“Sao thế, ta rất chân thành mà.” Tiêu Thiên không rõ, nhìn Chung Linh và Lưu Diễm rồi xòe hai tay ra: “Ta còn nghĩ đến chuyện tha cho lão một mạng, sao lão lại tự sát thế?”
Chung Linh và Lưu Diễm nghe Tiêu Thiên nói vậy đều co giật khóe miệng, không nói thành lời.
Các nàng rất muốn khuyên Tiêu Thiên một câu.
Ngài làm người đi!
“Thân Vương đại nhân, chuyện chúng ta cần xem xét trước nhất lúc này vẫn là làm thế nào để hủy thi diệt tích đúng không ạ?” Chung Linh nói lảng sang chuyện khác.
Tiêu Thiên gật nhẹ đầu, quay đầu nhìn lại mới nhận ra hình như động tĩnh lần này tương đối lớn.
Có lẽ việc tiêu hủy dấu vết sẽ khá phiền phức.
Lưu Diễm bên cạnh cũng lên tiếng đáp lời: “Thiếu tướng quân nói không sai, Thân Vương đại nhân, quan trọng nhất chính là đầm lầy độc này, nếu không xử lý kịch độc......”
Đầm lầy độc chả hề hấn gì với Tiêu Thiên, nhưng đối với bách tính trấn Thanh Viêm và người bình thường thì lại là thứ cực kỳ khủng khiếp.
Dính phải là chết ngắt.
“Nếu ta nhớ không lầm, đi thẳng theo hướng này về phía trước chính là hoàng triều Đại Viêm đúng không?” Tiêu Thiên đột nhiên hỏi Chung Linh.
“Đúng ạ, bên đó hoàn toàn chính xác......” Chung Linh còn chưa dứt lời đã thấy Tiêu Thiên ngồi xổm xuống trước mắt mình, siết chặt nắm đấm tập trung sức lực, sắc mặt biến đổi kịch liệt.
“Thân Vương đại nhân, ngài ngài ngài...... ngài muốn làm gì!”
“Hủy thi diệt tích!” trong con ngươi của Tiêu Thiên lóe lên một vòng tinh quang, thình lình đấm ra một quyền về phía trước.
Oành!!!
Tiếng nổ ầm ầm vang dội bùng lên trong chớp mắt, cơn cuồng phong dữ dội quét tới, thổi bay Chung Linh và Lưu Diễm ra ngoài.
Thẳng đến lúc hai người bay múa trên không trung và đâm sầm vào trận pháp kết giới của trấn Thanh Viêm thì mới ngừng lại được.
Động tĩnh tựa đất rung núi chuyển khiến cho Chung Linh và Lưu Diễm trượt theo kết giới xuống mặt đất gần như không thể đứng vững.
Chẳng mấy chốc, động tĩnh này đã hoàn toàn lắng xuống, sau khi vất vả lắm mới đứng vững lại được, hai người vội vàng chạy tới bên cạnh Tiêu Thiên đang đứng đằng trước.
Trước mắt bụi đất mù mịt, căn bản không thể thấy rõ bất cứ thứ gì.
“Vù!!”
Đúng lúc này, hai người nhìn thấy phổi Tiêu Thiên phồng lên, sau đó hắn dùng sức thổi về phía trước.
Trong chốc lát, cuồng phong lướt qua làm lộ ra cảnh tượng phía trước.
Chung Linh nuốt một ngụm nước bọt, thân thể run rẩy, nhờ túm lấy Tiêu Thiên nên nàng mới không quỳ trên mặt đất.
Bịch!
Lưu Diễm bên cạnh đã đặt mông ngồi phịch xuống đất, nhìn đằng trước với vẻ mặt ngơ ngẩn.
“Thân Vương đại nhân, ngài...... rốt cuộc ngài hiểu thế nào về từ hủy thi diệt tích vậy?” Chung Linh hỏi bằng giọng run run.
Tiêu Thiên chống nạnh, hài lòng nhìn về phía trước, trả lời hết sức tự tin: “Chỉ cần triệt để biến đổi hình dạng mặt đất và môi trường ở đó thì sẽ không nhìn ra chút dấu vết trong quá khứ nào, đó chính là hủy thi diệt tích!”
Chung Linh hoảng sợ: “Thân Vương, ngài thế này gọi là thay trời đổi đất thì có!”
Bách tính của trấn Thanh Viêm muốn xuất sơn đi đến hoàng thành bán rượu thì cần không ít thời gian lên đường.
Bởi vì thứ ngăn cản trên con đường đi đến hoàng thành là khoảng chừng ba hòn núi lớn cần phải vượt qua.
Thường thường vào lúc khởi hành, rời khỏi trấn trên khi mặt trời mọc, lúc trời hoàng hôn mới khó khăn lắm tới được hoàng thành.
Mỗi khi bán rượu còn cần phải ở lại trong thành nghỉ ngơi một đêm rồi mới có thể trở về.
Lưu Diễm giống như trượng phu của nàng, đều là người sinh ra và lớn lên ở trấn Thanh Viêm.
Hồi ức tuổi thơ rất ngọt ngào.
Bởi vì mỗi lần nàng theo phụ thân chật vật trèo qua ba hòn núi lớn kia, đi đến hoàng thành bán rượu thì đều sẽ nhận được một cây mứt quả.
Nhưng hồi ức lúc nhỏ không hề hoàn chỉnh.
Ba hòn núi lớn đằng trước trấn Thanh Viêm đã biến mất không thấy, thay vào đó là một vùng đất vàng bằng phẳng rộng vô cùng.
Nhìn kỹ thì còn có thể thấy được vùng đất bằng phẳng này hơi thấp hơn trấn Thanh Viêm một chút.
Đầm lầy độc âm u gì gì đó, đều theo ba hòn núi đó cùng nhau biến mất không thấy.
“Như vậy không phải là tốt lắm sao, đầm lầy độc kia không còn nữa, hai ngọn núi ta không cẩn thận một cước đạp bể cũng mất luôn.”
“Mặc cho ai qua đây cũng đều không nhìn ra đã từng phát sinh qua chuyện gì.”
Vẻ mặt Tiêu Thiên đầy đắc ý, lạnh lùng hừ: “Tin rằng cho dù người của Hắc Hồn điện có đến đây hết thì cũng không tìm ra một chút manh mối nào.”
Chung Linh bụm mặt, nàng thật sự là không theo kịp mạch suy nghĩ của Thân Vương đại nhân.
Ngươi đều đã đấm một quyền hủy diệt chỗ này rồi, đương nhiên người ta sẽ không tìm được dấu vết nào chứ sao nữa.
Lưu Diễm ở bên trên cũng hỗn độn trong gió, nhìn cửa nhà cũ đã xa lạ không gì sánh được, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nàng cũng còn không nhìn thấy núi xanh trong hồi ức lúc nhỏ nữa rồi.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, ba hòn núi lớn này không còn nữa, sau đó chỉnh sửa xây nên một con đường, muốn đi hoàng thành không phải dễ dàng hơn nhiều rồi sao?