Khách Điếm Lão Bản

Chương 30

Kiều Nhất đã tóm lấy cổ Mạc Ly.Vạt áo y bung ra, để lộ miếng ngọc trắng Ngự Long lệnh trên cổ.

“Thủ đoạn của Hàn Tử Tự cao thật, đem Ngự Long lệnh giấu trong một khách điếm rách nát tầm thường này, sợ Thương Long môn ta nắm được bí mật trong đó mà tiên hạ thủ vi cường. Lấy cớ chúng ta cấu kết với Nhất Ngôn đường, tàn sát mấy ngàn môn đồ ta!”

Tuy bị khống chế nhưng Mạc Ly vẫn chưa đến nỗi luống ca luống cuống.Hai kẻ này nhất định sẽ không giết y. Bằng không, hà tất phải phí lời như vậy, dứt khoát động thủ có phải hơn không.

“Hừ!” Đến nước này rồi, Mạc Ly biết mình không thểvô can được nữa, cũng không có ý định tiếp tục giả vờ như không biết gì. Y chỉ cười lạnh: “Muốn trách thì trách môn chủ nhà ngươi không đủ tâm cơ, vọng tưởng có thể dùng tà môn ma đạo mưu hại người khác. Mà trước kia, chuyện thương thiên hại lý các người còn chưa làm đủ? Hôm nay gặp báo ứng là đúng tội!”

Nghe vậy, Kiều Nhất không những không giận mà còn cười: “Thật không hổ là cục cưng của Hàn Tử Tự, Hàn đại môn chủ. Thật hận không thể bảo vệ bảo bối này nhỉ? Chết đến nơi còn không quên nói giúp người tình.”

Thần sắc Mạc Lý tức khắc trầm xuống, “Hẳn trong chuyện này có cơ sự, mong Kiều công tử giữ miệng tích chút đức, đừng ăn nói lung tung.”

Kiều Nhất lại cười: “Ăn nói lung tung? Vốn ta cũng tưởng chỉ là lời đồn nhảm, nhưng sau này cùng Cổ Mạnh Kỳ uống rượu, nghe được lời thật trong cơn say của hắn, ta đây liệu có thể không tin không?”

Kiều Nhất dời tay tới hầu kết của Mạc Ly, ngón tay đặt trên miếng ngọc thúy bạch Ngự Long lệnh, “Thật không ngờ, Hàn Tử Tự lại mất hồn vì loại hàng này, thật là lạ, quá là lạ…”

Mạc Ly quay đầu đi: “Khỏi cần nhiều lời, mục đích của các người là gì? Vào thằng vấn đề đi!”

Sắc mặt Kiều Nhất trầm xuống, “Được, hôm nay tới đây không ngoài ba mục đích. Một, đoạt Ngự Long lệnh; hai, ngươi, ngoan ngoãn theo chúng ta.”

Mạc Ly toát mồ hôi lạnh: “Ngươi tính dùng ta làm con tin để uy hiếp Hàn Tử Tự?!”

Kiều Nhất ngả ngớn vỗ mặt ý: “Ngươi cũng không ngu ngốc lắm đấy.

Mạc Ly hất tay Kiều Nhất ra, “Đừng hòng! Ta cũng bị Hàn Tử Tự lợi dụng, ngươi dùng ta để uy hiếp hắn, căn bản vô tác dụng thôi!”

Kiều Nhất vặn ngược cánh tay đang giãy giụa của Mạc Ly, ghé sát vào tai y mà nói: “Có tác dụng hay không, không phải chuyện của ngươi, mà là của Hàn Tử Tự.”

Dứt lời, Kiều Nhất liếc Kiều Nhị vẫn đứng bên.

Kiều Nhị cũng là người của Thương Long môn, là em ruột của Kiều Nhị. Kiều Nhị được gia nhập vào Thương Long môn cũng là nhờ mặt mũi của Kiều Nhất.

Đơn giản khống chế được Mạc Ly, Kiều Nhất cười lạnh: “Đừng vội, ta còn chưa nói hết, còn mục đích thứ ba.”

Mạc Ly nghiêng đầu tránh né, dùng ánh mắt căm phẫn trừng Kiều Nhất: “Ngươi dám làm càn, đừng nói Hàn Tử Tự, bọn Trình Cửu Nhụ cũng sẽ không bỏ qua đâu!”

Kiều Nhất cười như điên: “Nếu ta đã dám đến thì tất nhiên đã biết bối cảnh hoành tráng của ngươi. Thế nhưng, Thiên Cơ Thần Toán và Độc Dược Lang kia chẳng phải đang ở Biện Kinh rồi ư? Giờ này nước xa không cứu được lửa gần, còn ai có thể cứu ngươi?”

Kiều Nhật buông tay ra, giọng điệu ngang nhiên: “Quay lại chủ đề chính, dược hiệu cũng mau phát tác thôi. Ta thì chẳng hứng thú gì với nam nhân, nhưng Kiều Nhị lại ngoại lệ. Ở phương diện khác thì chẳng tích sự gì nhưng chuyện này là tốt.”

Mạc Ly hiểu ý Kiểu Nhất, tay chân nhất thời lạnh buốt.

Kiều Nhất xoay sang Kiều Nhị: “Hôm nay, hãy để huynh đệ của ta ‘dạy dỗ’ kẻ được coi là người trong lòng của Hàn Tử Tự đi. Ta muốn cho hắn biết đau cắt lòng là thế nào! Ha ha ha!!!”

Lợi dụng lúc Kiều Nhất cười điên cuồng mà lơi là, Mạc Ly bèn ném chiếc ghế đầu bên cạnh vào gáy gã.

Nhưng Kiều Nhất là người tập võ, thân thể phản ứng rất nhanh. Chiếc ghế còn chưa chạm tới vạt áo, gã đã lách người né tránh. Tuy vậy, ở khoảng cách rất gần, một mảnh gỗ vẫn văng trúng lưng.

Mạc Ly lợi dụng cơ hội muốn xông ra.

Kiều Nhất hô: “Kiều Nhị!”

Ăn ý, tức khắc Kiều Nhị chặn ngay đường ra duy nhất. Một lần nữa, Mạc Ly tức khắc bị tóm lại, Kiều Nhất nhìn y một cách hài hước.

Ánh mắt Mạc Ly lóe lên tức giận, vậy mà vẫn trong veo.

Kiều Nhất tức giận: “Ngươi không uống trà?”

Theo bản năng, Mạc Ly hỏi ngược lại: “Trong trà có cái gì?”

Kiều Nhất đã hạ thuốc vào trà, là xuân dược có dược tính cực mạnh. Bởi lát nữa kẻ phát sinh quan hệ không phải là người ngoài mà chính là em trai ruột, Kiều Nhất sợ Mạc Ly sẽ phản kháng kịch liệt, dễ mang tâm lý cá chết lưới rách. Nhỡ y làm gì em trai hắn thì… Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.

Đề phòng chuyện đó, ban nãy khi Mạc Ly pha trà, Kiều Nhất đã giở trò, bỏ xuân dược vào.

Nhưng Mạc Ly lại không biết đó là dược gì, còn tưởng trà bị hạ độc, bị A Vong mang đi rồi.

Kiều Nhất thấy không bỏ được thuốc, hạ quyết tâm ngoan độc. Chuyện hôm nay, đã làm phải làm đến cùng, vô độc bất trượng phu!

Tới giờ phút này, trước có truy binh, sau không đường lùi, chỉ có đường chết. Đã thế thì phải khiến tên Hàn Tử Tự kia chết nhục.

Đè chân tay Mạc Ly lại, Kiều Nhất xé toạc áo y, “Kiều Nhị, lại đây!”

Mặc dù Kiều Nhị cũng là môn đồ của Thương Long môn, nhưng tác phong hành sự không dứt khoát như anh mình, chính vì thế nên lăn lộn nhiều năm như vậy gã ta vẫn chỉ là cái bóng của Kiều Nhất mà thôi.

“Nhưng, chuyện này… Đại ca…”Kiều Nhị trông bộ dạng liều mạng giãy giụa của Mạc Ly thật đáng thương, cũng biết Mạc Ly chỉ là người ngoài cuộc, trong lòng nảy sinh do dự.

Thấy Kiều Nhị có vẻ mềm lòng, Mạc Ly quay sang hắn, “Kiều Nhị, ta van ngươi, đừng làm vậy! Sẽ tổn hại tới âm đức, sao ngươi đối mặt được với cha mẹ dưới suối vàng… A!”

Còn chưa nói hết, Mạc Ly đã ăn một chưởng hung bạo của Kiều Nhất. Đầu y lệch sang một bên, khóe môi tràn máu, gò má sưng lên.

“Ngươi không làm thì ta làm, cùng lắm thì không cần dùng y uy hiếp Hàn Tử Tự mà giết chết luôn!”Kiều Nhất hung dữ uy hiếp.

Kiều Nhị hiểu Kiều Nhất nói được làm được. Gã ta sợ đại ca, nhưng cũng đã động lòng thương hại Mạc Ly… Cuối cùng vẫn thoát y phục, tới gần y.

Trăm triệu lần Mạc Ly cũng không ngờ, tới giờ khắc này mình vẫn còn phải trả giá vì sự sai lầm khi cứu Hàn Tử Tự.

“Không! Không!”Y hét lên thất thanh.

Áp chế Mạc Ly là Kiều Nhất đang cười điên cuồng, như đang vui mừng sảng khoái bởi chỉ một khắc sau, thù này đã được trả.

Kiểu Nhị kéo hai chân không ngừng phản kháng của Mạc Ly, miệng lẩm bẩm những lời không biết là đang nói với chính mình hay nói cho y nghe, “Xin lỗi, ta cũng không cam tâm tình nguyện, nhưng… Ánh mắt ngươi… thật xinh đẹp…”

Kiều Nhị cúi xuống, muốn hôn vào đôi con ngươi lóe lên những tia tức giận cùng ánh nước kia, “Khốn nạn, buông ta ra! Không!!!”
Bình Luận (0)
Comment