Tại tu tiên giới này, người người đều tu tiên, ngay từ lúc sinh ra bọn họ đã biết giết người là không thể tránh khỏi. Không ai cho rằng giết người là không đúng là tội ác, tại tu tiên giới không phải ngươi giết người thì chính là bị người giết. Giết người, ở tu tiên giới tựa hồ đã trở thành một chuyện vô cùng vô cùng bình thường.
Mà y, thì khác. Xã hội của y, giết người là tội ác. Tại xã hội đó, nếu giết một người, thì sẽ có một cặp cha mẹ mất con, hoặc một đứa trẻ mất mẹ, hoặc một người chồng mất vợ.
Phương Khác nhìn thi thể khô héo lộ ra trong dây mây khô cằn, sắc mặt tái nhợt. Phương Khác cắn răng ngăn mình quay đầu nhìn hai thi thể đó. Hiện tại cần phải rời khỏi đây, nếu lão đạo đó hiểu ra y chỉ là kẻ ngoài mạnh trong khô thì chết. Phương Khác cảm ứng một chút, do y sử dụng linh lực không tiết chế gì, đặc biệt là dùng để thúc đẩy hạt giống và gai đất, bây giờ chỉ còn lại một thành. Hơn nữa cái này còn là vì y từng lên Thận Hành Nhai, có được linh lực sung mãn mơ hồ có dấu hiệu đột phá trung kỳ trúc cơ, Phương Khác vốn đã là trung kỳ trúc cơ, hồi phục tu vi đó đương nhiên dễ hơn một chút.
Phương Khác lấy thanh trường kiếm bằng sắt ra khỏi túi chứa đồ, đây là thanh trường kiếm một năm trước y đã đổi lấy, chẳng thể coi là pháp khí, nhưng bây giờ y còn có chỗ để đòi hỏi sao? Phương Khác bước tới tháo túi chứa đồ của hai thi thể xuống, lần này ngay cả suy nghĩ hủy thi diệt tích cũng không có, ngự phi kiếm, chậm chạp bay theo đường gấp khúc quắn quéo trở về tiểu ốc.
Đại lục Cửu Châu, nói đến môn phái tu tiên. Đầu tiên đương nhiên phải nghĩ đến tam đại môn phái. Dãy núi Côn Luân, phái Côn Luân. Dãy núi Thái Hành, phái Thái Hành. Và dãy núi Thiên Sơn ở vùng cực hàn, phái Thiên Sơn.
Luận thực lực, giữa ba phái khó phân trên dưới, phái nào cũng có ưu thế riêng, mấy năm nay, thế vạc ba chân hiện tại vẫn không bị phá vỡ. Mười năm trước vì cùng đấu với ma tu mà kết thành đồng minh. Có vẻ, ba phái quả thật có quan hệ không tồi, dù sao bề ngoài, đệ tử ba phái gặp nhau vẫn xưng một tiếng sư huynh sư đệ, còn trong âm thầm, mọi người đều tự biết.
Bí cảnh Côn Luân mười năm một lần, vốn dĩ chỉ có đệ tử phái Côn Luân mới có thể vào, mà bây giờ dưới hiệp nghị của tam đại môn phái, đệ tử của ba môn phái đều có thể vào.
Thế là hôm bí cảnh Côn Luân mở ra, phái Côn Luân náo nhiệt cỡ nào có thể tưởng tượng được.
Phía trên năm đỉnh núi, lơ lửng một đạo trường có hình nón ngược. Đúng, là đạo trường, nó giống như một đỉnh núi bị lật ngược lại, trên hình nón ngược có phần đáy hướng lên là đạo trường rộng rãi bằng phẳng trải bằng hán bạch ngọc. Hơn năm trăm đệ tử nội môn phái Côn Luân xếp hàng chỉnh tề thành một trận hình vuông, trận hình vuông này còn chưa lớn bằng một phần mười đạo trường.
Phương Khác đứng trong trận, cũng giống như những đệ tử khác, hai tay buông thõng trong ống tay áo rộng rãi, vẻ mặt rất đạm nhạt. Trời biết, sáng nay đả tọa xong nghe tiếng chuông, lại thấy bên ngoài chẳng có một chút ánh sáng nào mà trời sáng nên có. Sau đó được thông báo phải ngự phi kiếm lên đạo trường, ngẩng đầu lên… che kín cả mặt trời, đen thùi một vùng, Phương Khác lặng lẽ dựng ngón giữa, đừng giỡn người ta vậy chứ. Y biết đạo trường này là một kiện linh bảo của chưởng môn Côn Lăng đạo nhân, đồng thời cũng là ấn chương chưởng môn của phái Côn Luân.
[Côn Luân ấn, là vật của chưởng môn phái Côn Luân, ấn này nhỏ thì xinh xắn, lớn che cả trời. Nếu dùng để đấu pháp, có thể khắc địch, một kích toàn lực, dưới đại thừa sẽ thần hồn câu diệt. Nên, cần dùng thận trọng.] Nếu thứ này trực tiếp áp xuống… Phương Khác không khỏi nghĩ, sợ là phái Côn Luân sẽ tử thương vô số. Ít nhất y nhất định chạy không thoát.
Mấy đạo uy áp đột nhiên truyền tới, Phương Khác giật mình, cùng các đệ tử khác ngẩng đầu lên nhìn. Trên đài quan sát của đạo trường, ở vị trí vốn trống không đã có năm vị ngồi đó. Đây là đại biểu do phong chủ năm phong phái ra, đều có tu vi kỳ nguyên anh. Dưới đài quan sát là mười mấy tu sĩ kết đan rũ tay mà đứng.
Một lão tổ nguyên anh trong đó chậm rãi đảo mắt nhìn một vòng, tất cả mọi người đều không kìm được cúi đầu.
Phương Khác chỉ nhìn năm vị đó một cái đã có cảm giác như mình đang ngâm dưới đáy nước, không thể thông khí. Mà diện mạo của năm vị lão tổ nguyên anh ra sao thì y chẳng biết chút gì. Cái này còn là uy áp đã thu liễm vô cùng ôn hòa của tu sĩ nguyên anh đối với môn phái của mình, nếu là uy áp ác ý thì sẽ ra sao đây?
“Các ngươi là đệ tử phái Côn Luân, cần phải ghi nhớ lời này. Chúng ta ở đây đợi các ngươi trở lại.” Âm thanh như từ chân trời truyền tới, lan khắp toàn trường, Phương Khác mím môi, chỉ hai câu đó mà y lại cảm thấy được cảm giác tự hào và cả lòng tin dâng lên trong nội tâm.
Dư quang khóe mắt đảo qua người khác, quả nhiên sĩ khí đại tăng.
Một lát sau, năm vị lão tổ nguyên anh cũng đứng lên, chắp tay sau lưng. Trên năm phong, chia ra truyền đến năm đường sáng, nhất tề đánh lên giữa “cửa” của phái Côn Luân. Ánh mắt Phương Khác khẽ động, đây chính là năm đạo pháp quyết mà năm phong khống chế, nhờ vào pháp quyết này mới mở được cấm chế đối ngoại của phái Côn Luân.
Không khí dường như uốn khúc một trận, sau đó lại như chưa có gì xảy ra. Tiếp theo một con thuyền lớn mà đen chậm rãi bay tới, phía trên là một hình ngũ hành bát quái thật lớn, đây là phi thuyền của phái Thái Hành.
Ngay sau đó là phi thuyền hình hoa sen lớn bằng chiếc thuyền mà đen. Nó có màu trắng giống như ngọc, trừ phái Thiên Sơn ra còn có thể là ai?
Phi thuyền đáp xuống đạo trường, tiếp theo, trên đạo trường xuất hiện ba trận hình vuông. Bạch sam với tay áo có đường vân đám mây là đệ tử phái Côn Luân, huyền y tơ bạc đen thùi một mảng, trên y sam có hình ngũ hành bát quái là phái Thái Hành và phái Thiên Sơn có số nữ đệ tử nhiều nhất trong ba phái, cũng là bạch sam nhưng so với khí thế của phái Côn Luân thì có thêm mấy phần phiêu dật.
Nhìn nhân số, đệ tử nội môn của ba phái cũng không phân trên dưới. Đương nhiên không phải tất cả đệ tử nội môn đều ở đây, có người ra ngoài lịch luyện chưa về, còn có người thì vì đã kết đan không thể vào bí cảnh Côn Luân. Nếu có đệ tử kết đan vào đây, vậy sự cân bằng sẽ bị phá vỡ.
Bí cảnh Côn Luân không chỉ là nơi để cá nhân tu sĩ lịch luyện mà còn là chỗ so bì chính diện của ba phái. Đệ tử đời này sớm muộn cũng phải trưởng thành để làm trụ chống cho ba phái, bây giờ chính là lúc xem đệ tử phái nào có thể giành được hạng đầu, đệ tử phái nào có thể sinh tồn nhiều hơn.
Chính là không biết, đệ tử trên đạo trường này, đến lúc đó có thể sống sót trở về được bao nhiêu. Mà nghe nói có một lần, số người trở về chỉ còn một phần ba lúc đi. Sau khi phát sinh chuyện này, chưởng môn ba phái từng đàm luận một lần, nếu cứ để thế, ba phái suy vong sẽ thành tất nhiên. Đương nhiên chuyện đó cũng rất khó phát sinh lần nữa, trừ khi là hai phái nào đó đã bất mãn với thế vạc ba chân hiện tại.
Tiếp theo, Côn Luân ấn chậm rãi di chuyển đến hậu sơn phái Côn Luân, nơi đó chính là dãy núi Côn Luân nhìn không thấy biên giới.
Sau khi chờ đợi một thời gian, phía trên dãy núi Côn Luân xuất hiện một lốc xoáy đen rất lớn, như một con cự thú há cái miệng thật to. Cây cối xung quanh lay động sàn sạt, cả dãy núi Côn Luân cũng đều nổi gió. Lốc xoáy đen kia càng lúc càng lớn, mà gió lại chậm rãi bình lặng. Cuối cùng chỉ thấy một hắc động còn lớn hơn đại môn của phái Côn Luân mấy lần.
Từng tốp đệ tử chỉnh tề ngự kiếm bay vào hắc động.