới Lĩnh Nam.
Thù Cự mang vẻ mặt buồn bã còn ta thì cười ra tiếng.
“Được rồi, thành thật mà nói thì ngươi sợ cái gì chứ?”
Thù Cự cười hắc hắc, ta nhìn Tiêu Hoài, cẩn thận nhìn gương mặt có chút gầy gò của hắn, nói nhỏ:
“Ta chờ chàng bình an trở về”
26
Tết trung thu, khác với những lần trước, chúng ta chỉ làm một mâm cơm nhỏ.
Mẫu hậu gắp cho ta một miếng giăm bông rồi thở dài “Thiếu đi mấy người liền có chút vắng vẻ”
Ta nhanh chóng hạ đũa xuống an ủi bà ấy “ A Nguyệt gần đây bị sưng phù nghiêm trọng, Thục phi nương nương cũng xuất cung tới chăm sóc, này ấy còn nghĩ muốn tới đây”
Phụ hoàng buồn bực “Sao A Diễn còn chưa tới?”
Lời vừa dứt liền nghe thấy bước chân dồn dập.
Tiêu Diễn y phục xộc xệch.
Trong mắt hắn tràn đầy tơ máu, thanh âm nghẹn ngào “Phụ hoàng, mẫu hậu! Hoàng huynh....hoàng huynh....”
“Con nói nhanh lên” Mẫu hậu đứng dậy.
Chỉ nghe Tiêu Diễn khóc lớn “ Hoàng huynh bị cuốn xuống sông Vĩnh Giang, sống chết chưa rõ”
“Nương nương!! Nương nương!!”
Lưu Vân hoảng loạn chạy vào.
“Phủ tướng quân truyền tới tin tức, tướng quân.... vì quân địch tập kích bất ngờ.... giờ đến thi thể cũng chưa tìm được”
Ta giống như bị dải lụa trắng quấn chặt vào cổ, toàn thân không nhịn được run lên.
Đầu choáng váng, ta loạng choạng bám vào góc bàn.
Mẫu hậu đã hôn mê, Lưu Vân cuống quýt chạy tới dìu ta.
Tết trung thu, ngày đoàn viên.
Cùng một ngày, ta mất đi cả cha lẫn phu quân.
27
Sau ngày hôm đó, ta ở trong từ đường, nhìn mấy chục bài vị của Tạ gia.
Hắn đến gần, ở bên cạnh ta quỳ xuống.
Ta mở miệng, thanh âm có chút không lưu loát “ A Hoài.....liền nhờ vào ngươi”
Tiêu Diễn nghẹn ngào “ A Yểu, hãy nén bi thương”
Ta cụp mắt, nhìn tấm gỗ chuẩn bị khắc bài vị cho lão Tạ.
Đây là tấm gỗ hoa cúc lê thượng hạng lão Tạ mang về từ biên quan.
Vốn là ban đầu ta định sẽ làm cho mẫu thân một cây trâm, cùng với khắc một vài chú mèo chú chó nhỏ.
Bây giờ một nửa làm bài vị cho nương, một nửa còn lại thì giữ cho lão Tạ.
Thật ra lão Tạ có thể không cần đi Tây Bắc.
Vì ông ấy đã sớm đến thời gian được cáo lão hồi hương.
Nhưng ta biết, ông ấy không bỏ được.
Ở đó có tướng sĩ, có đồng liêu.
Có những lãnh địa ông ấy từng đòi về được.
Còn có chí hướng đền đáp triều đình của ông ấy ở đó.
Lão Tạ hi sinh thân mình vì nước vì dân, ông ấy ở lại nơi mà ông ấy cẩn thận bảo vệ cả một đời.
Nhưng ta phải đi đem ông ấy quay về.
Mang ông ấy về nhà.
Những năm nay, chắc chắn ông ấy đã rất mệt mỏi.
Ta muốn đem ông ấy cũng nương an táng một chỗ.
Ông ấy nhất định rất vui vẻ.
A Hoài, chàng chắc chắn cũng muốn quay về đúng không.
Trong cung hoa quế nở rộ vô cùng đẹp.
Ta đã hái rất nhiều, ban đầu muốn làm cho chàng vài chiếc túi thơm.
Ta đã quên nói cho chàng biết,hôm tiễn cha xuất chinh, ông ấy hỏi ta là chàng có đối xử tốt với ta như lúc trước không.
Ta nói là có.
Lão Tạ hừ hừ hai tiếng, nói ngày hôm đó phụ hoàng phạt như vậy ông ấy vẫn chưa hài lòng. Đợi chàng trở về liền ngoan ngoãn tới phủ để ông ấy lại đánh thêm một trận.
Ông ấy nói, muốn tẩm nước muối trên roi, tẩm cả nước ớt, đảm bảo lúc đó chàng sẽ bị cay nóng đau chết luôn.
Nhưng bây giờ đã không còn cơ hội nữa rồi.
Nếu như các người có gặp nhau.
Thì chàng cũng đừng so đo với lão Tạ.
Phụ mẫu chi ái tử, cho nên đôi lúc họ sẽ có những lo lắng muộn phiền vô cớ.
Chỉ là ông ấy quá thương ta, cho nên chàng hãy nhường nhịn ông ấy một chút nhé.