Trở lại trấn Quảng Đức, cô cô giúp đỡ sắp xếp đồ cất vào kho gần phòng bếp, nãi nãi thì chỉ huy hai con dâu của mình xếp đồ tết để cho gia gia mang trở lại Hà gia thôn thăm viếng vài vị trưởng bối. Gia gia mang theo đại bá cùng đại ca và nàng trở lại Hà gia thôn vào hôm sau. Điểm đến đầu tiên là nhà thôn trưởng, cũng chính là Lí chính của Cảnh Vân lí. Trở về thôn nhà mình nên lần này Tiểu Ngao được phép đi theo, nàng mang theo Tiểu Ngao cùng Tiểu Bạch đi tìm lũ trẻ trong thôn chơi, mang cho chúng rất nhiều điểm tâm, đồ ăn vặt và hoa quả khô.
Tiểu Hổ Ca rất vui vẻ khi thấy nàng trở về. Lao tới chạy quanh Tiểu Ngao một vòng, giọng cao tám quãng gào lên.
“Tiểu Ca Nhi, ngươi đã trở lại, Tiểu Ngao sao lại lớn như vậy, quá uy phong rồi”.
“Tiểu Ca Nhi, muội rất lâu không có trở lại thôn rồi, trên trấn chơi có vui không”.
Tiểu Hỉ Ca mừng rỡ túm lấy tay áo nàng, lắc qua lắc lại. Nàng vui vẻ nở nụ cười, từ trên lưng Tiểu Ngao lấy xuống bọc đồ ăn, mang ra chia cho lũ trẻ trong thôn.
Hoa Đào tỉ vốn rất thích ăn điểm tâm, chỉ từng loại gọi tên rõ ràng cho những đứa trẻ còn lại biết, cùng Tiểu Hổ Ca chia đều đồ ăn cho tất cả trẻ con có mặt ở đó. Lũ trẻ cũng quây lấy nàng, ngồi dưới tàng cây Hòe ở đầu thôn, đòi nàng kể cho chúng nghe chuyện trên trấn. Chọn một ít chuyện kỳ lạ mới mẻ kể lại, Tiểu Ca Nhi vui vẻ nhìn ánh mắt vụt sáng của những đứa trẻ xung quanh mình. Những đứa trẻ của thôn bọn họ vẫn luôn đơn giản như vây, dễ thỏa mãn như vậy.
Tiểu Khải Ca cũng yên lặng lắng nghe lũ nhóc kể chuyện của mình, từ việc Tiểu Hổ Ca khoe khoang gần đây hắn đang theo Trường Bình ca học đi săn, con chó nhỏ Đại Hoàng của hắn giờ đã lớn, tuy không uy phong cắn chết hươu nai được như Tiểu Ngao nhưng đánh hơi lần theo dấu vết con mồi thì cũng không tồi. Tiểu Hỉ Ca bắt đầu được gia gia hắn đưa tới học đường trong thôn bọn họ, trong thôn có một vị tỉ tỉ vừa xuất giá...
Nàng thấy Tiểu Hỉ Ca không ăn điểm tâm mà bọc vào giấy dầu cất giữ, liền giục hết ăn hết, để lâu sẽ mất ngon. Hắn nói để dành mang về cho muội muội nếm thử. Lúc này nàng mới để ý không thấy Hoa Mai. Trước đây nàng luôn đi theo sau ca ca mình tụ tập cùng đám trẻ con vui đùa.
“Muội muội ở nhà chơi với tiểu đệ đệ của ta rồi. Hắn bị ốm lâu rồi, mãi vẫn chưa khỏi”.
Đệ đệ của Tiểu Hỉ Ca sinh ra trước thời điểm nhà nàng chuyển lên trấn trên, vừa nãy ở nhà trưởng thôn cũng không thấy hắn.
“Nhà huynh không đưa hắn lên trấn trên khám bệnh sao?”.
Nàng tò mò hỏi. Trước đây gia gia nàng là đại phu duy nhất ở Cảnh Vân lí, bây giờ người Hà gia thôn khám bệnh cần phải lên trấn trên hoặc sang Cảnh Đức lí bên cạnh mới được.
“Đưa đi rồi, sang thôn Đại Sơn ở Cảnh Đức lí, nhưng đệ đệ không uống được thuốc, chỉ cần có một chút vị đắng là hắn liền nôn ra rồi, nghe đại phu nói bệnh kéo dài đã thành viêm phế quản mạn tính rồi. Cha ta đang định chờ qua năm mới khí trời bớt lạnh sẽ đưa hắn lên thành Duệ Văn tìm đại phu cao minh khác xem sao”.
“Sao trước đó không mang lên trấn đưa tới cho gia gia ta nhìn xem”.
“Có đưa qua rồi, gia gia ngươi cũng cho phương thuốc, nhưng hắn cũng uống không vào”.
“Ta tới xem xem”.
Nàng nói rồi đứng lên bước đi. Tiểu Ngao chạy chậm đuổi theo nàng, Tiểu Hỉ Ca cũng chào đám trẻ còn lại, nhanh chân theo sau. Vào đến phòng khách nhà trưởng thôn cũng thấy gia gia nàng đang xem bệnh cho một đứa nhóc tầm một tuổi. Trẻ con thời đại này rất dễ chết non, càng huống chi đứa nhóc này lại còn không chịu uống thuốc. Làn da nó tái nhợt, trong cổ họng ậm ừ thở khò khè như con mèo bệnh, rất ốm yếu. Nàng thấy mi tâm gia gia nhíu chặt, vừa lo lắng vừa bất lực. Thầy thuốc rất khó xử khi gặp những bệnh nhân như vậy, không phải không tìm ra bệnh, mà là chính bệnh nhân không tiếp nhận trị liệu. Nàng lại gần, đứng bên cạnh gia gia nghe chẩn bệnh cho tiểu đệ đệ.
“Thật sự không có cách nào, nếu đứa nhỏ vẫn không uống thuốc được, các ngươi có mang tới huyện thành cũng vô dụng. Đứa nhỏ quá nhỏ, cũng không thể châm cứu được, rất nguy hiểm”.
“Gia gia , hắn là bị viêm phế quản mạn tính sao, con có thể xem bệnh cho tiểu đệ đệ không?”.
“Thử xem”.
Gia gia tránh sang bên cạnh cho nàng lại gần đệ đệ, cũng cho trưởng thôn một ánh mắt yên tâm.
“Nàng chỉ xem chút, không sao”.
“Tam thúc công, đệ đệ không uống được thuốc đắng sao?”
Sau khi xem xét kỹ các triệu chứng của đệ đệ, nàng ngước mắt lên hỏi thăm lão giả ngồi bên cạnh gia gia nàng.
“Ừ, chỉ chút xíu cay, đắng cũng không được, thêm cam thảo vào hắn cũng vẫn không chịu uống”.
“Gia gia, con có một bài thuốc chữa được bệnh này, thuốc không đắng, có thể thử, nhưng hơi tốn thời gian điều dưỡng chút”.
“Ngươi có được không, ta đang định qua năm mới đưa hắn tới huyện thành xem sao”.
Tam thúc công hơi lo lắng hỏi, nàng vẫn là một đứa trẻ thì biết cái gì, nhưng ngại gia gia nàng đang ngồi bên cạnh cũng không to tiếng. Nhưng gia gia lại biết nàng tuy nhỏ nhưng làm việc gì cũng chắc chắn, lại đi theo tới Y Đường giúp đỡ rất nhiều lần, cũng hơi có chút tin tưởng.
“Ngươi nói gia gia nghe xem”.
“Dùng điềm hạnh nhân và gừng tươi phối với tang bì, bối mẫu, mộc thông, còn có tử uyển và ngũ vị tử, săc cô thêm mật ong thành cao trị ho lâu ngày, khàn giọng. Ngoài ra còn có thể lấy nhân hạnh nhân nguyên bì cùng lượng với đường phèn làm hạnh nhân đường ăn hàng ngày cũng có tác dụng với ho đàm suyễn. Có thể dùng có hai để phối hợp”.
“Ừ, hạnh nhân có tác dụng chỉ khái bình suyễn, nhuận tràng thông tiện, chủ trị các chứng ho do phong hàn phong nhiệt, ho suyễn do phế nhiệt. Có thể thử, chỉ là ta chưa thấy qua phối phương như vậy, con viết liều lượng rõ ràng và cách phối chế ra ta xem xem”.
Tam thúc công thấy nàng nói năng rành mạch rõ ràng, đã có hơi chút tin tưởng, lại thấy đại phu duy nhất của Hà gia thôn trước kia, cũng là đường huynh của mình gật gù phụ họa, bèn quyết định sai con trai lấy giấy bút tới cho nàng. Lại thấy nàng phóng bút viết thoăn thoắt liền một mạch, lòng tin càng nâng cao, chờ đường huynh xem qua đơn thuốc.
Thấy hắn nghiêm túc đọc, lại nghiền ngẫm, lúc sau ánh mắt sáng lại, lại gật gù. Lúc sau liền đưa cho hắn (tam thúc công) nhìn lại.
“Phương pháp này rất an toàn, lại thích hợp với trẻ nhỏ, ngươi không ngại cầm lấy điều dưỡng một thời gian cho đứa nhỏ xem. Loại cao cô với mật ong này còn phối hợp với vài vị thuốc, nếu ngươi không nắm được phân lượng thì để dược đồng ở y đường nhà ta làm giúp, ngươi nói cha Tiểu Hỉ ngày mai lên trấn trên mang về cho đứa nhỏ dùng”.
“Vậy nhờ huynh, mai ta sẽ để lão đại nhà ta lên trấn tìm huynh”.
Tam thúc công thở nhẹ ra, an toàn là tốt rồi. Hắn cũng rất lo lắng, cháu trai đã ốm một thời gian dài rồi, nếu vẫn không thể trị khỏi thì không biết có qua được mùa đông năm nay không. Bên này Tiểu Khải Ca cũng đang thở nhẹ ra. Đây là phương thuốc nàng biết đến khi ở hiện đại, không biết ở thời này có chấp nhận không. Đại ca vẫn luôn ngồi trong góc thấy nàng thở ra nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười nháy mắt với nàng. Sau đó nàng theo gia gia đi thăm hỏi vài nhà nữa trong thôn rồi lên xe ngựa trở về trấn.