Với tính tình của thiếu tướng quân này, đến lúc đó ra tay nàng ngăn cản hay không?
“Ta không đi, ta cứ ở đây, đây.... đây là mệnh lệnh của bệ hạ, ta cũng không muốn kháng chỉ bất tuân.” Chung Linh lắc đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như chân mọc rễ.
Một màn này, làm cho cung nữ hầu hạ bên cạnh đều trợn tròn mắt.
Nữ cấm vệ canh giữ bên cạnh, còn có nữ cấm vệ ở cửa viện chuẩn bị xem kịch, nghẹn họng nhìn trân trối.
Lưu Diễm: “???”
Cổ nàng dường như cứng ngắc, xoay qua như máy móc, gắt gao nhìn chằm chằm Chung Linh không buông.
Nhất là nhìn thấy trên mặt Chung Linh lộ ra nụ cười, dùng một loại ánh mắt kỳ quái, nhìn chằm chằm Tiêu Thiên không buông.
Trong lòng Lưu Diễm lộp bộp một chút: “Xong rồi....”
“Thiếu tướng quân, chỉ sợ thật sự hỏng rồi!”
“Nhất định phải báo cáo chuyện này với tướng quân, bằng không chỉ sợ sẽ có vấn đề lớn.”
Lúc nghĩ vậy, ánh mắt Lưu Diễm nhìn về phía Tiêu Thiên, đã hoàn toàn thay đổi.
Lại nói tiếp, Tiêu Thiên quả thật có một túi da tốt.
Nhưng sao nàng cũng chưa nghĩ đến, nam nhân này lại là loại yêu diễm hại nước hại dân.
Đầu tiên là không biết làm thế nào mê hoặc bệ hạ, để nàng thành thân với một nam nhân cái gì cũng không tốt này.
Thiên chi kiêu nữ một thế hệ trẻ tuổi của hoàng triều Đại Viêm, thiếu tướng quân Chung Linh, vậy mà cũng bị “Thân Vương yêu diễm” này mê hoặc.
Lưu Diễm càng nghĩ càng hoảng, giống như nhìn thấy cảnh tượng tương lai bệ hạ trầm mê nam sắc, không màn triều chính, Đại Viêm càng thêm suy bại.
“Thống lĩnh!” Ngay lúc Lưu Diễm miên man suy nghĩ, nghe được cửa Ngự Hoa viên, có người gọi mình.
Lưu Diễm nhìn lại, phát hiện là Phó thống lĩnh cấm vệ, cất bước qua: “Làm sao vậy?”
“Đã xảy ra chuyện rồi.” Phó thống lĩnh này mở miệng kể rõ.
“Cái gì?” Lưu Diễm trừng to mắt, không thể tin.
Lưu Diễm kinh ngạc đứng ở cửa Ngự Hoa viên, giống như trong mơ.
Phó thống lĩnh vậy mà nói cho nàng biết, phân lâu Huyết Vân lâu trong hoàng triều Đại Viêm, bị diệt rồi?
Quá khứ, phân lâu Huyết Vân lâu ở hoàng triều Đại Viêm, từ trước đến nay là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của nữ đế bệ hạ.
Bệ hạ từng bỏ rất nhiều tâm tư, vẫn không thể tìm được chỗ phân lâu.
Điều duy nhất có thể làm được, đơn giản là cường thế trấn áp, ép sát thủ phân lâu Huyết Vân lâu không dám thể hiện rõ ràng, chỉ có thể làm việc cẩn thận.
Cho dù như thế, cũng là khổ không thể nói.
Trượng phu của mình lại vì bảo vệ dân chúng, chết thảm dưới sự vây công của sát thủ Huyết Vân lâu.
Thù lại được báo một cách kỳ diệu khó hiểu như vậy, Lưu Diễm tự nhiên vui vẻ.
Nhưng mà....
“Tin tức là thật sao?” Lưu Diễm thu liễm ý cười trên mặt, vẻ mặt ngưng trọng.
Phó thống lĩnh gật đầu: “Thiên chân vạn xác, tình báo khẩn cấp, có người tận mắt nhìn thấy phân lâu vỡ phá từ không trung rơi xuống, đập vào trong núi Lộ Dương.”
Sau đó, Phó thống lĩnh này nói rõ từng chi tiết tình báo cụ thể.
“Đảo cỡ nhỏ giống như linh khí, lầu các trên không, rơi xuống?” Nghe được tình báo cụ thể, Lưu Diễm bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách bệ hạ vẫn không tìm thấy tổng bộ của Huyết Vân lâu.”
Lơ lửng trên không, như vậy có khả năng di động bất cứ lúc nào, tổng bộ không ngừng biến hóa vị trí, tìm đương nhiên gian nan.
“Thống lĩnh, lúc trước ngươi thuận miệng nói, vậy mà vẫn nói trúng.” Nữ cấm vệ canh cửa, bỗng nhiên mở miệng.
“Hửm?” Lưu Diễm nhìn về phía đối phương, vẻ mặt khó hiểu.
“Thống lĩnh ngươi đã quên, trên núi Thanh Viêm, không phải ngươi nói ngày nào đó Huyết Vân lâu đui mù, chọc cường địch bị diệt mới tốt.” Nữ cấm vệ từng đi theo hộ vệ Tiêu Thiên, đi qua núi Thanh Viêm, mở miệng nói.
Biểu cảm Lưu Diễm ngưng đọng, dần dần cổ quái: “Cái này ta chỉ.... Thuận miệng nói thôi, ai biết linh nghiệm như vậy?”
“Sao vậy?” Lúc này, Chung Linh tò mò cũng đi tới.
Phó thống lĩnh nhìn thấy Chung Linh lại, chắp tay nói: “Thiếu tướng quân, phân lâu Huyết Vân lâu bị diệt rồi!”
“Ừm, sau đó thì sao?” Vẻ mặt Chung Linh bình tĩnh, gật đầu.
Lập tức, không khí đều giống như yên tĩnh lại.
Lưu Diễm nhìn Chung Linh: “Thiếu.... tướng quân, chẳng lẽ không cảm thấy kinh ngạc chút nào sao?”
“....” Biểu cảm Chung Linh cứng đờ, ngay sau đó lập tức phản ứng lại, kinh ngạc hô một tiếng: “Phân lâu Huyết Vân lâu bị diệt, đây chính là tin tức tốt to lớn, vừa rồi ta có chút không phản ứng lại.”
Bên hồ, Tiêu Thiên quần chúng ăn dưa kéo khóe miệng, nói thầm: “Nhóc con thối này, quá giả rồi.”
Tiêu Thiên rất lo lắng, diễn xuất nát này của Chung Linh, sẽ lòi ra trong vài phút.
Diễn xuất vụng về của Chung Linh, cũng không khiến cho đám người Lưu Diễm hoài nghi.
Lưu Diễm giờ phút này, lo lắng chính là vấn đề khác: “Nếu là lúc bình thường, đây quả thật là tin tức tốt, nhưng trước mắt khó mà nói.”
Lúc này Chung Linh không hiểu được: “Tại sao? Lưu tỉ, không phải là thù của trượng phu ngươi đã báo được rồi à? Tại sao không phải tin tức tốt?”
Nói đến đây, Lưu Diễm nghiêm túc nhìn Chung Linh: “Thiếu tướng quân, tuy không biết là ai đã ra tay tận diệt phân lâu Huyết Vân lâu nhưng dù sao chuyện này cũng xảy ra ở ranh giới hoàng triều Đại Viêm.”