Phương Khác đương nhiên cũng thấy, y nhíu mày suy nghĩ. Đứng lên ra ngoài phòng, đúng lúc thấy hai huynh đệ Chân Minh Chân Thông đang nói chuyện. Chân Thông cười mang theo mấy phần lấy lòng vô thức, Chân Minh an tĩnh lắng nghe, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
Thấy Phương Khác bước ra, Chân Thông lập tức ra đón. Phương Khác thấp giọng phân phó xong, Chân Thông liền lắc mông chạy đi truyền lời.
Chân Minh cúi đầu đứng, thấp giọng nhanh chóng nói vài câu.
“Hôm trước La trưởng lão đi gặp chưởng môn, miễn đi chức vị của Tất Thập Tứ ở quân doanh. Để Tất Thập Tứ làm một sĩ tốt bình thường trong quân, lập công chuộc tội.”
Phương Khác sửng sốt, sau đó gật đầu, y nghĩ đến thời gian này bái thiếp đưa tới cho La Thanh tuy bị trả về, nhưng lễ vật thì đều lưu lại, xem ra thái độ quả thật đã thả lỏng. Vu Thời hiện tại ở Tuyết Nguyên không biết có thuận lợi không? Phương Khác mím môi đột nhiên cười rồi bước xuống cầu thang.
Vu Thời hắn đương nhiên tất cả đều tốt.
…
Nhất Nặc bước lên bát ăn của sư, mang theo Tín Hướng nhanh chóng bay vút trên không.
Tín Hướng nhìn sư huynh trước nay tính cách luôn nóng nảy, thở dài rồi bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó nghĩ rất lâu vẫn nói: “Sư huynh hôm nay quá nóng nảy, hay qua vài hôm ta lại đi gặp chưởng môn Côn Luân đi, hy vọng có thể bàn chuyện đàng hoàng… nếu thật sự không thể thì lại tính tiếp.”
Nhất Nặc quay đầu nhìn Tín Hướng, đôi mắt ám trầm, hắn nói: “Sư đệ ngươi tại sao luôn phải như vậy?”
Trên mặt Tín Hướng đầy vẻ lo lâu: “Tông môn cần gì phải xen vào chuyện này? Chẳng qua là sinh linh đồ thán… một trận vô công. Sao các ngươi lại nhẫn tâm, sao nhẫn tâm nhìn… a!”
Mấy chữ cuối cùng kẹt trong cổ họng Tín Hướng, không nói ra được. Ông ngây người nhìn Nhất Nặc, vết thương trên cổ khiến ông dù còn nhiều lời muốn nói cũng chỉ có thể hóa thành từng tiếng thở dốc vô nghĩa. Máu tươi bắn lên mặt Nhất Nặc, nhiễm đỏ cà sa.
Nhất Nặc thu kiếm về, lạnh lùng nói một câu: “Tại sao ngươi luôn phải như vậy.”
Giờ phút này, thừa lễ Côn Luân bị hai người họ bỏ lại sau lưng, đã bắt dầu.
Nhất Nặc quay đầu nhìn đỉnh núi Côn Luân còn mơ hồ thấy được sau tầng mây luẩn quẩn.
Nhất Nặc đổi tay khác, trở tay đâm vài kiếm vào người mình, sau đó ôm thi thể của Tín Hướng, vẻ mặt kinh hoảng chạy về tông môn.
…
“Thừa lễ bắt đầu rồi.” Trên Tuyết Nguyên mênh mông, Diệp Vu Thời đột nhiên đứng lên nhìn về phướng Côn Luân.
La Tất và Công Tôn Tùy đồng thời gật đầu, cũng nhìn về hướng Côn Luân. Mấy hôm trước, lừa trọc của Như Thị quán cho rằng có thể giết chết họ, nhưng không ngờ ngược lại chết trong tay họ. Công Tôn Tùy nhìn Diệp Vu Thời một cái, phù của hắn hôm đó đã có đạo ý. Thật đáng sợ… rất nhiều năm rồi, có lẽ chỉ có mỗi mình Diệp Vu Thời.
“Hôm qua vừa nhận được tin, nói chưởng môn vừa ý Phương Khác. Lần thừa lễ này sẽ công bố công khai.” Công Tôn Tùy giống như vô tình nhắc đến.
La Tất lập tức thấp giọng ho vài tiếng, tiếc rằng diễn quá không tự nhiên.
Mà bọn họ đều lén đánh giá Diệp Vu Thời, nhưng không đạt được gì. Hắn nhìn về hướng Côn Luân xa xa, không biết đang nghĩ gì. Trên môi đột nhiên hiện ra ý cười.
Thật lâu, khi Công Tôn Tùy lại sắp mở miệng, Diệp Vu Thời liếc mắt nhìn hai người họ, rồi nói: “À.”
Khóe môi Công Tôn Tùy co giật, cuối cùng pha trò: “Hóa ra chúng ta bận rộn lâu như thế, chính là để may giá y cho ngươi.”
Trên mặt Diệp Vu Thời cuối cùng có một chút dao động.
La Tất nhìn biểu tình của Diệp Vu Thời, lập tức cười híp mắt nhìn Công Tôn Tùy nói: “Bàn tính sư huynh, ta đã nói mà, tư tưởng của ngươi sao lại hạn hẹp như thế được chứ? Vào lúc nguy nan thế này ngươi còn suy nghĩ đến tư dục của cá nhân? Chúng ta nhất định phải kiên trì một nguyên tắc, chính là Côn Luân chí thượng. Làm chết Thái Hành, làm chết những kẻ đến cửa khiêu khích. Đạt được tương lai tốt đẹp ba đại lục thống nhất.
Huống chi, sao có thể nói là giá y chứ? Rõ ràng chính là sính lễ, đại sư huynh nói đúng không?”
La Tất đá lông nheo một hồi, đáp lại hắn là nụ cười mỉm của Diệp Vu Thời và ánh mắt lạnh của Công Tôn Tùy.
La Tất bĩu môi, vô vị nhìn chỗ khác: “Tin tức lần này tính ra là chưởng môn cố ý tuyên truyền trong môn. Lão nhân gia ngài, đang lót đường cho Phương sư huynh. Chỉ là… có phải hơi quá gấp. Điều này khiến ta có một dự cảm không tốt lắm.”
Diệp Vu Thời rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Chuyện Tuyết Nguyên xong rồi, nên đi đảo Mặc Tâm.”
Công Tôn Tùy và La Tất chỉnh lại vẻ mặt, ý trêu cợt toàn bộ thu lại. Họ nhìn sang hướng Thái Hành, đáy mắt lưu quang như kiếm. Cuối cùng đến ngày này rồi, bọn họ chưa từng quên, chưa một lúc nào từng quên.
…
Trên núi Côn Luân, thừa lễ đã bắt đầu.
Thừa lễ lần này rất trang nghiêm, an tĩnh, duy độc không có náo nhiệt.
Trong ánh mắt mang theo kinh hỉ của đám Hách Liên Đồng, Phương Khác đi tới dứng sau lưng Trí Ngu.
Thượng Quan Bình Thục đứng phía dưới nhìn thời khắc mang tính lịch sử này, ánh mắt nàng vô cùng phức tạp. Nàng từng cho rằng người đứng ở vị trí đó sẽ là Âm Trầm Ngư, sau nàng cho rằng sẽ là Tiêu Xương Thu, kế tiếp nàng cho rằng sẽ là Diệp Vu Thời, nhưng lại là Phương Khác.
Trước hôm qua bọn họ vẫn còn suy đoán, có lẽ Diệp Vu Thời sẽ được triệu hồi từ Tuyết Nguyên về, vì người này đã vượt xa đệ tử đời họ, đi được rất xa rất xa, khiến người khác sợ hãi và kính ngưỡng.
Mà Phương Khác… Thượng Quan Bình Thục nhìn người bình thản đứng trên đài kia, vẻ non nớt trên mặt y đã không còn. Diện mạo thanh tú, khóe môi khẽ nhếch. Ai có thể nghĩ đến người lúc trước không hề bắt mắt, hiện nay lại đứng ở vị trí này. Cả Cửu Châu, có lẽ có rất nhiều người không thích y, nhưng không ai dám xem thường y. Bình tâm mà luận, lúc nhìn thấy Phương Khác đứng ở nơi này, nàng thế nhưng có một cảm giác đó là đương nhiên.
Chuyển tầm nhìn đi, nàng nhìn thấy Thượng Quan Bình Cốt ánh mắt nóng rực nhìn lên đài, liền vô thức phẫn nộ, Thượng Quan Bình Dao từ bỏ làm tiểu thư Thượng Quan gia, chạy đi làm trâu làm ngựa cho Phương Khác, Thượng Quan Bình Cốt cũng vậy, trong tộc rõ ràng có nhiều danh sư như thế, ai cũng không cần lại chỉ muốn được làm đồ đệ của Phương Khác, ai biết còn thua cho Vương Lạc Dương.
“Tất cả mọi người đều nói, đó là vị trí của chưởng môn hạ nhiệm mà chưởng môn vừa ý, là thật sao?” Một âm thanh tự nói tự nghe truyền đến.
Thượng Quan Bình Thục quay đầu, nhìn thấy một nữ đệ tử ngửa đầu nhìn Phương Khác, trên mặt mang vẻ lạc lõng.
Nàng hơi nhíu mày, nhớ ra nữ đệ tử này, chính là Huyền Dung của Duy Pháp đường. Vốn là tiểu sư muội của Huyền Kiếm môn, trong môn phái cũng có chút danh tiếng.
Huyền Dung như có cảm giác, cũng nhìn qua, hai người nhìn nhau một lát, không hẹn mà cùng dời mắt đi. Huyền Dung lại nhìn lên trên.
“Hơn ba ngàn năm quá khứ, Kế chưởng môn lập bia tại đây. Thủ phái không ra, bảo vệ phái Côn Luân hơn ba ngàn năm. Sau gặp loạn thế, người Côn Luân không tiếc hy sinh, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, lấy thân hộ phái. Dựng lên bia thông thiên. Hôm nay lại dựng lên bia Côn Luân, là dựng vì đời của các ngươi. Truyền thừa bảo hộ…” Trí Ngu chậm rãi nói.
Quan cảnh rất trang nghiêm, Thượng Quan Bình Thục cũng không suy nghĩ nữa, rũ tay lắng nghe.
Đợi sau khi nói xong, Trí Ngu nhìn Phương Khác.
Phương Khác gật đầu, lớn tiếng nói: “Đệ tử Côn Luân đời thứ ba mươi bảy, lấy tự là ‘Hưng’.”
Lời còn chưa dứt, tại vị trí vốn là bia Côn Luân đã nứt, một tấm bia đá mới chậm rãi dâng lên. Phương Khác một tay cầm bút, chậm rãi khắc một chữ ‘Hưng’. Từ lúc này đệ tử đời ba mươi bảy liền là đời chữ Hưng.
Cùng lúc này, bia Côn Luân mới và bia thông thiên dựng đối diện nhau cao tận mây dường như đang kêu gọi nhau. Mọi người nhìn tên trên bia thông thiên, không biết ai bắt đầu đọc ra cái tên đầu tiên, sau đó người thứ hai gia nhập, từng người từng người, cuối cùng âm thanh tất cả mọi người hội tụ thành một dòng lũ.
Ngàn ngàn vạn vạn âm thanh, đọc ra từng cái tên.
Lúc phá thành, tất cả mọi người đều nói với bản thân. Tất cả còn chưa kết thúc, bọn họ mang những huynh đệ này về, an táng, sau đó dựng lên tấm bia này.
Sau khi thừa lễ kết thúc, đệ tử đời ba mươi bảy coi như đã xuất sư.
Bọn chúng sắp được đến chiến trường, rời khỏi lạc viên an bình do vô số tiền bối dùng máu tươi đổi lấy, nhưng bọn chúng lại thấy ngọt như mật.
Vì chúng sẽ không quên, có bao nhiêu vị sư thúc sư bá vì sự an bình này mà đã bỏ ra tính mạng. Vì chúng sẽ không quên máu tươi dính trên tay người Thái Hành cùng với tội ác họ đã phạm. Bắt giết tù binh, khiến vô số người lưu lạc khắp nơi, cốt nhục phân ly, Cửu Châu đổ máu.
Vì chúng sẽ không quên, có người muốn bẻ gãy xương sống của mình, đánh nát xương đầu của chúng.
Vì quên quá khứ có nghĩa là phản bội.
Trên tháp xem lễ, Thương Nhược Tuyết bất giác đứng dậy, nàng nhìn các thiếu niên phía dưới, tâm trạng chấn động. Nàng không hiểu, tại sao Côn Luân lại có lực ngưng tụ đáng sợ như thế. Phái Côn Luân thật sự là một môn phái rất kỳ quái…
Nàng nhớ lại, trước khi xem thừa lễ, nàng cho rằng Côn Luân cũng giống như Thái Hành nghiêm trang hơn nữa ai ai cũng vẻ mặt vội vàng, nhưng tương phản, nàng thấy được rất nhiều đệ tử tươi cười náo nhiệt tranh luận, trông vô cùng an bình.
Nhưng khi nàng cho rằng người Côn Luân chính là vô tư như thế, nàng lại thấy cảnh tượng hiện tại. Rõ ràng không có tôn giáo tín ngưỡng, không tin thần phật. Nhưng lại có lực ngưng tụ đáng sợ, không giống tín đồ, mà vượt hơn tín đồ.
Người Côn Luân, xương Côn Luân. Người Côn Luân có lẽ tín ngưỡng là bản thân.
Phương Khác nhìn… đám nhóc ánh mắt kiên định phía dưới, cảm thấy trên vai nặng nề, nhưng như vậy rất tốt.
…
Thừa lễ đã kết thúc, Thương Nhược Tuyết xuống khỏi tháp xem lễ. Nàng đi từng bước về phía Phương Khác, nàng đã quyết định rồi. Cho dù người này từng khiến nàng cảm thấy sỉ nhục chân thật nhất. Nhưng… những sỉ nhục đó đối với nàng mà nói thì có tính là gì? Vì Thiên Sơn, cái gì nàng cũng có thể làm.
Nhưng khi Phương Khác như có cảm giác quay nhìn nàng, một tu sĩ vội vàng chạy tới thấp giọng nói gì đó với Phương Khác. Phương Khác chau mày, gọi Vương Lạc Dương đến nói vài câu rồi vội vã đi mất.
Sau đó Côn Luân liền bắt đầu tuần tự phân tán những khách nhân đến xem lễ, hơn nữa khách khí mời họ xuống núi.
Vương Lạc Dương đã đi đến trước mặt Thương Nhược Tuyết, nói: “Phương sư thúc bảo ta truyền lời cho ngươi…”