“Phụ cận không có đất dồn, nhưng mà trên núi xa xa lại bị phủ một lớp bụi đất, chỉ sợ là đánh nát bấy ba ngọn núi với một kích, sau đó chúng hóa thành tro bụi tản ra.”
“Bản thân rừng núi liên miên của núi Thanh Viêm vốn có vấn đề, linh khí nồng nặc, thân núi càng kiên cố hơn ngọn núi bình thường nhiều.”
“Một kích...”
Tử Nhược Yên không khỏi nắm chặt hai tay, có áp lực cực lớn.
Cường giả như vậy đi ngang qua địa bàn của hoàng triều Đại Viêm, cũng không phải là chuyện tốt lành gì đâu.
“Bệ hạ, ngài đã là Nhập Thánh cảnh cửu giai rồi, ngài so với người này thì ai mạnh ai yếu?” Chung Lệ Song nhìn Tử Nhược Yên, hiếu kỳ hỏi.
Tử Nhược Yên khẽ thở ra một hơi, nở một nụ cười khổ: “Chung tướng quân, ngươi quá để mắt trẫm rồi.”
“Bệ hạ, ngài đều đã đột phá rồi mà vẫn không phải là đối thủ của người này ư?” Chung Lệ Song nghe thấy câu trả lời của Tử Nhược Yên, rất chi là bất ngờ.
Nhập Thánh cảnh cửu giai, phỏng chừng có thể xông pha ở vực Nam Hoang rồi.
Nghe nói điện chủ của Hắc Hồn điện cũng chẳng qua chỉ ở cảnh giới của bệ hạ thôi.
“Không phải.” Tử Nhược Yên nói đến đây, trên mặt lộ ra nụ cười khổ sở: “Chung tướng quân, trẫm đến thực lực của người này cũng không nhìn ra, làm sao có thể là đối thủ của hắn được?”
Chung Lệ Song tiếp tục nhìn vùng đất trống rỗng kia, trên đó còn có người đang bận rộn xây dựng con đường đi thông đến hoàng thành.
“Bệ hạ, lẽ nào người xuất thủ sẽ là Thánh cảnh thập giai?”
Tử Nhược Yên lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng không gì sánh được: “Điểm đáng sợ nhất nằm ở chỗ này, nếu như là cường giả Thánh cảnh xuất thủ, trẫm sẽ nhìn ra.”
Chung Lệ Song rơi vào trầm mặc, bà đã hiểu rồi.
Dấu vết ra tay của cường giả Thánh cảnh, bệ hạ nhìn ra, nhưng dấu vết lưu lại ở đây nàng lại nhìn không ra.
Là cường giả đã vượt qua Thánh cảnh, thuộc cảnh giới trong truyền thuyết?
Nhân vật như vậy, lại xuất hiện tại hoàng triều Đại Viêm.
Mây đen bao phủ ở trên hoàng triều Đại Viêm dường như càng thêm dày nặng hơn so với dĩ vãng.
“Mọi chuyện ra sao, đi hỏi một chút là biết rõ rồi.” Một lúc sau, Tử Nhược Yên mang theo Chung Lệ Song hạ xuống từ giữa không trung, đi qua hướng phía trấn Thanh Viêm.
Giống như trong quá khứ trước đó, Tử Nhược Yên lấy linh khí hóa thành sương lạnh bao phủ khắp bốn phía, mang theo Chung Lệ Song thay quần áo bình thường ở trong đó.
Không bao lâu sau, Tử Nhược Yên và Chung Lệ Song đã thay quần áo bình thường xong, đi về phía trấn Thanh Viêm.
Cải trang vi hành, có đôi khi càng có thể hiểu biết một ít tình hình thực tế.
Đi tới trấn Thanh Viêm rồi, Tử Nhược Yên và Chung Lệ Song cũng không có tốn nhiều công sức đã hỏi được nguyên do.
Ba hòn núi lớn nằm ngoài đầu trấn biến mất, mỗi bách tính còn lại ở trấn Thanh Viêm đều nói chuyện say sưa về vụ này.
Đối với sự tò mò của Tử Nhược Yên và Chung Lệ Song, bách tính trấn Thanh Viêm cũng không cảm thấy có điều gì kỳ quái.
Ba hòn núi lớn biến mất, đã sớm đưa tới không ít người qua đây hỏi thăm.
Không bao lâu sau, Tử Nhược Yên và Chung Lệ Song bước đi trong trấn Thanh Viêm, vẻ mặt của hai người đều vô cùng kỳ lạ.
“Thế mà còn có... chuyện như vậy.” Cuối cùng, vẫn là Chung Lệ Song không nhịn được mở miệng: “Bệ... Muội tử, việc này quá không thể tưởng tượng nổi.”
“Bất kể nói thế nào, vị cường giả xa lạ này lại đã giúp một tay.” Khi Tử Nhược Yên nói đến chỗ này, vẻ mặt cũng rất kỳ lại.
Nguyên nhân gây ra chuyện ở Bắc Cương chính là một kế hoạch của Hắc Hồn điện.
Nàng đột phá cảnh giới, vội vội vàng vàng trở về cũng là vì ngăn cản Độc Chiểu lão nhân của Hắc Hồn điện.
Nhưng ai có thể ngờ được, Độc Chiểu lão nhân này mới vừa động thủ với trấn Thanh Viêm thì đã bị cường giả khủng bố xa lạ ấy một quyền giết thành cặn bã cùng với ba ngọn núi!
Tử Nhược Yên và Chung Lệ Song không hề nghi ngờ lời nói của dân chúng trấn Thanh Viêm. Dựa theo lời của bọn họ thì tất cả mọi chuyện là Lưu Diễm đã trải qua mọi chuyện nói với bọn họ.
Dựa theo cách nói của dân chúng trấn Thanh Viêm, trước đây Lưu Diễm tế điện cho phu quân mình, kết quả lại đụng phải người của Hắc Hồn điện, mở ra trận pháp, liều mạng chống lại.
Cuối cùng được cường giả đi ngang qua cứu sống, đồng thời cường giả kia còn tàn phá Độc Chiểu lão nhân của Hắc Hồn điện.
“Lưu Diễm, không nghĩ tới nàng ấy thế mà lại dính vào trong chuyện như vậy.” Giọng điệu của Chung Lệ Song cũng thả lỏng không ít, nhìn Tử Nhược Yên nói: “Cứ như vậy, từ lời của nàng ấy có thể biết thêm một ít chi tiết.”
“Có điều bệ... Muội tử à, xem ra Lưu Diễm rất không thích Tiêu Thiên kia, thế mà lại tự ý rời khỏi vị trí, chạy đi tế điện phu quân của mình.”
“Có điều cũng đúng lúc, nàng vừa tự ý rời khỏi vị trí như thế, trái lại có thể mang tới một tình báo hết sức có giá trị.”
Lời lải nhải của Chung Lệ Song, khiến Tử Nhược Yên khẽ gật đầu: “Tính toán của ngươi, chẳng lẽ ta không biết chắc?”