Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 15 - Bày Sự Thật Giảng Đạo Lý

Cảm giác áp bách tuyệt đối khiến mọi người khiếp sợ.

Dù Chung Linh không phải đối mặt với khí tức của Tiêu Thiên thì cũng xụi lơ, run rẩy ngồi bệt trên mặt đất.

Về phần ba sát thủ đối diện, cả người đã cứng ngắc tại chỗ, không dám mảy may nhúc nhích.

Leng keng....

Sát thủ viền vàng cầm không nổi chủy thủy trong tay mình, để nó rơi xuống đất.

Ba người có cảm giác như trái tim đã bị Tiêu Thiên bóp chặt, có muốn há miệng nói chuyện thì cũng không thốt ra được từ nào.

Cho dù đối diện với lâu chủ đại nhân, bọn họ cũng không có cảm giác áp bách lớn thế này.

Sát thủ viền vàng cắn răng, khóe miệng tràn ra tơ máu, miễn cưỡng lắm mới mở miệng được: “Vị.... đại nhân này, có lẽ là đã có chút hiểu lầm, vẫn.... vẫn mong ngài bao dung.”

“Hiểu lầm?” Tiêu Thiên cười khổ lắc đầu.

“Lúc đầu ta chỉ muốn làm một vương gia nhàn nhã, trải qua ngày tháng an phận, làm một người lương thiện.”

“Các ngươi một hai cứ phải cho người đến tìm ta gây rắc rối, cứ phải ép ta ra tay đả thương người, cứ phải bắt ta không thể không đánh chết các ngươi.”

“Ta vẫn không hiểu, sao ngươi lại nói nhiều lời nhảm nhí như thế?”

“Tại sao ngươi muốn để ta biết: tổng bộ Huyết Vân lâu các ngươi thèm muốn Đại Viêm.”

“Thế này không phải là ngươi đang ép ta ra tay, không diệt sạch tổng bộ Huyết Vân lâu thì không được à?”

“Tại sao phải ép ta??”

Tiêu Thiên phẫn nộ, đột nhiên đánh một quyền ra ngoài.

Ầm!!!

Sát thủ viền vàng đứng ở trước mặt Tiêu Thiên, chưa kịp mở miệng nói tiếp đã bị một quyền đánh cho bép xác, bốc hơi ngay tại chỗ.

Mà không gian xa xa phía sau lưng hắn, quyền kình xao động, đánh tan hết mây mù trên bầu trời.

Giống như xé toạc cả mảnh thiên không này ra.

Hai sát thủ viền bạc gần trong gang tấc cũng lập tức bị quyền kình lan đến, toàn thân vỡ nát.

Trước khi chết, trong đầu hai người chỉ có một suy nghĩ.

“Đám tình báo ngu xuẩn, cả nhà chúng mày chứ!!! Chúng mày tra thế nào mà lại báo thứ quái vật này là phế vật hả?”

Đáng tiếc, người của bộ tình báo bộ lại không nghe được những tiếng thét gào trong lòng họ.

Bởi vì thủ lĩnh của bộ tình báo - mỹ nữ xinh đẹp kia đã bị Tiêu Thiên một quyền giết sạch, không còn mẩu xác nào.

Huyết Vân lâu, phân lâu Đại Viêm.

Bị diệt!

Tiêu Thiên thu liễm khí tức, buồn bực thở hắt ra.

Hắn quay đầu lại thì phát hiện cả người Chung Linh mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất. Tiêu Thiên cau mày, một lần nữa dìu đối phương lên: “Nhóc con này, từng ấy tuổi rồi mà sao cơ thể lại yếu ớt thế này hả?”

“....”dưới sự trợ giúp của Tiêu Thiên, Chung Linh đứng lên, sắc mặt rất chi là cổ quái.

Không phải là do thân thể nàng yếu ớt đâu! Lúc Tiêu Thiên tức giận, cảm giác áp bách bắn ra bốn phía thật sự rất khủng bố, căn bản là không thể chống đỡ nổi.

Điểm càng khiến cho Chung Linh để ý hơn chính là những lời lúc nãy Tiêu Thiên đã nói với sát thủ viền vàng.

“Thân Vương đại nhân, ngài còn muốn đi.... đi tổng bộ Huyết Vân lâu ạ?”

Tiêu Thiên gật đầu: “Còn cách nào nữa đâu, phân lâu này chỉ là cái chòi canh phía trước thôi. Tổng bộ Huyết Vân lâu thế mà dám nhìn chằm chằm vào hoàng triều Đại Viêm.”

“Chuyện tốt làm đến cùng, tiễn phật tiễn đến tây thiên.”

“Chúng ta diệt phân lâu này chỉ có thể bảo vệ mỗi hoàng triều Đại Viêm bình an, còn cả Nam Hoang vực vẫn sẽ phải chịu đủ điều tàn độc từ bọn chúng.”

“Nếu đã như vậy thì chi bằng tranh thủ giờ vẫn còn sớm, cắt sạch khối u ác tính này luôn đi cho rồi.”

“Nếu động tác nhanh một tí, nói không chừng chúng ta còn có thể trở về ăn cơm tối.”

Tiêu Thiên vừa nói vừa lên trên lầu.

Hắn muốn xem thử trong lâu này, còn có kẻ nào ẩn nấp hay không? Tránh để cho cá lọt lưới.

Thoáng cái hai người đã đi tới tầng cao nhất.

Tiêu Thiên tay không dỡ cửa, báu vật sáng choang bên trong suýt thì chói mù mắt hắn.

Từng viên linh thạch được cắt gọt chỉnh tề, ẩn chứa linh khí nồng đậm. Tất cả chồng chất lên nhau giống như một ngọn núi nhỏ, đập ngay vào mắt.

Ngoài cái này ra, bên trong còn có không ít linh khí tản ra trong bảo quang, bình ngọc đựng đan dược trưng bày ở trên kệ.

“Giết người phóng hóa, vàng giắt đai lưng. Thật sự là....” Chung Linh bị tài phú trước mắt làm cho choáng váng, không nhịn được mà cảm khái.

“Nói hươu nói vượn!” Tiếng trách cứ của Tiêu Thiên vang lên: “Chúng ta tìm đến tiêu diệt phân lâu Huyết Vân lâu là để vì dân trừ hại, giúp đỡ chính nghĩa, chia sẻ lo âu với bệ hạ.”

“Những thứ này là gì đây, tiền tham ô à?”

“Thứ ngươi nhìn thấy là đai lưng giắt vàng, còn thứ bổn vương nhìn thấy lại là dơ bẩn và máu tươi.”

Tiêu Thiên vừa lắc đầu vừa kêu hệ thống thu hết mấy thứ này vào trong không gian trong hệ thống.

“Thân Vương đại nhân, vậy ngài làm thế này là?” Khóe miệng Chung Linh run rẩy. Thấy Tiêu Thiên sắp thu sạch mớ tài phú kia vào không gian trữ vật, nàng không nhịn được, lên tiếng hỏi.

Bình Luận (0)
Comment