Khác Thủ Tiên Quy

Chương 30

Phương Khác nhắm mắt lại, tiêu trừ tạp niệm, thử thả lỏng, nhưng cơn đau âm ỉ trong đầu khiến y không tự giác nhíu mày. Hiện tại nghĩ đến nỗi đau làm người ta muốn phát điên đó liền khiến y không rét mà run, thêm nữa là nộ khí và thống hận khó đè nén, cái thanh kiếm nhỏ màu đen đó.

Mắt Diệp Vu Thời cử động, hơi mở ra, nếu lúc này Phương Khác thấy vẻ mặt Diệp Vu Thời, nhất định sẽ vô thức ngậm miệng, vì trong mắt Diệp Vu Thời là cảm xúc phức tạp khó phân biệt.

Đợi Phương Khác tĩnh tâm, Diệp Vu Thời bèn nhắm mắt, thử đưa thần thức vào thức hải Phương Khác, ngoài ý muốn gần như không gặp trở lực nào, sau đó là nộ ý không thể khống chế.

Thức hải đập vào trong mắt, một đống lộn xộn, có thể nói là thảm liệt.

Hồ thức hải chia năm sẻ bảy, chỉ còn một chút sương khí màu trắng tràn ra xung quanh, còn có kiếm ý tàn lưu chứng minh nơi này từng phát sinh chuyện gì đó, đang giương nanh múa vuốt tỏa ra uy thế.

Có thể suy đoán ra Phương Khác rốt cuộc đã trải qua giày vò thảm vô nhân đạo cỡ nào. Diệp Vu Thời biết nỗi đau khi linh thức bị thương, nhưng không cách nào tưởng tượng nổi trình độ thống khổ đó nghiêm trọng đến cỡ nào.

Diệp Vu Thời từng thấy qua tu sĩ sau khi bị thương linh thức thì mất sạch thần trí, chìm vào tình trạng điên cuồng. Hắn không biết linh thức của tu sĩ đó bị thương đến độ nào, nhưng hắn có thể khẳng định, tuyệt đối không nghiên trọng như Phương Khác hiện tại. Thức hải hỗn loạn như thế, Diệp Vu Thời bất giác nhếch môi, linh thức bị thương cực nghiêm trọng, vậy mà Phương Khác vẫn có thể tỉnh táo, không thể không nói về mặt ý nghĩa y vô cùng mạnh mẽ.

Sau đó Diệp Vu Thời nhíu mày, nhìn thức hải Phương Khác không biết ra tay từ đâu. Một lọn sương trắng bay về phía Diệp Vu Thời, Diệp Vu Thời âm thầm cảnh giác, hắn là kẻ xâm nhập bị tấn công cũng đương nhiên..

Nhưng sương khí màu trắng đó chỉ quấn lên, Diệp Vu Thời rùng mình.

Cảm giác chưa từng có ập vào lòng, tiếp xúc thân mật, linh thức tương giao, cảm xúc của Phương Khác hoàn toàn truyền đạt cho hắn.

Lúc này Phương Khác chìm vào một trạng thái kỳ quái, cảm giác thân mật còn mãnh liệt hơn tiếp xúc thân thể, cứ như linh hồn của mình tiếp xúc với linh hồn một người khác.

Vô cùng mất tự nhiên, Phương Khác cố gắng khống chế bản năng muốn đuổi kẻ xâm nhập ra ngoài, khống chế sự phản cảm khi mình hoàn toàn bại lộ… thậm chí lõa lồ trước mặt một người khác, còn vô thức phát ra tín hiệu xua đuổi.

Sau khi Diệp Vu Thời tiến vào linh thức của y, y ngưng thần muốn tiến vào thức hải nhưng đầu đau đớn vô cùng, căn bản không cách nào điều động linh thức, chỉ có thể ẩn ẩn cảm thấy được tình trạng của thức hải.

Phương Khác hừ một tiếng, bên môi tràn ra máu tươi.

“Phương sư đệ, đừng tùy tiện hành động, giao cho ta là được rồi.” Âm thanh của Diệp Vu Thời vang lên, nhưng không phải bên tai, mà như từ phương xa truyền tới, là Diệp Vu Thời đang ở trong thức hải lúc này.

Diệp Vu Thời nhìn linh thức của Phương Khác tuy suy yếu nhưng vẫn nhe răng nanh với kẻ xâm nhập là hắn, vô cùng kiên cường bất khuất. Hắn nhếch môi, Phương Khác chính là như thế, càng bị bức đến tuyệt cảnh thì càng kiên cường, mới đầu trong mắt Phương Khác hắn chỉ là một đệ tử nội môn cố làm ra vẻ mà thôi. Y có chút phù phiếm, còn có cảm giác ưu việt khó hiểu lúc đối mặt với hắn, loại ánh mắt kỳ diệu đó, ừm, ưu điểm duy nhất chính là vô cùng thức thời.

Lúc thấy Phương Khác sử dụng thuật pháp cùng đệ tử Thái Hành đồng quy vu tận, hắn mới bắt đầu thay đổi cách nhìn về Phương Khác, sau đó vào một thoáng nào đó, hắn chồng Phương Khác và mình lại, rồi nhìn thấy rõ ràng sự khác nhau giữa họ. Sau đó bây giờ, khi đã ở chung một thời gian, hắn có thể cảm giác được biến hóa to lớn của Phương Khác, bất luận là tâm tính hay thái độ, cảm giác phù phiếm không còn, cảm giác ưu việt cũng không thấy nữa. Mà triển hiện ra là tính kiên nhẫn cường đại, bất kể hắn giày vò y thế nào cũng không một lời oán trách, tuy ánh mắt hơi ai oán. Bảo y vung kiếm một vạn lần, y nhất định sẽ không chỉ luyện chín ngàn chín trăm chín mươi chín lần.

Có quyết tâm muốn trở nên mạnh mẽ, cũng có kiên nhẫn để trở nên mạnh mẽ. Tuy tư chất hơi kém, nhưng cần cù bù thông minh, miễn cưỡng xem như một miếng ngọc chưa mài không tệ, chỉ cần được mài sẽ không thua kém người khác. Hắn rất mong đợi phát triển của Phương Khác trên kiếm đạo về sau.

Phương Khác thế này đã là bằng hữu, sư đệ mà hắn thừa nhận, có lẽ, còn đáng để tín nhiệm.

Diệp Vu Thời nhắm mắt, chỉ pháp nhanh chóng biến hóa, hạ giọng niệm phù chú. Phù chú màu vàng trôi nổi trong thức hải, hóa thành cát mịn sau đó biến mất. Mà trên trán Diệp Vu Thời đã đổ mồ hôi. Phù chú càng lúc càng gian nan. Sương khí màu trắng trong thức hải giống như được tưới nhuần, hồi phục một chút sinh cơ, mà những kiếm ý tàn lưu kia lại ngoan cố không chịu lay động.

Một giọt mồ hôi óng ánh trượt qua má Diệp Vu Thời, rơi xuống cằm, sau đó nhẹ rớt xuống, chui thẳng vào cổ áo Phương Khác.

Cảm giác đau đớn trong đầu Phương Khác tựa như giảm đi không ít, nhưng cảm giác âm ỉ vẫn còn tồn tại.

“Phương sư đệ, ngươi sợ đau sao?” Diệp Vu Thời lại lên tiếng lần nữa, chưa đợi Phương Khác trả lời, Diệp Vu Thời lại nói: “Đau cũng ráng nhịn.”

Diệp Vu Thời đứng trên thức hải, lạnh lùng nhìn kiếm ý tàn lưu ngoan cố kia.

Kiếm phong màu trắng bạc ngưng cố bên trong thức hải của Phương Khác, làm thức hải vốn bình lặng biến thành thương tích chồng chất.

Tại đầu ngón tay của Diệp Vu Thời xuất hiện một ngọn lửa màu băng lam, Băng Lưu Diệm xinh đẹp nhưng lại lộ ra nguy hiểm cực hạn. Mà sự nguy hiểm này lại không có chút ảnh hưởng nào với thức hải của Phương Khác, Diệp Vu Thời đưa linh thức đã gần như thành dạng dịch thể có thể thấy bao lấy ngọn lửa.

Sau đó Băng Lưu Diệm bị bao lấy nổi lên chạy về phía một đạo kiếm ý gần nó nhất.

Ngay lúc tiếp xúc kiếm ý, linh thức tan ra, Băng Lưu Diệm vui vẻ bao kín kiếm ý tàn lưu và cắn nuốt.

Lúc này Phương Khác đang chìm trong lạnh lẽo khắc cốt do linh thức khuếch tán tong thức hải, còn có đau đớn như bị thiêu đốt đầy quái dị. Sắc mặt Phương Khác tái nhợt, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Thống khổ hơn nữa đều đã trải qua, còn có gì đáng sợ nữa.

Không biết qua bao lâu, có lẽ đã mấy ngày? Phương Khác hốt hoảng nghĩ.

Hai người gần như đồng thời mở mắt, cả hai đều mồ hôi như mưa.

Phương Khác là vì đau, mà Diệp Vu Thời, hành vi tiến vào thức hải người khác đối với hắn cũng rất phí sức. Tâm thần cần chuyên chú cực độ, còn phải vận dụng linh thức một cách tinh tế, để tránh khiến cho thức hải của Phương Khác lại bị tổn thương lần nữa. Mà trước đó hắn còn dùng Băng Lưu Diệm tôi luyện ra Thúy Kiệp phẩm chất không tồi.

“Nếu để ta biết là ai làm, ta nhất định sẽ khiến cho hắn hối hận vì đã đến thế giới này.” Phương Khác hung tợn nói, trong mắt có mấy phần âm u, y sắp bị giày vò đến điên rồi, loại cảm giác hận không thể lập tức chết đi đó, y sẽ không quên những gì Thái A nói, dấu ấn kiếm ý đó là do có người gieo vào, Phương Khác lắc đầu, cuối cùng phát hiện mình đang nửa nằm trong lòng Diệp Vu Thời.

Nhẹ ho một tiếng, Phương Khác lúng túng cười nhìn Diệp Vu Thời, rồi run tay run chân gượng dậy, miễn cưỡng ngồi khoanh gối.

“Phương sư đệ.”

“Hử?”

“Đừng sử dụng linh thức, cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Giờ mão ngày mai, Phương sư đệ phải nói rõ cho sư huynh nghe chuyện phát sinh hôm nay. Nếu không, sư huynh sẽ lo lắng không thôi, ăn ngủ khó yên.” Trên mặt Diệp Vu Thời xuất hiện nụ cười ôn hòa như gió xuân.

Nhưng Phương Khác thoáng cái có xúc động muốn chảy nước mắt đầy mặt, cầu đừng văn nhã, cầu đừng âm trầm. Nhìn ánh mắt ôn nhu thực chất đầy uy hiếp của Diệp Vu Thời, Phương Khác rất thức thời gật đầu, đại trượng phu co được giãn được.

Diệp Vu Thời đứng lên, nhẹ vuốt lại y phục bị nhăn, tư thái tự nhiên, nhưng dáng vẻ khác hẳn ngày thường. Bình thường Diệp Vu Thời luôn cho người khác cảm giác ôn nhuận như ngọc quân tử đường đường, mà bây giờ, trên mặt không có biểu cảm gì, phối hợp với đôi mắt hẹp dài, ngược lại có thêm mấy phần lãnh khốc, động tác không thể xưng là ưu nhã, hiển nhiên đặc biệt tùy ý.

Ngay lúc bước khỏi bậc cửa, Diệp Vu Thời đột nhiên quay đầu.

“Phương sư đệ…” Diệp Vu Thời nhếch môi, ngữ điệu trở nên vui vẻ dễ thấy.

“Hả?” Phương Khác nghi hoặc phát ra một đơn âm tiết.

“Tại sao Phương sư đệ luôn nhiều tai nạn như thế? À, đương nhiên cũng có thể là do sư huynh nghĩ nhiều, cảm thấy một khi dính đến sư đệ sẽ không có chuyện gì tốt.” Vừa dứt lời, cửa tu thất đã đóng lại.

Đây là hả hê trắng trợn mà. Đánh giá xong, cảm động, cảm kích vốn vừa trào lên trong lòng Phương Khác thoáng cái biến mất, y suýt đã quên sự ác liệt của tên này rồi. Cho dù thời gian này hắn có biểu hiện tốt cỡ nào, cũng không thể che lấp được bản chất ác liệt tính toán chi li của hắn, còn xem đan dược cực phẩm là thuốc cảm sốt cho y uống.

Sau đó Phương Khác lại suy nghĩ, về sự tồn tại của Thái A, kiếm linh, phải nói ra sao? Còn cả thanh kiếm nhỏ màu đen và dịch thể màu đỏ trong thượng đan điền nữa.

Chậc, thức hải đã cho hắn vào luôn rồi, còn do dự cái lông gì nữa. Nhưng còn âm thanh nữ kia thì sao? Phương Khác trực tiếp nằm xuống, tay ấn lên ngực, đến bây giờ y vẫn có thể cảm giác được loại bi ai tuyệt vọng đó, khiến người ta chua xót không thể tả. Phương Minh Viễn, Phương gia đời chữ Minh, phụ thân của Phương Khác, nhưng trong ký ức của Phương Khác phụ thân vì tư chất không ra sao, không được gia tộc xem trọng. Trong gia tộc tu tiên, phân chia tài nguyên còn không đồng đều hơn cả môn phái. Nhưng Phương Minh Viễn rõ ràng không có chút ngộ tính nào với kiếm đạo, lại có sự kiên trì kỳ dị với kiếm tu. Mà cái tên Hách Liên Nhược này thì chưa từng nghe qua.

Có liên hệ gì với y sao? Phương Khác ù ù cạc cạc nghĩ.

“Thành chủ, yến hội tối mai, không cần mời Diệp Vu Thời và Phương Khác đó sao?” Tu sĩ áo xám hơi cong người cung kính nói.

Bạch Cập Trì vuốt chòm râu được cắt chỉnh tề của mình, “Không cần, mời bọn họ, sắc mặt tộc Đông Thanh sẽ không tốt lắm. Nhưng hai tên này đều không tồi, đặc biệt là Diệp Vu Thời, về tư chất là thượng thượng đẳng. Nếu thuần thục…”

“Vậy chúng ta không ngại kết giao một phen, bán một ân tình, hoặc lôi kéo hắn? Giúp ích cho thành chủ?” Tu sĩ áo xám cứng nhắc nói.

Bạch Cập Trì nhìn tu sĩ áo xám một cái nói: “Chúng ta quan sát trước một phen đã, dù sao không phải tất cả những người tư chất thông tuệ đều có thể thuần thục. Thất phu vô tội, hoài bích có tội… lực dụ hoặc của Băng Lưu Diệm, đủ cho một số người bỏ qua sự tồn tại của yêu phủ.”

“Thành chủ anh minh.” Tu sĩ áo xám vẫn mặt liệt, gương mặt vàng vọt tử khí trầm trầm chẳng chút sinh khí. Chỉ có đôi mắt tỏa ra tinh quang mới khiến người ta cảm thấy người này còn một chút sinh cơ.

Bạch Cập Trì vung tay, tu sĩ áo xám liền lui xuống.

Sau bình phong xuất hiện một thiếu niên cẩm phục, mắt phượng nhướng cao, tư thái tiêu sái hào phóng, mang một thân quý khí.

“Phụ thân, Mộc thúc thật sự là mật thám của tộc Đông Thanh sao?” Thiếu niên mím môi, lo nghĩ nói, Mộc thúc năm đó đã cứu hắn chỉ mới mười tuổi ra khỏi tay ác nhân, rồi được phụ thân vẫn chưa phải là thành chủ khi đó tán thưởng và lưu lại bên cạnh.

Bạch Cập Trì vuốt râu, mang uy nghiêm nhìn thiếu niên một cái, thiếu niên lập tức nghiêm túc lại, cung kính đứng thẳng.

“Gần đây tu vi tiến triển thế nào?” Bạch Cập Trì nhàn nhạt nói, thực chất trong lòng lại thở dài. Ông và Quyết Minh đã định là không con, từ trong tộc chọn Bạch Cập Thiên làm con thừa tự. Ngặc nỗi Quyết Minh quá sủng Thiên nhi, khiến Thiến nhi dù tư chất thông tuệ tính tình cũng tốt, nhưng muốn làm thành chủ đời kế lại thiếu sự sát phạt quyết đoán cần có, tính cách quá mức do dự chần chừ. Thành Bạch Cập này tuy là một trong chín đại cổ thành, nhưng hiện tại lại ít đi mấy phần sức sống so với những thành mới vực khởi. Nếu không phải là một trong chín yêu phủ, tộc Bạch Cập chỉ sợ đã sớm lụi tàn. Bạch Cập Trì nghĩ đến đây, vẻ mặt trở nên âm trầm.
Bình Luận (0)
Comment