Khách Điếm Lão Bản

Chương 19

Chuẩn bị nghĩ ngơi dưỡng sức mấy ngày, ngay khi Trình Cửu Nhụ nhận được tin về Hàn Tử Tự, hai người quyết định tới Biện Kinh, tức nơi tổng đà của Thiên môn ngự tại.

Khoảng một tháng trước, giang hồ vì ai đó xuất hiện mà sôi sục.Trước đấy vẫn có tin đồn rằng tân nhiệm môn chủ Hàn Tử Tự từ biệt sư phụ Vô Tâm La Hán, rời Thiên Hữu cung rồi biệt tích, Thiên môn điều động mấy vạn môn đồ rải khắp cả nước, kiếm tìm khắp nơi mà vẫn không dò ra dấu vết.

Trùng hợp vào chính lúc đó, thế lực tà đạo Nhất Ngôn đường ngày một phát triển, chính đạo lại như rắn mất đầu, khó tránh một phen rung động, lòng người bất an.

Thương Long môn nhiều năm qua lúc nào cũng đứng dưới Thiên môn thừa dịp này bành trướng thế lực, dù chưa nói rõ, nhưng mơ hồ là muốn thay thế vị trí Thiên môn.

Tin đồn này nổi lên khắp bốn phương, khiến mọi chuyện rối rắm vô cùng.Phàm là chỗ nào có thuyết thư tiên sinh, chỗ đó sẽ có chuyện về Hàn Tử Tự.

Có phiên bản nói Hàn Tử Tự sau khi tạm biệt sư phụ, gặp được đại mỹ nữ dung mạo phấn hồng như thiên tiên, giác ngộ công danh lợi lộc thế sự không thú vị bằng, dắt tay mỹ nữ đi quy ẩn sơn lâm.

Có phiên bản lại nói Hàn Tử Tự học nghệ không ***, thêm chuyện cha mất, sợ trở về Thiên môn sẽ gặp phải những kẻ không phục tùngmà tạo phản, thành vật hy sinh trong cuộc đấu đá tranh giành quyền lực, vì vậy chỉ có thể trốn mất dạng.

Và phiên bản đang lưu hành rộng rãi nhất nói là Hàn Tử Tự trên đường hạ sơn hồi hương, gặp phải cao thủ mai phục của Nhất Ngôn đường. Khổ chiến ba ngày ba đêm, đất đá mịt mùng, trời u đất ám, nhưng cuối cùng không địch lại bọn tà đạo ti tiện dùng chiến thuật lấy thịt đè người. Hàn Tử Tự bị giam giữ, bây giờ đang ở trong thủy lao của Nhất Ngôn đường.



Dọc đường, Mạc Ly được nghe không ít phiên bản, nét mặt tuy không tỏ vẻ mấy nhưng bụng thì cười thầm.Cái gọi là mồm miệng thế gian là đây. Nếu không phải bản thân biết rõ chân tướng, khéo cũng sẽ tin một hai phiên bản. Cũng phải thừa nhận, mấy thuyết thư tiên sinh này kể chuyện mới tỉ mỉ chi tiết, điên loan đảo phượng thế nào, cơ hồ đổi trắng thay đen được.

Nhưng mà, bây giờ Hàn Tử Tự đã trở lại Thiên môn cũng được một thời gian rồi.Thời điểm Hàn Tử Tự xuất hiện ở Thiên môn và Sửu Nô rời đi đã giúp Mạc Ly càng thêm xác định… Sửu Nô chính là tân nhiệm môn chủ Hàn Tử Tự của Thiên môn.

Tục ngữ có câu “nơi nào có người, nơi đó là giang hồ”. Cho dù Hàn Tử Tự thật sự hiện thân thì lời đồn trên giang hồvẫn tiếp tục nổi lên, hết đợt này đến đợt khác. Hắn vốn đã ít lộ diện, dẫn tới lời đồn khắp bạch đạo là đó không phải Hàn Tử Tự thật.

Điều này cũng khó trách, kẻ tự xưng là Hàn Tử Tự này tuổi trẻ anh tuấn, diện mạo như quan ngọc, phong độ vô cùng, tuy mang phong thái của một đại tướng nhưng lại không có bất kỳ một tín vật nào của môn chủ Thiên môn trong người, kể cả Ngự Long lệnh do phụ thân giao cho cũng thất lạc.

Ngự Long lệnh là vật quan trọng thế nào, há nói không tìm thấy là không tìm thấy thật?

Vì thế có người đồn, Hàn Tử Tự đó là do Thiên môn tìm người thế thân để ổn định vị thế trên giang hồ.Nếu không phải có sự xác nhận từ lão quản gia đã hầu hạ tại Thiên môn lâu năm, cộng thêm một thân tuyệt thế võ công chấn động trời đất mà chỉ đệ tử của Vô Tâm La Hán mới có, e khó mà ngặn được miệng lưỡi thế gian.

Vất vả di chuyển nửa tháng, Mạc Ly ngồi trong một quán tràởBiện Kinh sầm uất.Y ăn vận mộc mạc, lẳng lặng ngồi nhâm nhi chén trà thơm cùng nỗi băn khoăn trong lòng.Mạc Ly không hiểu chuyện giang hồ, dọc đường nhờ cậy hết vào Trình Cửu Nhụ.

Nhớ lại ngày hai người rời khách điếm, Dược Lang sống chết muốn theo, nhưng Trình Cửu Nhụ kiên quyết không cho. Mạc Ly khuyên nhủ nửa ngày trời mới giữ được Dược Lang ở lại trông chừng khách điếm.Trình Cửu Nhụ nói, Dược Lang có Phá Quân *** hiếm thấy chiếu mệnh, tới Biện Kinh gặp phải long khí hoàng thành, rất không tốt.May mà Dược Lang bị Trình Cửu Nhụ quản chặt, không dám cãi lời, cứ như cún con bị vứt bỏ, đáng thương nhìn theo chiếc xe rời đi.

Hai người ở trọ tại một khách sạn bình dân. Dàn xếp ổn thỏa, Trình Cửu Nhụ lên tiếng: “Ngươi nghỉ tạm ở đây trước hẵng, ta đi tìm hiểu qua về hành tung của Hàn Tử Tự rồi sẽ an bài tiếp.”

Một mình chờ ở khách sạn, mở cửa sổ ra là có thể thấy khung cảnh đường phố bên dưới tòa lầu vui vẻ, nào nhiệt nhường nào. Khung cảnh ấy tựa như chẳng có chút liên hệ với Mạc Ly, y quạnh quẽ đến nỗibất giác miên man suy nghĩ.

Sửu Nô bây giờ lắc mình một cái trở thành một đại nhân vật có tầm cỡ trên giang hồ. Ngày trước hắn ở khách điếm cũ nát giúp y rửa bát bửa củi, thật nghèo túng. Giờ chỉ là ký ức xa vời mà thôi.

Mối nhân duyên với hắn đẹp như sương sớm, là y khắc cốt ghi tâm, nhưng còn Hàn Tử Tự?

Mạc Ly không biết.

Chẳng rõ có phải vì Thể Hồ ti hay không, chỉ cần nghĩ tới giọng nói, dáng vẻ của người kia, y lại không kiềm được lo âu và nhung nhớ.Đôi lúc trên đường đi, y từng nghĩ tới chuyện lui bước.

Có lẽ nên quay lại khách điếm, an tâm chờ hắn quay lại.Có lẽ mọi chuyện cũng không tới nỗi tệ vậy…

Nhưng sau bao lần “có lẽ”,vẫn không thể ngăn nổi mong muốn gặp lại người ấy thêm lần nữa.

Giang hồ tung bao tin đồn, y biết giờ hắn đang lâm vào khó khăn.Bên ngoài cường địch, bên trong gian nan.Không biết phải là người trí tuệ dũng cảm như thế nào mới có thểngồi lên được vị trí tối cao, biến nguy thành an trong chốn long đàm hổ huyệt vậy.

Biết là lỗ mãng, không muốn gây phiền phức cho hắn… Nhưng nếu có thể, y chỉ muốn từ xa liếc hắn một cái, xác nhận hắn bình yên, lòng sẽ an tâm?

Nghĩ như vậy, sắc trời cũng dần tối.Thoáng cái, đèn hoa đã treo.Trăng non lửng lơ chân trời, tựa hồ vì mặt đất rực rỡ quá mà ngại ngùng lấp ló.Gió đêm hiu hiu, có chút lạnh nhưng lại làm con người ta sảng khoái.

Trình Cửu Nhụ ra ngoài cả một buổi chiều cuối cùng cũng về. Hắn đưa Mạc Ly tới Ngưng Thủy các — tửu lâu lớn nhất Biện Kinh dùng bữa tối.

Trong gian phòng lịch sự tao nhã, Mạc Ly rót cho Trình Cửu Nhụ một ly đầy, “Hà cớ gì phải tốn kém thế, chỉ là một bữa ăn thôi mà, qua loa cũng được.”

Trình Cửu Nhụ cười: “Cả tháng trời chạy vội, chúng ta đã chịu khổ không ít, có cơ hội thì phải khao mình một phen.”

Mạc Ly cũng cười: “Coi thế đi, huynh cũng đâu thích xa hoa phung phí, chắc là có sắp xếp gì đúng không?”

Trình Cửu Nhụ thâm ý nhìn Mạc Ly, “Đúng là không gạt được ngươi. So với tên Dược Lang cẩu thả kia, ngươi thật *** ý đấy!”

Mạc Ly vừa gắp thức ăn cho Trình Cửu Nhụ, vừa nói: “Sao nào, tên Dược Lang cẩu thả kia vẫn là đối tượng thủy chung của huynh đấy thôi, không phải à?”

Trình Cửu Nhụ bất giác nhoẻn miệng, không đáp, khẽ nhấp ngụm rượu.

“Nói chính sự đi.” Trình Cửu Nhụ nghiêm túc, “Ta nắm được thông tin là tối nay Hàn Tử Tự sẽ mở bữa tiệc chiêu đãi vài người bạn tri kỷ chí cốt ở Ngưng Thủy các này, lý do là…”

Mạc Ly nghe tới đây, tim bắt đầu nhảy loạn, “Ýhuynh…”

Trình Cửu Nhụ gật đầu, “Nhã gian ta đặt này sát vách với căn phòng Hàn Tử Tự mở tiệc.”
Bình Luận (0)
Comment