Khách Đến Từ Nơi Nào

Chương 4

Lạc Hiểu bỗng cảm thấy cực kì khó chịu.

Sao anh lại thân mật với cô như vậy, thương hại cô cô độc trên đời này sao?

Nhưng không hiểu vì sao, cô lại có chút mong đợi ở nụ hôn này. Tựa như lúc mệt mỏi nhất đã gặp được chỗ dựa vững chãi, hay như là một đứa trẻ sợ hãi trong đêm tối được cho kẹo, toàn thân đều run rẩy.

Cô bất chợt đẩy anh ra. Nhưng hành động này có lẽ là dư thừa, bởi anh đã đạt được trọn vẹn nụ hôn này.

Anh nhìn cô, không nói lời nào. Khuôn mặt anh tuấn của Hàn Thác tự nhiên cũng xuất hiện hai vệt hồng khả nghi.

“Sao lại đẩy anh?” Anh bỗng nở nụ cười, mang theo chút gì đó bất cần mà ngang ngạnh.

Lạc Hiểu hoảng hốt cúi đầu: “Em… Tiểu Mai nói với em có một căn nhà khác phía đầu phố cũng không tệ, em qua đó xem một chút. Anh không cần đi cùng em đâu.” Ngữ khí cô hết sức cương quyết, hàm ý cự tuyệt rõ ràng.

Hàn Thác từ trước đến giờ luôn phong độ ung dung. Đương nhiên nụ hôn vừa rồi cũng không hề có tính toán. Chỉ là … anh không kiềm chế được bản thân, mà cũng không có ý muốn kiềm chế. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ rần của cô, cảm giác của anh như là mèo bắt được chuột. Trong lòng Hàn Thác cũng có chút rối loạn, làm sao mình lại đi hôn cô như thế.

“Ừm!” Anh nhàn nhạt đáp, “Em đi đi.”

Đúng lúc trời đang mưa, Lạc Hiểu lấy mũ từ trong ba lô, đội lên đầu, không quay đầu lại mà nói: “Hẹn gặp lại!”

“Lạc Hiểu, hẹn gặp lại!” Thanh âm của anh rõ ràng mà mạnh mẽ, xuyên qua làn mưa truyền vào tai cô.

Cô nghĩ, anh đúng là một người đàn ông đặc biệt.

Thế giới bao la, ba chìm bảy nổi, chỉ có anh mới thấy được sự tồn tại của cô, nhưng lại không ép cô ở lại.

Thật ra làm gì có căn nhà nào khác đâu? Cho dù có thì tiền đặt cọc đã đưa, thủ tục đã xong, làm sao có thể đổi ý được nữa.

Buổi chiều mát mẻ, mưa phùn không ngừng rơi, Lạc Hiểu một mình đứng trên triền đê thất thần.

Bên dưới là một con sông, mặt nước tĩnh lặng, phảng phất như hòa làm một với sắc trời. Ven đó là những đám cỏ mọc thành cụm cùng những hàng cây, bình thường đi trong đó cứ như lạc giữa khu rừng hoang vắng. Lạc Hiểu đi thất thần không có mục đích, đầu óc mông lung. Nghĩ đến việc tay mình đã dính máu tươi, nghĩ đến tương lai của mình như cánh bèo trôi dạt lênh đênh bất định.

Nghĩ đến Hàn Thác…

Làm sao mới gặp có vài lần, đã sinh tình như vậy?

Cô lấy tay che mặt, giữa ngón tay những giọt nước mắt như có như không im lặng chảy xuống. Những giọt nước mắt men theo khớp xương tí tách rơi xuống.

Cũng buổi chiều đó, trái lại Hàn Thác thoải mái hơn hẳn.

Khi vừa trở về khách sạn, anh tựa như không hề bị chuyện cỏn con này làm cho ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Nhưng thật ra anh cũng cảm thấy có chút gì đó phức tạp, có chút gì đó thoải mái, có chút gì đó xúc động mà cũng có chút gì đó sung sướng. Khó hiểu hơn nữa là trong nội tâm luôn tĩnh lặng của anh, nay lại thêm cảm giác dịu dàng kỳ lạ.

Vì vậy, anh trầm lặng khác thường. Tiểu Mai đã cố nói chuyện với anh vài lần, xin chỉ thị cho khách sạn ngày mai mua thịt lợn hay vẫn là thịt gà, anh vẫn một mực im lặng không đáp nửa lời. Rốt cuộc cô ta cũng không chịu được nữa, trợn mắt hỏi thẳng: “Giám đốc, đầu anh bị con lừa đá trúng hay sao vậy? Cứ mang cái vẻ mặt như thế là sao?”

Hàn Thác không thèm quan tâm đến cô ta, thấy quá ồn ào, anh dứt khoát đi vào phòng, đóng cửa lại.

Trong phòng, anh ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, uống trà và hút thuốc lá. Lá trà từ bản địa, có vị hơi đắng nhưng tinh khiết. Còn thuốc lá thì khỏi cần nói, bà ngày trước chính tay anh vừa dạy Lạc Hiểu cuộn chúng .Nghĩ đến đây, Hàn Thác nở nụ cười.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời xám trắng bên ngoài, tựa như vẻ mập mờ ngày hôm đó. Không làm mất đi vẻ thanh thuần, lại không mất đi sự thần bí. Hàn Thác cảm giác tựa như có ai dùng tay khẽ lôi kéo tâm tư của mình. Anh cũng không biết từ khi nào mình đã bị cô thu hút. Có lẽ là từ ngày đầu tiên, khi cô bước ra từ màn mưa cùng với giọng nói trầm thấp quyến rũ mang theo hơi hướm của vùng sông nước Giang Nam; khiến cho đàn ông dễ nảy sinh cảm giác tò mò, thương tiếc.

Hàn Thác tựa vào lưng ghế, nhắm mắt, dần dần ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Anh mơ một giấc mộng.

Trong mơ, những năm tháng xa xăm, có những người dần bước đến. Còn có cả bản thân thời còn nông nổi, cầm súng đứng trong vũng máu, khóc nức nở.

Đó là cảnh sát hình sự Hàn Thác. Anh đem toàn bộ tuổi thanh xuân của mình, dâng hiến cho vùng biên giới đen tối. Về sau, anh muốn về nhà. Thì nhà cũng không còn.

Vậy là anh dần quên đi.

Người phụ nữ kia, rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn anh? Thật ra Hàn Thác cũng không nói rõ được. Đó là một loại khí chất.

Người độc thân lâu năm như anh, cảm thấy không kháng cự nổi khí chất.

Khi trời sắp tối đen, Hàn Thác bị Tiểu Mai đánh thức. Bỗng nhiên cô ở bên ngoài gõ qua cửa sổ: “Anh! Ông chủ! Anh mau dậy! Dậy!” Giọng nói rất gấp gáp, thậm chí còn hơi nức nở.

Hàn Thác mở mắt, lập tức bật dậy khỏi ghế.

____

Khi Lạc Hiểu về đến khách sạn, trời đã tối. Thời tiết cao nguyên thật kỳ quái. Giữa trưa còn mưa to, ban đêm trời lại đầy sao.

Lạc Hiểu nhìn những ngôi sao kia, tâm trạng dường như trở nên tĩnh lặng hẳn.

Không muốn chống đối, nhưng lại nhất định phải chống đối. Nghĩ đến đây, Lạc Hiểu cười tự giễu, cảm thấy có vẻ mình sống đã nửa đời mà cứ như con ngốc.

Vì tâm trạng quá nặng nề, quá rầu rĩ, nên khi đẩy cửa vào, cô cũng không chú ý đến việc đến việc bên trong không có hương rau xào thường ngày, cũng không có tiếng cười nói ồn ào của Tiểu Mai. Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên trong là một mảnh tối đen. Người đàn ông ngày thường vẫn luôn đứng dưới đèn trước hiên, ngẩng đầu nhìn cô cũng không ở đó.

Lạc Hiểu sửng sốt.

Sau đó tìm quanh khách sạn một lượt. Trừ hai người khách ở lầu hai, không có bất kì người nào khác.

Anh đi đâu?

Lạc Hiểu chợt nhớ đến câu nói lúc trưa của anh: Tối anh xào mì cho em.

Anh không phải là ai khác, đã nói thì nhất định sẽ làm. Dù giữa trưa anh cưỡng hôn cô, buổi tối anh nhất định sẽ xào mì cho cô … Cô chắc chắn.

Có chuyện.

Lạc Hiểu gọi điện cho anh, lại phát hiện ra điện thoại vang lên trong phòng anh. Đã có chuyện gì, mà ngay cả điện thoại anh cũng không kịp mang? Gọi cho Tiểu Mai, gọi được, nhưng không ai nghe máy.

Lạc Hiểu chạy ra khỏi khách sạn.

Bên ngoài cổng, vẫn là đoạn đường kia. Chật hẹp, cổ xưa, cũng là con đường chính của trấn nhỏ này. Lúc này nhà nhà cũng đã lên đèn. Lạc Hiểu cảm giác những nhóm người đi trên đường, bầu không khí hôm nay có chút khác. Cô nhìn theo dòng người, quả nhiên thấy cuối đường, có không ít người đang vây quanh trước cổng của một căn nhà.

Trực giác nói cho Lạc Hiểu, Hàn Thác đang ở đó. Nhưng bất giác, cô lại không muốn đến nơi có nhiều người, tiến về phía trước một đoạn, quan sát địa hình, cô liền vòng vào một ngõ nhỏ.

Chỗ này ít người hơn hẳn, đường nhỏ âm u, không có đèn. Cảm giác về phương hướng của cô trước giờ vẫn rất tốt, dễ dàng nhận ra được đâu là cửa sau của ngôi nhà lúc nãy. Cô giả vờ ngồi xuống buộc dây giày, nghe rõ bên trong không có bất kì tiếng động nào. Như vậy, những người ngoài cửa không tiến vào nhà, hoặc đang cách cửa sau rất xa.

Cô đứng lên, nhìn quanh một chút, không có ai. Cô lùi ra sau hơn mười mét, chạy mạnh để lấy đà, chân giẫm vào tường, nhẹ nhàng lộn người một cái, bay vào sân.

Khi cô tiếp đất, chỉ có tiếng vang rất nhỏ. Cô ngẩng đầu, điều kiện sống của gia đình này có vẻ không tệ. Có một sân nhỏ mới sửa lại xong. Sân tối thui, chỉ có một ngọn đèn le lói ở gian nhà chính đối diện cô. Không có người.

Đi qua hành lang, cửa chính đóng. Đám người vây xem bên ngoài đều bị ngăn lại bên ngoài.

Đột nhiên ánh mắt Lạc Hiểu nháy nhẹ một cái.

Vì cô thấy ngòai cổng có căng dây cảnh giới. Đại khái đó là nguyên nhân khiến những người kia không được vào.

Có dây cảnh giới, tức là nơi này có cảnh sát. Hoặc đã từng có cảnh sát ghé qua.

Lạc Hiểu vô thức muốn xoay người rời đi. Nhưng dù gì cũng đã tới đây, lại không biết trong nhà chính rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô cảm thấy không cam tâm.

Xác nhận trong phòng không có động tĩnh, Lạc Hiểu tự nhủ nhìn một chút rồi về ngay, về khách sạn của Hàn Thác. Cô đi hai ba bước đến cửa phòng. Cửa phòng mở rộng. Dưới ánh đèn chập chờn, có một người đàn ông nằm trên đất.

Toàn thân người đàn ông kia hoàn toàn trần trụi, dưới đất toàn là máu. Đó là một người đàn ông mập mạp hơn bốn mươi tuổi. Trên cổ có một vết cắt, lộ ra một mảng máu thịt lẫn lộn. Phần dương v*t phía dưới bị cắt nát. Lạc Hiểu nhận ra người này, trước kia cô từng gặp qua trên đường, là chủ căn nhà này, hình như còn là ông chủ vận tải gì đó, gia cảnh giàu có. Mới ly hôn vài năm trước.

Lạc Hiểu nhìn qua rất nhiều tư liệu phá án của cảnh sát hình sự, biết, chỉ khi một người bị cắt đứt động mạch thì mới có thể chảy nhiều máu như vậy.

Cô đứng ngơ ngác ở cửa ra vào mười mấy giây đồng hồ, mới lùi lại một bước, rồi lại lùi thêm bước nữa. Sắc mặt tái nhợt, xung quanh lặng như tờ, cô chỉ có cảm giác buồn nôn. Cô giống như mèo bị đốt đuôi, chân tay đều căng cứng, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Sau đó có người đến, vỗ nhẹ vai cô.

Lạc Hiểu bị dọa, run bắn cả người, vô thức túm lấy tay người kia, định ném qua vai. Nhưng không những không ném nổi, mà còn bị người kia không chế ngược lại, nhân tiện đẩy một cái, áp cả người cô lên tường.

“Lạc Hiểu!” Anh khẽ gọi tên cô.

Lạc Hiểu chưa hoàn hồn, lúc này mới nhìn rõ người trước mặt là anh. Cả người cô đều dán vào ngực anh, anh nắm chặt lấy hai tay cô, cúi xuống nhìn.

“Sao em lại ở đây?”

“Sao anh lại ở đây?”

Hai người đồng thanh.

Dù Hàn Thác đã buông lỏng cô ra, nhưng vẫn nắm lấy một tay cô như lúc nãy. Tâm trí Lạc Hiểu vừa gặp chấn động quá lớn, nên nhất thời không phát hiện.

“Em … Thấy mọi người đều không ở khách sạn, nên tìm đến đây.” Cô đáp.

“Sao lại không vào bằng cửa chính?” Anh cau mày. “Có án mạng, cảnh sát chưa đến, anh qua đây giúp bảo vệ hiện trường.”

“A …” Lạc Hiểu thở nhẹ ra. Người ta duyên rộng, lại có danh tiếng. Ở quê có chuyện lớn, tìm anh đến để bảo vệ tình hình chung, cũng không có gì lạ.

Cửa nhà tỏa ra mùi gỗ mai, dưới ánh đèn u ám, Hàn Thác thấy cô bị dọa đến trắng bệch, vô thức nắm lấy tay anh. Dù tâm trạng anh bị vụ án khiến cho trùng xuống, anh vẫn không nhịn được cười, hỏi: “Một mình em chạy đến đây, là vì lo cho anh?”

Lạc Hiểu không trả lời được.

Mọi hiểm nguy, đều có điểm báo. Những điều khác thường, cô đều sợ hãi, trốn tránh. Đột nhiên không thấy anh đâu, cô vô thức muốn đi tìm anh. Giờ chối thế nào đây.

Nên cô cúi đầu xuống, không nói lời nào.

Hàn Thác cũng cúi xuống, cực kì nhẹ nhàng, đưa mặt sát lại gần cô, hôn nhẹ lên tóc cô một cái.

Ngay sau đó, trong lòng Lạc Hiểu như có một sợi dây căng lên.

Đây là, lần thứ hai trong ngày, anh hôn cô.

Nhận ra tay cô vẫn lạnh ngắt, anh dịu dàng nói: “Đừng sợ. Cảnh sát sẽ đến nhanh thôi.”

“Vâng.”

Hai người cùng im lặng một lúc, cô lại ngẩng đầu, vô ý nhìn thoáng qua khối thi thể trong phòng, sau đó liền nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Hàn Thác chú ý đến động tác nhỏ này của cô, tiến lên một bước, đóng chặt cửa lại, để cô không nhìn được nữa.

“Đúng rồi, vừa nãy thấy em leo tường, bản lĩnh cũng không tồi, trước từng tập võ?” Anh hỏi.

Lòng Lạc Hiểu khẽ run.

Giọng của anh vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, dường như chỉ là tiện miệng hỏi.

“Vâng!” Cô đáp.

Anh cười, nắm tay cô bước ra sân, ngồi xuống một chiếc ghế đá: “Tốt, có thời gian, hai chúng ta …. Cùng nhau tập một chút.”

Lạc Hiểu sững sờ.

Trông coi hiện trường án mạng trong đêm, anh có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy.

Là vì … Tính cách của anh trước giờ vẫn kiên định, hào phóng? Hay vì anh vốn là người đàn ông như thế?

Hẳn rồi.

“Anh … Không sợ chút nào sao?” Cuối cùng Lạc Hiểu vẫn lên tiếng khẽ hỏi.

Dưới ánh sao, anh hạ mắt nhìn cô, ánh mắt anh còn sáng hơn cả sao trên trời. Bỗng nhiên Lạc Hiểu phát hiện, dù anh có ngồi, lưng anh vẫn thẳng tắp, cường tráng như một gốc thông.

Dường như cảm thấy câu hỏi của cô rất thú vị, anh nhìn chằm chằm cô, cười: “Những việc này, trước giờ anh vẫn không sợ. Chỉ có chúng nó mới sợ anh.”

Bên tai Lạc Hiểu dường như có gì đó vỡ tan.

Lúc này cô mới ý thức được, trên người đàn ông trước mặt, rõ ràng còn có một loại khí chất mơ hồ nào đó.

Đó rõ ràng là loại khí chất mà cô quen thuộc, cô yêu thích, nhưng đó cũng là thứ mà cô sợ nhất …
Bình Luận (0)
Comment